*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lúc này tôi nhỏ giọng hỏi chú Lê: “Đào Hoa Cốc này có vấn đề gì ạ?” chú Lê khẽ trả lời: “Nếu như chú nhìn không nhầm, chỗ rừng đào này ban đầu dùng để áp chế sát khí của gốc cây thông..
Nếu không thì sau khi cây thông bị đổ, mấy cây đào nơi này chắc đã không thi nhau chết rồi.”
Chú họ cũng gật đầu: “Hoàn toàn chính xác, mảnh rừng đào này giúp thốn Nhạn Lai chặn phần lớn sát khí, nếu không thôn của bọn họ không chỉ chết vài con súc vật đơn giản như vậy
Hơn nữa từng ngôi nhà trong thôn chắc đều là gỗ đào, cho nên làn sương ma quỷ đó mới không thể vào trong nhà.”
Tôi nghe xong thì hiểu3ngay là đại trận phong thủy này đã bố trí thành công từ trăm năm trước, cao nhận bày trận chắc đã tính được kiếp số mà thôn Nhạn Lai có thể sẽ gặp sau này cho nên mới trồng rừng đào để ngăn cản tai họa cho con cháu
Nếu như không phải đã hơn trăm năm trôi qua, tôi thật sự muốn gặp vị cao nhân mưu hay chước giải này.
Lúc này dường như Ngô Trường Hà đã làm xong việc, ông ta ném cái cuốc xuống đất rồi đi về phía chúng tôi
Trước khi biết Ngô Trường Hà là người thế nào, có một số việc tốt nhất không nên để ông ta nghe được, thế là mấy người chúng tôi lập tức dừng đề tài vừa rồi1lại.
Ngô Trường Hà đi đến chỗ chúng tôi xong, đầu tiên ông ta phủi bụi đất trên người rồi sau đó mới ngồi xuống đối diện và hỏi: “Rốt cuộc mấy người muốn biết cái gì...”
chú Lê cười nói: “Sự thật chuyện cây thông có ma năm đó.” Ngô Trường Hà lạnh lùng hừ một: “Làm sao mà mấy người biết Ngô Triệu Hải không nói thật?”
chú Lê nhún vai trả lời: “Trực giác..
So với tộc trưởng Ngô, chúng tôi càng tin lời nói của anh hơn.”
Có vẻ như Ngô Trường Hà không ngờ chú Lê sẽ nói như vậy, đầu tiên ông ta yên lặng một lúc rồi mới thở dài lên tiếng: “Đã nhiều năm như vậy rồi nhưng tôi chưa từng nhắc lại chuyện năm đó với8ai, càng đừng nói là người ngoài như mấy người
Nhưng có một số việc đã là thật thì không thể giả, đã là giả sẽ không là thật.”
Ngô Trường Hà tiếp tục kể với chúng tôi, năm đó người bị trúng tà trong số mấy đứa trẻ chơi dưới cây thông chính là Ngô Duệ và Ngô Vũ..
Khi bọn trẻ trở về từ trên núi thì mồm năm miệng mười nói dưới gốc tùng có xương người chết.
Khi đó Ngô Duệ lớn hơn Ngô Vũ vài tuổi, cho nên nó kể lại cũng chi tiết hơn
Ngô Duệ bảo dưới gốc tùng có rất nhiều xương sọ người, nó còn nhìn thấy một con tiểu quỷ bò đến bên người Ngô Vũ nên bọn nó mới chạy tán loạn trở về.
Đến9lúc này người lớn mới biết hóa ra Ngô Vũ cũng lên núi cùng bọn họ, bởi vì cha mẹ Ngô Vũ quản con rất nghiêm, hơn nữa Ngô Duệ lại lớn hơn vài tuổi nên bình thường sẽ không dẫn theo Ngô Vũ đi chơi cùng, lần này là Ngô Vũ lén đi theo bọn chúng cùng đến đó.
Đúng lúc ấy Ngô Triệu Hải chạy đến, ông ta nghe nói Ngô Vũ còn ở trên núi thì lập tức tổ chức người trong thôn lên đó tìm kiếm
Trời lúc này đã tối nên một đứa trẻ mười tuổi rất dễ lạc đường trong núi.
