Khi Dương Viễn trở về công ty, vừa hay va đúng phải Hạ Trú.
Lồng ngực đau đớn sau cú va chạm, anh ấy đỡ cô đứng vững, đang định nói một câu đùa giỡn thì cúi đầu mới phát hiện sắc mặt cô ấy trắng nhợt.
Anh ấy giật mình, hỏi cô có vấn đề gì.
Hạ Trú không trả lời, cũng không ngẩng đầu nhìn anh ấy. Cô đẩy anh ấy ra, rồi loạng choạng đi ra khỏi cửa công ty.
Dương Viễn đứng đó khó hiểu một lúc lâu, cho tới khi chuông di động vang lên, anh ấy rút ra xem mới đọc được email của tập đoàn.
Anh ấy mở ra.
Đọc xong email, anh ấy lại sững sờ.
Trên đường đi tới văn phòng của tổng giám đốc, có không ít nhân viên đang thì thầm bàn tán. Cô gái ở phòng Thư ký nhìn thấy Dương Viễn lập tức tiến tới, hạ giọng hỏi: "Sao giám đốc Hạ lại không làm nữa? Có liên quan đến mấy thông tin trên mạng ạ?"
Dương Viễn đâu có biết nhiều chuyện nội tình như vậy? Anh ấy chẳng qua vừa ra gặp khách hàng một chút, trở về đã xảy ra chuyện Hạ Trú bị cách chức. Anh ấy cảnh cáo mọi người, ai có việc gì thì làm việc nấy đi.
Anh ấy gõ cửa đi vào văn phòng đúng lúc Tần Tô và Cận Nghiêm đẩy cửa đi ra.
Họ gật đầu chào Dương Viễn.
Dương Viễn ngây ngốc, không ngờ lại gặp mặt họ, nhất là Cận Nghiêm.
Anh ấy không tiếp xúc với Cận Nghiêm quá nhiều, nhưng cũng biết rằng Cận Nghiêm là một nhân vật lợi hại nhường nào. Chỉ cần là chuyện anh ta muốn, không có gì không điều tra ra được, hơn nữa đều tiến hành trong lặng lẽ, khiến người ta không thể đề phòng.
Liên tưởng tới việc Hạ Trú bỏ đi, Dương Viễn không khỏi giật mình.
Sau khi họ đi ra, anh ấy đóng cửa lại.
Lục Đông Thâm ngồi trên sofa, trên bàn là ba tách café đen. Dương Viễn ngồi đối diện anh. Từ cốc café đã nguội ngắt mà vẫn chưa uống hớp nào, ít nhiều có thể nhận ra, cuộc nói chuyện giữa ba người họ không mấy nhẹ nhàng.
Dương Viễn không nhìn ra được manh mối gì từ sắc mặt Lục Đông Thâm, nhưng anh ấy vẫn hiểu rằng khi không có dấu hiệu gì càng là lúc người ta lo lắng.
"Có chuyện gì vậy?"
Lục Đông Thâm không trả lời, suy nghĩ một chút, anh tìm kiếm trên mặt bàn rồi thở dài một tiếng: "Cậu có thuốc lá không?"
Dương Viễn rút bao thuốc ra, tỏ vẻ nghi hoặc: "Thuốc lá của cậu đâu?"
"Có kẻ giở trò." Lục Đông Thâm cũng không giải thích quá nhiều. Anh đón lấy bao thuốc, rút ra một điếu, ngậm lên miệng và châm hút.
Ngọn lửa bùng lên từ từ, cũng giống như ngữ khí của Lục Đông Thâm lúc này. Nhưng Dương Viễn vẫn bùng nổ như quả ngư lôi vậy, anh ấy sửng sốt: "Hả?"
Lục Đông Thâm rít một hơi thuốc, không tiếp tục chủ đề này nữa: "Chuyện tin tức trên mạng cần can dự một chút, không thể để nó tiếp tục phát tán nữa."
Dương Viễn nói: "Được rồi, tôi hiểu rồi."
Rồi anh ấy nhạy bén phát hiện ra bàn tay gạt tàn thuốc của Lục Đông Thâm đang run lên, tuy rất khẽ, nhưng nhìn thấy được.
"Hạ Trú cô ấy..." Dương Viễn thăm dò.
