Trước khi bước vào, Thái Úc Lũy đã rất giận dữ, nhất là khi y thấy Bạch Khởi ném nghiên mực 3về phía mình, trong lúc nhất thời không nhịn được đã động chân khí
Nhưng khi nhìn t4hấy đôi mắt đỏ ngầu của Bạch Khởi, y lại mạnh mẽ ép lửa giận trong lòng xuống..
“Úc5..
Úc Lũy huynh, thật sự xin lỗi, ta không biết là huynh đi vào.” Bạch Khởi áy náy 1nói
Sau khi Thái Úc Lũy đọc xong một chiếu Tần Vương gửi cho Bạch Khởi, y nặng nề hỏi: “Huynh cũng biết huynh giết hàng binh như vậy thì mọi báo ứng đều sẽ đổ hết lên đầu huynh! Thân là quân nhân đúng là phải trung quân ái quốc, nhưng có lúc cũng phải nhìn mình là trung với dạng quân gì.” Bạch Khởi nghe xong cười khổ: “ÚC Lũy huynh, huynh thực sự cho rằng ta có thể ung dung tự tại như vẻ bề ngoài sao? Ban đầu ta được cấu của vương thượng là Nhương hầu* nâng đỡ, nhưng bây giờ Nhương hầu thất thế, đã không còn là thừa tướng của nước Tần nữa, hồng nhân bên cạnh vượng thượng đã đổi thành một người kỳ lạ tên Trương Lộc
Người này mặc dù không có gia thế, nhưng lại có thể khiến vương thượng xa lánh hai người cậu, Bạch Khởi ta sao có thể là đối thủ của y? Nếu như ta từ chối mệnh lệnh kia của vương thượng, thì trong lòng vương thượng chắc chắn sẽ nghi ngờ ta có ý đồ không tốt...” * Nhương hầu tên thật là Ngụy Nhiễm, là tướng quốc nước Tần thời Chiến Quốc trong lịch sử Trung Quốc
Thái Úc Lũy lắc đầu: “Ta hiểu rõ những âm mưu tranh quyền đoạt vị này, cũng biết huynh có điểm khó xử, nhưng nếu trung quân ái quốc không có ranh giới cuối cùng, thì sau này huynh thực sự sẽ phải chịu quả báo đấy!” “Ranh giới cuối cùng? Úc Lũy huynh có thể nói cho ta biết, như thế nào là ranh giới cuối cùng của ta? Không giết người sao? Những công việc của ta chính là giết người!” Đáy mắt Bạch Khởi đỏ lên
Thái Úc Lũy bị dọa đến sững người, nhất thời không biết nên nói gì, đành phải hít sâu một hơi rồi quay người rời đi
Đêm hôm đó hai người chia tay trong không vui, nhưng sáng hôm sau Thái Úc Lũy vẫn đến quân trướng tìm Bạch Khởi, đứng ở sau lưng hắn..
Thái Úc Lũy liên tục thở dài, sau đó từ từ đi đến trước mặt Bạch Khởi và hỏi: “5Có chuyện gì với hai vạn tù binh nước Triệu vậy? Trước đó không phải huynh đã đồng ý với ta sao? Tại sao lại muốn giết bọn họ!” Bạch Khởi cũng bực bội mà bóp mi tâm: “Ta cũng không muốn..
Mặc dù trong lòng ta thực sự muốn giết bọn chúng, thế nhưng nghĩ đến những gì huynh nói, ta đã định sẽ thả bọn chúng về nước Triệu
Nhưng..
vừa nãy ta nhận được mật lệnh của vương thượng, muốn ta giết toàn hộ hàng binh của nước Triệu! Thứ nhất vương lệnh không thể làm trái, thứ hai giọng nói kia lại một lần nữa vang lên trong đầu ta, không ngừng muốn ta giết bọn chúng!” “Mật lệnh của Tần Vương? Vì sao ông ta lại muốn làm vậy? Hai quân giao chiến không phải luôn luôn không giết hàng binh sao?” Thái Úc Lũy không thể hiểu nổi
Bạch Khởi cũng không biết nên giải thích như thế nào, chỉ đưa mật lệnh của Tần Vương trên bàn cho Thái Úc Lũy: “Huynh tự xem đi...”
