*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Muốn đưa một người hôn mê bất tỉnh xuống cái hổ trời sâu mấy chục mét không phải là một việc dễ dàng, nhưng thời nay có tiền mua tiên cũng được, dù không dễ dàng, nhưng cũng không phải không làm được
Để bảo đảm không có bất cứ sơ sót nào, đội phó sai hai đội viên đưa tôi và chú họ đi xuống trước, sau đó anh ta và một đội viên khác cùng nhau đưa Đinh Nhất hôn mê bất tỉnh xuống, mà mấy người chúng tôi xuống trước thì chịu trách nhiệm đón đỡ ở phía dưới.
Nhưng khi bốn chúng tôi đang đi xuống, một đội viên đột nhiên chỉ vào vách đá bên cạnh, nói với giọng nghi ngờ: “Sao3ở đây lại có một sợi dây thừng thế nhỉ?”
Nghe cậu ta nói như vậy, chúng tôi lập tức nhìn về hướng cậu ta chỉ và đúng là nhìn thấy có một sợi dây thừng thô ráp thòng xuống từ miệng hổ thật, xem chất liệu thì không phải là dây leo núi chuyên nghiệp
Chú họ lập tức ra hiệu im lặng với ba chúng tôi, sau đó chú ấy từ từ rút thanh đao Thiên Nhân Trảm ra..
Tôi hiểu ngay là chú họ nghi ngờ phía dưới có người.
Nhưng người bình thường ai lại mạo hiểm tới một chỗ quỷ quái như vậy chứ? Đây lại chẳng phải mỏ vàng gì, trừ xương cốt chồng chất như núi ra thì đâu còn gì khác!1Lúc này trong đầu tôi đột nhiên nảy ra một người, có lẽ đúng là có khả năng lão sẽ đến đây “dạo lại chốn cũ”
Chẳng qua lần trước lão tới thì chỉ đứng ở trên miệng hố trời, mà nay lại vì tránh sự vây bắt của cảnh sát và người dân trong thôn, buộc phải xuống đáy hồ trốn..
Lúc này chúng tôi đã xuống được gần một nửa, hơn nữa cũng không thể liên hệ với phía trên được nữa, xem ra chúng tôi chỉ có thể đi xuống trước xem thử rồi tính tiếp.
Tôi thấy tư thế cầm đao của chú họ là biết Phương Tư An ở phía dưới chắc chắn sẽ không chiếm được lợi gì
Bây giờ tôi chỉ lo3là trong nhất thời chú họ không nương tay mà làm thịt lão ta thì sẽ phiền phức
Nghĩ đến đây, tôi bèn nói nhỏ với hai đội viên khác: “Bây giờ các cậu gửi tín hiệu cho phía trên, để người bên trên nhanh chóng kéo hai cậu lên! Đi lên rồi nói với hai cảnh sát kia rằng, có khả năng nghi phạm Phương Tư An ở dưới hố trời.”
Hai đội viên kia nghe vậy cũng không dám chậm trễ, lập tức kéo dây thừng phát tín hiệu cho bên trên, sau đó hai người họ đều được kéo lên, còn chúng tôi tiếp tục được thả từ từ xuống đáy hố..
Nhiệt độ bên dưới này không khác gì trước đây, chỉ cần tôi3thở nhẹ là sẽ có khói trắng bay ra
So với tôi “thở phì phì phì phò”, chú họ yên tĩnh hơn nhiều, từ khi xuống tới nơi chú vẫn luôn nín thở, cẩn thận nghe ngóng âm thanh xung quanh, chỉ tiếc là trừ tiếng thở dốc của tôi ra thì chẳng nghe thấy gì cả
Nhưng chú họ là ai? Chú ấy vẫn cảm nhận được ở đây còn có người khác, theo lời của chú là; ở cái nơi xương cốt chồng chất năm này qua tháng nọ, có thể nói là một “vùng đất chết” danh xứng với thực, nếu nơi thế này có người sống xuống dưới, rất dễ dàng sinh ra hơi thở không khớp với cảnh vật chung quanh.
Không gian9dưới hố cũng không lớn, gần như chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn thấy hết, hai chúng tôi soi đèn thợ mỏ tìm khắp một vòng cũng không phát hiện tung tích của Phương Tư An
Thế này thì lão chỉ có thể trốn trong hang động đá vôi đã nhốt Bạch Linh Nhi trước kia.
Tôi thật sự không hiểu suy nghĩ của Phương Tự An, năm đó lão tự tay ném cha mẹ già, gia đình em gái và em rể mình xuống dưới hổ, giờ lại vì trốn tránh bị đuổi bắt mà cũng tự mình xuống dưới, chẳng lẽ lão không sợ ma quỷ sao?