Sắc mặt Lục Đông Thâm không chút dao động, nhưng cũng không hùa theo lời của anh ấy: "Đã điều tra ra người phát tan tin tức chưa?"
"Khó điều tra, đối phương đang có ý chơi trò cút bắt với chúng ta." Dương Viễn nói tới đây, ngẫm nghĩ một lát rồi tiếp lời: "Đúng lúc có Cận Nghiêm ở đây, cậu bảo hay là nhờ anh ta giúp đỡ?"
"Anh ta làm việc cũng có quy định của mình, chuyện này không nằm trong phạm vi điều tra của anh ta, thế nên anh ta sẽ không giúp đâu."
Dương Viễn thở dài nặng nề, rất lâu sau mới lên tiếng: "Cận Nghiêm không can dự vào quá nhiều cũng coi như là chuyện tốt, chuyện lúc trước cậu bảo tôi điều tra có kết quả rồi."
Lục Đông Thâm ngước mắt lên nhìn anh ấy.
Sắc mặt Dương Viên có phần nặng nề: "Ba năm trước, người ngấm ngầm vận hành dự án đó là Hạ Vận Thành, nói cách khác chính là bố nuôi của Hạ Trú."
Ngón tay kẹp điếu thuốc của Lục Đông Thâm khựng lại, ánh mắt ít nhiều có phần ngỡ ngàng.
"Năm đó cậu cũng coi như mạng lớn đấy." Dương Viễn hạ giọng: "Ngay hôm sau, vợ chồng Hạ Vận Thành xảy ra tai nạn, có lẽ là giết người diệt khẩu."
Lục Đông Thâm nghiến răng, các dây thần kinh dường như đang đau dữ dội.
Tiếng nổ ầm vang ba năm trước, anh thương tích đầy mình ngoi ngóp hơi tàn... Lúc đó anh không cảm thấy đau đớn, chỉ có sự tuyệt vọng trước khi chết.
Từ khi bắt đầu hiểu chuyện, anh đã hiểu rõ một chân lý, càng là quyền lực lợi ích càng là sống chết khó lường.
Con cái nhà họ Lục, từ anh tới Nam Thâm, có ai không từng chảy máu? Có ai không nhìn thấu sự lạnh lẽo của nhân tính?
Anh vốn không nên sợ hãi.
Nhưng bây giờ anh sợ rồi, buộc phải cúi đầu trước số phận.
Lục Đông Thâm dập tắt tàn thuốc: "Tiếp tục điều tra."
Dù sao thì, cũng không còn nhiều thời gian nữa.
Khi Dương Viễn chuẩn bị ra khỏi văn phòng, Lục Đông Thâm gọi giật anh ấy lại.
Dương Viễn dừng bước.
Rất lâu sau Lục Đông Thâm mới nói: "Giá mà ba năm trước, mấy người không tìm ra tôi, thì tốt biết bao..."
Dương Viễn sững người, bàng hoàng nhìn bóng hình Lục Đông Thâm trên ghế sofa.
Anh ấy chưa từng thấy một Lục Đông Thâm như vậy, cho dù là anh khi từ cõi chết trở về, cũng chưa từng sa sút như thế này. Khi nói câu đó, giọng anh nghe mệt mỏi một cách kỳ lạ. Cho dù chỉ nhìn theo bóng lưng anh, Dương Viễn cũng cảm nhận sâu sắc sự cô đơn của anh, cả người như bị thứ gì đó đè nặng đến bất lực.
Thứ gì có thể quật ngã được tấm lưng của Lục Đông Thâm?
Dương Viễn chưa bao giờ tưởng tượng được, cũng chưa từng hỏi về vấn đề này.
Nếu ba năm trước không tìm được anh...
Đó sẽ là một kiếp nạn của nhà họ Lục, tình cảnh của Lục Chấn Dương như đi trên lưỡi dao trong Lục Môn. Lúc đó đã soạn sẵn giấy khai tử cho Lục Đông Thâm rồi, chỉ thiếu nước công bố toàn Lục Môn mà thôi.
Một khi thật sự không còn Lục Đông Thâm, thì thế lực nhà họ Lục sẽ thảm bại, Lục Chấn Dương cũng chưa chắc đã sống bình yên.
