Khi Ân Tịch vừa mới quay trở lại công việc của mình, Hạ Vũ còn chưa kịp tới để báo cáo cho cô lộ trình công việc sắp tới thì Trữ Hạ đột nhiên đến thăm đã phá vỡ hết thảy.
"Hứa tiểu thư, tôi có thể nói chuyện riêng với cô được không?", khuôn mặt cô ấy vẫn gầy mà trắng nõn, dùng hai chữ ‘yếu đuối’ để hình dung Trữ Hạ tuyệt không quá chút nào, người con gái như vậy luôn khiến đàn ông nảy sinh ý muốn bảo hộ, cũng không lạ vì sao Trữ Dịch khi còn sống lại che chở người em gái này như vậy.
"Hạ Vũ, cậu ra ngoài trước đi" , Ân Tịch quay đầu cho cô ấy một cái mỉm cười. Khi Hạ Vũ đi ra, cô liếc liếc Trữ Hạ một cái, cô cảm thấy người con gái này nhìn có vẻ đơn thuần nhưng tuyệt đối không đơn giản như thế.
"Trữ Hạ, cô ngồi trước đi, để tôi đi rót cho cô ly nước" , Ân Tịch có chút bối rối không biết phải làm sao.
"Cám ơn!" , cô ta thực lịch sự mà nói, sau đó nghe lời Ân Tịch ngồi xuống sofa. Cô muốn biết Hứa Ân Tịch có dám mở miệng hỏi cô hay không?
Cô tiếp nhận ly nước trên tay Ân Tịch đưa tới, nhẹ nhàng uống một ngụm, mặc dù cô không hề cảm thấy khát.
"Trữ Hạ, gần đây xảy ra rất nhiều chuyện. . . cho nên. . ." , Ân Tịch ngồi ở bên cạnh, cô tựa hồ như muốn giải thích điều gì đó nhưng lại không biết phải giải thích như thế nào. Trữ Hạ đã đến đây, khiến cô ý thức được lời hứa trước đây với cô ấy.
"Tôi đã đọc báo rồi, cho nên tôi mới đến đây", cô vẫn đơn thuần mà cười như vậy, lộ ra hàm răng trắng tinh như ngọc trai.
"Chuyện ngày đó chỉ là hiểu lầm, là bởi vì. . . ." , trong đầu Ân Tịch cố gắng tìm từ ngữ gì cho thích hợp, chống lại đôi mắt tinh khiết mà tĩnh lặng của Trữ Hạ.
"Vì sao?", cô ta ngây thơ nhìn về phía Ân Tịch, tựa như không hề tức giận, cô ta muốn xem cô nối dối chuyện này như thế nào.
Đối với phản ứng bình tĩnh như vậy của Trữ Hạ, Ân Tịch biết, lúc này cô ấy đến đây, so với lần đầu đến càng thêm nguy hiểm, đây là trực giác của cô.
"Trữ Hạ, tôi biết trong lòng cô có thể đã phải chịu khổ sở, quan hệ giữa tôi và Thân tiên sinh chỉ là quan hệ bạn bè. Tất cả những gì trên báo viết cô đã xem, bởi vì người thân của tôi vừa mới ra đi, nên anh ta mới an ủi tôi", Ân Tịch theo bản năng cự tuyệt việc thừa nhận quan hệ giữa cô và Thân Tử Duệ. Mà trên thực tế, cô và hắn trong lúc đó cũng chỉ là một cuộc giao dịch mà thôi.
"Nhưng là nếu cô đã đồng ý với tôi, cô nên rời xa anh ấy, chứ không phải là đến biệt thự của anh ấy sống, phải không?" , cô mở to đôi mắt vô tội hỏi lại Ân Tịch. Khiến cho một chữ. . . ‘Thịch’ một tiếng vang nhỏ, in dấu ở trong lòng của Ân Tịch, cô có chút tức giận, "Cô theo dõi tôi?".
"Tôi chỉ là đi qua nhà trọ của cô tìm cô nhưng không thấy, lúc tôi vô tình đi tìm anh Tử Duệ, lại phát hiện ra cô, cho nên tôi không có đi vào quấy rầy hai người", cô ta đem mấy chữ "anh Tử Duệ" nói ra thế nào lại ngọt ngào như vậy, mà nói hai chữ "quấy rầy" nghe sao lại trào phúng như thế.
"Có rất nhiều chuyện, cũng không phải như cô tưởng tượng."
