Tôi nói, sao hôm qua lại có thể cảm nhận được tàn hồn trên người anh ta chứ. Thì ra trong cơ thể anh ta còn có một bên thận của Hoắc Trường Tùng! Vậy thì khó trách, nhưng có một việc khiến tôi khó hiểu chính là, cái thận này còn sống không? Nó không được coi là một bộ phận của thi thể, sao lại có tàn hồn nương vào?
Vì đêm qua quá gấp, chỉ vội vàng nhìn sơ nên tôi chỉ thấy hình ảnh hai cậu bé cùng chơi đùa, hôm nay cẩn thận cảm nhận lại, thì thấy được thêm vài đoạn ngắn nữa.
Những hình ảnh đó có lẽ là lúc ở bệnh viện, Hoắc Trường Lâm nằm trên giường bệnh với vẻ mặt tiều tụy, Hoắc Trường Tùng ngồi bên giường gọt táo cho anh ta. Tôi có thể nhận ra tình cảm giữa hai anh em họ rất tốt, tuy không lớn lên bên nhau, nhưng vì là song sinh nên cho dù là tính cách hay tình cảm vẫn thân thiết hơn bình thường.
Ai ngờ ngay lúc tôi chuẩn bị cảm nhận tiếp thì tất cả hình ảnh đột nhiên ngừng lại, cứ như có người khóa chốt cửa. Tôi khó hiểu ngẩng lên nhìn Hoắc Trường Lâm, lại thấy vẻ mặt anh ta cực kỳ khó chịu, đau đớn.
Tôi vội hỏi: “Anh làm sao thế?”
Anh ta miễn cưỡng nói: “Sau khi tông xe, tôi bị chấn thương não nhẹ nên bây giờ thấy đầu rất khó chịu, hơi buồn nôn…”
Nói xong, anh ta đứng bật dậy, hỏi chú Lê nhà vệ sinh ở đâu. Chú Lê chỉ về phía cửa toilet: “Ở đó!”
Hoắc Trường Lâm lập tức đi nhanh vào. Chẳng mấy chốc, tôi nghe thấy tiếng nôn mửa vang lên. Tôi cũng không ngờ rằng vì cơ thể Hoắc Trường Lâm khó chịu mà tất cả ký ức dừng lại.
Xem ra còn có rất nhiều thứ tôi cần phải học hỏi thêm. Tình trạng của Hoắc Trường Lâm bây giờ không cho phép tiếp tục nữa, tôi chỉ đành đợi anh ta hồi phục rồi mới tính tiếp!
Chẳng lâu sau, Hoắc Trường Lâm ra khỏi nhà vệ sinh. Tôi thấy sắc mặt anh ta tái nhợt thì hỏi thăm xem có cần chúng tôi đưa về bệnh viện không. Nhưng anh ta lại lắc đầu, nói: “Không cần, tôi không sao, chúng ta tiếp tục đi!”
Tôi biết anh ta gấp gáp, nhưng với tình hình sức khỏe như bây giờ, dù anh ta cố ép mình đi nữa, thì tôi cũng chẳng cảm nhận được gì! Chẳng bằng để anh ta dưỡng bệnh tốt rồi hẵng nói!
Vì thế, tôi bàn bạc với Hoắc Trường Lâm, nếu thời gian này anh ta rảnh thì cùng chúng tôi đến Tây Tạng tìm người, có lẽ như thế sẽ có cơ hội thành công hơn.
Hoắc Trường Lâm suy nghĩ một lúc rồi nói: “Vậy cũng được, nếu tôi đi cùng thì ba ngày sau chúng ta sẽ xuất phát. Tôi phải bàn giao lại ít công việc cần thiết đã, sau đó chúng ta đến Tây Tạng.”
Người ta thường nói trước khi đến Tây Tạng phải ăn cây rễ vàng, nhưng bây giờ chúng tôi không có thời gian, đành mua thuốc nước để uống trên đường. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên tôi đến đó, cũng không biết mình có bị phản ứng cao nguyên hay không nữa.
