Lúc này chú Lê phát hiện bên cạnh có một tảng đá kỳ quái, chú lập tức chiếu đèn pin sang, ba chúng tôi thấy thế cũng nhanh chóng lao tới. Đến đó thì thấy mặt trên của tảng đá này cũng có phù văn, hơn nữa còn có một chỗ lõm xuống, bên trong có cái gì đó đen sì sì.
La Hải rút dao găm ra quẹt thứ đen sì sì đó, ngửi thử và nói: “Là dầu hỏa thời xưa dùng, đã khô cạn rồi”.
Chú Lê nghe thế bèn lấy diêm trong người ra,2quẹt một que ném vào tảng đá kia, chỉ nghe “phừng… phừng… phừng…” liên tiếp mấy tiếng, hai bên bờ sông lập tức bùng lên từng đám lửa màu xanh lam.
Lúc này chúng tôi mới phát hiện, hoá ra tảng đá này là đèn dẫn lửa. Vừa rồi vì ánh sáng của đèn pin có hạn nên xung quanh con sông tối om không thấy rõ lắm, bây giờ nhìn lại mới phát hiện nơi này đúng là không chỉ đơn giản như thế…
“Mặt trên đây khắc chữ gì vậy?” Tôi tò mò hỏi.
Chú Lê nói5mập mờ: “Là chú đuổi quỷ của dân tộc Mãn, giờ xem ra mặc dù đây là cổ mộ nhưng cũng không phải cổ mộ đứng đắn gì, mọi người đều phải cẩn thận!”
Tôi nghe thế thì thấy khá buồn cười, cổ mộ mà còn chia ra đứng đắn với không đứng đắn à? Nhưng mà lại thấy Đinh Nhất cảnh giác nói: “Không khí ở đây không thích hợp lắm, tuy bây giờ ngoại trừ âm khí hơi nặng nề thì không có gì nữa, nhưng tôi vẫn lờ mờ cảm giác được giữa âm6khí lúc nặng lúc nhẹ có ẩn giấu một không khí khác…”
“Khí gì?” Tôi hỏi.
Đinh Nhất lắc đầu: “Không nói được, tóm lại chắc chắn không phải là thứ gì dễ trêu vào.”
Thứ có thể làm Đinh Nhất cũng sợ đương nhiên là không thể mất cảnh giác, vì thế đoạn đường sau đó tôi vẫn luôn bám sát phía sau Đinh Nhất.
Chúng tôi đi men theo ánh lửa kia, ven đường sẽ thình lình nhìn thấy vài khúc xương trắng linh tinh, nhưng chắc đều không phải người, bởi vì tôi không cảm giác thấy5có tàn hồn trên đó.
Chú Lê vừa đi vừa nhìn la bàn trong tay mình, tôi vươn đầu sang nhìn thì phát hiện kim la bàn quay rất nhanh, nhưng nhìn sao cũng như là đang quay loạn xạ.
“Tình hình này thế nào ạ?” Tôi hoảng hốt hỏi.
Vẻ mặt chú Lê cũng ngờ vực: “Từ trường ở đây có vấn đề, la bàn mất linh rồi.”
Đang nói thì Đinh Nhất đi đằng trước đột nhiên đứng lại, sau đó nhìn chằm chằm đằng trước. Tôi nhìn theo ánh mắt anh ta, phát hiện phía trước cách3chúng tôi chưa tới mười mét, có một quan tài màu đỏ máu nằm ngang…
“Mọi người đều phải cẩn thận!” Chú Lê dặn dò.
Đối phó quan tài thì La Hải là người thạo nghề, cho nên anh đi lên xem xét trước. Đinh Nhất là người trời sinh không biết sợ là gì nên cũng chậm rãi đi theo.
Còn lại tôi và chú Lê hai kẻ già cả ốm yếu, chỉ đành đứng xa xa nhìn, sợ đột nhiên nhảy ra một con cương thi cắn người.
La Hải đi lên trước rọi đèn pin cẩn thận quan sát, phát hiện màu đỏ bên trên không phải là sơn đỏ gì cả, trái lại nó như là một loại rêu màu đỏ, nhìn từ xa trông đỏ tươi như máu.
“Đây là mộ chủ à?” Tôi cẩn thận đi đến hỏi.
La Hải lắc đầu nói: “Cậu xem đá tảng hai bên bờ sông này, dường như nhìn mãi không thấy cuối, điều đó chứng minh công trình ngầm này còn sâu hơn chúng ta thấy, quan tài xuất hiện sớm như vậy, chỉ sợ chẳng phải chính chủ gì đâu.”
Lúc này Đinh Nhất cúi người ngửi rêu đỏ bám trên quan tài, sau đó ngẩng đầu nói với chúng tôi: “Mùi máu tươi rất nồng, chỉ sợ loại thực vật này đều được nuôi dưỡng bằng máu người.”
