Đáng thương thay cho mẹ của cô bé vẫn còn đang chạy khắp nơi, hi vọng có thể tìm được con gái về…
Sau đó Lâm Hải nói với cha mẹ rằng, trước tiên cứ để không căn nhà đó một thời gian, dù gì tiền thuê nhà hiện giờ cũng không cao lắm, để sau hãy tính vậy! Cha mẹ của Lâm Hải nghe xong cũng không nói gì, căn hộ đó là họ mua cho con trai, giờ con trai cũng trưởng thành rồi, nó tự biết phải xử lý chuyện của mình như thế nào.
Về sau trong lúc anh ta đi Mỹ làm việc cho cấp trên thì quen biết với chúng tôi, vì lúc ấy mới vừa gặp mặt, chưa quen thân nhau lắm nên anh ta không muốn nhắc tới chuyện này.
Trong khoảng thời gian này cấp trên cho nghỉ đông một tháng, anh ta không có bạn gái, cũng không thích đi du lịch một mình, suy nghĩ mãi cuối cùng quyết định đến chỗ chúng tôi chơi, đồng thời xin ý kiến của chúng tôi về chuyện này.
Tôi nghe Lâm Hải trình bày mọi chuyện xong thì tỏ vẻ khó xử: “Ông anh à, vậy lần này cậu tới tìm bọn tôi là muốn giúp cậu tìm ra thi thể của cô bé đó? Hay là giúp cậu xử lý những thứ ma quỷ kia?”
Lâm Hải do dự một lúc mới nói: “Mới ban đầu thì tôi nghĩ chỉ cần để nhà tôi có thể cho thuê là được. Thế nhưng về sau suy nghĩ cẩn thận hơn, tôi lại thấy chắc chắn cô bé đó chết oan nên mới quay lại nơi mình đã xảy ra chuyện. Hơn nữa đến bây giờ mẹ của cô bé vẫn chưa biết con mình đã chết, cho nên tôi muốn nhờ các cậu giúp đỡ chị ấy…”
Tôi suy nghĩ rồi nói: “Cậu đã nói cho mẹ của cô bé kia biết chuyện mình có thể nhìn thấy cô bé chưa?”
Lần này Lâm Hải lắc đầu: “Tôi chưa nói, làm sao mà mở miệng được? Mỗi ngày người ta ôm hi vọng tìm được con mình, chẳng lẽ tôi lại đi nói với chị ấy rằng: con gái chị chết từ lâu rồi à! Thế chẳng phải chị ấy sẽ cào chết tôi hả?”
Tôi biết lời Lâm Hải nói là thật, nếu một người còn có hi vọng thì dù đường dưới chân có khó đi đến mức nào, cô ấy cũng sẽ không cảm thấy vất vả, nhưng một khi hi vọng biến thành tuyệt vọng… thì hậu quả khó mà tưởng tượng được.
Tôi cầm chén rượu lên uống một ngụm, rồi nói với Lâm Hải: “Nếu cậu muốn tìm thi thể thì chỉ cần mình tôi là đủ rồi, nhưng nếu muốn đuổi ma thì chỉ có thể tìm chú Lê!”
Lâm Hải vội xua tay: “Vậy thì không cần, chút chuyện nhỏ này của tôi nào dám làm phiền đến Lê đại sư chứ! Tôi nghĩ cô bé này cũng rất đáng thương, cậu cứ giúp tôi tìm thi thể của cô bé đó về để chôn cất tử tế, như thế nhà của tôi cũng sẽ không sao nữa.”
