*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tấm ảnh này cho tôi một cảm giác đầu tiên là bảy con mèo đã ăn sạch thịt của thi thể rồi sau đó không biết vì lý do gì mà toàn bộ lăn ra chết, chẳng lẽ thi thể này có độc?
Những tài liệu bên trong cặp hồ sơ nhanh chóng làm tôi bỏ ý nghĩ này đi, vì khi giải phẫu những thi thể mèo này, cảnh sát phát hiện bọn chúng đều chết vì đói mà không phải bị trúng độc..
Chuyện xảy ra vào năm ngày trước, hai gia đình sống tại tầng 16 tòa C, khu 36, chung cư Bích Ngọc Viên, ngửi thấy trong hành lang có một mùi thối thoang thoảng...
Lúc đầu mùi không nông nên hai gia đình này cho rằng3đó là mùi chuột chết do mấy hôm trước có nhân viên của ban quản lý tòa nhà lên diệt chuột
Nhưng sau khi nói chuyện thì nhân viên và công nhân vệ sinh cũng không phát hiện con chuột chết nào ở tầng này.
Sau đó khi mùi càng ngày càng nồng nặc, bọn họ mới phát hiện mùi thối này phát ra từ một gia đình khác cùng tầng
Hai gia đình này cũng không biết nhiều về người hàng xóm đó mà chỉ biết ở đây có một người phụ nữ độc thân thích nuôi mèo, sống cùng một đứa bé trai năm tuổi.
Trước đó vì vấn đề mèo kêu mà hai gia đình này còn khiếu nại lên ban quản lý tòa nhà
Sau đó khi người phụ1nữ kia hứa hẹn sẽ làm cách âm thì từ đó mới không còn phải nghe tiếng mèo kêu nữa
Nhưng bọn họ hoàn toàn không biết người phụ nữ này họ gì, tên gì, làm việc ở đâu.
Khoảng từ đầu năm nay, bọn họ không thấy hai mẹ con nhà đó ra khỏi cửa nữa
Bởi vì hai gia đình này đều về quê ăn Tết nên họ nghĩ rằng hai mẹ con nhà đó đã dọn đi lúc họ đang ăn Tết.
Giờ đã tìm được nguồn gốc mùi thối nên họ lập tức gọi điện cho ban quản lý tòa nhà để bọn họ đến kiểm tra xem có phải lúc người phụ nữ đó rời đi đã để bọn mèo chết đói bên trong, nên bây giờ6xác nó mới bốc mùi kinh khủng như thể không?
Sau khi người của bạn quản lý đến, họ gõ cửa mãi mà không ai ra mở, gọi vào số điện thoại của người phụ nữ đó lưu ở ban quản lý cũng ngoài vùng phủ sóng
Cực chẳng đã nhân viên của ban quản lý chỉ còn cách báo cảnh sát để mở cửa phòng dưới sự chứng kiến của cảnh sát
Kết quả, cảnh tượng sau khi mở cửa đã dọa mọi người sợ trợn tròn mắt! Chỉ thấy một bộ thi thể bị tàn phá nằm ngửa trên sàn phòng khách giống như trong ảnh chụp, xung quanh là bảy xác mèo đã phân hủy.
Mấy gia đình hàng xóm nhìn thoáng qua là nhận ra bộ quần áo4trên người của người chết là bộ quần áo mà người phụ nữ độc thân kia thường xuyên mặc, còn bảy con mèo chết xung quanh chắc là mấy con mèo nhỏ cô ta nuôi lúc trước.
Nhưng sau đó cảnh sát phát hiện ra một vấn đề nan giải, đó là đứa con trai năm tuổi của người chết đã đi đâu? Mặc dù bọn họ đã tìm hết xung quanh nhưng vẫn không thấy cậu bé đâu cả.
Sau khi xem xong toàn bộ tài liệu, tôi khép bộp cặp hồ sơ lại và nói: “Vậy người ủy thác vụ án này là ai? Họ ủy thác chúng ta trừ tà hay tìm thi thể?”
Chú Lê trả lời: “Người ủy thác là cha ruột của đứa bé, cậu3ta muốn chúng ta tìm giúp đứa con bị mất tích tên là Lý Tuấn Bác.” Tôi nghe mà thẩm thấy buồn cười: “Người cha này vô tâm quá, vợ mình chết mấy tháng sau mới biết, giờ mới đi tìm con, vậy lúc trước đang làm gì?” Chú Lê than nhẹ: “Tình huống trong này rất phức tạp...” Sau đó tôi mới biết thật ra người chết và người ủy thác là anh Lý cũng không phải là vợ chồng, cô ta chỉ là một người đẻ thuê
Anh Lý là một người đàn ông thành đạt hơn bốn mươi tuổi, mặc dù gia cảnh giàu có nhưng mãi vẫn không có con
Không phải anh Lý bị bệnh tật gì mà do thân thể người vợ hợp pháp của anh ta có tỷ lệ thụ thai thành công vô cùng nhỏ, mấy năm qua bọn họ đã làm ba lần thụ tinh ống nghiệm nhưng cuối cùng đều thất bại.
