Tôi quay người, bước đi. Thì bị một bàn tay siết,kéo lại.
...Đúng rồi......anh phải giữ em lại...Em chờ điều đó...
- Em đi đâu vậy? Bữa tiệc chưa kết thúc mà!
Thổn thức nơi ngực trái , tôi quay lại nhìn.
Là Jenny giữ tôi lại, chứ không phải là anh-không phải bàn tay ấy...
Nhìn về phía Bảo....xung quanh vẫn chưa hết tiếng thúc giục, đồng thanh đếm ngược...
Ba....
- Còn phần hấp dẫn chưa xem cơ mà! Jenny đá mắt về phía họ
Hai..... tiếng thúc giục không hiểu sao lại khiến khóe mắt tôi khá cay, sống mũi nóng lên, khó chịu.
Cố ngoảnh mặt quay đi không nhìn lại, tôi tháo những ngón tay của Jenny.
- Xin lỗi, nhưng mà, em thấy không được khỏe....!
.....Sao không phải là anh......
Một...
Ohhhh..... Một bàn tay ôm choàng lấy tôi, không kịp phản ứng. Ánh đèn led trắng vàng, chiếu thẳng đôi mắt thị lực yếu này,cùng đó là hàng trăm ánh nhìn.Ngước lên nhìn con người cao lớn đang ôm chặt lấy tôi,...BẢO...., mặt áp vào lồng ngực anh, tiếng nhịp tim đập cùng nhịp bồn chồn, bỗng cánh tay phía sau đẩy ngưỡng lưng tôi lên khiến đôi chân ngắn này phải khiển lên mặc dù đã mang đôi gót cao. Ghì chặt môi tôi ngay tức khắc, anh khoá chặt nó không nhân nhượng, mặc cho tiếng nấc vừa vội cất lên...
- Xin lỗi nhé! Phu nhân nhà này đến trễ! Anh ôm chặt tôi hơn, đối diện tôi bây giờ chắc có lẽ là hàng ngàn câu hỏi cần được giải đáp càng không thể tránh khỏi những bàn tán phía trước.
- À...Suýt quên mất. Cô bé váy xanh cầm chiếc bánh kem xinh xinh kia là Khánh Thy, là em gái tôi, rất dễ thương. Cảm ơn em vì món quà bất ngờ đó nhé!
- Còn đây là phu nhân tiếp theo nhà họ Phan. Câu vừa dứt, tiếng pháo tay cất lên từ mọi phía.
Bảo nhìn tôi cười nói:
- Em khóc ư? Sao thế?. Bảo lau đi vết lệ ở phía đuôi mắt tôi rồi từ từ đưa tay uyển chuyển vén những sợi tóc mai của tôi sang sau vành tai.
- Em có khóc đâu....Mặc cho tiếng lòng đang kêu gào vì giả dối tôi cười gượng.
- Thôi nào!!! Còn chần chừ gì nữa!! CẠN LY! CHEERRR!! Jenny Bước lên phía trước nâng ly trước mọi người sau đó là âm vang đồng thanh
CHEERRR .
Tiếng nhạc USUK sập sình không quá điên loạn cũng không quá êm ái được bật lên. Vài người góp vui múa nhảy theo, vài người đứng trò chuyện tán ngẫu cười nói vui vẻ.
Nhưng....
Một phía góc sân, nơi đã bị mọi người phớt lờ từ khi nào, Khánh Thy đứng chôn chân trong tức giận, cô chỉ muốn phá banh chành tan nát nơi này cho hả dạ.Tay cầm chiếc điện thoại, vội bấm quay số, nói chuyện cùng người đó xong, mép môi nhếch nhẹ lên một nụ cười bí hiểm, rồi quay lại chung vui hoà cùng mọi người.
Nhớ vote truyện cho mình nhé!! ️
...Đúng rồi......anh phải giữ em lại...Em chờ điều đó...
- Em đi đâu vậy? Bữa tiệc chưa kết thúc mà!
Thổn thức nơi ngực trái , tôi quay lại nhìn.
Là Jenny giữ tôi lại, chứ không phải là anh-không phải bàn tay ấy...
Nhìn về phía Bảo....xung quanh vẫn chưa hết tiếng thúc giục, đồng thanh đếm ngược...
Ba....
- Còn phần hấp dẫn chưa xem cơ mà! Jenny đá mắt về phía họ
Hai..... tiếng thúc giục không hiểu sao lại khiến khóe mắt tôi khá cay, sống mũi nóng lên, khó chịu.
Cố ngoảnh mặt quay đi không nhìn lại, tôi tháo những ngón tay của Jenny.
- Xin lỗi, nhưng mà, em thấy không được khỏe....!
.....Sao không phải là anh......
Một...
Ohhhh..... Một bàn tay ôm choàng lấy tôi, không kịp phản ứng. Ánh đèn led trắng vàng, chiếu thẳng đôi mắt thị lực yếu này,cùng đó là hàng trăm ánh nhìn.Ngước lên nhìn con người cao lớn đang ôm chặt lấy tôi,...BẢO...., mặt áp vào lồng ngực anh, tiếng nhịp tim đập cùng nhịp bồn chồn, bỗng cánh tay phía sau đẩy ngưỡng lưng tôi lên khiến đôi chân ngắn này phải khiển lên mặc dù đã mang đôi gót cao. Ghì chặt môi tôi ngay tức khắc, anh khoá chặt nó không nhân nhượng, mặc cho tiếng nấc vừa vội cất lên...
- Xin lỗi nhé! Phu nhân nhà này đến trễ! Anh ôm chặt tôi hơn, đối diện tôi bây giờ chắc có lẽ là hàng ngàn câu hỏi cần được giải đáp càng không thể tránh khỏi những bàn tán phía trước.
- À...Suýt quên mất. Cô bé váy xanh cầm chiếc bánh kem xinh xinh kia là Khánh Thy, là em gái tôi, rất dễ thương. Cảm ơn em vì món quà bất ngờ đó nhé!
- Còn đây là phu nhân tiếp theo nhà họ Phan. Câu vừa dứt, tiếng pháo tay cất lên từ mọi phía.
Bảo nhìn tôi cười nói:
- Em khóc ư? Sao thế?. Bảo lau đi vết lệ ở phía đuôi mắt tôi rồi từ từ đưa tay uyển chuyển vén những sợi tóc mai của tôi sang sau vành tai.
- Em có khóc đâu....Mặc cho tiếng lòng đang kêu gào vì giả dối tôi cười gượng.
- Thôi nào!!! Còn chần chừ gì nữa!! CẠN LY! CHEERRR!! Jenny Bước lên phía trước nâng ly trước mọi người sau đó là âm vang đồng thanh
CHEERRR .
Tiếng nhạc USUK sập sình không quá điên loạn cũng không quá êm ái được bật lên. Vài người góp vui múa nhảy theo, vài người đứng trò chuyện tán ngẫu cười nói vui vẻ.
Nhưng....
Một phía góc sân, nơi đã bị mọi người phớt lờ từ khi nào, Khánh Thy đứng chôn chân trong tức giận, cô chỉ muốn phá banh chành tan nát nơi này cho hả dạ.Tay cầm chiếc điện thoại, vội bấm quay số, nói chuyện cùng người đó xong, mép môi nhếch nhẹ lên một nụ cười bí hiểm, rồi quay lại chung vui hoà cùng mọi người.
Nhớ vote truyện cho mình nhé!! ️
/27
|