Tên này nói tới nói lui vẫn là muốn tôi giúp tìm thi thể, tôi bèn cười nói với anh ta: “Nếu chỉ tìm xác thì tất nhiên không cần phiền đến chú Lê, nhưng bây giờ có chuyện tương đối khó xử lý, đó chính là nếu không thông qua mẹ của đứa bé kia, chúng ta sẽ rất khó tìm được món đồ mà cô bé yêu thích lúc còn sống, mà không có vật như vậy, tôi không thể tìm được xác cô bé…”
Lâm Hải cũng vò đầu bứt tai: “Vậy làm sao bây giờ? Nếu nói thẳng cho chị ấy biết, tôi sợ chị ấy chịu không nổi…”
Cuối cùng sau khi bàn bạc cả buổi, chúng tôi quyết định trước tiên đi cùng Lâm Hải đến Thẩm Dương xem căn hộ của anh ta rồi tính tiếp, dù sao Đinh Nhất cũng được coi là một nửa học trò của chú Lê, nếu thật sự ở đấy có vấn đề gì, anh ta cũng có thể nhìn ra được một chút.
Hôm sau, chúng tôi chào chú Lê rồi cùng Lâm Hải đến Thẩm Dương. Trước kia mỗi lần đến nhà chú họ đều phải đi qua Cáp Nhĩ Tân, nhưng tôi chưa từng có ý nghĩ muốn đi thăm quan thành phố Thẩm Dương.
Nhưng bây giờ khi tới Thẩm Dương, tôi thật sự có cảm giác mình vừa đặt chân đến Đông Bắc. Những người chúng tôi gặp trên đường đều nói giọng chuẩn Đông Bắc, ngay đến cả tôi nghe họ nói cũng bị lái giọng đi ít nhiều…
Đến Thẩm Dương, Lâm Hải đặt cho chúng tôi một phòng khách sạn, anh ta đã nhờ bạn bè nghe ngóng giúp hiện giờ chị La Tinh đang ở đâu, xem ngày mai chúng tôi có thể đến gặp chị ấy hay không.
Đến giờ cơm tối, Lâm Hải đưa chúng tôi đến một tiệm cơm có các món thịt lợn rất đặc sắc. Vừa ngồi vào chỗ, một phục vụ mặc quần áo hoa đem thực đơn ra, cô bé tươi cười đon đả: “Ba anh trai muốn ăn gì ạ?”
Tôi bật cười, nói với cô bé phục vụ: “Em gái à, ở tiệm các em có món gì đặc sắc không?”
Cô bé phục vụ cười khúc khích, nói: “Đương nhiên là có, nghe giọng anh trai này hình như không phải người ở đây, cứ nghe em, đến Đông Bắc nhất định phải ăn dưa chua, thịt lợn, dồi lợn, đến tiệm chúng em thì anh càng phải ăn món thịt ngâm dưa chua, dồi chấm mắm tỏi!”
Tôi bị cô bé phục vụ này giới thiệu một hồi, cuối cùng chọn đầy một bàn toàn các món Đông Bắc. Sức ăn của tôi và Đinh Nhất khá nhiều, chắc chắn có thể ăn hết được.
Lúc đang ăn, Lâm Hải nhận được điện thoại của bạn gọi đến, nói là nhìn thấy La Tinh ở chợ Ngũ Ái, bây giờ ngày nào chị ấy cũng cầm ảnh con gái đến chợ Ngũ Ái, là nơi tập trung nhiều người nhất để tìm con, hi vọng có người có thể cung cấp cho chị một chút manh mối liên quan tới con gái.
Tôi nghe mà thấy chị ấy đáng thương quá, có lẽ chị ấy làm như vậy cũng là vì không còn cách nào khác cả, nên mới nghĩ ra một cách trong tuyệt vọng như thế…
Sáng sớm hôm sau, ba chúng tôi lái xe tới chợ Ngũ Ái ở Thẩm Dương, vì đây là chợ đầu mối chuyên bán buôn quần áo, giày mũ và các loại đồ linh tinh của toàn tỉnh, cho nên còn chưa tới chín giờ, biển người tới đây chọn hàng đã mênh mông bát ngát.
