*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nghĩ vậy nên tôi duỗi tay cầm cái hộp màu hồng nhạt đó lên
Dù cách lớp vỏ hộp nhưng tôi vẫn cảm nhận được rõ ràng nó có sự tồn tại của tàn hồn mỏng manh..
Phương Tư Triệu thấy tôi cầm cái hộp đựng búp bê Barbie thì than thở: “Con búp bê này là tôi mua cho Phỉ Phỉ sau khi tôi vào đại học, lúc ấy con bé thích đến nỗi không buông tay, nói kiểu gì cũng không cho Tiểu Vũ chạm vào.”
Tôi hơi nghi ngờ nhìn sang Phương Tư Triệu
Anh ta lập tức giải thích với tôi: “Phỉ Phỉ là con gái lớn của cô tôi, Tiểu Vũ là em trai của con bé.”
Tôi gật đầu, sau đó mở cái hộp kia và lấy con búp bê3từ trong ra
Quả nhiên đúng như tối đoản, trên đó có tàn hồn của một bé gái chín tuổi bám vào
Chỉ có điều tôi không thể nào ngờ, vụ mất tích của gia đình sau người này lại có liên quan đến một tên “trộm nhà”.
Bé gái tên Vương Phỉ Phỉ, con búp bê này là món quà quý giá nhất mà cô bé nhận được trong cuộc đời ngắn ngủi của mình, cho nên cô bé rất quý trọng nó
Đừng nói là cậu em trai Tiểu Vũ, dù là mẹ cô bé muốn ngắm búp bê cũng phải hỏi ý cô bé rất lâu mới được.
Trong ký ức tàn hồn của Phỉ Phỉ, thơ ấu của cô bé luôn rất vui vẻ, dù thỉnh thoảng cũng giận dỗi với em0trai vì vài việc nhỏ, nhưng đó đều là một vài muộn phiền nhỏ nhoi trong quá trình trưởng thành
Nhưng tất cả cuộc sống tốt đẹp này lại hoàn toàn bị thay đổi vào một đêm tưởng như bình thường..
Vì trời mưa hơn mười ngày liên tiếp nên Phỉ Phỉ và Tiểu Vũ chỉ có thể ở trong nhà, không thể ra ngoài tìm các bạn chơi
Hai đứa trẻ chán đến chết nên đành phải tự chơi đồ chơi của mình.
Ai ngờ đến buổi tối, cậu hai vẫn luôn buôn bán ở xa đột nhiên trở lại..
Lúc ấy cả nhà từ trên xuống dưới đều cực kỳ kinh ngạc, bởi vì không ai ngờ đêm hôm thế này mà Phương Tư An lại dầm mưa về quê
Lúc ấy Phỉ Phỉ thấy5cậu hai còn rất vui vẻ, bởi vì mỗi lần người cậu hai này về đều sẽ mua ít đồ chơi cho cô bé và em trai
Nhưng lần này cậu hai lại đi tay không về, hơn nữa trông vẻ mặt của gã dường như còn không vui cho lắm
Trong trí nhớ của Phỉ Phỉ, đêm đó cậu hai ngồi trong phòng ông bà ngoại rất lâu
Ban đầu họ nói chuyện nhỏ nhẹ, sau cùng phát triển thành to tiếng gào thét..
Lòng Phỉ Phỉ rất sợ hãi, bởi vì cô bé không biết tại sao người lớn lại cãi nhau ghế thể.
Cuối cùng cha mẹ của cô bé thật sự không nghe nổi nữa nên đành phải đi sang xem đã xảy ra chuyện gì
Vì vậy trong nhà lập tức từ4ba người cãi nhau biến thành cuộc chiến giữa năm người
Phỉ Phỉ và Tiểu Vũ cũng không biết tại sao bọn họ cãi nhau, chỉ nghe họ càng lúc càng to tiếng hơn, dường như mỗi người đều vô cùng tức giận
Còn may là cãi nhau được một lát là kết thúc, sau đó cha mẹ của Phỉ Phỉ đi ra nấu cơm tôi.
Trong mắt Phỉ Phỉ, cãi vã giữa người lớn có lẽ cũng giống như giữa mình và bạn bè có xích mích vậy thôi, chắc sẽ nhanh chóng cho qua, vì thế lúc ăn cơm tối, hai chị em cũng đã vứt hết những chuyện không thoải mái xảy ra trước đó ra sau đầu.
Khi ăn cơm tối, cậu hai lấy trong người ra một túi đồ giống9như làm ảo thuật, trông có vẻ rất ngon lành, rồi cậu hai nói với bọn họ: “Thứ này gọi là bột nước cam, chỉ cần khuấy với nước là sẽ có thức uống ngon như nước cam.”