"Tôi không muốn biết cô và tôi cùng nghĩ gì, tôi chỉ quan tâm anh Tử Duệ, các người có yêu nhau bao nhiêu hay cô có yêu anh ấy bao nhiêu, anh ấy có yêu cô bao nhiêu, tôi cũng không quan tâm, tôi chỉ quan tâm một điều là tôi muốn được ở bên cạnh anh ấy".
Trữ Hạ cũng không hề biểu hiện ra ngoài vẻ quá phẫn nộ hay oán trách, nhưng Ân Tịch có thể mơ hồ nhận ra được tình yêu của cô ấy đối với Thân Tử Duệ là đang trở thành một loại bệnh trạng càng ngày càng không bình thường.
"Nếu anh ta không yêu cô, cô ở bên cạnh anh ta còn có ý nghĩa gì sao? Cô vẫn có thể vui vẻ được sao?", cô có chút vì Trữ Hạ mà lo lắng.
"Tôi ở bên cạnh anh ấy, sẽ làm một người vợ thật tốt, quan hệ thông gia giữa gia tộc nhà tôi và gia tộc nhà anh ấy sẽ càng giúp anh ấy trên thương trường có địa vị cao hơn. Tôi sẽ sinh cho anh ấy thật nhiều đứa nhỏ, tôi cũng có thể đồng ý anh ấy có tình nhân bên ngoài, chỉ cần được ở bên cạnh anh ấy, có thể ôm anh ấy tôi liền cảm thấy vui vẻ, cảm thấy được hạnh phúc". Trong ánh mắt cô lộ ra vẻ chờ mong đẹp đẽ, cô dường như đang cảm nhận mình là Thân phu nhân, khoác tay Thân Tử Duệ, nhận lời chúc phúc của mọi người.
"Thế nhưng đó không phải là yêu, căn bản là không phải, cái cô nói chỉ là chiếm giữ lấy, yêu một người là phải làm cho người đó được vui vẻ, làm cho gười đó cảm nhận được hạnh phúc, chứ không phải là giữ chặt người đó bên cạnh mình", Ân Tịch cố hết sức muốn chứng minh, ảo tưởng của cô ấy đối với Thân Tử Duệ không phải là tình yêu.
"Làm sao cô có thể biết được Tử Duệ sẽ không hạnh phúc, anh Tử Duệ từ nhỏ đã thích tự do, tôi sẽ cho anh ấy đủ tự do, chỉ cần trong lòng anh ấy có gia đình chúng tôi là được, tự do mới chính là thứ Tử Duệ yêu thích nhất", cô ấy vẫn khăng khăng mà giữ vững ảo tưởng của mình.
Ân Tịch giơ tay luồn vào tóc mình, đối với tình yêu của cô ấy, cô dường như không nói được gì nữa.
Trữ Hạ ngồi một bên, trên người là chiếc áo chui hưu nhàn màu sữa, lộ ra nồng đậm vị sữa, mỉm cười, nhìn qua càng thêm ngây thơ hồn nhiên, không ai nghĩ đến đằng sau nụ cười đơn thuần kia là tâm tư như thế nào.
Ân Tịch cảm giác tình yêu của cô ấy đối với Thân Tử Duệ chỉ là một lại ảo tưởng, ảo tưởng bọn họ đã trở thành vợ chồng, cô ta tới nơi này, là muốn nói cho cô là kẻ thứ ba biết, tránh xa chồng cô ta ra một chút.
"Trữ Hạ, nếu tôi nói tôi yêu Thân Tử Duệ, không muốn buông anh ấy thì sao?" , Ân Tịch cố lấy dũng khí, mang theo giọng điệu thăm dò hỏi cô ta, đây cũng không phải điều mà trong lòng cô muốn hỏi.
"Cô sẽ không làm vậy, vì cô sẽ không có khả năng nhìn tôi chết", Trữ Hạ mỉm cười ngọt ngào, từ ‘chết’ nói ra từ miệng cô ta thế nhưng lại đơn giản như vậy.
"Cô là đang ép tôi sao? ’’, Ân Tịch truy vấn cô ta, cô không thích bị người khác uy hiếp.
"Tôi sẽ không ép cô, nhưng tôi nói cho cô biết, bởi vì tôi yêu anh Tử Duệ, yêu ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy anh ấy, tôi liền mơ ước được trở thành cô dâu của anh ấy, sinh cho anh ấy những đứa trẻ, gia đình chúng tôi hạnh phúc quây quần bên trong một căn phòng. Nếu anh Tử Duệ cưới một người phụ nữ khác, tôi nhất định sẽ chết. Anh ấy có thể yêu nhiều người, cùng nhiều người phụ nữ khác chơi trò mập mờ, thậm chí anh ấy có thể bao nuôi rất nhiều tình nhân bên ngoài, nhưng người phụ nữ anh ấy kết hôn chỉ có thể là một người, người đó phải là tôi, nếu không tôi sẽ chết."