Ngô Triệu Hải bên này vừa dẫn người lên núi, Ngô Duệ lập tức bắt đầu sốt cao, đầu tiên Ngô Trường Hà dẫn con mình7đến trạm y tế trong thôn, nhưng sau khi tiêm vẫn không thấy dấu hiệu hạ sốt, cực chẳng đã Ngô Trường Hà đành đưa con lên bệnh viện huyện ngay trong đêm
Ai ngờ bác sĩ của bệnh viện huyện sau khi hỏi rõ tình huống của Ngô Duệ cũng không đảm bảo giúp Ngô Duệ hạ sốt được
Hơn nữa lúc ấy khám gấp còn có một vị bác sĩ già kinh nghiệm phong phú nói với Ngô Trường Hà rằng, rất có thể con của ông ta bị “động kinh”, tốt nhất vẫn nên về tìm nguyên nhân gây bệnh có khi còn có tác dụng hơn
Ngô Trường Hà nghe xong vội mang Ngô Duệ về thôn, lúc này Ngô Triệu Hải cùng cha của Ngô Vũ là Ngô Triệu Xuyên cũng đã tìm được Ngô Vũ và dẫn thằng bé về từ đường nhà họ Ngô.
Ngô Trường Hà biết Ngô Triệu Hải có mối quan hệ rộng nên vội vàng đi tới từ đường tìm ông ta, vậy mà trong lúc vô tình lại nghe được Ngô Triệu Hải nói với Ngô Triệu Xuyên: “Anh, anh yên tâm, em nhất định có thể bảo vệ Tiểu Vü!”
Nhưng sắc mặt Ngô Triệu Xuyên dường như không hề nhẹ nhõm khi nghe những lời này, mà ngược lại sắc mặt càng trở nên tái nhợt hơn: “Bảo vệ thế nào? Tiểu Vũ đã bị bọn họ chọn trúng, không ai có thể cứu được nó...” Ai ngờ lúc này Ngô Triệu Hải lại hạ giọng nói: “Em vừa nghe nói Ngô Duệ cũng bị sốt...” Ngô Triệu Xuyên nghe vậy mà sững sờ, nhưng ông ta lập tức lắc đầu quây quậy: “Cái này..
Cái này không được! Đều là người thân trong họ, làm như vậy..
Làm như vậy không tốt.”
Nhưng Ngô Triệu Hải lại hừ lạnh: “Nhiều năm rồi vẫn luôn là nhà chúng ta bảo vệ thôn Nhạn Lai, giờ cũng nên đến lượt bọn họ rồi.” Tuy Ngô Trường Hà không hiểu ý nghĩa thật sự của đoạn đối thoại giữa hai anh em này, nhưng ông ta có thể hiểu đại khái là bọn họ muốn con của mình chết thay cho Ngô Vũ
Lúc đó ông ta muốn nghe thêm nữa, nhưng do quá nhập tâm nên không cẩn thận đá vào một viên gạch dưới chân, ngay lập tức có một âm thanh “Lạch cạch” vang lên, hai anh em bên trong từ đường với ngậm miệng không nói gì nữa.
Ngô Trường Hà vội quay người chạy về nhà, ông ta mặc kệ Ngô Triệu Hải và Ngô Triệu Xuyên đang tính toán gì trong lòng, tóm lại không ai có thể làm hại con của ông ta! Nhưng Ngô Trường Hà vừa về đến nhà chưa được bao lâu thì đã có người đến thông báo, Ngô Triệu Hải sai bọn họ đến đưa Ngô Duệ tới từ đường, Ngô Vũ cũng đang ở đó.
Ngô Trường Hà nói luôn với người đó: “Bác sĩ dặn Tiểu Duệ hiện giờ không thể ra ngoài, nếu không sẽ không thể hạ sốt, cậu về nói cho Ngô Triệu Hải biết, tôi sẽ dẫn Tiểu Duệ đến khi nào nó hạ sốt.” Người kia thấy Ngô Trường Hà không chịu dẫn Ngô Duệ đến từ đường nên đành hậm hực rời đi..
Ngô Trường Hà biết với loại chuyện như thế này, nếu ông ta không đồng ý thì chẳng ai dám dùng sức mạnh với ông ta cả, thế là từ ngày đó ông ta luôn canh giữ bên cạnh Ngô Duệ, không rời nửa bước.
