“Lúc đó, đích thực là tôi đã ép cô ấy ăn.”
Sau khi bị Hạ Trú đuổi ra ngoài, Nhiêu Tôn ủ rũ mặt mày trở về nhà. Dọc đường tinh thần của anh rệu rã, không thể phấn chấn lên được. Nguyễn Kỳ nhịn mãi tới tận lúc về nhà mới tò mò hỏi.
Cô còn tưởng mình đã nghe nhầm, nhưng sự thẳng thắn của Nhiêu Tôn đã khiến sống lưng cô lạnh toát.
Nhiêu Tôn ngậm một điếu thuốc, nghiêng đầu nhìn cô, cười đằng chát: “Sao hả? Cảm thấy rất đáng sợ?”
Nguyễn Kỳ bình tĩnh lại, lắc đầu: “Tôi nghĩ hai người có lẽ có nỗi khổ bất đắc dĩ.”
Nhiêu Tôn châm một điếu thuốc.
Khi khói thuốc lan ra, suy nghĩ của anh cũng được kéo trở về ba năm trước, trở về vùng hoang vu khiến người ta ngạt thở ấy. Việc kể lại quá khứ cho Nguyễn Kỳ không phải chuyện đơn giản, dẫu sao đó cũng là một quá khứ đau đến cắt da cắt thịt. Nhiêu Tôn kể được một lúc lại phải ngừng một lúc.
Anh thở dài, để làm dịu cơn đau đớn trong trái tim.
Đó hoàn toàn không phải là một chuyến hành trình vui vẻ. Đối với Hạ Trú mà nói, việc thường xuyên đi tới những vùng hoang vu hoặc những nơi không người để tìm kiếm các nguyên liệu đã trở thành chuyện cơm bữa. Chỉ cần là thứ cô muốn vượt ngàn dặm xa xôi để tìm kiếm thì ắt sẽ là những thứ nguyên liệu đã tuyệt tích hoặc rất hiếm gặp trên thị trường.
Mục đích hướng tới sa mạc Gobi cũng như vậy.
Đến tận bây giờ, Nhiêu Tôn vẫn không nhớ rõ được tên của thứ nguyên liệu đó, cũng không biết Hạ Trú tìm kiếm nó có ích gì. Anh chỉ biết rằng, thứ nguyên liệu đó sinh trưởng ở nơi sâu nhất tại sa mạc Gobi, phải vượt qua Gobi-đen không một chút tín hiệu, đi qua Yardang mà cứ về đêm, tiếng gió sẽ khiến bạn thần hồn nát thần tính, cuối cùng là tiến vào hồ muối Lop Nur.
Vành tai khổng lồ của địa cầu ấy là vành tai có thể nuốt chửng sự sống chết của trời đất, huống hồ là mạng người?
Điện thoại vệ tinh bị hỏng, sự thay đổi nhiệt độ ban ngày và ban đêm, sự mất phương hướng và cảnh ngộ vượt quá thời gian dự kiến đã khiến họ thiếu hụt không ít lương thực.
Nguyên liệu mọc ở ranh giới của lửa nóng. Mùa đó, không ai thần kinh dám tiến tới khu đất khủng bố ấy.
Ngay cả Tả Thời, một người quanh năm thích đi thám hiểm cũng không thể chống chọi nổi. Cậu ấy bị thương, mất nước nghiêm trọng. Trong ba người, phản ứng của cậu ấy là nghiêm trọng nhất. Nhưng Nhiêu Tôn và Hạ Trú cũng chẳng khá hơn là bao, mắt cá chân của Hạ Trú cũng bị xác muối cọ đến máu me đầm đìa.
Khi họ đã mất phương hướng đến ngày thứ bảy, Tả Thời cuối cùng cũng không thoát được khỏi bàn tay của Tử thần.
Lúc đó, Hạ Trú hoàn toàn suy sụp.
Nhiêu Tôn hiểu, nếu còn không tiếp tục tìm cách, người tiếp theo chết chính là Hạ Trú.
Tối đó anh chuẩn bị thịt nướng, nói dối là ăn trộm động vật hoang dã của thợ săn, đút từng miếng một cho Hạ Trú đang hấp hối nằm trong lều bạt.
