Rối ren liên tiếp, cho dù là tâp đoàn Tề thị hay là người nhà Tề gia, đều đã bị đả kích nghiêm trọng. Ngô Niệm ngồi tù bị án tử hình, lúc sắp chết đều nhớ mãi không quên người mà Tề Gia Tĩnh lựa chọn cuối cùng là Hứa Bội Dung.
Thậm chí đến cuối cùng, Ngô Niệm vẫn nói với Tề Tư Mục, Hứa gia mãi mãi là kẻ thù của Tề gia, Tề gia sở dĩ có hôm nay, đều là Hứa gia tạo nghiệp chướng.
Bỗng nhiên, người tâm phúc của Tề gia đều đi hết, chỉ còn lại ả ta và anh trai Tề Tư Gia, rất nhiều người hầu đều lựa chọn rời đi, có lẽ là dự cảm được mối nguy hiểm rình rập, ả ta sợ hãi đối diện với Tề Tư Gia trong tòa biệt thự trống rỗng này.
Đi ở cầu thang, ả ta có thể nghe được tiếng hít thở của chính mình, đối với một người không thích im lặng như ả mà nói, đó là một loại tra tấn thống khổ.
Giờ phút này, ả chỉ có thể nghĩ đến duy nhất đích một người, chỉ còn lại có Thân Tử Kiều.
Nghĩ đến hắn, lòng Tề Tư Mục vẫn chảy một chút ấm áp, có lẽ hắn sẽ cho chính mình an ủi cùng bảo hộ tốt lắm, dù sao cũng đã từng như vậy sủng ái ả.
Chính là cho tới bây giờ ả đều không có nghĩ tới, sủng ái của hắn chỉ giới hạn trên giường, trong cuộc sống của ả gặp khó khăn gì, hắn chưa bao giờ xuất hiện qua, cho dù là khi ả mất đi người thân.
Trong căn phòng đặc thù của Thân Tử Kiều, ả theo thói quen bấm mật mã cũ, lúc này đây, không có thuận lợi mà tiến vào căn phòng như trước, nói lên mật mã không đúng.
"Chẳng lẽ mình hồi lâu không có đến nên quên, hẳn là không vậy chứ? Mật mã này cô rất quen thuộc". Trong lòng Tề Tư Mục thấy khó hiểu nói, lại một lần nữa bấm lại mật mã, vẫn là sai như trước.
"Chẳng lẽ là mật mã đã bị phá, Thân Tử Kiều không biết nên không có sửa chữa?" Điều ả ta không ngờ tới chính là Thân Tử Kiều đã sớm thay đổi chuỗi mật mã này rồi, mà điều này cũng là ám chỉ với ả, người trong căn phòng này sẽ không muốn gặp ả nữa, cũng không cần ả nữa.
Đang lúc ả do dự có nên báo cáo tình huống này cho Thân Tử Kiều hay không, cửa lại đột nhiên bị mở ra, hơn nữa bên cạnh còn có một người đàn bà rất xinh đẹp, Tề Tư Mục trợn lớn mắt, nhất thời hiểu được tất cả.
"Tề tiểu thư, đã lâu không gặp!" Tần Lê Tư quyến rũ cười, hào phóng tiếp đón.
"Tại sao cô lại ở đây? Ai cho phép cô tới?"
"Đương nhiên là Thân tổng kêu tôi tới, tôi mới đến thôi". Cô ta nũng nịu nói xong, một chút cũng không thèm tức giận phẫn nộ của ả ta.
"Ý của cô là Tử Kiều đang ở bên trong?" Ả mở to hai tròng mắt, trong mắt phun lửa.
"Tề tiểu thư luôn luôn là người thông minh, hôm nay như thế nào hồ đồ như vậy a?" Cô ta nửa cười, nửa mang theo trào phúng, xem ra người đàn bà này lập tức sẽ tức giận.
"Cô đừng đắc ý, cứ chờ đấy mà xem". Bản tính được nuông chiều của Tề Tư Mục vẫn luôn mãnh liệt.
"Phải không? Tần Lê Tư tôi đây chờ ngày đó, bằng không khi đó xem ai đẹp mặt hơn ai nào."
"Ba, ba!"
Không có phòng bị gì, trên mặt Tần Lê Tư đích đã trúng hai bàn tay, hai bàn tay này đã khiến Thân Tử Kiều đi ra.
"Tử Kiều, anh xem. . . . . . cô ta. . . . . . cô ta khi dễ em. . . . . ." Tần Lê Tư như chim nhỏ nép vào người ôm lấy ngực hắn, cúi đầu nức nở.
"Vì sao cô lại đánh cô ấy? Mau xin lỗi Lê Tư đi". Thanh âm của Thân Tử Kiều vang lên, ở bên tai Tề Tư Mục nghe lại có vẻ xa lạ như vậy, trong mắt hắn đã không còn sủng ái, tràn đầy chán ghét.
"Xin lỗi? Dựa vào cái gì anh bắt em xin lỗi loại đàn bà khoe ngực bán thịt?" Tề Tư Mục ôm đầu kêu.
