Một câu nói khiến Nhiêu Tôn khó hiểu.
Loại rượu đó anh cũng từng uống, không có gì đặc biệt. Hoặc nói một cách khác, đối với đàn ông thì loại rượu đó không có gì đặc biệt, ngọt chết người, mà cũng không hề nhẹ.
Nguyễn Kỳ thuật lại một lượt chuyện rượu thịt quả. Khi Nhiêu Tôn nghe tới dây vỏ quả thì mới bàng hoàng tỉnh ngộ, ngay sau đó sắc mặt lập tức thay đổi.
Anh quay đầu nhìn Nguyễn Kỳ chằm chằm: "Ai bảo cô làm như vậy?"
Nguyễn Kỳ ù ù cạc cạc: "Hả?"
Nhiêu Tôn nhấn mạnh từng câu từng chữ: "Kẻ đứng sau lưng chỉ thị cô là ai? Ai bảo cô hãm hại Hạ Trú như vậy!"
Câu nói này lọt vào tai Nguyễn Kỳ không còn dễ nghe nữa. Cô tỏ thái độ không vui: "Nhiêu Tôn, anh nói cái gì vậy? Tôi rảnh lắm à, đang yên đang lành đi hại Hạ Trú làm gì chứ?"
"Cô không hại cô ấy? Vậy cô cho cô ấy uống loại rượu đó làm gì?" Nhiêu Tôn đầy một bụng lửa nóng.
Nguyễn Kỳ cũng nổi xung lên: "Tôi cho cô ấy uống rượu thịt quả sao lại là hại cô ấy? Tuy rằng tôi và cô ấy chẳng phải bạn bè thân thiết gì, nhưng cô ấy cũng là người đã giúp mẹ tôi hoàn thành tâm nguyện. Nghe nói cô ấy thích uống rượu thì tôi tự tay ủ một ít rượu cho cô ấy đã làm sao? Phạm pháp à?"
Nhiêu Tôn bắt trúng trọng điểm: "Cô nghe ai nói cô ấy thích uống rượu?"
"Anh mặc kệ tôi nghe ai nói!" Nguyễn Kỳ thở hồng hộc đứng dậy: "Việc cô ấy thích uống rượu đâu phải bí mật gì! Bản thân cô ấy cũng hay ủ rượu mà."
Nhiêu Tôn còn nổi nóng hơn cả cô: "Cho dù tự tay cô ấy ủ, cũng tuyệt đối không cho đào vào!"
Chuyện lông đào là khắc tinh của Hạ Trú anh cũng chỉ tình cờ biết được, trước đó anh vẫn một mực nghĩ rằng cô chỉ bị dị ứng. Cho đến một lần, Quý Phi mua cho Hạ Trú món đào mật cô ấy thích ăn nhất, phải rửa đi rửa lại vỏ đến ba lần, nhưng Hạ Trú vẫn vô tình chạm phải lông đào.
Lần đó cô ấy lấy lý do bị dị ứng lông đào để ở nhà nghỉ ngơi một tuần, tới khi anh đến thăm cô ấy mới phát hiện ra điều bất thường. Lúc đó, Hạ Trú còn thân thiết với anh và Tả Thời hơn cả Quý Phi hay Vệ Bạc Tôn, thấy không giấu được, bèn thành thật kể cho anh nghe.
Anh vẫn luôn ghi nhớ chuyện này, thế nên, Nguyễn Kỳ vừa nhắc tới đào là anh chỉ muốn bùng nổ, dự cảm không hay trong lòng như sóng dậy. Anh nghĩ tới sự điên cuồng khi gặp Hạ Trú ngày hôm nay, nghĩ tới quyết định của tập đoàn Skyline...
Cơn giận của Nguyễn Kỳ tắt lịm trong khoảnh khắc. Cô nhìn Nhiêu Tôn chằm chằm, bất thình lình nhớ tới sắc mặt trắng bệch của Hạ Trú khi biết vị cuối cùng là đào.
Lát sau, cô ngập ngừng hỏi: "Hạ Trú không thể ăn đào?"
Nhiêu Tôn kéo giật cô ngồi xuống, bực tức hỏi: "Cô nói rõ ràng cho tôi biết đi, ban đầu ai là người nói cho cô biết!" Anh không giải thích, chỉ rất cố chấp vấn đề này.
