*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cho đến tận khi chuyện phát triển đến một cục diện cực đoan khiến tất cả mọi người không thể khống chế được nữa, ông ấy và người trong thôn mới bắt đầu suy nghĩ lại, mình làm như vậy có phải thật sự sai rồi không?
Lúc ấy đội trưởng dân binh Cát Đông Lương trong thôn bọn họ dẫn người đuổi hết già trẻ lớn bé nhà họ Ngô tới bên cạnh hổ trời
Ban đầu người dân trong thôn không rõ sự tình còn tưởng rằng đây lại là một cuộc hội nghị chỉ trích giống như bình thường..
Nhưng nào đâu ngờ tới, hội nghị chỉ trích đột nhiên biến thành một cuộc tàn sát đẫm máu!
Cát Đông Lương ra lệnh cho cấp dưới lần lượt đẩy từng người nhà họ Ngô xuống hổ trời
Tuy rằng trong lúc đó3người nhà họ Ngô cũng có phản kháng, nhưng đều phí công, cuối cùng tất cả bọn họ đều bị súng bắn chết rồi ném xuống hố
Xong việc Cát Đồng Lương còn nói lời mê hoặc dân thôn: “Những người này đều là giai cấp phản động, chỉ có nhổ cỏ tận gốc mới có thể diệt hết họa về sau...” Chuyện đã tới nước này, nói gì cũng đã muộn
Cũng bắt đầu từ hôm đó, người dân trong thôn bị hoảng sợ cả ngày, bọn họ thầm sợ hãi oan hồn của người nhà họ Ngô không tan được, sớm muộn gì cũng có một ngày sẽ trở về tìm bọn họ báo thù
Tuy rằng đây đã là chuyện của hơn năm mươi năm trước, nhưng đến bây giờ ông Lục vẫn nhớ rõ ràng từng tiếng kêu thảm0thiết của những người bị đẩy vào hố trời khi đó, mỗi khi đêm về nằm mơ, ông ấy luôn mơ thấy bóng dáng lúc đó của người nhà họ Ngô
Theo hồi ức của ông Lục, mặc dù năm xưa người trong thôn đều rất sợ oan hồn trở về trả thù bọn họ, nhưng trên thực tế, kẻ thực sự phải chịu sự trừng phạt chỉ có những kẻ đã gây ra cuộc tàn sát là Cát Đông Lương và mấy tên cấp dưới của hắn thôi
Đám người này đã bị chính phủ nhân dân xét xử vào đầu thập niên 80, cuối cùng tất cả đều bị phán tử hình.
Nghe đến đó tôi chợt nhớ tới một câu: “Có lẽ chính nghĩa sẽ đến muộn, nhưng nó mãi mãi không vắng mặt!” Những kẻ làm nhiều việc ác5có thể oai phong nhất thời, nhưng tuyệt đối không oai phong cả đời được.
Ông Lục kể đến đây thì run rẩy nói với chúng tôi: “Mấy lão già tận mắt nhìn thấy vụ thảm án năm xưa như chúng tôi đều chết hết cả, không biết sau khi họ xuống dưới kia có thể gặp được người nhà họ Ngô không nhỉ...? Thật ra chúng tôi còn thiếu họ một lời xin lỗi.”
Chú Lê bất đắc dĩ nói: “Có xin lỗi đi nữa cũng chẳng hề có ý nghĩa gì với họ
Thay vì để mình thẹn với lòng cho đến chết, không bằng nhân lúc còn sống làm chút gì đó để tránh cho lòng còn lưu lại tiếc nuối...” Ông Lục lập tức ngẩng đầu, trợn to đôi mắt hơi vẩn đục rồi hỏi Chú Lê: “Làm chút4gì đó ư? Tôi có thể làm gì cho họ đây?” Chú Lê ngẫm nghĩ rồi nói: “Nhặt xác cho họ, để cho linh hồn của họ có chốn về...” Ông Lục liên tục lắc đầu: “Chuyện này không làm được, cái hổ kia quá sâu, ném hòn đá xuống cũng không nghe thấy tiếng rơi, người sống đi xuống làm sao lên được?”
Lúc này Phương Tư Triệu ở cạnh nói ngay: “Cháu có thể tìm nhân viên thăm dò hang động chuyên nghiệp nhất trong nước đi xuống tìm xác
Chỉ cần người trong thôn ủng hộ cách làm của cháu là được.”
Ông Lục hơi khó tin: “Chuyện này có thể làm được thật ư?”
“Có thể làm được!” Phương Tư Triệu nói chắc chắn.
Nhưng chúng tôi lại không lạc quan giống như Phương Tư Triệu, bởi vì không ai biết9tình trạng bên dưới của cái hổ trời kia, hơn nữa xem cái hố đó có gió lạnh từng cơn thổi lên thế kia, thì những người chết ở trong hố năm đó chưa chắc đã không có một tí oán hận nào!
