*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Phản ứng đầu tiên của tôi lúc đó là xông vào phòng ngủ lấy Kim Cương Xử, thật không ngờ cô gái đó nghe được âm thanh của tôi thì quay người, sau đó mỉm cười và nói: “Chà, dậy sớm nhỉ!” Tôi thấy bực mình, tức giận nói: “Cô..
Cô vào bằng cách nào? Tại sao không gõ cửa?” Bạch Linh Nhi nói với vẻ vô tội: “Tôi đến lâu rồi nhưng vì sợ làm phiền giấc ngủ của anh nên vẫn đợi ở phòng khách
Hơn nữa tôi không gõ cửa lúc nào, Đinh Nhất mở cho tôi đấy!”
Tôi nghe thấy là Đinh Nhất mở cửa cho cô ta thì bực mình định tìm Đinh Nhất, nhưng lại nghe Bạch Linh Nhi nói: “Anh ta dẫn con vật3nhỏ lông vàng kia ra ngoài đi ị rồi!”
Tôi cạn lời: “Cô là con gái đấy, có thể nói chuyện lịch sự một chút không?” Bạch Linh Nhi không hiểu bèn hỏi: “Sao vậy? Tôi nói sai gì à? Chẳng lẽ không phải anh ta dẫn con chó vàng điệp”
Tôi đành phải buông xuôi mà gật đầu: “Ừ đúng, cô nói đúng, bọn họ đúng là đi ị! Mà hôm nay cô đến đây có việc gì thế?” Bạch Linh Nhi cười to, nói: “Nhớ anh nên mới đến gặp anh chứ sao...” Tôi nghe xong tự nhiên nổi da gà: “Đừng..
Tôi không chịu nổi đâu.” Bạch Linh Nhi hơi thất vọng: “Cắt, người gì mà chẳng biết đùa gì cả.” Thật ra tôi không phải người không1biết đùa, nhưng không biết vì cái gì mà trong lòng luôn cảm thấy không nên cười cười nói nói với Bạch Linh Nhi như vậy, để tránh cho thời gian dài lại nảy sinh tình cảm
Thật ra đàn ông là một động vật rất kỳ quái, mặc dù ngay từ đầu rất kháng cự..
Nhưng không có nghĩa là mãi vẫn như thế, tôi thật sự không muốn cầm pháp khí của Tuệ Không rồi lại cướp đi người trong lòng ông ta, làm như thế thật sự rất không tử tế
Bạch Linh Nhi cũng không ngốc nên có thể nhận ngay ra tôi đang nghĩ gì, cô nàng bất đắc dĩ nói: “Tôi đến là để xem cái Kim Cương xử của anh, lần trước tôi đã6cảnh cáo không được giết ma nhưng anh không chịu nghe lời nói của tối...”
Tôi nghe cô ta nói vậy bèn quay người về trong phòng ngủ lấy Kim Cương Xử ra đưa cho cô ta, sau đó hỏi dò: “Tuệ Không khi còn sống là người như thế nào...” Bạch Linh Nhi suy nghĩ, sau đó thật thà nói: “Anh ta là người tốt.” Tôi nghe thể bèn nghĩ, nói thế chẳng phải bằng thừa sao? Nếu ông ta không phải người tốt thì tại sao lại phải hy sinh tính mạng của mình vì cứu con rắn nhỏ này? Tôi chỉ rất hiếu kỳ lúc ông ta còn sống có dùng Kim Cương Xử để “Diệt ma trừ yêu” hay không thôi?
Nhưng đến cả Bạch Linh4Nhi cũng không thể trả lời vấn đề này, bởi vì lúc đó Tuệ Không không cầm Kim Cương Xử mà là một thanh Lục Hoàn Tích Trượng...
Bạch Linh Nhi thấy tôi hiểu kỹ về chuyện của Tuệ Không như vậy thì nhíu chặt lông mày nói: “Mặc dù anh là Tuệ Không chuyển thể những tác phong làm việc lại hoàn toàn khác, cho nên anh bây giờ hơi một tí lại muốn hàng yêu trừ ma cũng đừng nghĩ đổ tội cho anh ta.”