Nguyễn Kỳ thấy Nhiêu Tôn thật sự giận dữ, trong lòng cũng ít nhiều cảm nhận được tính nghiêm trọng của vấn đề, cô ngẫm nghĩ rồi nói: "Là Quý Phi."
Ban đầu Nhiêu Tôn sững người, sau đó hỏi ngược lại với vẻ khó tin: "Quý Phi? Cô vẫn còn qua lại với Quý Phi?"
"Cũng không phải là qua lại, tôi được coi là nhà cung cấp của cô ta, một vài món trên thị trường không tìm được, cô ta sẽ tìm tới tôi." Nguyễn Kỳ không giấu giếm: "Lâu dần thì cũng coi là thân."
Cô biết thân phận của Quý Phi, nhưng cô làm ăn xưa nay không quan tâm đối phưng có thân phận gì, chỉ cần ra được giá cao thì nguyên liệu quý hiếm cỡ nào cô cũng có thể tìm được. Từ trước tới nay, cô không sợ người bên cạnh nói gì, đánh giá cô ra sao, cô cũng chưa từng thừa nhận mình là người tốt đẹp gì, đối với cô, tiền chính là công cụ duy nhất để hoàn thành tâm nguyện.
Quý Phi được coi là một khách hàng không tệ của cô, lần hợp tác đầu tiên của hai người chính là nguyên liệu trên bức Giang sơn đồ. Lần đó, Quý Phi ra một cái giá không hề thấp. Do thói quen, cô cũng tặng cho Quý Phi một số loại rượu thịt quả mình ủ.
Hạ Trú từ đầu tới cuối không nói, nhưng từ trên xuống dưới trong Skyline đã đồn ầm ĩ rằng cô ấy và Quý Phi đối đầu trực diện. Nguyễn Kỳ cho đây là chuyện thường tình, vì một núi không thể có hai hổ.
Nhưng có một lần Quý Phi gọi điện thoại cho cô, dĩ nhiên là cảm ơn rượu của cô trước. Nguyễn Kỳ có thể khẳng định rằng lúc đó Quý Phi đã ngà ngà say, nếu không sao tự dưng lại kể chuyện quá khứ cho cô nghe?
Bấy giờ Nguyễn Kỳ mới biết, thì ra trước kia họ là những người bạn rất thân thiết.
Quý Phi nói với cô rằng: Hạ Trú là người không tham tài không tham quyền, chỉ tham rượu và sắc, nếu cô không muốn phải lấy thân báo đáp thì tặng cho cô ấy một ít rượu là được. Rượu thịt quả cô ủ rất ngon. Tôi hiểu cô ấy, cô ấy nhất định sẽ thích.
Thật ra không cần Quý Phi nói nhiều, Nguyễn Kỳ cũng định tặng chỗ rượu này cho Hạ Trú. Khi trước ở Thương Lăng cô đã nghe nói rồi, rượu Đàm gia tế đông hằng năm đều do Hạ Trú ủ, hương thơm bay ngàn dặm. Một người có thể ủ được một loại rượu ngon, chắc chắn cũng là một người hiểu về rượu và thích rượu.
Sắc mặt Nhiêu Tôn càng lúc càng khó coi, rất lâu sau, anh nghiến răng bật ra một câu: Mẹ nó!
Nguyễn Kỳ sững người nhìn anh: "Nhiêu Tôn, anh bị bệnh à!"
"Tôi đâu có chửi cô!" Nhiêu Tôn đứng dậy định bỏ đi.
"Anh lại đi đâu nữa?" Nguyễn Kỳ thấy dáng vẻ lạnh lùng này của anh, tâm trạng cực kỳ không tốt.
Nhiêu Tôn có cả cục tức trong người không biết trút vào đâu, lại cảm thấy bí bách tới mức trái tim đau đớn. Anh quát: "Cô mặc kệ tôi đi đâu đi!"
***
Gió thu rít rất dữ.
Một cơn mưa lớn ập xuống, làm ướt cả một khoáng lá nửa vàng nửa xanh, nhiệt độ cũng giảm hẳn.
Khi cơn mưa mùa thu gột rửa kinh thành cũng là lúc gió rét ập tới thế giới thương trường.
Người hứng chịu đầu tiên chính là tập đoàn Trường Thịnh.
