Tôi thấy mình vội vội vàng vàng sờ lên cái ấm sắc thuốc, tiếp đó nghe tiếng một cô bé kêu ui da, rõ ràng là bị cái nắp nóng ran kia làm phỏng rồi.
Lúc này nghe thấy một giọng nói the thé chát chúa: “Ái chà, con nha đầu chết tiệt này sao làm gì cũng không được thế hử! Nếu làm chậm trễ bệnh tình của Cách cách, cẩn thận ta lột da của mi ra!”
Tiếp theo nhìn thấy2một người đàn ông dáng người gầy ốm đi tới, lão ta mặc quần áo thái giám như trong phim truyền hình về triều Thanh, mặt mũi nanh nọc nhìn tôi…
Nha đầu Xuân Hỉ run rẩy như rất sợ cái lão nửa nam nửa nữ này, tôi hiểu ngay, bây giờ mình đang ở trong ký ức lúc còn sống của Xuân Hỉ.
“Xin lỗi… Phúc công công, con sẽ đưa thuốc của Cách cách sang ngay đây ạ!” Xuân Hỉ nói5mà run như cầy sấy.
“Còn không mau đi!” Tiếng của Phúc công công vừa the thé vừa chói tai, tôi nghe mà đau đầu.
“Tiến Bảo… Tiến Bảo!”
Đinh Nhất? Đây là tiếng Đinh Nhất đang gọi, xem ra tôi đã lâm vào trạng thái nửa hôn mê nào đó rồi, họ đang thử đánh thức tôi dậy. Tuy nhiên bây giờ tôi không muốn tỉnh lại nhanh như vậy, bởi vì tôi rất tò mò quá khứ của cô gái nhỏ này6đã trải qua những chuyện gì…
Một lúc sau, Xuân Hỉ bưng một cái chén đựng thứ đen sì sì đi theo Phúc công công vào một biệt viện tráng lệ. Lúc này tôi mới phát hiện, tuy nơi này có phong cách kiến trúc tương tự nhà cổ, nhưng khi xem xét kỹ lưỡng thì nó cầu kỳ hơn.
Nếu nói nhà cổ của tổng giám đốc Lương trước đó là hàng loại A, vậy tòa nhà ở đây chính là hàng5chính hãng. Sau khi vào phòng, nhìn thấy những thứ bày biện trong phòng lại càng giật mình, đó là những thứ chỉ có thể nhìn thấy ở viện bảo tàng cố cung mà!
Đáng tiếc đây đều là ký ức của Xuân Hỉ, nếu tôi xuyên không thật thì tốt rồi, vậy có thể mang theo một hai món trở về, tôi cũng không cần khổ cực ra ngoài đổ mồ hôi sôi nước mắt kiếm tiền nữa.
Đang nghĩ ngợi đẩu3đâu, thì thấy phía trước màn có một bàn tay phụ nữ trắng nõn vươn ra, Phúc công công thấy thế lập tức như cháu chắt ba đời bê chén thuốc dâng tới.
“Chủ nhân, thuốc hơi nóng, nô tài thổi cho người…” Phúc công công nịnh nọt nói.
Lúc này một giọng nói mềm mại từ trong màn truyền ra: “Tiểu Phúc Tử, thuốc này có đắng không vậy?”
“Chủ tử, thuốc đắng dã tật… Người ngoan ngoãn nghe lời đại phu, đến lúc đó… Ha ha… Nhất định có thể sinh cho phò mã một cậu nhóc mập mạp!” Khi Phúc công công nhắc tới cậu nhóc mập mạp thì vui vẻ ra mặt, cứ như chính lão sinh được vậy.
“Hừ! Ta vào phủ cũng đã hơn hai năm, số lần A Kỳ Các đến phòng ta chỉ đếm trên mười đầu ngón tay! Đừng nói đến con, cả quả trứng cũng không mang được!” Giọng nói của người phụ nữ u oán.
Hình ảnh xoay chuyển, Xuân Hỉ xách một xô nước đang lau thềm đá trong sân, đột nhiên bị một bóng đen chắn trước mặt. Xuân Hỉ ngẩng đầu nhìn thấy, lại là một người đàn ông tướng mạo đẹp đẽ, ăn mặc lộng lẫy.
