Hạ Trú không biết mình đã ở trong phòng bao lâu.
Từ khi trời sáng đến khi trời tối, từ sau trưa xế chiều cho tới khi hoàng hôn trăng lên.
Đồ đạc trong nhà vẫn vậy.
Từ khi cô chuyển qua sống cùng với Lục Đông Thâm, mọi thứ trong căn phòng này đều được giao lại cho ban quản lý, giống hệt như khi cô từ Thương Lăng trở về Bắc Kinh, sạch sẽ gọn gàng.
Đồng thời cũng thiếu đi hơi ấm con người.
Cô đã từng có mấy lần định bán căn nhà này, nhất là sau khi đính hôn với Lục Đông Thâm. Nhưng trùng hợp thế nào lại không triệt để thực hiện suy nghĩ ấy, nếu không đến chỗ dung thân cũng chẳng còn nữa.
Cô không tới công ty nữa, cũng không trở về phòng thực nghiệm, càng không tới nhà Lục Đông Thâm. Cô cứ thế nhốt mình lại, không ăn không uống.
Sinh lý dường như đã mất hết khả năng.
Không cảm thấy đói, chỉ thấy đau.
Nỗi đau trên cổ, và cả nỗi đau trong lòng.
Cô cũng không dám ngủ, sợ vừa nhắm mắt lại đã rơi vào chốn hoang vu nóng kinh người ấy, rơi vào cảm giác tuyệt vọng đến nghẹt thở.
Khi có người đập cửa, ngoài cửa sổ đã là chiều.
Sống ở trên tầng cao không nhìn thấy lá rơi xào xạc, nhưng, rõ ràng trời đã cuối thu.
Mùa đông lạnh giá sắp tới, đây là sự thật không ai có thể thay đổi được.
Hạ Trú không động đậy, cứ thế dựa vào cửa sổ.
Tiếng đập cửa càng lúc càng lớn hơn, cùng với đó là tiếng của Nhiêu Tôn: "Em mở cửa cho anh!"
Hạ Trú không có phản ứng gì, hai mắt thất thần, như một miệng giếng khô.
"Đừng giả vờ không có ai, bảo vệ đã nhìn thấy em về nhà rồi! Mở cửa!" Nhiêu Tôn lại gào lên ầm ĩ.
Hạ Trú vẫn không có động tĩnh gì.
Nhiêu Tôn lại đập cửa thêm lần nữa, sau đó thì không có động tình gì thêm.
Lát sau, chuông cửa vang lên.
"Hạ Trú, tôi đây. Nhiêu Tôn đi rồi, để tôi vào được không?" Là giọng của Nguyễn Kỳ.
Hạ Trú thẳng thừng nằm xuống, hai chân gập lại, tay vòng qua ôm lấy đầu gối, trong tư thế tự bảo vệ mình.
Ngoài cửa không còn tiếng động nữa.
Nhưng yên tĩnh chưa được một lúc, lại nghe thấy tiếng Nhiêu Tôn sốt sắng vang lên bên ngoài: "Khẩn trương mở cửa!"
Không biết anh đang nói chuyện với ai, giọng của đối phương bị chặn hoàn toàn bởi cánh cửa chắc chắn, nhưng không chặn được tính khí nóng nảy và chất giọng to tướng của anh: "Nói phí lời làm quái gì? Người ta xảy ra chuyện bên trong, ban quản lý chịu trách nhiệm nhé?"
Chẳng mấy chốc, cửa nhà được mở ra.
Khi Nhiêu Tôn bước vào, bèn thầm cảm ơn sự lười biếng hằng ngày của Hạ Trú. Nếu cô không gửi một bộ chìa khóa phụ ở chỗ ban quản lý, anh chỉ còn cách cạy khóa phá cửa thôi.
Anh vào phòng khách, lập tức nhìn thấy Hạ Trú.
Cô nằm gọn trên thảm trải sàn, mặt hướng về phía cửa sổ sát sàn. Không nhìn được gương mặt cô, nhưng cũng có thể cảm nhận rõ ràng cô đang suy sụp.