"Tử Kiều, cô ta sao có thể lăng mạ người ta như thế. . . . . em chỉ là đóng một bộ phim gợi cảm mà thôi, cô ta như vậy, về sau em còn tiếp tục ở Thịnh Thiên được nữa sao?" thanh âm của cô ta tựa như sắp khóc.
"Cho cô một cơ hội để xin lỗi, phải biết quý trọng, nếu không đừng có hối hận". Thanh âm của Thân Tử Kiều trầm thấp, lạnh lùng hướng cô, như một mũi dao lạnh giá đâm vào trái tim Tề Tư Mục.
Tần Lê Tư tránh ở trong ngực nhẹ nhàng mà nức nở, kỳ thực là cúi đầu cười thầm.
Tề Tư Mục giống như đối mặt người xa lạ, bất quá mới chỉ có 10 ngày mà thôi, Thân Tử Kiều giống như đã hoàn toàn thay đổi thành người khác.
Ả nhìn Tần Lê Tư cao ngạo ngẩng cao đầu, lắc lắc cái mông cỡ đại mà biến mất trước mặt bọn họ.
Ả quay đầu lại hướng phía Thân Tử Kiều, phát hiện ra ánh mắt hắn một mực dán vào cái mông cỡ đại đang dần biến mất của Tần Lê Tư, một bàn tay lại không kiềm được mà ma sát nơi đó của mình, đây là bộ dáng cực kỳ thèm muốn sao?
Hai người nhốt ở trong phòng, không phải vừa mới lăn lộn trên giường sao? Chẳng lẽ hắn còn không có sờ đủ sao? Không phải là bộ ngực cũng đủ lớn sao? Hơn nữa, luận về nhan sắc về dáng người con tiện nhân kia làm sao mà so với ả được?
Biểu tình của hắn lọt vào tầm mắt ả, làm cho ả không thể đè nén nổi lửa giận trong lòng. . .
"Vì sao lại đổi mật mã?"
Khi mà ả hỏi ra vấn đề này, trong lòng vẫn chờ mong hắn nói với ả là do bị phá nên thay đổi, sau đó ôm ả vào lòng.
"Không vì sao cả, không hi vọng nhiều người biết mà thôi". Lời nói của hắn tiện thể nhắn ý của hắn. Đánh tan tia chờ mong tìm kiếm an ủi của Tề Tư Mục, ả không nghĩ rằng bản thân mình đi vào đây lại gặp phải một màn như vậy.
"Anh có ý tứ gì? Chẳng lẽ anh cho rằng tôi cũng không được biết sao?" Ả vẫn là giãy dụa trong lòng.
"Cô có biết rõ như vậy cũng không sao". Nói xong, hắn khó khăn lộ ra một nụ cười.
"Tại sao đột nhiên anh lại biến thành như vậy? Vì sao? Tử Kiều?" Ả gắt gao túm lấy tay hắn, lay động cánh tay hắn.
"Không có nhiều nguyên nhân như vậy, cô trở về đi, tôi muốn yên lặng một chút". Hắn lộ ra vẻ mặt mỏi mệt.
"Không đừng đi, đừng đi! Đừng bỏ mặc một mình em!" Ả ta lao đầu vào trong ngực hắn, lớn tiếng khóc lên, "Tử Kiều, chị của em đi rồi, bà ngoại, ba ba, mẹ em cũng đi rồi, hiện tại em rất sợ cô đơn, đừng rời khỏi em được không? Được không?"
Ả thấp giọng nỉ non, mang theo vẻ yếu đuối của đàn bà, Tề Tư Mục tựa hồ rất ít có biểu hiện như vậy, Thân Tử Kiều một khi đã ra quyết định, vô luận là đàn bà giở chiêu gì, hắn cũng không quay đầu lại.
"Được rồi, đừng khóc ! Trở về cố gắng ngủ một giấc, hiện tại em cần chính là nghỉ ngơi". Thanh âm của hắn nghe không ra chút an ủi, ngược lại là sai sử.
"Không, em muốn ngủ cũng muốn ngủ cùng anh". Ả như trước gắt gao địa ôm lấy hắn, không để hắn đi.
Chung quy là ả hiểu biết quá ít Thân Tử Kiều đời này hắn ghét nhất chính là bị đàn bà quấn quýt, đàn bà thông minh luôn là vì tiền hoặc là vì danh mà cần hắn, sau đó mỉm cười nói cúi chào, một khi đàn bà có lòng tham, muốn từ hắn lấy thêm gì đó, hắn sẽ không chút do dự mà đá văng, vĩnh viễn bị liệt vào sổ đen.
"Tôi lặp lại lần nữa, buông tay!" Hắn tuyệt không vì một chút làm nũng của ả mà lưu một chút tình cảm, loại đàn ông này sắc mặt đổi còn nhanh hơn đàn bà đổi quần áo.
"Không, em không buông!" Tề Tư Mục vốn là là Đại tiểu thư, cũng không nguyện ý chịu ủy khuất, ả muốn thứ gì đó sẽ mặc kệ có phải là của mình hay không, nhất định phải cướp được vào tay, mới trước đây tranh giành với Ân Tịch, lớn lên tranh giành với bạn bè, diễn xuất thì tranh giành với diễn viên khác . . . .