Lời nói của Trữ Hạ rất thong thả, từng chữ từng chữ đều rất nặng nề, nhất là cô ta nói nếu Tử Duệ lấy người phụ nữ khác, cô ta sẽ chết.
Nội tâm Ân Tịch không ngừng run rẩy, đây là cái loại yêu gì?
"Mặc kệ sau này Thân Tử Duệ lấy người nào, tôi đều muốn đề nghị cô xác định rõ ràng tình yêu của anh ấy, hoặc cô có thể đi tư vấn một chút. . ."
"Không cần phải đi tư vấn tâm lí, khi tôi mười sáu tuổi đã từng đi tư vấn rồi, là anh hai tôi đưa đi, bác sĩ nói tôi không sao, chỉ là quá mức quan tâm cái chết, anh hai đã giới thiệu cho tôi rất nhiều bạn trai xuất sắc ưu tú, nhưng trong lòng tôi chỉ có một người đàn ông, cho nên, xin cô đừng cướp đi anh ấy, được không?" .
Cô tha thiết nhìn về phía Ân Tịch, bên người Thân Tử Duệ có nhiều phụ nữ như vậy, cô không sợ, thế nhưng khi Ân Tịch xuất hiện, trái tim nhạy cảm của cô bắt đầu rạn vỡ, trực giác của phụ nữ mách bảo cho cô, Ân Tịch chính là một tình địch lớn nhất, và sự thật cũng đã chứng minh như thế.
"Trữ Hạ, tình yêu không phải tôi nhường cho cô là cô có thể có được nó", Ân Tịch bất đắc dĩ mà trả lời, cô phải làm sao bây giờ, cô nên làm cái gì bây giờ?
"Tôi có thể có được, chỉ cần cô không xuất hiện trước mặt Tử Duệ nữa, chỉ cần hai người vĩnh viễn không gặp mặt nữa, cô hãy tránh thật xa, tìm một người đàn ông tốt mà gả cho hắn, cô hãy rời khỏi thành phố F. . . Chỉ cần cô làm được những điều này, Tử Duệ nhất định sẽ quên cô, tin tôi, tôi so với cô sẽ càng yêu anh ấy hơn, tôi sẽ dùng toàn bộ sinh mệnh mà yêu anh ấy, tôi cầu xin cô, được không?" .
Trong mắt Trữ Hạ tuôn ra một giọt nước mắt, trong suốt mà long lanh, yếu đuối khiến người ta không thể không thương tiếc.
"Thực xin lỗi, công việc của tôi ở nơi này, người thân của tôi cũng ở nơi này, vì thế tôi sẽ không rời khỏi nơi này mà đi" .
"Vì cái gì cô lại muốn lật lọng? Cô không phải muốn vì anh trai tôi mà thủ tiết sao? Hay cô căn bản là cũng muốn được gả vào nhà giàu, anh hai tôi đã chết, nên cô liền chọn Tử Duệ, sao cô lại không biết xấu hổ như vậy? Nếu cô thật sự muốn gả vào nhà giàu, tôi cũng có thể giới thiệu cho cô rất nhiều người đàn ông ưu tú xuất sắc khác, thế nhưng vì cái gì mà cô nhất định phải đoạt từ tay tôi mới chịu?"
Trữ Hạ thấy Ân Tịch không trả lời rõ ràng, trong lòng có chút nóng nảy, bắt đầu nói những lời khó nghe.
"Trữ Hạ, không phải như cô nghĩ, tôi có thể rời khỏi Thân Tử Duệ, tôi cũng không cần gả cho hắn, nhưng hiện tại cô phải hiểu được, cô yêu thương hắn không đúng cách, cô có biết hay không?"
Ân Tịch có chút đau lòng mà nói, cô và Thân Tử Duệ còn rất nhiều điều không thể vượt qua được, nhưng là tình yêu không phải là thứ dùng để nhường đổi qua lại.
"Cô không cần giả vờ tốt bụng, chính cô không chịu nhường cho tôi, lại còn tìm cho mình một cái cớ thật đàng hoàng, cô có biết cô rất dối trá không? Anh hai tôi yêu cô, là một sai lầm, Tử Duệ yêu cô, cũng là sai lầm, đồ phụ nữ dối trá như cô không xứng được họ yêu thương!" .
"Tôi không có, Trữ Dịch yêu tôi, tôi vĩnh viễn ghi tạc trong tim, bởi vì anh ấy là người đàn ông duy nhất dùng cả sinh mệnh để yêu tôi, đối với Thân Tử Duệ, anh ta chưa từng nói yêu tôi, anh ta chỉ chăm sóc tôi mà thôi" .