“Phò… Phò mã, người đã về ạ! Nô tì đi bẩm báo Cách cách!” Xuân Hỉ cuống quít đứng dậy nói.
Nhưng người đàn ông kia lại mang vẻ mặt lưu manh nói: “Cái gì mà phò mã với không phò mã, chỉ cần không ở trước mặt Cách cách, em cứ gọi ta là Bối lặc gia…” Nói xong hắn ta khẽ nâng cằm Xuân Hỉ lên và nói: “Chậc chậc chậc… Đáng tiếc cho khuôn mặt nhỏ này, thế mà phải ở đây làm công việc tầm thường, ta sẽ nói với Ngô tổng quản một tiếng, mấy việc này về sau để cho tạp dịch đi làm.”
Xuân Hỉ nghe thấy thì rất lo sợ, tuy nàng không biết phò mã nói vậy là thật hay giả, nhưng nếu để Cách cách biết, mình chắc chắn sẽ không có quả ngọt mà ăn! Quả nhiên, lúc phò mã động tay động chân với nàng, một đôi mắt ác độc đang dữ dằn nhìn chằm chằm vào nàng.
Xuân Hỉ biết đó là Phúc công công, xem ra lát nữa mình không tránh được một trận đòn đau rồi, quả nhiên, trời vừa sẩm tối, Thu Lai đã chạy tới gọi nàng, nói là Cách cách bảo qua đó một chuyến…
Khi nàng nơm nớp lo sợ đi vào phòng Cách cách thì phát hiện, người cáo trạng là Phúc công công đã đứng sẵn ở bên cạnh Cách cách. Xuân Hỉ bị dọa quỳ bịch xuống đất nói: “Cách cách tha mạng, Xuân Hỉ tuyệt đối không có bất kỳ suy nghĩ gì không an phận, hồi chiều là phò mã lấy nô tì ra làm trò đùa thôi! Cách cách nhất định đừng cho là thật ạ!”
Cách cách cao cao tại thượng buông tẩu thuốc trong tay xuống, sau đó uống một ngụm trà nóng trên bàn rồi nói: “Xuân Hỉ à, đáng lý ra ngươi cũng không phải người ngoài, là nha đầu ta mang từ phủ Vương gia tới, tình hình của ta hẳn ngươi đã biết rồi. Lúc trước bị Thái Hậu chỉ hôn cho A Kỳ Các, ta đã không vui, nhưng mà hết cách, thánh ân khó sửa, ta cũng chỉ có thể nhận mệnh. Tuy nhiên không ngờ A Kỳ Các này chẳng những là đồ vô dụng, lại còn trời sinh phong lưu, nếu ta còn không sinh được con trai, về sau không chừng mọi việc trong phủ này phải dựa vào thằng nhãi con của đồ đĩ nhỏ nào nữa đấy! Cho nên ấy mà, có phải ngươi cũng nên chia sẻ phiền muộn với chủ tử như ta không!”
Xuân Hỉ nghe xong lập tức cúi rạp người trên mặt đất nói: “Chủ nhân chính là trời của nô tì, người bảo nô tì làm gì nô tì sẽ làm đó, tuyệt đối không nói hai lời!”
“Giỏi, ta chờ chính là những lời này của ngươi!” Vẻ mặt của Cách cách phấn khởi.
Ngay lúc đó Xuân Hỉ còn không biết chủ nhân muốn nàng làm gì, chờ khi nàng biết thì đã muộn rồu… Hoá ra Tát Mãn giáo có một loại vu thuật, có thể khiến phụ nữ mang thai quỷ.
Thai quỷ này khác với thai nhi bình thường, tuy rằng cơ thể của phụ nữ cũng hiện rõ giống như mang thai, nhưng đến khi tới ngày sẽ chỉ sinh ra một bãi máu đen. Đến lúc đó chỉ cần tìm một đứa trẻ con đủ tháng giống vậy ngâm vào máu đen này, thì thai quỷ trước đấy sẽ chiếm lấy thân thể đứa bé đó sống lại!
