- Khi nãy em nói không khỏe phải không?...Jenny nhìn tôi.
Đối diện với sự thật bây giờ không phải là viễn tưởng đáng sợ mà tôi nghĩ khi đó. Chẳng biết che giấu việc ngu ngốc đó tôi cầm ly rượu lúc nãy cụng ly của Jenny
- Em không khỏe sao? Bảo lo lắng nhìn tôi
- Không,...không...Em đỡ hơn rồi! Hihi...
Khánh Thy bước đến khoác, ôm lấy cánh tay còn lại của Bảo.
- Chúng ta cũng nhập tiệc đi nhỉ?
Song hành động đó là chiếc ly nâng trên tay Thy
Jenny nhìn hành động ấy rồi nói đểu:
- Em gái nuôi à
Bảo khá gắt gỏng:
- Đừng luyên thuyên chỉ là em gái! Anh không nói gì thêm, từ từ rút tay khỏi tay Thy
Khánh Thy môi cười không còn tự nhiên, đầu óc càng ngày càng tức tối
- Cạn ly!! *keeng.....*
Lắc nhẹ đều chiếc ly, thứ rượu bên trong quay tròn theo lực. Nâng lên, chạm mép môi, đầu lưỡi cảm nhận vị ngọt thanh, rồi chát, sau đó là mùi nồng của chút cồn.Nuốt trôi được ngụm đầu cũng đủ khiến tôi khó chịu đến nhăn mặt vì không thể chịu nổi mùi cay sốc lên tận mũi.
Tại sao thứ nước này lại được nhiều người ưa chuộng đến vậy cơ chứ? Chóng mặt mặt quá đi mất!
- Rượu này cồn nặng đến vậy sao? Không uống được, em có thể uống nước trái cây cơ mà? Jenny tử tế đưa tôi chiếc khăn anh lấy từ túi áo.
Tại sao lại đưa khăn cho mình?
- Em có làm sao đâu, chỉ là không quen chút ấy mà! Tôi đẩy tay Jenny lại, từ chối không nhận chiếc khăn .
Bảo bỗng dưng nhăn mặt, cầm chiếc khăn ấy, lau nhẹ trên mũi tôi:
- Chảy máu cam tới nơi rồi còn làm bộ nữa à?
Chảy máu cam sao? Tôi vội ngước, chấm chấm lau đi vết máu. Xấu hổ chết mất!!!! Như một thói quen khi nhiệt độ cơ thể quá nóng, bất giác mũi tôi sẽ chảy máu, nhéc miếng giấy tròn để chặn lại. Tôi tròn mắt nhìn vẻ ngơ ngác của mọi người. Ai ai cũng cười tủm tỉm không cất thành tiếng. Cảm giác như bị trêu chọc giữa đám đông, tôi mếu máo.
- Bộ chông em buồn cười lắm sao?
Bảo nghiên đầu nhẹ, bàn tay anh xoa đầu tôi:
- Không...
Anh ghé vào tai tôi thì thầm:
- Mà là rất dễ thương...
Nhịp tim bấn loạn hơn, hành động của anh khiến tôi rung động. Có phải vì những hành động này khiến em mê mẩn anh không?
Bữa tiệc cuối cùng cũng kết thúc.
- My! Em không cần dọn đâu, để đấy dì Phương lo. Bảo cầm tay tôi kéo lên khi đang lở dở nhặt vài đôi đũa rơi dưới sân
- Bảo nói đúng đấy, con cứ về đi, dì lo tất. Dì Phương tay đẩy xe chồng chất chén dĩa tiện nói.
Anh nhìn tôi, phủi phủi đi vết dưới chân váy:
- Bẩn hết rồi này. Để anh đưa em về!
- Không sao, em tự về được, anh say rồi đây này. Tôi sờ lên đôi má đỏ ửng của anh.
Chợt thấy Thy phũ chiếc khăn.
- Em chưa về sao, cũng muộn rồi mà. Bảo nhìn Thy
- Em bắt xe nhưng họ chưa tới. Thy tiếp tục lau bàn
- Vậy ra đứng chờ cùng My này. Để đó anh dọn cho.
Khánh Thy nghe thế rồi đi đến, ánh mắt em ấy đắt ý điều gì đó.
Bảo tiễn tôi và Thy về.
- A! Xe tới rồi. Khánh Thy
Bảo kéo tay áo có ý muốn đưa tôi qua phía bên kia đường chỗ xe đậu.
