*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
So sánh với Chú Lê, chú họ gọi hồn không có nhiều lễ lục rườm rà
Chú họ chỉ đơn giản là đốt lá bùa gọi hồn của Biện Thành Vương cho, rồi cúi đầu nhìn về phía Đinh Nhất nằm trên chăn bông
Những Đinh Nhất lại không nhanh chóng thức tỉnh giống như chúng tôi dự đoán
Anh ta vẫn nằm đó “im re không nhúc nhích”.
Lúc này trong lòng tôi có sự hoảng hốt không thể giải thích được, thầm nghĩ không phải là Biện Thành Vương lừa ông đây đấy chứ?! Nếu đúng là như vậy thì tôi cũng chỉ có thể giương mắt nhìn, ngậm bồ hòn làm ngọt! Với thế lực của ông ta ở Âm Ti, nếu cố tình muốn chơi3tôi, đúng là tôi không có chỗ mà nói lý lẽ.
Nhưng vào lúc tôi bắt đầu nghi ngờ độ thật giả của lá bùa gọi hồn này thì đột nhiên cảm thấy có cơn gió mạnh từ lối đi thổi vào..
Trong lúc bất chợt, không khí bên trong hang động đá vội thay đổi rất nhiều
Bởi vì trước đó chúng tôi đã dặn đám người đội phó, là nếu chúng tôi không gọi bọn họ vào thì bọn họ tuyệt đối không thể bước vào hang động đá vôi, cho nên tôi và chú họ biết biến cố hiện giờ chắc chắn không liên quan đến những đội viên đang khai quật thi thể ở bên ngoài.
Ngay sau đó tôi nhìn thấy có mấy cái1bóng lơ lơ lửng lửng xuất hiện trong hang động đá vôi, chúng khác những bóng đen bò ra từ nước bùn trước đó, tuy rằng những cái bóng này cũng có màu đen, nhưng xung quanh chúng đều có một vầng sáng lờ mờ,
Chú họ lập tức khẽ nói với tôi: “Đinh Nhất về rồi...”
Tôi sửng sốt, không ngờ hồn phách của Đinh Nhất lại bị chia thành mấy cái bóng khác nhau, có lẽ mỗi cái bóng đều đại diện cho một cảm xúc của Đinh Nhất
Không biết mấy ngày nay ba hồn bảy phách của anh ta đã chạy đến chỗ hoang sơ nào.
Cùng lúc này, chúng tôi thấy cơ thể Đinh Nhất đột nhiên run rẩy
Tiếp theo mấy bóng đen có3mang vầng sáng kia giống như bị máy hút bụi công suất lớn hút lấy, từng cái một bay vào trong thân thể của Đinh Nhất.
Tôi lập tức bước đến ngồi xổm xuống bên cạnh Đinh Nhất, sau đó khẽ nói với anh ta: “Đinh Nhất? Anh tỉnh lại đi? Đinh Nhất?!”
Trước khi chắc chắn thần hồn của anh ta đã hoàn toàn ổn định hay chưa, tôi không dám động chạm bậy bạ vào người anh ta
Nhưng tôi gọi mấy tiếng mà hình như chẳng có ích lợi khỉ gì cả, Đinh Nhất vẫn nhắm nghiền mắt nằm đó.
Thế là tôi hơi nóng ruột và quay lại hỏi chú họ: “Đám hôn chạy trốn đều đã về mà sao gọi thể nào anh ta3cũng không tỉnh thế ạ?” Chú họ cũng đến xem xét tình trạng của Đinh Nhất, sau đó chú ấy nói với tôi bằng giọng nặng trịch: “Theo lý thuyết, đáng lẽ lúc này gọi tên của cậu ta là có thể đánh thức người dậy
Nhưng mà Đinh Nhất không phải người thường, cái tên này vốn cũng không phải tên thật của cậu ta, cho nên lúc này cũng chỉ có thể để tự cậu ta từ từ tỉnh lại.” Thế thì phải chờ tới khi nào đây hả?! Lỡ đâu thằng nhãi này cứ ngủ đến mười năm, tám năm mới tỉnh thì sao? Nghĩ đến đây, tôi bèn từ từ cúi người xuống, sau đó ghé sát vào tai Đinh Nhất khẽ9gọi một cái tên: “Bạch Khởi...”