Trong dòng người đi mua đồ ở chợ, chúng tôi nhanh chóng nhìn thấy một người phụ nữ kì lạ đứng yên tại chỗ, tay giơ lên một tấm bảng. Tuy mặt trời vẫn chưa quá nóng, nhưng nhiệt độ không khí cũng đã đạt đến 26, 27 độ! Người phụ nữ đó đứng phơi mặt đỏ ửng dưới ánh nắng mặt trời và đang nói gì đó với những người đi qua…
Lâm Hải nhìn thấy, bèn chạy đến quầy đồ uống gần đấy mua một chai nước, sau đó bước nhanh về phía người phụ nữ kia. Khi cô ấy nhìn thấy Lâm Hải thì cười ngại, rồi cảm kích nhận lấy chai nước trong tay Lâm Hải uống một hớp nhỏ.
Không cần nghĩ cũng biết người phụ nữ này chính là La Tinh! Tóc chị cắt ngắn, dáng người hơi gầy gò, mặc dù khuôn mặt lúc này đã bị phơi dưới mặt trời đến đỏ bừng nhưng vẫn có thể nhìn ra được màu da tái nhợt.
Tôi thấy Lâm Hải nói mấy câu rồi cầm lấy tấm bảng trong tay chị ta, giúp chị giơ lên. Tôi thầm nghĩ anh chàng Lâm Hải này cũng là người mềm lòng, biết rõ việc giơ tấm bảng lên như thế là vô ích, nhưng vẫn nhiệt tình giúp đỡ La Tinh…
Tôi và Đinh Nhất cùng đi qua đó, Lâm Hải thấy chúng tôi cũng đến thì cười với La Tinh rồi nói: “Chị La, hai người này là bạn của em từ Hà Bắc tới, thời gian này em đang được nghỉ đông, cho nên họ mới đến chỗ em chơi.”
La Tinh nhìn chúng tôi khẽ gật đầu, sau đó chị ấy lấy trong ba lô phía sau ra hai tờ truyền đơn rồi đưa cho chúng tôi: “Hai em ở Hà Bắc à? Vậy có thể giúp chị mang tờ truyền đơn này về hỏi giúp xem có người nào nhìn thấy cô bé ở phía trên không, con bé là con gái của chị, tên là La Tử Huyên, năm nay chín tuổi rưỡi, mất tích từ nửa năm trước.”
Sau đó Lâm Hải nói với cha mẹ rằng, trước tiên cứ để không căn nhà đó một thời gian, dù gì tiền thuê nhà hiện giờ cũng không cao lắm, để sau hãy tính vậy! Cha mẹ của Lâm Hải nghe xong cũng không nói gì, căn hộ đó là họ mua cho con trai, giờ con trai cũng trưởng thành rồi, nó tự biết phải xử lý chuyện của mình như thế nào.
Về sau trong lúc anh ta đi Mỹ làm việc cho cấp trên thì quen biết với chúng tôi, vì lúc ấy mới vừa gặp mặt, chưa quen thân nhau lắm nên anh ta không muốn nhắc tới chuyện này.
Trong khoảng thời gian này cấp trên cho nghỉ đông một tháng, anh ta không có bạn gái, cũng không thích đi du lịch một mình, suy nghĩ mãi cuối cùng quyết định đến chỗ chúng tôi chơi, đồng thời xin ý kiến của chúng tôi về chuyện này.
Tôi nghe Lâm Hải trình bày mọi chuyện xong thì tỏ vẻ khó xử: “Ông anh à, vậy lần này cậu tới tìm bọn tôi là muốn giúp cậu tìm ra thi thể của cô bé đó? Hay là giúp cậu xử lý những thứ ma quỷ kia?”
Lâm Hải do dự một lúc mới nói: “Mới ban đầu thì tôi nghĩ chỉ cần để nhà tôi có thể cho thuê là được. Thế nhưng về sau suy nghĩ cẩn thận hơn, tôi lại thấy chắc chắn cô bé đó chết oan nên mới quay lại nơi mình đã xảy ra chuyện. Hơn nữa đến bây giờ mẹ của cô bé vẫn chưa biết con mình đã chết, cho nên tôi muốn nhờ các cậu giúp đỡ chị ấy…”
Tôi suy nghĩ rồi nói: “Cậu đã nói cho mẹ của cô bé kia biết chuyện mình có thể nhìn thấy cô bé chưa?”