Thân Tử Kiều khẽ nhắm mắt, còn chưa tới ba giây đã hung hăng vùng ả ra.
Ả bị động tác thô lỗ của hắn làm cho sợ hãi lui về phía sau từng bước.
“Không phải bây giờ anh cảm thấy em phiền phức rồi chứ? Lúc trước khi anh dụ dỗ em không có đẩy em ra như vậy" Tề Tư Mục lớn tiếng giận giữ. Ả vẫn không xác định được địa vị của chính mình hiện tại, ả ta hiện tại, dĩ nhiên hoàn toàn không có giá trị lợi dụng. Người Tề gia đột nhiên gặp phải cơn biến chuyển như vậy, hiện tại hắn muốn thu mua Tề thị căn bản không cần ả.
"Ở trước mặt tôi, đàn bà chỉ có thể nghe tôi gọi đến, thì biết đến, tôi bảo đi, thì phải đi, thêm dây dưa chỉ mãi là kẻ vô danh trong cái vòng luẩn quẩn này thôi". Hắn ác độc nói, không thèm liếc mắt nhìn ả một cái, xoay người đi vào.
Tề Tư Mục theo bản năng đuổi theo, chỉ nghe thấy một tiếng ầm, đầu của ả huých mạnh vào cửa.
Thời điểm Tề Tư Mục nhận được điện thoại của trợ lý, hung hăng đem điện thoại nện trên mặt đất, sau đó lái xe trở về công ty, ả phải làm rõ đến tột cùng là sảy ra chuyện gì.
Ả như trước vẫn tưởng mình là nữ minh tinh đang nổi danh, đương nhiên tạm thời có thể coi là như vậy.
Cửa văn phòng Tống Hồng bị đẩy mạnh ra, một ngôi sao nam liền vội vàng đẩy người ra, nhẹ nhàng sửa sang lại quần áo, Tống Hồng khẽ liếc mắt hắn một bên rời đi, cũng chú ý khép cửa lại.
"Ha, trách không được, tuổi lớn, liền cần tráng nam bồi bổ, thật sự là ngại quá". Ả trào phúng nói.
"Tề tiểu thư, lần sau vào thời điểm, xin nhớ rõ gõ cửa, nếu không. . . . . ."
"Nếu không như thế nào? Trù dập tôi sao, Tống Hồng, chỉ bằng bà, bà có bản lĩnh kia sao? Bổn tiểu thư có thách bà cũng không dám". Ả ta đường hoàng giơ nanh múa vuốt trước mặt Tống Hồng.
Tống Hồng nhịn xuống, lại nhịn xuống
"Tôi đến, không phải đã phá hủy vui vẻ của bà, nhìn nếp nhăn trên mặt bà, đều là một tầng lại một tầng, chảy xệ như là da dê, quả là già thực đáng yêu, ha ha . . . ."
Tống Hồng đứng lên, đi đến trước mặt ả, sửa sang lại quần áo của mình, thừa dịp ả chưa chuẩn bị, cho ả một bạt tai.
"Mụ già kia, bà dám đánh tôi?" nói xong ả vươn tay, lại sớm bị Tống Hồng có phòng bị ngăn trở".
Hai người không chút yếu thế mà trừng mắt nhìn nhau, hung hăng chằm chằm liếc đối phương. .
"Tề Tư Mục, về sau ở trước mặt tôi, tốt nhất nên lễ phép môt chút, mọi người trong công ty cao thấp đều gọi tôi là chị Hồng, nếu cô còn muốn bám trụ ở cái vòng luẩn quẩn này, cô cũng phải gọi tôi một tiếng chị Hồng".
"Ha ha. . . . . . mụ già nhà bà, trừ bỏ lũ tiểu bạch nịnh hót bà, Tề Tư Mục tôi không cần phải nhìn sắc mặt bà, hừ!"
"Cô không nhìn sắc mặt tôi, vậy hôm nay cô đến nơi này để làm gì?" Bà ta hung hăng chỉ tay vào Tề Tư Mục, trở lại cái ghế thái sư của chính mình, bà ta có thể đoán được Tề Tư Mục vì cái gì mà đến.
"Tống Hồng mụ già kia, mụ phải hiểu được, tôi tới nơi này không phải nhìn sắc mặt bà, cũng không phải cầu bà, mà là tới tìm bà hỏi tội, bà dựa vào cái gì ngưng toàn bộ quảng cáo tuyên truyền của tôi? Bà có lý do gì mà lại làm vậy? Bà làm vậy ăn nói được với cấp cao của công ty không!" Ả lớn tiếng hỏi Tống Hồng.
Tống Hồng chỉ là hời hợt cười, ý cười này có bao nhiêu trào phúng, phỏng chừng chỉ có chính bà ta biết.
"Lo cho cô gần đây mất đi người thân đau khổ, cấp cao của công ty quyết định mọi tuyên truyền cùng của cô tạm thời do Tần Lê Tư chịu trách nhiệm, đây cũng là ưu tiên lớn cho cô, cố gắng về nhà nghỉ ngơi đi, nếu có hoạt động, trợ lý Mai Luân của cô sẽ thông báo cho cô". Tống Hồng nói rất đường hoàng.
