Người Tôi Yêu

Chương 39 - Chương 39

/54


Editor: coki

Thời tiết càng ngày càng lạnh, đêm ngày thứ ba Hứa Đường ở biệt thự thì trời đổ tuyết lớn. Cô bị gió bấc gào thét đánh thức, khi mở mắt thì trông thấy bên ngoài cửa sổ đen ngòm, Hứa Đường lẳng lặng nhìn một lúc rồi mặc áo khoác, đứng dậy, đẩy cửa sổ ra.

Gió lạnh và bông tuyết thi nhau ùa vào. Hô hấp của Hứa Đường trở nên khó khăn, cô nín thở nhìn ánh đèn dưới chân núi xa xôi, trong lòng cảm thấy nặng trĩu, đau đớn.

Chỉ còn mười ngày nữa là đến Tết, cô lo lắng cho Hứa Dương, lo lắng cho Chu Hiểm, càng thêm lo lắng cho người mẹ không biết chuyện gì đang ở nhà.

Sáng sớm ngày hôm sau, Hứa Đường cảm thấy cổ họng có chút đau, chắc hẳn là bị cảm rồi.

Lúc người giúp việc đưa bữa sáng đến, Hứa Đường bảo cô ấy lấy một hộp thuốc cảm cúm pha nước tới thì người giúp việc tỏ vẻ khó khăn, nói là đồ được đưa vào đều có quy định, không thể tùy ý thêm bớt được.

Hứa Đường cười cười, cầm muỗng lên bắt đầu húp cháo: Vậy thì không làm khó dễ cô nữa.

Cuối cùng người giúp việc thấy sắc mặt Hứa Đường tái nhợt tiều tụy nên có chút không đành lòng: “Hay là tôi thử gọi điện thoại xin phép Trần tiên sinh một chút.

Hứa Đường dừng tay lại, ngẩng đầu nhìn người giúp việc: Bây giờ Trần Nhất Minh không có đây biệt thự sao?

Từ ba ngày trước Trần tiên sinh đã không ở chỗ này.

Hứa Đường “ừ” một tiếng sau đó cười với người giúp việc: “Không biết phải làm sao mới liên lạc được với Trần tiên sinh?

Người giúp việc này khoảng chừng hơn bốn mươi tuổi, mặt tròn trán rộng, làn da trắng muốt, mặc đồng phục màu cà tím, nói chuyện nhỏ nhẹ, cực kỳ ôn hòa: “Tôi tên là Đường Hồng, Hứa tiểu thư cứ gọi tên tôi là được.

Đường Hồng đi ra ngoài gọi điện thoại sau đó cầm thuốc cho Hứa Đường đi vào.

Hứa Đường cười nói: Cám ơn chị, chị Đường.

Sau khi Hứa Đường ăn cháo xong thì Đường Hồng dọn dẹp chén đĩa rồi đi vào quét dọn gian phòng.

Hứa Đường kéo rèm cửa sổ ra một nửa, tuyết đã ngừng, ngoài cửa sổ một mảnh trắng xóa: “Sắp qua năm mới rồi, lúc nào thì chị Đường mới được nghỉ?

Đường Hồng miệt mài hút bụi trên thảm trải sàn: “Phải hai mươi tám tháng chạp.

Nhà chị ở huyện Lộc Sơn sao?

Vâng, Hứa tiểu thư là người nơi nào? Đường Hồng ngẩng đầu nhìn Hứa Đường: “Thị Lý sao?

Hứa Đường cười cười: “Tôi học đại học ở Thị Lý.

Là bạn học với Trần tiên sinh sao?

Nụ cười trên mặt Hứa Đường ngừng lại một chút sau đó cô nhỏ giọng đáp “Vâng”.

Đường Hồng “A” một tiếng, vẻ mặt giống như bừng tỉnh: “Khó trách.

Hứa Đường nghi ngờ: “Khó trách cái gì?

Đường Hồng cúi đầu xuống lần nữa, tiếp tục đẩy máy hút bụi: “Trần phu nhân đối với quản Trần tiên sinh rất nghiêm, bình thường Trần tiên sinh không có cơ hội tiếp xúc với phụ nữ khác.

