*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bởi vì trước đó chúng tôi cũng không rõ cái hố trời này sau bao nhiêu, nên chúng tôi nhờ anh A Ngũ chuẩn bị vài bó dây thừng, nối lại chắc hơn một kilomet
Tôi tin nêu cái hố này không thông tới tâm Trái đất thì chừng đó dây thừng là dư dả rồi.
Người chịu trách nhiệm thả dây thừng xuống hồ là Đinh Nhất, bởi vì tay anh ta vững nhất, cho nên anh ta phải dựa vào cảm giác của bàn tay để cảm nhận xem cái hộp đã chạm đáy hay chưa
Nếu đã chạm đáy thì còn phải nâng lên một chút, nếu không thì chiếc điện thoại dưới đáy hộp sẽ không quay được gì hết
Để đề phòng lúc thả dây thừng xuống3sẽ va vào vách hang, Đinh Nhất đành phải ngồi một mình ở giữa tấm lưới thép
Tuy anh A Ngũ liên tục cam đoan với chúng tôi rằng cái lưới thép này được hàn rất chắc chắn, đừng nói là người, ngay cả một con trâu đứng ở trên cũng không rơi xuống được
Nhưng tôi vẫn thấy không yên tâm cho lắm
Vì thế tôi bảo Đàm Lỗi buộc một sợi dây thừng bảo hiểm ở thắt lưng của Đinh Nhất..
Nếu có chuyện ngoài ý muốn gì xảy ra, chúng tôi vẫn có thể giữ được Đinh Nhất, ngăn anh ta ngã xuống cùng với lưới thép.
Lúc đầu, sợi dây thừng trong tay Đinh Nhất được thả rất nhanh
Khoảng chừng tới lúc được mười mét thì anh ta đột0nhiên thả chậm lại, sau đó bắt đầu thả từng chút một..
Cho đến khi dây thừng thả xuống hơn tám mươi mét mới thấy Đinh Nhất chợt ngừng lại, rồi anh ta thoáng nhấc dây lên một đoạn..
rồi bắt đầu nhẹ nhàng lay động sợi dây trong tay
Thấy thế là tôi biết hộp sắt bên dưới đã chạm đáy rồi
Bây giờ Đinh Nhất lắc lư cái hộp chỉ là muốn cố gắng quay khung cảnh dưới hang nhiều hơn, đồng thời tay anh ta còn phải vững để tránh hình ảnh lắc lư quá khiển không nhìn thấy rõ được cái gì cả
Cùng lúc đó, Chú Lê bật lửa đốt ba nén nhang ở miệng hố, ai ngờ chú ấy vừa mới cắm nhang vào khe đá cạnh5hổ thì thấy khói của nén nhang bay hết vào trong hổ, mà ba nén nhang kia cũng nhanh chóng tàn với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường
Chú Lê thấy thể thì cau mày lại, nói: “Trong hố này có oán khí nhiều năm không tiêu tan, người sống muốn xuống hố không dễ dàng đâu...”
Tôi ngờ vực hỏi: “Lập đàn làm phép xoa dịu vong hồn của họ không được ạ?”
Chú Lê thở dài đáp: “Sáu người nhà họ Phương thì dễ rồi, chỉ cần biết ngày sinh tháng đẻ của họ là xong
Nhưng những người nhà họ Ngô thì không đơn giản như vậy
Đầu tiên chúng ta không thể nào biết được ngày sinh tháng để của tất cả bọn họ, thêm nữa4là lúc bọn họ chết có oán khí quá lớn, sau đó lại trải qua nhiều năm ở lại nơi này như thế, chỉ sợ đã hóa thành quỷ sát từ lâu rồi...”
Tôi hơi lo lắng nói: “Vậy làm sao bây giờ? Vừa rồi Phương Tư Triệu gọi điện thoại tới báo anh ta đã liên hệ với nhân viên thăm dò hang động xong rồi, nói là sáng ngày mai có thể về đây sớm
Đến lúc đó anh ta tìm được người tới, mà chúng ta lại nói là không thể xuống hố thì...”
Chú Lê cũng hơi rầu: “Chờ một lát xem điện thoại di động có thể quay được những gì rồi nói sau.”