Khi luồng tin tức về việc sản phẩm mới của Momo bị tình nghi ăn cắp sản phẩm mới của thương hiệu H vẫn đang rầm rộ khắp nơi, khiến cho giá cổ phiếu của tập đoàn Trường Thịnh dao động bất an thì tin tức Thai Nghiệp Dương bị cảnh sát bắt đi đột ngột bị tung ra.
Hướng gió lúc nào cũng đung đưa bất định, vào một mùa thu nhiều chuyện như thế này, các khán giả rảnh rỗi đã được thỏa mãn màn hóng chuyện buôn dưa cộng thêm cơn nghiện làm anh hùng bàn phím.
Nhưng việc Thai Nghiệp Dương bị bắt lần này trở thành việc quan trọng nhất trong tất cả. Nguyên do là vì vụ án Thương Xuyên rơi xuống từ lầu cao được kết án, vì vậy, các fan của Thương Xuyên trở thành đội quân chủ lực, đồng tâm hiệp lực đẩy chuyện Thai Nghiệp Dương lên top search.
Lúc trước Hà Tư Nghi vào tù, nhận hết mọi tội lỗi về mình, bao gồm cả vụ án của Thương Xuyên. Nhưng sau đêm gọi hồn do Hạ Trú đảm nhiệm, những người có mặt cũng đã nhìn thấy vấn đề từ thi thể.
Chứng cứ khi đó Hạ Trú đưa cho phía cảnh sát có căn cứ lý lẽ đầy đủ. Tuy rằng Quỷ tương hiếm gặp, nhưng về sau Hạ Trú cũng đã cung cấp được Quỷ tương cho bộ phận Kiểm sát. Viện kiểm sát làm thực nghiệm trên thi thể, đưa ra kết luận giống hệt như Hạ Trú.
Ngoài việc này ra, cuối cùng phía cảnh sát cũng tìm ra được nhân chứng mục kích đêm đó. Đó là một công nhân thi công công trình, anh ta đã tận mắt chứng kiến Thai Nghiệp Dương ra vào phủ Thân vương, mà trước đó quản lý của Thương Xuyên cũng khai rằng Thai Nghiệp Dương có tìm riêng Thương Xuyên. Quan trọng hơn cả, phía cảnh sát vẫn tìm ra được Quỷ tương từ trong sợi vải quần áo của Thai Nghiệp Dương.
Khi hỏi Hạ Trú, Hạ Trú đưa ra một đáp án chuẩn xác: Quỷ tương là một nguyên liệu có sức bám dính rất mạnh. Dù chỉ dính một chút lên quần áo, ngay lúc đó có thể không nhìn ra gì, nhưng lâu dần sẽ khiến cho sợi vải bị đổi màu, dù giặt khô hay giặt ướt cũng không làm sạch hoàn toàn được.
Phía cảnh sát phát hiện điểm bất thường trong sợi vải bên dưới cúc áo. Có lẽ Thai Nghiệp Dương không hề phát hiện ra, như vậy mới khiến vụ án cuối cùng có được một bước tiến vượt bậc.
Uy tín của Trường Thịnh trong khoảnh khắc rơi xuống đáy vực, cho dù có Thai Tử Tân chấn giữ cũng khó mà chống cứ được tình cảnh khốn đốn tứ bề.
Số phận này là khó tránh khỏi.
Chuyện của Trường Thịnh xôn xao ầm ĩ, nếu là bình thường, Hạ Trú chắc chắn sẽ là người sung sướng nhất. Nhưng cô đã rơi vào một giấc mơ dài không thể thoát ra.
Giấc mơ tới từ vùng hoang vu, tới từ Gobi, tới từ máu tươi, tới từ đáy hồ sâu và tối.
Thậm chí cô còn ngủ mê man không tỉnh, lần nào cũng chìm vào cơn ác mộng không thể tự giải thoát.
Đêm nay, Hạ Trú một lần nữa đắm chìm trong bóng tối.
Khi cô giãy giụa mãi khỏi tình cảnh túng quẫn cuối cùng cũng mở được mắt ra thì lại giật mình bởi cái bóng cao lớn chìm trong đêm vắng, ngồi bên cạnh giường.
Cô định thần nhìn lại.