Ba ngày sau, chúng tôi bay thẳng từ Bắc Kinh đến Lhasa Gonggar. Buổi sáng xuất phát, giữa trưa đã đến nơi.
Vừa xuống máy bay, tôi đã cảm thấy tai ù ù, phản ứng lúc máy bay hạ cánh vẫn chưa biến mất. Xem ra tôi đã đến nơi cao hơn mực nước biển rồi.
Nhưng cũng may rằng tôi không cảm thấy khó chịu gì mấy. Còn Hoắc Trường Lâm, tôi không ngờ một người đàn ông ngành IT như anh ta lại có tố chất cơ thể tốt như vậy, không hề có bất kì tình trạng khó chịu nào, thậm chí là cả ù tai.
Trong chúng tôi, chú Lê lớn tuổi nhất, nhưng cũng không bị chóng mặt hoa mắt gì hết, khiến tôi cũng kinh ngạc vô cùng.
Chú Lê ra vẻ tự tin, nói: “Cái cơ thể này của chú mà trẻ lại 10 tuổi thì mấy đứa chẳng ai cản nổi đâu!”
Chiều hôm đó, nhóm chúng tôi ở lại khách sạn Triêu Dương ở Lhasa. Phòng đã được Hoắc Trường Lâm đặt, theo lời anh ta thì là ở đây dễ chịu hơn nhiều.
Lộ trình của Hoắc Trường Tùng năm đó xuất phát từ Lhasa, đi qua Shigatse, núi Gia Thố Lạp, Tingri, núi Cửu Ô Lạp, sau đó mới đến được nơi cắm trại ở độ cao 5200m.
Tôi nghe xong thì nhũn hết cả chân. Tuy Hoắc Trường Lâm đã tìm được một người dẫn đường địa phương rất có kinh nghiệm, nhưng khi vừa gặp chúng tôi, anh ta đã hỏi ngay là có ai từng có kinh nghiệm leo lên ngọn núi cao hơn mực nước biển 8000m không.
Tôi lập tức lắc đầu như trống bỏi, đừng nói cao hơn 8000m, cao hơn 3000m so với mực nước biển mà tôi cũng chỉ từng leo hai lần, đấy là còn tính cả lần này đó. Người dẫn đường nghe thế thì không đồng ý dẫn bọn tôi leo lên Everest, nói rằng như vậy rất ẩu, sẽ chết người!
Nhưng Hoắc Trường Lâm lại nói: “Lần này chúng tôi không đến vì muốn leo lên đỉnh Everest, chỉ cần đưa chúng tôi leo lên cao hơn mực nước biển tầm 5000 đến 6000 mét là được, chúng tôi đi tìm di thể của anh trai.”
Người dẫn đường im lặng, sau đó gật đầu nói: “Được, không thành vấn đề, nhưng một khi đã lên núi thì phải nghe tôi chỉ huy mà hành động, không được tự ý chạy lung tung!”
Mấy người chúng tôi bảo đảm với anh ta rằng nhất định có thể làm được!
Sau đó, nhóm chúng tôi nghỉ ngơi trong khách sạn một ngày rồi xuất phát vào giữa trưa hôm sau, hơn bốn giờ chiều thì đến Shigatse. Vì không đến đây để du lịch vui chơi, nên cũng chẳng có tâm trạng nào ngắm phong cảnh ven đường, chỉ là thỉnh thoảng đi ngang qua vài ngôi chùa thì thấy rất nhiều người vào đó cúng bái.
Xe của chúng tôi không hề dừng lại mà tiếp tục chạy đến núi Gia Thố Lạp. Tôi không biết mình đã ngồi xe được bao lâu rồi, mà dần dần thấy đầu mình đau âm ỉ.