Trong khi nói chuyện, Đinh Nhất đã bắt đầu từ từ kéo dây9thừng lên, có vẻ anh ta đã quay xong xuôi hoàn cảnh dưới đáy hố rồi
Lúc này chúng tôi cũng đến gần miệng hố, lòng tràn đầy chờ mong nhận Đinh Nhất kéo dây thừng lên từng chút một
Nhưng khi điện thoại di động được kéo lên, tất cả mọi người đều choáng váng vì cả năm chiếc điện thoại di động đều đã ngừng quay, hơn nữa hình như đều tắt máy hết cả...
Tôi cả giận, nói: “Không phải Phương Tư Triệu mua nhầm hàng nhái đấy chứ?! Thế này không phải làm chậm trễ thời gian à?”
Đinh Nhất cũng thấy khó hiểu, nhưng khi anh ta mới vừa cầm lấy cái hộp kia và chạm vào điện thoại di động, anh ta lập tức nói bằng giọng nặng nề: “Không phải do điện thoại có vấn đề, mà là nhiệt độ ở bên dưới quá thấp nên mới làm cho điện thoại tự động tắt máy.”
Tôi cạn lời, đúng là tính xuôi tính ngược cũng không tính đến việc xảy ra tình huống thế này
Rơi vào đường cùng, chúng tôi đành phải làm ấm điện thoại di động bằng nhiệt độ cơ thể trước, sau đó khởi động máy xem năm chiếc điện thoại di động này đã quay được những hình ảnh gì trước khi tắt máy.
May mà sau khi khởi động lại máy, trong năm chiếc điện thoại đều có một đoạn video ngắn khoảng hơn mười phút
Để có thể xem rõ ràng hơn, chúng tôi chép năm đoạn video này vào chiếc laptop của Phương Tư Triệu.
ở phần đầu của những đoạn video này, có bốn video quay vách hổ, còn chiếc điện thoại bên dưới vẫn chỉ quay được bóng tối
Nhưng khi điện thoại di động hạ xuống độ sâu hơn hai mươi mét, bất thình lình có một cái thấy khô treo trên vách đá nhô ra xuất hiện trong một đoạn video.
May mà tay Đinh Nhất vững, tuy hình ảnh chỉ chợt lóe qua nhưng khi chúng tôi dừng hình tại giây đó thì vẫn có thể nhìn thấy rõ tình trạng của cái xác kia
Quần áo trên người cái xác đã mục rữa thành từng sợi, thứ duy nhất có thể xác định rõ ràng là một chiếc giày vải trên chân thấy khô
Đó là một cái để của giày vải kiểu cũ, nom kiểu dáng thì người chết chắc là một người đàn ông
Nếu tôi không nhớ lầm, trong ký ức của Phỉ Phỉ không có ai mang giày vải kiểu này, cho nên nhất định cái thây khổ này không phải là một trong những người nhà họ Phương
Nếu không phải người nhà họ Phương thì chỉ có thể là người nhà của ông địa chủ họ Ngô
Sau đó chúng tôi tiếp tục phát video, nhưng không còn thấy cái xác nào trên vách hố nữa
Không bao lâu, video của chiếc điện thoại di động ở dưới cùng bắt đầu dần dần có hình ảnh, cũng chính chiếc điện thoại này cho chúng tôi thấy rõ tình hình cơ bản dưới đáy hố.
Hóa ra cảnh dưới đáy hố hơi khác với dự đoán “xương trắng khắp nơi” của chúng tôi
Có một số thứ giống như nước bùn đen sì bao phủ toàn bộ đáy hố
Thỉnh thoảng sẽ nhìn thấy một vài khúc xương gãy và hàm răng, chỗ xương cốt còn lại chắc đã dần dần bị chìm vào giữa động nước bùn đen kia rồi.
Đúng lúc này, chiếc điện thoại di động ở dưới cùng tắt máy trước tiên, tiếp theo ba chiếc ở mặt bên cũng đều lần lượt tắt máy, cuối cùng chỉ còn lại một chiếc ở mặt bên vẫn đang kiên cường quay phim..
Nhưng ngay trước khi chiếc điện thoại di động này tắt máy, nó đột nhiên quay được một gương mặt trắng bệch!
Lúc ấy mấy người chúng tôi đều bị dọa giật nảy, chẳng ai ngờ sẽ xuất hiện một gương mặt làm người ta sợ hãi như vậy! Thay vì nói đó là một gương mặt người thì không bằng nói đó chỉ là một bộ phận của mặt người, hoặc là cận cảnh vùng mắt người thôi.