Hóa ra là Lục Đông Thâm.
Loại rượu đó anh cũng từng uống, không có gì đặc biệt. Hoặc nói một cách khác, đối với đàn ông thì loại rượu đó không có gì đặc biệt, ngọt chết người, mà cũng không hề nhẹ.
Nguyễn Kỳ thuật lại một lượt chuyện rượu thịt quả. Khi Nhiêu Tôn nghe tới dây vỏ quả thì mới bàng hoàng tỉnh ngộ, ngay sau đó sắc mặt lập tức thay đổi.
Anh quay đầu nhìn Nguyễn Kỳ chằm chằm: "Ai bảo cô làm như vậy?"
Nguyễn Kỳ ù ù cạc cạc: "Hả?"
Nhiêu Tôn nhấn mạnh từng câu từng chữ: "Kẻ đứng sau lưng chỉ thị cô là ai? Ai bảo cô hãm hại Hạ Trú như vậy!"
Câu nói này lọt vào tai Nguyễn Kỳ không còn dễ nghe nữa. Cô tỏ thái độ không vui: "Nhiêu Tôn, anh nói cái gì vậy? Tôi rảnh lắm à, đang yên đang lành đi hại Hạ Trú làm gì chứ?"
"Cô không hại cô ấy? Vậy cô cho cô ấy uống loại rượu đó làm gì?" Nhiêu Tôn đầy một bụng lửa nóng.
Nguyễn Kỳ cũng nổi xung lên: "Tôi cho cô ấy uống rượu thịt quả sao lại là hại cô ấy? Tuy rằng tôi và cô ấy chẳng phải bạn bè thân thiết gì, nhưng cô ấy cũng là người đã giúp mẹ tôi hoàn thành tâm nguyện. Nghe nói cô ấy thích uống rượu thì tôi tự tay ủ một ít rượu cho cô ấy đã làm sao? Phạm pháp à?"
Nhiêu Tôn bắt trúng trọng điểm: "Cô nghe ai nói cô ấy thích uống rượu?"
"Anh mặc kệ tôi nghe ai nói!" Nguyễn Kỳ thở hồng hộc đứng dậy: "Việc cô ấy thích uống rượu đâu phải bí mật gì! Bản thân cô ấy cũng hay ủ rượu mà."
Nhiêu Tôn còn nổi nóng hơn cả cô: "Cho dù tự tay cô ấy ủ, cũng tuyệt đối không cho đào vào!"
Chuyện lông đào là khắc tinh của Hạ Trú anh cũng chỉ tình cờ biết được, trước đó anh vẫn một mực nghĩ rằng cô chỉ bị dị ứng. Cho đến một lần, Quý Phi mua cho Hạ Trú món đào mật cô ấy thích ăn nhất, phải rửa đi rửa lại vỏ đến ba lần, nhưng Hạ Trú vẫn vô tình chạm phải lông đào.
Lần đó cô ấy lấy lý do bị dị ứng lông đào để ở nhà nghỉ ngơi một tuần, tới khi anh đến thăm cô ấy mới phát hiện ra điều bất thường. Lúc đó, Hạ Trú còn thân thiết với anh và Tả Thời hơn cả Quý Phi hay Vệ Bạc Tôn, thấy không giấu được, bèn thành thật kể cho anh nghe.
Anh vẫn luôn ghi nhớ chuyện này, thế nên, Nguyễn Kỳ vừa nhắc tới đào là anh chỉ muốn bùng nổ, dự cảm không hay trong lòng như sóng dậy. Anh nghĩ tới sự điên cuồng khi gặp Hạ Trú ngày hôm nay, nghĩ tới quyết định của tập đoàn Skyline...
Cơn giận của Nguyễn Kỳ tắt lịm trong khoảnh khắc. Cô nhìn Nhiêu Tôn chằm chằm, bất thình lình nhớ tới sắc mặt trắng bệch của Hạ Trú khi biết vị cuối cùng là đào.
Lát sau, cô ngập ngừng hỏi: "Hạ Trú không thể ăn đào?"
Nhiêu Tôn kéo giật cô ngồi xuống, bực tức hỏi: "Cô nói rõ ràng cho tôi biết đi, ban đầu ai là người nói cho cô biết!" Anh không giải thích, chỉ rất cố chấp vấn đề này.