"Ha ha. . . . . . Cô thêu dệt chuyện vừa thôi, tôi không phải là đứa trẻ ba tuổi, cô là đồ phụ nữ tâm địa độc ác, cô hại chết anh hai tôi còn chưa đủ, còn phải bức tôi chết cô mới cam tâm, giết hết những người đã nuôi dưỡng cô ở Tề gia, kế tiếp có phải muốn giết hại Trữ gia chúng tôi nữa hay không, sau đó gả cho Tử Duệ lại hại chết Thân gia, cả thành phố F đều ở trong tay Hứa Ân Tịch cô, như vậy cô mới vừa lòng sao!" .
Trong tâm thức của Trữ Hạ, cô ta đã đem Ân Tịch trở thành một người đàn bà độc ác, đem tất cả những gì không tốt đẩy về phía cô.
Ân Tịch nghe xong, ngoại trừ cảm thấy không biết phải làm sao ra, chỉ cảm thấy khiếp sợ, như thế này đến tột cùng là Trữ Hạ đã hiểu lầm hay trong đầu cô ta đang thêu dệt lên ảo tưởng, nếu là vế sau, bệnh kia của cô ta nhất định đã nguy kịch rồi.
Cô ta là em gái mà Trữ Dịch yêu thương nhất, cô phải giúp đỡ Trữ Hạ như thế nào đây?
"Trữ Hạ, cô thật sự đã hiểu lầm rồi, tôi không có xấu xa như cô tưởng tượng, nếu tôi có xấu xa như vậy, anh hai cô cũng sẽ không thích tôi, không phải sao?" .
Cô muốn thử thông suốt cho cô ấy, tiến vào trong nội tâm cô ấy, khuyên nhủ cô ấy, đến khi thích hợp sẽ tìm bác sĩ tâm lí trò chuyện cùng cô ấy.
"Hiểu lầm? Có thể hiểu lầm điều gì? Hiểu lầm lớn nhất của tôi chính là hiểu lầm cô thiện lương, cô trước đây thoải mái mà đồng ý với tôi, nói sẽ không cùng Tử Duệ ở một chỗ, kết quả thế nào? Kết quả là chuyện mới xảy ra hôm nay của các người", Trữ Hạ kích động mà la hét.
"Đây là bọn săn ảnh. . . ’’
"Cô không cần giải thích nữa, càng giải thích thì càng giấu diếm, nếu cô thật sự không muốn khiến tôi hiểu lầm, vậy thì hãy rời xa Tử Duệ đi, rời khỏi thành phố F đi, nếu cô cảm thấy làm lỡ mất công việc của cô, tôi có thể cho cô chi phiếu cô xài cả đời này cũng không hết", Trữ Hạ lại ép buộc Ân Tịch lần nữa.
Ân Tịch gục đầu xuống, Trữ Hạ như vậy khiến cô rất khổ não.
"Cô nói chuyện đi a? Vì sao cô trầm mặc? Không phải cô đang hối hận lúc trước đã đồng ý với tôi sao? Bây giờ cô đang yêu anh Tử Duệ, phải không?", thanh âm của cô ta lại nghẹn ngào một lần nữa.
"Trữ Hạ, tôi đồng ý với cô tôi sẽ không cùng Thân Tử Duệ một chỗ, nhưng là tôi sẽ không rời khỏi thành phố F, chí ít sẽ không rời đi bây giờ".
"Không, tôi không thể tin tưởng cô thêm lần nữa, trừ khi ngày mai cô liền rời đi, tiền tôi đã chuẩn bị tốt cho cô" . Nói xong, cô ta lấy từ trong túi xách ra chi phiếu, còn có vé máy bay, là đi Australia.
"Cô làm gì vậy?", Ân Tịch thật không ngờ Trữ Hạ lại chuẩn bị như vậy.
"Chi phiếu này có giá trị toàn cầu, bất cứ ngân hàng thương mại nào cũng có thể rút được, tôi hy vọng ngày mai cô liền bay đi Australia, vĩnh viễn không cần quay về nữa" .
"Cô vì sao phải làm như vậy?"
"Nếu cô không đi, cô sẽ phải hối hận, tôi sẽ khiến cho cô phải hối hận vĩnh viễn, cả đời phải sống trong áy náy, dù cô kết hôn với Tử Duệ, cô vĩnh viễn không thoát khỏi bóng ma của tôi", Trữ Hạ phun ra lời nói độc địa.