Cách cách biết chuyện này hiểm độc, cho nên để bảo mật tuyệt đối thì không thể tìm người ngoài, bởi vậy ả ta mới coi trọng Xuân Hỉ, nhưng Xuân Hỉ là một nha đầu còn tơ, đâu ra mà có thai đây? Vì thế Phúc công công mới hiến cho Cách cách một kế, đó chính là lão ra ngoài phủ tìm mấy thằng cu li về, mỗi ngày thay phiên nhau chà đạp Xuân Hỉ, đến khi nàng mang thai mới thôi…
Từ đó về sau, cuộc sống của Xuân Hỉ không thấy ánh mặt trời, nàng bị Phúc công công nhốt trong một căn nhà riêng của Cách cách ở ngoài phủ, hễ là đàn ông được đưa vào nhà đều bị che mặt, họ vừa không biết đây là đâu, cũng không nhìn thấy dáng vẻ của Xuân Hỉ.
Ngày tháng đau khổ như vậy Xuân Hỉ phải chịu đựng hai tháng, cuối cùng, Xuân Hỉ mang thai. Sau khi Cách cách biết được tin này thì lập tức cho Phúc công công lén đưa người vào phủ, sau đó giấu trong nhà kề ở biệt viện.
Cùng lúc đó, Cách cách dùng mưu kế lừa phò mã tới phòng mình, chuốc say cho hắn ta ngủ lại một đêm, sau đó tuyên bố với bên ngoài là mình đã có thai. Thân phận của Cách cách tôn quý, có thai đương nhiên là chuyện lớn, cả Thái hậu ở trong cung đều hạ ý chỉ bảo A Kỳ Các chăm sóc Cách cách cho cẩn thận, nhất định không thể xảy ra sơ xuất gì.
Cứ như vậy, hai thai phụ cùng nhau dưỡng thai trong biệt viện. Vì để đứa con trong bụng Xuân Hỉ được bình an sinh ra, mỗi ngày Phúc công công đều sẽ cho nàng uống thuốc dưỡng thai vừa đặc vừa đắng. Mà Xuân Hỉ cũng tự biết, chỉ sợ lúc đứa con này sinh ra thì cũng chính là ngày chết của mình.
Lúc này nghe thấy một giọng nói the thé chát chúa: “Ái chà, con nha đầu chết tiệt này sao làm gì cũng không được thế hử! Nếu làm chậm trễ bệnh tình của Cách cách, cẩn thận ta lột da của mi ra!”
Tiếp theo nhìn thấy2một người đàn ông dáng người gầy ốm đi tới, lão ta mặc quần áo thái giám như trong phim truyền hình về triều Thanh, mặt mũi nanh nọc nhìn tôi…
Nha đầu Xuân Hỉ run rẩy như rất sợ cái lão nửa nam nửa nữ này, tôi hiểu ngay, bây giờ mình đang ở trong ký ức lúc còn sống của Xuân Hỉ.
“Xin lỗi… Phúc công công, con sẽ đưa thuốc của Cách cách sang ngay đây ạ!” Xuân Hỉ nói5mà run như cầy sấy.
“Còn không mau đi!” Tiếng của Phúc công công vừa the thé vừa chói tai, tôi nghe mà đau đầu.
“Tiến Bảo… Tiến Bảo!”
Đinh Nhất? Đây là tiếng Đinh Nhất đang gọi, xem ra tôi đã lâm vào trạng thái nửa hôn mê nào đó rồi, họ đang thử đánh thức tôi dậy. Tuy nhiên bây giờ tôi không muốn tỉnh lại nhanh như vậy, bởi vì tôi rất tò mò quá khứ của cô gái nhỏ này6đã trải qua những chuyện gì…
Một lúc sau, Xuân Hỉ bưng một cái chén đựng thứ đen sì sì đi theo Phúc công công vào một biệt viện tráng lệ. Lúc này tôi mới phát hiện, tuy nơi này có phong cách kiến trúc tương tự nhà cổ, nhưng khi xem xét kỹ lưỡng thì nó cầu kỳ hơn.