Cuối cùng, chuyện này nhờ ông Lục đánh tiếng, Phương Tư Triệu bỏ vốn và người dân thôn hết sức phối hợp, nhưng cụ thể nên làm như thế nào còn phải cẩn thận nghiên cứu mới được..
Trở lại nhà họ Phương, mấy người chúng tôi cùng nhau bàn bạc
Ý của Phương Tư Triệu là anh ta bỏ tiền mời nhân viên thăm dò hang động chuyên nghiệp xuống xem tình hình, nếu tất cả mọi thứ thuận lợi thì tất nhiên có thể tìm thấy được hài cốt của ông bà nội và những người nhà khác của anh ta
Chú Lê lại cảm thấy làm vậy không ổn
Chú ấy cho rằng không rõ tình hình dưới đáy hồ, nếu tùy tiện cho người sống xuống hố, chỉ e sẽ xảy ra chuyện không tưởng tượng được
Đến lúc đó đừng nói không tìm được hài cốt, chúng tôi còn phải đi xuống cứu người sống nữa
Thật ra tôi biết sự lo lắng của Chú Lê không phải không có lý, nhưng bây giờ Phương Tư Triệu sốt ruột chuyện tìm xác, chú bảo anh ta đã biết rõ hài cốt của người thân ở ngay dưới đó mà lại không thể đưa tất cả bọn họ lên, chắc chắn anh ta sẽ không chịu
Cuối cùng bàn tới bàn lui, chúng tôi quyết định chia làm hai ngả, để Phương Tư Triệu đi liên hệ nhân viên thăm dò hang động chuyên nghiệp trước, còn chúng tôi ở lại nghĩ cách làm rõ ràng hoàn cảnh dưới hổ trời.
Đàm Lỗi nghe xong liên tục lắc đầu, nói: “Đây là nhiệm vụ bất khả thi! Hổ trời sâu như vậy làm sao chúng ta thăm dò rõ ràng hoàn cảnh phía dưới được?”
Tôi cười khẩy: “Người sống có thể nghẹn tiểu chết không? Tốt xấu gì cậu cũng là một thanh niên sống ở thời đại công nghệ cao, tin tức phát triển, chẳng lẽ không biết sử dụng điện thoại thông minh trong tay mình hay sao?” Đàm Lỗi tức giận nói: “Sử dụng như thế nào? Chẳng lẽ anh muốn ném một chiếc điện thoại di động xuống, sau đó tán dóc video với ma quỷ bên dưới hả?! Cho dù anh muốn tán dóc nhưng dưới hang đó cũng phải có tín hiệu chứ?!” Tôi giơ tay đập vào cổ cậu ta: “Sao thằng nhóc này thiếu muối thế nhỉ? Trừ gọi video ra thì điện thoại di động không thể quay phim hả?” Đàm Lỗi chợt hiểu ý của tôi và lập tức hào hứng, nói: “Anh muốn thả điện thoại xuống hố bằng dây thừng để quay lại hoàn cảnh bên dưới hả?” “Nếu không thì sao? Anh phát hiện sau khi cậu đi theo sự phụ cậu thì trở nên khờ đi đấy, trước kia cậu là chàng trai lanh lợi nhường nào!” Tôi cố tình coi thường cậu ta.
Đàm Lỗi cũng không rảnh đấu võ mồm với tôi, cậu ta nói với A Ngũ ở bên cạnh: “Anh A Ngũ, anh có thể tìm giúp em một ít dây thừng không? Càng nhiều càng tốt!” Bởi vì có ông Lục lên tiếng, cho nên tất nhiên A Ngũ không có ý kiến gì mà đồng ý ngay, anh ta xoay người đi ra ngoài lấy dây thừng cho chúng tôi
Thật ra cách của tôi rất đơn giản, chính là tìm một cái hộp hình vuông, tốt nhất là không thấm nước, để tránh bị nước ngầm, hình sẽ biến dạng..
bởi vì không ai biết hoàn cảnh cụ thể dưới hố như thế nào, lỡ đầu đáy hố có nước thì sao?
Tiếp theo cần dán năm chiếc điện thoại thông minh ở bốn mặt xung quanh và đáy hộp bằng băng dính
Sau đó mở chức năng quay phim ra, mở thêm cả đèn flash của điện thoại di động nữa, như vậy là có thể quay lại rõ ràng hoàn cảnh dưới hố rồi.
Tôi không có yêu cầu gì khác với năm chiếc điện thoại thông minh đó, chỉ cần có thể chống nước được, quay chụp hình ảnh rõ ràng một chút, cộng thêm có “tinh thần tự hy sinh bản thân” là được rồi.
