*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Phương Tư Triệu nghe vậy thì sửng sốt, anh ta không ngờ tôi sẽ đột ngột hỏi một vấn đề như vậy nên anh ta do dự một lát rồi mới trả lời: “Chú hai tôi..
Nói thế nào nhỉ? Thời trẻ đúng thật là chẳng tốt đẹp gì, là một tên đầu đường xó chợ kiểu làm chẳng bằng ai nhưng ăn thì chẳng ai bằng mình
Tôi nghe cha tôi nói, hồi đó chú thường bị cảnh sát bắt giam, mỗi lần ông nội của tôi đều rất xấu hổ đến đồn cảnh sát đưa chú ra ngoài
Cho đến sau khi ông bà nội xảy ra chuyện, chú mới xem như bớt bớt lại rất nhiều, hiện giờ cuộc sống cũng coi như khá.” Tôi nghĩ bụng, đúng rồi đó! Đổi lấy3cuộc sống yên ổn bằng cái giá là tính mạng của cả nhà, cho dù người thiếu thông minh đến thế nào cũng biết tiếp tục lêu lổng chắc chắn sẽ không có kết quả tốt gì..
Phương Tư Triệu thấy tôi không nói gì nên nghi ngờ hỏi tôi: “Sao? Chú hai tôi có vấn đề gì phải không?”
Tôi cũng không trả lời câu hỏi của anh ta mà hỏi anh ta một vấn đề khác: “Anh biết chỗ nào sau núi có cái hố to không?”
Phương Tự Triệu hơi giật mình: “Sao cậu biết sau núi có một cái hố to? Chỗ đó chỉ có người địa phương chúng tôi mới biết được.”
“Anh biết vị trí cụ thể không?” Tôi ngắt lời Phương Tư Triệu.
Anh ta đáp với vẻ mặt khó0xử: “Khi còn nhỏ, ông bà nội vốn không cho tôi đi, họ nói cái hố kia có rất nhiều người chết, cho nên tôi cũng chỉ biết thế thôi..
chứ trước giờ chưa từng đến.”
Tôi vội vàng hỏi: “Vậy người trong thôn có ai biết vị trí cụ thể không?” Phương Tư Triệu suy nghĩ rồi đáp: “Chắc chắn có đấy! Nghe nói để đề phòng có người và súc vật ngã xuống, thôn còn che một lớp lưới sắt lên trên mà
Không đúng, cậu hỏi thăm cái hố kia làm gì? Không phải ông bà nội tôi...” Tôi cũng không muốn giấu giếm anh ta điều gì, vì vậy gật đầu đáp: “Những người khác thì tôi không chắc, nhưng cặp con trai và con gái nhà cổ của anh ắt5hẳn là ở trong cái hồ đó.” Lúc ấy Phương Tư Triệu nghe xong thì choáng váng ngay tại chỗ, qua rất lâu mới nghe anh ta lẩm bẩm tự nói: “Sao có thể? Sao có thể thế? Đừng nói là trẻ con, bình thường người lớn cũng sẽ không đến chỗ đó! Bọn trẻ..
sao bọn trẻ lại rơi xuống hồ được?”
“Bọn trẻ bị người ta đẩy xuống...” Tôi bình tĩnh nói ra sự thật.
Phương Tư Triệu lập tức đỏ mắt hỏi tôi: “Ai? Là ai đẩy bọn trẻ xuống!!”
Tôi nhìn xoáy vào mắt Phương Tư Triệu và không nói gì, bởi vì tôi tin với sự thông minh của anh ta chắc hẳn không khó đoán ra..
Một lát sau, anh ta mới nói với vẻ khó có thể tin được: “Không4thể nào! Không phải là chú hai, chú rất tốt với hai đứa trẻ, chú không nên làm như vậy! Chú không có lý do gì làm như vậy mà?!”
Tôi bị hết câu hỏi này đến câu hỏi khác của Phương Tư Triệu làm á khẩu không trả lời được, bởi vì tôi cũng không biết tại sao năm đó Phương Tư Bình phải làm như vậy..
Nhưng việc gã là hung thủ giết người thì không thể nghi ngờ.
Phương Tư Triệu thấy tôi không trả lời mình thì lại xoay người hỏi Chú Lê
Chú Lê đành phải an ủi anh ta: “Cậu cũng đừng kích động quá, mọi chuyện vẫn phải đợi sau khi tìm được thi hài của mấy đứa trẻ..
mới có thể làm rõ hoàn toàn.”
Sau đó Phương Tư Triệu9dẫn chúng tôi đi tìm một người đàn ông tên A Ngũ, lớn tuổi hơn anh ta một chút
Khi còn nhỏ, mỗi lần Phương Tư Triệu về quê đều đi chơi cùng A Ngũ, cho nên bọn họ cũng coi như là bạn chơi từ nhỏ.