Nếu nói nhà cổ của tổng giám đốc Lương trước đó là hàng loại A, vậy tòa nhà ở đây chính là hàng5chính hãng. Sau khi vào phòng, nhìn thấy những thứ bày biện trong phòng lại càng giật mình, đó là những thứ chỉ có thể nhìn thấy ở viện bảo tàng cố cung mà!
Đáng tiếc đây đều là ký ức của Xuân Hỉ, nếu tôi xuyên không thật thì tốt rồi, vậy có thể mang theo một hai món trở về, tôi cũng không cần khổ cực ra ngoài đổ mồ hôi sôi nước mắt kiếm tiền nữa.
Đang nghĩ ngợi đẩu3đâu, thì thấy phía trước màn có một bàn tay phụ nữ trắng nõn vươn ra, Phúc công công thấy thế lập tức như cháu chắt ba đời bê chén thuốc dâng tới.
“Chủ nhân, thuốc hơi nóng, nô tài thổi cho người…” Phúc công công nịnh nọt nói.
Lúc này một giọng nói mềm mại từ trong màn truyền ra: “Tiểu Phúc Tử, thuốc này có đắng không vậy?”
“Chủ tử, thuốc đắng dã tật… Người ngoan ngoãn nghe lời đại phu, đến lúc đó… Ha ha… Nhất định có thể sinh cho phò mã một cậu nhóc mập mạp!” Khi Phúc công công nhắc tới cậu nhóc mập mạp thì vui vẻ ra mặt, cứ như chính lão sinh được vậy.
“Hừ! Ta vào phủ cũng đã hơn hai năm, số lần A Kỳ Các đến phòng ta chỉ đếm trên mười đầu ngón tay! Đừng nói đến con, cả quả trứng cũng không mang được!” Giọng nói của người phụ nữ u oán.
Hình ảnh xoay chuyển, Xuân Hỉ xách một xô nước đang lau thềm đá trong sân, đột nhiên bị một bóng đen chắn trước mặt. Xuân Hỉ ngẩng đầu nhìn thấy, lại là một người đàn ông tướng mạo đẹp đẽ, ăn mặc lộng lẫy.
“Phò… Phò mã, người đã về ạ! Nô tì đi bẩm báo Cách cách!” Xuân Hỉ cuống quít đứng dậy nói.
Nhưng người đàn ông kia lại mang vẻ mặt lưu manh nói: “Cái gì mà phò mã với không phò mã, chỉ cần không ở trước mặt Cách cách, em cứ gọi ta là Bối lặc gia…” Nói xong hắn ta khẽ nâng cằm Xuân Hỉ lên và nói: “Chậc chậc chậc… Đáng tiếc cho khuôn mặt nhỏ này, thế mà phải ở đây làm công việc tầm thường, ta sẽ nói với Ngô tổng quản một tiếng, mấy việc này về sau để cho tạp dịch đi làm.”
Xuân Hỉ nghe thấy thì rất lo sợ, tuy nàng không biết phò mã nói vậy là thật hay giả, nhưng nếu để Cách cách biết, mình chắc chắn sẽ không có quả ngọt mà ăn! Quả nhiên, lúc phò mã động tay động chân với nàng, một đôi mắt ác độc đang dữ dằn nhìn chằm chằm vào nàng.
Xuân Hỉ biết đó là Phúc công công, xem ra lát nữa mình không tránh được một trận đòn đau rồi, quả nhiên, trời vừa sẩm tối, Thu Lai đã chạy tới gọi nàng, nói là Cách cách bảo qua đó một chuyến…
Khi nàng nơm nớp lo sợ đi vào phòng Cách cách thì phát hiện, người cáo trạng là Phúc công công đã đứng sẵn ở bên cạnh Cách cách. Xuân Hỉ bị dọa quỳ bịch xuống đất nói: “Cách cách tha mạng, Xuân Hỉ tuyệt đối không có bất kỳ suy nghĩ gì không an phận, hồi chiều là phò mã lấy nô tì ra làm trò đùa thôi! Cách cách nhất định đừng cho là thật ạ!”