Lúc ấy giọng tôi rất khẽ, gần như chỉ có chính tôi mới có thể nghe thấy, hơn nữa tôi cũng không ôm hy vọng là bao, chỉ là tò mò muốn thử một lần..
Kết quả tôi vừa mới gọi ra cái tên này thì Đinh Nhất vẫn luôn nhắm chặt mắt đột nhiên mở bừng ra, sau đó nhìn thẳng lên trên đầu chúng tôi.
Đinh Nhất mở mắt quá đột ngột làm cả tôi và chú họ giật nảy mình
Trong lòng tôi vô cùng khiếp sợ, không ngờ cái tên tôi nghĩ tới trong đầu lại đánh thức anh ta thật
Không biết vì sao, tôi nhìn Đinh Nhất đang trợn tròn hai mắt nhìn lên đỉnh đầu mà lại có cảm giác hơi xa lạ, điều này khiến tôi chợt nhớ tới tin nhắn ngắn ngủi không đầu không đuôi mà Hàn Cẩn gửi trước đó
Cô ta nói mọi thứ sẽ thay đổi..
Chẳng lẽ là đang nói Đinh Nhất trở về bây giờ không còn là Đinh Nhất trước đây luôn ở cùng tôi sao?
Nghĩ đến đây, tôi bèn nhô người lên chặn tầm mắt của Đinh Nhất, nhìn xoáy vào hai mắt anh ta, sau đó nói với giọng hơi thấp thỏm: “Đinh Nhất? Anh tỉnh hay chưa vậy? Đinh Nhất...”
Kết quả là tôi còn chưa nói dứt câu đã cảm thấy cổ áo sau gáy của mình bị kéo mạnh ra, tiếp theo cả người tôi bị ném sang một bên..
Trong nháy mắt bị ném ra, tôi biết chắc chắn là Đinh Nhất tỉnh rồi.
Tuy rằng lúc ấy tôi bị ngã choáng váng, nhưng tôi cũng biết Đinh Nhất vốn không dùng sức thật sự, vì thế tôi vội vàng bò dậy, sau đó tức mình nói: “Ông đây vì cứu anh tỉnh lại mà không sợ khổ không sợ mệt, chịu muôn vàn khó khăn nguy hiểm xông vào Âm Ti
Anh tỉnh thì tỉnh đi, sao mà vừa tỉnh đã không nhận thân thích gì thế hả?”
Khi tôi đang nói chuyện, Đinh Nhất đã từ từ ngồi dậy, đầu tiên anh ta nhìn khung cảnh xung quanh, sau đó đôi mắt nhanh chóng dừng lại ở cạnh tảng đá lớn trước đây đã nhốt Bạch Linh Nhi..
Thật ra đến bây giờ chúng tôi đều không rõ lúc ấy Đinh Nhất bị mất linh hồn như thế nào
Bây giờ con hàng này tỉnh lại thì chuyện đầu tiên là nhìn về phía hài cốt của Tuệ Không, xem ra lý do Đinh Nhất để mất linh hồn không tránh khỏi có liên quan đến hòa thượng Tuệ Không này.
Đinh Nhất lảo đảo bò dậy từ dưới mặt đất, tôi đoán tí sức lực dựa vào truyền dịch để duy trì của anh ta đã dùng cả vào việc quăng ngã tôi rồi, nên chỉ e lúc này anh ta chẳng còn mấy sức lực nữa
Mặc dù tức anh ách vụ anh ta quăng ngã tôi vừa rồi, nhưng tôi vẫn không thể trơ mắt nhìn anh ta cạn hết sức lực cũng muốn bò về hướng thi thể của Tuệ Không..