"Tôi không có xin nghỉ, dựa vào cái gì không hỏi ý kiến của tôi đã đem hết thảy thay đi, con mẹ nó, con Tần Lê Tư là cái gì, ngay cả cái tên cũng nói lên sự dung tục, công ty sẽ bị tai tiếng khi lăng xê con đàn bà đó". Vừa nghe đến tên Tần Lê Tư, Tề Tư Mục đã sôi máu lên.
"Thực xin lỗi, Tề tiểu thư, nếu cô không hài lòng, cô có thể đi, tôi có thể nói chính là bấy nhiêu". Tống Hồng lãnh băng nói, một chút cũng không hề đem ả để vào mắt, Tề Tư Mục rốt cục đã đến đường cùng, kế tiếp không có ai chịu bảo vệ ả, đắc tội Tống Hồng bà, kết quả tuyệt đối không tốt đẹp gì.
"Tôi muốn đi khởi tố các người, cư nhiên một mình phá bỏ hợp đồng tuyên truyền của tôi."
"Ha ha. . . . . . Ha ha. . . . . ." Tống Hồng nhịn không được cười ra tiếng, "Tề tiểu thư, cô rất khôi hài, đây là điều chỉnh bên trong công ty, cô không hài lòng, hoàn toàn có thể học chị gái của cô Hứa Ân Tịch, trả tiền bồi thường rồi đi tìm công ty khác, không chừng cô còn có thể tỏa sáng ngày sau đó, đến lúc đó đừng quên chị Hồng".
"Tống Hồng, bà đừng đắc ý, không quá ba ngày, tôi sẽ khiến bà phải quỳ cầu tôi, cầu tôi khoan thứ bà hôm nay lăng mạ tôi cùng một cái tát hôm nay bà đánh tôi." Từ nhỏ đến lớn ả được người thân bảo hộ, không có ý thức được mình hiện tại đã là một kẻ đơn thương độc mã mà lại hiếu chiến.
"Tôi nhìn sắc mặt cùng giọng nói của cô, ấn đường biến thành màu đen, còn có tính tình táo bạo, có lẽ nên đi giải sầu đi, chị Hồng chỉ cho cô đi, Hải Tuyến câu lạc bộ, nơi đó ‘nam nhân’ chính là tuyệt nhất, đi xong, cam đoan vận xúi quẩy của cô sẽ không còn", Tống Hồng cười xấu xa nói.
Tề Tư Mục nắm chặt tay, chỉ hận không thể một quyền đánh chết bà ta.
"Nếu không có chuyện khác cần nói, Tề tiểu thư mời trở về đi, hiện tại bàn công tác của cô không chừng đã bị những người khác chiếm mất, chạy nhanh đi xem đi."
"Lại là thủ đoạn của bà?"
"Tề tiểu thư, thế nào lại bảo là là thủ đoạn của tôi chứ? Tống Hồng tôi chỉ là một người làm công, không có loại thực quyền này, nên nếu cô không đi, rất nhiều bảo bối của cô ở đó sẽ bị làm bẩn phá vỡ đó". Bà ta lại một lần nữa nhắc nhở Tề Tư Mục.
Bà ta nhìn Tề Tư Mục đá cửa mà đi, lại một lần nữa lộ ra nụ cười xấu xa hoàn mỹ.
"Tề Tư Mục, ba ngày sau, là tao quỳ cầu mày, hay là mày quỳ cầu tao, chúng ta chờ xem đi!" Tống Hồng ở trong lòng khinh thường nói.
Bên tai bà ta còn tiếng vọng lời nói của Thân Tử Kiều: “Tống Hồng, mặc kệ bà dùng biện pháp gì, tôi muốn bà hạ bệ Tề Tư Mục. Tôi có thể nói cho bà một cái nhược điểm của cô ta, cô ta có ham muốn kinh người. Quay về liền làm ngay”.
Cũng bởi vì lời nói của Thân Tử Kiều, Tống Hồng mới dám đối đãi Tề Tư Mục như thế, cũng nói cho cô ta bí mật về Hải Tuyến câu lạc bộ, bà ta dám cược, con ranh này nhất định sẽ đi vào, chỉ cần vào khỏi cánh cửa kia, kế tiếp còn có trò hay để xem.
——————————————
Ân Tịch cũng không có y theo an bài của Trữ Hạ, rời khỏi thành phố F đi Austraylia. Chính là ở đây một ngày, cô không có quay về biệt thự của Thân Tử Duệ, mà là đứng ở nhà trọ của chính mình.
Ngày thứ hai buổi sáng bảy giờ, cô nhận được điện thoại của Hạ Vũ.
Thanh âm của cô ấy có chút trầm thấp, cũng có chút bất đắc dĩ.
Ân Tịch sau khi nghe xong, điện thoại trực tiếp đánh rơi trên mặt đất, trên mặt đất còn truyền đến thanh âm vội vàng của Hạ Vũ: "Ân Tịch, cậu làm sao vậy? Ân Tịch. . . . . ."
Trong đầu cô thực sự không thể tưởng tượng nổi, sự tình lại phát triển đến mức ác liệt như vậy.