Bởi vì trước đó chúng tôi cũng không rõ cái hố trời này sau bao nhiêu, nên chúng tôi nhờ anh A Ngũ chuẩn bị vài bó dây thừng, nối lại chắc hơn một kilomet
Tôi tin nêu cái hố này không thông tới tâm Trái đất thì chừng đó dây thừng là dư dả rồi.
Người chịu trách nhiệm thả dây thừng xuống hồ là Đinh Nhất, bởi vì tay anh ta vững nhất, cho nên anh ta phải dựa vào cảm giác của bàn tay để cảm nhận xem cái hộp đã chạm đáy hay chưa
Nếu đã chạm đáy thì còn phải nâng lên một chút, nếu không thì chiếc điện thoại dưới đáy hộp sẽ không quay được gì hết
Để đề phòng lúc thả dây thừng xuống3sẽ va vào vách hang, Đinh Nhất đành phải ngồi một mình ở giữa tấm lưới thép
Tuy anh A Ngũ liên tục cam đoan với chúng tôi rằng cái lưới thép này được hàn rất chắc chắn, đừng nói là người, ngay cả một con trâu đứng ở trên cũng không rơi xuống được
Nhưng tôi vẫn thấy không yên tâm cho lắm
Vì thế tôi bảo Đàm Lỗi buộc một sợi dây thừng bảo hiểm ở thắt lưng của Đinh Nhất..
Nếu có chuyện ngoài ý muốn gì xảy ra, chúng tôi vẫn có thể giữ được Đinh Nhất, ngăn anh ta ngã xuống cùng với lưới thép.
Lúc đầu, sợi dây thừng trong tay Đinh Nhất được thả rất nhanh
Khoảng chừng tới lúc được mười mét thì anh ta đột0nhiên thả chậm lại, sau đó bắt đầu thả từng chút một..
Cho đến khi dây thừng thả xuống hơn tám mươi mét mới thấy Đinh Nhất chợt ngừng lại, rồi anh ta thoáng nhấc dây lên một đoạn..
rồi bắt đầu nhẹ nhàng lay động sợi dây trong tay
Thấy thế là tôi biết hộp sắt bên dưới đã chạm đáy rồi
Bây giờ Đinh Nhất lắc lư cái hộp chỉ là muốn cố gắng quay khung cảnh dưới hang nhiều hơn, đồng thời tay anh ta còn phải vững để tránh hình ảnh lắc lư quá khiển không nhìn thấy rõ được cái gì cả
Cùng lúc đó, Chú Lê bật lửa đốt ba nén nhang ở miệng hố, ai ngờ chú ấy vừa mới cắm nhang vào khe đá cạnh5hổ thì thấy khói của nén nhang bay hết vào trong hổ, mà ba nén nhang kia cũng nhanh chóng tàn với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường
Chú Lê thấy thể thì cau mày lại, nói: “Trong hố này có oán khí nhiều năm không tiêu tan, người sống muốn xuống hố không dễ dàng đâu...”
Tôi ngờ vực hỏi: “Lập đàn làm phép xoa dịu vong hồn của họ không được ạ?”
Chú Lê thở dài đáp: “Sáu người nhà họ Phương thì dễ rồi, chỉ cần biết ngày sinh tháng đẻ của họ là xong
Nhưng những người nhà họ Ngô thì không đơn giản như vậy
Đầu tiên chúng ta không thể nào biết được ngày sinh tháng để của tất cả bọn họ, thêm nữa4là lúc bọn họ chết có oán khí quá lớn, sau đó lại trải qua nhiều năm ở lại nơi này như thế, chỉ sợ đã hóa thành quỷ sát từ lâu rồi...”
Tôi hơi lo lắng nói: “Vậy làm sao bây giờ? Vừa rồi Phương Tư Triệu gọi điện thoại tới báo anh ta đã liên hệ với nhân viên thăm dò hang động xong rồi, nói là sáng ngày mai có thể về đây sớm
Đến lúc đó anh ta tìm được người tới, mà chúng ta lại nói là không thể xuống hố thì...”
Chú Lê cũng hơi rầu: “Chờ một lát xem điện thoại di động có thể quay được những gì rồi nói sau.”