Vì thế tôi thở dài, rồi bước đến đỡ Đinh Nhất dậy với vẻ mặt bất đắc dĩ: “Thật là thiếu nợ anh cả đời mà, nào! Để anh đỡ chủ qua đó...”
Còn may lần này Đinh Nhất không đẩy tôi ra
Đương nhiên, bây giờ anh ta cũng không có sức lực để mà đẩy
Tôi đoán vừa rồi anh ta quàng ngã tôi chỉ là phản xạ bản năng của thân thể khi anh ta đột nhiên tỉnh lại thôi, căn bản là suy nghĩ còn chưa đi qua đại não.
Tôi cũng không biết rốt cuộc Đinh Nhất đang cố chấp điều gì? Là cái chết của Tuệ Không? Hay là cảnh ngay lúc đó khiến anh ta nhớ tới những ký ức đã mất trước kia của mình? Nhưng mặc kệ là cái nào thì đều hoàn toàn chẳng liên quan đến Đinh Nhất của bây giờ nữa.
Tôi gần như “kéo lê kéo lết” mới đưa được Đinh Nhất tới bên cạnh tảng đá lớn kia, bộ hài cốt của Tuệ Không vẫn ngồi ngay ngắn ở đó như cũ, trăm ngàn năm chưa từng có thay đổi gì..
Không biết có phải do tác dụng tâm lý hay không, mà sao tôi có cảm giác bộ hài cốt này khô quắt hơn so với lần trước nhỉ?
Có điều những điều đó đều không quan trọng nữa, dù sao giờ Đinh Nhất cũng đã tỉnh..
Tuy rằng anh ta hơi không được bình thường cho lắm, nhưng tôi tin chỉ cần cho anh ta một ít thời gian, anh ta vẫn sẽ là Đinh Nhất mà chúng tôi quen thuộc.
So sánh với Chú Lê, chú họ gọi hồn không có nhiều lễ lục rườm rà
Chú họ chỉ đơn giản là đốt lá bùa gọi hồn của Biện Thành Vương cho, rồi cúi đầu nhìn về phía Đinh Nhất nằm trên chăn bông
Những Đinh Nhất lại không nhanh chóng thức tỉnh giống như chúng tôi dự đoán
Anh ta vẫn nằm đó “im re không nhúc nhích”.
Lúc này trong lòng tôi có sự hoảng hốt không thể giải thích được, thầm nghĩ không phải là Biện Thành Vương lừa ông đây đấy chứ?! Nếu đúng là như vậy thì tôi cũng chỉ có thể giương mắt nhìn, ngậm bồ hòn làm ngọt! Với thế lực của ông ta ở Âm Ti, nếu cố tình muốn chơi3tôi, đúng là tôi không có chỗ mà nói lý lẽ.
Nhưng vào lúc tôi bắt đầu nghi ngờ độ thật giả của lá bùa gọi hồn này thì đột nhiên cảm thấy có cơn gió mạnh từ lối đi thổi vào..
Trong lúc bất chợt, không khí bên trong hang động đá vội thay đổi rất nhiều
Bởi vì trước đó chúng tôi đã dặn đám người đội phó, là nếu chúng tôi không gọi bọn họ vào thì bọn họ tuyệt đối không thể bước vào hang động đá vôi, cho nên tôi và chú họ biết biến cố hiện giờ chắc chắn không liên quan đến những đội viên đang khai quật thi thể ở bên ngoài.
Ngay sau đó tôi nhìn thấy có mấy cái1bóng lơ lơ lửng lửng xuất hiện trong hang động đá vôi, chúng khác những bóng đen bò ra từ nước bùn trước đó, tuy rằng những cái bóng này cũng có màu đen, nhưng xung quanh chúng đều có một vầng sáng lờ mờ,
Chú họ lập tức khẽ nói với tôi: “Đinh Nhất về rồi...”