Ân Tịch nhặt di động lên , cầm lấy áo khoác, trực tiếp chạy vội đi ra ngoài.
Thậm chí đến cuối cùng, Ngô Niệm vẫn nói với Tề Tư Mục, Hứa gia mãi mãi là kẻ thù của Tề gia, Tề gia sở dĩ có hôm nay, đều là Hứa gia tạo nghiệp chướng.
Bỗng nhiên, người tâm phúc của Tề gia đều đi hết, chỉ còn lại ả ta và anh trai Tề Tư Gia, rất nhiều người hầu đều lựa chọn rời đi, có lẽ là dự cảm được mối nguy hiểm rình rập, ả ta sợ hãi đối diện với Tề Tư Gia trong tòa biệt thự trống rỗng này.
Đi ở cầu thang, ả ta có thể nghe được tiếng hít thở của chính mình, đối với một người không thích im lặng như ả mà nói, đó là một loại tra tấn thống khổ.
Giờ phút này, ả chỉ có thể nghĩ đến duy nhất đích một người, chỉ còn lại có Thân Tử Kiều.
Nghĩ đến hắn, lòng Tề Tư Mục vẫn chảy một chút ấm áp, có lẽ hắn sẽ cho chính mình an ủi cùng bảo hộ tốt lắm, dù sao cũng đã từng như vậy sủng ái ả.
Chính là cho tới bây giờ ả đều không có nghĩ tới, sủng ái của hắn chỉ giới hạn trên giường, trong cuộc sống của ả gặp khó khăn gì, hắn chưa bao giờ xuất hiện qua, cho dù là khi ả mất đi người thân.
Trong căn phòng đặc thù của Thân Tử Kiều, ả theo thói quen bấm mật mã cũ, lúc này đây, không có thuận lợi mà tiến vào căn phòng như trước, nói lên mật mã không đúng.
"Chẳng lẽ mình hồi lâu không có đến nên quên, hẳn là không vậy chứ? Mật mã này cô rất quen thuộc". Trong lòng Tề Tư Mục thấy khó hiểu nói, lại một lần nữa bấm lại mật mã, vẫn là sai như trước.
"Chẳng lẽ là mật mã đã bị phá, Thân Tử Kiều không biết nên không có sửa chữa?" Điều ả ta không ngờ tới chính là Thân Tử Kiều đã sớm thay đổi chuỗi mật mã này rồi, mà điều này cũng là ám chỉ với ả, người trong căn phòng này sẽ không muốn gặp ả nữa, cũng không cần ả nữa.
Đang lúc ả do dự có nên báo cáo tình huống này cho Thân Tử Kiều hay không, cửa lại đột nhiên bị mở ra, hơn nữa bên cạnh còn có một người đàn bà rất xinh đẹp, Tề Tư Mục trợn lớn mắt, nhất thời hiểu được tất cả.
"Tề tiểu thư, đã lâu không gặp!" Tần Lê Tư quyến rũ cười, hào phóng tiếp đón.
"Tại sao cô lại ở đây? Ai cho phép cô tới?"
"Đương nhiên là Thân tổng kêu tôi tới, tôi mới đến thôi". Cô ta nũng nịu nói xong, một chút cũng không thèm tức giận phẫn nộ của ả ta.
"Ý của cô là Tử Kiều đang ở bên trong?" Ả mở to hai tròng mắt, trong mắt phun lửa.
"Tề tiểu thư luôn luôn là người thông minh, hôm nay như thế nào hồ đồ như vậy a?" Cô ta nửa cười, nửa mang theo trào phúng, xem ra người đàn bà này lập tức sẽ tức giận.
"Cô đừng đắc ý, cứ chờ đấy mà xem". Bản tính được nuông chiều của Tề Tư Mục vẫn luôn mãnh liệt.
"Phải không? Tần Lê Tư tôi đây chờ ngày đó, bằng không khi đó xem ai đẹp mặt hơn ai nào."
"Ba, ba!"
Không có phòng bị gì, trên mặt Tần Lê Tư đích đã trúng hai bàn tay, hai bàn tay này đã khiến Thân Tử Kiều đi ra.
"Tử Kiều, anh xem. . . . . . cô ta. . . . . . cô ta khi dễ em. . . . . ." Tần Lê Tư như chim nhỏ nép vào người ôm lấy ngực hắn, cúi đầu nức nở.
"Vì sao cô lại đánh cô ấy? Mau xin lỗi Lê Tư đi". Thanh âm của Thân Tử Kiều vang lên, ở bên tai Tề Tư Mục nghe lại có vẻ xa lạ như vậy, trong mắt hắn đã không còn sủng ái, tràn đầy chán ghét.
"Xin lỗi? Dựa vào cái gì anh bắt em xin lỗi loại đàn bà khoe ngực bán thịt?" Tề Tư Mục ôm đầu kêu.
"Tử Kiều, cô ta sao có thể lăng mạ người ta như thế. . . . . em chỉ là đóng một bộ phim gợi cảm mà thôi, cô ta như vậy, về sau em còn tiếp tục ở Thịnh Thiên được nữa sao?" thanh âm của cô ta tựa như sắp khóc.