Mặc dù tôi hơi khó chịu nhưng cũng biết Bạch Linh Nhi nói đúng, vấn đề không phải ở Tuệ Không mà do tôi..
Nghĩ tới đây tôi ngẩng đầu nói với Bạch Linh Nhi: “Cô còn việc gì nữa không? Nếu không3có thì về đi! Lát nữa tôi còn có việc phải ra ngoài!”
Bạch Linh Nhi nhếch miệng sau đó ném Kim Cương Xử lại cho tôi: “Lệ khí trên nó lại nặng thêm vài phần, tôi vẫn phải nói lại, nếu như không cần thiết thì đừng giết ma, nếu không đến cuối cùng anh phải gánh chịu nghiệp chướng vượt xa khỏi tưởng tượng đó.”
Tôi nghe mà không thèm để ý: “Không sao cả, cùng lắm anh dũng hy sinh giống Tuệ Không năm đó thôi.”
Ai ngờ Bạch Linh Nhi lại nhìn tối u oán, sau đó nói với giọng lạnh lùng: “Anh cứ tự nhiên...” Cô ta xoay người rời đi luôn
Sau khi Bạch Linh Nhi đi, tôi ngồi một mình ngẩn người trong phòng khách và nghĩ đến những lời nói của cô ta, cũng như tất cả mọi chuyện phát sinh trong thời gian qua
Thật ra tôi biết nghiệp chướng quá nặng không phải chuyện tốt, nhưng có một số việc không phải tôi có thể khống chế nên chỉ đành đi theo bánh xe vận mệnh không ngừng tiến về phía trước.
Không lâu sau Đinh Nhất dẫn Kim Bảo trở về, anh ta vào nhà nhìn xung quanh một lượt rồi hỏi: “Đi rồi?” Tôi buồn bã đáp: “Ừ, đi rồi...”
Đinh Nhất thấy tâm trạng tôi không được tốt thì đoán ngay Bạch Linh Nhi đã nói cái gì, lúc anh ta dẫn Kim Bảo đi ngang qua tôi bỗng nhẹ giọng nói: “Lần sau nếu có tình huống như thế thì cứ để tôi làm cho, tôi không sợ nghiệp chướng nặng...”
Tôi nghe mà phản đối ngay lập tức: “Nói bậy, ai có nghiệp chướng quá nặng đều không ổn cả!” Lúc này Đinh Nhất mới cười và nói: “Không sao đâu, có rận nhiều rồi nên không lo, dù sao nghiệp chướng phải gánh trên người tôi cũng rất nhiều.” Tôi nghe thể mà sững sờ, đang định hỏi Đinh Nhất chuyện đó là thế nào thì Đinh Nhất lại cố ý dẫn Kim Bảo ra ban công, hiển nhiên là anh ta không muốn nói tiếp về vấn đề này
Tôi quá rõ tính cách của Đinh Nhất, nếu như anh ta không muốn nói thì không ai có thể ép được, giữa hai chúng tôi đã có một sự ăn ý từ lâu, đó là chỉ cần là chuyện anh ta không muốn nói, tôi sẽ không hỏi
Vài ngày sau tôi và Đinh Nhất nhận được điện thoại của Chú Lê, chú kêu chúng tôi tới ngay vì vừa nhận một vụ án khó giải quyết
Vậy mà lúc vừa ra cửa tối lại nhận được điện thoại của Bạch Kiện
Lâu rồi tôi không gặp Bạch Kiện nên cũng muốn tụ tập một chút..
Nhưng tôi tin rằng lúc này anh ta gọi điện đến không phải để ôn chuyện với mình
Quả nhiên Bạch Kiện hỏi ngay trong điện thoại rằng tôi hôm nay có thời gian không? Tôi thoáng nhìn đồng hồ sau đó nói: “Bây giờ không có thời gian, phải sau hai tiếng nữa mới được.”
Bạch Kiện lập tức hẹn tối hai tiếng sau sẽ gặp mặt ở quán cà phê cạnh chỗ làm của anh ta
Tôi nghe là biết ngay anh ta có việc gấp, thể là dập máy xong tôi nói với Đinh Nhất: “Đi, trước tiên qua chỗ Chú Lê xem đó là vụ án gì rồi lại đi tìm Bạch Kiện.”