Khi Lục Đông Thâm cả người đầy máu xuất hiện trước ở Lục Môn, tất cả mọi người đều ngỡ rằng mình nhìn thấy Sa-tăng.
Đó mới là Lục Đông Thâm mà Dương Viễn quen biết. Cho dù rơi vào tình thế hiểm ác hơn nữa cũng sẽ không bị giẫm chết, vẫn có thể thẳng ngực ưỡn lưng đứng dậy, sau đó đánh cho những kẻ coi thường mình một cú chính diện.
Dựng lại bản đồ sản nghiệp, làm suy yếu thế lực các chi khác của nhà họ Lục, bảo vệ sự an toàn cho người thần. Chỉ khi có Lục Đông Thâm đứng chắn phía trước, Lục Chấn Dương và Tần Tô, thậm chí là Lục Nam Thâm mới có thể kê cao gối ngủ.
Nhưng, ban nãy Lục Đông Thâm nói gì?
Nếu không tìm ra anh, thì trên đời này sẽ không còn Lục Đông Thâm nữa, anh sống nhưng không xuất hiện thì Lục Môn cũng sẽ không còn con trưởng.
Anh không có Lục Môn, không còn người thân.
Nhưng lại có được tự do.
Bờ vai không còn nặng nề đến thế, ngày ngày trong đầu cũng không còn phải nghĩ đến những âm mưu toan tính, lừa mình gạt người.
Rất lâu sau, Dương Viễn mới lên tiếng: "Cậu biết rõ mà, người khác không thể trở thành cậu được, mà cậu cũng không thể làm một người bình thường."
Dương Viễn rời đi.
Nhưng câu nói này vẫn xoay vòng mãi trong đầu Lục Đông Thâm.
Mỗi người sinh ra đều có số phận, người nghèo có số phận của người nghèo, người giàu có số phận của người giàu. Nhưng số phận của anh, chưa bao giờ thuộc về riêng anh.
Bí bách, phẫn nộ dần dần tụ thành một dòng sông. Cảm giác bức thiết muốn giải thoát, vùng vây trở thành một nguồn sức ạnh trói chặt hơi thở của anh, bóp lấy cổ anh, càng lúc càng mạnh.
Giống như bàn tay anh bóp cổ Hạ Trú, giây phút đó, thật ra anh càng muốn thay thế Hạ Trú, để Hạ Trú được bóp chết anh.
Dòng sông nơi lồng ngực trở thành đại dương lạnh lẽo, là nhiệt độ Hạ Trú để lại trong lòng anh. Bên tai tiếng Dương Viễn trở thành tiếng của Cận Nghiêm: Tổng giám đốc Lục, con người khi đứng ở trên cao, người có thể tin tưởng chỉ có chính mình thôi.
Ai cũng khao khát một vị trí hàng đầu, ai cũng liều mạng trèo lên thật cao, nhưng trèo lên được rồi thì sao?
Là cô độc.
Sự cô độc đủ để lấy mạng người ta.
Ba năm trước anh không nên quay về.
Lúc đó, anh nhìn núi rừng hùng vĩ, nhìn non xanh nước biếc, trên người rõ ràng là vết thương đau đớn, nhưng anh vẫn cười.
Đó là một sự vui vẻ và thoải mái chưa từng có, thế nên giây phút đó anh cảm thấy chết cũng thật tốt.
Nhưng anh phải quay về.
Nếu không, tương lai của Nam Thâm sẽ bị hủy hoại.
Lục Đông Thâm giơ tay vuốt mặt, cố gắng kiểm soát cảm giác sóng to gió lớn trong lồng ngực. Nhưng cuối cùng ở đó vẫn nổi lên một chiếc vòi rồng, làm cuộn trào hàng ngàn cơn sóng.
Cảm giác bí bách bùng nổ.
Anh túm lấy chiếc gạt tàn, ném thẳng về phía ô cửa sổ sát sàn.
Thủy tinh va chạm với lớp kính cường lực, vỡ tan nát.
Có những mảnh bay tới bên cạnh sa.
Trong đó có một mảnh quẹt qua mu bàn tay trái của anh.
Một vết xước rất nhỏ, để lại máu.
Lục Đông Thâm giơ tay trái lên, mu bàn tay ngâm ngẩm tê dại.
Vệt máu nhỏ đọng lại nơi vết thương.
Nhưng anh chẳng thấy đau chút nào.