Cuối cùng, cô ta bày ra một nụ cười hồn nhiên, nhẹ nhàng nói tạm biệt với cô. .
"Hứa tiểu thư, tôi có thể nói chuyện riêng với cô được không?", khuôn mặt cô ấy vẫn gầy mà trắng nõn, dùng hai chữ ‘yếu đuối’ để hình dung Trữ Hạ tuyệt không quá chút nào, người con gái như vậy luôn khiến đàn ông nảy sinh ý muốn bảo hộ, cũng không lạ vì sao Trữ Dịch khi còn sống lại che chở người em gái này như vậy.
"Hạ Vũ, cậu ra ngoài trước đi" , Ân Tịch quay đầu cho cô ấy một cái mỉm cười. Khi Hạ Vũ đi ra, cô liếc liếc Trữ Hạ một cái, cô cảm thấy người con gái này nhìn có vẻ đơn thuần nhưng tuyệt đối không đơn giản như thế.
"Trữ Hạ, cô ngồi trước đi, để tôi đi rót cho cô ly nước" , Ân Tịch có chút bối rối không biết phải làm sao.
"Cám ơn!" , cô ta thực lịch sự mà nói, sau đó nghe lời Ân Tịch ngồi xuống sofa. Cô muốn biết Hứa Ân Tịch có dám mở miệng hỏi cô hay không?
Cô tiếp nhận ly nước trên tay Ân Tịch đưa tới, nhẹ nhàng uống một ngụm, mặc dù cô không hề cảm thấy khát.
"Trữ Hạ, gần đây xảy ra rất nhiều chuyện. . . cho nên. . ." , Ân Tịch ngồi ở bên cạnh, cô tựa hồ như muốn giải thích điều gì đó nhưng lại không biết phải giải thích như thế nào. Trữ Hạ đã đến đây, khiến cô ý thức được lời hứa trước đây với cô ấy.
"Tôi đã đọc báo rồi, cho nên tôi mới đến đây", cô vẫn đơn thuần mà cười như vậy, lộ ra hàm răng trắng tinh như ngọc trai.
"Chuyện ngày đó chỉ là hiểu lầm, là bởi vì. . . ." , trong đầu Ân Tịch cố gắng tìm từ ngữ gì cho thích hợp, chống lại đôi mắt tinh khiết mà tĩnh lặng của Trữ Hạ.
"Vì sao?", cô ta ngây thơ nhìn về phía Ân Tịch, tựa như không hề tức giận, cô ta muốn xem cô nối dối chuyện này như thế nào.
Đối với phản ứng bình tĩnh như vậy của Trữ Hạ, Ân Tịch biết, lúc này cô ấy đến đây, so với lần đầu đến càng thêm nguy hiểm, đây là trực giác của cô.
"Trữ Hạ, tôi biết trong lòng cô có thể đã phải chịu khổ sở, quan hệ giữa tôi và Thân tiên sinh chỉ là quan hệ bạn bè. Tất cả những gì trên báo viết cô đã xem, bởi vì người thân của tôi vừa mới ra đi, nên anh ta mới an ủi tôi", Ân Tịch theo bản năng cự tuyệt việc thừa nhận quan hệ giữa cô và Thân Tử Duệ. Mà trên thực tế, cô và hắn trong lúc đó cũng chỉ là một cuộc giao dịch mà thôi.
"Nhưng là nếu cô đã đồng ý với tôi, cô nên rời xa anh ấy, chứ không phải là đến biệt thự của anh ấy sống, phải không?" , cô mở to đôi mắt vô tội hỏi lại Ân Tịch. Khiến cho một chữ. . . ‘Thịch’ một tiếng vang nhỏ, in dấu ở trong lòng của Ân Tịch, cô có chút tức giận, "Cô theo dõi tôi?".
"Tôi chỉ là đi qua nhà trọ của cô tìm cô nhưng không thấy, lúc tôi vô tình đi tìm anh Tử Duệ, lại phát hiện ra cô, cho nên tôi không có đi vào quấy rầy hai người", cô ta đem mấy chữ "anh Tử Duệ" nói ra thế nào lại ngọt ngào như vậy, mà nói hai chữ "quấy rầy" nghe sao lại trào phúng như thế.
"Có rất nhiều chuyện, cũng không phải như cô tưởng tượng."
"Tôi không muốn biết cô và tôi cùng nghĩ gì, tôi chỉ quan tâm anh Tử Duệ, các người có yêu nhau bao nhiêu hay cô có yêu anh ấy bao nhiêu, anh ấy có yêu cô bao nhiêu, tôi cũng không quan tâm, tôi chỉ quan tâm một điều là tôi muốn được ở bên cạnh anh ấy".
