*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lưu Duệ chỉ lượn quanh vài vòng rồi lập tức quay lại xem tình huống trong lều, quả nhiên đúng như anh ta dự đoán, sau khi uống xong chai nước Thái Tiểu Hạo đã mơ màng ngủ thiếp đi, gọi kiểu gì cũng không tỉnh.
Lưu Duệ là người làm ăn, mặc dù về sức khỏe anh ta hoàn toàn có thể bóp chết Thái Tiểu Hạo, nhưng anh ta lại không muốn nhìn thấy cảnh máu me..
Vì vậy Lưu Duệ dùng túi nilon đã chuẩn bị từ trước bọc vào đầu Thái Tiểu Hạo, sau đó dùng một sợi dây chun cực nhỏ quẩn quanh cổ cậu ta, để bó chặt chiếc túi nilon lại! Trong lúc anh ta hoàn thành một loạt những động tác này, Thái Tiểu Hạo vẫn không hề có chút phản ứng nào, mặc kệ Lưu Duệ muốn làm gì thì2làm..
Lưu Duệ nhìn thấy không khí trong túi nilon theo hô hấp của Thái Tiểu Hạo ngày càng ít đi, lòng của anh ta cũng từ từ lạnh dần.
Tôi và Triệu Tinh Vũ nghe Lưu Duệ kể đến đây mới hiểu tại sao pháp y lại nói Thái Tiểu Hạo chết ngạt trong một không gian bị bịt kín
Ai mà ngờ được một sinh mệnh đang sống khỏe mạnh lại chết bởi một chiếc túi nilon và một sợi dây chun?
Thật ra có một số chuyện Lưu Duệ không nói sai, Thái Tiểu Hạo đúng là tự tìm đường chết, nếu như không phải cậu ta muốn trèo cao thì cần gì phải kết giao với Lưu Duệ? Chỉ cần người có đầu óc sẽ biết lúc này tốt nhất là ngừng tiếp xúc với người nhà họ Lưu, chỉ cần hàng tháng lĩnh tiền là được
Nhưng9Thái Tiểu Hạo lại không như thế, cậu ta một lòng muốn chen vào tầng lớp của những kẻ có tiền, giờ thì hay rồi..
Chưa nói đến việc phải chôn cùng với Lưu Hải Phúc, cả số tiền cậu ta dùng tính mạng để đổi lấy cũng chẳng còn chút nào
Sau khi Lưu Duệ xác định Thái Tiểu Hạo đã tắt thở bèn trở lại xe lấy dụng cụ đào đất, đào một cái hố chôn xác trong lều
Mặc dù vị trí dựng lều của bọn họ tương đối vắng, nhưng cũng không thể cam đoan trăm phần trăm không có du khách đi qua, cho nên đào hố trong lều vẫn an toàn hơn.
Cho dù có người lái xe đi qua, nhìn thấy trước tiên cũng chỉ là một cái lều, không thể phát hiện chuyện Lưu Duệ đang làm trong đó
Không ngờ khi anh ta6đang đào được một nửa thì nhận được điện thoại của trợ lý Lưu Hải Phúc, thông báo Tổng giám đốc Lưu đột nhiên phát bệnh cấp tính, hiện tại đã được đưa vào viện cứu chữa.
Lưu Duệ nghe xong nói mình đang đi công tác ở bên ngoài, bây giờ sẽ lập tức lái xe trở về, anh ta bảo trợ lý dặn dò bác sĩ nhất định phải hết lòng cứu giúp
Nhưng sau khi dập máy, Lưu Duệ vẫn tiếp tục làm công việc trong tay đến tận khi xử lý xong thi thể Thái Tiểu Hạo.
Mặc dù có trên núi lúc đó đã chuyển màu vàng, nhưng dấu vết bị đào bới vẫn rất rõ ràng, thế là Lưu Duệ tìm một chút cỏ khô đắp lên trên, cố gắng để bề mặt không khác nhiều so với xung quanh
Sau đó Lưu Duệ tháo0dỡ chiếc lều rồi dựng lên một lần nữa tại vị trí mà lần đầu tiên chúng tôi nhìn thấy nó, đồng thời ngụy trang thành dáng vẻ anh ta và Thái Tiểu Hạo đã ngủ ở đây qua đêm
Khi Lưu Duệ sắp xếp xong mọi chuyện thì trời đã sắp tối, lúc này anh ta mới lái xe rời khỏi khu thắng cảnh Nam Sơn về bệnh viện trung tâm thành phố..