Nguyễn Kỳ đi theo sau Nhiêu Tôn, vào trong cũng bắt gặp cảnh này. Cô ấy liên tưởng tới hai chữ "khô cằn".
Đóa hoa hồng có gai bị người ta ngang nhiên bẻ đứt, dần dần mất đi sinh khí.
Cô ấy không biết đã có chuyện gì xảy ra, chỉ loáng thoáng nghe được vài thông tin trên mạng, trên những bức ảnh đó có đầy đủ mắt mũi miệng.
Nhiêu Tôn sải bước tiến lên, đi tới trước mặt Hạ Trú nhưng không dám có hành động gì thái quá. Thấy cô cứ nhắm nghiền mắt, anh hoảng hốt.
Anh ngồi sụp xuống, ngón tay run rẩy, đưa lên mũi cô thăm dò.
Anh còn chưa đặt hẳn tay vào mũi cô, Hạ Trú đã mở mắt ra.
Nhiêu Tôn giật mình, ngồi bệt xuống thảm, đặt tay lên ngực, hít sâu vài nhịp, rồi lập tức dìu Hạ Trú dậy.
Hiếm có dịp Hạ Trú không đẩy anh ra như lần này. Cô để mặc cho Nhiêu Tôn kéo mình ngồi lên sofa, nhưng cũng không đoái hoài tới anh, cả người ngơ ngẩn như đã thoát khỏi tam thế vậy, không có chút phản ứng gì.
Không phải Nhiêu Tôn chưa từng trải qua những lúc Hạ Trú sống dở chết dở, nhưng lần đó là lần cô thật sự sống dở chết dở. Đâu có giống lần này, rõ ràng là sống nhưng không còn tinh thần, còn có mùi vị chết chóc hơn cả người chết.
Anh không biết phải đối diện với tình hình này như thế nào.
Ngồi bên cạnh cô một lúc, anh thấy cô cứ dựa vào gối ôm không chút sinh khí thì thật sự lo lắng. Anh đứng dậy, chống tay vào hông đứng một lúc, sau đó đi đi lại lại, cuối cùng cúi xuống hỏi cô: "Em có chuyện gì, có thể nói với anh không?"
Anh có nghe tin Hạ Trú bị cách chức. Nếu là bình thường, anh vui còn chẳng kịp, nhưng bây giờ, thông tin này không đại diện cho chuyện gì tốt đẹp cả, dẫu sao thì chuyện sản phẩm mới vẫn chưa được làm rõ ràng.
Khoảng thời gian này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, anh không hề hay biết. Nhưng phân tích một cách lý trí thì chỉ riêng lời đồn trên mạng mà ép cho Hạ Trú phải từ chức thì cũng không thực tế.
Tuy rằng anh rất không muốn thừa nhận nhưng cũng buộc phải thừa nhận, Lục Đông Thâm là một người suy nghĩ rất chu toàn, sẽ không ngu ngốc tới mức tin vào mấy thông tin hư cấu đó.
Thế nên, nhìn dáng vẻ suy sụp này của Hạ Trú, nhất định là đã xảy ra chuyện gì nghiêm trọng hơn.
Hạ Trú bỏ ngoài tai sự sốt sắng của anh. Nhiêu Tôn lo tới mức sắp chửi thề rồi. Nguyễn Kỳ tinh tế, đi vào trong bếp nhìn ngang ngó dọc một lượt, sau đó trở về phòng khách kéo Nhiêu Tôn sang một bên.
"Chắc là mấy hôm nay cô ấy chưa ăn gì, trong tủ lạnh không có gì hết, bếp cũng nguội lạnh."
Nghe xong câu này, Nhiêu Tôn giận thật sự. Anh quay ngược trở lại bên cạnh sofa: "Em giỏi rồi phải không? Không ăn không uống? Sao em không mở cửa sổ ra nhảy thẳng xuống đất luôn đi cho rồi?"