Trữ Hạ cũng không hề biểu hiện ra ngoài vẻ quá phẫn nộ hay oán trách, nhưng Ân Tịch có thể mơ hồ nhận ra được tình yêu của cô ấy đối với Thân Tử Duệ là đang trở thành một loại bệnh trạng càng ngày càng không bình thường.
"Nếu anh ta không yêu cô, cô ở bên cạnh anh ta còn có ý nghĩa gì sao? Cô vẫn có thể vui vẻ được sao?", cô có chút vì Trữ Hạ mà lo lắng.
"Tôi ở bên cạnh anh ấy, sẽ làm một người vợ thật tốt, quan hệ thông gia giữa gia tộc nhà tôi và gia tộc nhà anh ấy sẽ càng giúp anh ấy trên thương trường có địa vị cao hơn. Tôi sẽ sinh cho anh ấy thật nhiều đứa nhỏ, tôi cũng có thể đồng ý anh ấy có tình nhân bên ngoài, chỉ cần được ở bên cạnh anh ấy, có thể ôm anh ấy tôi liền cảm thấy vui vẻ, cảm thấy được hạnh phúc". Trong ánh mắt cô lộ ra vẻ chờ mong đẹp đẽ, cô dường như đang cảm nhận mình là Thân phu nhân, khoác tay Thân Tử Duệ, nhận lời chúc phúc của mọi người.
"Thế nhưng đó không phải là yêu, căn bản là không phải, cái cô nói chỉ là chiếm giữ lấy, yêu một người là phải làm cho người đó được vui vẻ, làm cho gười đó cảm nhận được hạnh phúc, chứ không phải là giữ chặt người đó bên cạnh mình", Ân Tịch cố hết sức muốn chứng minh, ảo tưởng của cô ấy đối với Thân Tử Duệ không phải là tình yêu.
"Làm sao cô có thể biết được Tử Duệ sẽ không hạnh phúc, anh Tử Duệ từ nhỏ đã thích tự do, tôi sẽ cho anh ấy đủ tự do, chỉ cần trong lòng anh ấy có gia đình chúng tôi là được, tự do mới chính là thứ Tử Duệ yêu thích nhất", cô ấy vẫn khăng khăng mà giữ vững ảo tưởng của mình.
Ân Tịch giơ tay luồn vào tóc mình, đối với tình yêu của cô ấy, cô dường như không nói được gì nữa.
Trữ Hạ ngồi một bên, trên người là chiếc áo chui hưu nhàn màu sữa, lộ ra nồng đậm vị sữa, mỉm cười, nhìn qua càng thêm ngây thơ hồn nhiên, không ai nghĩ đến đằng sau nụ cười đơn thuần kia là tâm tư như thế nào.
Ân Tịch cảm giác tình yêu của cô ấy đối với Thân Tử Duệ chỉ là một lại ảo tưởng, ảo tưởng bọn họ đã trở thành vợ chồng, cô ta tới nơi này, là muốn nói cho cô là kẻ thứ ba biết, tránh xa chồng cô ta ra một chút.
"Trữ Hạ, nếu tôi nói tôi yêu Thân Tử Duệ, không muốn buông anh ấy thì sao?" , Ân Tịch cố lấy dũng khí, mang theo giọng điệu thăm dò hỏi cô ta, đây cũng không phải điều mà trong lòng cô muốn hỏi.
"Cô sẽ không làm vậy, vì cô sẽ không có khả năng nhìn tôi chết", Trữ Hạ mỉm cười ngọt ngào, từ ‘chết’ nói ra từ miệng cô ta thế nhưng lại đơn giản như vậy.
"Cô là đang ép tôi sao? ’’, Ân Tịch truy vấn cô ta, cô không thích bị người khác uy hiếp.
"Tôi sẽ không ép cô, nhưng tôi nói cho cô biết, bởi vì tôi yêu anh Tử Duệ, yêu ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy anh ấy, tôi liền mơ ước được trở thành cô dâu của anh ấy, sinh cho anh ấy những đứa trẻ, gia đình chúng tôi hạnh phúc quây quần bên trong một căn phòng. Nếu anh Tử Duệ cưới một người phụ nữ khác, tôi nhất định sẽ chết. Anh ấy có thể yêu nhiều người, cùng nhiều người phụ nữ khác chơi trò mập mờ, thậm chí anh ấy có thể bao nuôi rất nhiều tình nhân bên ngoài, nhưng người phụ nữ anh ấy kết hôn chỉ có thể là một người, người đó phải là tôi, nếu không tôi sẽ chết."
