Người Tìm Xác

Chương 383: Tiếng khóc lúc nửa đêm

/1940


Khi cô gái này vừa đi ra khỏi cửa phòng ngủ, mắt thoáng liếc qua trên ghế salon trong phòng khách, đột nhiên cô nhìn thấy một bé gái đang ngơ ngẩn ngồi trên ghế salon!

Cô gái sửng sốt trong khoảng ba giây, sau đó hét lên thất thanh.

Cậu bạn trong phòng ngủ nghe thấy tiếng hét của bạn gái, bèn chạy vội ra ngoài, nhưng lúc này trên ghế salon trong phòng khách chẳng còn bóng dáng ai cả. Mới đầu cậu ta còn tưởng rằng vì nghe thấy tiếng trẻ con khóc nên thần kinh của bạn gái mình mới quá nhạy cảm.

Nhưng đến đêm ngày thứ hai, tiếng khóc kia lại xuất hiện lần nữa, lúc này cậu ta mới cảm thấy rằng có thể nhà này thật sự có vấn đề, nhưng khi đó cậu ta vẫn chưa từng nhìn thấy bé gái mà bạn gái đã nói tới.

Về sau có một lần, Lâm Hải gọi điện thoại cho hai người họ và nói rằng lát nữa sẽ có người đến xem nhà, khách muốn thuê một căn phòng ngủ, đến tối sẽ qua. Khách muốn thuê cũng là một cặp tình nhân, nhưng không phải sinh viên mà là nhân viên của công ty ở gần đó.

Nhưng sau khi hai người này vào nhà xem xét một vòng xong, lúc gần đi họ đột nhiên nói một câu khiến hai sinh viên sợ mất mật…

Thì ra hai người kia bởi vì công việc rất bận rộn nên hầu như mỗi ngày về nhà đều mệt nhoài lên giường đi ngủ, cho nên bọn họ chỉ có một điều kiện duy nhất khi cùng thuê một căn nhà với người khác, đó là không được có trẻ con và thú cưng. Nhưng khi hai người này xem hết phòng và chuẩn bị rời đi, họ đột nhiên lại nói với hai sinh viên kia: “Hai bạn là sinh viên à? Sao trong nhà lại có đứa con lớn thế này?”

Hai sinh viên nghe xong mà sợ chết khiếp, vội hỏi hai người đến xem nhà: “Đứa con nào ạ? Con ở đâu ra?”

Hai người kia thấy hai sinh viên này hoảng hốt thì không nói gì mà bỏ đi. Sau đó họ gọi điện cho Lâm Hải, nói không muốn thuê cùng vì sợ đối phương quá ồn.

Lúc ấy Lâm Hải cũng không hiểu từ “quá ồn” này có ý gì nên không để trong lòng. Sau đó số lần cặp tình nhân nhỏ này nhìn thấy đứa bé gái kia ngày càng nhiều, làm hai đứa đến ban đêm cũng không dám về nhà ở.

Sau đó khó lắm mới có thêm khách vào ở cùng, họ nghĩ nhiều người chắc có thể tốt hơn một chút, nào ngờ người khách mới tới này là ca sĩ chuyên hát ở quán bar, hầu như ngày nào cũng ngày ngủ đêm đi làm, cơ hội bọn họ chạm mặt nhau rất ít.

Có một lần chẳng mấy khi anh ta ở nhà vào buổi tối mà không phải ra ngoài đi hát, tất cả cùng ngồi trong phòng khách trò chuyện tán gẫu, đều là người trẻ tuổi nên chỉ cần nói một lúc là họ đã quen thuộc lẫn nhau. Bỗng nhiên người ca sĩ làm ở quán bar hỏi: “Cô bé hay chơi ở cửa ra vào nhà mình là con nhà ai vậy?”

Hai sinh viên kia nghe thế đều biến sắc mặt, vội hỏi dáng vẻ của cô bé kia như thế nào, sau khi nghe anh ca sĩ làm ở quán bar tả lại xong, hai người họ có thể hoàn toàn chắc chắn đấy chính là bé gái mà họ thường xuyên nhìn thấy ngồi ở trên ghế salon trong phòng khách.

Lúc ấy đang là buổi đêm rồi, hai người thực sự cảm thấy sợ hãi nên không muốn đêm hôm khuya khoắt nói tới chuyện này nữa, thế là họ đành phải nói: “Có thể là con nhà hàng xóm đấy!”

Về sau, hai sinh viên cố ở thêm cho đến lúc chỉ còn mấy ngày nữa là đến kỳ trả tiền nhà, họ vội ra ngoài tìm chỗ thuê khác và chuyển đi…

Lúc ấy Lâm Hải nghe mà nghĩ thầm, nhà của mình nên mình biết, lấy đâu ra thứ quỷ quái gì được? Thế là Lâm Hải quyết định sẽ ở lại một đêm trong nhà, để xem thử có thể nhìn thấy bé gái mà mấy người kia đã nói không?!