Lúc này tôi nhỏ giọng hỏi chú Lê: “Đào Hoa Cốc này có vấn đề gì ạ?” chú Lê khẽ trả lời: “Nếu như chú nhìn không nhầm, chỗ rừng đào này ban đầu dùng để áp chế sát khí của gốc cây thông..
Nếu không thì sau khi cây thông bị đổ, mấy cây đào nơi này chắc đã không thi nhau chết rồi.”
Chú họ cũng gật đầu: “Hoàn toàn chính xác, mảnh rừng đào này giúp thốn Nhạn Lai chặn phần lớn sát khí, nếu không thôn của bọn họ không chỉ chết vài con súc vật đơn giản như vậy
Hơn nữa từng ngôi nhà trong thôn chắc đều là gỗ đào, cho nên làn sương ma quỷ đó mới không thể vào trong nhà.”
Tôi nghe xong thì hiểu3ngay là đại trận phong thủy này đã bố trí thành công từ trăm năm trước, cao nhận bày trận chắc đã tính được kiếp số mà thôn Nhạn Lai có thể sẽ gặp sau này cho nên mới trồng rừng đào để ngăn cản tai họa cho con cháu
Nếu như không phải đã hơn trăm năm trôi qua, tôi thật sự muốn gặp vị cao nhân mưu hay chước giải này.
Lúc này dường như Ngô Trường Hà đã làm xong việc, ông ta ném cái cuốc xuống đất rồi đi về phía chúng tôi
Trước khi biết Ngô Trường Hà là người thế nào, có một số việc tốt nhất không nên để ông ta nghe được, thế là mấy người chúng tôi lập tức dừng đề tài vừa rồi1lại.
Ngô Trường Hà đi đến chỗ chúng tôi xong, đầu tiên ông ta phủi bụi đất trên người rồi sau đó mới ngồi xuống đối diện và hỏi: “Rốt cuộc mấy người muốn biết cái gì...”
chú Lê cười nói: “Sự thật chuyện cây thông có ma năm đó.” Ngô Trường Hà lạnh lùng hừ một: “Làm sao mà mấy người biết Ngô Triệu Hải không nói thật?”
chú Lê nhún vai trả lời: “Trực giác..
So với tộc trưởng Ngô, chúng tôi càng tin lời nói của anh hơn.”
Có vẻ như Ngô Trường Hà không ngờ chú Lê sẽ nói như vậy, đầu tiên ông ta yên lặng một lúc rồi mới thở dài lên tiếng: “Đã nhiều năm như vậy rồi nhưng tôi chưa từng nhắc lại chuyện năm đó với8ai, càng đừng nói là người ngoài như mấy người
Nhưng có một số việc đã là thật thì không thể giả, đã là giả sẽ không là thật.”
Ngô Trường Hà tiếp tục kể với chúng tôi, năm đó người bị trúng tà trong số mấy đứa trẻ chơi dưới cây thông chính là Ngô Duệ và Ngô Vũ..
Khi bọn trẻ trở về từ trên núi thì mồm năm miệng mười nói dưới gốc tùng có xương người chết.
Khi đó Ngô Duệ lớn hơn Ngô Vũ vài tuổi, cho nên nó kể lại cũng chi tiết hơn
Ngô Duệ bảo dưới gốc tùng có rất nhiều xương sọ người, nó còn nhìn thấy một con tiểu quỷ bò đến bên người Ngô Vũ nên bọn nó mới chạy tán loạn trở về.
Đến9lúc này người lớn mới biết hóa ra Ngô Vũ cũng lên núi cùng bọn họ, bởi vì cha mẹ Ngô Vũ quản con rất nghiêm, hơn nữa Ngô Duệ lại lớn hơn vài tuổi nên bình thường sẽ không dẫn theo Ngô Vũ đi chơi cùng, lần này là Ngô Vũ lén đi theo bọn chúng cùng đến đó.
Đúng lúc ấy Ngô Triệu Hải chạy đến, ông ta nghe nói Ngô Vũ còn ở trên núi thì lập tức tổ chức người trong thôn lên đó tìm kiếm
Trời lúc này đã tối nên một đứa trẻ mười tuổi rất dễ lạc đường trong núi.