Lần này Lâm Hải lắc đầu: “Tôi chưa nói, làm sao mà mở miệng được? Mỗi ngày người ta ôm hi vọng tìm được con mình, chẳng lẽ tôi lại đi nói với chị ấy rằng: con gái chị chết từ lâu rồi à! Thế chẳng phải chị ấy sẽ cào chết tôi hả?”
Tôi biết lời Lâm Hải nói là thật, nếu một người còn có hi vọng thì dù đường dưới chân có khó đi đến mức nào, cô ấy cũng sẽ không cảm thấy vất vả, nhưng một khi hi vọng biến thành tuyệt vọng… thì hậu quả khó mà tưởng tượng được.
Tôi cầm chén rượu lên uống một ngụm, rồi nói với Lâm Hải: “Nếu cậu muốn tìm thi thể thì chỉ cần mình tôi là đủ rồi, nhưng nếu muốn đuổi ma thì chỉ có thể tìm chú Lê!”
Lâm Hải vội xua tay: “Vậy thì không cần, chút chuyện nhỏ này của tôi nào dám làm phiền đến Lê đại sư chứ! Tôi nghĩ cô bé này cũng rất đáng thương, cậu cứ giúp tôi tìm thi thể của cô bé đó về để chôn cất tử tế, như thế nhà của tôi cũng sẽ không sao nữa.”
Tên này nói tới nói lui vẫn là muốn tôi giúp tìm thi thể, tôi bèn cười nói với anh ta: “Nếu chỉ tìm xác thì tất nhiên không cần phiền đến chú Lê, nhưng bây giờ có chuyện tương đối khó xử lý, đó chính là nếu không thông qua mẹ của đứa bé kia, chúng ta sẽ rất khó tìm được món đồ mà cô bé yêu thích lúc còn sống, mà không có vật như vậy, tôi không thể tìm được xác cô bé…”
Lâm Hải cũng vò đầu bứt tai: “Vậy làm sao bây giờ? Nếu nói thẳng cho chị ấy biết, tôi sợ chị ấy chịu không nổi…”
Cuối cùng sau khi bàn bạc cả buổi, chúng tôi quyết định trước tiên đi cùng Lâm Hải đến Thẩm Dương xem căn hộ của anh ta rồi tính tiếp, dù sao Đinh Nhất cũng được coi là một nửa học trò của chú Lê, nếu thật sự ở đấy có vấn đề gì, anh ta cũng có thể nhìn ra được một chút.
Hôm sau, chúng tôi chào chú Lê rồi cùng Lâm Hải đến Thẩm Dương. Trước kia mỗi lần đến nhà chú họ đều phải đi qua Cáp Nhĩ Tân, nhưng tôi chưa từng có ý nghĩ muốn đi thăm quan thành phố Thẩm Dương.
Nhưng bây giờ khi tới Thẩm Dương, tôi thật sự có cảm giác mình vừa đặt chân đến Đông Bắc. Những người chúng tôi gặp trên đường đều nói giọng chuẩn Đông Bắc, ngay đến cả tôi nghe họ nói cũng bị lái giọng đi ít nhiều…
Đến Thẩm Dương, Lâm Hải đặt cho chúng tôi một phòng khách sạn, anh ta đã nhờ bạn bè nghe ngóng giúp hiện giờ chị La Tinh đang ở đâu, xem ngày mai chúng tôi có thể đến gặp chị ấy hay không.
Đến giờ cơm tối, Lâm Hải đưa chúng tôi đến một tiệm cơm có các món thịt lợn rất đặc sắc. Vừa ngồi vào chỗ, một phục vụ mặc quần áo hoa đem thực đơn ra, cô bé tươi cười đon đả: “Ba anh trai muốn ăn gì ạ?”
Tôi bật cười, nói với cô bé phục vụ: “Em gái à, ở tiệm các em có món gì đặc sắc không?”
