"Đói", mãi một lúc, Nam Cung Thiên Ân mới rặn ra một chữ.
"Biết ngay là anh sẽ đói mà", Bạch Tinh Nhiên cười nghịch ngợm, nổi giận đùng đùng thế, nuốt trôi đồ ăn mới lạ đó.
Cô bò dậy khỏi người Nam Cung Thiên Ân, vén chăn cho anh rồi vừa đi tới trước tủ quần áo lấy dồ mặc vừa nói:
"Anh nằm một lát đi, em đi nấu chút mì".
Nam Cung Thiên Ân chắc là mệt rồi, chí khẽ khàng đáp lại rồi nhắm mắt nghỉ ngơi.
Bạch Tinh Nhiên tìm thấy mì và trứng gà trong tủ lạnh, đập trứng vào
bát kiếm tra một lát thì thấy nhiều ngày vậy rồi mà chưa bị hỏng.
Cô nấu mì trứng gà đơn giản, sau khi đặt mì lên bàn ăn, mới bước về phía phòng ngủ.
"Mì nấu xong rồi, mau dậy ăn đi", cô đứng cạnh cửa, giơ tay định bấm công tắc đèn.
Nhưng Nam Cung Thiên Ân ở trên giường lại đột nhiên lên tiếng ngăn cản cô:
''Đừng bật đèn".
Bạch Tinh Nhiên sửng sốt, đừng bật đèn? Nam Cung Thiên Ân chỉ khi phát bệnh mới sợ đèn.
"Thiên Ân, anh vẫn ổn chứ?", cô bước nhanh tới, bò lên giường sờ mặt anh, nhờ ánh sáng lờ mờ quan sát anh hỏi:
"Mặt anh hơi nóng, có phải phát bệnh rồi không?".
"Chắc thế, em tránh xa anh chút", Nam Cung Thiên Ân đẩy cơ thể cô:
"Ngoan, ra ngoài ăn mì đi, đừng lo cho anh".
Bạch Tinh Nhiên trở mình xuống giường, nhưng cô không ra ngoài mà tìm thuốc trong ngăn kéo.
Nhưng ngăn kéo đã mở sẵn, bình thuốc cũng mở nắp đặt trên bàn, cô ngấng dầu sốt ruột hỏi:
"Thiên Ân, có phải anh đã uống thuốc không?".
"Uống rồi", Nam Cung Thiên Ân lại lần nữa thúc giục:
"Em ra ngoài trước đi, anh nằm một lúc là ổn".
"Nếu đã không ly hôn thì anh cũng đừng hòng đuổi em đi nữa", Bạch Tinh Nhiên bò trở lại cạnh anh, nắm lấy bàn tay đang túm chặt chăn của anh, đau lòng hỏi:
"Có phải rất
khó chịu không? Em đưa anh đi viện được không?".
"Không cần", Nam Cung Thiên Ân đúng là rất khó chịu, cơ thế cứ như bị ngàn vạn con sâu gặm nhấm, anh đau đớn rên rí ôm chặt eo Bạch Tinh Nhiên đè cô dưới người, gương mặt lấm tấm mồ hôi vùi vào cổ cô nói:
"Tinh Nhiên... chúng ta vẫn nên ly hôn thì hơn... ly hôn đi....”"Nam Cung Thiên Ân, anh đang nói gì thế?", tim Bạch Tinh Nhiên đau nhói, ôm lấy anh, nước mắt tuôn rơi.
Nước mắt cô rơi lên má anh, ấm áp, ấm ướt.
"Anh lừa em đó... ly hôn rồi anh sẽ không bám lấy em nữa... em có thế tìm Lâm An Nam của em, tìm đội trưởng Băng Phong của em... có thể đi thật xa....” anh trầm giọng nói.
Chí có lúc này anh mới có thế cảm nhận được hành động cố giữ cô ở lại là việc ích kỷ thế nào, chỉ có lúc này anh mới hi vọng cô cách anh thật xa, tìm một người đàn ông khỏe mạnh sống một đời êm ả.