Con người ai cũng có bản năng sinh tồn, vào lúc cực kỳ đói khát thì thứ khó ăn cách mấy cũng là cao lương mỹ vị, huống hồ là món thịt nướng thơm phức?
Hạ Trú đã ăn ngấu ăn nghiến.
Nhưng Nhiêu Tôn sai là sai ở chỗ anh đồng thời nấu cho cô uống một bát canh máu.
Ở một nơi như vậy, nếu không còn lương thực có thể vẫn sống được nhưng nếu thiếu nước thì sẽ mất mạng. Nhiêu Tôn cũng không muốn làm như vậy, dù sao họ cũng là anh em, cho dù chết rồi, thì điều kiện tiên quyết vẫn là phải được an táng đầy đủ. Nhưng, Hạ Trú phải làm sao?
Trong điều kiện không có nước, máu cũng là thứ có thể cấp tốc bổ sung thể lực.
Anh biết cái mũi của Hạ Trú rất nhạy, nhưng vẫn ôm tâm lý ăn may. Dù sao thì tinh thần cô đã rệu rã. Thêm nữa, nếu thật sự ngửi ra là máu, anh cũng có thể nói dối là máu của động vật săn bắn.
Vậy mà, anh đã xem nhẹ cái mũi của Hạ Trú.
Cô nếm ra được là máu người, sau đó bắt đầu chất vấn anh nguồn gốc của món thịt nướng. Nhiêu Tôn ân hận không thôi, người chưa từng ăn thịt người dĩ nhiên sẽ không biết thịt người có mùi vị gì, nhưng có ai không từng ngửi máu người chứ?
Nhiêu Tôn trầm mặc không nói.
Nhưng Hạ Trú cũng ít nhiều đoán ra được. Cô loạng choạng đi tìm thi thể của Tả Thời. Khi cô nhìn thấy cánh tay của Tả Thời bị cắt thịt, cô mới bàng hoàng tỉnh ngộ.
Cô gần như phát điên.
Nhưng việc Nhiêu Tôn có thể làm chính là kiên quyết ép cô ăn chỗ thịt đó. Để cô được sống bước ra khỏi Gobi, anh tình nguyện làm người xấu.
Cho đến tận bây giờ, mỗi lần Nhiêu Tôn nhắm mắt lại vẫn thường mơ về cảnh đó. Hạ Trú gào khóc như điên, nước mắt chảy tèm lem. Anh liều mạng nhét thịt vào miệng cô, cũng cùng cô phát điên theo.
Nguyễn Kỳ ngồi nghe mà sửng sốt run sợ, đồng thời cũng cảm thấy dạ dày cuộn trào trong lòng. Nhiêu Tôn kể không quá tỉ mỉ, nhưng suốt cả quá trình ấy, anh đã hút đến ba điếu thuốc. Nguyễn Kỳ nhìn rất rõ ràng, khi châm thuốc lên, tay anh cũng run rẩy.
Bao năm qua, Nguyễn Kỳ tiếp xúc với không ít người buôn nguyên liệu, cũng biết rõ rằng càng là thứ nguyên liệu quý hiếm thì quá trình thu thập lại càng gian nan, vất vả. Dĩ nhiên cô ấy cũng từng nghe không ít chuyện ly kỳ, giống như chuyện Nhiêu Tôn kể, cô biết đây nhất định là một sự thật máu me.
Càng là sự thật sẽ càng khiến người ta hoảng sợ.
Cô nghĩ, ở trong tình cảnh đó, người được chết ngược lại càng thoải mái, nhẹ nhõm hơn. Người phải sống tiếp sẽ bất an và cắn rứt cả đời.
Cuối cùng Nguyễn Kỳ cũng hiểu được Hạ Trú.
Không kiêu căng, không giả tạo, dám yêu dám hận, trong đầu thường nghĩ đến những việc rộng lớn, to tát. Không giống các cô gái thời nay, mang một trái tim của Lâm Đại Ngọc và một cái đầu của Vương Hy Phượng nhưng lại sống cuộc đời của Tình Văn, cũng không cố chấp với những tình yêu nhỏ nhặt mãi không thôi.