Thái Úc Lũy cầm mật lệnh xem, nét u ám trên mặt y nặng nề hơn, hóa ra chuyện thái tử nước Tần chết ở nước Ngụy, hoàn toàn là âm mưu của nước Triệu
Nhưng nước Nguy đã ký hiệp ước liên minh với nước Tần, nước Tần còn bày tỏ thành ý bằng cách đưa thái tử đến nước Ngụy làm con tin, bởi vậy nước Ngụy đã từ chối lời thỉnh cầu xuất binh của nước Triệu
Nhưng nước Triệu vẫn không từ bỏ ý định mà phái thích khách giết chết thái tử nước Tần, khiển cho nước Ngụy không thể không lâm trận phản chiến, phát binh cứu Triệu
Xem ra đối với Tần Vương, nước Ngụy đương nhiên đáng hận, nhưng nước Triệu càng đáng ghê tởm hơn! Mối thù giết con sao có thể không báo? Nhưng bây giờ Triệu - Ngụy đã thiết lập liên minh, muốn đánh cả hai một lần nhất định không có khả năng, bởi vậy chỉ có dần dần công phá, ép Ngụy lần nữa liên minh cùng Tần
Tần Vượng tuy biết trận này cuối cùng chỉ có thể kết thúc như vậy, nhưng cũng không muốn buông tha cho hàng bình của nước Triệu, nên mệnh cho Bạch Khởi giết hết để hả giận!
So với hôm qua, tia máu trong mắt Bạch Khởi đã nhạt đi nhiều, cảm xúc dường như cũng bình tĩnh lại
Thái Úc Lũy biết Bạch Khởi cũng không muốn giết hàng binh, nhưng từ khi hắn tòng quân đến giờ đã luôn nghe câu “Ăn lộc của vua, phải trung với vua” bởi vậy tuyệt đối không thể chống lại vương lệnh
Cuộc chiến Tần Ngụy kết thúc bằng một tờ liên minh do nước Ngụy trình lên, mà “Sát thần” Bạch Khởi lại được ghi thêm một tội...
Trên đường quay về Hàm Dương, Thái Úc Lũy cùng Bạch Khởi vẫn sóng vai bên nhau, nhưng không ai nói với nhau câu nào, cuối cùng vẫn là Bạch Khởi lên tiếng trước: “Mỗi đêm trước khi ngủ ta đều niệm một lần tĩnh tâm chú, ta có thể cam đoan với huynh, sau này trong tình huống không chống lại vương lệnh, ta tuyệt đối sẽ không lạm sát người vô tội.” Thái Úc Lũy nhìn tử khí trên ẩn đường Bạch Khởi đang dần đậm hơn, trong lòng không hỏi lo lắng
Thật ra y cũng biết đây là lời hứa tốt nhất mà Bạch Khởi có thể hứa hẹn trong khả năng của mình, nên đành gật đầu và bảo: “Được, ta tin huynh...” Sau khi trở lại Hàm Dương, Tần Vương càng thêm tán thưởng Bạch Khởi, nói công đầu của trận này thuộc về hắn, nhưng không hề nhắc một lời nào đến mật lệnh “Giết hàng binh” kia
Ông ta không nhắc đến thì đương nhiên Bạch Khởi cũng không đề cập tới, bởi vậy nỗi oan ức này cuối cùng chỉ có thể do Bạch Khởi một mình hứng chịu.
Trong tiệc ăn mừng, Tần Vương không ngừng mời rượu Bạch Khởi, khiến cho người khác vừa hâm mộ vừa ghen ghét
Trong bữa tiệc, Thái Úc Lũy vẫn làm ra vẻ là tùy tùng của Bạch Khởi ngồi bên người hắn, cũng thấy được những nhân vật quan trọng trong triều đình nước Tần hiện nay, trong đó bao gồm cả Tần Vương Doanh Tắc và người được Bạch Khởi nhắc đến, Trương Lộc
Đối với Thái Úc Lũy, tất cả phàm nhân đều có thể nhìn ra tính cách từ trên gương mặt
Từ khuôn mặt của Doanh Tắc không khó để nhận ra, ông ta là một kẻ có dã tâm lớn, đồng thời là một kẻ không từ thủ đoạn để đạt được mục đích, loại người này vào thời điểm quan trọng có thể hy sinh bất cứ ai, kể cả người thân thiết
Hiện giờ ông ta “nâng” Bạch Khởi lên như vậy, cũng chỉ vì để chuẩn bị “giết” trong tương lai
Hai người cậu của ông ta là một ví dụ, trong mặt y, bất luận công trạng của ngươi có cao đến đâu, một khi đã trở thành kẻ ràng buộc không cho ông ta mở rộng lãnh thổ, thì ông ta sẽ trừ bỏ cho thống khoái...
