“Cái gì? Bọn họ không sợ làm như vậy là trái đạo trời luân lý sao?” Cho dù bản thân là M3inh Vương Âm Ti, Thái Úc Lũy cũng bị quyết định điên cuồng của Tần Vương hù dọa.
Sắc mặt Bạch Khởi nặng nề, hắn nói: “Lúc đó ta cũng nói như vậy, thế như vương thượng5 và Trương Lộc vốn không phải gọi ta đến để bàn bạc, hiển nhiên hai người bọn họ đã thố1ng nhất ý kiến từ trước rồi.” Thái Úc Lũy bất đắc dĩ thở dài, sau đó nhắm mắt trầm tư, 5y thực sự không thể nào tưởng tượng được cảnh xác chất đầy đồng, máu chảy thành sông
Qua một lúc lâu, y mới mở mắt nhìn về phía Bạch Khởi: “Lúc đó huynh trả lời Tần Vương thế nào?” Không ngờ Bạch Khởi lại hỏi lạiy: “Úc Lũy huynh, huynh cảm thấy ta nên trả lời vua của mình thế nào?” Đúng vậy, Bạch Khởi có thể nói thế nào? Thẳng thừng từ chối Tần Vương? Hay là tận tình khuyên đối phương không nên tuyệt diệt như vậy? Thái Úc Lũy biết Bạch Khởi không thể làm được gì, điều duy nhất hắn có thể làm là phục tùng vương lệnh vô điều kiện, không thì hắn cũng không phải là Bạch Khởi.
Có lúc Thái Úc Lũy đã hoài nghi, kẻ bị Cùng Kỳ bám thân không phải là Bạch Khởi mà là Tần Vương và Trương Lộc kia, nếu không sao bọn họ có thể nghĩ ra chiến lược mất nhân tính như vậy? Chẳng trách Trang Hà thường nói phàm nhân phức tạp..
Trước đó Thái Úc Lũy còn không tin, bởi vì phàm nhân mày gặp đều là những người đã chết, y cho rằng người sống và người chết sẽ không khác nhau nhiều.
Nhưng bây giờ Thái Úc Lũy biết mình sai hoàn toàn rồi, bởi vì trong lòng người chết chỉ còn chấp niệm trước khi chết, mà người sống ngoại trừ chấp niệm này còn có sự tham lam, ghen ghét, ích kỷ, nghi kỵ..
Chỉ có tổng hợp tất cả những điểm này mới thành một con người thực sự
Cho nên Trang Hà nói không hề sai, người sống phức tạp hơn người chết rất nhiều
Sau khi nhận rõ điểm này, Thái Úc Lũy không làm khó Bạch Khởi nữa, bởi vì so sánh với những người khác, Bạch Khởi đã được coi là một người tốt rồi
Hoặc là phải nói, chỉ đối với Thái Úc Lũy, Bạch Khởi mới trở thành một người đơn giản, dù sao nếu muốn tồn tại trong thời kỳ loạn lạc này, chỉ dựa vào lời nói chính trực thì không được.
Đây đã là quy định, không ai dám tùy tiện phá vỡ...
Đương nhiên, quy định này cũng không phải chưa từng bị phá
Năm năm trước, người đứng đầu chính là thái tử Doanh Trác, kết quả năm ngoái hắn liền chết ở nước Ngụy
Lúc đó trên phố đều đồn rằng Doanh Trác phúc bạc, chưa lên làm vương thì không nên đứng đầu kỳ săn bắn ở lễ tế tổ
Bạch Khởi đương nhiên không tin những lời này, thế nhưng không tin là một chuyện, phá vỡ quy định lại là chuyện khác
Vài ngày sau, mùa săn bắn mùa thu hằng năm của nước Tần lại bắt đầu, bởi vì mới thắng trận, cho nên phần thưởng săn bắn vô cùng phong phú..
