Cô không nói dối, Nam Cung Thiên Ân đến tìm cô bàn chuyện ly hôn, chỉ có điều nói một lúc về sau lại thành quấn lấy nhau trên giường, còn khiến anh phát bệnh.
Nghĩ đến sự sơ sót và ngu ngốc của mình, nước mắt Bạch Tinh Nhiên lại không kiềm được lăn dài.
Nếu Nam Cung Thiên Ân lần này vẫn không tỉnh lại như lần trước, thì cô sẽ hôi hận chểt mat.
"Biết ngay gặp cô thì sẽ chẳng có chuyện tốt lành gì, cái đồ sao chổi!", lão phu nhân vừa kích động thì lại muốn tát cô, còn Bạch Tinh Nhiên cũng không tránh, vì cô cảm thấy mình đáng ăn cái tát này.
Cuối cùng là Chu Chu cùng đến kéo lão phu nhân, Chu Chu nhìn Bạch Tinh Nhiên một cái an ủi:
"Bà nội, bà đừng giận, Thiên Ân thiếu gia phát bệnh không phải do Tinh Nhiên, không thế trách cô ấy".
"Đến lúc này rồi mà cháu còn nói đỡ cho nó", lão phu nhân chuyến sang Chu Chu:
"Cháu cũng thế, bà bảo cháu chăm sóc Thiên Ân, thế mà đến cả việc nó lén chạy ra khỏi bệnh viện mà cháu cũng không biết".
Bị lão phu nhân mắng như vậy, Chu Chu ngay lập tức áy náy cúi đầu:
"Xin lỗi bà, tại cháu không chăm sóc Thiên Ân thiếu gia cẩn thận, lần sau cháu nhất định sẽ chú ý".
Mặc dù biết rõ sẽ bị từ chối, nhưng Bạch Tinh Nhiên vẫn không
nhịn được lên tiếng cầu xin:
"Bà nội, xin bà đế cháu ở lại chăm sóc Thiên Ân, cháu có thế chăm sóc anh ấy tốt hơn Chu tiểu thư".
"Cô?", lão phu nhân khinh thường:
"Đồ sao chổi như cô nên cách xa Thiên Ân chút thì hơn, coi như tôi xin cô đó".
Bạch Tinh Nhiên lấy can đảm, tiếp tục nói:
"Bà nội, cháu nói thật với bà vậy, Thiên Ân vốn không định ly hôn với cháu, cháu không phải muốn độc chiếm đồ gì của nhà Nam Cung.
Cháu chí mong bà có thế nghĩ đến cảm nhận của anh ấy, nếu bà cứ ép anh ấy ly hôn với cháu thì sẽ chí khiến bệnh của anh ấy ngày càng nặng thêm".
Mặc dù cô nói rất thành khấn, nhưng lão phu nhân vẫn bày vẻ mặt khinh thường:
"Cô yên tâm, chỉ cần nó và Chu Chu kết hôn thì bệnh của nó tự nhiên sẽ khỏi".
Xem ra lão phu nhân tin tưởng hoàn toàn với việc tình nhân định mệnh, Bạch Tinh Nhiên cũng không biết mình nên nói gì.
Nhưng lão phu nhân lại liếc cô tiếp tục nói:
"Bạch Tinh Nhiên, tôi cảnh cáo cô, dù vừa nãy cô và Nam Cung Thiên Ân đã xảy ra chuyện gì, nói gì, thì xin cô quên hết đi, tôi sẽ khiến Thiên Ân cũng quên hết.
"Nếu cô thực lòng muốn tốt cho Thiên Ân thì phải bỏ nó, cho nó cơ hội ở bên Chu Chu, có lẽ hai đứa nó kết hôn xong thì bệnh của Thiên Ân sẽ khỏi thật thì sao? Chẳng lẽ cô không muốn ư?", lão phu nhân cứng xong thì lại mềm.
"Cháu muốn....”"Vậy thì nghe lời Vương đại sư, rời xa nó".
Lão phu nhân lúc nào cũng nói phải nghe lời Vương đại sư, nếu không thì Nam Cung Thiên Ân sẽ không sống được, Bạch Tinh Nhiên dù không nỡ cũng buộc phải rời đi, dù sao thì việc này cũng liên quan đến tính mạng của Nam Cung Thiên Ân.
Cô bị ép rời khỏi bệnh viện, mọi việc xảy ra ờ chung cư cứ như một giấc mơ, đến và đi đều chóng vánh.