Nguyễn Kỳ thấy Nhiêu Tôn thật sự giận dữ, trong lòng cũng ít nhiều cảm nhận được tính nghiêm trọng của vấn đề, cô ngẫm nghĩ rồi nói: "Là Quý Phi."
Ban đầu Nhiêu Tôn sững người, sau đó hỏi ngược lại với vẻ khó tin: "Quý Phi? Cô vẫn còn qua lại với Quý Phi?"
"Cũng không phải là qua lại, tôi được coi là nhà cung cấp của cô ta, một vài món trên thị trường không tìm được, cô ta sẽ tìm tới tôi." Nguyễn Kỳ không giấu giếm: "Lâu dần thì cũng coi là thân."
Cô biết thân phận của Quý Phi, nhưng cô làm ăn xưa nay không quan tâm đối phưng có thân phận gì, chỉ cần ra được giá cao thì nguyên liệu quý hiếm cỡ nào cô cũng có thể tìm được. Từ trước tới nay, cô không sợ người bên cạnh nói gì, đánh giá cô ra sao, cô cũng chưa từng thừa nhận mình là người tốt đẹp gì, đối với cô, tiền chính là công cụ duy nhất để hoàn thành tâm nguyện.
Quý Phi được coi là một khách hàng không tệ của cô, lần hợp tác đầu tiên của hai người chính là nguyên liệu trên bức Giang sơn đồ. Lần đó, Quý Phi ra một cái giá không hề thấp. Do thói quen, cô cũng tặng cho Quý Phi một số loại rượu thịt quả mình ủ.
Hạ Trú từ đầu tới cuối không nói, nhưng từ trên xuống dưới trong Skyline đã đồn ầm ĩ rằng cô ấy và Quý Phi đối đầu trực diện. Nguyễn Kỳ cho đây là chuyện thường tình, vì một núi không thể có hai hổ.
Nhưng có một lần Quý Phi gọi điện thoại cho cô, dĩ nhiên là cảm ơn rượu của cô trước. Nguyễn Kỳ có thể khẳng định rằng lúc đó Quý Phi đã ngà ngà say, nếu không sao tự dưng lại kể chuyện quá khứ cho cô nghe?
Bấy giờ Nguyễn Kỳ mới biết, thì ra trước kia họ là những người bạn rất thân thiết.
Quý Phi nói với cô rằng: Hạ Trú là người không tham tài không tham quyền, chỉ tham rượu và sắc, nếu cô không muốn phải lấy thân báo đáp thì tặng cho cô ấy một ít rượu là được. Rượu thịt quả cô ủ rất ngon. Tôi hiểu cô ấy, cô ấy nhất định sẽ thích.
Thật ra không cần Quý Phi nói nhiều, Nguyễn Kỳ cũng định tặng chỗ rượu này cho Hạ Trú. Khi trước ở Thương Lăng cô đã nghe nói rồi, rượu Đàm gia tế đông hằng năm đều do Hạ Trú ủ, hương thơm bay ngàn dặm. Một người có thể ủ được một loại rượu ngon, chắc chắn cũng là một người hiểu về rượu và thích rượu.
Sắc mặt Nhiêu Tôn càng lúc càng khó coi, rất lâu sau, anh nghiến răng bật ra một câu: Mẹ nó!
Nguyễn Kỳ sững người nhìn anh: "Nhiêu Tôn, anh bị bệnh à!"
"Tôi đâu có chửi cô!" Nhiêu Tôn đứng dậy định bỏ đi.
"Anh lại đi đâu nữa?" Nguyễn Kỳ thấy dáng vẻ lạnh lùng này của anh, tâm trạng cực kỳ không tốt.
Nhiêu Tôn có cả cục tức trong người không biết trút vào đâu, lại cảm thấy bí bách tới mức trái tim đau đớn. Anh quát: "Cô mặc kệ tôi đi đâu đi!"
***
Gió thu rít rất dữ.
Một cơn mưa lớn ập xuống, làm ướt cả một khoáng lá nửa vàng nửa xanh, nhiệt độ cũng giảm hẳn.
Khi cơn mưa mùa thu gột rửa kinh thành cũng là lúc gió rét ập tới thế giới thương trường.
Người hứng chịu đầu tiên chính là tập đoàn Trường Thịnh.