Nhìn thoáng qua đồng hồ đo độ cao so với mực nước biển, vẫn chưa đến 5000m, nhưng thảm thực vật bên ngoài đã rất thưa thớt, bầu trời cũng xanh thăm thẳm, cảm giác như mặt trời cách mình gần hơn.
Người dẫn đường bảo chúng tôi phải chú ý tránh nắng, nói rằng cách mực nước biển càng cao thì tia tử ngoại càng mạnh, vì thế tôi nghe lời khuyên, lấy khăn quàng cổ quấn lên mặt mình.
Cuối cùng, sau một khoảng thời gian ngồi trên xe lâu như một thế kỷ, chúng tôi đã đến được núi Gia Thố Lạp. Lúc này trời đã tối đen, tôi nhìn thấy bảng hiệu xi măng treo đầy dây cờ năm màu, trên đó viết độ cao 5248m so với mực nước biển.
Người dẫn đường nói phải ở lại đây một đêm, ngày mai mới lại đi tiếp. Lần này chúng tôi lái một chiếc Jeep, cùng với một chiếc Pika, chủ yếu là để đựng lều vải, thức ăn và nước uống.
Người dẫn đường lập tức nhóm lửa, chuẩn bị nấu cơm. Mấy người chúng tôi thì lấy lều vải trên xe xuống, bắt đầu dựng. Những việc này vẫn không phải là sở trường của tôi, nhưng Hoắc Trường Lâm lại làm rất gọn lẹ, chẳng mấy chốc đã dựng được một góc, sau đó đến giúp chúng tôi.
Trong lúc đó, tôi phát hiện Đinh Nhất cau mày nhìn Hoắc Trường Lâm, bèn đi đến chỗ anh ta, khẽ hỏi: “Sao thế? Người ta giúp anh mà anh còn thối mặt làm gì?”
Đinh Nhất lại lắc đầu nói: “Không phải, tôi chỉ cảm thấy có gì đó là lạ, nhưng lại không nói ra được.”
Thật ra tôi cũng có cảm giác như anh ta, có phải Hoắc Trường Lâm này quá mạnh mẽ rồi không? Vậy thì anh trai Hoắc Trường Tùng của anh ta lúc sống còn thì như thế nào nữa? Đây là chỉ có một bên thận thôi đấy…
Vì đêm qua quá gấp, chỉ vội vàng nhìn sơ nên tôi chỉ thấy hình ảnh hai cậu bé cùng chơi đùa, hôm nay cẩn thận cảm nhận lại, thì thấy được thêm vài đoạn ngắn nữa.
Những hình ảnh đó có lẽ là lúc ở bệnh viện, Hoắc Trường Lâm nằm trên giường bệnh với vẻ mặt tiều tụy, Hoắc Trường Tùng ngồi bên giường gọt táo cho anh ta. Tôi có thể nhận ra tình cảm giữa hai anh em họ rất tốt, tuy không lớn lên bên nhau, nhưng vì là song sinh nên cho dù là tính cách hay tình cảm vẫn thân thiết hơn bình thường.
Ai ngờ ngay lúc tôi chuẩn bị cảm nhận tiếp thì tất cả hình ảnh đột nhiên ngừng lại, cứ như có người khóa chốt cửa. Tôi khó hiểu ngẩng lên nhìn Hoắc Trường Lâm, lại thấy vẻ mặt anh ta cực kỳ khó chịu, đau đớn.
Tôi vội hỏi: “Anh làm sao thế?”
Anh ta miễn cưỡng nói: “Sau khi tông xe, tôi bị chấn thương não nhẹ nên bây giờ thấy đầu rất khó chịu, hơi buồn nôn…”
Nói xong, anh ta đứng bật dậy, hỏi chú Lê nhà vệ sinh ở đâu. Chú Lê chỉ về phía cửa toilet: “Ở đó!”
Hoắc Trường Lâm lập tức đi nhanh vào. Chẳng mấy chốc, tôi nghe thấy tiếng nôn mửa vang lên. Tôi cũng không ngờ rằng vì cơ thể Hoắc Trường Lâm khó chịu mà tất cả ký ức dừng lại.