Có điều ngẫm lại thấy cũng phải, nếu một người thật sự có lòng kính sợ ma quỷ, thì nhất định lão sẽ không dám giết người! Mà những tên giết người đến nghiện, họ hàng thân thích gì cũng giết ráo, thông thường đều sẽ không tin cái gì mà đạo trời tuần hoàn, nhân quả báo ứng đâu
Nghĩ đến đây, tôi bèn chỉ vị trí cửa hàng cho chú họ
Trước đó tôi đã kể rất chi tiết hoàn cảnh dưới này cho chú ấy, nên chú ấy cũng biết đằng sau cửa vào này còn có một hang động đá vôi cực lớn.
Nhưng vấn đề bây giờ là, đường đi thông đến hang động đá vôi khá hẹp, chỉ một người có thể đi qua, mà Phương Tư An ở bên trong lại chiếm một vị trí vô cùng xảo quyệt, đúng thật là cái kiểu “một anh giữ ải, vạn anh khó vào”..
Ngay lúc tôi đang rầu rĩ không biết nên lừa Phương Tự An ra như thế nào, thì thấy chú họ không hề hoang mang lấy từ trong người ra một lá bùa gọi hồn bình thường, sau đó nhẹ phẩy một cái, bùa gọi hồn lập tức bùng lên tự cháy
Cùng lúc đó, tôi cảm nhận được rõ ràng độ ẩm xung quanh trở nên thấp hơn, tôi vội nhìn về phía chú họ, kết quả chú ấy lại ra hiệu bằng mắt với tôi rằng tạm thời đừng nóng nảy, cứ chờ xem tiếp là được
Tất nhiên tôi biết bản lĩnh của chú họ, cũng hiểu mục đích chú ấy làm như vậy để làm gì..
Quả nhiên, không đầy một lát sau, tôi đã nhìn thấy vô số bóng đen đang từ từ bò ra khỏi nước bùn.
Thể chất của tôi và chú họ đặc biệt, dĩ nhiên những âm hồn đó sẽ không tìm tới chúng tôi
Nhưng Phương Tư An trong hang động đá vôi thì không thể, trong mắt những oan hồn đó, lão là người sống duy nhất ở đây, vậy anh nói xem lão còn có thể tốt đẹp được không?
Dường như tôi nhìn thấy loáng thoáng ở giữa có mấy người nhà họ Phương trong những oan hồn này
Có vẻ như nhiều năm nay họ vẫn bị mắc kẹt dưới hố trời này, không được siêu sinh..
Chẳng bao lâu bên trong đã có tiếng động
Đầu tiên chúng tôi nghe thấy tiếng Phương Tư An run rẩy nói: “Các người..
Không phải các người đã chết rồi sao? Đừng tới đây! Đừng có tới đây!!” Tiếp theo tôi thấy một tên bùn đất đầy người bổ nhào ra từ lối đi hẹp kia
Lúc này, chú họ nhanh tay lẹ mắt, đá một cú vào hàm dưới của Phương Tư An khiến lão hôn mê bất tỉnh
Một đá này của chú họ độc thật, tôi đoán hàm dưới của Phương Tư An chắc chắn đã bị vỡ vụn rồi
Đương nhiên, đồng thời tôi cũng thầm ghi nhớ kĩ chiều này trong đầu, nếu sau này có gặp phải tình huống cần đánh nhau với ai, tôi sẽ đánh đòn phủ đầu, cũng cho đối phương một đá như vậy rồi hẵng nói tiếp.
Chờ đến khi hai cảnh sát bên trên xuống tới nơi, Phương Tư An đã bị chúng tôi trói gô như cái bánh tét..
Sau đó chúng tôi lại giúp bọn họ đưa Phương Tư An hôn mê bất tỉnh lên trên
Giải quyết xong Phương Tự An, tảng đá trong lòng tôi cũng coi như được rơi xuống, kế tiếp đến phiên việc gọi hồn cho Đinh Nhất.
Đinh Nhất vẫn được đội phó tự mình đưa xuống như kế hoạch trước đó
Chuyện còn lại, chúng tôi chia thành hai tốp, đội phó dẫn theo vài người khai quật hài cốt ở đáy hồ, còn tôi và chú họ thì gọi hồn cho Đinh Nhất ở hang động đá vôi.
Không có Bạch Linh Nhi, hang động đá vôi đáng yêu hơn lần trước nhiều
Tôi và chú họ khiêng Đinh Nhất đi vào, vừa hay nhìn thấy hai chiếc chăn bông Phương Tự An để lại bên trong, chúng tôi tạm thời đặt Đinh Nhất lên trên hai chiếc chăn bông đó.