Phản ứng đầu tiên của tôi lúc đó là xông vào phòng ngủ lấy Kim Cương Xử, thật không ngờ cô gái đó nghe được âm thanh của tôi thì quay người, sau đó mỉm cười và nói: “Chà, dậy sớm nhỉ!” Tôi thấy bực mình, tức giận nói: “Cô..
Cô vào bằng cách nào? Tại sao không gõ cửa?” Bạch Linh Nhi nói với vẻ vô tội: “Tôi đến lâu rồi nhưng vì sợ làm phiền giấc ngủ của anh nên vẫn đợi ở phòng khách
Hơn nữa tôi không gõ cửa lúc nào, Đinh Nhất mở cho tôi đấy!”
Tôi nghe thấy là Đinh Nhất mở cửa cho cô ta thì bực mình định tìm Đinh Nhất, nhưng lại nghe Bạch Linh Nhi nói: “Anh ta dẫn con vật3nhỏ lông vàng kia ra ngoài đi ị rồi!”
Tôi cạn lời: “Cô là con gái đấy, có thể nói chuyện lịch sự một chút không?” Bạch Linh Nhi không hiểu bèn hỏi: “Sao vậy? Tôi nói sai gì à? Chẳng lẽ không phải anh ta dẫn con chó vàng điệp”
Tôi đành phải buông xuôi mà gật đầu: “Ừ đúng, cô nói đúng, bọn họ đúng là đi ị! Mà hôm nay cô đến đây có việc gì thế?” Bạch Linh Nhi cười to, nói: “Nhớ anh nên mới đến gặp anh chứ sao...” Tôi nghe xong tự nhiên nổi da gà: “Đừng..
Tôi không chịu nổi đâu.” Bạch Linh Nhi hơi thất vọng: “Cắt, người gì mà chẳng biết đùa gì cả.” Thật ra tôi không phải người không1biết đùa, nhưng không biết vì cái gì mà trong lòng luôn cảm thấy không nên cười cười nói nói với Bạch Linh Nhi như vậy, để tránh cho thời gian dài lại nảy sinh tình cảm
Thật ra đàn ông là một động vật rất kỳ quái, mặc dù ngay từ đầu rất kháng cự..
Nhưng không có nghĩa là mãi vẫn như thế, tôi thật sự không muốn cầm pháp khí của Tuệ Không rồi lại cướp đi người trong lòng ông ta, làm như thế thật sự rất không tử tế
Bạch Linh Nhi cũng không ngốc nên có thể nhận ngay ra tôi đang nghĩ gì, cô nàng bất đắc dĩ nói: “Tôi đến là để xem cái Kim Cương xử của anh, lần trước tôi đã6cảnh cáo không được giết ma nhưng anh không chịu nghe lời nói của tối...”
Tôi nghe cô ta nói vậy bèn quay người về trong phòng ngủ lấy Kim Cương Xử ra đưa cho cô ta, sau đó hỏi dò: “Tuệ Không khi còn sống là người như thế nào...” Bạch Linh Nhi suy nghĩ, sau đó thật thà nói: “Anh ta là người tốt.” Tôi nghe thể bèn nghĩ, nói thế chẳng phải bằng thừa sao? Nếu ông ta không phải người tốt thì tại sao lại phải hy sinh tính mạng của mình vì cứu con rắn nhỏ này? Tôi chỉ rất hiếu kỳ lúc ông ta còn sống có dùng Kim Cương Xử để “Diệt ma trừ yêu” hay không thôi?
Nhưng đến cả Bạch Linh4Nhi cũng không thể trả lời vấn đề này, bởi vì lúc đó Tuệ Không không cầm Kim Cương Xử mà là một thanh Lục Hoàn Tích Trượng...
Bạch Linh Nhi thấy tôi hiểu kỹ về chuyện của Tuệ Không như vậy thì nhíu chặt lông mày nói: “Mặc dù anh là Tuệ Không chuyển thể những tác phong làm việc lại hoàn toàn khác, cho nên anh bây giờ hơi một tí lại muốn hàng yêu trừ ma cũng đừng nghĩ đổ tội cho anh ta.”