Cậu hai nói xong thì đứng dậy pha cho cả nhà mỗi người một gói, Phỉ Phỉ uống một ngụm và lập tức hào hứng nói: “Ngon quá!”
Mọi chuyện không vui trước đó dường như đều bị ly nước trái cây ngọt ngào này làm tan biến, mọi người lập tức vừa nói cười vừa ăn bữa tối..
Ai ngờ ăn cơm xong không lâu, Phỉ Phỉ đột nhiên cảm thấy bụng quặn từng cơn, vì vậy cô bé muốn đi tìm mẹ, kết quả phát hiện mẹ đã ngã xuống nền nhà bếp với sắc mặt tái nhợt.
Lúc ấy Phỉ Phỉ bị dọa sợ, cô bé cố gắng đi về phía mẹ, nhưng không đợi cô bé đi đến nơi thì trước mắt đã tối sầm lại và không biết gì nữa
Ngay từ đầu tôi còn tưởng cô bé tên Phỉ Phỉ này cứ thế mà chết cơ, thế nhưng lại nhanh chóng có thêm mấy hình ảnh xuất hiện trong đầu tôi...
Khi đó chắc cô bé chỉ hôn mê trong chốc lát rồi tỉnh lại, còn nôn hết đồ đã ăn trong bữa tối ra
Tôi tin nếu lúc này đưa Phỉ Phỉ đến bệnh viện, ắt hẳn có thể cứu được.
Sau khi Phỉ Phỉ tỉnh lại thì nhìn thấy cả nhà ngã tứ tung dưới đất, còn cậu hai của cô bé thì đang tìm kiếm gì đó trong phòng của ông bà ngoại..
“Cậu hai.” Phỉ Phỉ thều thào gọi.
Phương Tư An ở buồng trong nghe thấy tiếng thì lập tức đi ra xem xét tình hình
Khi gã nhìn thấy Phỉ Phỉ tỉnh lại, trong ánh mắt gã toát ra vẻ hoảng sợ
Chỉ tiếc Phỉ Phỉ còn nhỏ tuổi nên không biết cách phân biệt thiện và ác, cô bé chỉ theo bản năng hy vọng cậu hai của mình có thể đến giúp mình
Chuyện tiếp theo vượt xa khỏi tưởng tượng của Phỉ Phỉ, cô bé thấy cậu hai nhấc em trai đang bất tỉnh lên bằng một tay, một tay khác nhấc cô bé lên..
Sau đó gã dầm mưa mang hai đứa ra khỏi nhà, đi thẳng đến rừng cây sau núi.
Cả người Phỉ Phỉ chẳng có một chút sức lực nào
Cô bé không biết cậu hai muốn mang mình và Tiểu Vũ đi đâu, nhưng sự sợ hãi trong lòng làm cô bé khe khẽ bật khóc
“Đừng khóc..
Một lát nữa là tới rồi.” Đây là câu nói cuối cùng mà cậu hai nói với cô bé trong trí nhớ của Phỉ Phỉ
Có lẽ là vì nghe thấy giọng nói quen thuộc nên Phỉ Phỉ ngừng khóc, nhưng cô bé không biết ý nghĩa thật sự của câu “một lát nữa là tới rồi”.
Trong những hình ảnh đứt quãng của đoạn ký ức này, rõ ràng Phỉ Phỉ có ngất đi một thời gian ngắn, mà khi cô bé tỉnh lại lần nữa thì phát hiện cậu hai đã đưa chúng tới cạnh một cái hố to sau núi
Từ nhỏ Phỉ Phỉ đã biết sau núi nhà mình có một cái hố to do thiên nhiên tạo thành
Người lớn trong thôn đều hù dọa trẻ con không nghe lời bằng cái hố to này, nhưng không một ai biết rốt cuộc cái hố này sau bao nhiêu.
Chỗ này gần như là ngọn nguồn cho mọi cơn ác mộng thời thơ ấu của bé Phỉ Phỉ, cho nên khi cô bé nhìn thấy cậu hai đứa mình và em trai đến đây thì lập tức sợ hãi và không ngừng giãy giụa
Có lẽ vì cô bé giãy giụa mạnh quá nên người cậu hai độc ác kia đã đẩy cô bé xuống cái hố to đó
Ký ức tàn hồn của Phỉ Phỉ cũng đến đây là hết
Khi tôi lấy lại tinh thần từ ký ức của Phỉ Phỉ thì nhìn thấy Chú Lê và Phương Tư Triệu đã chờ ở bên cạnh từ lâu, nhưng tôi lại không biết nên nói với Phương Tư Triệu như thế nào, vì rằng hung thủ giết người chính là chú hai Phương Tư Bình có cùng dòng máu với họ.