Vì muốn quan sát cả đêm nên Lâm Hải định xem mấy bộ phim mà mình yêu thích, anh đi mua thêm một bịch cổ vịt cay cùng mấy chai bia về để vừa ăn vừa xem phim. Khi mang theo những thứ này vào thang máy, anh phát hiện bên trong có một bé gái nhìn rất quen, nhưng trong lúc nhất thời không thể nghĩ ra được đây là con của tầng nào.

Bé gái còn rất lễ phép nói với anh ta: “Con chào chú…”

Lâm Hải cũng cười nói với cô bé: “Chào con…”

Lúc này thang máy đã đến tầng mười một, anh ta vẫy tay với cô bé rồi đi đến trước cửa nhà mình, móc chìa khóa ra và mở cửa vào trong.

Lâm Hải cũng là một thanh niên có thần kinh thô, anh mở tivi, cắm USB vào rồi bắt đầu xem phim. Trong lúc xem còn ăn cổ vịt cay và uống bia…

Cuối cùng sau khi xem xong hai bộ phim, Lâm Hải buồn ngủ rũ cả ra, mà vì uống hai chai bia nên chẳng mấy chốc anh ta đã ngủ thiếp đi…

Không biết qua bao lâu, Lâm Hải đột nhiên bị tiếng khóc đánh thức!

Lúc ấy anh vẫn đang nằm ngủ trên salon thì bừng tỉnh giật mình ngồi dậy… Nhưng khi đó trong phòng đã tối om, phim trên tivi không biết đã biến thành màn hình nhiễu từ lúc nào, anh hoảng hốt một lúc mới nhớ ra mình đang ở đâu.

Phải nói lá gan của Lâm Hải lúc ấy cũng lớn, dù nghe được tiếng khóc nhưng anh không hề sợ hãi mà cẩn thận nghe xem tiếng khóc phát ra từ đâu, có cảm giác nó chợt xa chợt gần, lúc thì giống như ở bên ngoài cửa, khi lại như từ trong phòng ngủ phát ra…

Lâm Hải đứng lên đi đến trước cửa, chầm chậm dán tai lên cửa nghe ngóng động tĩnh bên ngoài. Đúng như anh ta dự đoán, tiếng khóc bi thương ai oán kia đúng là phát ra từ phía sau cánh cửa.

Lâm Hải đột nhiên vỗ mạnh một cái lên cửa nhà, đèn tự động bên ngoài hành lang ở trước cửa nhà anh ta lập tức sáng lên, Lâm Hải nhìn ra bên ngoài qua mắt mèo trên cửa và thấy bé gái lúc tối mình đã gặp trong thang máy… Vào lúc này, cô bé đang đứng ngay ngoài cửa!!

Chuyện này quá đột ngột khiến Lâm Hải dù to gan đến đâu cũng bị dọa sợ lùi lại liên tiếp về phía sau! Nhưng khi anh ta nhìn lại một lần nữa thì ngoài cửa đã không còn một bóng người.

Lúc ấy Lâm Hải còn nghĩ, chẳng lẽ do mình vừa tỉnh ngủ nên bị hoa mắt? Thế là anh ta mở đèn phòng lên, đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, nước lạnh làm đầu óc anh tỉnh táo hơn nhiều.

Cũng chính vào lúc này, anh bỗng nhiên nhớ ra bé gái trông rất quen kia là ai? Cái váy đó, cách ăn mặc đó, còn cả thái độ lúc chào hỏi anh ta nữa, chẳng phải là La Tử Huyên đã mất tích nửa năm trước đấy sao!

Nghĩ tới đây, Lâm Hải mới bắt đầu cảm thấy ớn lạnh! Chưa nói tới chuyện nửa năm rồi sao đứa trẻ kia không hề thay đổi gì, mà ngay cả quần áo trên người nó cũng là bộ mà nó mặc đúng hôm bị mất tích.

Nghe nói mẹ của cô bé vì tìm con mà đã chạy khắp một nửa Trung Quốc, nhưng tại sao cô bé về lại không tìm đến trước cửa nhà nó?! Tất cả đều quá kỳ lạ, điều này làm Lâm Hải không thể không nghĩ đến mục đích lần này mình tới đây…

Chẳng lẽ bé gái trong lời kể của hai bạn trẻ kia chính là cô bé này?

Đêm hôm đó, chính Lâm Hải cũng không biết mình ra khỏi khu chung cư như thế nào, đến khi anh ta về đến nhà thì cả người đã ướt đẫm mồ hôi. Mẹ Lâm Hải thấy con về muộn trong tình trạng như vậy thì cho rằng Lâm Hải lại đi uống rượu với bạn, nên cũng không hỏi nhiều.

Mặc dù buổi đêm Lâm Hải đã về tới nhà, nhưng anh vẫn không tài nào ngủ được. Anh ta nằm phân tích chuyện vừa rồi, cuối cùng đưa ra một kết luận, cô bé La Tử Huyên rất có thể đã chết rồi…

/1940

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status