*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chú Lê nghe xong trầm tư một lúc rồi nói: “Muốn điều tra tung tích của mẹ cậu ta cũng không phải quá khó, thi thể của lão Lam còn chưa hỏa táng mà? Lễ truy điệu đã định vào mười giờ sáng ngày mai.”
Tôi nghe thì hiểu Chú Lê muốn nói gì, bèn cười nói: “Được, vậy ngày mai chúng ta cùng đi nhìn mặt ông Viễn Quang lần cuối!” Hiện giờ cũng chỉ có thể ra tay với trí nhớ tàn hồn của Lam Viễn Quang, bởi di thể Lưu Hải Phúc đã bị hỏa táng từ lâu, không thể nào tìm trí nhớ tàn hồn ông ta được nữa, Sáng hôm sau, Chú Lê dần theo tôi và Đinh Nhất đến tham dự lễ tang của Lam Viễn2Quang
Lúc chúng tôi đến thì người chủ trì tang lễ đã niệm xong điếu văn, chờ một lát là đến bước cuối cùng, chính là các biệt di thể người quá cố
Khi tôi đi tới trước di thể Lam Viễn Quang thì thấy ông già này mặt xám xanh nằm trong quan tài mặt thủy tinh, mặc dù trên người được phủ đầy hoa tươi, nhưng vẫn không thể che giấu được sự không cam lòng trước khi chết
Cuộc đời Lam Viễn Quang cũng là một truyền kỳ, thời thiếu niên có tham vọng, thời trung niên thất vọng, trong vài chục năm cuối cùng của cuộc đời lại công thành danh toại, nếu như không phải nhất thời tham tiền mà giúp Lưu Hải Phúc, chắc chắn ông ta có9thể sống thêm vài năm.
Đương nhiên tôi chẳng có hứng thú với cuộc đời ông ta, cho nên không muốn nói nhiều về chuyện này, bởi vì cái tôi quan tâm nhất, muốn biết nhất chính là ông ta làm cách nào giúp Lưu Hải Phúc giải quyết mối họa trong lòng
Trong trí nhớ của Lam Viễn Quang khi còn sống, Lưu Hải Phúc cũng không nói di thể Trịnh Tú Vân ở chỗ nào, nhưng ông ta đã cung cấp ngày sinh tháng đẻ của Trịnh Tú Vân, mà chính nhờ có thứ này, Lam Viễn Quang mới có thể gọi hồn phách Trịnh Tủ Vân lên.
Nhưng Lam Viễn Quang cũng không ngốc, mặc dù Lưu Hải Phúc không nói Trịnh Tủ Vân chết thế nào, nhưng chỉ cần nhìn6cách bà ta dây dưa với Lưu Hải Phúc, còn không cho phép ông ta tải giá là đủ biết cái chết của bà ta có liên quan tới Lưu Hải Phúc.
Một âm hồn oán khí cực lớn nếu bị Lam Viễn Quang đánh tan, vậy chẳng phải tất cả nghiệp chướng sau này đều rơi hết vào đầu ông ta hay sao? Thể là Lam Viễn Quang đưa ra một ý kiến cho Lưu Hải Phúc
Đầu óc của Lam Viễn Quang cũng rất tinh nhanh, ông ta biết trong chuyện của Trịnh Tú Vân, Lưu Hải Phúc mang nghiệp chướng nặng nề, bởi vậy ông ta đề nghị Lưu Hải Phúc bỏ tiền ra xây một tòa nhà dạy học cho trường học ở địa phương nghèo khó, đến lúc0đó ông ta sẽ nghĩ biện pháp giam giữ âm hồn Trịnh Tú Vân ở bên trong.