Nguyễn Kỳ nghe vậy cảm thấy câm nín, tiến lên nói: "Có ai ăn nói như anh không?"
"Tôi nói vậy là khách khí rồi đấy!" Tính khí của Nhiêu Tôn cũng nóng nảy, nhất là khi nhìn thấy Hạ Trú như vậy. Rồi anh lại nói tiếp với cô: "Em rời khỏi Skyline thì sẽ chết sao? Rời khỏi Lục Đông Thâm thì chết được sao?"
"Được rồi." Nguyễn Kỳ đau đầu vì tiếng ồn của anh, đẩy anh một cái: "Phải nghĩ cách để cô ấy ăn chút gì đã."
Nhiêu Tôn sa sầm mặt nhìn Hạ Trú, suy nghĩ một chút, sau đó gọi điện cho ban quản lý. Nhưng đầu kia vừa nhận máy, bên này anh cũng tắt ngay. Anh nói với Nguyễn Kỳ: "Thôi bỏ đi, để tôi xuống dưới mua món gì cho cô ấy."
"Để tôi đi cho." Nguyễn Kỳ nói.
Bên này, Nhiêu Tôn đã đi ra đến cửa, tiện miệng buông một câu: "Làm sao cô biết cô ấy thích ăn cái gì."
Nguyễn Kỳ sững người.
Cho đến khi cửa phòng đóng lại cô ấy mới có chút phản ứng, trong lòng ít nhiều có chút không thoải mái.
Cô ấy ngồi xuống bên cạnh Hạ Trú, trầm mặc một lát rồi nói: "Dù cô đã trải qua chuyện gì, thật ra cô vẫn may mắn hơn tôi nhiều."
Có được trái tim của Nhiêu Tôn, lẽ nào không phải là điều may mắn lớn nhất sao?
Cuối cùng Hạ Trú cũng có phản ứng, mí mắt cô động đậy, sau đó cô quay đầu nhìn Nguyễn Kỳ. Nguyễn Kỳ không ngờ cô lại có phản ứng, dẫu sao thì ban nãy Nhiêu Tôn nổi đóa lên, đến mức sắp lật tung trần nhà rồi mà cô vẫn đơ ra như khúc gỗ vậy.
Cô ấy vội hỏi cô cảm thấy thế nào, có chỗ nào không thoải mái không?
Hạ Trú không để ý tới sự quan tâm của cô ấy, há miệng, bật ra một âm thanh rất khàn: "Cô cho tôi uống loại rượu gì?"
Nguyễn Kỳ sững người, nói: "Rượu ruột hoa quả, sao vậy?"
Hạ Trú nhìn thẳng vào mắt cô ấy: "Loại hoa quả cuối cùng tôi không ngửi ra là gì?"
Nguyễn Kỳ cảm thấy thấp thỏm vì nét mặt của cô, cũng không thấy yên tâm chút nào.
"Loại hoa quả cô không nếm ra được là đào, à, chính là loại đào dại trước đó hái trên núi Kỳ Thần, nó rất thích hợp ủ rượu, mùi vị còn không nặng."
Hạ Trú nghe xong bả vai cứng lại, rồi lập tức bất cười.
Nguyễn Kỳ giật mình: "Cô sao vậy?"
Hạ Trú không trả lời, chỉ là đang cười, cuối cùng cả người co rụt vào trong sofa, khóe mắt ươn ướt.
Nguyễn Kỳ cảm thấy không ổn, bèn kéo cô: "Rượu có vấn đề gì sao?"
Nhưng cô ấy bị Hạ Trú đẩy ra, rồi Hạ Trú quay sang trừng mắt với cô ấy: "Tránh xa tôi ra một chút!"
Nguyễn Kỳ bàng hoàng. Cô ấy nhìn rõ, trong ánh mắt Hạ Trú là căm hận.
Cô ấy giật mình, nỗi hận này từ đâu mà ra? Nỗi hận này dành cho cô ấy sao?