~Hết chương 329~
Lồng ngực đau đớn sau cú va chạm, anh ấy đỡ cô đứng vững, đang định nói một câu đùa giỡn thì cúi đầu mới phát hiện sắc mặt cô ấy trắng nhợt.
Anh ấy giật mình, hỏi cô có vấn đề gì.
Hạ Trú không trả lời, cũng không ngẩng đầu nhìn anh ấy. Cô đẩy anh ấy ra, rồi loạng choạng đi ra khỏi cửa công ty.
Dương Viễn đứng đó khó hiểu một lúc lâu, cho tới khi chuông di động vang lên, anh ấy rút ra xem mới đọc được email của tập đoàn.
Anh ấy mở ra.
Đọc xong email, anh ấy lại sững sờ.
Trên đường đi tới văn phòng của tổng giám đốc, có không ít nhân viên đang thì thầm bàn tán. Cô gái ở phòng Thư ký nhìn thấy Dương Viễn lập tức tiến tới, hạ giọng hỏi: "Sao giám đốc Hạ lại không làm nữa? Có liên quan đến mấy thông tin trên mạng ạ?"
Dương Viễn đâu có biết nhiều chuyện nội tình như vậy? Anh ấy chẳng qua vừa ra gặp khách hàng một chút, trở về đã xảy ra chuyện Hạ Trú bị cách chức. Anh ấy cảnh cáo mọi người, ai có việc gì thì làm việc nấy đi.
Anh ấy gõ cửa đi vào văn phòng đúng lúc Tần Tô và Cận Nghiêm đẩy cửa đi ra.
Họ gật đầu chào Dương Viễn.
Dương Viễn ngây ngốc, không ngờ lại gặp mặt họ, nhất là Cận Nghiêm.
Anh ấy không tiếp xúc với Cận Nghiêm quá nhiều, nhưng cũng biết rằng Cận Nghiêm là một nhân vật lợi hại nhường nào. Chỉ cần là chuyện anh ta muốn, không có gì không điều tra ra được, hơn nữa đều tiến hành trong lặng lẽ, khiến người ta không thể đề phòng.
Liên tưởng tới việc Hạ Trú bỏ đi, Dương Viễn không khỏi giật mình.
Sau khi họ đi ra, anh ấy đóng cửa lại.
Lục Đông Thâm ngồi trên sofa, trên bàn là ba tách café đen. Dương Viễn ngồi đối diện anh. Từ cốc café đã nguội ngắt mà vẫn chưa uống hớp nào, ít nhiều có thể nhận ra, cuộc nói chuyện giữa ba người họ không mấy nhẹ nhàng.
Dương Viễn không nhìn ra được manh mối gì từ sắc mặt Lục Đông Thâm, nhưng anh ấy vẫn hiểu rằng khi không có dấu hiệu gì càng là lúc người ta lo lắng.
"Có chuyện gì vậy?"
Lục Đông Thâm không trả lời, suy nghĩ một chút, anh tìm kiếm trên mặt bàn rồi thở dài một tiếng: "Cậu có thuốc lá không?"
Dương Viễn rút bao thuốc ra, tỏ vẻ nghi hoặc: "Thuốc lá của cậu đâu?"
"Có kẻ giở trò." Lục Đông Thâm cũng không giải thích quá nhiều. Anh đón lấy bao thuốc, rút ra một điếu, ngậm lên miệng và châm hút.
Ngọn lửa bùng lên từ từ, cũng giống như ngữ khí của Lục Đông Thâm lúc này. Nhưng Dương Viễn vẫn bùng nổ như quả ngư lôi vậy, anh ấy sửng sốt: "Hả?"
Lục Đông Thâm rít một hơi thuốc, không tiếp tục chủ đề này nữa: "Chuyện tin tức trên mạng cần can dự một chút, không thể để nó tiếp tục phát tán nữa."
Dương Viễn nói: "Được rồi, tôi hiểu rồi."
Rồi anh ấy nhạy bén phát hiện ra bàn tay gạt tàn thuốc của Lục Đông Thâm đang run lên, tuy rất khẽ, nhưng nhìn thấy được.
"Hạ Trú cô ấy..." Dương Viễn thăm dò.