Chỗ của trẻ con ở luôn là nơi có dương khí mạnh nhất, một toà nhà toàn trẻ con đủ để ngăn chặn oán khí trên người Trịnh Tú Vân, để bà ta vẫn luôn bị vấy trong chỗ đó, hạn sử dụng của nó chắc cũng phải một hai chục năm, đến lúc ấy thì ông ta và Lưu Hải Phúc đã qua đời từ lâu, cho dù cuối cùng Trịnh Tú Vân có được thả ra, thì cũng chẳng làm gì được bọn họ nữa
Nhưng Lam Viễn Quang tính ngàn tính vạn lại không tính được ông ta và Lưu Hải Phúc lại vì chuyện này mà chết, nếu không chỉ sợ có7cho bao nhiêu tiền ông ta cũng không dám làm ra những chuyện trái ý trời này
Tòa nhà dạy học vây khốn Trịnh Tú Vân ở một huyện thành xa xôi trong tỉnh
Giống như Lam Viễn Quang đã nói, Lưu Hải Phúc tìm một huyện vô cùng nghèo khó, muốn dùng việc thiện để triệt tiêu tội nghiệt ông ta gây ra khi xưa
Khi chúng tôi đi vào huyện nhỏ đó, chỉ cần tìm hiểu qua thì đã có người nói cho chúng tôi biết vị trí của tòa nhà kia, tôi thật không ngờ tòa nhà này ở đây lại nổi tiếng như thế, đến khi chúng tôi lái xe đến trước cổng trường học mới biết vì sao tòa nhà dạy học này lại nổi tiếng.
Đó là một tòa nhà cổ kính bốn tầng, so sánh với từng dãy nhà trệt xung quanh, tòa nhà này có thể trở thành kiến trúc tiêu biểu của chỗ này, mà xung quanh tòa nhà còn trồng rất nhiều cây thông và cây bách, cảnh sắc của nó dường như không thể phù hợp với những tòa nhà xung quanh
Lúc chúng tôi tới vừa vặn là cuối tuần, trường học không có học sinh, người gác cổng già nói cho chúng tôi biết nơi này bình thường học sinh dùng để làm thí nghiệm và mở đại hội, bởi vì trong tòa nhà được trang trí quá đẹp, cho nên nhà trường không nỡ dùng nó làm phòng học
Tôi đứng trước tòa nhà cẩn thận ngắm nhìn kiến trúc của nó, ngẩng đầu lên thấy ngay ba chữ rồng bay phượng múa rất to: “Lẩu Tú Vân”! Lúc này tôi biết đã tìm đúng chỗ.
Người không biết mà nhìn thấy tòa nhà này còn tưởng Lưu Hải Phúc si tình đến mức nào? Vì tưởng nhớ người vợ đã đi mất mà còn cố ý xây dựng tòa nhà này bằng tên bà ta
Nhưng sự độc ác phía sau nào ai có thể biết.
Vì có thể vào xem, chúng tôi cho ông già gác cổng hẳn một tờ một trăm, ông lão thấy có tiền cầm tự nhiên rất vui vẻ, dù sao ông ta nghĩ các phòng của tòa nhà dạy học này đều đã khóa, chúng tôi đi vào cũng chỉ có thể nhìn hành lang một chút
Nhưng ông lão gác cổng làm sao mà biết được trong chúng tôi có một cao thủ mở khóa, chỉ cần chúng tôi muốn thì có gian phòng nào trong đó mà chúng tôi không thể vào?
Theo lý thuyết, tòa nhà này mới xây chưa đến hai năm, mà hiện giờ trời đã chuyển sang ấm áp, cho nên nhiệt độ bên trong không thể thấy thế này mới đúng! Nhưng lúc chúng tôi vừa bước vào trong, cảm giác lạnh lẽo lập tức lan tràn từ chân lên đến đầu.
“Sao bên trong này lại không có hơi ẩm nhỉ?” Đàm Lỗi vừa xoa tay vừa phàn nàn.
Chú Lê nghe thể lập tức đi đến bên tường đưa tay sờ vào máy sưởi, sau đó nhướng mày nói: “Máy sưởi rất nóng, chỗ này lạnh như vậy chắc là có nguyên nhân khác.”
Mấy người chúng tôi nghe thế cũng đi qua sờ thử, mặc dù không đến mức bỏng tay, nhưng cũng đã rất nóng! Tuy nhiên, dường như nhiệt độ của máy sưởi chỉ lượn lờ cách nó vài centimét, không thể nào lan đến xa hơn nữa
Chú Lê nói sâu xa: “Nơi này âm khí nặng quá nhỉ?”
Tôi gật đầu một cái: “Trong trí nhớ của Lam Viễn Quang, ông ta đã nhốt hồn phách của Trịnh Tú Vân trong một khối đá đặc biệt trên bức tường ở tầng cao nhất.”