- Anh vào trong nghỉ ngơi đi. Có Thy ở đây không sao cả. Càng nhìn đôi má đỏ đó tôi lại thấy xót.
Thy vơ tay lên trời chỉ lên trăng
- Trăng hôm nay đẹp thật!
My bước qua đường trước. Thì bỗng 1 chiếc moto phóng nhanh qua, Bảo từ xa đã thấy, vội chạy tới, lỡ đập vai khiến Thy ngã, My té qua mép lề đường ngất đi, Bảo bị moto tông nằm bất tỉnh, moto phóng đi, Thy nghĩ mưu đồ thất bại vì biết Bảo ngăn lại, nhưng không ngờ khi nhìn thấy cả 2 đều không cử động, cô lo sợ. Chiếc taxi bên đường thấy chuyện bất bình liền bất chấp đường 1 chiều quay đầu xe, (cũng may là đường đêm vắng, không là lên đồn rồi). Thy nói đưa Bảo đi.
- Nhưng cô à còn cô bé kia thì sao?
- Chú có đi mau không, người chết tới nơi rồi!
- Còn....?
- Mặc cô ta. Đi mau! Thy Quát. Chiếc taxi phóng đi trong chốc lát. Vẫn My nằm đó.
Vài phút sau Dì Phương bước ra:
- Ôi dời thằng nhóc, vào cũng quên khoá cổng!
Dì hoa mắt khi nhìn thấy Cô gái nào nằm ngoài đấy, miệng lẩm bâem kinh Phật:
- Ôi! Nam mô, nam mô, xin trời đừng doạ con mụ tuổi già này.
Dì run run người cô gái:
- Này.....con....mau về đi...mau về đi...
Lay người cô bé rồi, dụi dụi xoa xoa nhìn rõ hơn mới nhận ra là My
- Ngoài đấy có chuyện gì thế Dì Phương,sao chưa vào nhà nữa.cô Dương mẹ của Bảo vọng tiếng ra.
- Có chuyện gì thế!
Dì Phương chưa kịp nói thì mẹ Bảo đã hoảng hồn.
My bỗng cử động, từ từ cố nhương mắt nhìn. May cô không sao, đứng dậy, choáng váng, kể lại cho mẹ Bảo nghe,cùng Lúc ba Bảo chạy vội, nói rằng Bảo trong bệnh viện.
Đối diện với sự thật bây giờ không phải là viễn tưởng đáng sợ mà tôi nghĩ khi đó. Chẳng biết che giấu việc ngu ngốc đó tôi cầm ly rượu lúc nãy cụng ly của Jenny
- Em không khỏe sao? Bảo lo lắng nhìn tôi
- Không,...không...Em đỡ hơn rồi! Hihi...
Khánh Thy bước đến khoác, ôm lấy cánh tay còn lại của Bảo.
- Chúng ta cũng nhập tiệc đi nhỉ?
Song hành động đó là chiếc ly nâng trên tay Thy
Jenny nhìn hành động ấy rồi nói đểu:
- Em gái nuôi à
Bảo khá gắt gỏng:
- Đừng luyên thuyên chỉ là em gái! Anh không nói gì thêm, từ từ rút tay khỏi tay Thy
Khánh Thy môi cười không còn tự nhiên, đầu óc càng ngày càng tức tối
- Cạn ly!! *keeng.....*
Lắc nhẹ đều chiếc ly, thứ rượu bên trong quay tròn theo lực. Nâng lên, chạm mép môi, đầu lưỡi cảm nhận vị ngọt thanh, rồi chát, sau đó là mùi nồng của chút cồn.Nuốt trôi được ngụm đầu cũng đủ khiến tôi khó chịu đến nhăn mặt vì không thể chịu nổi mùi cay sốc lên tận mũi.
Tại sao thứ nước này lại được nhiều người ưa chuộng đến vậy cơ chứ? Chóng mặt mặt quá đi mất!
- Rượu này cồn nặng đến vậy sao? Không uống được, em có thể uống nước trái cây cơ mà? Jenny tử tế đưa tôi chiếc khăn anh lấy từ túi áo.
Tại sao lại đưa khăn cho mình?
- Em có làm sao đâu, chỉ là không quen chút ấy mà! Tôi đẩy tay Jenny lại, từ chối không nhận chiếc khăn .
Bảo bỗng dưng nhăn mặt, cầm chiếc khăn ấy, lau nhẹ trên mũi tôi:
- Chảy máu cam tới nơi rồi còn làm bộ nữa à?