Khi A Ngũ biết được ý định của chúng tôi thì nói với sắc mặt âm u và nặng nề: “Người trong thôn chúng ta rất ít đến nơi đó, nghe ông nội của tôi nói vài chục năm trước, nơi đó đã từng chết rất nhiều người, hơn nữa không có ai biết rốt cuộc cái hổ kia sau bao nhiêu! Cho nên người ngã xuống đều không tìm thấy xác
Sau này nghe nói có một lần không biết trong thôn có trâu cày nhà ai đi lạc rồi rơi xuống hố, vì để đề phòng xảy ra chuyện này lần nữa nên thôn mới bỏ tiền ra mua dây thép về và hàn thành lưới để che miệng hố lại.”
Nghe vậy, tôi nói với anh ta: “Anh A Ngũ, anh có thể dẫn chúng tôi đến đó xem thử không? Việc này rất quan trọng đối với Phương Tư Triệu
Chúng tôi nghi ngờ năm đó người nhà của anh ấy mất tích rất có thể là bị người ta ném vào trong cái hố đó...”
A Ngũ nghe thể thì lập tức thay đổi sắc mặt, nhưng ngay sau đó anh ta lại hơi ngờ vực: “Cũng không phải không thể dẫn các cậu đến xem thử, chỉ có điều cái hổ kia sâu quá, căn bản không thể chứng thực suy đoán này của cậu!” “Không sao..
Anh chỉ cần dẫn chúng tôi đến đó xem thử là được.” Phương Tư Triệu ở cạnh nói một cách mịt mờ.
A Ngũ thầy sắc mặt của anh ta tái nhợt thì đành phải đồng ý sẽ dẫn chúng tôi đến cái hổ to đó xem cho biết, nhưng mà giờ hơi muộn quá rồi, muốn đi cũng phải chờ đến sáng ngày mai hẵng nói
Tôi thấy cũng đúng, mười mấy năm đều đợi được, chẳng vội gì một đêm nay
Vì vậy chúng tôi hẹn trước với A Ngũ, ngày mai ăn sáng xong sẽ xuất phát...
Khi chúng tôi trở lại căn nhà của nhà họ Phương, trời đã tối hẳn
Phương Tư Triệu lấy những đồ cần thiết trong xe ra phát cho chúng tôi: “Bây giờ tôi đã chuẩn bị ít đồ ăn
Tối hôm nay chúng ta ăn tạm một bữa nhé.” Bếp lò trong nhà đã không còn dùng được từ lâu, vì thế Phương Tư Triệu đốt một đống lửa ở trong sân, sau đó lấy nồi sắt ra chuẩn bị nấu mì gói
Theo ý tôi, mì gói mới là phát minh vĩ đại nhất trên đời, bởi vì mặc kệ là người buôn bán nhỏ hay quan to chức sắc, khi anh đói khổ lạnh lẽo mà có một bát mì gói thì đó tuyệt đối là chuyện hạnh phúc nhất trên đời
Sau khi lấp đầy bụng, chúng tôi ngồi bên đống lửa sưởi ấm
Mặc dù bây giờ nhiệt độ không khí đang dần dần tăng lên, nhưng căn nhà của nhà họ Phương đã nhiều năm không nhóm lửa sưởi ấm, cho nên trong nhà vẫn không ấm áp bằng ngồi cạnh đống lửa đầu.
“Tại sao lại là chú hai...? Cho dù chú là kẻ không ra gì cũng không nên làm ra chuyện như thế này!” Phương Tư Triệu nói với vẻ buồn bã và bi phẫn
Tôi biết thật ra trong lòng Phương Tư Triệu đã đồng ý với sự thật này từ lâu
Sở dĩ anh ta vẫn chưa thể chấp nhận được là bởi vì dù sao bọn họ cũng là người thân “máu mủ ruột rà”, người bình thường không thể làm được việc giết cha giết mẹ này
Tôi uống một hớp nước và nói: “Trong trí nhớ của em gái anh, tôi thấy lúc ấy ông ta đang tìm thứ gì đó..
Không giống lật tìm lung tung, mà hình như là đã biết thứ đó ở chỗ nào từ trước.” “Thứ gì à...? Ông bà nội không phải nhà giàu mới nổi
Năm xưa họ đâu có đồ gì đáng giá?” Phương Tư Triệu nói một cách hoang mang.
Tôi hỏi lại anh ta: “Anh cũng cảm thấy năm đó ông ta vì tiền tài nên mới làm như vậy sao?”