Đàm Lỗi bên cạnh tôi hỏi: “Tảng đá? Tảng đá kiểu gì vậy?” Tôi nghĩ rồi nói: “Một khối xương người hóa thạch”
Chú Lê nghe xong trầm tư một lúc rồi nói: “Muốn điều tra tung tích của mẹ cậu ta cũng không phải quá khó, thi thể của lão Lam còn chưa hỏa táng mà? Lễ truy điệu đã định vào mười giờ sáng ngày mai.”
Tôi nghe thì hiểu Chú Lê muốn nói gì, bèn cười nói: “Được, vậy ngày mai chúng ta cùng đi nhìn mặt ông Viễn Quang lần cuối!” Hiện giờ cũng chỉ có thể ra tay với trí nhớ tàn hồn của Lam Viễn Quang, bởi di thể Lưu Hải Phúc đã bị hỏa táng từ lâu, không thể nào tìm trí nhớ tàn hồn ông ta được nữa, Sáng hôm sau, Chú Lê dần theo tôi và Đinh Nhất đến tham dự lễ tang của Lam Viễn2Quang
Lúc chúng tôi đến thì người chủ trì tang lễ đã niệm xong điếu văn, chờ một lát là đến bước cuối cùng, chính là các biệt di thể người quá cố
Khi tôi đi tới trước di thể Lam Viễn Quang thì thấy ông già này mặt xám xanh nằm trong quan tài mặt thủy tinh, mặc dù trên người được phủ đầy hoa tươi, nhưng vẫn không thể che giấu được sự không cam lòng trước khi chết
Cuộc đời Lam Viễn Quang cũng là một truyền kỳ, thời thiếu niên có tham vọng, thời trung niên thất vọng, trong vài chục năm cuối cùng của cuộc đời lại công thành danh toại, nếu như không phải nhất thời tham tiền mà giúp Lưu Hải Phúc, chắc chắn ông ta có9thể sống thêm vài năm.
Đương nhiên tôi chẳng có hứng thú với cuộc đời ông ta, cho nên không muốn nói nhiều về chuyện này, bởi vì cái tôi quan tâm nhất, muốn biết nhất chính là ông ta làm cách nào giúp Lưu Hải Phúc giải quyết mối họa trong lòng
Trong trí nhớ của Lam Viễn Quang khi còn sống, Lưu Hải Phúc cũng không nói di thể Trịnh Tú Vân ở chỗ nào, nhưng ông ta đã cung cấp ngày sinh tháng đẻ của Trịnh Tú Vân, mà chính nhờ có thứ này, Lam Viễn Quang mới có thể gọi hồn phách Trịnh Tủ Vân lên.
Nhưng Lam Viễn Quang cũng không ngốc, mặc dù Lưu Hải Phúc không nói Trịnh Tủ Vân chết thế nào, nhưng chỉ cần nhìn6cách bà ta dây dưa với Lưu Hải Phúc, còn không cho phép ông ta tải giá là đủ biết cái chết của bà ta có liên quan tới Lưu Hải Phúc.
Một âm hồn oán khí cực lớn nếu bị Lam Viễn Quang đánh tan, vậy chẳng phải tất cả nghiệp chướng sau này đều rơi hết vào đầu ông ta hay sao? Thể là Lam Viễn Quang đưa ra một ý kiến cho Lưu Hải Phúc
Đầu óc của Lam Viễn Quang cũng rất tinh nhanh, ông ta biết trong chuyện của Trịnh Tú Vân, Lưu Hải Phúc mang nghiệp chướng nặng nề, bởi vậy ông ta đề nghị Lưu Hải Phúc bỏ tiền ra xây một tòa nhà dạy học cho trường học ở địa phương nghèo khó, đến lúc0đó ông ta sẽ nghĩ biện pháp giam giữ âm hồn Trịnh Tú Vân ở bên trong.