Nhưng khi anh ta về đến nơi thì Lưu Hải Phúc đã qua đời từ lâu
Lưu Hải Phúc chết mặc dù hợp tình hợp lý, nhưng lại khá bất ngờ, trước đó, khi tất cả mọi người đều nghĩ rằng ông ta không qua khỏi thì ông ta đột nhiên khỏe lại..
Còn khi mọi người nghĩ Lưu Hải Phúc có thể sống thêm vài năm nữa, ông ta lại lăn đùng ra chết.
Sau khi Lưu7Hải Phúc chết, Lưu Duệ đã đóng vai một người con hiếu thảo, đồng thời thừa kế toàn bộ di sản từ cha..
Người phụ nữ trẻ tuổi suýt nữa đã trở thành mẹ kế của Lưu Duệ bởi vì kỳ vọng bị thất bại nên cũng không tới tham dự tang lễ của Lưu Hải Phúc
Đây chính là tình người ấm lạnh, kể cả những người đến tham dự tang lễ cũng chưa chắc đã thật lòng đau khổ vì người đã mất.
Đặc biệt là trong lòng Lưu Duệ, anh ta chẳng những không thương tâm đau khổ, thậm chí còn cảm thấy sung sướng khi bảo dược thù..
Nhưng cảm giác vui sướng này nhanh chóng bị sự trống rỗng trong lòng chiếm cứ, Lưu Duệ biết chỉ cần một ngày chưa điều tra được tung tích của mẹ, thì anh ta vẫn mãi không cảm thấy yên lòng.
Dù bây giờ chuyện đã đến mức này, anh ta vẫn không dừng việc tìm kiếm tung tích của mẹ, bất kể giá nào Lưu Duệ vẫn muốn tìm được mẹ mình, không thể để bà phiêu bạt khắp nơi, hồn phách cũng có chỗ an thân
Thật ra ở một mức độ nào đó, tôi rất đồng tình với Lưu Duệ, không quan tâm đến điều kiện của anh ta ưu việt thể nào, những thứ đó đều không thể khỏa lấp nỗi đau mất mẹ từ bé
Đáng sợ nhất là mẹ anh ta lại chết trong tay cha anh ta..
Chỉ cần một điểm này thôi, dẫu có là ai cũng không thể tiếp nhận được
Tôi nghe Lưu Duệ kể xong chuyện mà im lặng một lát mới nói với anh ta: “Anh muốn tôi giúp thế nào?”
Lưu Duệ thấy tôi đồng ý giúp, theo bản năng muốn từ trên ghế đứng lên, nhưng cực chẳng đã thể anh ta ngồi lại có vách ngăn, nếu không mở còng tay thì không thể nào đứng dậy được
Triệu Tinh Vũ thấy thế bực mình quát: “Ngồi xuống nói!” Lưu Duệ bây giờ mới nhớ ra tình cảnh của mình lúc này, đành phải cười khổ, nói: “Tôi chỉ hi vọng cậu có thể giúp tôi tìm thấy mẹ, bất kể là di thể hay hồn phách..
Cái gì cũng được, tôi không muốn mẹ mình phải tiếp tục lang thang bên ngoài.”
Tôi gật đầu: “Tôi có thể giúp anh, nhưng không thể cam đoan trước điều gì, dù sao chuyện đã qua vài chục năm, mà những người biết chân tướng chuyện năm đó đều không còn trên đời này, điều này khó hơn nhiều so với mò kim đáy biển..
Nhưng chắc chắn tôi sẽ cố gắng hết sức.”
Lưu Duệ nghe tôi nói như thế, lập tức lộ ra vẻ mặt thoải mái: “Được, cậu nói vậy thì tôi yên tâm, tôi sẽ chờ tin tức của cậu, chỉ cần có thể tìm được bất cứ tin tức nào của mẹ, tôi sẽ ký tên lên tờ khai thừa nhận mình đã giết Thái Tiểu Hạo.”
Hóa ra anh ta chờ tôi vì điều này? Tôi lạnh lùng nói với anh ta: “Nói thật lòng dù anh không nói thế tôi vẫn sẽ giúp đỡ, bởi vì trong mắt tôi dù anh có xấu xa đến thế nào, nhưng đối với mẹ anh mà nói, anh vẫn là một người con hiếu thảo.”
Vành mắt Lưu Duệ ửng đỏ: “Thật ra tôi vốn có thể có một tuổi thơ hạnh phúc..
Tiếc nuối duy nhất hiện giờ của tôi chính là không thể chính miệng hỏi cha mình vì sao ông ta lại làm như vậy? Mẹ tôi có chỗ nào không tốt?”
