Đây chính là cơ hội biểu hiện khó có được, nhất định Chiêu Tài sẽ ra tay. Lúc chiều chị ấy nói với tôi có tất cả 25 người, tự dưng có nhiều người đến như vậy làm tôi giật mình.
Tôi liên tục nói: “Được, được, được, càng nhiều người càng tốt!”
Buổi tối Chiêu Tài và bác sĩ Triệu đến sớm nhất, khi vào nhà, họ đã bị sự xa hoa của căn phòng làm sững người! Đặc biệt là Chiêu Tài, liên tục nói: “Trương Tiến Bảo, em cũng quá là xa xỉ rồi! Phòng này rộng thế! Em ở phòng lớn như vậy, một tháng phải trả bao nhiêu tiền quản lý hả!”
Tôi nhìn Chiêu Tài soi mói, rốt cuộc biết vì sao mình cũng hay soi mói như vậy! Thì ra đều tại chị ấy hết!
Tôi thấy chị hết hồn thì nói: “Sao nào, phòng khách này đủ rộng chưa? Lát nữa nhiều người đến cũng không sao! Hôm nay chỉ riêng nồi thôi, em đã chuẩn bị tới ba cái rồi!”
Chiêu Tài đi xem một vòng, sau đó gật đầu nói: “Ừ, đúng là rất rộng, bao nhiêu tiền?”
Tôi nghe Chiêu Tài hỏi tôi mua nhà hết bao nhiêu tiền, nghẹn lời mãi, sau mới ấp úng nói: “Tiền đặt cọc là 60 vạn, còn lại… đi vay.”
Không ngờ Chiêu Tài nghe xong thì tức giận nói: “Em mua phòng ở lớn như thế làm gì? Một năm phí nọ phí kia đã hết bao nhiêu tiền rồi!”
Bác sĩ Triệu vội giải hòa: “Đấy là em không hiểu rồi! Anh dám chắc, tí nữa kiểu gì cũng có một vài người đẹp nhìn căn hộ này, sẽ thấy Tiến Bảo rất giỏi giang!”
Chiêu Tài như bừng tỉnh: “Đúng nhỉ! Lát nữa anh phải xem giúp em, tìm một người phù hợp với nó…”
Tôi đau đầu, vội nói với họ: “Hai vị, chuyện này không phiền hai vị lo lắng, chút nữa tự em sẽ đi xử lý, bây giờ không phải các vị nên suy nghĩ xem nên ăn món gì à? Nguyên liệu em đã chuẩn bị sẵn rồi!”
Bị tôi nhắc nhở, Chiêu Tài mới nhớ ra, tối nay chị ấy có nhiệm vụ nên chạy ngay vào bếp. Kết quả chị ấy vừa đi vào đã hét lên: “A… Trương Tiến Bảo! Phòng bếp này em đúng là quá phung phí của giời mà!”
Lúc ba người đàn ông chúng tôi sắp xếp lại phòng khách, bạn của bác sĩ Triệu lục tục kéo đến. Họ có người là bạn học của bác sĩ Triệu, có đồng nghiệp, tóm lại đều là bác sĩ hoặc y tá….
Những người này bình thường ở bệnh viện lúc nào cũng tỏ ra nghiêm túc, nhưng khi tụ tập với nhau thì lại điên loạn không ngờ. Dù chúng tôi không biết nhau, nhưng chẳng bao lâu đã khá thân thiết ăn ăn uống uống nói chuyện.
Ở giữa có mấy người đẹp liên tục phóng điện làm tôi rất xấu hổ, thật không biết Chiêu Tài điên cái gì nữa, cái tôi muốn là dương khí, sinh khí chứ không phải âm khí! Mà biến thái nhất là, sau ba tuần rượu, đám bác sĩ này lại bắt đầu nói chuyện ma.
Nếu như họ biết phòng mình đang ngồi là nhà ma 100%, không biết còn có hứng thú nói tiếp chuyện đó không?
Trong nhóm có một người tên lão Hùng, anh ta là bác sĩ chỉnh hình, hơn 30 tuổi, đeo một cặp kính dầy cộp, ăn đồ ăn còn chẹp miệng... Anh ta kể cho chúng tôi nghe chuyện chân thực linh dị mình gặp được lúc mới vào nghề, còn chỉ tay lên trời thề rằng đã tự trải qua!