Về phần Trường Lộc kia, càng là một kẻ có thù tất báo, từ khuôn mặt của người này có thể nhìn ra lòng dạ hẳn hẹp hòi, là một người theo chủ nghĩa cơ hội..
Đến một mức độ nào đó, thì Tần Vương Doanh Tắc và hắn đều cùng một loại người, chỉ là so với Tần Vương thì hắn hành động không hề có điểm dừng, vừa hay có thể nói ra suy nghĩ thực sự trong lòng Tần Vương
Cũng chính vì vậy mà không cần mất bao nhiêu thời gian, hắn đã được Tần Vương yêu thích.
Đêm hôm đó, sau khi tiệc mừng công kết thúc, Tần Vương giữ Bạch Khởi ở lại mật đàm, đồng thời còn giữ lại cả Trương Lộc
Thái Úc Lũy biết, sau buổi mật đàm này không biết quốc gia nào sẽ chịu cảnh tại ương
Quả nhiên, sau khi Bạch Khởi trở về nói cho Thái Úc Lũy biết, Tần Vương và Trương Lộc đã định ra phương hướng tác chiến tiếp theo của nước Tần, bọn họ yêu cầu Bạch Khởi mỗi lần đánh địch phải khiến thành bị chiếm được chịu tổn thương nặng nề, khiến cho mấy năm sau thậm chí mấy chục năm sau cũng khó khôi phục lại được sức chiến đấu
Thái Úc Lũy không hiểu: “Như thế nào gọi là tổn thất nặng nề?” Bạch Khởi nhìn Thái Úc Lũy, hình như hơi khó nói lên lời, do dự một lúc hắn mới nói với vẻ nặng nề: “Chính là giết hết toàn bộ hàng binh và đàn ông trưởng thành trong thành đó!”
Nhưng khi nhìn t4hấy đôi mắt đỏ ngầu của Bạch Khởi, y lại mạnh mẽ ép lửa giận trong lòng xuống..
“Úc5..
Úc Lũy huynh, thật sự xin lỗi, ta không biết là huynh đi vào.” Bạch Khởi áy náy 1nói
Sau khi Thái Úc Lũy đọc xong một chiếu Tần Vương gửi cho Bạch Khởi, y nặng nề hỏi: “Huynh cũng biết huynh giết hàng binh như vậy thì mọi báo ứng đều sẽ đổ hết lên đầu huynh! Thân là quân nhân đúng là phải trung quân ái quốc, nhưng có lúc cũng phải nhìn mình là trung với dạng quân gì.” Bạch Khởi nghe xong cười khổ: “ÚC Lũy huynh, huynh thực sự cho rằng ta có thể ung dung tự tại như vẻ bề ngoài sao? Ban đầu ta được cấu của vương thượng là Nhương hầu* nâng đỡ, nhưng bây giờ Nhương hầu thất thế, đã không còn là thừa tướng của nước Tần nữa, hồng nhân bên cạnh vượng thượng đã đổi thành một người kỳ lạ tên Trương Lộc
Người này mặc dù không có gia thế, nhưng lại có thể khiến vương thượng xa lánh hai người cậu, Bạch Khởi ta sao có thể là đối thủ của y? Nếu như ta từ chối mệnh lệnh kia của vương thượng, thì trong lòng vương thượng chắc chắn sẽ nghi ngờ ta có ý đồ không tốt...” * Nhương hầu tên thật là Ngụy Nhiễm, là tướng quốc nước Tần thời Chiến Quốc trong lịch sử Trung Quốc
Thái Úc Lũy lắc đầu: “Ta hiểu rõ những âm mưu tranh quyền đoạt vị này, cũng biết huynh có điểm khó xử, nhưng nếu trung quân ái quốc không có ranh giới cuối cùng, thì sau này huynh thực sự sẽ phải chịu quả báo đấy!” “Ranh giới cuối cùng? Úc Lũy huynh có thể nói cho ta biết, như thế nào là ranh giới cuối cùng của ta? Không giết người sao? Những công việc của ta chính là giết người!” Đáy mắt Bạch Khởi đỏ lên
Thái Úc Lũy bị dọa đến sững người, nhất thời không biết nên nói gì, đành phải hít sâu một hơi rồi quay người rời đi
Đêm hôm đó hai người chia tay trong không vui, nhưng sáng hôm sau Thái Úc Lũy vẫn đến quân trướng tìm Bạch Khởi, đứng ở sau lưng hắn..