Lưu Duệ chỉ lượn quanh vài vòng rồi lập tức quay lại xem tình huống trong lều, quả nhiên đúng như anh ta dự đoán, sau khi uống xong chai nước Thái Tiểu Hạo đã mơ màng ngủ thiếp đi, gọi kiểu gì cũng không tỉnh.
Lưu Duệ là người làm ăn, mặc dù về sức khỏe anh ta hoàn toàn có thể bóp chết Thái Tiểu Hạo, nhưng anh ta lại không muốn nhìn thấy cảnh máu me..
Vì vậy Lưu Duệ dùng túi nilon đã chuẩn bị từ trước bọc vào đầu Thái Tiểu Hạo, sau đó dùng một sợi dây chun cực nhỏ quẩn quanh cổ cậu ta, để bó chặt chiếc túi nilon lại! Trong lúc anh ta hoàn thành một loạt những động tác này, Thái Tiểu Hạo vẫn không hề có chút phản ứng nào, mặc kệ Lưu Duệ muốn làm gì thì2làm..
Lưu Duệ nhìn thấy không khí trong túi nilon theo hô hấp của Thái Tiểu Hạo ngày càng ít đi, lòng của anh ta cũng từ từ lạnh dần.
Tôi và Triệu Tinh Vũ nghe Lưu Duệ kể đến đây mới hiểu tại sao pháp y lại nói Thái Tiểu Hạo chết ngạt trong một không gian bị bịt kín
Ai mà ngờ được một sinh mệnh đang sống khỏe mạnh lại chết bởi một chiếc túi nilon và một sợi dây chun?
Thật ra có một số chuyện Lưu Duệ không nói sai, Thái Tiểu Hạo đúng là tự tìm đường chết, nếu như không phải cậu ta muốn trèo cao thì cần gì phải kết giao với Lưu Duệ? Chỉ cần người có đầu óc sẽ biết lúc này tốt nhất là ngừng tiếp xúc với người nhà họ Lưu, chỉ cần hàng tháng lĩnh tiền là được
Nhưng9Thái Tiểu Hạo lại không như thế, cậu ta một lòng muốn chen vào tầng lớp của những kẻ có tiền, giờ thì hay rồi..
Chưa nói đến việc phải chôn cùng với Lưu Hải Phúc, cả số tiền cậu ta dùng tính mạng để đổi lấy cũng chẳng còn chút nào
Sau khi Lưu Duệ xác định Thái Tiểu Hạo đã tắt thở bèn trở lại xe lấy dụng cụ đào đất, đào một cái hố chôn xác trong lều
Mặc dù vị trí dựng lều của bọn họ tương đối vắng, nhưng cũng không thể cam đoan trăm phần trăm không có du khách đi qua, cho nên đào hố trong lều vẫn an toàn hơn.
Cho dù có người lái xe đi qua, nhìn thấy trước tiên cũng chỉ là một cái lều, không thể phát hiện chuyện Lưu Duệ đang làm trong đó
Không ngờ khi anh ta6đang đào được một nửa thì nhận được điện thoại của trợ lý Lưu Hải Phúc, thông báo Tổng giám đốc Lưu đột nhiên phát bệnh cấp tính, hiện tại đã được đưa vào viện cứu chữa.
Lưu Duệ nghe xong nói mình đang đi công tác ở bên ngoài, bây giờ sẽ lập tức lái xe trở về, anh ta bảo trợ lý dặn dò bác sĩ nhất định phải hết lòng cứu giúp
Nhưng sau khi dập máy, Lưu Duệ vẫn tiếp tục làm công việc trong tay đến tận khi xử lý xong thi thể Thái Tiểu Hạo.
Mặc dù có trên núi lúc đó đã chuyển màu vàng, nhưng dấu vết bị đào bới vẫn rất rõ ràng, thế là Lưu Duệ tìm một chút cỏ khô đắp lên trên, cố gắng để bề mặt không khác nhiều so với xung quanh
Sau đó Lưu Duệ tháo0dỡ chiếc lều rồi dựng lên một lần nữa tại vị trí mà lần đầu tiên chúng tôi nhìn thấy nó, đồng thời ngụy trang thành dáng vẻ anh ta và Thái Tiểu Hạo đã ngủ ở đây qua đêm
Khi Lưu Duệ sắp xếp xong mọi chuyện thì trời đã sắp tối, lúc này anh ta mới lái xe rời khỏi khu thắng cảnh Nam Sơn về bệnh viện trung tâm thành phố..