Chứ không phải ở bên một người có thể chết bất kì lúc nào như anh thế này, người vừa phát bệnh là sẽ hành cho cô khổ sở.
"Nam Cung Thiên Ân, em phải nói với anh bao nhiêu lần chứ? Em không còn tình cảm với Lâm An Nam từ lâu rồi, em với đội trưởng Băng Phong cũng chí là quan hệ cùng tổ đội chơi game thôi, bọn em còn chưa từng gặp mặt....” Bạch Tinh Nhiên nghẹn ngào nói:
"Em cũng từng nói, dù anh bệnh nặng thế nào thì em cũng sẽ ở bên anh... Á... Thiên Ân....”Bạch Tinh Nhiên đột nhiên cảm giác được cánh tay vòng trên người mình của anh siết chặt, chặt đến mức cô không thở nổi.
Nam Cung Thiên Ân ngấn ngơ, dần dần không biết mình đang làm gì nữa, nhưng anh vẫn dựa vào chút lý trí cuối cùng của mình buông cô ra, trở mình lăn sang một bên.
Do không kiếm soát được sức, anh lăn luôn xuống giường.
Cơ thế anh va chạm mạnh với sàn nhà, Bạch Tinh Nhiên hết hồn, vội vàng bò xuống giường, ôm cổ anh đau lòng nói:
"Thiên Ân, anh cố chịu nhé, anh đã uống thuốc rồi sẽ đỡ nhanh thôi, cố gắng kiên trì
Để không khiến anh làm bản thân bị thương, cô chí có thế ôm chặt anh, may mà vì đã uống thuốc, chẳng bao lâu anh đã bình tĩnh lại, nằm trong lòng cô thiếp đi.
Nhìn Nam Cung Thiên Ân với gương mặt tái nhợt, Bạch Tinh Nhiên thực sự rất lo cho anh, lo anh sẽ không tính lại như lúc trước, dù sao thì anh cũng vừa mới qua cơn bạo bệnh.
Một tay cô ôm Nam Cung Thiên Ân, một tay dùng sức với lên chiếc bàn ở dầu giường, cầm điện thoại của anh trên bàn rồi bật máy, sau đó gọi vào số của bác sĩ Trương.
Bác sĩ Trương chắc là vừa thấy số của Nam Cung Thiên Ân thì bắt máy ngay, còn nói với giọng sốt ruột:
"Thiên Ân thiếu gia, cậu chạy đi đâu thế? Cậu vẫn chưa xuất viện được, mau về đi....”"Bác sĩ Trương", Bạch Tinh Nhiên ngắt lời anh ấy, hơi khó mở lời nói:
"Thiên Ân thiếu gia giờ đang ở chung cư Hương Đê, anh ấy lại phát bệnh
"Cái gì?", bác sĩ Trương sửng sốt:
"Thiên Ân thiếu gia lại phát bệnh rồi?".
Nghe thấy lời nói của bác sĩ Trương, Bạch Tinh Nhiên cuối cùng cũng nhận ra tính nghiêm trọng của sự việc, sốt ruột nói:
"Thiên Ân thiếu gia có phải vẫn chưa xuất viện được không? Vậy phải làm sao? Anh ấy vừa uống thuốc, ngủ mất rồi
"Mặc dù Thiên Ân thiếu gia đã tính, nhưng sức khỏe còn rất yếu, ít nhất phải một tuần nữa mới xuất viện được", bác sĩ Trương vội vàng đổi chủ đề:
"Thiếu phu nhân, cô đừng sốt ruột, giờ tôi sẽ cho xe đến đón Thiên Ân thiếu gia về viện luôn".
Dập máy, Bạch Tinh Nhiên bỗng chốc đờ đẫn.
Dù thế nào cô cũng không ngờ sự việc lại thành ra thế này, cô tưởng Nam Cung Thiên Ân đã xuất viện rồi, trời ơi... vừa nãy lúc cô thấy anh không khỏe thì phải nhận ra sức khỏe anh vẫn chưa bình phục chứ, thế mà lại đế mặc anh vận động mạnh lâu như vậy.