Nghĩ vậy nên tôi duỗi tay cầm cái hộp màu hồng nhạt đó lên
Dù cách lớp vỏ hộp nhưng tôi vẫn cảm nhận được rõ ràng nó có sự tồn tại của tàn hồn mỏng manh..
Phương Tư Triệu thấy tôi cầm cái hộp đựng búp bê Barbie thì than thở: “Con búp bê này là tôi mua cho Phỉ Phỉ sau khi tôi vào đại học, lúc ấy con bé thích đến nỗi không buông tay, nói kiểu gì cũng không cho Tiểu Vũ chạm vào.”
Tôi hơi nghi ngờ nhìn sang Phương Tư Triệu
Anh ta lập tức giải thích với tôi: “Phỉ Phỉ là con gái lớn của cô tôi, Tiểu Vũ là em trai của con bé.”
Tôi gật đầu, sau đó mở cái hộp kia và lấy con búp bê3từ trong ra
Quả nhiên đúng như tối đoản, trên đó có tàn hồn của một bé gái chín tuổi bám vào
Chỉ có điều tôi không thể nào ngờ, vụ mất tích của gia đình sau người này lại có liên quan đến một tên “trộm nhà”.
Bé gái tên Vương Phỉ Phỉ, con búp bê này là món quà quý giá nhất mà cô bé nhận được trong cuộc đời ngắn ngủi của mình, cho nên cô bé rất quý trọng nó
Đừng nói là cậu em trai Tiểu Vũ, dù là mẹ cô bé muốn ngắm búp bê cũng phải hỏi ý cô bé rất lâu mới được.
Trong ký ức tàn hồn của Phỉ Phỉ, thơ ấu của cô bé luôn rất vui vẻ, dù thỉnh thoảng cũng giận dỗi với em0trai vì vài việc nhỏ, nhưng đó đều là một vài muộn phiền nhỏ nhoi trong quá trình trưởng thành
Nhưng tất cả cuộc sống tốt đẹp này lại hoàn toàn bị thay đổi vào một đêm tưởng như bình thường..
Vì trời mưa hơn mười ngày liên tiếp nên Phỉ Phỉ và Tiểu Vũ chỉ có thể ở trong nhà, không thể ra ngoài tìm các bạn chơi
Hai đứa trẻ chán đến chết nên đành phải tự chơi đồ chơi của mình.
Ai ngờ đến buổi tối, cậu hai vẫn luôn buôn bán ở xa đột nhiên trở lại..
Lúc ấy cả nhà từ trên xuống dưới đều cực kỳ kinh ngạc, bởi vì không ai ngờ đêm hôm thế này mà Phương Tư An lại dầm mưa về quê
Lúc ấy Phỉ Phỉ thấy5cậu hai còn rất vui vẻ, bởi vì mỗi lần người cậu hai này về đều sẽ mua ít đồ chơi cho cô bé và em trai
Nhưng lần này cậu hai lại đi tay không về, hơn nữa trông vẻ mặt của gã dường như còn không vui cho lắm
Trong trí nhớ của Phỉ Phỉ, đêm đó cậu hai ngồi trong phòng ông bà ngoại rất lâu
Ban đầu họ nói chuyện nhỏ nhẹ, sau cùng phát triển thành to tiếng gào thét..
Lòng Phỉ Phỉ rất sợ hãi, bởi vì cô bé không biết tại sao người lớn lại cãi nhau ghế thể.
Cuối cùng cha mẹ của cô bé thật sự không nghe nổi nữa nên đành phải đi sang xem đã xảy ra chuyện gì
Vì vậy trong nhà lập tức từ4ba người cãi nhau biến thành cuộc chiến giữa năm người
Phỉ Phỉ và Tiểu Vũ cũng không biết tại sao bọn họ cãi nhau, chỉ nghe họ càng lúc càng to tiếng hơn, dường như mỗi người đều vô cùng tức giận
Còn may là cãi nhau được một lát là kết thúc, sau đó cha mẹ của Phỉ Phỉ đi ra nấu cơm tôi.
Trong mắt Phỉ Phỉ, cãi vã giữa người lớn có lẽ cũng giống như giữa mình và bạn bè có xích mích vậy thôi, chắc sẽ nhanh chóng cho qua, vì thế lúc ăn cơm tối, hai chị em cũng đã vứt hết những chuyện không thoải mái xảy ra trước đó ra sau đầu.
Khi ăn cơm tối, cậu hai lấy trong người ra một túi đồ giống9như làm ảo thuật, trông có vẻ rất ngon lành, rồi cậu hai nói với bọn họ: “Thứ này gọi là bột nước cam, chỉ cần khuấy với nước là sẽ có thức uống ngon như nước cam.”