Nhưng khi anh ta về đến nơi thì Lưu Hải Phúc đã qua đời từ lâu
Lưu Hải Phúc chết mặc dù hợp tình hợp lý, nhưng lại khá bất ngờ, trước đó, khi tất cả mọi người đều nghĩ rằng ông ta không qua khỏi thì ông ta đột nhiên khỏe lại..
Còn khi mọi người nghĩ Lưu Hải Phúc có thể sống thêm vài năm nữa, ông ta lại lăn đùng ra chết.
Sau khi Lưu7Hải Phúc chết, Lưu Duệ đã đóng vai một người con hiếu thảo, đồng thời thừa kế toàn bộ di sản từ cha..
Người phụ nữ trẻ tuổi suýt nữa đã trở thành mẹ kế của Lưu Duệ bởi vì kỳ vọng bị thất bại nên cũng không tới tham dự tang lễ của Lưu Hải Phúc
Đây chính là tình người ấm lạnh, kể cả những người đến tham dự tang lễ cũng chưa chắc đã thật lòng đau khổ vì người đã mất.
Đặc biệt là trong lòng Lưu Duệ, anh ta chẳng những không thương tâm đau khổ, thậm chí còn cảm thấy sung sướng khi bảo dược thù..
Nhưng cảm giác vui sướng này nhanh chóng bị sự trống rỗng trong lòng chiếm cứ, Lưu Duệ biết chỉ cần một ngày chưa điều tra được tung tích của mẹ, thì anh ta vẫn mãi không cảm thấy yên lòng.
Dù bây giờ chuyện đã đến mức này, anh ta vẫn không dừng việc tìm kiếm tung tích của mẹ, bất kể giá nào Lưu Duệ vẫn muốn tìm được mẹ mình, không thể để bà phiêu bạt khắp nơi, hồn phách cũng có chỗ an thân
Thật ra ở một mức độ nào đó, tôi rất đồng tình với Lưu Duệ, không quan tâm đến điều kiện của anh ta ưu việt thể nào, những thứ đó đều không thể khỏa lấp nỗi đau mất mẹ từ bé
Đáng sợ nhất là mẹ anh ta lại chết trong tay cha anh ta..
Chỉ cần một điểm này thôi, dẫu có là ai cũng không thể tiếp nhận được
Tôi nghe Lưu Duệ kể xong chuyện mà im lặng một lát mới nói với anh ta: “Anh muốn tôi giúp thế nào?”
Lưu Duệ thấy tôi đồng ý giúp, theo bản năng muốn từ trên ghế đứng lên, nhưng cực chẳng đã thể anh ta ngồi lại có vách ngăn, nếu không mở còng tay thì không thể nào đứng dậy được
Triệu Tinh Vũ thấy thế bực mình quát: “Ngồi xuống nói!” Lưu Duệ bây giờ mới nhớ ra tình cảnh của mình lúc này, đành phải cười khổ, nói: “Tôi chỉ hi vọng cậu có thể giúp tôi tìm thấy mẹ, bất kể là di thể hay hồn phách..
Cái gì cũng được, tôi không muốn mẹ mình phải tiếp tục lang thang bên ngoài.”
Tôi gật đầu: “Tôi có thể giúp anh, nhưng không thể cam đoan trước điều gì, dù sao chuyện đã qua vài chục năm, mà những người biết chân tướng chuyện năm đó đều không còn trên đời này, điều này khó hơn nhiều so với mò kim đáy biển..
Nhưng chắc chắn tôi sẽ cố gắng hết sức.”
Lưu Duệ nghe tôi nói như thế, lập tức lộ ra vẻ mặt thoải mái: “Được, cậu nói vậy thì tôi yên tâm, tôi sẽ chờ tin tức của cậu, chỉ cần có thể tìm được bất cứ tin tức nào của mẹ, tôi sẽ ký tên lên tờ khai thừa nhận mình đã giết Thái Tiểu Hạo.”
Hóa ra anh ta chờ tôi vì điều này? Tôi lạnh lùng nói với anh ta: “Nói thật lòng dù anh không nói thế tôi vẫn sẽ giúp đỡ, bởi vì trong mắt tôi dù anh có xấu xa đến thế nào, nhưng đối với mẹ anh mà nói, anh vẫn là một người con hiếu thảo.”
Vành mắt Lưu Duệ ửng đỏ: “Thật ra tôi vốn có thể có một tuổi thơ hạnh phúc..
Tiếc nuối duy nhất hiện giờ của tôi chính là không thể chính miệng hỏi cha mình vì sao ông ta lại làm như vậy? Mẹ tôi có chỗ nào không tốt?”
/1940
|