Cho đến tận khi chuyện phát triển đến một cục diện cực đoan khiến tất cả mọi người không thể khống chế được nữa, ông ấy và người trong thôn mới bắt đầu suy nghĩ lại, mình làm như vậy có phải thật sự sai rồi không?
Lúc ấy đội trưởng dân binh Cát Đông Lương trong thôn bọn họ dẫn người đuổi hết già trẻ lớn bé nhà họ Ngô tới bên cạnh hổ trời
Ban đầu người dân trong thôn không rõ sự tình còn tưởng rằng đây lại là một cuộc hội nghị chỉ trích giống như bình thường..
Nhưng nào đâu ngờ tới, hội nghị chỉ trích đột nhiên biến thành một cuộc tàn sát đẫm máu!
Cát Đông Lương ra lệnh cho cấp dưới lần lượt đẩy từng người nhà họ Ngô xuống hổ trời
Tuy rằng trong lúc đó3người nhà họ Ngô cũng có phản kháng, nhưng đều phí công, cuối cùng tất cả bọn họ đều bị súng bắn chết rồi ném xuống hố
Xong việc Cát Đồng Lương còn nói lời mê hoặc dân thôn: “Những người này đều là giai cấp phản động, chỉ có nhổ cỏ tận gốc mới có thể diệt hết họa về sau...” Chuyện đã tới nước này, nói gì cũng đã muộn
Cũng bắt đầu từ hôm đó, người dân trong thôn bị hoảng sợ cả ngày, bọn họ thầm sợ hãi oan hồn của người nhà họ Ngô không tan được, sớm muộn gì cũng có một ngày sẽ trở về tìm bọn họ báo thù
Tuy rằng đây đã là chuyện của hơn năm mươi năm trước, nhưng đến bây giờ ông Lục vẫn nhớ rõ ràng từng tiếng kêu thảm0thiết của những người bị đẩy vào hố trời khi đó, mỗi khi đêm về nằm mơ, ông ấy luôn mơ thấy bóng dáng lúc đó của người nhà họ Ngô
Theo hồi ức của ông Lục, mặc dù năm xưa người trong thôn đều rất sợ oan hồn trở về trả thù bọn họ, nhưng trên thực tế, kẻ thực sự phải chịu sự trừng phạt chỉ có những kẻ đã gây ra cuộc tàn sát là Cát Đông Lương và mấy tên cấp dưới của hắn thôi
Đám người này đã bị chính phủ nhân dân xét xử vào đầu thập niên 80, cuối cùng tất cả đều bị phán tử hình.
Nghe đến đó tôi chợt nhớ tới một câu: “Có lẽ chính nghĩa sẽ đến muộn, nhưng nó mãi mãi không vắng mặt!” Những kẻ làm nhiều việc ác5có thể oai phong nhất thời, nhưng tuyệt đối không oai phong cả đời được.
Ông Lục kể đến đây thì run rẩy nói với chúng tôi: “Mấy lão già tận mắt nhìn thấy vụ thảm án năm xưa như chúng tôi đều chết hết cả, không biết sau khi họ xuống dưới kia có thể gặp được người nhà họ Ngô không nhỉ...? Thật ra chúng tôi còn thiếu họ một lời xin lỗi.”
Chú Lê bất đắc dĩ nói: “Có xin lỗi đi nữa cũng chẳng hề có ý nghĩa gì với họ
Thay vì để mình thẹn với lòng cho đến chết, không bằng nhân lúc còn sống làm chút gì đó để tránh cho lòng còn lưu lại tiếc nuối...” Ông Lục lập tức ngẩng đầu, trợn to đôi mắt hơi vẩn đục rồi hỏi Chú Lê: “Làm chút4gì đó ư? Tôi có thể làm gì cho họ đây?” Chú Lê ngẫm nghĩ rồi nói: “Nhặt xác cho họ, để cho linh hồn của họ có chốn về...” Ông Lục liên tục lắc đầu: “Chuyện này không làm được, cái hổ kia quá sâu, ném hòn đá xuống cũng không nghe thấy tiếng rơi, người sống đi xuống làm sao lên được?”
Lúc này Phương Tư Triệu ở cạnh nói ngay: “Cháu có thể tìm nhân viên thăm dò hang động chuyên nghiệp nhất trong nước đi xuống tìm xác
Chỉ cần người trong thôn ủng hộ cách làm của cháu là được.”
Ông Lục hơi khó tin: “Chuyện này có thể làm được thật ư?”
“Có thể làm được!” Phương Tư Triệu nói chắc chắn.
Nhưng chúng tôi lại không lạc quan giống như Phương Tư Triệu, bởi vì không ai biết9tình trạng bên dưới của cái hổ trời kia, hơn nữa xem cái hố đó có gió lạnh từng cơn thổi lên thế kia, thì những người chết ở trong hố năm đó chưa chắc đã không có một tí oán hận nào!