Sau đó, vợ chồng này bàn bạc với nhau, nếu cứ chịu tội mãi thế này thì chẳng thà tìm người đẻ thuê, dù sao bọn họ cũng có điều kiện để thanh toán
Sau khi trải qua nhiều lần tìm kiếm, cuối cùng họ cũng tìm được một người đẻ thuê thích hợp, cũng chính là người chết trong vụ án tên Lư Cầm
Lúc đó Lư Cầm mới hai mươi sáu tuổi, từ thân thể cho đến trình độ học vấn đều vô cùng phù hợp làm người đẻ thuê
Sau khi tốt nghiệp đại học, Lư Cầm đi làm được hai năm, nhưng do trình độ tốt nghiệp không cao nên vẫn không tìm được công việc lý tưởng, thế là cô ta quyết định chiến đấu một lần nữa và chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh sau đại học.
Nhưng người nhà đều cảm thấy chu cấp cho Lư Cầm học xong đại học đã rất vất vả, việc cô ta cần làm bây giờ là làm việc cho tốt chứ không phải tiếp tục học vẹt
Nếu như Lư Cầm thật sự muốn học chuyên sâu thì nên vừa làm vừa học.
Nhưng Lư Cẩm tự biết khả năng mình có hạn, cô ta thà rằng tập trung làm một việc cho tất còn hơn làm nhiều việc rồi hỏng
Nhưng cha mẹ Là Cẩm lại nói rõ với cô ta rằng, học lên cũng được, nhưng tất cả chi phí cô ta phải tự gánh, trong nhà sẽ không chi ra thêm một đồng nào nữa.
Lư Cầm có tính cách bướng bỉnh nên cuối cùng trở mặt với gia đình, trong cơn tức giận cô ta đã nói câu “Vĩnh viễn không trở về nhà”
Trong nhà Lư Cầm ngoại trừ cô ta thì còn một người anh trai đang chuẩn bị năm sau cưới, cho nên gia đình bọn họ không đồng ý trả tiền cho Lư Cầm tiếp tục học cũng là có lý do.
Mặc dù sau hai năm làm việc Lư Cầm cũng tiết kiệm được một khoản, nhưng đi học cao học một thời gian Lư Cầm đã xài hết chỗ tiền này...
Tấm ảnh này cho tôi một cảm giác đầu tiên là bảy con mèo đã ăn sạch thịt của thi thể rồi sau đó không biết vì lý do gì mà toàn bộ lăn ra chết, chẳng lẽ thi thể này có độc?
Những tài liệu bên trong cặp hồ sơ nhanh chóng làm tôi bỏ ý nghĩ này đi, vì khi giải phẫu những thi thể mèo này, cảnh sát phát hiện bọn chúng đều chết vì đói mà không phải bị trúng độc..
Chuyện xảy ra vào năm ngày trước, hai gia đình sống tại tầng 16 tòa C, khu 36, chung cư Bích Ngọc Viên, ngửi thấy trong hành lang có một mùi thối thoang thoảng...
Lúc đầu mùi không nông nên hai gia đình này cho rằng3đó là mùi chuột chết do mấy hôm trước có nhân viên của ban quản lý tòa nhà lên diệt chuột
Nhưng sau khi nói chuyện thì nhân viên và công nhân vệ sinh cũng không phát hiện con chuột chết nào ở tầng này.
Sau đó khi mùi càng ngày càng nồng nặc, bọn họ mới phát hiện mùi thối này phát ra từ một gia đình khác cùng tầng
Hai gia đình này cũng không biết nhiều về người hàng xóm đó mà chỉ biết ở đây có một người phụ nữ độc thân thích nuôi mèo, sống cùng một đứa bé trai năm tuổi.
Trước đó vì vấn đề mèo kêu mà hai gia đình này còn khiếu nại lên ban quản lý tòa nhà
Sau đó khi người phụ1nữ kia hứa hẹn sẽ làm cách âm thì từ đó mới không còn phải nghe tiếng mèo kêu nữa
Nhưng bọn họ hoàn toàn không biết người phụ nữ này họ gì, tên gì, làm việc ở đâu.
Khoảng từ đầu năm nay, bọn họ không thấy hai mẹ con nhà đó ra khỏi cửa nữa
Bởi vì hai gia đình này đều về quê ăn Tết nên họ nghĩ rằng hai mẹ con nhà đó đã dọn đi lúc họ đang ăn Tết.
Giờ đã tìm được nguồn gốc mùi thối nên họ lập tức gọi điện cho ban quản lý tòa nhà để bọn họ đến kiểm tra xem có phải lúc người phụ nữ đó rời đi đã để bọn mèo chết đói bên trong, nên bây giờ6xác nó mới bốc mùi kinh khủng như thể không?