Lúc đó vừa tốt nghiệp, anh ta bị phân đến một bộ phận trong bệnh viện để thực tập, kết quả xui xẻo sao lại dính ngay phòng cấp cứu, ngày nào cũng bận như chó. Đến một hôm, anh ta vất vả lắm mới được nghỉ một bữa, nên buổi tối muốn rủ bạn bè ra ngoài ăn cơm, không ngờ mới ăn một nửa, thì từ đường lớn ngoài tiệm cơm vang lên tiếng “Rầm rầm” rất lớn.
Bản năng thầy thuốc nổi lên, lão Hùng chạy ra tiệm cơm, muốn qua nhìn xem có chuyện gì, chưa đến gần đã thấy xe 120 đến, anh ta nhìn thấy xe cấp cứu thì không tới nữa.
Nhưng đúng lúc đó, phòng cấp cứu của bệnh viện gọi đến, bảo anh ta tới bệnh viện ngay, phòng cấp cứu mới nhận mấy người bị thương nặng! Lão Hùng nghe thế, cơm còn chưa ăn xong đã phải chào qua loa người bạn, chạy ra bắt taxi về bệnh viện.
Không ngờ lúc anh ta vừa chặn được chiếc taxi, mông còn chưa ngồi vào chỗ thì một người đàn ông trông lo lắng cũng lao vào ghế bên cạnh. Tài xế không biết làm thế nào, để bọn họ tự thỏa thuận.
Lão Hùng nói với người đàn ông kia rằng mình là bác sĩ, phải đến bệnh viện cấp cứu, có thể nhường anh ta đi trước không? Người đàn ông kia nghe thế thì đóng cửa xe nói: “Vậy là tốt rồi, tôi cũng đến bệnh viện, chúng ta đi chung đi!”
Lão Hùng trong lòng nghĩ người đó đến bệnh viện chắc cũng có việc gấp, nên gật đầu đồng ý đi chung xe.
Xe chạy đến bệnh viện rất nhanh, lái xe nói tiền xe là hai mươi đồng, hai người họ mỗi người mười đồng. Nhưng người đàn ông kia tìm trên người mãi vẫn không có đồng nào. Cuối cùng lão Hùng phải trả hết tiền xe, dù sao anh ta đi một mình thì cũng ngần đấy tiền, với lại ai chẳng có lúc vội ra khỏi nhà nên không mang theo tiền chứ?
Sau khi trả tiền, lão Hùng bước vội vào phòng cấp cứu, chủ nhiệm Lưu đã sốt ruột chờ sẵn, thấy lão Hùng đi vào thì bảo anh ta đưa một bệnh nhân đến nhà xác!
Lão Hùng không ngờ vừa đến đã có người chết, bây giờ bác sĩ trong phòng cấp cứu ai cũng bận rộn, anh ta là bác sĩ thực tập nên phải nhận việc! Thế là anh ta cùng một y tá đẩy thi thể đến nhà xác ở tầng hầm.
Kết quả lúc họ vừa rời khỏi thang máy, đột nhiên một cơn gió lạnh thổi đến, tấm vải trắng đắp trên thi thể bay lên một góc, lão Hùng nhận ra, thi thể nằm trên giường chính là người đàn ông vừa nãy đã đi taxi chung với mình đến bệnh viện…
Sau khi nghe lão Hùng kể chuyện kia, mấy cô gái cười mắng anh ta nói linh tinh, lão Hùng thì liên tục thề nói đây là chuyện thật!
Nhưng những người khác lại ồn ào nói không tin, bắt lão Hùng tự phạt một chén! Trong lúc mọi người đang vui vẻ, đột nhiên tiếng chuông gió vang lên lanh lảnh, tôi không cần quay đầu cũng biết, lại bắt đầu rồi…
Nhưng chuông gió này thu hút một người đẹp tóc ngắn, cô ấy theo tiếng chuông đi ra ban công. Vì mọi người đều uống rượu, tôi thấy có người ra ngoài thì không yên tâm nên đi theo…
Không ngờ ra ban công, tôi cảm thấy cô gái này rất kỳ lạ! Cô ấy đặt ly rượu trong tay lên bàn nhỏ ở ngoài, sau đó đờ đẫn đi đến rìa ban công.
May mà tôi nhanh tay nhanh mắt, bước tới kéo cô ấy lại nói: “Ở đây gió lớn, mùi rượu dễ bay…”
Người đẹp tóc ngắn nhìn tôi vài giây, sau đó đột nhiên như nhớ ra tôi là ai, mặt đỏ lên, xoay người đi vào nhà.