Tôi sửng sốt, không ngờ hồn phách của Đinh Nhất lại bị chia thành mấy cái bóng khác nhau, có lẽ mỗi cái bóng đều đại diện cho một cảm xúc của Đinh Nhất
Không biết mấy ngày nay ba hồn bảy phách của anh ta đã chạy đến chỗ hoang sơ nào.
Cùng lúc này, chúng tôi thấy cơ thể Đinh Nhất đột nhiên run rẩy
Tiếp theo mấy bóng đen có3mang vầng sáng kia giống như bị máy hút bụi công suất lớn hút lấy, từng cái một bay vào trong thân thể của Đinh Nhất.
Tôi lập tức bước đến ngồi xổm xuống bên cạnh Đinh Nhất, sau đó khẽ nói với anh ta: “Đinh Nhất? Anh tỉnh lại đi? Đinh Nhất?!”
Trước khi chắc chắn thần hồn của anh ta đã hoàn toàn ổn định hay chưa, tôi không dám động chạm bậy bạ vào người anh ta
Nhưng tôi gọi mấy tiếng mà hình như chẳng có ích lợi khỉ gì cả, Đinh Nhất vẫn nhắm nghiền mắt nằm đó.
Thế là tôi hơi nóng ruột và quay lại hỏi chú họ: “Đám hôn chạy trốn đều đã về mà sao gọi thể nào anh ta3cũng không tỉnh thế ạ?” Chú họ cũng đến xem xét tình trạng của Đinh Nhất, sau đó chú ấy nói với tôi bằng giọng nặng trịch: “Theo lý thuyết, đáng lẽ lúc này gọi tên của cậu ta là có thể đánh thức người dậy
Nhưng mà Đinh Nhất không phải người thường, cái tên này vốn cũng không phải tên thật của cậu ta, cho nên lúc này cũng chỉ có thể để tự cậu ta từ từ tỉnh lại.” Thế thì phải chờ tới khi nào đây hả?! Lỡ đâu thằng nhãi này cứ ngủ đến mười năm, tám năm mới tỉnh thì sao? Nghĩ đến đây, tôi bèn từ từ cúi người xuống, sau đó ghé sát vào tai Đinh Nhất khẽ9gọi một cái tên: “Bạch Khởi...”
Lúc ấy giọng tôi rất khẽ, gần như chỉ có chính tôi mới có thể nghe thấy, hơn nữa tôi cũng không ôm hy vọng là bao, chỉ là tò mò muốn thử một lần..
Kết quả tôi vừa mới gọi ra cái tên này thì Đinh Nhất vẫn luôn nhắm chặt mắt đột nhiên mở bừng ra, sau đó nhìn thẳng lên trên đầu chúng tôi.
Đinh Nhất mở mắt quá đột ngột làm cả tôi và chú họ giật nảy mình
Trong lòng tôi vô cùng khiếp sợ, không ngờ cái tên tôi nghĩ tới trong đầu lại đánh thức anh ta thật
Không biết vì sao, tôi nhìn Đinh Nhất đang trợn tròn hai mắt nhìn lên đỉnh đầu mà lại có cảm giác hơi xa lạ, điều này khiến tôi chợt nhớ tới tin nhắn ngắn ngủi không đầu không đuôi mà Hàn Cẩn gửi trước đó
Cô ta nói mọi thứ sẽ thay đổi..
Chẳng lẽ là đang nói Đinh Nhất trở về bây giờ không còn là Đinh Nhất trước đây luôn ở cùng tôi sao?
Nghĩ đến đây, tôi bèn nhô người lên chặn tầm mắt của Đinh Nhất, nhìn xoáy vào hai mắt anh ta, sau đó nói với giọng hơi thấp thỏm: “Đinh Nhất? Anh tỉnh hay chưa vậy? Đinh Nhất...”