Trong khi nói chuyện, Đinh Nhất đã bắt đầu từ từ kéo dây9thừng lên, có vẻ anh ta đã quay xong xuôi hoàn cảnh dưới đáy hố rồi
Lúc này chúng tôi cũng đến gần miệng hố, lòng tràn đầy chờ mong nhận Đinh Nhất kéo dây thừng lên từng chút một
Nhưng khi điện thoại di động được kéo lên, tất cả mọi người đều choáng váng vì cả năm chiếc điện thoại di động đều đã ngừng quay, hơn nữa hình như đều tắt máy hết cả...
Tôi cả giận, nói: “Không phải Phương Tư Triệu mua nhầm hàng nhái đấy chứ?! Thế này không phải làm chậm trễ thời gian à?”
Đinh Nhất cũng thấy khó hiểu, nhưng khi anh ta mới vừa cầm lấy cái hộp kia và chạm vào điện thoại di động, anh ta lập tức nói bằng giọng nặng nề: “Không phải do điện thoại có vấn đề, mà là nhiệt độ ở bên dưới quá thấp nên mới làm cho điện thoại tự động tắt máy.”
Tôi cạn lời, đúng là tính xuôi tính ngược cũng không tính đến việc xảy ra tình huống thế này
Rơi vào đường cùng, chúng tôi đành phải làm ấm điện thoại di động bằng nhiệt độ cơ thể trước, sau đó khởi động máy xem năm chiếc điện thoại di động này đã quay được những hình ảnh gì trước khi tắt máy.
May mà sau khi khởi động lại máy, trong năm chiếc điện thoại đều có một đoạn video ngắn khoảng hơn mười phút
Để có thể xem rõ ràng hơn, chúng tôi chép năm đoạn video này vào chiếc laptop của Phương Tư Triệu.
ở phần đầu của những đoạn video này, có bốn video quay vách hổ, còn chiếc điện thoại bên dưới vẫn chỉ quay được bóng tối
Nhưng khi điện thoại di động hạ xuống độ sâu hơn hai mươi mét, bất thình lình có một cái thấy khô treo trên vách đá nhô ra xuất hiện trong một đoạn video.
May mà tay Đinh Nhất vững, tuy hình ảnh chỉ chợt lóe qua nhưng khi chúng tôi dừng hình tại giây đó thì vẫn có thể nhìn thấy rõ tình trạng của cái xác kia
Quần áo trên người cái xác đã mục rữa thành từng sợi, thứ duy nhất có thể xác định rõ ràng là một chiếc giày vải trên chân thấy khô
Đó là một cái để của giày vải kiểu cũ, nom kiểu dáng thì người chết chắc là một người đàn ông
Nếu tôi không nhớ lầm, trong ký ức của Phỉ Phỉ không có ai mang giày vải kiểu này, cho nên nhất định cái thây khổ này không phải là một trong những người nhà họ Phương
Nếu không phải người nhà họ Phương thì chỉ có thể là người nhà của ông địa chủ họ Ngô
Sau đó chúng tôi tiếp tục phát video, nhưng không còn thấy cái xác nào trên vách hố nữa
Không bao lâu, video của chiếc điện thoại di động ở dưới cùng bắt đầu dần dần có hình ảnh, cũng chính chiếc điện thoại này cho chúng tôi thấy rõ tình hình cơ bản dưới đáy hố.
Hóa ra cảnh dưới đáy hố hơi khác với dự đoán “xương trắng khắp nơi” của chúng tôi
Có một số thứ giống như nước bùn đen sì bao phủ toàn bộ đáy hố
Thỉnh thoảng sẽ nhìn thấy một vài khúc xương gãy và hàm răng, chỗ xương cốt còn lại chắc đã dần dần bị chìm vào giữa động nước bùn đen kia rồi.
Đúng lúc này, chiếc điện thoại di động ở dưới cùng tắt máy trước tiên, tiếp theo ba chiếc ở mặt bên cũng đều lần lượt tắt máy, cuối cùng chỉ còn lại một chiếc ở mặt bên vẫn đang kiên cường quay phim..
Nhưng ngay trước khi chiếc điện thoại di động này tắt máy, nó đột nhiên quay được một gương mặt trắng bệch!
Lúc ấy mấy người chúng tôi đều bị dọa giật nảy, chẳng ai ngờ sẽ xuất hiện một gương mặt làm người ta sợ hãi như vậy! Thay vì nói đó là một gương mặt người thì không bằng nói đó chỉ là một bộ phận của mặt người, hoặc là cận cảnh vùng mắt người thôi.
/1940
|