Mặc dù tôi hơi khó chịu nhưng cũng biết Bạch Linh Nhi nói đúng, vấn đề không phải ở Tuệ Không mà do tôi..
Nghĩ tới đây tôi ngẩng đầu nói với Bạch Linh Nhi: “Cô còn việc gì nữa không? Nếu không3có thì về đi! Lát nữa tôi còn có việc phải ra ngoài!”
Bạch Linh Nhi nhếch miệng sau đó ném Kim Cương Xử lại cho tôi: “Lệ khí trên nó lại nặng thêm vài phần, tôi vẫn phải nói lại, nếu như không cần thiết thì đừng giết ma, nếu không đến cuối cùng anh phải gánh chịu nghiệp chướng vượt xa khỏi tưởng tượng đó.”
Tôi nghe mà không thèm để ý: “Không sao cả, cùng lắm anh dũng hy sinh giống Tuệ Không năm đó thôi.”
Ai ngờ Bạch Linh Nhi lại nhìn tối u oán, sau đó nói với giọng lạnh lùng: “Anh cứ tự nhiên...” Cô ta xoay người rời đi luôn
Sau khi Bạch Linh Nhi đi, tôi ngồi một mình ngẩn người trong phòng khách và nghĩ đến những lời nói của cô ta, cũng như tất cả mọi chuyện phát sinh trong thời gian qua
Thật ra tôi biết nghiệp chướng quá nặng không phải chuyện tốt, nhưng có một số việc không phải tôi có thể khống chế nên chỉ đành đi theo bánh xe vận mệnh không ngừng tiến về phía trước.
Không lâu sau Đinh Nhất dẫn Kim Bảo trở về, anh ta vào nhà nhìn xung quanh một lượt rồi hỏi: “Đi rồi?” Tôi buồn bã đáp: “Ừ, đi rồi...”
Đinh Nhất thấy tâm trạng tôi không được tốt thì đoán ngay Bạch Linh Nhi đã nói cái gì, lúc anh ta dẫn Kim Bảo đi ngang qua tôi bỗng nhẹ giọng nói: “Lần sau nếu có tình huống như thế thì cứ để tôi làm cho, tôi không sợ nghiệp chướng nặng...”
Tôi nghe mà phản đối ngay lập tức: “Nói bậy, ai có nghiệp chướng quá nặng đều không ổn cả!” Lúc này Đinh Nhất mới cười và nói: “Không sao đâu, có rận nhiều rồi nên không lo, dù sao nghiệp chướng phải gánh trên người tôi cũng rất nhiều.” Tôi nghe thể mà sững sờ, đang định hỏi Đinh Nhất chuyện đó là thế nào thì Đinh Nhất lại cố ý dẫn Kim Bảo ra ban công, hiển nhiên là anh ta không muốn nói tiếp về vấn đề này
Tôi quá rõ tính cách của Đinh Nhất, nếu như anh ta không muốn nói thì không ai có thể ép được, giữa hai chúng tôi đã có một sự ăn ý từ lâu, đó là chỉ cần là chuyện anh ta không muốn nói, tôi sẽ không hỏi
Vài ngày sau tôi và Đinh Nhất nhận được điện thoại của Chú Lê, chú kêu chúng tôi tới ngay vì vừa nhận một vụ án khó giải quyết
Vậy mà lúc vừa ra cửa tối lại nhận được điện thoại của Bạch Kiện
Lâu rồi tôi không gặp Bạch Kiện nên cũng muốn tụ tập một chút..
Nhưng tôi tin rằng lúc này anh ta gọi điện đến không phải để ôn chuyện với mình
Quả nhiên Bạch Kiện hỏi ngay trong điện thoại rằng tôi hôm nay có thời gian không? Tôi thoáng nhìn đồng hồ sau đó nói: “Bây giờ không có thời gian, phải sau hai tiếng nữa mới được.”
Bạch Kiện lập tức hẹn tối hai tiếng sau sẽ gặp mặt ở quán cà phê cạnh chỗ làm của anh ta
Tôi nghe là biết ngay anh ta có việc gấp, thể là dập máy xong tôi nói với Đinh Nhất: “Đi, trước tiên qua chỗ Chú Lê xem đó là vụ án gì rồi lại đi tìm Bạch Kiện.”
/1940
|