Thái Úc Lũy liên tục thở dài, sau đó từ từ đi đến trước mặt Bạch Khởi và hỏi: “5Có chuyện gì với hai vạn tù binh nước Triệu vậy? Trước đó không phải huynh đã đồng ý với ta sao? Tại sao lại muốn giết bọn họ!” Bạch Khởi cũng bực bội mà bóp mi tâm: “Ta cũng không muốn..
Mặc dù trong lòng ta thực sự muốn giết bọn chúng, thế nhưng nghĩ đến những gì huynh nói, ta đã định sẽ thả bọn chúng về nước Triệu
Nhưng..
vừa nãy ta nhận được mật lệnh của vương thượng, muốn ta giết toàn hộ hàng binh của nước Triệu! Thứ nhất vương lệnh không thể làm trái, thứ hai giọng nói kia lại một lần nữa vang lên trong đầu ta, không ngừng muốn ta giết bọn chúng!” “Mật lệnh của Tần Vương? Vì sao ông ta lại muốn làm vậy? Hai quân giao chiến không phải luôn luôn không giết hàng binh sao?” Thái Úc Lũy không thể hiểu nổi
Bạch Khởi cũng không biết nên giải thích như thế nào, chỉ đưa mật lệnh của Tần Vương trên bàn cho Thái Úc Lũy: “Huynh tự xem đi...”
Thái Úc Lũy cầm mật lệnh xem, nét u ám trên mặt y nặng nề hơn, hóa ra chuyện thái tử nước Tần chết ở nước Ngụy, hoàn toàn là âm mưu của nước Triệu
Nhưng nước Nguy đã ký hiệp ước liên minh với nước Tần, nước Tần còn bày tỏ thành ý bằng cách đưa thái tử đến nước Ngụy làm con tin, bởi vậy nước Ngụy đã từ chối lời thỉnh cầu xuất binh của nước Triệu
Nhưng nước Triệu vẫn không từ bỏ ý định mà phái thích khách giết chết thái tử nước Tần, khiển cho nước Ngụy không thể không lâm trận phản chiến, phát binh cứu Triệu
Xem ra đối với Tần Vương, nước Ngụy đương nhiên đáng hận, nhưng nước Triệu càng đáng ghê tởm hơn! Mối thù giết con sao có thể không báo? Nhưng bây giờ Triệu - Ngụy đã thiết lập liên minh, muốn đánh cả hai một lần nhất định không có khả năng, bởi vậy chỉ có dần dần công phá, ép Ngụy lần nữa liên minh cùng Tần
Tần Vượng tuy biết trận này cuối cùng chỉ có thể kết thúc như vậy, nhưng cũng không muốn buông tha cho hàng bình của nước Triệu, nên mệnh cho Bạch Khởi giết hết để hả giận!
So với hôm qua, tia máu trong mắt Bạch Khởi đã nhạt đi nhiều, cảm xúc dường như cũng bình tĩnh lại
Thái Úc Lũy biết Bạch Khởi cũng không muốn giết hàng binh, nhưng từ khi hắn tòng quân đến giờ đã luôn nghe câu “Ăn lộc của vua, phải trung với vua” bởi vậy tuyệt đối không thể chống lại vương lệnh
Cuộc chiến Tần Ngụy kết thúc bằng một tờ liên minh do nước Ngụy trình lên, mà “Sát thần” Bạch Khởi lại được ghi thêm một tội...