Cách cách cao cao tại thượng buông tẩu thuốc trong tay xuống, sau đó uống một ngụm trà nóng trên bàn rồi nói: “Xuân Hỉ à, đáng lý ra ngươi cũng không phải người ngoài, là nha đầu ta mang từ phủ Vương gia tới, tình hình của ta hẳn ngươi đã biết rồi. Lúc trước bị Thái Hậu chỉ hôn cho A Kỳ Các, ta đã không vui, nhưng mà hết cách, thánh ân khó sửa, ta cũng chỉ có thể nhận mệnh. Tuy nhiên không ngờ A Kỳ Các này chẳng những là đồ vô dụng, lại còn trời sinh phong lưu, nếu ta còn không sinh được con trai, về sau không chừng mọi việc trong phủ này phải dựa vào thằng nhãi con của đồ đĩ nhỏ nào nữa đấy! Cho nên ấy mà, có phải ngươi cũng nên chia sẻ phiền muộn với chủ tử như ta không!”
Xuân Hỉ nghe xong lập tức cúi rạp người trên mặt đất nói: “Chủ nhân chính là trời của nô tì, người bảo nô tì làm gì nô tì sẽ làm đó, tuyệt đối không nói hai lời!”
“Giỏi, ta chờ chính là những lời này của ngươi!” Vẻ mặt của Cách cách phấn khởi.
Ngay lúc đó Xuân Hỉ còn không biết chủ nhân muốn nàng làm gì, chờ khi nàng biết thì đã muộn rồu… Hoá ra Tát Mãn giáo có một loại vu thuật, có thể khiến phụ nữ mang thai quỷ.
Thai quỷ này khác với thai nhi bình thường, tuy rằng cơ thể của phụ nữ cũng hiện rõ giống như mang thai, nhưng đến khi tới ngày sẽ chỉ sinh ra một bãi máu đen. Đến lúc đó chỉ cần tìm một đứa trẻ con đủ tháng giống vậy ngâm vào máu đen này, thì thai quỷ trước đấy sẽ chiếm lấy thân thể đứa bé đó sống lại!
Cách cách biết chuyện này hiểm độc, cho nên để bảo mật tuyệt đối thì không thể tìm người ngoài, bởi vậy ả ta mới coi trọng Xuân Hỉ, nhưng Xuân Hỉ là một nha đầu còn tơ, đâu ra mà có thai đây? Vì thế Phúc công công mới hiến cho Cách cách một kế, đó chính là lão ra ngoài phủ tìm mấy thằng cu li về, mỗi ngày thay phiên nhau chà đạp Xuân Hỉ, đến khi nàng mang thai mới thôi…
Từ đó về sau, cuộc sống của Xuân Hỉ không thấy ánh mặt trời, nàng bị Phúc công công nhốt trong một căn nhà riêng của Cách cách ở ngoài phủ, hễ là đàn ông được đưa vào nhà đều bị che mặt, họ vừa không biết đây là đâu, cũng không nhìn thấy dáng vẻ của Xuân Hỉ.
Ngày tháng đau khổ như vậy Xuân Hỉ phải chịu đựng hai tháng, cuối cùng, Xuân Hỉ mang thai. Sau khi Cách cách biết được tin này thì lập tức cho Phúc công công lén đưa người vào phủ, sau đó giấu trong nhà kề ở biệt viện.
Cùng lúc đó, Cách cách dùng mưu kế lừa phò mã tới phòng mình, chuốc say cho hắn ta ngủ lại một đêm, sau đó tuyên bố với bên ngoài là mình đã có thai. Thân phận của Cách cách tôn quý, có thai đương nhiên là chuyện lớn, cả Thái hậu ở trong cung đều hạ ý chỉ bảo A Kỳ Các chăm sóc Cách cách cho cẩn thận, nhất định không thể xảy ra sơ xuất gì.
Cứ như vậy, hai thai phụ cùng nhau dưỡng thai trong biệt viện. Vì để đứa con trong bụng Xuân Hỉ được bình an sinh ra, mỗi ngày Phúc công công đều sẽ cho nàng uống thuốc dưỡng thai vừa đặc vừa đắng. Mà Xuân Hỉ cũng tự biết, chỉ sợ lúc đứa con này sinh ra thì cũng chính là ngày chết của mình.
/1940
|