Tôi liên tục nói: “Được, được, được, càng nhiều người càng tốt!”
Buổi tối Chiêu Tài và bác sĩ Triệu đến sớm nhất, khi vào nhà, họ đã bị sự xa hoa của căn phòng làm sững người! Đặc biệt là Chiêu Tài, liên tục nói: “Trương Tiến Bảo, em cũng quá là xa xỉ rồi! Phòng này rộng thế! Em ở phòng lớn như vậy, một tháng phải trả bao nhiêu tiền quản lý hả!”
Tôi nhìn Chiêu Tài soi mói, rốt cuộc biết vì sao mình cũng hay soi mói như vậy! Thì ra đều tại chị ấy hết!
Tôi thấy chị hết hồn thì nói: “Sao nào, phòng khách này đủ rộng chưa? Lát nữa nhiều người đến cũng không sao! Hôm nay chỉ riêng nồi thôi, em đã chuẩn bị tới ba cái rồi!”
Chiêu Tài đi xem một vòng, sau đó gật đầu nói: “Ừ, đúng là rất rộng, bao nhiêu tiền?”
Tôi nghe Chiêu Tài hỏi tôi mua nhà hết bao nhiêu tiền, nghẹn lời mãi, sau mới ấp úng nói: “Tiền đặt cọc là 60 vạn, còn lại… đi vay.”
Không ngờ Chiêu Tài nghe xong thì tức giận nói: “Em mua phòng ở lớn như thế làm gì? Một năm phí nọ phí kia đã hết bao nhiêu tiền rồi!”
Bác sĩ Triệu vội giải hòa: “Đấy là em không hiểu rồi! Anh dám chắc, tí nữa kiểu gì cũng có một vài người đẹp nhìn căn hộ này, sẽ thấy Tiến Bảo rất giỏi giang!”
Chiêu Tài như bừng tỉnh: “Đúng nhỉ! Lát nữa anh phải xem giúp em, tìm một người phù hợp với nó…”
Tôi đau đầu, vội nói với họ: “Hai vị, chuyện này không phiền hai vị lo lắng, chút nữa tự em sẽ đi xử lý, bây giờ không phải các vị nên suy nghĩ xem nên ăn món gì à? Nguyên liệu em đã chuẩn bị sẵn rồi!”
Bị tôi nhắc nhở, Chiêu Tài mới nhớ ra, tối nay chị ấy có nhiệm vụ nên chạy ngay vào bếp. Kết quả chị ấy vừa đi vào đã hét lên: “A… Trương Tiến Bảo! Phòng bếp này em đúng là quá phung phí của giời mà!”
Lúc ba người đàn ông chúng tôi sắp xếp lại phòng khách, bạn của bác sĩ Triệu lục tục kéo đến. Họ có người là bạn học của bác sĩ Triệu, có đồng nghiệp, tóm lại đều là bác sĩ hoặc y tá….
Những người này bình thường ở bệnh viện lúc nào cũng tỏ ra nghiêm túc, nhưng khi tụ tập với nhau thì lại điên loạn không ngờ. Dù chúng tôi không biết nhau, nhưng chẳng bao lâu đã khá thân thiết ăn ăn uống uống nói chuyện.
Ở giữa có mấy người đẹp liên tục phóng điện làm tôi rất xấu hổ, thật không biết Chiêu Tài điên cái gì nữa, cái tôi muốn là dương khí, sinh khí chứ không phải âm khí! Mà biến thái nhất là, sau ba tuần rượu, đám bác sĩ này lại bắt đầu nói chuyện ma.
Nếu như họ biết phòng mình đang ngồi là nhà ma 100%, không biết còn có hứng thú nói tiếp chuyện đó không?
Trong nhóm có một người tên lão Hùng, anh ta là bác sĩ chỉnh hình, hơn 30 tuổi, đeo một cặp kính dầy cộp, ăn đồ ăn còn chẹp miệng... Anh ta kể cho chúng tôi nghe chuyện chân thực linh dị mình gặp được lúc mới vào nghề, còn chỉ tay lên trời thề rằng đã tự trải qua!