Lần này, ngoại trừ thành viên của hoàng thất tham gia săn bắn, còn có con cháu thể gia của các văn võ bá quan trong triều
Bãi săn bắn của hoàng gia nằm ở Ly Sơn, nơi này là khu lăng tẩm của hoàng tộc nước Tần, bởi vậy không cần phải phong tỏa núi
Hằng năm trước khi đợt săn bắn mùa thu bắt đầu, Tần Vương đều dẫn theo văn võ bá quan đến tế tổ hoàng lãng, khẩn cầu mùa màng bội thu, nước thái dân an
Nhưng đối với Bạch Khởi, đợt săn bắn mùa thu này chỉ là hình thức, bởi vì người đứng thứ nhất chỉ có thể là Tần Vương, thứ hai thì đến Bạch Khởi hắn, còn lại những thứ tự khác đều tùy thuộc vào bản sự
Lần này Bạch Khởi chỉ mang theo mấy người tùy tùng và mấy thuộc hạ thân tín tham gia, đương nhiên có cả Thái Úc Lũy, lần này y giả danh thành khách khanh của Bạch Khởi..
Có điều, người có mắt nhìn chỉ cần nhìn qua là biết vị khách này khi độ bất phàm, tuyệt đối không phải loại khách khanh phụ thuộc chủ nhân bình thường
Theo như lệ cũ, sau khi lễ tế tổ kết thúc, kỳ săn bắn mùa thu chính thức bắt đầu, Tần Vương Doanh Tắc cưỡi ngựa dẫn đầu mang theo người hầu đi vào bãi săn, những người còn lại đều chờ Bạch Khởi, bởi vì hắn chưa tiến vào bãi săn thì người phía sau không ai dám liều lĩnh đi qua.
Bạch Khởi ngồi trên lưng ngựa, nhìn theo bóng lưng Tần Vương, chờ một lát mới chậm rãi ung dung đi vào trong bãi săn
Thật ra trong mắt hắn, loại săn bắn này giống như trẻ con chơi đùa không có gì thú vị, nhưng nếu không thể không tham gia thì hắn thà ở lại quân doanh thao luyện binh sĩ còn hơn.
Thái Úc Lũy lại cảm thấy hứng thú đối với hoạt động này, y đi theo sau Bạch Khởi không ngừng ngó ngang ngó dọc, thỉnh thoảng còn hỏi người hầu đi bên cạnh những quy định liên quan đến săn bắn
Bạch Khởi thấy vậy bèn quay đầu cười với y nói: “Úc Lũy huynh, huynh có chỗ nào không hiểu có thể hỏi ta!” Thái Úc Lũy thấy Bạch Khởi nói chuyện với mình, vội ngẩng đầu nói: “Lát nữa không phải huynh còn muốn đi tìm con mồi sao?” Lúc này thuộc hạ đi bên cạnh Bạch Khởi cười nói: “Thái tiên sinh, hầu gia không cần tự mình đi vây bắt con mồi, mấy người chúng ta đi là được rồi, ngài và hầu gia trước tiên có thể thưởng lãm cảnh đẹp ở Lý Sơn.” Thái Úc Lũy hơi nghi hoặc nhìn về phía Bạch Khởi, hắn gật đầu nói: “Ừm, đúng là như thế.” Thái Úc Lũy hơi thất vọng: “Thể..
là có ý gì?” Bạch Khởi nghe ra Thái Úc Lũy muốn đi săn, thế nên vừa cười vừa bảo: “Nếu như Úc Lũy huynh thật sự có hứng thú, không bằng hai người chúng ta so tài một chút xem sao? Người thua phải đồng ý với một yêu cầu của đối phương!” Thái Úc Lũy hào hứng: “Một lời đã định! Có điều..
nếu như con mồi của ta nhiều hơn của Tần Vương thì phải làm sao?”
Bạch Khởi không ngờ Thái Úc Lũy lại muốn chơi lớn như thế, bèn lắc đầu cười nói: “Úc Lũy huynh yên tâm, huynh cứ vui vẻ hết mình là được, tất cả đã có ta!” Nói xong hắn quay ra nói với mấy người thuộc hạ thân tín: “Các ngươi đi theo Thái tiên sinh, ngài ấy không hiểu quy định săn bắn, các ngươi ở bên cạnh nói cho rõ
Nếu như săn được con mồi cỡ lớn thì cắt một phần về làm bằng chứng là được, con mồi cứ để nguyên ở đó.”