Phương Tư Triệu nghe vậy thì sửng sốt, anh ta không ngờ tôi sẽ đột ngột hỏi một vấn đề như vậy nên anh ta do dự một lát rồi mới trả lời: “Chú hai tôi..
Nói thế nào nhỉ? Thời trẻ đúng thật là chẳng tốt đẹp gì, là một tên đầu đường xó chợ kiểu làm chẳng bằng ai nhưng ăn thì chẳng ai bằng mình
Tôi nghe cha tôi nói, hồi đó chú thường bị cảnh sát bắt giam, mỗi lần ông nội của tôi đều rất xấu hổ đến đồn cảnh sát đưa chú ra ngoài
Cho đến sau khi ông bà nội xảy ra chuyện, chú mới xem như bớt bớt lại rất nhiều, hiện giờ cuộc sống cũng coi như khá.” Tôi nghĩ bụng, đúng rồi đó! Đổi lấy3cuộc sống yên ổn bằng cái giá là tính mạng của cả nhà, cho dù người thiếu thông minh đến thế nào cũng biết tiếp tục lêu lổng chắc chắn sẽ không có kết quả tốt gì..
Phương Tư Triệu thấy tôi không nói gì nên nghi ngờ hỏi tôi: “Sao? Chú hai tôi có vấn đề gì phải không?”
Tôi cũng không trả lời câu hỏi của anh ta mà hỏi anh ta một vấn đề khác: “Anh biết chỗ nào sau núi có cái hố to không?”
Phương Tự Triệu hơi giật mình: “Sao cậu biết sau núi có một cái hố to? Chỗ đó chỉ có người địa phương chúng tôi mới biết được.”
“Anh biết vị trí cụ thể không?” Tôi ngắt lời Phương Tư Triệu.
Anh ta đáp với vẻ mặt khó0xử: “Khi còn nhỏ, ông bà nội vốn không cho tôi đi, họ nói cái hố kia có rất nhiều người chết, cho nên tôi cũng chỉ biết thế thôi..
chứ trước giờ chưa từng đến.”
Tôi vội vàng hỏi: “Vậy người trong thôn có ai biết vị trí cụ thể không?” Phương Tư Triệu suy nghĩ rồi đáp: “Chắc chắn có đấy! Nghe nói để đề phòng có người và súc vật ngã xuống, thôn còn che một lớp lưới sắt lên trên mà
Không đúng, cậu hỏi thăm cái hố kia làm gì? Không phải ông bà nội tôi...” Tôi cũng không muốn giấu giếm anh ta điều gì, vì vậy gật đầu đáp: “Những người khác thì tôi không chắc, nhưng cặp con trai và con gái nhà cổ của anh ắt5hẳn là ở trong cái hồ đó.” Lúc ấy Phương Tư Triệu nghe xong thì choáng váng ngay tại chỗ, qua rất lâu mới nghe anh ta lẩm bẩm tự nói: “Sao có thể? Sao có thể thế? Đừng nói là trẻ con, bình thường người lớn cũng sẽ không đến chỗ đó! Bọn trẻ..
sao bọn trẻ lại rơi xuống hồ được?”
“Bọn trẻ bị người ta đẩy xuống...” Tôi bình tĩnh nói ra sự thật.
Phương Tư Triệu lập tức đỏ mắt hỏi tôi: “Ai? Là ai đẩy bọn trẻ xuống!!”
Tôi nhìn xoáy vào mắt Phương Tư Triệu và không nói gì, bởi vì tôi tin với sự thông minh của anh ta chắc hẳn không khó đoán ra..
Một lát sau, anh ta mới nói với vẻ khó có thể tin được: “Không4thể nào! Không phải là chú hai, chú rất tốt với hai đứa trẻ, chú không nên làm như vậy! Chú không có lý do gì làm như vậy mà?!”
Tôi bị hết câu hỏi này đến câu hỏi khác của Phương Tư Triệu làm á khẩu không trả lời được, bởi vì tôi cũng không biết tại sao năm đó Phương Tư Bình phải làm như vậy..
Nhưng việc gã là hung thủ giết người thì không thể nghi ngờ.
Phương Tư Triệu thấy tôi không trả lời mình thì lại xoay người hỏi Chú Lê
Chú Lê đành phải an ủi anh ta: “Cậu cũng đừng kích động quá, mọi chuyện vẫn phải đợi sau khi tìm được thi hài của mấy đứa trẻ..
mới có thể làm rõ hoàn toàn.”
Sau đó Phương Tư Triệu9dẫn chúng tôi đi tìm một người đàn ông tên A Ngũ, lớn tuổi hơn anh ta một chút
Khi còn nhỏ, mỗi lần Phương Tư Triệu về quê đều đi chơi cùng A Ngũ, cho nên bọn họ cũng coi như là bạn chơi từ nhỏ.