Sắc mặt Lục Đông Thâm không chút dao động, nhưng cũng không hùa theo lời của anh ấy: "Đã điều tra ra người phát tan tin tức chưa?"
"Khó điều tra, đối phương đang có ý chơi trò cút bắt với chúng ta." Dương Viễn nói tới đây, ngẫm nghĩ một lát rồi tiếp lời: "Đúng lúc có Cận Nghiêm ở đây, cậu bảo hay là nhờ anh ta giúp đỡ?"
"Anh ta làm việc cũng có quy định của mình, chuyện này không nằm trong phạm vi điều tra của anh ta, thế nên anh ta sẽ không giúp đâu."
Dương Viễn thở dài nặng nề, rất lâu sau mới lên tiếng: "Cận Nghiêm không can dự vào quá nhiều cũng coi như là chuyện tốt, chuyện lúc trước cậu bảo tôi điều tra có kết quả rồi."
Lục Đông Thâm ngước mắt lên nhìn anh ấy.
Sắc mặt Dương Viên có phần nặng nề: "Ba năm trước, người ngấm ngầm vận hành dự án đó là Hạ Vận Thành, nói cách khác chính là bố nuôi của Hạ Trú."
Ngón tay kẹp điếu thuốc của Lục Đông Thâm khựng lại, ánh mắt ít nhiều có phần ngỡ ngàng.
"Năm đó cậu cũng coi như mạng lớn đấy." Dương Viễn hạ giọng: "Ngay hôm sau, vợ chồng Hạ Vận Thành xảy ra tai nạn, có lẽ là giết người diệt khẩu."
Lục Đông Thâm nghiến răng, các dây thần kinh dường như đang đau dữ dội.
Tiếng nổ ầm vang ba năm trước, anh thương tích đầy mình ngoi ngóp hơi tàn... Lúc đó anh không cảm thấy đau đớn, chỉ có sự tuyệt vọng trước khi chết.
Từ khi bắt đầu hiểu chuyện, anh đã hiểu rõ một chân lý, càng là quyền lực lợi ích càng là sống chết khó lường.
Con cái nhà họ Lục, từ anh tới Nam Thâm, có ai không từng chảy máu? Có ai không nhìn thấu sự lạnh lẽo của nhân tính?
Anh vốn không nên sợ hãi.
Nhưng bây giờ anh sợ rồi, buộc phải cúi đầu trước số phận.
Lục Đông Thâm dập tắt tàn thuốc: "Tiếp tục điều tra."
Dù sao thì, cũng không còn nhiều thời gian nữa.
Khi Dương Viễn chuẩn bị ra khỏi văn phòng, Lục Đông Thâm gọi giật anh ấy lại.
Dương Viễn dừng bước.
Rất lâu sau Lục Đông Thâm mới nói: "Giá mà ba năm trước, mấy người không tìm ra tôi, thì tốt biết bao..."
Dương Viễn sững người, bàng hoàng nhìn bóng hình Lục Đông Thâm trên ghế sofa.
Anh ấy chưa từng thấy một Lục Đông Thâm như vậy, cho dù là anh khi từ cõi chết trở về, cũng chưa từng sa sút như thế này. Khi nói câu đó, giọng anh nghe mệt mỏi một cách kỳ lạ. Cho dù chỉ nhìn theo bóng lưng anh, Dương Viễn cũng cảm nhận sâu sắc sự cô đơn của anh, cả người như bị thứ gì đó đè nặng đến bất lực.
Thứ gì có thể quật ngã được tấm lưng của Lục Đông Thâm?
Dương Viễn chưa bao giờ tưởng tượng được, cũng chưa từng hỏi về vấn đề này.
Nếu ba năm trước không tìm được anh...
Đó sẽ là một kiếp nạn của nhà họ Lục, tình cảnh của Lục Chấn Dương như đi trên lưỡi dao trong Lục Môn. Lúc đó đã soạn sẵn giấy khai tử cho Lục Đông Thâm rồi, chỉ thiếu nước công bố toàn Lục Môn mà thôi.
Một khi thật sự không còn Lục Đông Thâm, thì thế lực nhà họ Lục sẽ thảm bại, Lục Chấn Dương cũng chưa chắc đã sống bình yên.
Khi Lục Đông Thâm cả người đầy máu xuất hiện trước ở Lục Môn, tất cả mọi người đều ngỡ rằng mình nhìn thấy Sa-tăng.