Hạ Trú là người đã đi qua sống chết, ở trong mắt cô ấy, những chìm nổi của đời người chỉ là hạt cát giữa biển khổ, sống mới là bản lĩnh cần học được.
Sau khi kể xong chuyện năm đó, Nhiêu Tôn đã trầm mặc một thời gian dài. Lật lại quá khứ giống như bóc ra một vết sẹo. Hạ Trú đau đớn tưởng chết, anh cũng đâu dễ chịu gì?
Kể từ ngày đó, Hạ Trú căm hận anh, đồng thời cô cũng sợ hãi anh, gắng sức trốn tránh khỏi phạm vi của anh.
Nhiêu Tôn hiểu, thứ mà cô muốn trốn chính là một quá khứ thảm hại không dám nhìn về.
Khi đó, Hạ Trú đã cương quyết cõng xác của Tả Thời đi ra khỏi hoang mạc. Kể từ ngày ấy, cô và anh chia làm hai ngả. Anh không biết cô đã giải quyết thi thể của Tả Thời như thế nào.
Trước khi chia làm hai ngả, câu cuối cùng cô nói với anh chính là: Tôi phải hoàn thành tâm nguyện của Tả Thời.
Cũng chính vào năm đó, số phận của Hạ Trú có sự thay đổi lớn.
Bố mẹ nuôi đều mất cả, cô ấy cũng giống Tả Thời bị thế giới bên ngoài coi là mất tích.
Lúc đó, anh gần như đã đi khắp mọi nơi tìm kiếm cô, cho tới khi, anh nghe tin tức cô bị đưa vào bệnh viện tâm thần.
Nhưng khi anh tức tốc tới đó thì phía bệnh viện thông báo cô đã được đón đi.
Một người đang yên đang lành sao lại vào bệnh viện tâm thần? Anh không điều tra ra.
Vào rồi lại ra bằng cách nào? Anh vẫn không điều tra ra.
Ra viện rồi cô đi theo ai? Anh không điều tra ra.
Ra viện rồi cô đã đi đâu? Anh cũng không điều tra ra.
Lúc đó Nhiêu Tôn quả thực đã đào ba tấc đất, chỉ hận không thể lên trời xuống đất. Nhưng Hạ Trú như bốc hơi khỏi thế giới này vậy, cũng giống như thi thể của Tả Thời.
“Đó là một lời nguyền.” Cho tới khi tàn thuốc làm bỏng tay, Nhiêu Tôn mới hoàn hồn, dập tắt nó vào trong gạt tàn, nói một câu như vậy: “Thế nên, mới khiến tôi và Hạ Trú khó khăn trùng trùng.”
Là lời nguyền của Tả Thời, là lời nguyền tới từ vùng hoang mạc, tới từ đêm tanh máu ấy.
Nguyễn Kỳ không đành lòng nhìn thấy Nhiêu Tôn như vậy. Anh trước giờ vẫn là một người đàn ông ý chí bừng bừng, ngạo nghễ kiêu hãnh, bây giờ thì như con chó suy sụp. Cô nói: “Trong hoàn cảnh lúc đó, anh không còn sự lựa chọn.”
Tuy rằng nói như vậy, thật ra Nguyễn Kỳ cũng hiểu trong lòng, nếu đổi lại là cô, khi đó cũng sẽ đứng bên bờ vực của sự điên loạn, thậm chí cũng sẽ né tránh Nhiêu Tôn. Trải nghiệm như vậy là ma quỷ, lúc nào cũng thiêu đốt trái tim người ta, khiến người ta chìm vào bóng tối tuyệt vọng.
Nhiêu Tôn không nói gì, cũng không hút thuốc nữa, anh dựa người vào ghế, mệt mỏi vô cùng.
Nguyễn Kỳ không muốn tiếp tục chủ đề này. Cô pha cho anh một tách café, một lát sau mới nói: “Hôm nay Hạ Hạ cứ liên tục hỏi tôi về chuyện rượu thịt quả, có vẻ rất lạ.”
