Tôi đặt mông xuống ngồi lên salon, khó chịu nói: “Đúng là có người vừa mới gõ cửa.”
Tôi kể chuyện vừa rồi, anh ta nghe xong, nhún vai nói: “Chuyện này cũng không có gì kì lạ, đây là nhà có ma đấy”.
Tôi lườm anh ta, không thèm quan tâm nữa. Chợt ban công truyền đến tiếng chuông gió leng keng, Đinh Nhất vừa nghe vừa nhướng mày nói: “Cậu có cảm thấy chuông gió kia kỳ lạ không?”
“Kỳ lạ à? Tiếng hay đấy chứ.” Tôi khó hiểu.
Nhưng Đinh Nhất lại nói: “Cậu nghe thật kĩ sẽ nhận ra.”
Nghe anh ta nói vậy, tôi cũng nghi thần nghi quỷ, ngồi yên trong phòng khách nghe một lúc lâu, quả nhiên phát hiện chuông gió này kỳ lạ!
Tuy mới nghe sẽ thấy chuông gió này không có gì đặc biệt, nhưng cẩn thận nghe thì sẽ phát hiện chuông gió kêu rất đúng giờ, hầu như cứ khoảng 20 phút sẽ vang lên một lần.
Chuông gió là do chú Lê treo lên, vì vậy nhất định là có đạo lý huyền diệu bên trong, nhưng kêu theo quy luật như vậy, chẳng lẽ chuông gió này còn có thể chạy đúng giờ à?
Nhưng Đinh Nhất lại nói: “Đương nhiên là không đúng giờ rồi, nó vang lên theo quy luật vì có liên quan đến phòng này, không bằng cậu hỏi sư phụ tôi xem.”
Vì vậy tôi gọi cho chú Lê để hỏi về chuông gió, nhưng chú Lê chỉ cười nói: “Bây giờ không thể nói cho cháu được, đến lúc cháu thấy chuông gió này không vang lên nữa thì hỏi, lúc đó chú sẽ nói cho cháu biết tác dụng của nó...”
Tôi vừa nghe ông già này lại còn thừa nước đục thả câu không chịu nói, thôi, không nói thì thôi! Chắc là có liên quan gì đó tới phong thủy thôi.
Vì là ngày đầu tiên vào ở, nên tôi có hơi lo lắng, lỡ như chú Lê không xử lý sạch sẽ phòng này, nửa đêm lại có ma nữ tới tìm thì biết làm sao! Vì vậy tôi đành mặt dày đòi ngủ chung với Đinh Nhất.
Cuối cùng, Đinh Nhất bó tay, đành phải đồng ý. Nói thật, tôi không nghĩ sẽ mua được nhà nhanh như vậy, cũng chưa từng nghĩ đến sẽ có thể mua một căn nhà cho riêng mình.
Sáng sớm hôm sau, tôi bị âm thanh của máy móc đánh thức, nhìn xung quanh, thấy Đinh Nhất đã rời giường từ sớm rồi. Tôi đi theo tiếng động tới phòng tập thể dục, phát hiện anh ta đang chạy trên máy chạy bộ.
Tôi duỗi người, sau đó dùng vẻ mặt oán trách nói: “Dậy sớm rèn luyện thân thể, anh chăm chỉ thật.”
Đinh Nhất vừa chạy vừa nói: “Chim khôn dậy sớm kiếm mồi, đâu giống như kẻ lười biếng nhà cậu, nhất định sẽ bị chim ăn.”
Tôi không có tâm trạng nói đùa với anh ta, mò mẫm tới tủ lạnh, lấy mấy miếng bánh mì làm bữa sáng.
Tôi thấy Đinh Nhất còn đang nghiêm túc tập luyện, bèn cảnh cáo: “Đừng bảo tôi không nhắc, anh mà không nhanh lên thì ngay cả mấy miếng bánh mì nướng này cũng không còn đâu.”
Không ngờ Đinh Nhất lại hất mặt lên nói: “Ai thèm ăn thừa của cậu, lát tôi ra ngoài ăn bánh bao chiên.”
Tôi phun ngay bánh mì trong miệng ra: “Sao anh không nói sớm, mém chút là tôi ăn no rồi.”
Lúc này Đinh Nhất rời khỏi máy chạy bộ, dùng khăn lau mồ hôi, sau đó ném qua tôi nói: “Còn không mau đi tắm, năm phút nữa là tôi xong, đến lúc đó, cậu mà không đi ra thì tôi tự đi một mình”.
Tôi vội vàng ném khăn lại cho anh ta, sau đó lao vào phòng tắm nhanh như làn khói.
Khi chúng tôi đi đến quán gần đó, thì phát hiện đã chật kín chỗ, Đinh Nhất oán hận trách: “Tại cậu dậy muộn đó, quả nhiên là không có cái ăn.”