Lời nói của Trữ Hạ rất thong thả, từng chữ từng chữ đều rất nặng nề, nhất là cô ta nói nếu Tử Duệ lấy người phụ nữ khác, cô ta sẽ chết.
Nội tâm Ân Tịch không ngừng run rẩy, đây là cái loại yêu gì?
"Mặc kệ sau này Thân Tử Duệ lấy người nào, tôi đều muốn đề nghị cô xác định rõ ràng tình yêu của anh ấy, hoặc cô có thể đi tư vấn một chút. . ."
"Không cần phải đi tư vấn tâm lí, khi tôi mười sáu tuổi đã từng đi tư vấn rồi, là anh hai tôi đưa đi, bác sĩ nói tôi không sao, chỉ là quá mức quan tâm cái chết, anh hai đã giới thiệu cho tôi rất nhiều bạn trai xuất sắc ưu tú, nhưng trong lòng tôi chỉ có một người đàn ông, cho nên, xin cô đừng cướp đi anh ấy, được không?" .
Cô tha thiết nhìn về phía Ân Tịch, bên người Thân Tử Duệ có nhiều phụ nữ như vậy, cô không sợ, thế nhưng khi Ân Tịch xuất hiện, trái tim nhạy cảm của cô bắt đầu rạn vỡ, trực giác của phụ nữ mách bảo cho cô, Ân Tịch chính là một tình địch lớn nhất, và sự thật cũng đã chứng minh như thế.
"Trữ Hạ, tình yêu không phải tôi nhường cho cô là cô có thể có được nó", Ân Tịch bất đắc dĩ mà trả lời, cô phải làm sao bây giờ, cô nên làm cái gì bây giờ?
"Tôi có thể có được, chỉ cần cô không xuất hiện trước mặt Tử Duệ nữa, chỉ cần hai người vĩnh viễn không gặp mặt nữa, cô hãy tránh thật xa, tìm một người đàn ông tốt mà gả cho hắn, cô hãy rời khỏi thành phố F. . . Chỉ cần cô làm được những điều này, Tử Duệ nhất định sẽ quên cô, tin tôi, tôi so với cô sẽ càng yêu anh ấy hơn, tôi sẽ dùng toàn bộ sinh mệnh mà yêu anh ấy, tôi cầu xin cô, được không?" .
Trong mắt Trữ Hạ tuôn ra một giọt nước mắt, trong suốt mà long lanh, yếu đuối khiến người ta không thể không thương tiếc.
"Thực xin lỗi, công việc của tôi ở nơi này, người thân của tôi cũng ở nơi này, vì thế tôi sẽ không rời khỏi nơi này mà đi" .
"Vì cái gì cô lại muốn lật lọng? Cô không phải muốn vì anh trai tôi mà thủ tiết sao? Hay cô căn bản là cũng muốn được gả vào nhà giàu, anh hai tôi đã chết, nên cô liền chọn Tử Duệ, sao cô lại không biết xấu hổ như vậy? Nếu cô thật sự muốn gả vào nhà giàu, tôi cũng có thể giới thiệu cho cô rất nhiều người đàn ông ưu tú xuất sắc khác, thế nhưng vì cái gì mà cô nhất định phải đoạt từ tay tôi mới chịu?"
Trữ Hạ thấy Ân Tịch không trả lời rõ ràng, trong lòng có chút nóng nảy, bắt đầu nói những lời khó nghe.
"Trữ Hạ, không phải như cô nghĩ, tôi có thể rời khỏi Thân Tử Duệ, tôi cũng không cần gả cho hắn, nhưng hiện tại cô phải hiểu được, cô yêu thương hắn không đúng cách, cô có biết hay không?"
Ân Tịch có chút đau lòng mà nói, cô và Thân Tử Duệ còn rất nhiều điều không thể vượt qua được, nhưng là tình yêu không phải là thứ dùng để nhường đổi qua lại.
"Cô không cần giả vờ tốt bụng, chính cô không chịu nhường cho tôi, lại còn tìm cho mình một cái cớ thật đàng hoàng, cô có biết cô rất dối trá không? Anh hai tôi yêu cô, là một sai lầm, Tử Duệ yêu cô, cũng là sai lầm, đồ phụ nữ dối trá như cô không xứng được họ yêu thương!" .
"Tôi không có, Trữ Dịch yêu tôi, tôi vĩnh viễn ghi tạc trong tim, bởi vì anh ấy là người đàn ông duy nhất dùng cả sinh mệnh để yêu tôi, đối với Thân Tử Duệ, anh ta chưa từng nói yêu tôi, anh ta chỉ chăm sóc tôi mà thôi" .