~Hết chương 332~
Sau khi bị Hạ Trú đuổi ra ngoài, Nhiêu Tôn ủ rũ mặt mày trở về nhà. Dọc đường tinh thần của anh rệu rã, không thể phấn chấn lên được. Nguyễn Kỳ nhịn mãi tới tận lúc về nhà mới tò mò hỏi.
Cô còn tưởng mình đã nghe nhầm, nhưng sự thẳng thắn của Nhiêu Tôn đã khiến sống lưng cô lạnh toát.
Nhiêu Tôn ngậm một điếu thuốc, nghiêng đầu nhìn cô, cười đằng chát: “Sao hả? Cảm thấy rất đáng sợ?”
Nguyễn Kỳ bình tĩnh lại, lắc đầu: “Tôi nghĩ hai người có lẽ có nỗi khổ bất đắc dĩ.”
Nhiêu Tôn châm một điếu thuốc.
Khi khói thuốc lan ra, suy nghĩ của anh cũng được kéo trở về ba năm trước, trở về vùng hoang vu khiến người ta ngạt thở ấy. Việc kể lại quá khứ cho Nguyễn Kỳ không phải chuyện đơn giản, dẫu sao đó cũng là một quá khứ đau đến cắt da cắt thịt. Nhiêu Tôn kể được một lúc lại phải ngừng một lúc.
Anh thở dài, để làm dịu cơn đau đớn trong trái tim.
Đó hoàn toàn không phải là một chuyến hành trình vui vẻ. Đối với Hạ Trú mà nói, việc thường xuyên đi tới những vùng hoang vu hoặc những nơi không người để tìm kiếm các nguyên liệu đã trở thành chuyện cơm bữa. Chỉ cần là thứ cô muốn vượt ngàn dặm xa xôi để tìm kiếm thì ắt sẽ là những thứ nguyên liệu đã tuyệt tích hoặc rất hiếm gặp trên thị trường.
Mục đích hướng tới sa mạc Gobi cũng như vậy.
Đến tận bây giờ, Nhiêu Tôn vẫn không nhớ rõ được tên của thứ nguyên liệu đó, cũng không biết Hạ Trú tìm kiếm nó có ích gì. Anh chỉ biết rằng, thứ nguyên liệu đó sinh trưởng ở nơi sâu nhất tại sa mạc Gobi, phải vượt qua Gobi-đen không một chút tín hiệu, đi qua Yardang mà cứ về đêm, tiếng gió sẽ khiến bạn thần hồn nát thần tính, cuối cùng là tiến vào hồ muối Lop Nur.
Vành tai khổng lồ của địa cầu ấy là vành tai có thể nuốt chửng sự sống chết của trời đất, huống hồ là mạng người?
Điện thoại vệ tinh bị hỏng, sự thay đổi nhiệt độ ban ngày và ban đêm, sự mất phương hướng và cảnh ngộ vượt quá thời gian dự kiến đã khiến họ thiếu hụt không ít lương thực.
Nguyên liệu mọc ở ranh giới của lửa nóng. Mùa đó, không ai thần kinh dám tiến tới khu đất khủng bố ấy.
Ngay cả Tả Thời, một người quanh năm thích đi thám hiểm cũng không thể chống chọi nổi. Cậu ấy bị thương, mất nước nghiêm trọng. Trong ba người, phản ứng của cậu ấy là nghiêm trọng nhất. Nhưng Nhiêu Tôn và Hạ Trú cũng chẳng khá hơn là bao, mắt cá chân của Hạ Trú cũng bị xác muối cọ đến máu me đầm đìa.
Khi họ đã mất phương hướng đến ngày thứ bảy, Tả Thời cuối cùng cũng không thoát được khỏi bàn tay của Tử thần.
Lúc đó, Hạ Trú hoàn toàn suy sụp.
Nhiêu Tôn hiểu, nếu còn không tiếp tục tìm cách, người tiếp theo chết chính là Hạ Trú.
Tối đó anh chuẩn bị thịt nướng, nói dối là ăn trộm động vật hoang dã của thợ săn, đút từng miếng một cho Hạ Trú đang hấp hối nằm trong lều bạt.