Hứa Đường sửng sốt một chút, trực giác cho biết hình như Đường Hồng đã hiểu lầm cái gì đó, mí mắt cô giựt giựt, cố ý dẫn dắt câu chuyện: Chị Đường đã gặp Trần phu nhân chưa?

Dĩ nhiên là gặp rồi, dáng vẻ rất xinh xắn nhưng mà tính tình quá lạnh lùng lại có chút cao ngạo, vừa nhìn đã biết không phải là người biết chăm lo việc nhà nhưng người ta là thiên kim đại tiểu thư, tốt số, cũng không cần quan tâm đến chuyện nhà cửa làm gì.

Cô ấy. . . . . . Quan hệ giữa cô ấy và Trần Nhất Minh là như thế nào?

Đường Hồng nghe vậy thì cười cười, giọng nói có chút tế nhị: “Dù quan hệ như thế nào đi nữa thì Trần tiên sinh cũng không dám đắc tội, Hứa tiểu thư, cô không lớn hơn con gái của tôi bao nhiêu, cô còn trẻ, làm gì mà không được? Cho dù Trần tiên sinh có tốt hơn nữa thì cũng là người lập gia đình rồi.

Quả nhiên Đường Hồng đã hiểu lầm Trần Nhất Minh kim ốc tàng kiều (nhà vàng giấu người đẹp, ý chỉ nuôi bồ nhí) rồi, Hứa Đường suy nghĩ một chút, cuối cùng không giải thích, chỉ cúi đầu cười một tiếng: Có một số việc chính mình không thể quyết định được.

Rất nhanh Đường Hồng đã quét dọn xong, Hứa Đường nói cám ơn sau đó nói tiếp: Chị Đường, nếu chị không còn chuyện gì nữa thì nói chuyện với tôi đi, Trần Nhất Minh chưa trở lại, một mình tôi buồn chán sắp chết rồi.

Đường Hồng liếc cô một cái sau đó đồng ý.

Mấy ngày kế tiếp, ngày nào Đường Hồng cũng tới đây giải buồn làm cho những ngày này của Hứa Đường trôi qua không còn buồn chán như trước nữa. Thông qua việc nói chuyện phiếm với Đường Hồng, Hứa Đường biết được không ít chuyện tình của Trần Nhất Minh.

Đường Hồng đã làm bảo mẫu ở nhà họ Trần nhiều năm, Trần Nhất Minh cũng là vì tin tưởng Đường Hồng nên mới phái cô tới biệt thự chăm sóc Hứa Đường. Theo lời Đường Hồng nói sau khi tốt nghiệp đại học Trần Nhất Minh muốn làm thầy giáo nhưng bị Trần Thủ Hà nhiều lần gây áp lực phản đối cuối cùng Trần Nhất Minh không thể không buông tha. Sau đó Trần Nhất Minh bắt đầu bắt tay vào thừa kế cơ nghiệp mà Trần Thủ Hà sáng lập nên đồng thời cũng cố gắng tiến tới trong giới chính trị, trong đó việc cưới Khổng Ngọc Ngôn chính là bước quan trọng nhất trên con đường làm quan của hắn.

Khi nhắc đến xì căng đan năm đó Trần Thủ Hà của Trần Thủ Hà thì Đường Hồng bắt đầu khóc nức nở: Vì chuyện đó nên Trần lão tiên sinh và Trần lão phu nhân đã gây gổ không ít lần, thậm chí Trần lão tiên sinh còn len lén đã đi tìm cô gái năm đó, đáng tiếc là không thể tìm được.

Hứa Đường kiềm chế lửa giận đang bốc lên trong lòng: “Tại sao Trần Thủ Hà lại muốn đi tìm?

Đường Hồng cười nói: Cô còn trẻ, có thể không hiểu hết được. Khi người đàn ông đến một độ tuổi, nhất là sự nghiệp chạm đến đỉnh, thời điểm quan hệ gia đình không hòa hài thì sẽ rất hay nhớ đến tình cũ. Tôi nghe người ta nói năm đó bộ dạng của cô gái đó rất xinh đẹp, tính tình cũng là cực kì dịu ngoan, phụ nữ như vậy khi mang ra so sánh với người vợ quá mạnh mẽ trong nhà thì nhớ nhung cũng là hợp tình lý.

Hiển




/54

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status