Bạch Tinh Nhiên nhìn Nam Cung Thiên Ân trong lòng, càng nahĩ cằna
Thiên Ân trong lòng, càng nghĩ càng sợ, nước mắt cũng rơi ngày càng nhiều.
"Làm sao đây? Thiên Ân, anh đừng dọa em, lần này anh nhất định phải tỉnh lại sớm nhé....” cô thút thít, cánh tay từ từ ôm chặt lấy anh.
Xe cấp cứu đến rất nhanh, Nam Cung Thiên Ân lại được đưa vào phòng cấp cứu bệnh viện.
Bạch Tinh Nhiên đi qua đi lại ồ cửa phòng cấp cứu, lòng nóng như lửa đốt.
Lão phu nhân nghe được tin Nam Cung Thiên Ân không khỏe thì vội đến viện, từ xa đã thấy bóng dáng Bạch Tinh Nhiên, bà ta bước nhanh hơn, hùng hổ đi đến chất vất:
"Chuyện gì thế? Sao Thiên Ân vừa ở với cô là lại phát bệnh?".
Bạch Tinh Nhiên há miệng nhưng lại không nói được gì.
Cô thực sự ngại nói ra, Nam Cung Thiên Ân phát bệnh là vì trong tình huống suy nhược cơ thế mà còn có vận động mạnh trên giường.
Nếu đế lão phu nhân biết nguyên nhân này thì chắc chắn sẽ tức đến mức đập chết cô.
"Nói!", lão phu nhân vừa tức vừa vội hét lên.
Bạch Tinh Nhiên chột dạ đáp:
"Cháu cũng không biết".
"Cô nói xem, tại sao Thiên Ân lại chạy đi tìm cô? Tại sao sau khi tìm cô thì lại phát bệnh?".
"Anh ấy... anh ấy tìm cháu là vì bàn chuyện ly hôn", trong lúc cấp bách Bạch Tinh Nhiên nói ra câu như vậy:
"Đúng, là thế đó".
"Biết ngay là anh sẽ đói mà", Bạch Tinh Nhiên cười nghịch ngợm, nổi giận đùng đùng thế, nuốt trôi đồ ăn mới lạ đó.
Cô bò dậy khỏi người Nam Cung Thiên Ân, vén chăn cho anh rồi vừa đi tới trước tủ quần áo lấy dồ mặc vừa nói:
"Anh nằm một lát đi, em đi nấu chút mì".
Nam Cung Thiên Ân chắc là mệt rồi, chí khẽ khàng đáp lại rồi nhắm mắt nghỉ ngơi.
Bạch Tinh Nhiên tìm thấy mì và trứng gà trong tủ lạnh, đập trứng vào
bát kiếm tra một lát thì thấy nhiều ngày vậy rồi mà chưa bị hỏng.
Cô nấu mì trứng gà đơn giản, sau khi đặt mì lên bàn ăn, mới bước về phía phòng ngủ.
"Mì nấu xong rồi, mau dậy ăn đi", cô đứng cạnh cửa, giơ tay định bấm công tắc đèn.
Nhưng Nam Cung Thiên Ân ở trên giường lại đột nhiên lên tiếng ngăn cản cô:
''Đừng bật đèn".
Bạch Tinh Nhiên sửng sốt, đừng bật đèn? Nam Cung Thiên Ân chỉ khi phát bệnh mới sợ đèn.
"Thiên Ân, anh vẫn ổn chứ?", cô bước nhanh tới, bò lên giường sờ mặt anh, nhờ ánh sáng lờ mờ quan sát anh hỏi:
"Mặt anh hơi nóng, có phải phát bệnh rồi không?".
"Chắc thế, em tránh xa anh chút", Nam Cung Thiên Ân đẩy cơ thể cô:
"Ngoan, ra ngoài ăn mì đi, đừng lo cho anh".
Bạch Tinh Nhiên trở mình xuống giường, nhưng cô không ra ngoài mà tìm thuốc trong ngăn kéo.