Xem ra còn có rất nhiều thứ tôi cần phải học hỏi thêm. Tình trạng của Hoắc Trường Lâm bây giờ không cho phép tiếp tục nữa, tôi chỉ đành đợi anh ta hồi phục rồi mới tính tiếp!
Chẳng lâu sau, Hoắc Trường Lâm ra khỏi nhà vệ sinh. Tôi thấy sắc mặt anh ta tái nhợt thì hỏi thăm xem có cần chúng tôi đưa về bệnh viện không. Nhưng anh ta lại lắc đầu, nói: “Không cần, tôi không sao, chúng ta tiếp tục đi!”
Tôi biết anh ta gấp gáp, nhưng với tình hình sức khỏe như bây giờ, dù anh ta cố ép mình đi nữa, thì tôi cũng chẳng cảm nhận được gì! Chẳng bằng để anh ta dưỡng bệnh tốt rồi hẵng nói!
Vì thế, tôi bàn bạc với Hoắc Trường Lâm, nếu thời gian này anh ta rảnh thì cùng chúng tôi đến Tây Tạng tìm người, có lẽ như thế sẽ có cơ hội thành công hơn.
Hoắc Trường Lâm suy nghĩ một lúc rồi nói: “Vậy cũng được, nếu tôi đi cùng thì ba ngày sau chúng ta sẽ xuất phát. Tôi phải bàn giao lại ít công việc cần thiết đã, sau đó chúng ta đến Tây Tạng.”
Người ta thường nói trước khi đến Tây Tạng phải ăn cây rễ vàng, nhưng bây giờ chúng tôi không có thời gian, đành mua thuốc nước để uống trên đường. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên tôi đến đó, cũng không biết mình có bị phản ứng cao nguyên hay không nữa.
Ba ngày sau, chúng tôi bay thẳng từ Bắc Kinh đến Lhasa Gonggar. Buổi sáng xuất phát, giữa trưa đã đến nơi.
Vừa xuống máy bay, tôi đã cảm thấy tai ù ù, phản ứng lúc máy bay hạ cánh vẫn chưa biến mất. Xem ra tôi đã đến nơi cao hơn mực nước biển rồi.
Nhưng cũng may rằng tôi không cảm thấy khó chịu gì mấy. Còn Hoắc Trường Lâm, tôi không ngờ một người đàn ông ngành IT như anh ta lại có tố chất cơ thể tốt như vậy, không hề có bất kì tình trạng khó chịu nào, thậm chí là cả ù tai.
Trong chúng tôi, chú Lê lớn tuổi nhất, nhưng cũng không bị chóng mặt hoa mắt gì hết, khiến tôi cũng kinh ngạc vô cùng.
Chú Lê ra vẻ tự tin, nói: “Cái cơ thể này của chú mà trẻ lại 10 tuổi thì mấy đứa chẳng ai cản nổi đâu!”
Chiều hôm đó, nhóm chúng tôi ở lại khách sạn Triêu Dương ở Lhasa. Phòng đã được Hoắc Trường Lâm đặt, theo lời anh ta thì là ở đây dễ chịu hơn nhiều.
Lộ trình của Hoắc Trường Tùng năm đó xuất phát từ Lhasa, đi qua Shigatse, núi Gia Thố Lạp, Tingri, núi Cửu Ô Lạp, sau đó mới đến được nơi cắm trại ở độ cao 5200m.
Tôi nghe xong thì nhũn hết cả chân. Tuy Hoắc Trường Lâm đã tìm được một người dẫn đường địa phương rất có kinh nghiệm, nhưng khi vừa gặp chúng tôi, anh ta đã hỏi ngay là có ai từng có kinh nghiệm leo lên ngọn núi cao hơn mực nước biển 8000m không.