"Cho cô một cơ hội để xin lỗi, phải biết quý trọng, nếu không đừng có hối hận". Thanh âm của Thân Tử Kiều trầm thấp, lạnh lùng hướng cô, như một mũi dao lạnh giá đâm vào trái tim Tề Tư Mục.
Tần Lê Tư tránh ở trong ngực nhẹ nhàng mà nức nở, kỳ thực là cúi đầu cười thầm.
Tề Tư Mục giống như đối mặt người xa lạ, bất quá mới chỉ có 10 ngày mà thôi, Thân Tử Kiều giống như đã hoàn toàn thay đổi thành người khác.
Ả nhìn Tần Lê Tư cao ngạo ngẩng cao đầu, lắc lắc cái mông cỡ đại mà biến mất trước mặt bọn họ.
Ả quay đầu lại hướng phía Thân Tử Kiều, phát hiện ra ánh mắt hắn một mực dán vào cái mông cỡ đại đang dần biến mất của Tần Lê Tư, một bàn tay lại không kiềm được mà ma sát nơi đó của mình, đây là bộ dáng cực kỳ thèm muốn sao?
Hai người nhốt ở trong phòng, không phải vừa mới lăn lộn trên giường sao? Chẳng lẽ hắn còn không có sờ đủ sao? Không phải là bộ ngực cũng đủ lớn sao? Hơn nữa, luận về nhan sắc về dáng người con tiện nhân kia làm sao mà so với ả được?
Biểu tình của hắn lọt vào tầm mắt ả, làm cho ả không thể đè nén nổi lửa giận trong lòng. . .
"Vì sao lại đổi mật mã?"
Khi mà ả hỏi ra vấn đề này, trong lòng vẫn chờ mong hắn nói với ả là do bị phá nên thay đổi, sau đó ôm ả vào lòng.
"Không vì sao cả, không hi vọng nhiều người biết mà thôi". Lời nói của hắn tiện thể nhắn ý của hắn. Đánh tan tia chờ mong tìm kiếm an ủi của Tề Tư Mục, ả không nghĩ rằng bản thân mình đi vào đây lại gặp phải một màn như vậy.
"Anh có ý tứ gì? Chẳng lẽ anh cho rằng tôi cũng không được biết sao?" Ả vẫn là giãy dụa trong lòng.
"Cô có biết rõ như vậy cũng không sao". Nói xong, hắn khó khăn lộ ra một nụ cười.
"Tại sao đột nhiên anh lại biến thành như vậy? Vì sao? Tử Kiều?" Ả gắt gao túm lấy tay hắn, lay động cánh tay hắn.
"Không có nhiều nguyên nhân như vậy, cô trở về đi, tôi muốn yên lặng một chút". Hắn lộ ra vẻ mặt mỏi mệt.
"Không đừng đi, đừng đi! Đừng bỏ mặc một mình em!" Ả ta lao đầu vào trong ngực hắn, lớn tiếng khóc lên, "Tử Kiều, chị của em đi rồi, bà ngoại, ba ba, mẹ em cũng đi rồi, hiện tại em rất sợ cô đơn, đừng rời khỏi em được không? Được không?"
Ả thấp giọng nỉ non, mang theo vẻ yếu đuối của đàn bà, Tề Tư Mục tựa hồ rất ít có biểu hiện như vậy, Thân Tử Kiều một khi đã ra quyết định, vô luận là đàn bà giở chiêu gì, hắn cũng không quay đầu lại.
"Được rồi, đừng khóc ! Trở về cố gắng ngủ một giấc, hiện tại em cần chính là nghỉ ngơi". Thanh âm của hắn nghe không ra chút an ủi, ngược lại là sai sử.
"Không, em muốn ngủ cũng muốn ngủ cùng anh". Ả như trước gắt gao địa ôm lấy hắn, không để hắn đi.
Chung quy là ả hiểu biết quá ít Thân Tử Kiều đời này hắn ghét nhất chính là bị đàn bà quấn quýt, đàn bà thông minh luôn là vì tiền hoặc là vì danh mà cần hắn, sau đó mỉm cười nói cúi chào, một khi đàn bà có lòng tham, muốn từ hắn lấy thêm gì đó, hắn sẽ không chút do dự mà đá văng, vĩnh viễn bị liệt vào sổ đen.
"Tôi lặp lại lần nữa, buông tay!" Hắn tuyệt không vì một chút làm nũng của ả mà lưu một chút tình cảm, loại đàn ông này sắc mặt đổi còn nhanh hơn đàn bà đổi quần áo.
"Không, em không buông!" Tề Tư Mục vốn là là Đại tiểu thư, cũng không nguyện ý chịu ủy khuất, ả muốn thứ gì đó sẽ mặc kệ có phải là của mình hay không, nhất định phải cướp được vào tay, mới trước đây tranh giành với Ân Tịch, lớn lên tranh giành với bạn bè, diễn xuất thì tranh giành với diễn viên khác . . . .
Thân Tử Kiều khẽ nhắm mắt, còn chưa tới ba giây đã hung hăng vùng ả ra.