Chảy máu cam sao? Tôi vội ngước, chấm chấm lau đi vết máu. Xấu hổ chết mất!!!! Như một thói quen khi nhiệt độ cơ thể quá nóng, bất giác mũi tôi sẽ chảy máu, nhéc miếng giấy tròn để chặn lại. Tôi tròn mắt nhìn vẻ ngơ ngác của mọi người. Ai ai cũng cười tủm tỉm không cất thành tiếng. Cảm giác như bị trêu chọc giữa đám đông, tôi mếu máo.
- Bộ chông em buồn cười lắm sao?
Bảo nghiên đầu nhẹ, bàn tay anh xoa đầu tôi:
- Không...
Anh ghé vào tai tôi thì thầm:
- Mà là rất dễ thương...
Nhịp tim bấn loạn hơn, hành động của anh khiến tôi rung động. Có phải vì những hành động này khiến em mê mẩn anh không?
Bữa tiệc cuối cùng cũng kết thúc.
- My! Em không cần dọn đâu, để đấy dì Phương lo. Bảo cầm tay tôi kéo lên khi đang lở dở nhặt vài đôi đũa rơi dưới sân
- Bảo nói đúng đấy, con cứ về đi, dì lo tất. Dì Phương tay đẩy xe chồng chất chén dĩa tiện nói.
Anh nhìn tôi, phủi phủi đi vết dưới chân váy:
- Bẩn hết rồi này. Để anh đưa em về!
- Không sao, em tự về được, anh say rồi đây này. Tôi sờ lên đôi má đỏ ửng của anh.
Chợt thấy Thy phũ chiếc khăn.
- Em chưa về sao, cũng muộn rồi mà. Bảo nhìn Thy
- Em bắt xe nhưng họ chưa tới. Thy tiếp tục lau bàn
- Vậy ra đứng chờ cùng My này. Để đó anh dọn cho.
Khánh Thy nghe thế rồi đi đến, ánh mắt em ấy đắt ý điều gì đó.
Bảo tiễn tôi và Thy về.
- A! Xe tới rồi. Khánh Thy
Bảo kéo tay áo có ý muốn đưa tôi qua phía bên kia đường chỗ xe đậu.
- Anh vào trong nghỉ ngơi đi. Có Thy ở đây không sao cả. Càng nhìn đôi má đỏ đó tôi lại thấy xót.
Thy vơ tay lên trời chỉ lên trăng
- Trăng hôm nay đẹp thật!
My bước qua đường trước. Thì bỗng 1 chiếc moto phóng nhanh qua, Bảo từ xa đã thấy, vội chạy tới, lỡ đập vai khiến Thy ngã, My té qua mép lề đường ngất đi, Bảo bị moto tông nằm bất tỉnh, moto phóng đi, Thy nghĩ mưu đồ thất bại vì biết Bảo ngăn lại, nhưng không ngờ khi nhìn thấy cả 2 đều không cử động, cô lo sợ. Chiếc taxi bên đường thấy chuyện bất bình liền bất chấp đường 1 chiều quay đầu xe, (cũng may là đường đêm vắng, không là lên đồn rồi). Thy nói đưa Bảo đi.
- Nhưng cô à còn cô bé kia thì sao?
- Chú có đi mau không, người chết tới nơi rồi!
- Còn....?
- Mặc cô ta. Đi mau! Thy Quát. Chiếc taxi phóng đi trong chốc lát. Vẫn My nằm đó.
Vài phút sau Dì Phương bước ra:
- Ôi dời thằng nhóc, vào cũng quên khoá cổng!
Dì hoa mắt khi nhìn thấy Cô gái nào nằm ngoài đấy, miệng lẩm bâem kinh Phật:
- Ôi! Nam mô, nam mô, xin trời đừng doạ con mụ tuổi già này.
Dì run run người cô gái:
- Này.....con....mau về đi...mau về đi...
Lay người cô bé rồi, dụi dụi xoa xoa nhìn rõ hơn mới nhận ra là My
- Ngoài đấy có chuyện gì thế Dì Phương,sao chưa vào nhà nữa.cô Dương mẹ của Bảo vọng tiếng ra.
- Có chuyện gì thế!
Dì Phương chưa kịp nói thì mẹ Bảo đã hoảng hồn.
My bỗng cử động, từ từ cố nhương mắt nhìn. May cô không sao, đứng dậy, choáng váng, kể lại cho mẹ Bảo nghe,cùng Lúc ba Bảo chạy vội, nói rằng Bảo trong bệnh viện.
/27
|