Tôi lập tức lắc đầu như trống bỏi, đừng nói cao hơn 8000m, cao hơn 3000m so với mực nước biển mà tôi cũng chỉ từng leo hai lần, đấy là còn tính cả lần này đó. Người dẫn đường nghe thế thì không đồng ý dẫn bọn tôi leo lên Everest, nói rằng như vậy rất ẩu, sẽ chết người!
Nhưng Hoắc Trường Lâm lại nói: “Lần này chúng tôi không đến vì muốn leo lên đỉnh Everest, chỉ cần đưa chúng tôi leo lên cao hơn mực nước biển tầm 5000 đến 6000 mét là được, chúng tôi đi tìm di thể của anh trai.”
Người dẫn đường im lặng, sau đó gật đầu nói: “Được, không thành vấn đề, nhưng một khi đã lên núi thì phải nghe tôi chỉ huy mà hành động, không được tự ý chạy lung tung!”
Mấy người chúng tôi bảo đảm với anh ta rằng nhất định có thể làm được!
Sau đó, nhóm chúng tôi nghỉ ngơi trong khách sạn một ngày rồi xuất phát vào giữa trưa hôm sau, hơn bốn giờ chiều thì đến Shigatse. Vì không đến đây để du lịch vui chơi, nên cũng chẳng có tâm trạng nào ngắm phong cảnh ven đường, chỉ là thỉnh thoảng đi ngang qua vài ngôi chùa thì thấy rất nhiều người vào đó cúng bái.
Xe của chúng tôi không hề dừng lại mà tiếp tục chạy đến núi Gia Thố Lạp. Tôi không biết mình đã ngồi xe được bao lâu rồi, mà dần dần thấy đầu mình đau âm ỉ.
Nhìn thoáng qua đồng hồ đo độ cao so với mực nước biển, vẫn chưa đến 5000m, nhưng thảm thực vật bên ngoài đã rất thưa thớt, bầu trời cũng xanh thăm thẳm, cảm giác như mặt trời cách mình gần hơn.
Người dẫn đường bảo chúng tôi phải chú ý tránh nắng, nói rằng cách mực nước biển càng cao thì tia tử ngoại càng mạnh, vì thế tôi nghe lời khuyên, lấy khăn quàng cổ quấn lên mặt mình.
Cuối cùng, sau một khoảng thời gian ngồi trên xe lâu như một thế kỷ, chúng tôi đã đến được núi Gia Thố Lạp. Lúc này trời đã tối đen, tôi nhìn thấy bảng hiệu xi măng treo đầy dây cờ năm màu, trên đó viết độ cao 5248m so với mực nước biển.
Người dẫn đường nói phải ở lại đây một đêm, ngày mai mới lại đi tiếp. Lần này chúng tôi lái một chiếc Jeep, cùng với một chiếc Pika, chủ yếu là để đựng lều vải, thức ăn và nước uống.
Người dẫn đường lập tức nhóm lửa, chuẩn bị nấu cơm. Mấy người chúng tôi thì lấy lều vải trên xe xuống, bắt đầu dựng. Những việc này vẫn không phải là sở trường của tôi, nhưng Hoắc Trường Lâm lại làm rất gọn lẹ, chẳng mấy chốc đã dựng được một góc, sau đó đến giúp chúng tôi.
Trong lúc đó, tôi phát hiện Đinh Nhất cau mày nhìn Hoắc Trường Lâm, bèn đi đến chỗ anh ta, khẽ hỏi: “Sao thế? Người ta giúp anh mà anh còn thối mặt làm gì?”
Đinh Nhất lại lắc đầu nói: “Không phải, tôi chỉ cảm thấy có gì đó là lạ, nhưng lại không nói ra được.”
Thật ra tôi cũng có cảm giác như anh ta, có phải Hoắc Trường Lâm này quá mạnh mẽ rồi không? Vậy thì anh trai Hoắc Trường Tùng của anh ta lúc sống còn thì như thế nào nữa? Đây là chỉ có một bên thận thôi đấy…
/1940
|