Cậu hai nói xong thì đứng dậy pha cho cả nhà mỗi người một gói, Phỉ Phỉ uống một ngụm và lập tức hào hứng nói: “Ngon quá!”
Mọi chuyện không vui trước đó dường như đều bị ly nước trái cây ngọt ngào này làm tan biến, mọi người lập tức vừa nói cười vừa ăn bữa tối..
Ai ngờ ăn cơm xong không lâu, Phỉ Phỉ đột nhiên cảm thấy bụng quặn từng cơn, vì vậy cô bé muốn đi tìm mẹ, kết quả phát hiện mẹ đã ngã xuống nền nhà bếp với sắc mặt tái nhợt.
Lúc ấy Phỉ Phỉ bị dọa sợ, cô bé cố gắng đi về phía mẹ, nhưng không đợi cô bé đi đến nơi thì trước mắt đã tối sầm lại và không biết gì nữa
Ngay từ đầu tôi còn tưởng cô bé tên Phỉ Phỉ này cứ thế mà chết cơ, thế nhưng lại nhanh chóng có thêm mấy hình ảnh xuất hiện trong đầu tôi...
Khi đó chắc cô bé chỉ hôn mê trong chốc lát rồi tỉnh lại, còn nôn hết đồ đã ăn trong bữa tối ra
Tôi tin nếu lúc này đưa Phỉ Phỉ đến bệnh viện, ắt hẳn có thể cứu được.
Sau khi Phỉ Phỉ tỉnh lại thì nhìn thấy cả nhà ngã tứ tung dưới đất, còn cậu hai của cô bé thì đang tìm kiếm gì đó trong phòng của ông bà ngoại..
“Cậu hai.” Phỉ Phỉ thều thào gọi.
Phương Tư An ở buồng trong nghe thấy tiếng thì lập tức đi ra xem xét tình hình
Khi gã nhìn thấy Phỉ Phỉ tỉnh lại, trong ánh mắt gã toát ra vẻ hoảng sợ
Chỉ tiếc Phỉ Phỉ còn nhỏ tuổi nên không biết cách phân biệt thiện và ác, cô bé chỉ theo bản năng hy vọng cậu hai của mình có thể đến giúp mình
Chuyện tiếp theo vượt xa khỏi tưởng tượng của Phỉ Phỉ, cô bé thấy cậu hai nhấc em trai đang bất tỉnh lên bằng một tay, một tay khác nhấc cô bé lên..
Sau đó gã dầm mưa mang hai đứa ra khỏi nhà, đi thẳng đến rừng cây sau núi.
Cả người Phỉ Phỉ chẳng có một chút sức lực nào
Cô bé không biết cậu hai muốn mang mình và Tiểu Vũ đi đâu, nhưng sự sợ hãi trong lòng làm cô bé khe khẽ bật khóc
“Đừng khóc..
Một lát nữa là tới rồi.” Đây là câu nói cuối cùng mà cậu hai nói với cô bé trong trí nhớ của Phỉ Phỉ
Có lẽ là vì nghe thấy giọng nói quen thuộc nên Phỉ Phỉ ngừng khóc, nhưng cô bé không biết ý nghĩa thật sự của câu “một lát nữa là tới rồi”.
Trong những hình ảnh đứt quãng của đoạn ký ức này, rõ ràng Phỉ Phỉ có ngất đi một thời gian ngắn, mà khi cô bé tỉnh lại lần nữa thì phát hiện cậu hai đã đưa chúng tới cạnh một cái hố to sau núi
Từ nhỏ Phỉ Phỉ đã biết sau núi nhà mình có một cái hố to do thiên nhiên tạo thành
Người lớn trong thôn đều hù dọa trẻ con không nghe lời bằng cái hố to này, nhưng không một ai biết rốt cuộc cái hố này sau bao nhiêu.
Chỗ này gần như là ngọn nguồn cho mọi cơn ác mộng thời thơ ấu của bé Phỉ Phỉ, cho nên khi cô bé nhìn thấy cậu hai đứa mình và em trai đến đây thì lập tức sợ hãi và không ngừng giãy giụa
Có lẽ vì cô bé giãy giụa mạnh quá nên người cậu hai độc ác kia đã đẩy cô bé xuống cái hố to đó
Ký ức tàn hồn của Phỉ Phỉ cũng đến đây là hết
Khi tôi lấy lại tinh thần từ ký ức của Phỉ Phỉ thì nhìn thấy Chú Lê và Phương Tư Triệu đã chờ ở bên cạnh từ lâu, nhưng tôi lại không biết nên nói với Phương Tư Triệu như thế nào, vì rằng hung thủ giết người chính là chú hai Phương Tư Bình có cùng dòng máu với họ.
/1940
|