Khi A Ngũ biết được ý định của chúng tôi thì nói với sắc mặt âm u và nặng nề: “Người trong thôn chúng ta rất ít đến nơi đó, nghe ông nội của tôi nói vài chục năm trước, nơi đó đã từng chết rất nhiều người, hơn nữa không có ai biết rốt cuộc cái hổ kia sau bao nhiêu! Cho nên người ngã xuống đều không tìm thấy xác
Sau này nghe nói có một lần không biết trong thôn có trâu cày nhà ai đi lạc rồi rơi xuống hố, vì để đề phòng xảy ra chuyện này lần nữa nên thôn mới bỏ tiền ra mua dây thép về và hàn thành lưới để che miệng hố lại.”
Nghe vậy, tôi nói với anh ta: “Anh A Ngũ, anh có thể dẫn chúng tôi đến đó xem thử không? Việc này rất quan trọng đối với Phương Tư Triệu
Chúng tôi nghi ngờ năm đó người nhà của anh ấy mất tích rất có thể là bị người ta ném vào trong cái hố đó...”
A Ngũ nghe thể thì lập tức thay đổi sắc mặt, nhưng ngay sau đó anh ta lại hơi ngờ vực: “Cũng không phải không thể dẫn các cậu đến xem thử, chỉ có điều cái hổ kia sâu quá, căn bản không thể chứng thực suy đoán này của cậu!” “Không sao..
Anh chỉ cần dẫn chúng tôi đến đó xem thử là được.” Phương Tư Triệu ở cạnh nói một cách mịt mờ.
A Ngũ thầy sắc mặt của anh ta tái nhợt thì đành phải đồng ý sẽ dẫn chúng tôi đến cái hổ to đó xem cho biết, nhưng mà giờ hơi muộn quá rồi, muốn đi cũng phải chờ đến sáng ngày mai hẵng nói
Tôi thấy cũng đúng, mười mấy năm đều đợi được, chẳng vội gì một đêm nay
Vì vậy chúng tôi hẹn trước với A Ngũ, ngày mai ăn sáng xong sẽ xuất phát...
Khi chúng tôi trở lại căn nhà của nhà họ Phương, trời đã tối hẳn
Phương Tư Triệu lấy những đồ cần thiết trong xe ra phát cho chúng tôi: “Bây giờ tôi đã chuẩn bị ít đồ ăn
Tối hôm nay chúng ta ăn tạm một bữa nhé.” Bếp lò trong nhà đã không còn dùng được từ lâu, vì thế Phương Tư Triệu đốt một đống lửa ở trong sân, sau đó lấy nồi sắt ra chuẩn bị nấu mì gói
Theo ý tôi, mì gói mới là phát minh vĩ đại nhất trên đời, bởi vì mặc kệ là người buôn bán nhỏ hay quan to chức sắc, khi anh đói khổ lạnh lẽo mà có một bát mì gói thì đó tuyệt đối là chuyện hạnh phúc nhất trên đời
Sau khi lấp đầy bụng, chúng tôi ngồi bên đống lửa sưởi ấm
Mặc dù bây giờ nhiệt độ không khí đang dần dần tăng lên, nhưng căn nhà của nhà họ Phương đã nhiều năm không nhóm lửa sưởi ấm, cho nên trong nhà vẫn không ấm áp bằng ngồi cạnh đống lửa đầu.
“Tại sao lại là chú hai...? Cho dù chú là kẻ không ra gì cũng không nên làm ra chuyện như thế này!” Phương Tư Triệu nói với vẻ buồn bã và bi phẫn
Tôi biết thật ra trong lòng Phương Tư Triệu đã đồng ý với sự thật này từ lâu
Sở dĩ anh ta vẫn chưa thể chấp nhận được là bởi vì dù sao bọn họ cũng là người thân “máu mủ ruột rà”, người bình thường không thể làm được việc giết cha giết mẹ này
Tôi uống một hớp nước và nói: “Trong trí nhớ của em gái anh, tôi thấy lúc ấy ông ta đang tìm thứ gì đó..
Không giống lật tìm lung tung, mà hình như là đã biết thứ đó ở chỗ nào từ trước.” “Thứ gì à...? Ông bà nội không phải nhà giàu mới nổi
Năm xưa họ đâu có đồ gì đáng giá?” Phương Tư Triệu nói một cách hoang mang.
Tôi hỏi lại anh ta: “Anh cũng cảm thấy năm đó ông ta vì tiền tài nên mới làm như vậy sao?”
/1940
|