"Ha ha. . . . . . Cô thêu dệt chuyện vừa thôi, tôi không phải là đứa trẻ ba tuổi, cô là đồ phụ nữ tâm địa độc ác, cô hại chết anh hai tôi còn chưa đủ, còn phải bức tôi chết cô mới cam tâm, giết hết những người đã nuôi dưỡng cô ở Tề gia, kế tiếp có phải muốn giết hại Trữ gia chúng tôi nữa hay không, sau đó gả cho Tử Duệ lại hại chết Thân gia, cả thành phố F đều ở trong tay Hứa Ân Tịch cô, như vậy cô mới vừa lòng sao!" .
Trong tâm thức của Trữ Hạ, cô ta đã đem Ân Tịch trở thành một người đàn bà độc ác, đem tất cả những gì không tốt đẩy về phía cô.
Ân Tịch nghe xong, ngoại trừ cảm thấy không biết phải làm sao ra, chỉ cảm thấy khiếp sợ, như thế này đến tột cùng là Trữ Hạ đã hiểu lầm hay trong đầu cô ta đang thêu dệt lên ảo tưởng, nếu là vế sau, bệnh kia của cô ta nhất định đã nguy kịch rồi.
Cô ta là em gái mà Trữ Dịch yêu thương nhất, cô phải giúp đỡ Trữ Hạ như thế nào đây?
"Trữ Hạ, cô thật sự đã hiểu lầm rồi, tôi không có xấu xa như cô tưởng tượng, nếu tôi có xấu xa như vậy, anh hai cô cũng sẽ không thích tôi, không phải sao?" .
Cô muốn thử thông suốt cho cô ấy, tiến vào trong nội tâm cô ấy, khuyên nhủ cô ấy, đến khi thích hợp sẽ tìm bác sĩ tâm lí trò chuyện cùng cô ấy.
"Hiểu lầm? Có thể hiểu lầm điều gì? Hiểu lầm lớn nhất của tôi chính là hiểu lầm cô thiện lương, cô trước đây thoải mái mà đồng ý với tôi, nói sẽ không cùng Tử Duệ ở một chỗ, kết quả thế nào? Kết quả là chuyện mới xảy ra hôm nay của các người", Trữ Hạ kích động mà la hét.
"Đây là bọn săn ảnh. . . ’’
"Cô không cần giải thích nữa, càng giải thích thì càng giấu diếm, nếu cô thật sự không muốn khiến tôi hiểu lầm, vậy thì hãy rời xa Tử Duệ đi, rời khỏi thành phố F đi, nếu cô cảm thấy làm lỡ mất công việc của cô, tôi có thể cho cô chi phiếu cô xài cả đời này cũng không hết", Trữ Hạ lại ép buộc Ân Tịch lần nữa.
Ân Tịch gục đầu xuống, Trữ Hạ như vậy khiến cô rất khổ não.
"Cô nói chuyện đi a? Vì sao cô trầm mặc? Không phải cô đang hối hận lúc trước đã đồng ý với tôi sao? Bây giờ cô đang yêu anh Tử Duệ, phải không?", thanh âm của cô ta lại nghẹn ngào một lần nữa.
"Trữ Hạ, tôi đồng ý với cô tôi sẽ không cùng Thân Tử Duệ một chỗ, nhưng là tôi sẽ không rời khỏi thành phố F, chí ít sẽ không rời đi bây giờ".
"Không, tôi không thể tin tưởng cô thêm lần nữa, trừ khi ngày mai cô liền rời đi, tiền tôi đã chuẩn bị tốt cho cô" . Nói xong, cô ta lấy từ trong túi xách ra chi phiếu, còn có vé máy bay, là đi Australia.
"Cô làm gì vậy?", Ân Tịch thật không ngờ Trữ Hạ lại chuẩn bị như vậy.
"Chi phiếu này có giá trị toàn cầu, bất cứ ngân hàng thương mại nào cũng có thể rút được, tôi hy vọng ngày mai cô liền bay đi Australia, vĩnh viễn không cần quay về nữa" .
"Cô vì sao phải làm như vậy?"
"Nếu cô không đi, cô sẽ phải hối hận, tôi sẽ khiến cho cô phải hối hận vĩnh viễn, cả đời phải sống trong áy náy, dù cô kết hôn với Tử Duệ, cô vĩnh viễn không thoát khỏi bóng ma của tôi", Trữ Hạ phun ra lời nói độc địa.
Cuối cùng, cô ta bày ra một nụ cười hồn nhiên, nhẹ nhàng nói tạm biệt với cô. .
/162
|