“Là tôi.” Thạch Nham xách hai bình rượu, đi đến bên cạnh Diệp Khuynh Lăng, sau đó nhìn tấm bia mộ trước mắt, “Hôm nay là ngày giỗ của hắn, tôi đoán ngài sẽ đến đây, bèn ôm cây đợi thỏ, quả nhiên ngài đã đến”.
Diệp Khuynh Lăng khẽ xùy một tiếng, chỉ vào tấm bia mộ đó hỏi, “Ồ, vậy hắn là ai, sao cậu không dám nói ra tên của hắn?”.
Thạch Nham hơi sững người, đặt rượu xuống đất, người cũng ngồi xuống, “Hắn là Diệp Khuynh Đình, cũng là anh trai sinh đôi cùng một mẹ của ngài”.
“Lời này cậu nói ra cũng không cảm thấy buồn cười à?” Diệp Khuynh Lăng khẽ lắc đầu, đi đến trước ngôi mộ đó, đèn pin chỉ vào cỏ dại trước tấm bia, “Nhị thiếu gia nhà họ Diệp, thân phận đáng buồn biết bao, sau khi chết trước mộ cỏ dại um tùm, trên bia rêu xanh phủ kín”.
“Tam thiếu.” Thạch Nham khẽ gọi một tiếng. +
Diệp Khuynh Lăng khẽ xùy một tiếng, chỉ vào tấm bia mộ đó hỏi, “Ồ, vậy hắn là ai, sao cậu không dám nói ra tên của hắn?”.
Thạch Nham hơi sững người, đặt rượu xuống đất, người cũng ngồi xuống, “Hắn là Diệp Khuynh Đình, cũng là anh trai sinh đôi cùng một mẹ của ngài”.
“Lời này cậu nói ra cũng không cảm thấy buồn cười à?” Diệp Khuynh Lăng khẽ lắc đầu, đi đến trước ngôi mộ đó, đèn pin chỉ vào cỏ dại trước tấm bia, “Nhị thiếu gia nhà họ Diệp, thân phận đáng buồn biết bao, sau khi chết trước mộ cỏ dại um tùm, trên bia rêu xanh phủ kín”.
“Tam thiếu.” Thạch Nham khẽ gọi một tiếng. +
/56
|