Sau đó Bạch Khởi và Thái Úc Lũy chia thành hai nhóm, Bạch Khởi dẫn theo mấy người hầu tùy thân, còn Thái Úc Lũy thì dẫn theo những thuộc hạ thân tín trong quân đội của Bạch Khởi
Sau khi vào bãi săn, Thái Úc Lũy vô cùng hưng phấn, y không có hứng thú với mấy loại như chuột với thỏ, chỉ chăm chăm đi tìm những con mãnh thú để thử tài bắn cung của mình
Chỉ tiếc tìm nửa ngày cũng không tìm được con mãnh thú nào lớn, nên cảm thấy hơi thất vọng
Sau đó thuộc hạ của Bạch Khởi nói cho Thái Úc Lũy biết, kiểu săn bắn này để đảm bảo an toàn của hoàng thất và bách quan, nên đã sớm đuối chết những loại dã thú lớn đi rồi! Bây giờ trong bãi săn có lẽ con mồi lớn nhất chỉ có lợn rừng mà thôi..
Thái Úc Lũy lập tức im lặng, khó trách Bạch Khởi lại không hứng thú với cách săn bắn này? Có điều Thái Úc Lũy cũng không tham lam, trong lòng nghĩ lợn rừng cũng được!Y kẹp ngựa ra hiệu đi, tiếp tục tìm kiếm phía trước
Lúc này Trang Hà và Nữ Oa ngồi xổm trên một cành cây cách đó không xa, bất đắc dĩ nhìn cảnh tượng bên dưới, bọn họ nhận ra được Thái Úc Lũy muốn chơi lớn, nếu như không cho y săn được thứ gì đó ra hồn thì khó có thể thỏa mãn được, thế là Trang Hà nhìn quanh bãi săn rồi nói với Nữ Oa: “Trong bãi săn hoàng gia này chỉ có một con lợn rừng..
mà vẫn còn đang bị nhốt trong lòng”
Hóa ra con lợn rừng này là được chuẩn bị sẵn cho Tần Vương Doanh Tắc, hơn nữa còn đã bị vặt răng nanh, không có năng lực phản kháng gì
Nghĩ đến đây, Trang Hà chớp mắt, sau đó hướng về phía Đông Nam của bãi săn nhẹ nhàng vung tay lên, một con lợn rừng thể trạng to lớn xuất hiện.
Sắc mặt Bạch Khởi nặng nề, hắn nói: “Lúc đó ta cũng nói như vậy, thế như vương thượng5 và Trương Lộc vốn không phải gọi ta đến để bàn bạc, hiển nhiên hai người bọn họ đã thố1ng nhất ý kiến từ trước rồi.” Thái Úc Lũy bất đắc dĩ thở dài, sau đó nhắm mắt trầm tư, 5y thực sự không thể nào tưởng tượng được cảnh xác chất đầy đồng, máu chảy thành sông
Qua một lúc lâu, y mới mở mắt nhìn về phía Bạch Khởi: “Lúc đó huynh trả lời Tần Vương thế nào?” Không ngờ Bạch Khởi lại hỏi lạiy: “Úc Lũy huynh, huynh cảm thấy ta nên trả lời vua của mình thế nào?” Đúng vậy, Bạch Khởi có thể nói thế nào? Thẳng thừng từ chối Tần Vương? Hay là tận tình khuyên đối phương không nên tuyệt diệt như vậy? Thái Úc Lũy biết Bạch Khởi không thể làm được gì, điều duy nhất hắn có thể làm là phục tùng vương lệnh vô điều kiện, không thì hắn cũng không phải là Bạch Khởi.
Có lúc Thái Úc Lũy đã hoài nghi, kẻ bị Cùng Kỳ bám thân không phải là Bạch Khởi mà là Tần Vương và Trương Lộc kia, nếu không sao bọn họ có thể nghĩ ra chiến lược mất nhân tính như vậy? Chẳng trách Trang Hà thường nói phàm nhân phức tạp..
Trước đó Thái Úc Lũy còn không tin, bởi vì phàm nhân mày gặp đều là những người đã chết, y cho rằng người sống và người chết sẽ không khác nhau nhiều.
Nhưng bây giờ Thái Úc Lũy biết mình sai hoàn toàn rồi, bởi vì trong lòng người chết chỉ còn chấp niệm trước khi chết, mà người sống ngoại trừ chấp niệm này còn có sự tham lam, ghen ghét, ích kỷ, nghi kỵ..