Ngô Triệu Hải bên này vừa dẫn người lên núi, Ngô Duệ lập tức bắt đầu sốt cao, đầu tiên Ngô Trường Hà dẫn con mình7đến trạm y tế trong thôn, nhưng sau khi tiêm vẫn không thấy dấu hiệu hạ sốt, cực chẳng đã Ngô Trường Hà đành đưa con lên bệnh viện huyện ngay trong đêm
Ai ngờ bác sĩ của bệnh viện huyện sau khi hỏi rõ tình huống của Ngô Duệ cũng không đảm bảo giúp Ngô Duệ hạ sốt được
Hơn nữa lúc ấy khám gấp còn có một vị bác sĩ già kinh nghiệm phong phú nói với Ngô Trường Hà rằng, rất có thể con của ông ta bị “động kinh”, tốt nhất vẫn nên về tìm nguyên nhân gây bệnh có khi còn có tác dụng hơn
Ngô Trường Hà nghe xong vội mang Ngô Duệ về thôn, lúc này Ngô Triệu Hải cùng cha của Ngô Vũ là Ngô Triệu Xuyên cũng đã tìm được Ngô Vũ và dẫn thằng bé về từ đường nhà họ Ngô.
Ngô Trường Hà biết Ngô Triệu Hải có mối quan hệ rộng nên vội vàng đi tới từ đường tìm ông ta, vậy mà trong lúc vô tình lại nghe được Ngô Triệu Hải nói với Ngô Triệu Xuyên: “Anh, anh yên tâm, em nhất định có thể bảo vệ Tiểu Vü!”
Nhưng sắc mặt Ngô Triệu Xuyên dường như không hề nhẹ nhõm khi nghe những lời này, mà ngược lại sắc mặt càng trở nên tái nhợt hơn: “Bảo vệ thế nào? Tiểu Vũ đã bị bọn họ chọn trúng, không ai có thể cứu được nó...” Ai ngờ lúc này Ngô Triệu Hải lại hạ giọng nói: “Em vừa nghe nói Ngô Duệ cũng bị sốt...” Ngô Triệu Xuyên nghe vậy mà sững sờ, nhưng ông ta lập tức lắc đầu quây quậy: “Cái này..
Cái này không được! Đều là người thân trong họ, làm như vậy..
Làm như vậy không tốt.”
Nhưng Ngô Triệu Hải lại hừ lạnh: “Nhiều năm rồi vẫn luôn là nhà chúng ta bảo vệ thôn Nhạn Lai, giờ cũng nên đến lượt bọn họ rồi.” Tuy Ngô Trường Hà không hiểu ý nghĩa thật sự của đoạn đối thoại giữa hai anh em này, nhưng ông ta có thể hiểu đại khái là bọn họ muốn con của mình chết thay cho Ngô Vũ
Lúc đó ông ta muốn nghe thêm nữa, nhưng do quá nhập tâm nên không cẩn thận đá vào một viên gạch dưới chân, ngay lập tức có một âm thanh “Lạch cạch” vang lên, hai anh em bên trong từ đường với ngậm miệng không nói gì nữa.
Ngô Trường Hà vội quay người chạy về nhà, ông ta mặc kệ Ngô Triệu Hải và Ngô Triệu Xuyên đang tính toán gì trong lòng, tóm lại không ai có thể làm hại con của ông ta! Nhưng Ngô Trường Hà vừa về đến nhà chưa được bao lâu thì đã có người đến thông báo, Ngô Triệu Hải sai bọn họ đến đưa Ngô Duệ tới từ đường, Ngô Vũ cũng đang ở đó.
Ngô Trường Hà nói luôn với người đó: “Bác sĩ dặn Tiểu Duệ hiện giờ không thể ra ngoài, nếu không sẽ không thể hạ sốt, cậu về nói cho Ngô Triệu Hải biết, tôi sẽ dẫn Tiểu Duệ đến khi nào nó hạ sốt.” Người kia thấy Ngô Trường Hà không chịu dẫn Ngô Duệ đến từ đường nên đành hậm hực rời đi..
Ngô Trường Hà biết với loại chuyện như thế này, nếu ông ta không đồng ý thì chẳng ai dám dùng sức mạnh với ông ta cả, thế là từ ngày đó ông ta luôn canh giữ bên cạnh Ngô Duệ, không rời nửa bước.
/1940
|