Nhưng ngăn kéo đã mở sẵn, bình thuốc cũng mở nắp đặt trên bàn, cô ngấng dầu sốt ruột hỏi:
"Thiên Ân, có phải anh đã uống thuốc không?".
"Uống rồi", Nam Cung Thiên Ân lại lần nữa thúc giục:
"Em ra ngoài trước đi, anh nằm một lúc là ổn".
"Nếu đã không ly hôn thì anh cũng đừng hòng đuổi em đi nữa", Bạch Tinh Nhiên bò trở lại cạnh anh, nắm lấy bàn tay đang túm chặt chăn của anh, đau lòng hỏi:
"Có phải rất
khó chịu không? Em đưa anh đi viện được không?".
"Không cần", Nam Cung Thiên Ân đúng là rất khó chịu, cơ thế cứ như bị ngàn vạn con sâu gặm nhấm, anh đau đớn rên rí ôm chặt eo Bạch Tinh Nhiên đè cô dưới người, gương mặt lấm tấm mồ hôi vùi vào cổ cô nói:
"Tinh Nhiên... chúng ta vẫn nên ly hôn thì hơn... ly hôn đi....”"Nam Cung Thiên Ân, anh đang nói gì thế?", tim Bạch Tinh Nhiên đau nhói, ôm lấy anh, nước mắt tuôn rơi.
Nước mắt cô rơi lên má anh, ấm áp, ấm ướt.
"Anh lừa em đó... ly hôn rồi anh sẽ không bám lấy em nữa... em có thế tìm Lâm An Nam của em, tìm đội trưởng Băng Phong của em... có thể đi thật xa....” anh trầm giọng nói.
Chí có lúc này anh mới có thế cảm nhận được hành động cố giữ cô ở lại là việc ích kỷ thế nào, chỉ có lúc này anh mới hi vọng cô cách anh thật xa, tìm một người đàn ông khỏe mạnh sống một đời êm ả.
Chứ không phải ở bên một người có thể chết bất kì lúc nào như anh thế này, người vừa phát bệnh là sẽ hành cho cô khổ sở.
"Nam Cung Thiên Ân, em phải nói với anh bao nhiêu lần chứ? Em không còn tình cảm với Lâm An Nam từ lâu rồi, em với đội trưởng Băng Phong cũng chí là quan hệ cùng tổ đội chơi game thôi, bọn em còn chưa từng gặp mặt....” Bạch Tinh Nhiên nghẹn ngào nói:
"Em cũng từng nói, dù anh bệnh nặng thế nào thì em cũng sẽ ở bên anh... Á... Thiên Ân....”Bạch Tinh Nhiên đột nhiên cảm giác được cánh tay vòng trên người mình của anh siết chặt, chặt đến mức cô không thở nổi.
Nam Cung Thiên Ân ngấn ngơ, dần dần không biết mình đang làm gì nữa, nhưng anh vẫn dựa vào chút lý trí cuối cùng của mình buông cô ra, trở mình lăn sang một bên.
Do không kiếm soát được sức, anh lăn luôn xuống giường.
Cơ thế anh va chạm mạnh với sàn nhà, Bạch Tinh Nhiên hết hồn, vội vàng bò xuống giường, ôm cổ anh đau lòng nói:
"Thiên Ân, anh cố chịu nhé, anh đã uống thuốc rồi sẽ đỡ nhanh thôi, cố gắng kiên trì
Để không khiến anh làm bản thân bị thương, cô chí có thế ôm chặt anh, may mà vì đã uống thuốc, chẳng bao lâu anh đã bình tĩnh lại, nằm trong lòng cô thiếp đi.
Nhìn Nam Cung Thiên Ân với gương mặt tái nhợt, Bạch Tinh Nhiên thực sự rất lo cho anh, lo anh sẽ không tính lại như lúc trước, dù sao thì anh cũng vừa mới qua cơn bạo bệnh.