Ả bị động tác thô lỗ của hắn làm cho sợ hãi lui về phía sau từng bước.
“Không phải bây giờ anh cảm thấy em phiền phức rồi chứ? Lúc trước khi anh dụ dỗ em không có đẩy em ra như vậy" Tề Tư Mục lớn tiếng giận giữ. Ả vẫn không xác định được địa vị của chính mình hiện tại, ả ta hiện tại, dĩ nhiên hoàn toàn không có giá trị lợi dụng. Người Tề gia đột nhiên gặp phải cơn biến chuyển như vậy, hiện tại hắn muốn thu mua Tề thị căn bản không cần ả.
"Ở trước mặt tôi, đàn bà chỉ có thể nghe tôi gọi đến, thì biết đến, tôi bảo đi, thì phải đi, thêm dây dưa chỉ mãi là kẻ vô danh trong cái vòng luẩn quẩn này thôi". Hắn ác độc nói, không thèm liếc mắt nhìn ả một cái, xoay người đi vào.
Tề Tư Mục theo bản năng đuổi theo, chỉ nghe thấy một tiếng ầm, đầu của ả huých mạnh vào cửa.
Thời điểm Tề Tư Mục nhận được điện thoại của trợ lý, hung hăng đem điện thoại nện trên mặt đất, sau đó lái xe trở về công ty, ả phải làm rõ đến tột cùng là sảy ra chuyện gì.
Ả như trước vẫn tưởng mình là nữ minh tinh đang nổi danh, đương nhiên tạm thời có thể coi là như vậy.
Cửa văn phòng Tống Hồng bị đẩy mạnh ra, một ngôi sao nam liền vội vàng đẩy người ra, nhẹ nhàng sửa sang lại quần áo, Tống Hồng khẽ liếc mắt hắn một bên rời đi, cũng chú ý khép cửa lại.
"Ha, trách không được, tuổi lớn, liền cần tráng nam bồi bổ, thật sự là ngại quá". Ả trào phúng nói.
"Tề tiểu thư, lần sau vào thời điểm, xin nhớ rõ gõ cửa, nếu không. . . . . ."
"Nếu không như thế nào? Trù dập tôi sao, Tống Hồng, chỉ bằng bà, bà có bản lĩnh kia sao? Bổn tiểu thư có thách bà cũng không dám". Ả ta đường hoàng giơ nanh múa vuốt trước mặt Tống Hồng.
Tống Hồng nhịn xuống, lại nhịn xuống
"Tôi đến, không phải đã phá hủy vui vẻ của bà, nhìn nếp nhăn trên mặt bà, đều là một tầng lại một tầng, chảy xệ như là da dê, quả là già thực đáng yêu, ha ha . . . ."
Tống Hồng đứng lên, đi đến trước mặt ả, sửa sang lại quần áo của mình, thừa dịp ả chưa chuẩn bị, cho ả một bạt tai.
"Mụ già kia, bà dám đánh tôi?" nói xong ả vươn tay, lại sớm bị Tống Hồng có phòng bị ngăn trở".
Hai người không chút yếu thế mà trừng mắt nhìn nhau, hung hăng chằm chằm liếc đối phương. .
"Tề Tư Mục, về sau ở trước mặt tôi, tốt nhất nên lễ phép môt chút, mọi người trong công ty cao thấp đều gọi tôi là chị Hồng, nếu cô còn muốn bám trụ ở cái vòng luẩn quẩn này, cô cũng phải gọi tôi một tiếng chị Hồng".
"Ha ha. . . . . . mụ già nhà bà, trừ bỏ lũ tiểu bạch nịnh hót bà, Tề Tư Mục tôi không cần phải nhìn sắc mặt bà, hừ!"
"Cô không nhìn sắc mặt tôi, vậy hôm nay cô đến nơi này để làm gì?" Bà ta hung hăng chỉ tay vào Tề Tư Mục, trở lại cái ghế thái sư của chính mình, bà ta có thể đoán được Tề Tư Mục vì cái gì mà đến.
"Tống Hồng mụ già kia, mụ phải hiểu được, tôi tới nơi này không phải nhìn sắc mặt bà, cũng không phải cầu bà, mà là tới tìm bà hỏi tội, bà dựa vào cái gì ngưng toàn bộ quảng cáo tuyên truyền của tôi? Bà có lý do gì mà lại làm vậy? Bà làm vậy ăn nói được với cấp cao của công ty không!" Ả lớn tiếng hỏi Tống Hồng.
Tống Hồng chỉ là hời hợt cười, ý cười này có bao nhiêu trào phúng, phỏng chừng chỉ có chính bà ta biết.
"Lo cho cô gần đây mất đi người thân đau khổ, cấp cao của công ty quyết định mọi tuyên truyền cùng của cô tạm thời do Tần Lê Tư chịu trách nhiệm, đây cũng là ưu tiên lớn cho cô, cố gắng về nhà nghỉ ngơi đi, nếu có hoạt động, trợ lý Mai Luân của cô sẽ thông báo cho cô". Tống Hồng nói rất đường hoàng.