“Ôi, anh đẹp trai!” Giọng nữ từ quán ăn truyền ra.
Chúng tôi quay đầu lại, phát hiện chính là người phụ nữ đã gặp trong thang máy hôm trước, vì vậy chúng tôi đi tới chào hỏi. Chị ấy cười với chúng tôi nói: “Trùng hợp ghê, các cậu cũng đến ăn cơm hả, không có chỗ ngồi à?”
Tôi nhìn xung quanh, sau đó bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Không còn chỗ, nhiều người đến ăn quá. Đồ ăn ở đây ngon thế à?”
Chị ấy cười ha ha, sau đó đi vào chỗ bên trong nói: “Đúng vậy, các cậu đi mua đồ ăn đi! Chúng ta ngồi chung một bàn.”
Tôi vui vẻ nói cảm ơn, rồi theo sau Đinh Nhất đi mua đồ ăn sáng.
Sau khi chúng tôi quay lại bàn, vừa ăn vừa nói chuyện, chị ấy nói mình tên Viên Phỉ Nhi, chồng chị là người Hồng Kông. Vì anh ấy làm ăn buôn bán trong nước, nên thường phải chạy đi chạy lại.
Lúc tôi nói, bọn tôi đã mua phòng 2202, Viên Phỉ Nhi hoảng sợ đến không khép nổi miệng: “Không phải chứ, các cậu thực sự đã mua phòng đó à. Đừng nói tôi không nhắc nhở, ở đó thực sự rất quái dị đó… Tôi thường nghe nhân viên vệ sinh là chị Bảo Khiết nói, khu này của chúng ta có một thang máy, mỗi buổi tối, bất kể có người hay không, nó đều tự động chạy từ tầng 1 lên tầng 22, sau đó thì chạy ngược lại từ tầng 22 xuống tầng 1. Nhân viên bảo vệ sửa mấy lần, nhưng cũng không tìm ra nguyên nhân...”
Tôi ăn miếng bánh bao rán, sau đó nói với chị ấy: “Yên tâm đi, đấy là trước kia, em đảm bảo chuyện như vậy sẽ không xảy ra nữa, em đã tìm cao nhân rồi.”
Nhưng Viên Phỉ Nhi lắc đầu nói: “Cậu cho rằng những chủ trước của căn nhà đó không đi tìm cao nhân à? Mà người nào người đấy đều là cao nhân nổi tiếng, kết quả chuyện không may vẫn xảy ra đấy thôi.”
Sau khi ăn xong, Viên Phỉ Nhi bảo mình phải đến cửa hàng thú cưng của khu chung cư trước để đón con chó của mình. Trước đây chị ấy rất sợ đi thang máy một mình, có khoảng thời gian nghiêm trọng nhất, chị phải chờ hơn một tiếng đồng hồ mới có người đi cùng... Sau đó chồng chị mua cho một con chó Bull của Anh nhìn rất hung dữ để dắt theo, lúc này chị ấy mới dám đi.
Sau khi về đến nhà, tôi thấy lời nói của Viên Phỉ Nhi tuy có hơi phóng đại, nhưng lại không giống như đang nói dối. Chỉ mong chú Lê giải quyết xong thì chuyện đó sẽ không xảy ra nữa.
Buổi tối, Chiêu Tài và bác sĩ Triệu muốn qua chỗ chúng tôi “ăn lẩu”, tôi vừa nghe thế thì bảo chị gọi bạn đến cho nhà thêm hơi người! Đặc biệt là bạn của bác sĩ Triệu, làm quen với nhau một chút.
Chiêu Tài khó xử nói: “Hả, gọi họ à? Em không biết người ta, mời họ tới có được không?”
Tôi nói rất nghiêm túc: “Sao lại không được, dù gì em cũng là em vợ của anh ấy rồi, đừng nói nhiều, yên tâm, gọi càng nhiều càng tốt...”
Thật ra không phải tôi nghĩ muốn hiểu biết bác sĩ Triệu cái gì, chẳng qua là nghĩ, nhiều người tới đây chơi thì thêm chút hơi người, đặc biệt là đàn ông! Không ngờ đêm đó, đúng là Chiêu Tài đã mời tất cả bạn của bác sĩ Triệu tới, rất nhiều người, nhưng đáng tiếc có hơn một nửa là nữ.
Có phải con nhỏ kia hiểu lầm gì rồi không?
Vì muốn tìm đối tượng cho tôi, nên mới gọi nhiều nữ bác sĩ và điều dưỡng tới vậy à.
Vì bữa cơm tối này, tôi và Đinh Nhất đã phải chạy tới chạy lui trong các siêu thị lớn! Bởi vì cả hai chúng tôi đều không thạo bếp núc, nên chỉ mua nguyên liệu cho món chính, sau đó để Chiêu Tài làm tiếp.