Một tay cô ôm Nam Cung Thiên Ân, một tay dùng sức với lên chiếc bàn ở dầu giường, cầm điện thoại của anh trên bàn rồi bật máy, sau đó gọi vào số của bác sĩ Trương.
Bác sĩ Trương chắc là vừa thấy số của Nam Cung Thiên Ân thì bắt máy ngay, còn nói với giọng sốt ruột:
"Thiên Ân thiếu gia, cậu chạy đi đâu thế? Cậu vẫn chưa xuất viện được, mau về đi....”"Bác sĩ Trương", Bạch Tinh Nhiên ngắt lời anh ấy, hơi khó mở lời nói:
"Thiên Ân thiếu gia giờ đang ở chung cư Hương Đê, anh ấy lại phát bệnh
"Cái gì?", bác sĩ Trương sửng sốt:
"Thiên Ân thiếu gia lại phát bệnh rồi?".
Nghe thấy lời nói của bác sĩ Trương, Bạch Tinh Nhiên cuối cùng cũng nhận ra tính nghiêm trọng của sự việc, sốt ruột nói:
"Thiên Ân thiếu gia có phải vẫn chưa xuất viện được không? Vậy phải làm sao? Anh ấy vừa uống thuốc, ngủ mất rồi
"Mặc dù Thiên Ân thiếu gia đã tính, nhưng sức khỏe còn rất yếu, ít nhất phải một tuần nữa mới xuất viện được", bác sĩ Trương vội vàng đổi chủ đề:
"Thiếu phu nhân, cô đừng sốt ruột, giờ tôi sẽ cho xe đến đón Thiên Ân thiếu gia về viện luôn".
Dập máy, Bạch Tinh Nhiên bỗng chốc đờ đẫn.
Dù thế nào cô cũng không ngờ sự việc lại thành ra thế này, cô tưởng Nam Cung Thiên Ân đã xuất viện rồi, trời ơi... vừa nãy lúc cô thấy anh không khỏe thì phải nhận ra sức khỏe anh vẫn chưa bình phục chứ, thế mà lại đế mặc anh vận động mạnh lâu như vậy.
Bạch Tinh Nhiên nhìn Nam Cung Thiên Ân trong lòng, càng nahĩ cằna
Thiên Ân trong lòng, càng nghĩ càng sợ, nước mắt cũng rơi ngày càng nhiều.
"Làm sao đây? Thiên Ân, anh đừng dọa em, lần này anh nhất định phải tỉnh lại sớm nhé....” cô thút thít, cánh tay từ từ ôm chặt lấy anh.
Xe cấp cứu đến rất nhanh, Nam Cung Thiên Ân lại được đưa vào phòng cấp cứu bệnh viện.
Bạch Tinh Nhiên đi qua đi lại ồ cửa phòng cấp cứu, lòng nóng như lửa đốt.
Lão phu nhân nghe được tin Nam Cung Thiên Ân không khỏe thì vội đến viện, từ xa đã thấy bóng dáng Bạch Tinh Nhiên, bà ta bước nhanh hơn, hùng hổ đi đến chất vất:
"Chuyện gì thế? Sao Thiên Ân vừa ở với cô là lại phát bệnh?".
Bạch Tinh Nhiên há miệng nhưng lại không nói được gì.
Cô thực sự ngại nói ra, Nam Cung Thiên Ân phát bệnh là vì trong tình huống suy nhược cơ thế mà còn có vận động mạnh trên giường.
Nếu đế lão phu nhân biết nguyên nhân này thì chắc chắn sẽ tức đến mức đập chết cô.
"Nói!", lão phu nhân vừa tức vừa vội hét lên.
Bạch Tinh Nhiên chột dạ đáp:
"Cháu cũng không biết".
"Cô nói xem, tại sao Thiên Ân lại chạy đi tìm cô? Tại sao sau khi tìm cô thì lại phát bệnh?".
"Anh ấy... anh ấy tìm cháu là vì bàn chuyện ly hôn", trong lúc cấp bách Bạch Tinh Nhiên nói ra câu như vậy:
"Đúng, là thế đó".
/540
|