La Hải nghe xong cũng cúi người ngửi thử, sau đó nhăn mày lại nói: “Quan tài ở đây tuy rằng không phải chính chủ, nhưng cũng khá lợi hại, chắc là để giữ mộ.”
Nghe anh ta nói thế tôi càng thêm tò mò, vì thế lại sáp tới… Ấy thế mà vào lúc này, tôi chợt nghe thấy bên tai truyền đến một tràng tiếng cười khẽ của phụ nữ, giống tiếng cười ngày đó dẫn tôi vào tròng y như đúc!
Có thể là tôi sợ quá nên không chú ý, kết quả chân trái bị trượt làm cả người nghiêng về trước. Xuất phát từ bản năng, một tay tôi chống lên cỗ quan tài kia. Trong nháy mắt, tôi cảm thấy chỗ bàn tay chạm phải thứ dính nhớp nháp, cùng lúc đó trước mắt tôi tối sầm, có cảm giác cả người mình đang ngâm trong máu…
Tuy rằng tôi bị Đinh Nhất lôi ra khỏi quan tài rất nhanh, nhưng tay phải vẫn dính đầy dịch của loại rêu màu đỏ này, một cơn ớn lạnh từ bàn tay phải của tôi lan dần…
La Hải thấy thế thì lấy nước ấm trên người xuống rửa chất dịch màu đỏ trên tay tôi đi, nhưng cho dù anh chà thế nào cũng không sạch được!
Lúc này chú Lê phát hiện chuyện bất thường, bèn chiếu đèn pin lên tay của tôi, phát hiện chất lỏng màu đỏ đó phân tán trên da tôi như có sinh mệnh, giống những mạch máu dày đặc.
Nhìn thấy thế tôi đột nhiên nghĩ đến trong tiểu thuyết võ hiệp nếu gặp tình huống này, thường thì phải chặt bỏ cái tay trúng độc kia đi, hy vọng tôi không phải rơi vào kết cục đó!
May sao, hiện thực và tiểu thuyết viết không giống nhau, chú Lê dán một tấm phù màu vàng lên cánh tay tôi, lúc này xu thế lan ra của cái lưới màu đỏ đó mới ngừng lại, nhưng vẫn không thể hoàn toàn loại trừ thứ như mạng nhện đỏ ấy.
Tôi sợ hãi nhìn tay mình, muốn thử hỏi chú Lê là có chuyện gì thế, nhưng há miệng nửa ngày cũng không nói nên lời. Chẳng lẽ chất lỏng màu đỏ này sẽ làm cho người ta mất khả năng nói chuyện ư?
Nhưng một thoáng ngắn ngủi vừa rồi, những thứ tôi nhìn thấy kia là cái gì? Là giây phút trước khi chết của chủ nhân trong quan tài này ư? Nhìn thân thể lúc ẩn lúc hiện dầm mình trong máu kia, chủ nhân trong quan tài này chắc là một cô gái, nhưng một cô gái sao lại bị người ta dìm trong máu mà chết chìm chứ?
Đinh Nhất thấy tôi không thể nói chuyện, bèn ra hiệu bảo tôi há miệng cho anh ta xem, kết quả anh ta chiếu đèn pin vào trong miệng tôi thì sắc mặt lập tức thay đổi! Chỉ thấy đầu lưỡi của tôi lại có một cái mụn nước máu to, trong suốt lóng lánh, như là lúc nào cũng có thể nhỏ ra máu.
Anh ta lập tức gọi chú Lê đến xem, chú Lê nhìn thấy thì cũng sầm mặt, sau đó nhanh chóng kêu Đinh Nhất đưa con dao bạc luôn mang trên người anh ta ra đây, bảo La Hải giữ chặt người tôi từ phía sau, còn Đinh Nhất giữ đầu tôi cố định thật chặt.
Lúc ấy tôi không cảm thấy trong miệng mình mọc ra thứ gì, nhưng nhìn biểu cảm người này còn nghiêm trọng hơn người kia của bọn họ thì biết chẳng phải chuyện tốt lành. Mà chú Lê lại hung dữ cầm dao bạc tới gần tôi, trong nhất thời tôi có ảo giác, không phải họ sẽ cho là tôi bị ma nữ ám vào người chứ?
Khi chú ấy luồn dao bạc vào trong miệng, tôi cảm thấy một cơn đau thấu tim gan, tiếp theo tôi nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của phụ nữ… Sau đó trước mắt tôi tối sầm, không biết gì nữa.
Trong hốt hoảng, tôi như trở về một căn nhà cổ, tay còn cầm một cái quạt hương bồ đang quạt lửa cho một ấm sắc thuốc!