Lúc đó vừa tốt nghiệp, anh ta bị phân đến một bộ phận trong bệnh viện để thực tập, kết quả xui xẻo sao lại dính ngay phòng cấp cứu, ngày nào cũng bận như chó. Đến một hôm, anh ta vất vả lắm mới được nghỉ một bữa, nên buổi tối muốn rủ bạn bè ra ngoài ăn cơm, không ngờ mới ăn một nửa, thì từ đường lớn ngoài tiệm cơm vang lên tiếng “Rầm rầm” rất lớn.
Bản năng thầy thuốc nổi lên, lão Hùng chạy ra tiệm cơm, muốn qua nhìn xem có chuyện gì, chưa đến gần đã thấy xe 120 đến, anh ta nhìn thấy xe cấp cứu thì không tới nữa.
Nhưng đúng lúc đó, phòng cấp cứu của bệnh viện gọi đến, bảo anh ta tới bệnh viện ngay, phòng cấp cứu mới nhận mấy người bị thương nặng! Lão Hùng nghe thế, cơm còn chưa ăn xong đã phải chào qua loa người bạn, chạy ra bắt taxi về bệnh viện.
Không ngờ lúc anh ta vừa chặn được chiếc taxi, mông còn chưa ngồi vào chỗ thì một người đàn ông trông lo lắng cũng lao vào ghế bên cạnh. Tài xế không biết làm thế nào, để bọn họ tự thỏa thuận.
Lão Hùng nói với người đàn ông kia rằng mình là bác sĩ, phải đến bệnh viện cấp cứu, có thể nhường anh ta đi trước không? Người đàn ông kia nghe thế thì đóng cửa xe nói: “Vậy là tốt rồi, tôi cũng đến bệnh viện, chúng ta đi chung đi!”
Lão Hùng trong lòng nghĩ người đó đến bệnh viện chắc cũng có việc gấp, nên gật đầu đồng ý đi chung xe.
Xe chạy đến bệnh viện rất nhanh, lái xe nói tiền xe là hai mươi đồng, hai người họ mỗi người mười đồng. Nhưng người đàn ông kia tìm trên người mãi vẫn không có đồng nào. Cuối cùng lão Hùng phải trả hết tiền xe, dù sao anh ta đi một mình thì cũng ngần đấy tiền, với lại ai chẳng có lúc vội ra khỏi nhà nên không mang theo tiền chứ?
Sau khi trả tiền, lão Hùng bước vội vào phòng cấp cứu, chủ nhiệm Lưu đã sốt ruột chờ sẵn, thấy lão Hùng đi vào thì bảo anh ta đưa một bệnh nhân đến nhà xác!
Lão Hùng không ngờ vừa đến đã có người chết, bây giờ bác sĩ trong phòng cấp cứu ai cũng bận rộn, anh ta là bác sĩ thực tập nên phải nhận việc! Thế là anh ta cùng một y tá đẩy thi thể đến nhà xác ở tầng hầm.
Kết quả lúc họ vừa rời khỏi thang máy, đột nhiên một cơn gió lạnh thổi đến, tấm vải trắng đắp trên thi thể bay lên một góc, lão Hùng nhận ra, thi thể nằm trên giường chính là người đàn ông vừa nãy đã đi taxi chung với mình đến bệnh viện…
Sau khi nghe lão Hùng kể chuyện kia, mấy cô gái cười mắng anh ta nói linh tinh, lão Hùng thì liên tục thề nói đây là chuyện thật!
Nhưng những người khác lại ồn ào nói không tin, bắt lão Hùng tự phạt một chén! Trong lúc mọi người đang vui vẻ, đột nhiên tiếng chuông gió vang lên lanh lảnh, tôi không cần quay đầu cũng biết, lại bắt đầu rồi…
Nhưng chuông gió này thu hút một người đẹp tóc ngắn, cô ấy theo tiếng chuông đi ra ban công. Vì mọi người đều uống rượu, tôi thấy có người ra ngoài thì không yên tâm nên đi theo…
Không ngờ ra ban công, tôi cảm thấy cô gái này rất kỳ lạ! Cô ấy đặt ly rượu trong tay lên bàn nhỏ ở ngoài, sau đó đờ đẫn đi đến rìa ban công.
May mà tôi nhanh tay nhanh mắt, bước tới kéo cô ấy lại nói: “Ở đây gió lớn, mùi rượu dễ bay…”
Người đẹp tóc ngắn nhìn tôi vài giây, sau đó đột nhiên như nhớ ra tôi là ai, mặt đỏ lên, xoay người đi vào nhà.
/1940
|