Muốn đưa một người hôn mê bất tỉnh xuống cái hổ trời sâu mấy chục mét không phải là một việc dễ dàng, nhưng thời nay có tiền mua tiên cũng được, dù không dễ dàng, nhưng cũng không phải không làm được
Để bảo đảm không có bất cứ sơ sót nào, đội phó sai hai đội viên đưa tôi và chú họ đi xuống trước, sau đó anh ta và một đội viên khác cùng nhau đưa Đinh Nhất hôn mê bất tỉnh xuống, mà mấy người chúng tôi xuống trước thì chịu trách nhiệm đón đỡ ở phía dưới.
Nhưng khi bốn chúng tôi đang đi xuống, một đội viên đột nhiên chỉ vào vách đá bên cạnh, nói với giọng nghi ngờ: “Sao3ở đây lại có một sợi dây thừng thế nhỉ?”
Nghe cậu ta nói như vậy, chúng tôi lập tức nhìn về hướng cậu ta chỉ và đúng là nhìn thấy có một sợi dây thừng thô ráp thòng xuống từ miệng hổ thật, xem chất liệu thì không phải là dây leo núi chuyên nghiệp
Chú họ lập tức ra hiệu im lặng với ba chúng tôi, sau đó chú ấy từ từ rút thanh đao Thiên Nhân Trảm ra..
Tôi hiểu ngay là chú họ nghi ngờ phía dưới có người.
Nhưng người bình thường ai lại mạo hiểm tới một chỗ quỷ quái như vậy chứ? Đây lại chẳng phải mỏ vàng gì, trừ xương cốt chồng chất như núi ra thì đâu còn gì khác!1Lúc này trong đầu tôi đột nhiên nảy ra một người, có lẽ đúng là có khả năng lão sẽ đến đây “dạo lại chốn cũ”
Chẳng qua lần trước lão tới thì chỉ đứng ở trên miệng hố trời, mà nay lại vì tránh sự vây bắt của cảnh sát và người dân trong thôn, buộc phải xuống đáy hồ trốn..
Lúc này chúng tôi đã xuống được gần một nửa, hơn nữa cũng không thể liên hệ với phía trên được nữa, xem ra chúng tôi chỉ có thể đi xuống trước xem thử rồi tính tiếp.
Tôi thấy tư thế cầm đao của chú họ là biết Phương Tư An ở phía dưới chắc chắn sẽ không chiếm được lợi gì
Bây giờ tôi chỉ lo3là trong nhất thời chú họ không nương tay mà làm thịt lão ta thì sẽ phiền phức
Nghĩ đến đây, tôi bèn nói nhỏ với hai đội viên khác: “Bây giờ các cậu gửi tín hiệu cho phía trên, để người bên trên nhanh chóng kéo hai cậu lên! Đi lên rồi nói với hai cảnh sát kia rằng, có khả năng nghi phạm Phương Tư An ở dưới hố trời.”
Hai đội viên kia nghe vậy cũng không dám chậm trễ, lập tức kéo dây thừng phát tín hiệu cho bên trên, sau đó hai người họ đều được kéo lên, còn chúng tôi tiếp tục được thả từ từ xuống đáy hố..
Nhiệt độ bên dưới này không khác gì trước đây, chỉ cần tôi3thở nhẹ là sẽ có khói trắng bay ra
So với tôi “thở phì phì phì phò”, chú họ yên tĩnh hơn nhiều, từ khi xuống tới nơi chú vẫn luôn nín thở, cẩn thận nghe ngóng âm thanh xung quanh, chỉ tiếc là trừ tiếng thở dốc của tôi ra thì chẳng nghe thấy gì cả
Nhưng chú họ là ai? Chú ấy vẫn cảm nhận được ở đây còn có người khác, theo lời của chú là; ở cái nơi xương cốt chồng chất năm này qua tháng nọ, có thể nói là một “vùng đất chết” danh xứng với thực, nếu nơi thế này có người sống xuống dưới, rất dễ dàng sinh ra hơi thở không khớp với cảnh vật chung quanh.
Không gian9dưới hố cũng không lớn, gần như chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn thấy hết, hai chúng tôi soi đèn thợ mỏ tìm khắp một vòng cũng không phát hiện tung tích của Phương Tư An
Thế này thì lão chỉ có thể trốn trong hang động đá vôi đã nhốt Bạch Linh Nhi trước kia.
Tôi thật sự không hiểu suy nghĩ của Phương Tự An, năm đó lão tự tay ném cha mẹ già, gia đình em gái và em rể mình xuống dưới hổ, giờ lại vì trốn tránh bị đuổi bắt mà cũng tự mình xuống dưới, chẳng lẽ lão không sợ ma quỷ sao?