"Tôi không có xin nghỉ, dựa vào cái gì không hỏi ý kiến của tôi đã đem hết thảy thay đi, con mẹ nó, con Tần Lê Tư là cái gì, ngay cả cái tên cũng nói lên sự dung tục, công ty sẽ bị tai tiếng khi lăng xê con đàn bà đó". Vừa nghe đến tên Tần Lê Tư, Tề Tư Mục đã sôi máu lên.
"Thực xin lỗi, Tề tiểu thư, nếu cô không hài lòng, cô có thể đi, tôi có thể nói chính là bấy nhiêu". Tống Hồng lãnh băng nói, một chút cũng không hề đem ả để vào mắt, Tề Tư Mục rốt cục đã đến đường cùng, kế tiếp không có ai chịu bảo vệ ả, đắc tội Tống Hồng bà, kết quả tuyệt đối không tốt đẹp gì.
"Tôi muốn đi khởi tố các người, cư nhiên một mình phá bỏ hợp đồng tuyên truyền của tôi."
"Ha ha. . . . . . Ha ha. . . . . ." Tống Hồng nhịn không được cười ra tiếng, "Tề tiểu thư, cô rất khôi hài, đây là điều chỉnh bên trong công ty, cô không hài lòng, hoàn toàn có thể học chị gái của cô Hứa Ân Tịch, trả tiền bồi thường rồi đi tìm công ty khác, không chừng cô còn có thể tỏa sáng ngày sau đó, đến lúc đó đừng quên chị Hồng".
"Tống Hồng, bà đừng đắc ý, không quá ba ngày, tôi sẽ khiến bà phải quỳ cầu tôi, cầu tôi khoan thứ bà hôm nay lăng mạ tôi cùng một cái tát hôm nay bà đánh tôi." Từ nhỏ đến lớn ả được người thân bảo hộ, không có ý thức được mình hiện tại đã là một kẻ đơn thương độc mã mà lại hiếu chiến.
"Tôi nhìn sắc mặt cùng giọng nói của cô, ấn đường biến thành màu đen, còn có tính tình táo bạo, có lẽ nên đi giải sầu đi, chị Hồng chỉ cho cô đi, Hải Tuyến câu lạc bộ, nơi đó ‘nam nhân’ chính là tuyệt nhất, đi xong, cam đoan vận xúi quẩy của cô sẽ không còn", Tống Hồng cười xấu xa nói.
Tề Tư Mục nắm chặt tay, chỉ hận không thể một quyền đánh chết bà ta.
"Nếu không có chuyện khác cần nói, Tề tiểu thư mời trở về đi, hiện tại bàn công tác của cô không chừng đã bị những người khác chiếm mất, chạy nhanh đi xem đi."
"Lại là thủ đoạn của bà?"
"Tề tiểu thư, thế nào lại bảo là là thủ đoạn của tôi chứ? Tống Hồng tôi chỉ là một người làm công, không có loại thực quyền này, nên nếu cô không đi, rất nhiều bảo bối của cô ở đó sẽ bị làm bẩn phá vỡ đó". Bà ta lại một lần nữa nhắc nhở Tề Tư Mục.
Bà ta nhìn Tề Tư Mục đá cửa mà đi, lại một lần nữa lộ ra nụ cười xấu xa hoàn mỹ.
"Tề Tư Mục, ba ngày sau, là tao quỳ cầu mày, hay là mày quỳ cầu tao, chúng ta chờ xem đi!" Tống Hồng ở trong lòng khinh thường nói.
Bên tai bà ta còn tiếng vọng lời nói của Thân Tử Kiều: “Tống Hồng, mặc kệ bà dùng biện pháp gì, tôi muốn bà hạ bệ Tề Tư Mục. Tôi có thể nói cho bà một cái nhược điểm của cô ta, cô ta có ham muốn kinh người. Quay về liền làm ngay”.
Cũng bởi vì lời nói của Thân Tử Kiều, Tống Hồng mới dám đối đãi Tề Tư Mục như thế, cũng nói cho cô ta bí mật về Hải Tuyến câu lạc bộ, bà ta dám cược, con ranh này nhất định sẽ đi vào, chỉ cần vào khỏi cánh cửa kia, kế tiếp còn có trò hay để xem.
——————————————
Ân Tịch cũng không có y theo an bài của Trữ Hạ, rời khỏi thành phố F đi Austraylia. Chính là ở đây một ngày, cô không có quay về biệt thự của Thân Tử Duệ, mà là đứng ở nhà trọ của chính mình.
Ngày thứ hai buổi sáng bảy giờ, cô nhận được điện thoại của Hạ Vũ.
Thanh âm của cô ấy có chút trầm thấp, cũng có chút bất đắc dĩ.
Ân Tịch sau khi nghe xong, điện thoại trực tiếp đánh rơi trên mặt đất, trên mặt đất còn truyền đến thanh âm vội vàng của Hạ Vũ: "Ân Tịch, cậu làm sao vậy? Ân Tịch. . . . . ."
Trong đầu cô thực sự không thể tưởng tượng nổi, sự tình lại phát triển đến mức ác liệt như vậy.
Ân Tịch nhặt di động lên , cầm lấy áo khoác, trực tiếp chạy vội đi ra ngoài.
/162
|