Con người ai cũng có bản năng sinh tồn, vào lúc cực kỳ đói khát thì thứ khó ăn cách mấy cũng là cao lương mỹ vị, huống hồ là món thịt nướng thơm phức?
Hạ Trú đã ăn ngấu ăn nghiến.
Nhưng Nhiêu Tôn sai là sai ở chỗ anh đồng thời nấu cho cô uống một bát canh máu.
Ở một nơi như vậy, nếu không còn lương thực có thể vẫn sống được nhưng nếu thiếu nước thì sẽ mất mạng. Nhiêu Tôn cũng không muốn làm như vậy, dù sao họ cũng là anh em, cho dù chết rồi, thì điều kiện tiên quyết vẫn là phải được an táng đầy đủ. Nhưng, Hạ Trú phải làm sao?
Trong điều kiện không có nước, máu cũng là thứ có thể cấp tốc bổ sung thể lực.
Anh biết cái mũi của Hạ Trú rất nhạy, nhưng vẫn ôm tâm lý ăn may. Dù sao thì tinh thần cô đã rệu rã. Thêm nữa, nếu thật sự ngửi ra là máu, anh cũng có thể nói dối là máu của động vật săn bắn.
Vậy mà, anh đã xem nhẹ cái mũi của Hạ Trú.
Cô nếm ra được là máu người, sau đó bắt đầu chất vấn anh nguồn gốc của món thịt nướng. Nhiêu Tôn ân hận không thôi, người chưa từng ăn thịt người dĩ nhiên sẽ không biết thịt người có mùi vị gì, nhưng có ai không từng ngửi máu người chứ?
Nhiêu Tôn trầm mặc không nói.
Nhưng Hạ Trú cũng ít nhiều đoán ra được. Cô loạng choạng đi tìm thi thể của Tả Thời. Khi cô nhìn thấy cánh tay của Tả Thời bị cắt thịt, cô mới bàng hoàng tỉnh ngộ.
Cô gần như phát điên.
Nhưng việc Nhiêu Tôn có thể làm chính là kiên quyết ép cô ăn chỗ thịt đó. Để cô được sống bước ra khỏi Gobi, anh tình nguyện làm người xấu.
Cho đến tận bây giờ, mỗi lần Nhiêu Tôn nhắm mắt lại vẫn thường mơ về cảnh đó. Hạ Trú gào khóc như điên, nước mắt chảy tèm lem. Anh liều mạng nhét thịt vào miệng cô, cũng cùng cô phát điên theo.
Nguyễn Kỳ ngồi nghe mà sửng sốt run sợ, đồng thời cũng cảm thấy dạ dày cuộn trào trong lòng. Nhiêu Tôn kể không quá tỉ mỉ, nhưng suốt cả quá trình ấy, anh đã hút đến ba điếu thuốc. Nguyễn Kỳ nhìn rất rõ ràng, khi châm thuốc lên, tay anh cũng run rẩy.
Bao năm qua, Nguyễn Kỳ tiếp xúc với không ít người buôn nguyên liệu, cũng biết rõ rằng càng là thứ nguyên liệu quý hiếm thì quá trình thu thập lại càng gian nan, vất vả. Dĩ nhiên cô ấy cũng từng nghe không ít chuyện ly kỳ, giống như chuyện Nhiêu Tôn kể, cô biết đây nhất định là một sự thật máu me.
Càng là sự thật sẽ càng khiến người ta hoảng sợ.
Cô nghĩ, ở trong tình cảnh đó, người được chết ngược lại càng thoải mái, nhẹ nhõm hơn. Người phải sống tiếp sẽ bất an và cắn rứt cả đời.
Cuối cùng Nguyễn Kỳ cũng hiểu được Hạ Trú.
Không kiêu căng, không giả tạo, dám yêu dám hận, trong đầu thường nghĩ đến những việc rộng lớn, to tát. Không giống các cô gái thời nay, mang một trái tim của Lâm Đại Ngọc và một cái đầu của Vương Hy Phượng nhưng lại sống cuộc đời của Tình Văn, cũng không cố chấp với những tình yêu nhỏ nhặt mãi không thôi.