Sau khi người của bạn quản lý đến, họ gõ cửa mãi mà không ai ra mở, gọi vào số điện thoại của người phụ nữ đó lưu ở ban quản lý cũng ngoài vùng phủ sóng
Cực chẳng đã nhân viên của ban quản lý chỉ còn cách báo cảnh sát để mở cửa phòng dưới sự chứng kiến của cảnh sát
Kết quả, cảnh tượng sau khi mở cửa đã dọa mọi người sợ trợn tròn mắt! Chỉ thấy một bộ thi thể bị tàn phá nằm ngửa trên sàn phòng khách giống như trong ảnh chụp, xung quanh là bảy xác mèo đã phân hủy.
Mấy gia đình hàng xóm nhìn thoáng qua là nhận ra bộ quần áo4trên người của người chết là bộ quần áo mà người phụ nữ độc thân kia thường xuyên mặc, còn bảy con mèo chết xung quanh chắc là mấy con mèo nhỏ cô ta nuôi lúc trước.
Nhưng sau đó cảnh sát phát hiện ra một vấn đề nan giải, đó là đứa con trai năm tuổi của người chết đã đi đâu? Mặc dù bọn họ đã tìm hết xung quanh nhưng vẫn không thấy cậu bé đâu cả.
Sau khi xem xong toàn bộ tài liệu, tôi khép bộp cặp hồ sơ lại và nói: “Vậy người ủy thác vụ án này là ai? Họ ủy thác chúng ta trừ tà hay tìm thi thể?”
Chú Lê trả lời: “Người ủy thác là cha ruột của đứa bé, cậu3ta muốn chúng ta tìm giúp đứa con bị mất tích tên là Lý Tuấn Bác.” Tôi nghe mà thẩm thấy buồn cười: “Người cha này vô tâm quá, vợ mình chết mấy tháng sau mới biết, giờ mới đi tìm con, vậy lúc trước đang làm gì?” Chú Lê than nhẹ: “Tình huống trong này rất phức tạp...” Sau đó tôi mới biết thật ra người chết và người ủy thác là anh Lý cũng không phải là vợ chồng, cô ta chỉ là một người đẻ thuê
Anh Lý là một người đàn ông thành đạt hơn bốn mươi tuổi, mặc dù gia cảnh giàu có nhưng mãi vẫn không có con
Không phải anh Lý bị bệnh tật gì mà do thân thể người vợ hợp pháp của anh ta có tỷ lệ thụ thai thành công vô cùng nhỏ, mấy năm qua bọn họ đã làm ba lần thụ tinh ống nghiệm nhưng cuối cùng đều thất bại.
Sau đó, vợ chồng này bàn bạc với nhau, nếu cứ chịu tội mãi thế này thì chẳng thà tìm người đẻ thuê, dù sao bọn họ cũng có điều kiện để thanh toán
Sau khi trải qua nhiều lần tìm kiếm, cuối cùng họ cũng tìm được một người đẻ thuê thích hợp, cũng chính là người chết trong vụ án tên Lư Cầm
Lúc đó Lư Cầm mới hai mươi sáu tuổi, từ thân thể cho đến trình độ học vấn đều vô cùng phù hợp làm người đẻ thuê
Sau khi tốt nghiệp đại học, Lư Cầm đi làm được hai năm, nhưng do trình độ tốt nghiệp không cao nên vẫn không tìm được công việc lý tưởng, thế là cô ta quyết định chiến đấu một lần nữa và chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh sau đại học.
Nhưng người nhà đều cảm thấy chu cấp cho Lư Cầm học xong đại học đã rất vất vả, việc cô ta cần làm bây giờ là làm việc cho tốt chứ không phải tiếp tục học vẹt
Nếu như Lư Cầm thật sự muốn học chuyên sâu thì nên vừa làm vừa học.
Nhưng Lư Cẩm tự biết khả năng mình có hạn, cô ta thà rằng tập trung làm một việc cho tất còn hơn làm nhiều việc rồi hỏng
Nhưng cha mẹ Là Cẩm lại nói rõ với cô ta rằng, học lên cũng được, nhưng tất cả chi phí cô ta phải tự gánh, trong nhà sẽ không chi ra thêm một đồng nào nữa.
Lư Cầm có tính cách bướng bỉnh nên cuối cùng trở mặt với gia đình, trong cơn tức giận cô ta đã nói câu “Vĩnh viễn không trở về nhà”
Trong nhà Lư Cầm ngoại trừ cô ta thì còn một người anh trai đang chuẩn bị năm sau cưới, cho nên gia đình bọn họ không đồng ý trả tiền cho Lư Cầm tiếp tục học cũng là có lý do.
Mặc dù sau hai năm làm việc Lư Cầm cũng tiết kiệm được một khoản, nhưng đi học cao học một thời gian Lư Cầm đã xài hết chỗ tiền này...
/1940
|