Tôi kể chuyện vừa rồi, anh ta nghe xong, nhún vai nói: “Chuyện này cũng không có gì kì lạ, đây là nhà có ma đấy”.
Tôi lườm anh ta, không thèm quan tâm nữa. Chợt ban công truyền đến tiếng chuông gió leng keng, Đinh Nhất vừa nghe vừa nhướng mày nói: “Cậu có cảm thấy chuông gió kia kỳ lạ không?”
“Kỳ lạ à? Tiếng hay đấy chứ.” Tôi khó hiểu.
Nhưng Đinh Nhất lại nói: “Cậu nghe thật kĩ sẽ nhận ra.”
Nghe anh ta nói vậy, tôi cũng nghi thần nghi quỷ, ngồi yên trong phòng khách nghe một lúc lâu, quả nhiên phát hiện chuông gió này kỳ lạ!
Tuy mới nghe sẽ thấy chuông gió này không có gì đặc biệt, nhưng cẩn thận nghe thì sẽ phát hiện chuông gió kêu rất đúng giờ, hầu như cứ khoảng 20 phút sẽ vang lên một lần.
Chuông gió là do chú Lê treo lên, vì vậy nhất định là có đạo lý huyền diệu bên trong, nhưng kêu theo quy luật như vậy, chẳng lẽ chuông gió này còn có thể chạy đúng giờ à?
Nhưng Đinh Nhất lại nói: “Đương nhiên là không đúng giờ rồi, nó vang lên theo quy luật vì có liên quan đến phòng này, không bằng cậu hỏi sư phụ tôi xem.”
Vì vậy tôi gọi cho chú Lê để hỏi về chuông gió, nhưng chú Lê chỉ cười nói: “Bây giờ không thể nói cho cháu được, đến lúc cháu thấy chuông gió này không vang lên nữa thì hỏi, lúc đó chú sẽ nói cho cháu biết tác dụng của nó...”
Tôi vừa nghe ông già này lại còn thừa nước đục thả câu không chịu nói, thôi, không nói thì thôi! Chắc là có liên quan gì đó tới phong thủy thôi.
Vì là ngày đầu tiên vào ở, nên tôi có hơi lo lắng, lỡ như chú Lê không xử lý sạch sẽ phòng này, nửa đêm lại có ma nữ tới tìm thì biết làm sao! Vì vậy tôi đành mặt dày đòi ngủ chung với Đinh Nhất.
Cuối cùng, Đinh Nhất bó tay, đành phải đồng ý. Nói thật, tôi không nghĩ sẽ mua được nhà nhanh như vậy, cũng chưa từng nghĩ đến sẽ có thể mua một căn nhà cho riêng mình.
Sáng sớm hôm sau, tôi bị âm thanh của máy móc đánh thức, nhìn xung quanh, thấy Đinh Nhất đã rời giường từ sớm rồi. Tôi đi theo tiếng động tới phòng tập thể dục, phát hiện anh ta đang chạy trên máy chạy bộ.
Tôi duỗi người, sau đó dùng vẻ mặt oán trách nói: “Dậy sớm rèn luyện thân thể, anh chăm chỉ thật.”
Đinh Nhất vừa chạy vừa nói: “Chim khôn dậy sớm kiếm mồi, đâu giống như kẻ lười biếng nhà cậu, nhất định sẽ bị chim ăn.”
Tôi không có tâm trạng nói đùa với anh ta, mò mẫm tới tủ lạnh, lấy mấy miếng bánh mì làm bữa sáng.
Tôi thấy Đinh Nhất còn đang nghiêm túc tập luyện, bèn cảnh cáo: “Đừng bảo tôi không nhắc, anh mà không nhanh lên thì ngay cả mấy miếng bánh mì nướng này cũng không còn đâu.”
Không ngờ Đinh Nhất lại hất mặt lên nói: “Ai thèm ăn thừa của cậu, lát tôi ra ngoài ăn bánh bao chiên.”
Tôi phun ngay bánh mì trong miệng ra: “Sao anh không nói sớm, mém chút là tôi ăn no rồi.”
Lúc này Đinh Nhất rời khỏi máy chạy bộ, dùng khăn lau mồ hôi, sau đó ném qua tôi nói: “Còn không mau đi tắm, năm phút nữa là tôi xong, đến lúc đó, cậu mà không đi ra thì tôi tự đi một mình”.
Tôi vội vàng ném khăn lại cho anh ta, sau đó lao vào phòng tắm nhanh như làn khói.
Khi chúng tôi đi đến quán gần đó, thì phát hiện đã chật kín chỗ, Đinh Nhất oán hận trách: “Tại cậu dậy muộn đó, quả nhiên là không có cái ăn.”