Đó mới là Lục Đông Thâm mà Dương Viễn quen biết. Cho dù rơi vào tình thế hiểm ác hơn nữa cũng sẽ không bị giẫm chết, vẫn có thể thẳng ngực ưỡn lưng đứng dậy, sau đó đánh cho những kẻ coi thường mình một cú chính diện.
Dựng lại bản đồ sản nghiệp, làm suy yếu thế lực các chi khác của nhà họ Lục, bảo vệ sự an toàn cho người thần. Chỉ khi có Lục Đông Thâm đứng chắn phía trước, Lục Chấn Dương và Tần Tô, thậm chí là Lục Nam Thâm mới có thể kê cao gối ngủ.
Nhưng, ban nãy Lục Đông Thâm nói gì?
Nếu không tìm ra anh, thì trên đời này sẽ không còn Lục Đông Thâm nữa, anh sống nhưng không xuất hiện thì Lục Môn cũng sẽ không còn con trưởng.
Anh không có Lục Môn, không còn người thân.
Nhưng lại có được tự do.
Bờ vai không còn nặng nề đến thế, ngày ngày trong đầu cũng không còn phải nghĩ đến những âm mưu toan tính, lừa mình gạt người.
Rất lâu sau, Dương Viễn mới lên tiếng: "Cậu biết rõ mà, người khác không thể trở thành cậu được, mà cậu cũng không thể làm một người bình thường."
Dương Viễn rời đi.
Nhưng câu nói này vẫn xoay vòng mãi trong đầu Lục Đông Thâm.
Mỗi người sinh ra đều có số phận, người nghèo có số phận của người nghèo, người giàu có số phận của người giàu. Nhưng số phận của anh, chưa bao giờ thuộc về riêng anh.
Bí bách, phẫn nộ dần dần tụ thành một dòng sông. Cảm giác bức thiết muốn giải thoát, vùng vây trở thành một nguồn sức ạnh trói chặt hơi thở của anh, bóp lấy cổ anh, càng lúc càng mạnh.
Giống như bàn tay anh bóp cổ Hạ Trú, giây phút đó, thật ra anh càng muốn thay thế Hạ Trú, để Hạ Trú được bóp chết anh.
Dòng sông nơi lồng ngực trở thành đại dương lạnh lẽo, là nhiệt độ Hạ Trú để lại trong lòng anh. Bên tai tiếng Dương Viễn trở thành tiếng của Cận Nghiêm: Tổng giám đốc Lục, con người khi đứng ở trên cao, người có thể tin tưởng chỉ có chính mình thôi.
Ai cũng khao khát một vị trí hàng đầu, ai cũng liều mạng trèo lên thật cao, nhưng trèo lên được rồi thì sao?
Là cô độc.
Sự cô độc đủ để lấy mạng người ta.
Ba năm trước anh không nên quay về.
Lúc đó, anh nhìn núi rừng hùng vĩ, nhìn non xanh nước biếc, trên người rõ ràng là vết thương đau đớn, nhưng anh vẫn cười.
Đó là một sự vui vẻ và thoải mái chưa từng có, thế nên giây phút đó anh cảm thấy chết cũng thật tốt.
Nhưng anh phải quay về.
Nếu không, tương lai của Nam Thâm sẽ bị hủy hoại.
Lục Đông Thâm giơ tay vuốt mặt, cố gắng kiểm soát cảm giác sóng to gió lớn trong lồng ngực. Nhưng cuối cùng ở đó vẫn nổi lên một chiếc vòi rồng, làm cuộn trào hàng ngàn cơn sóng.
Cảm giác bí bách bùng nổ.
Anh túm lấy chiếc gạt tàn, ném thẳng về phía ô cửa sổ sát sàn.
Thủy tinh va chạm với lớp kính cường lực, vỡ tan nát.
Có những mảnh bay tới bên cạnh sa.
Trong đó có một mảnh quẹt qua mu bàn tay trái của anh.
Một vết xước rất nhỏ, để lại máu.
Lục Đông Thâm giơ tay trái lên, mu bàn tay ngâm ngẩm tê dại.
Vệt máu nhỏ đọng lại nơi vết thương.
Nhưng anh chẳng thấy đau chút nào.
~Hết chương 329~
/676
|