Cô bé phục vụ cười khúc khích, nói: “Đương nhiên là có, nghe giọng anh trai này hình như không phải người ở đây, cứ nghe em, đến Đông Bắc nhất định phải ăn dưa chua, thịt lợn, dồi lợn, đến tiệm chúng em thì anh càng phải ăn món thịt ngâm dưa chua, dồi chấm mắm tỏi!”
Tôi bị cô bé phục vụ này giới thiệu một hồi, cuối cùng chọn đầy một bàn toàn các món Đông Bắc. Sức ăn của tôi và Đinh Nhất khá nhiều, chắc chắn có thể ăn hết được.
Lúc đang ăn, Lâm Hải nhận được điện thoại của bạn gọi đến, nói là nhìn thấy La Tinh ở chợ Ngũ Ái, bây giờ ngày nào chị ấy cũng cầm ảnh con gái đến chợ Ngũ Ái, là nơi tập trung nhiều người nhất để tìm con, hi vọng có người có thể cung cấp cho chị một chút manh mối liên quan tới con gái.
Tôi nghe mà thấy chị ấy đáng thương quá, có lẽ chị ấy làm như vậy cũng là vì không còn cách nào khác cả, nên mới nghĩ ra một cách trong tuyệt vọng như thế…
Sáng sớm hôm sau, ba chúng tôi lái xe tới chợ Ngũ Ái ở Thẩm Dương, vì đây là chợ đầu mối chuyên bán buôn quần áo, giày mũ và các loại đồ linh tinh của toàn tỉnh, cho nên còn chưa tới chín giờ, biển người tới đây chọn hàng đã mênh mông bát ngát.
Trong dòng người đi mua đồ ở chợ, chúng tôi nhanh chóng nhìn thấy một người phụ nữ kì lạ đứng yên tại chỗ, tay giơ lên một tấm bảng. Tuy mặt trời vẫn chưa quá nóng, nhưng nhiệt độ không khí cũng đã đạt đến 26, 27 độ! Người phụ nữ đó đứng phơi mặt đỏ ửng dưới ánh nắng mặt trời và đang nói gì đó với những người đi qua…
Lâm Hải nhìn thấy, bèn chạy đến quầy đồ uống gần đấy mua một chai nước, sau đó bước nhanh về phía người phụ nữ kia. Khi cô ấy nhìn thấy Lâm Hải thì cười ngại, rồi cảm kích nhận lấy chai nước trong tay Lâm Hải uống một hớp nhỏ.
Không cần nghĩ cũng biết người phụ nữ này chính là La Tinh! Tóc chị cắt ngắn, dáng người hơi gầy gò, mặc dù khuôn mặt lúc này đã bị phơi dưới mặt trời đến đỏ bừng nhưng vẫn có thể nhìn ra được màu da tái nhợt.
Tôi thấy Lâm Hải nói mấy câu rồi cầm lấy tấm bảng trong tay chị ta, giúp chị giơ lên. Tôi thầm nghĩ anh chàng Lâm Hải này cũng là người mềm lòng, biết rõ việc giơ tấm bảng lên như thế là vô ích, nhưng vẫn nhiệt tình giúp đỡ La Tinh…
Tôi và Đinh Nhất cùng đi qua đó, Lâm Hải thấy chúng tôi cũng đến thì cười với La Tinh rồi nói: “Chị La, hai người này là bạn của em từ Hà Bắc tới, thời gian này em đang được nghỉ đông, cho nên họ mới đến chỗ em chơi.”
La Tinh nhìn chúng tôi khẽ gật đầu, sau đó chị ấy lấy trong ba lô phía sau ra hai tờ truyền đơn rồi đưa cho chúng tôi: “Hai em ở Hà Bắc à? Vậy có thể giúp chị mang tờ truyền đơn này về hỏi giúp xem có người nào nhìn thấy cô bé ở phía trên không, con bé là con gái của chị, tên là La Tử Huyên, năm nay chín tuổi rưỡi, mất tích từ nửa năm trước.”
/1940
|