~Hết chương 330~
Từ khi trời sáng đến khi trời tối, từ sau trưa xế chiều cho tới khi hoàng hôn trăng lên.
Đồ đạc trong nhà vẫn vậy.
Từ khi cô chuyển qua sống cùng với Lục Đông Thâm, mọi thứ trong căn phòng này đều được giao lại cho ban quản lý, giống hệt như khi cô từ Thương Lăng trở về Bắc Kinh, sạch sẽ gọn gàng.
Đồng thời cũng thiếu đi hơi ấm con người.
Cô đã từng có mấy lần định bán căn nhà này, nhất là sau khi đính hôn với Lục Đông Thâm. Nhưng trùng hợp thế nào lại không triệt để thực hiện suy nghĩ ấy, nếu không đến chỗ dung thân cũng chẳng còn nữa.
Cô không tới công ty nữa, cũng không trở về phòng thực nghiệm, càng không tới nhà Lục Đông Thâm. Cô cứ thế nhốt mình lại, không ăn không uống.
Sinh lý dường như đã mất hết khả năng.
Không cảm thấy đói, chỉ thấy đau.
Nỗi đau trên cổ, và cả nỗi đau trong lòng.
Cô cũng không dám ngủ, sợ vừa nhắm mắt lại đã rơi vào chốn hoang vu nóng kinh người ấy, rơi vào cảm giác tuyệt vọng đến nghẹt thở.
Khi có người đập cửa, ngoài cửa sổ đã là chiều.
Sống ở trên tầng cao không nhìn thấy lá rơi xào xạc, nhưng, rõ ràng trời đã cuối thu.
Mùa đông lạnh giá sắp tới, đây là sự thật không ai có thể thay đổi được.
Hạ Trú không động đậy, cứ thế dựa vào cửa sổ.
Tiếng đập cửa càng lúc càng lớn hơn, cùng với đó là tiếng của Nhiêu Tôn: "Em mở cửa cho anh!"
Hạ Trú không có phản ứng gì, hai mắt thất thần, như một miệng giếng khô.
"Đừng giả vờ không có ai, bảo vệ đã nhìn thấy em về nhà rồi! Mở cửa!" Nhiêu Tôn lại gào lên ầm ĩ.
Hạ Trú vẫn không có động tĩnh gì.
Nhiêu Tôn lại đập cửa thêm lần nữa, sau đó thì không có động tình gì thêm.
Lát sau, chuông cửa vang lên.
"Hạ Trú, tôi đây. Nhiêu Tôn đi rồi, để tôi vào được không?" Là giọng của Nguyễn Kỳ.
Hạ Trú thẳng thừng nằm xuống, hai chân gập lại, tay vòng qua ôm lấy đầu gối, trong tư thế tự bảo vệ mình.
Ngoài cửa không còn tiếng động nữa.
Nhưng yên tĩnh chưa được một lúc, lại nghe thấy tiếng Nhiêu Tôn sốt sắng vang lên bên ngoài: "Khẩn trương mở cửa!"
Không biết anh đang nói chuyện với ai, giọng của đối phương bị chặn hoàn toàn bởi cánh cửa chắc chắn, nhưng không chặn được tính khí nóng nảy và chất giọng to tướng của anh: "Nói phí lời làm quái gì? Người ta xảy ra chuyện bên trong, ban quản lý chịu trách nhiệm nhé?"
Chẳng mấy chốc, cửa nhà được mở ra.
Khi Nhiêu Tôn bước vào, bèn thầm cảm ơn sự lười biếng hằng ngày của Hạ Trú. Nếu cô không gửi một bộ chìa khóa phụ ở chỗ ban quản lý, anh chỉ còn cách cạy khóa phá cửa thôi.
Anh vào phòng khách, lập tức nhìn thấy Hạ Trú.
Cô nằm gọn trên thảm trải sàn, mặt hướng về phía cửa sổ sát sàn. Không nhìn được gương mặt cô, nhưng cũng có thể cảm nhận rõ ràng cô đang suy sụp.