Chỗ của trẻ con ở luôn là nơi có dương khí mạnh nhất, một toà nhà toàn trẻ con đủ để ngăn chặn oán khí trên người Trịnh Tú Vân, để bà ta vẫn luôn bị vấy trong chỗ đó, hạn sử dụng của nó chắc cũng phải một hai chục năm, đến lúc ấy thì ông ta và Lưu Hải Phúc đã qua đời từ lâu, cho dù cuối cùng Trịnh Tú Vân có được thả ra, thì cũng chẳng làm gì được bọn họ nữa
Nhưng Lam Viễn Quang tính ngàn tính vạn lại không tính được ông ta và Lưu Hải Phúc lại vì chuyện này mà chết, nếu không chỉ sợ có7cho bao nhiêu tiền ông ta cũng không dám làm ra những chuyện trái ý trời này
Tòa nhà dạy học vây khốn Trịnh Tú Vân ở một huyện thành xa xôi trong tỉnh
Giống như Lam Viễn Quang đã nói, Lưu Hải Phúc tìm một huyện vô cùng nghèo khó, muốn dùng việc thiện để triệt tiêu tội nghiệt ông ta gây ra khi xưa
Khi chúng tôi đi vào huyện nhỏ đó, chỉ cần tìm hiểu qua thì đã có người nói cho chúng tôi biết vị trí của tòa nhà kia, tôi thật không ngờ tòa nhà này ở đây lại nổi tiếng như thế, đến khi chúng tôi lái xe đến trước cổng trường học mới biết vì sao tòa nhà dạy học này lại nổi tiếng.
Đó là một tòa nhà cổ kính bốn tầng, so sánh với từng dãy nhà trệt xung quanh, tòa nhà này có thể trở thành kiến trúc tiêu biểu của chỗ này, mà xung quanh tòa nhà còn trồng rất nhiều cây thông và cây bách, cảnh sắc của nó dường như không thể phù hợp với những tòa nhà xung quanh
Lúc chúng tôi tới vừa vặn là cuối tuần, trường học không có học sinh, người gác cổng già nói cho chúng tôi biết nơi này bình thường học sinh dùng để làm thí nghiệm và mở đại hội, bởi vì trong tòa nhà được trang trí quá đẹp, cho nên nhà trường không nỡ dùng nó làm phòng học
Tôi đứng trước tòa nhà cẩn thận ngắm nhìn kiến trúc của nó, ngẩng đầu lên thấy ngay ba chữ rồng bay phượng múa rất to: “Lẩu Tú Vân”! Lúc này tôi biết đã tìm đúng chỗ.
Người không biết mà nhìn thấy tòa nhà này còn tưởng Lưu Hải Phúc si tình đến mức nào? Vì tưởng nhớ người vợ đã đi mất mà còn cố ý xây dựng tòa nhà này bằng tên bà ta
Nhưng sự độc ác phía sau nào ai có thể biết.
Vì có thể vào xem, chúng tôi cho ông già gác cổng hẳn một tờ một trăm, ông lão thấy có tiền cầm tự nhiên rất vui vẻ, dù sao ông ta nghĩ các phòng của tòa nhà dạy học này đều đã khóa, chúng tôi đi vào cũng chỉ có thể nhìn hành lang một chút
Nhưng ông lão gác cổng làm sao mà biết được trong chúng tôi có một cao thủ mở khóa, chỉ cần chúng tôi muốn thì có gian phòng nào trong đó mà chúng tôi không thể vào?
Theo lý thuyết, tòa nhà này mới xây chưa đến hai năm, mà hiện giờ trời đã chuyển sang ấm áp, cho nên nhiệt độ bên trong không thể thấy thế này mới đúng! Nhưng lúc chúng tôi vừa bước vào trong, cảm giác lạnh lẽo lập tức lan tràn từ chân lên đến đầu.
“Sao bên trong này lại không có hơi ẩm nhỉ?” Đàm Lỗi vừa xoa tay vừa phàn nàn.
Chú Lê nghe thể lập tức đi đến bên tường đưa tay sờ vào máy sưởi, sau đó nhướng mày nói: “Máy sưởi rất nóng, chỗ này lạnh như vậy chắc là có nguyên nhân khác.”
Mấy người chúng tôi nghe thế cũng đi qua sờ thử, mặc dù không đến mức bỏng tay, nhưng cũng đã rất nóng! Tuy nhiên, dường như nhiệt độ của máy sưởi chỉ lượn lờ cách nó vài centimét, không thể nào lan đến xa hơn nữa
Chú Lê nói sâu xa: “Nơi này âm khí nặng quá nhỉ?”
Tôi gật đầu một cái: “Trong trí nhớ của Lam Viễn Quang, ông ta đã nhốt hồn phách của Trịnh Tú Vân trong một khối đá đặc biệt trên bức tường ở tầng cao nhất.”
Đàm Lỗi bên cạnh tôi hỏi: “Tảng đá? Tảng đá kiểu gì vậy?” Tôi nghĩ rồi nói: “Một khối xương người hóa thạch”
/1940
|