Chỉ có tổng hợp tất cả những điểm này mới thành một con người thực sự
Cho nên Trang Hà nói không hề sai, người sống phức tạp hơn người chết rất nhiều
Sau khi nhận rõ điểm này, Thái Úc Lũy không làm khó Bạch Khởi nữa, bởi vì so sánh với những người khác, Bạch Khởi đã được coi là một người tốt rồi
Hoặc là phải nói, chỉ đối với Thái Úc Lũy, Bạch Khởi mới trở thành một người đơn giản, dù sao nếu muốn tồn tại trong thời kỳ loạn lạc này, chỉ dựa vào lời nói chính trực thì không được.
Đây đã là quy định, không ai dám tùy tiện phá vỡ...
Đương nhiên, quy định này cũng không phải chưa từng bị phá
Năm năm trước, người đứng đầu chính là thái tử Doanh Trác, kết quả năm ngoái hắn liền chết ở nước Ngụy
Lúc đó trên phố đều đồn rằng Doanh Trác phúc bạc, chưa lên làm vương thì không nên đứng đầu kỳ săn bắn ở lễ tế tổ
Bạch Khởi đương nhiên không tin những lời này, thế nhưng không tin là một chuyện, phá vỡ quy định lại là chuyện khác
Vài ngày sau, mùa săn bắn mùa thu hằng năm của nước Tần lại bắt đầu, bởi vì mới thắng trận, cho nên phần thưởng săn bắn vô cùng phong phú..
Lần này, ngoại trừ thành viên của hoàng thất tham gia săn bắn, còn có con cháu thể gia của các văn võ bá quan trong triều
Bãi săn bắn của hoàng gia nằm ở Ly Sơn, nơi này là khu lăng tẩm của hoàng tộc nước Tần, bởi vậy không cần phải phong tỏa núi
Hằng năm trước khi đợt săn bắn mùa thu bắt đầu, Tần Vương đều dẫn theo văn võ bá quan đến tế tổ hoàng lãng, khẩn cầu mùa màng bội thu, nước thái dân an
Nhưng đối với Bạch Khởi, đợt săn bắn mùa thu này chỉ là hình thức, bởi vì người đứng thứ nhất chỉ có thể là Tần Vương, thứ hai thì đến Bạch Khởi hắn, còn lại những thứ tự khác đều tùy thuộc vào bản sự
Lần này Bạch Khởi chỉ mang theo mấy người tùy tùng và mấy thuộc hạ thân tín tham gia, đương nhiên có cả Thái Úc Lũy, lần này y giả danh thành khách khanh của Bạch Khởi..
Có điều, người có mắt nhìn chỉ cần nhìn qua là biết vị khách này khi độ bất phàm, tuyệt đối không phải loại khách khanh phụ thuộc chủ nhân bình thường
Theo như lệ cũ, sau khi lễ tế tổ kết thúc, kỳ săn bắn mùa thu chính thức bắt đầu, Tần Vương Doanh Tắc cưỡi ngựa dẫn đầu mang theo người hầu đi vào bãi săn, những người còn lại đều chờ Bạch Khởi, bởi vì hắn chưa tiến vào bãi săn thì người phía sau không ai dám liều lĩnh đi qua.
Bạch Khởi ngồi trên lưng ngựa, nhìn theo bóng lưng Tần Vương, chờ một lát mới chậm rãi ung dung đi vào trong bãi săn
Thật ra trong mắt hắn, loại săn bắn này giống như trẻ con chơi đùa không có gì thú vị, nhưng nếu không thể không tham gia thì hắn thà ở lại quân doanh thao luyện binh sĩ còn hơn.