Trên đường quay về Hàm Dương, Thái Úc Lũy cùng Bạch Khởi vẫn sóng vai bên nhau, nhưng không ai nói với nhau câu nào, cuối cùng vẫn là Bạch Khởi lên tiếng trước: “Mỗi đêm trước khi ngủ ta đều niệm một lần tĩnh tâm chú, ta có thể cam đoan với huynh, sau này trong tình huống không chống lại vương lệnh, ta tuyệt đối sẽ không lạm sát người vô tội.” Thái Úc Lũy nhìn tử khí trên ẩn đường Bạch Khởi đang dần đậm hơn, trong lòng không hỏi lo lắng
Thật ra y cũng biết đây là lời hứa tốt nhất mà Bạch Khởi có thể hứa hẹn trong khả năng của mình, nên đành gật đầu và bảo: “Được, ta tin huynh...” Sau khi trở lại Hàm Dương, Tần Vương càng thêm tán thưởng Bạch Khởi, nói công đầu của trận này thuộc về hắn, nhưng không hề nhắc một lời nào đến mật lệnh “Giết hàng binh” kia
Ông ta không nhắc đến thì đương nhiên Bạch Khởi cũng không đề cập tới, bởi vậy nỗi oan ức này cuối cùng chỉ có thể do Bạch Khởi một mình hứng chịu.
Trong tiệc ăn mừng, Tần Vương không ngừng mời rượu Bạch Khởi, khiến cho người khác vừa hâm mộ vừa ghen ghét
Trong bữa tiệc, Thái Úc Lũy vẫn làm ra vẻ là tùy tùng của Bạch Khởi ngồi bên người hắn, cũng thấy được những nhân vật quan trọng trong triều đình nước Tần hiện nay, trong đó bao gồm cả Tần Vương Doanh Tắc và người được Bạch Khởi nhắc đến, Trương Lộc
Đối với Thái Úc Lũy, tất cả phàm nhân đều có thể nhìn ra tính cách từ trên gương mặt
Từ khuôn mặt của Doanh Tắc không khó để nhận ra, ông ta là một kẻ có dã tâm lớn, đồng thời là một kẻ không từ thủ đoạn để đạt được mục đích, loại người này vào thời điểm quan trọng có thể hy sinh bất cứ ai, kể cả người thân thiết
Hiện giờ ông ta “nâng” Bạch Khởi lên như vậy, cũng chỉ vì để chuẩn bị “giết” trong tương lai
Hai người cậu của ông ta là một ví dụ, trong mặt y, bất luận công trạng của ngươi có cao đến đâu, một khi đã trở thành kẻ ràng buộc không cho ông ta mở rộng lãnh thổ, thì ông ta sẽ trừ bỏ cho thống khoái...
Về phần Trường Lộc kia, càng là một kẻ có thù tất báo, từ khuôn mặt của người này có thể nhìn ra lòng dạ hẳn hẹp hòi, là một người theo chủ nghĩa cơ hội..
Đến một mức độ nào đó, thì Tần Vương Doanh Tắc và hắn đều cùng một loại người, chỉ là so với Tần Vương thì hắn hành động không hề có điểm dừng, vừa hay có thể nói ra suy nghĩ thực sự trong lòng Tần Vương
Cũng chính vì vậy mà không cần mất bao nhiêu thời gian, hắn đã được Tần Vương yêu thích.
Đêm hôm đó, sau khi tiệc mừng công kết thúc, Tần Vương giữ Bạch Khởi ở lại mật đàm, đồng thời còn giữ lại cả Trương Lộc
Thái Úc Lũy biết, sau buổi mật đàm này không biết quốc gia nào sẽ chịu cảnh tại ương
Quả nhiên, sau khi Bạch Khởi trở về nói cho Thái Úc Lũy biết, Tần Vương và Trương Lộc đã định ra phương hướng tác chiến tiếp theo của nước Tần, bọn họ yêu cầu Bạch Khởi mỗi lần đánh địch phải khiến thành bị chiếm được chịu tổn thương nặng nề, khiến cho mấy năm sau thậm chí mấy chục năm sau cũng khó khôi phục lại được sức chiến đấu
Thái Úc Lũy không hiểu: “Như thế nào gọi là tổn thất nặng nề?” Bạch Khởi nhìn Thái Úc Lũy, hình như hơi khó nói lên lời, do dự một lúc hắn mới nói với vẻ nặng nề: “Chính là giết hết toàn bộ hàng binh và đàn ông trưởng thành trong thành đó!”
/1940
|