Nguyễn Kỳ đi theo sau Nhiêu Tôn, vào trong cũng bắt gặp cảnh này. Cô ấy liên tưởng tới hai chữ "khô cằn".
Đóa hoa hồng có gai bị người ta ngang nhiên bẻ đứt, dần dần mất đi sinh khí.
Cô ấy không biết đã có chuyện gì xảy ra, chỉ loáng thoáng nghe được vài thông tin trên mạng, trên những bức ảnh đó có đầy đủ mắt mũi miệng.
Nhiêu Tôn sải bước tiến lên, đi tới trước mặt Hạ Trú nhưng không dám có hành động gì thái quá. Thấy cô cứ nhắm nghiền mắt, anh hoảng hốt.
Anh ngồi sụp xuống, ngón tay run rẩy, đưa lên mũi cô thăm dò.
Anh còn chưa đặt hẳn tay vào mũi cô, Hạ Trú đã mở mắt ra.
Nhiêu Tôn giật mình, ngồi bệt xuống thảm, đặt tay lên ngực, hít sâu vài nhịp, rồi lập tức dìu Hạ Trú dậy.
Hiếm có dịp Hạ Trú không đẩy anh ra như lần này. Cô để mặc cho Nhiêu Tôn kéo mình ngồi lên sofa, nhưng cũng không đoái hoài tới anh, cả người ngơ ngẩn như đã thoát khỏi tam thế vậy, không có chút phản ứng gì.
Không phải Nhiêu Tôn chưa từng trải qua những lúc Hạ Trú sống dở chết dở, nhưng lần đó là lần cô thật sự sống dở chết dở. Đâu có giống lần này, rõ ràng là sống nhưng không còn tinh thần, còn có mùi vị chết chóc hơn cả người chết.
Anh không biết phải đối diện với tình hình này như thế nào.
Ngồi bên cạnh cô một lúc, anh thấy cô cứ dựa vào gối ôm không chút sinh khí thì thật sự lo lắng. Anh đứng dậy, chống tay vào hông đứng một lúc, sau đó đi đi lại lại, cuối cùng cúi xuống hỏi cô: "Em có chuyện gì, có thể nói với anh không?"
Anh có nghe tin Hạ Trú bị cách chức. Nếu là bình thường, anh vui còn chẳng kịp, nhưng bây giờ, thông tin này không đại diện cho chuyện gì tốt đẹp cả, dẫu sao thì chuyện sản phẩm mới vẫn chưa được làm rõ ràng.
Khoảng thời gian này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, anh không hề hay biết. Nhưng phân tích một cách lý trí thì chỉ riêng lời đồn trên mạng mà ép cho Hạ Trú phải từ chức thì cũng không thực tế.
Tuy rằng anh rất không muốn thừa nhận nhưng cũng buộc phải thừa nhận, Lục Đông Thâm là một người suy nghĩ rất chu toàn, sẽ không ngu ngốc tới mức tin vào mấy thông tin hư cấu đó.
Thế nên, nhìn dáng vẻ suy sụp này của Hạ Trú, nhất định là đã xảy ra chuyện gì nghiêm trọng hơn.
Hạ Trú bỏ ngoài tai sự sốt sắng của anh. Nhiêu Tôn lo tới mức sắp chửi thề rồi. Nguyễn Kỳ tinh tế, đi vào trong bếp nhìn ngang ngó dọc một lượt, sau đó trở về phòng khách kéo Nhiêu Tôn sang một bên.
"Chắc là mấy hôm nay cô ấy chưa ăn gì, trong tủ lạnh không có gì hết, bếp cũng nguội lạnh."
Nghe xong câu này, Nhiêu Tôn giận thật sự. Anh quay ngược trở lại bên cạnh sofa: "Em giỏi rồi phải không? Không ăn không uống? Sao em không mở cửa sổ ra nhảy thẳng xuống đất luôn đi cho rồi?"