Cuối cùng, chuyện này nhờ ông Lục đánh tiếng, Phương Tư Triệu bỏ vốn và người dân thôn hết sức phối hợp, nhưng cụ thể nên làm như thế nào còn phải cẩn thận nghiên cứu mới được..
Trở lại nhà họ Phương, mấy người chúng tôi cùng nhau bàn bạc
Ý của Phương Tư Triệu là anh ta bỏ tiền mời nhân viên thăm dò hang động chuyên nghiệp xuống xem tình hình, nếu tất cả mọi thứ thuận lợi thì tất nhiên có thể tìm thấy được hài cốt của ông bà nội và những người nhà khác của anh ta
Chú Lê lại cảm thấy làm vậy không ổn
Chú ấy cho rằng không rõ tình hình dưới đáy hồ, nếu tùy tiện cho người sống xuống hố, chỉ e sẽ xảy ra chuyện không tưởng tượng được
Đến lúc đó đừng nói không tìm được hài cốt, chúng tôi còn phải đi xuống cứu người sống nữa
Thật ra tôi biết sự lo lắng của Chú Lê không phải không có lý, nhưng bây giờ Phương Tư Triệu sốt ruột chuyện tìm xác, chú bảo anh ta đã biết rõ hài cốt của người thân ở ngay dưới đó mà lại không thể đưa tất cả bọn họ lên, chắc chắn anh ta sẽ không chịu
Cuối cùng bàn tới bàn lui, chúng tôi quyết định chia làm hai ngả, để Phương Tư Triệu đi liên hệ nhân viên thăm dò hang động chuyên nghiệp trước, còn chúng tôi ở lại nghĩ cách làm rõ ràng hoàn cảnh dưới hổ trời.
Đàm Lỗi nghe xong liên tục lắc đầu, nói: “Đây là nhiệm vụ bất khả thi! Hổ trời sâu như vậy làm sao chúng ta thăm dò rõ ràng hoàn cảnh phía dưới được?”
Tôi cười khẩy: “Người sống có thể nghẹn tiểu chết không? Tốt xấu gì cậu cũng là một thanh niên sống ở thời đại công nghệ cao, tin tức phát triển, chẳng lẽ không biết sử dụng điện thoại thông minh trong tay mình hay sao?” Đàm Lỗi tức giận nói: “Sử dụng như thế nào? Chẳng lẽ anh muốn ném một chiếc điện thoại di động xuống, sau đó tán dóc video với ma quỷ bên dưới hả?! Cho dù anh muốn tán dóc nhưng dưới hang đó cũng phải có tín hiệu chứ?!” Tôi giơ tay đập vào cổ cậu ta: “Sao thằng nhóc này thiếu muối thế nhỉ? Trừ gọi video ra thì điện thoại di động không thể quay phim hả?” Đàm Lỗi chợt hiểu ý của tôi và lập tức hào hứng, nói: “Anh muốn thả điện thoại xuống hố bằng dây thừng để quay lại hoàn cảnh bên dưới hả?” “Nếu không thì sao? Anh phát hiện sau khi cậu đi theo sự phụ cậu thì trở nên khờ đi đấy, trước kia cậu là chàng trai lanh lợi nhường nào!” Tôi cố tình coi thường cậu ta.
Đàm Lỗi cũng không rảnh đấu võ mồm với tôi, cậu ta nói với A Ngũ ở bên cạnh: “Anh A Ngũ, anh có thể tìm giúp em một ít dây thừng không? Càng nhiều càng tốt!” Bởi vì có ông Lục lên tiếng, cho nên tất nhiên A Ngũ không có ý kiến gì mà đồng ý ngay, anh ta xoay người đi ra ngoài lấy dây thừng cho chúng tôi
Thật ra cách của tôi rất đơn giản, chính là tìm một cái hộp hình vuông, tốt nhất là không thấm nước, để tránh bị nước ngầm, hình sẽ biến dạng..
bởi vì không ai biết hoàn cảnh cụ thể dưới hố như thế nào, lỡ đầu đáy hố có nước thì sao?
Tiếp theo cần dán năm chiếc điện thoại thông minh ở bốn mặt xung quanh và đáy hộp bằng băng dính
Sau đó mở chức năng quay phim ra, mở thêm cả đèn flash của điện thoại di động nữa, như vậy là có thể quay lại rõ ràng hoàn cảnh dưới hố rồi.
Tôi không có yêu cầu gì khác với năm chiếc điện thoại thông minh đó, chỉ cần có thể chống nước được, quay chụp hình ảnh rõ ràng một chút, cộng thêm có “tinh thần tự hy sinh bản thân” là được rồi.
/1940
|