“Xuân Hỉ! Thuốc sắc được chưa? Bệnh đau tim của Cách cách lại tái phát rồi!”
La Hải rút dao găm ra quẹt thứ đen sì sì đó, ngửi thử và nói: “Là dầu hỏa thời xưa dùng, đã khô cạn rồi”.
Chú Lê nghe thế bèn lấy diêm trong người ra,2quẹt một que ném vào tảng đá kia, chỉ nghe “phừng… phừng… phừng…” liên tiếp mấy tiếng, hai bên bờ sông lập tức bùng lên từng đám lửa màu xanh lam.
Lúc này chúng tôi mới phát hiện, hoá ra tảng đá này là đèn dẫn lửa. Vừa rồi vì ánh sáng của đèn pin có hạn nên xung quanh con sông tối om không thấy rõ lắm, bây giờ nhìn lại mới phát hiện nơi này đúng là không chỉ đơn giản như thế…
“Mặt trên đây khắc chữ gì vậy?” Tôi tò mò hỏi.
Chú Lê nói5mập mờ: “Là chú đuổi quỷ của dân tộc Mãn, giờ xem ra mặc dù đây là cổ mộ nhưng cũng không phải cổ mộ đứng đắn gì, mọi người đều phải cẩn thận!”
Tôi nghe thế thì thấy khá buồn cười, cổ mộ mà còn chia ra đứng đắn với không đứng đắn à? Nhưng mà lại thấy Đinh Nhất cảnh giác nói: “Không khí ở đây không thích hợp lắm, tuy bây giờ ngoại trừ âm khí hơi nặng nề thì không có gì nữa, nhưng tôi vẫn lờ mờ cảm giác được giữa âm6khí lúc nặng lúc nhẹ có ẩn giấu một không khí khác…”
“Khí gì?” Tôi hỏi.
Đinh Nhất lắc đầu: “Không nói được, tóm lại chắc chắn không phải là thứ gì dễ trêu vào.”
Thứ có thể làm Đinh Nhất cũng sợ đương nhiên là không thể mất cảnh giác, vì thế đoạn đường sau đó tôi vẫn luôn bám sát phía sau Đinh Nhất.
Chúng tôi đi men theo ánh lửa kia, ven đường sẽ thình lình nhìn thấy vài khúc xương trắng linh tinh, nhưng chắc đều không phải người, bởi vì tôi không cảm giác thấy5có tàn hồn trên đó.
Chú Lê vừa đi vừa nhìn la bàn trong tay mình, tôi vươn đầu sang nhìn thì phát hiện kim la bàn quay rất nhanh, nhưng nhìn sao cũng như là đang quay loạn xạ.
“Tình hình này thế nào ạ?” Tôi hoảng hốt hỏi.
Vẻ mặt chú Lê cũng ngờ vực: “Từ trường ở đây có vấn đề, la bàn mất linh rồi.”
Đang nói thì Đinh Nhất đi đằng trước đột nhiên đứng lại, sau đó nhìn chằm chằm đằng trước. Tôi nhìn theo ánh mắt anh ta, phát hiện phía trước cách3chúng tôi chưa tới mười mét, có một quan tài màu đỏ máu nằm ngang…
“Mọi người đều phải cẩn thận!” Chú Lê dặn dò.
Đối phó quan tài thì La Hải là người thạo nghề, cho nên anh đi lên xem xét trước. Đinh Nhất là người trời sinh không biết sợ là gì nên cũng chậm rãi đi theo.
Còn lại tôi và chú Lê hai kẻ già cả ốm yếu, chỉ đành đứng xa xa nhìn, sợ đột nhiên nhảy ra một con cương thi cắn người.
La Hải đi lên trước rọi đèn pin cẩn thận quan sát, phát hiện màu đỏ bên trên không phải là sơn đỏ gì cả, trái lại nó như là một loại rêu màu đỏ, nhìn từ xa trông đỏ tươi như máu.
“Đây là mộ chủ à?” Tôi cẩn thận đi đến hỏi.
La Hải lắc đầu nói: “Cậu xem đá tảng hai bên bờ sông này, dường như nhìn mãi không thấy cuối, điều đó chứng minh công trình ngầm này còn sâu hơn chúng ta thấy, quan tài xuất hiện sớm như vậy, chỉ sợ chẳng phải chính chủ gì đâu.”
Lúc này Đinh Nhất cúi người ngửi rêu đỏ bám trên quan tài, sau đó ngẩng đầu nói với chúng tôi: “Mùi máu tươi rất nồng, chỉ sợ loại thực vật này đều được nuôi dưỡng bằng máu người.”