Kết quả là tôi còn chưa nói dứt câu đã cảm thấy cổ áo sau gáy của mình bị kéo mạnh ra, tiếp theo cả người tôi bị ném sang một bên..
Trong nháy mắt bị ném ra, tôi biết chắc chắn là Đinh Nhất tỉnh rồi.
Tuy rằng lúc ấy tôi bị ngã choáng váng, nhưng tôi cũng biết Đinh Nhất vốn không dùng sức thật sự, vì thế tôi vội vàng bò dậy, sau đó tức mình nói: “Ông đây vì cứu anh tỉnh lại mà không sợ khổ không sợ mệt, chịu muôn vàn khó khăn nguy hiểm xông vào Âm Ti
Anh tỉnh thì tỉnh đi, sao mà vừa tỉnh đã không nhận thân thích gì thế hả?”
Khi tôi đang nói chuyện, Đinh Nhất đã từ từ ngồi dậy, đầu tiên anh ta nhìn khung cảnh xung quanh, sau đó đôi mắt nhanh chóng dừng lại ở cạnh tảng đá lớn trước đây đã nhốt Bạch Linh Nhi..
Thật ra đến bây giờ chúng tôi đều không rõ lúc ấy Đinh Nhất bị mất linh hồn như thế nào
Bây giờ con hàng này tỉnh lại thì chuyện đầu tiên là nhìn về phía hài cốt của Tuệ Không, xem ra lý do Đinh Nhất để mất linh hồn không tránh khỏi có liên quan đến hòa thượng Tuệ Không này.
Đinh Nhất lảo đảo bò dậy từ dưới mặt đất, tôi đoán tí sức lực dựa vào truyền dịch để duy trì của anh ta đã dùng cả vào việc quăng ngã tôi rồi, nên chỉ e lúc này anh ta chẳng còn mấy sức lực nữa
Mặc dù tức anh ách vụ anh ta quăng ngã tôi vừa rồi, nhưng tôi vẫn không thể trơ mắt nhìn anh ta cạn hết sức lực cũng muốn bò về hướng thi thể của Tuệ Không..
Vì thế tôi thở dài, rồi bước đến đỡ Đinh Nhất dậy với vẻ mặt bất đắc dĩ: “Thật là thiếu nợ anh cả đời mà, nào! Để anh đỡ chủ qua đó...”
Còn may lần này Đinh Nhất không đẩy tôi ra
Đương nhiên, bây giờ anh ta cũng không có sức lực để mà đẩy
Tôi đoán vừa rồi anh ta quàng ngã tôi chỉ là phản xạ bản năng của thân thể khi anh ta đột nhiên tỉnh lại thôi, căn bản là suy nghĩ còn chưa đi qua đại não.
Tôi cũng không biết rốt cuộc Đinh Nhất đang cố chấp điều gì? Là cái chết của Tuệ Không? Hay là cảnh ngay lúc đó khiến anh ta nhớ tới những ký ức đã mất trước kia của mình? Nhưng mặc kệ là cái nào thì đều hoàn toàn chẳng liên quan đến Đinh Nhất của bây giờ nữa.
Tôi gần như “kéo lê kéo lết” mới đưa được Đinh Nhất tới bên cạnh tảng đá lớn kia, bộ hài cốt của Tuệ Không vẫn ngồi ngay ngắn ở đó như cũ, trăm ngàn năm chưa từng có thay đổi gì..
Không biết có phải do tác dụng tâm lý hay không, mà sao tôi có cảm giác bộ hài cốt này khô quắt hơn so với lần trước nhỉ?
Có điều những điều đó đều không quan trọng nữa, dù sao giờ Đinh Nhất cũng đã tỉnh..
Tuy rằng anh ta hơi không được bình thường cho lắm, nhưng tôi tin chỉ cần cho anh ta một ít thời gian, anh ta vẫn sẽ là Đinh Nhất mà chúng tôi quen thuộc.
/1940
|