Hạ Trú là người đã đi qua sống chết, ở trong mắt cô ấy, những chìm nổi của đời người chỉ là hạt cát giữa biển khổ, sống mới là bản lĩnh cần học được.
Sau khi kể xong chuyện năm đó, Nhiêu Tôn đã trầm mặc một thời gian dài. Lật lại quá khứ giống như bóc ra một vết sẹo. Hạ Trú đau đớn tưởng chết, anh cũng đâu dễ chịu gì?
Kể từ ngày đó, Hạ Trú căm hận anh, đồng thời cô cũng sợ hãi anh, gắng sức trốn tránh khỏi phạm vi của anh.
Nhiêu Tôn hiểu, thứ mà cô muốn trốn chính là một quá khứ thảm hại không dám nhìn về.
Khi đó, Hạ Trú đã cương quyết cõng xác của Tả Thời đi ra khỏi hoang mạc. Kể từ ngày ấy, cô và anh chia làm hai ngả. Anh không biết cô đã giải quyết thi thể của Tả Thời như thế nào.
Trước khi chia làm hai ngả, câu cuối cùng cô nói với anh chính là: Tôi phải hoàn thành tâm nguyện của Tả Thời.
Cũng chính vào năm đó, số phận của Hạ Trú có sự thay đổi lớn.
Bố mẹ nuôi đều mất cả, cô ấy cũng giống Tả Thời bị thế giới bên ngoài coi là mất tích.
Lúc đó, anh gần như đã đi khắp mọi nơi tìm kiếm cô, cho tới khi, anh nghe tin tức cô bị đưa vào bệnh viện tâm thần.
Nhưng khi anh tức tốc tới đó thì phía bệnh viện thông báo cô đã được đón đi.
Một người đang yên đang lành sao lại vào bệnh viện tâm thần? Anh không điều tra ra.
Vào rồi lại ra bằng cách nào? Anh vẫn không điều tra ra.
Ra viện rồi cô đi theo ai? Anh không điều tra ra.
Ra viện rồi cô đã đi đâu? Anh cũng không điều tra ra.
Lúc đó Nhiêu Tôn quả thực đã đào ba tấc đất, chỉ hận không thể lên trời xuống đất. Nhưng Hạ Trú như bốc hơi khỏi thế giới này vậy, cũng giống như thi thể của Tả Thời.
“Đó là một lời nguyền.” Cho tới khi tàn thuốc làm bỏng tay, Nhiêu Tôn mới hoàn hồn, dập tắt nó vào trong gạt tàn, nói một câu như vậy: “Thế nên, mới khiến tôi và Hạ Trú khó khăn trùng trùng.”
Là lời nguyền của Tả Thời, là lời nguyền tới từ vùng hoang mạc, tới từ đêm tanh máu ấy.
Nguyễn Kỳ không đành lòng nhìn thấy Nhiêu Tôn như vậy. Anh trước giờ vẫn là một người đàn ông ý chí bừng bừng, ngạo nghễ kiêu hãnh, bây giờ thì như con chó suy sụp. Cô nói: “Trong hoàn cảnh lúc đó, anh không còn sự lựa chọn.”
Tuy rằng nói như vậy, thật ra Nguyễn Kỳ cũng hiểu trong lòng, nếu đổi lại là cô, khi đó cũng sẽ đứng bên bờ vực của sự điên loạn, thậm chí cũng sẽ né tránh Nhiêu Tôn. Trải nghiệm như vậy là ma quỷ, lúc nào cũng thiêu đốt trái tim người ta, khiến người ta chìm vào bóng tối tuyệt vọng.
Nhiêu Tôn không nói gì, cũng không hút thuốc nữa, anh dựa người vào ghế, mệt mỏi vô cùng.
Nguyễn Kỳ không muốn tiếp tục chủ đề này. Cô pha cho anh một tách café, một lát sau mới nói: “Hôm nay Hạ Hạ cứ liên tục hỏi tôi về chuyện rượu thịt quả, có vẻ rất lạ.”
~Hết chương 332~
/676
|