“Ôi, anh đẹp trai!” Giọng nữ từ quán ăn truyền ra.
Chúng tôi quay đầu lại, phát hiện chính là người phụ nữ đã gặp trong thang máy hôm trước, vì vậy chúng tôi đi tới chào hỏi. Chị ấy cười với chúng tôi nói: “Trùng hợp ghê, các cậu cũng đến ăn cơm hả, không có chỗ ngồi à?”
Tôi nhìn xung quanh, sau đó bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Không còn chỗ, nhiều người đến ăn quá. Đồ ăn ở đây ngon thế à?”
Chị ấy cười ha ha, sau đó đi vào chỗ bên trong nói: “Đúng vậy, các cậu đi mua đồ ăn đi! Chúng ta ngồi chung một bàn.”
Tôi vui vẻ nói cảm ơn, rồi theo sau Đinh Nhất đi mua đồ ăn sáng.
Sau khi chúng tôi quay lại bàn, vừa ăn vừa nói chuyện, chị ấy nói mình tên Viên Phỉ Nhi, chồng chị là người Hồng Kông. Vì anh ấy làm ăn buôn bán trong nước, nên thường phải chạy đi chạy lại.
Lúc tôi nói, bọn tôi đã mua phòng 2202, Viên Phỉ Nhi hoảng sợ đến không khép nổi miệng: “Không phải chứ, các cậu thực sự đã mua phòng đó à. Đừng nói tôi không nhắc nhở, ở đó thực sự rất quái dị đó… Tôi thường nghe nhân viên vệ sinh là chị Bảo Khiết nói, khu này của chúng ta có một thang máy, mỗi buổi tối, bất kể có người hay không, nó đều tự động chạy từ tầng 1 lên tầng 22, sau đó thì chạy ngược lại từ tầng 22 xuống tầng 1. Nhân viên bảo vệ sửa mấy lần, nhưng cũng không tìm ra nguyên nhân...”
Tôi ăn miếng bánh bao rán, sau đó nói với chị ấy: “Yên tâm đi, đấy là trước kia, em đảm bảo chuyện như vậy sẽ không xảy ra nữa, em đã tìm cao nhân rồi.”
Nhưng Viên Phỉ Nhi lắc đầu nói: “Cậu cho rằng những chủ trước của căn nhà đó không đi tìm cao nhân à? Mà người nào người đấy đều là cao nhân nổi tiếng, kết quả chuyện không may vẫn xảy ra đấy thôi.”
Sau khi ăn xong, Viên Phỉ Nhi bảo mình phải đến cửa hàng thú cưng của khu chung cư trước để đón con chó của mình. Trước đây chị ấy rất sợ đi thang máy một mình, có khoảng thời gian nghiêm trọng nhất, chị phải chờ hơn một tiếng đồng hồ mới có người đi cùng... Sau đó chồng chị mua cho một con chó Bull của Anh nhìn rất hung dữ để dắt theo, lúc này chị ấy mới dám đi.
Sau khi về đến nhà, tôi thấy lời nói của Viên Phỉ Nhi tuy có hơi phóng đại, nhưng lại không giống như đang nói dối. Chỉ mong chú Lê giải quyết xong thì chuyện đó sẽ không xảy ra nữa.
Buổi tối, Chiêu Tài và bác sĩ Triệu muốn qua chỗ chúng tôi “ăn lẩu”, tôi vừa nghe thế thì bảo chị gọi bạn đến cho nhà thêm hơi người! Đặc biệt là bạn của bác sĩ Triệu, làm quen với nhau một chút.
Chiêu Tài khó xử nói: “Hả, gọi họ à? Em không biết người ta, mời họ tới có được không?”
Tôi nói rất nghiêm túc: “Sao lại không được, dù gì em cũng là em vợ của anh ấy rồi, đừng nói nhiều, yên tâm, gọi càng nhiều càng tốt...”
Thật ra không phải tôi nghĩ muốn hiểu biết bác sĩ Triệu cái gì, chẳng qua là nghĩ, nhiều người tới đây chơi thì thêm chút hơi người, đặc biệt là đàn ông! Không ngờ đêm đó, đúng là Chiêu Tài đã mời tất cả bạn của bác sĩ Triệu tới, rất nhiều người, nhưng đáng tiếc có hơn một nửa là nữ.
Có phải con nhỏ kia hiểu lầm gì rồi không?
Vì muốn tìm đối tượng cho tôi, nên mới gọi nhiều nữ bác sĩ và điều dưỡng tới vậy à.
Vì bữa cơm tối này, tôi và Đinh Nhất đã phải chạy tới chạy lui trong các siêu thị lớn! Bởi vì cả hai chúng tôi đều không thạo bếp núc, nên chỉ mua nguyên liệu cho món chính, sau đó để Chiêu Tài làm tiếp.
/1940
|