Thái Úc Lũy lại cảm thấy hứng thú đối với hoạt động này, y đi theo sau Bạch Khởi không ngừng ngó ngang ngó dọc, thỉnh thoảng còn hỏi người hầu đi bên cạnh những quy định liên quan đến săn bắn
Bạch Khởi thấy vậy bèn quay đầu cười với y nói: “Úc Lũy huynh, huynh có chỗ nào không hiểu có thể hỏi ta!” Thái Úc Lũy thấy Bạch Khởi nói chuyện với mình, vội ngẩng đầu nói: “Lát nữa không phải huynh còn muốn đi tìm con mồi sao?” Lúc này thuộc hạ đi bên cạnh Bạch Khởi cười nói: “Thái tiên sinh, hầu gia không cần tự mình đi vây bắt con mồi, mấy người chúng ta đi là được rồi, ngài và hầu gia trước tiên có thể thưởng lãm cảnh đẹp ở Lý Sơn.” Thái Úc Lũy hơi nghi hoặc nhìn về phía Bạch Khởi, hắn gật đầu nói: “Ừm, đúng là như thế.” Thái Úc Lũy hơi thất vọng: “Thể..
là có ý gì?” Bạch Khởi nghe ra Thái Úc Lũy muốn đi săn, thế nên vừa cười vừa bảo: “Nếu như Úc Lũy huynh thật sự có hứng thú, không bằng hai người chúng ta so tài một chút xem sao? Người thua phải đồng ý với một yêu cầu của đối phương!” Thái Úc Lũy hào hứng: “Một lời đã định! Có điều..
nếu như con mồi của ta nhiều hơn của Tần Vương thì phải làm sao?”
Bạch Khởi không ngờ Thái Úc Lũy lại muốn chơi lớn như thế, bèn lắc đầu cười nói: “Úc Lũy huynh yên tâm, huynh cứ vui vẻ hết mình là được, tất cả đã có ta!” Nói xong hắn quay ra nói với mấy người thuộc hạ thân tín: “Các ngươi đi theo Thái tiên sinh, ngài ấy không hiểu quy định săn bắn, các ngươi ở bên cạnh nói cho rõ
Nếu như săn được con mồi cỡ lớn thì cắt một phần về làm bằng chứng là được, con mồi cứ để nguyên ở đó.”
Sau đó Bạch Khởi và Thái Úc Lũy chia thành hai nhóm, Bạch Khởi dẫn theo mấy người hầu tùy thân, còn Thái Úc Lũy thì dẫn theo những thuộc hạ thân tín trong quân đội của Bạch Khởi
Sau khi vào bãi săn, Thái Úc Lũy vô cùng hưng phấn, y không có hứng thú với mấy loại như chuột với thỏ, chỉ chăm chăm đi tìm những con mãnh thú để thử tài bắn cung của mình
Chỉ tiếc tìm nửa ngày cũng không tìm được con mãnh thú nào lớn, nên cảm thấy hơi thất vọng
Sau đó thuộc hạ của Bạch Khởi nói cho Thái Úc Lũy biết, kiểu săn bắn này để đảm bảo an toàn của hoàng thất và bách quan, nên đã sớm đuối chết những loại dã thú lớn đi rồi! Bây giờ trong bãi săn có lẽ con mồi lớn nhất chỉ có lợn rừng mà thôi..
Thái Úc Lũy lập tức im lặng, khó trách Bạch Khởi lại không hứng thú với cách săn bắn này? Có điều Thái Úc Lũy cũng không tham lam, trong lòng nghĩ lợn rừng cũng được!Y kẹp ngựa ra hiệu đi, tiếp tục tìm kiếm phía trước
Lúc này Trang Hà và Nữ Oa ngồi xổm trên một cành cây cách đó không xa, bất đắc dĩ nhìn cảnh tượng bên dưới, bọn họ nhận ra được Thái Úc Lũy muốn chơi lớn, nếu như không cho y săn được thứ gì đó ra hồn thì khó có thể thỏa mãn được, thế là Trang Hà nhìn quanh bãi săn rồi nói với Nữ Oa: “Trong bãi săn hoàng gia này chỉ có một con lợn rừng..
mà vẫn còn đang bị nhốt trong lòng”
Hóa ra con lợn rừng này là được chuẩn bị sẵn cho Tần Vương Doanh Tắc, hơn nữa còn đã bị vặt răng nanh, không có năng lực phản kháng gì
Nghĩ đến đây, Trang Hà chớp mắt, sau đó hướng về phía Đông Nam của bãi săn nhẹ nhàng vung tay lên, một con lợn rừng thể trạng to lớn xuất hiện.
/1940
|