La Hải nghe xong cũng cúi người ngửi thử, sau đó nhăn mày lại nói: “Quan tài ở đây tuy rằng không phải chính chủ, nhưng cũng khá lợi hại, chắc là để giữ mộ.”
Nghe anh ta nói thế tôi càng thêm tò mò, vì thế lại sáp tới… Ấy thế mà vào lúc này, tôi chợt nghe thấy bên tai truyền đến một tràng tiếng cười khẽ của phụ nữ, giống tiếng cười ngày đó dẫn tôi vào tròng y như đúc!
Có thể là tôi sợ quá nên không chú ý, kết quả chân trái bị trượt làm cả người nghiêng về trước. Xuất phát từ bản năng, một tay tôi chống lên cỗ quan tài kia. Trong nháy mắt, tôi cảm thấy chỗ bàn tay chạm phải thứ dính nhớp nháp, cùng lúc đó trước mắt tôi tối sầm, có cảm giác cả người mình đang ngâm trong máu…
Tuy rằng tôi bị Đinh Nhất lôi ra khỏi quan tài rất nhanh, nhưng tay phải vẫn dính đầy dịch của loại rêu màu đỏ này, một cơn ớn lạnh từ bàn tay phải của tôi lan dần…
La Hải thấy thế thì lấy nước ấm trên người xuống rửa chất dịch màu đỏ trên tay tôi đi, nhưng cho dù anh chà thế nào cũng không sạch được!
Lúc này chú Lê phát hiện chuyện bất thường, bèn chiếu đèn pin lên tay của tôi, phát hiện chất lỏng màu đỏ đó phân tán trên da tôi như có sinh mệnh, giống những mạch máu dày đặc.
Nhìn thấy thế tôi đột nhiên nghĩ đến trong tiểu thuyết võ hiệp nếu gặp tình huống này, thường thì phải chặt bỏ cái tay trúng độc kia đi, hy vọng tôi không phải rơi vào kết cục đó!
May sao, hiện thực và tiểu thuyết viết không giống nhau, chú Lê dán một tấm phù màu vàng lên cánh tay tôi, lúc này xu thế lan ra của cái lưới màu đỏ đó mới ngừng lại, nhưng vẫn không thể hoàn toàn loại trừ thứ như mạng nhện đỏ ấy.
Tôi sợ hãi nhìn tay mình, muốn thử hỏi chú Lê là có chuyện gì thế, nhưng há miệng nửa ngày cũng không nói nên lời. Chẳng lẽ chất lỏng màu đỏ này sẽ làm cho người ta mất khả năng nói chuyện ư?
Nhưng một thoáng ngắn ngủi vừa rồi, những thứ tôi nhìn thấy kia là cái gì? Là giây phút trước khi chết của chủ nhân trong quan tài này ư? Nhìn thân thể lúc ẩn lúc hiện dầm mình trong máu kia, chủ nhân trong quan tài này chắc là một cô gái, nhưng một cô gái sao lại bị người ta dìm trong máu mà chết chìm chứ?
Đinh Nhất thấy tôi không thể nói chuyện, bèn ra hiệu bảo tôi há miệng cho anh ta xem, kết quả anh ta chiếu đèn pin vào trong miệng tôi thì sắc mặt lập tức thay đổi! Chỉ thấy đầu lưỡi của tôi lại có một cái mụn nước máu to, trong suốt lóng lánh, như là lúc nào cũng có thể nhỏ ra máu.
Anh ta lập tức gọi chú Lê đến xem, chú Lê nhìn thấy thì cũng sầm mặt, sau đó nhanh chóng kêu Đinh Nhất đưa con dao bạc luôn mang trên người anh ta ra đây, bảo La Hải giữ chặt người tôi từ phía sau, còn Đinh Nhất giữ đầu tôi cố định thật chặt.
Lúc ấy tôi không cảm thấy trong miệng mình mọc ra thứ gì, nhưng nhìn biểu cảm người này còn nghiêm trọng hơn người kia của bọn họ thì biết chẳng phải chuyện tốt lành. Mà chú Lê lại hung dữ cầm dao bạc tới gần tôi, trong nhất thời tôi có ảo giác, không phải họ sẽ cho là tôi bị ma nữ ám vào người chứ?
Khi chú ấy luồn dao bạc vào trong miệng, tôi cảm thấy một cơn đau thấu tim gan, tiếp theo tôi nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của phụ nữ… Sau đó trước mắt tôi tối sầm, không biết gì nữa.
Trong hốt hoảng, tôi như trở về một căn nhà cổ, tay còn cầm một cái quạt hương bồ đang quạt lửa cho một ấm sắc thuốc!
“Xuân Hỉ! Thuốc sắc được chưa? Bệnh đau tim của Cách cách lại tái phát rồi!”
/1940
|