Có điều ngẫm lại thấy cũng phải, nếu một người thật sự có lòng kính sợ ma quỷ, thì nhất định lão sẽ không dám giết người! Mà những tên giết người đến nghiện, họ hàng thân thích gì cũng giết ráo, thông thường đều sẽ không tin cái gì mà đạo trời tuần hoàn, nhân quả báo ứng đâu
Nghĩ đến đây, tôi bèn chỉ vị trí cửa hàng cho chú họ
Trước đó tôi đã kể rất chi tiết hoàn cảnh dưới này cho chú ấy, nên chú ấy cũng biết đằng sau cửa vào này còn có một hang động đá vôi cực lớn.
Nhưng vấn đề bây giờ là, đường đi thông đến hang động đá vôi khá hẹp, chỉ một người có thể đi qua, mà Phương Tư An ở bên trong lại chiếm một vị trí vô cùng xảo quyệt, đúng thật là cái kiểu “một anh giữ ải, vạn anh khó vào”..
Ngay lúc tôi đang rầu rĩ không biết nên lừa Phương Tự An ra như thế nào, thì thấy chú họ không hề hoang mang lấy từ trong người ra một lá bùa gọi hồn bình thường, sau đó nhẹ phẩy một cái, bùa gọi hồn lập tức bùng lên tự cháy
Cùng lúc đó, tôi cảm nhận được rõ ràng độ ẩm xung quanh trở nên thấp hơn, tôi vội nhìn về phía chú họ, kết quả chú ấy lại ra hiệu bằng mắt với tôi rằng tạm thời đừng nóng nảy, cứ chờ xem tiếp là được
Tất nhiên tôi biết bản lĩnh của chú họ, cũng hiểu mục đích chú ấy làm như vậy để làm gì..
Quả nhiên, không đầy một lát sau, tôi đã nhìn thấy vô số bóng đen đang từ từ bò ra khỏi nước bùn.
Thể chất của tôi và chú họ đặc biệt, dĩ nhiên những âm hồn đó sẽ không tìm tới chúng tôi
Nhưng Phương Tư An trong hang động đá vôi thì không thể, trong mắt những oan hồn đó, lão là người sống duy nhất ở đây, vậy anh nói xem lão còn có thể tốt đẹp được không?
Dường như tôi nhìn thấy loáng thoáng ở giữa có mấy người nhà họ Phương trong những oan hồn này
Có vẻ như nhiều năm nay họ vẫn bị mắc kẹt dưới hố trời này, không được siêu sinh..
Chẳng bao lâu bên trong đã có tiếng động
Đầu tiên chúng tôi nghe thấy tiếng Phương Tư An run rẩy nói: “Các người..
Không phải các người đã chết rồi sao? Đừng tới đây! Đừng có tới đây!!” Tiếp theo tôi thấy một tên bùn đất đầy người bổ nhào ra từ lối đi hẹp kia
Lúc này, chú họ nhanh tay lẹ mắt, đá một cú vào hàm dưới của Phương Tư An khiến lão hôn mê bất tỉnh
Một đá này của chú họ độc thật, tôi đoán hàm dưới của Phương Tư An chắc chắn đã bị vỡ vụn rồi
Đương nhiên, đồng thời tôi cũng thầm ghi nhớ kĩ chiều này trong đầu, nếu sau này có gặp phải tình huống cần đánh nhau với ai, tôi sẽ đánh đòn phủ đầu, cũng cho đối phương một đá như vậy rồi hẵng nói tiếp.
Chờ đến khi hai cảnh sát bên trên xuống tới nơi, Phương Tư An đã bị chúng tôi trói gô như cái bánh tét..
Sau đó chúng tôi lại giúp bọn họ đưa Phương Tư An hôn mê bất tỉnh lên trên
Giải quyết xong Phương Tự An, tảng đá trong lòng tôi cũng coi như được rơi xuống, kế tiếp đến phiên việc gọi hồn cho Đinh Nhất.
Đinh Nhất vẫn được đội phó tự mình đưa xuống như kế hoạch trước đó
Chuyện còn lại, chúng tôi chia thành hai tốp, đội phó dẫn theo vài người khai quật hài cốt ở đáy hồ, còn tôi và chú họ thì gọi hồn cho Đinh Nhất ở hang động đá vôi.
Không có Bạch Linh Nhi, hang động đá vôi đáng yêu hơn lần trước nhiều
Tôi và chú họ khiêng Đinh Nhất đi vào, vừa hay nhìn thấy hai chiếc chăn bông Phương Tự An để lại bên trong, chúng tôi tạm thời đặt Đinh Nhất lên trên hai chiếc chăn bông đó.
/1940
|