Nguyễn Kỳ nghe vậy cảm thấy câm nín, tiến lên nói: "Có ai ăn nói như anh không?"
"Tôi nói vậy là khách khí rồi đấy!" Tính khí của Nhiêu Tôn cũng nóng nảy, nhất là khi nhìn thấy Hạ Trú như vậy. Rồi anh lại nói tiếp với cô: "Em rời khỏi Skyline thì sẽ chết sao? Rời khỏi Lục Đông Thâm thì chết được sao?"
"Được rồi." Nguyễn Kỳ đau đầu vì tiếng ồn của anh, đẩy anh một cái: "Phải nghĩ cách để cô ấy ăn chút gì đã."
Nhiêu Tôn sa sầm mặt nhìn Hạ Trú, suy nghĩ một chút, sau đó gọi điện cho ban quản lý. Nhưng đầu kia vừa nhận máy, bên này anh cũng tắt ngay. Anh nói với Nguyễn Kỳ: "Thôi bỏ đi, để tôi xuống dưới mua món gì cho cô ấy."
"Để tôi đi cho." Nguyễn Kỳ nói.
Bên này, Nhiêu Tôn đã đi ra đến cửa, tiện miệng buông một câu: "Làm sao cô biết cô ấy thích ăn cái gì."
Nguyễn Kỳ sững người.
Cho đến khi cửa phòng đóng lại cô ấy mới có chút phản ứng, trong lòng ít nhiều có chút không thoải mái.
Cô ấy ngồi xuống bên cạnh Hạ Trú, trầm mặc một lát rồi nói: "Dù cô đã trải qua chuyện gì, thật ra cô vẫn may mắn hơn tôi nhiều."
Có được trái tim của Nhiêu Tôn, lẽ nào không phải là điều may mắn lớn nhất sao?
Cuối cùng Hạ Trú cũng có phản ứng, mí mắt cô động đậy, sau đó cô quay đầu nhìn Nguyễn Kỳ. Nguyễn Kỳ không ngờ cô lại có phản ứng, dẫu sao thì ban nãy Nhiêu Tôn nổi đóa lên, đến mức sắp lật tung trần nhà rồi mà cô vẫn đơ ra như khúc gỗ vậy.
Cô ấy vội hỏi cô cảm thấy thế nào, có chỗ nào không thoải mái không?
Hạ Trú không để ý tới sự quan tâm của cô ấy, há miệng, bật ra một âm thanh rất khàn: "Cô cho tôi uống loại rượu gì?"
Nguyễn Kỳ sững người, nói: "Rượu ruột hoa quả, sao vậy?"
Hạ Trú nhìn thẳng vào mắt cô ấy: "Loại hoa quả cuối cùng tôi không ngửi ra là gì?"
Nguyễn Kỳ cảm thấy thấp thỏm vì nét mặt của cô, cũng không thấy yên tâm chút nào.
"Loại hoa quả cô không nếm ra được là đào, à, chính là loại đào dại trước đó hái trên núi Kỳ Thần, nó rất thích hợp ủ rượu, mùi vị còn không nặng."
Hạ Trú nghe xong bả vai cứng lại, rồi lập tức bất cười.
Nguyễn Kỳ giật mình: "Cô sao vậy?"
Hạ Trú không trả lời, chỉ là đang cười, cuối cùng cả người co rụt vào trong sofa, khóe mắt ươn ướt.
Nguyễn Kỳ cảm thấy không ổn, bèn kéo cô: "Rượu có vấn đề gì sao?"
Nhưng cô ấy bị Hạ Trú đẩy ra, rồi Hạ Trú quay sang trừng mắt với cô ấy: "Tránh xa tôi ra một chút!"
Nguyễn Kỳ bàng hoàng. Cô ấy nhìn rõ, trong ánh mắt Hạ Trú là căm hận.
Cô ấy giật mình, nỗi hận này từ đâu mà ra? Nỗi hận này dành cho cô ấy sao?
~Hết chương 330~
/676
|