Khi luồng tin tức về việc sản phẩm mới của Momo bị tình nghi ăn cắp sản phẩm mới của thương hiệu H vẫn đang rầm rộ khắp nơi, khiến cho giá cổ phiếu của tập đoàn Trường Thịnh dao động bất an thì tin tức Thai Nghiệp Dương bị cảnh sát bắt đi đột ngột bị tung ra.
Hướng gió lúc nào cũng đung đưa bất định, vào một mùa thu nhiều chuyện như thế này, các khán giả rảnh rỗi đã được thỏa mãn màn hóng chuyện buôn dưa cộng thêm cơn nghiện làm anh hùng bàn phím.
Nhưng việc Thai Nghiệp Dương bị bắt lần này trở thành việc quan trọng nhất trong tất cả. Nguyên do là vì vụ án Thương Xuyên rơi xuống từ lầu cao được kết án, vì vậy, các fan của Thương Xuyên trở thành đội quân chủ lực, đồng tâm hiệp lực đẩy chuyện Thai Nghiệp Dương lên top search.
Lúc trước Hà Tư Nghi vào tù, nhận hết mọi tội lỗi về mình, bao gồm cả vụ án của Thương Xuyên. Nhưng sau đêm gọi hồn do Hạ Trú đảm nhiệm, những người có mặt cũng đã nhìn thấy vấn đề từ thi thể.
Chứng cứ khi đó Hạ Trú đưa cho phía cảnh sát có căn cứ lý lẽ đầy đủ. Tuy rằng Quỷ tương hiếm gặp, nhưng về sau Hạ Trú cũng đã cung cấp được Quỷ tương cho bộ phận Kiểm sát. Viện kiểm sát làm thực nghiệm trên thi thể, đưa ra kết luận giống hệt như Hạ Trú.
Ngoài việc này ra, cuối cùng phía cảnh sát cũng tìm ra được nhân chứng mục kích đêm đó. Đó là một công nhân thi công công trình, anh ta đã tận mắt chứng kiến Thai Nghiệp Dương ra vào phủ Thân vương, mà trước đó quản lý của Thương Xuyên cũng khai rằng Thai Nghiệp Dương có tìm riêng Thương Xuyên. Quan trọng hơn cả, phía cảnh sát vẫn tìm ra được Quỷ tương từ trong sợi vải quần áo của Thai Nghiệp Dương.
Khi hỏi Hạ Trú, Hạ Trú đưa ra một đáp án chuẩn xác: Quỷ tương là một nguyên liệu có sức bám dính rất mạnh. Dù chỉ dính một chút lên quần áo, ngay lúc đó có thể không nhìn ra gì, nhưng lâu dần sẽ khiến cho sợi vải bị đổi màu, dù giặt khô hay giặt ướt cũng không làm sạch hoàn toàn được.
Phía cảnh sát phát hiện điểm bất thường trong sợi vải bên dưới cúc áo. Có lẽ Thai Nghiệp Dương không hề phát hiện ra, như vậy mới khiến vụ án cuối cùng có được một bước tiến vượt bậc.
Uy tín của Trường Thịnh trong khoảnh khắc rơi xuống đáy vực, cho dù có Thai Tử Tân chấn giữ cũng khó mà chống cứ được tình cảnh khốn đốn tứ bề.
Số phận này là khó tránh khỏi.
Chuyện của Trường Thịnh xôn xao ầm ĩ, nếu là bình thường, Hạ Trú chắc chắn sẽ là người sung sướng nhất. Nhưng cô đã rơi vào một giấc mơ dài không thể thoát ra.
Giấc mơ tới từ vùng hoang vu, tới từ Gobi, tới từ máu tươi, tới từ đáy hồ sâu và tối.
Thậm chí cô còn ngủ mê man không tỉnh, lần nào cũng chìm vào cơn ác mộng không thể tự giải thoát.
Đêm nay, Hạ Trú một lần nữa đắm chìm trong bóng tối.
Khi cô giãy giụa mãi khỏi tình cảnh túng quẫn cuối cùng cũng mở được mắt ra thì lại giật mình bởi cái bóng cao lớn chìm trong đêm vắng, ngồi bên cạnh giường.
Cô định thần nhìn lại.
Hóa ra là Lục Đông Thâm.
/676
|