Sự kiên trì khó lắm mới thiết lập được ở trong lòng cũng bỗng chốc sụp đổ hết, cô xoay người nhìn tòa bệnh viện nội trú trước mặt, nhìn vào một cái cửa sổ nào đó ở tầng ba, nhủ thầm trong lòng:
Thiên Ân, có lẽ anh thực sự có thế thử cách này, có lẽ thực sự có ích.
Người vẫn luôn không tin lời đồn như cô thế mà cũng dần dần bắt đầu tin tưởng.
Nam Cung Thiên Ân tính lại vào sáng hôm sau, anh từ từ mở mắt, sau khi nhìn hoàn cảnh xung quanh thì cau mày, bắt đầu chìm trong suy tư.
"Thiên Ân, cháu tỉnh rồi?", lão phu nhân vui mừng hỏi.
Nam Cung Thiên Ân xoay đầu sang, nhìn mọi người đứng ở cạnh giường thì chân mày cau càng chặt hơn:
"Đáng lẽ cháu phải ở chung cư chứ? Sao lại ở đây?".
"Cháu sao thế? Chẳng phải cháu vẫn luôn ở bệnh viện sao?", lão phu nhân giả vờ khó hiếu.
Nam Cung Thiên Ân từ từ ngồi dậy khỏi giường, dùng một tay chống cái đầu đau như búa bổ.
Lão phu nhân thấy dáng vẻ đau đớn của anh thì quan tâm hỏi han:
"Thiên Ân, cháu sao thế? Cháu vẫn ổn chứ?", đồng thời trong lòng hơi lo lắng, nghĩ bụng sẽ không phải là bác sĩ cho thuốc nặng quá đấy chứ?
Tối qua để Nam Cung Thiên Ân quên việc ở cùng Bạch Tinh Nhiên bà ta đã cố tình bảo bác sĩ tiêm thuốc cho anh, cũng không biết có tác dụng không.
Nam Cung Thiên Ân khó khăn lắm mới dịu được chút, sau đó ngấng dầu hỏi:
"Cháu vẫn luôn ở bệnh viện sao?".
"Đúng vậy, sao thế? Không phải cháu mất trí rồi đấy chứ?", lão phu nhân hỏi.
Nam Cung Thiên Ân lắc đầu, việc gì vậy chứ? Chẳng lẽ mọi việc ở chung cư chỉ là một giấc mộng đẹp ư? Anh và Bạch Tinh Nhiên không gặp nhau? Không lên giường? Anh cũng không phát bệnh ở chung cư?
Ký ức rõ ràng như vậy mà chỉ là một giấc mơ ư?
Anh lặng im thật lâu rồi mới lại ngẩng đầu hỏi:
"Tinh Nhiên đến chưa?".
"Chưa, chẳng phải nó đã nói bảo cháu gửi đơn xin ly hôn cho nó là được sao?".
"Xem ra người anh họ khó quên nhất vẫn là chị dâu", Phác Luyến Dao đi vào cùng với một hộ lý, quan sát Nam Cung Thiên Ân trên giường bệnh rồi nói:
"Anh họ, anh đừng kiên trì nữa, kiên trì không những khiến bản thân khó chịu mà còn khiến bà nội lo lắng".
Cô ta nhìn Chu Chu ở bên cạnh một cái:
"Em thấy Chu tiếu thư tốt biết bao, vẫn luôn lặng lẽ ở bên anh, không oán không trách".
Chu Chu vội nói:
"Phác tiểu thư, cô hiếu nhâm rồi, tôi và Thiên An thiếu gia giờ chỉ là bạn thân, không có quan hệ khác".
"Bạn thân đã làm được đến mức này, làm vợ thì lại ba ngày chẳng thấy người đâu, nên là anh họ kiên trì như vậy chẳng đáng chút nào".
"Luyến Dao, em tự lo cho mình là được", Nam Cung Thiên Ân không vui.
Phác Luyến Dao rụt cổ:
"Xin lỗi, em chí là thấy bà nội cả ngày cứ âu lo vì việc của anh ăn không ngon ngủ không yên, nên trong lòng khó chịu".
Lão phu nhân khẽ hít một hơi, nhìn Nam Cung Thiên Ân rồi nói:
"Thiên Ân, bà đã cho cháu thời gian dài như vậy đế nhìn rõ bản chất người phụ nữ kia, nếu cháu vẫn không chịu tính ngộ....” bà ta bực mình ngừng lại, không nói tiếp.
Nghĩ đến sự sơ sót và ngu ngốc của mình, nước mắt Bạch Tinh Nhiên lại không kiềm được lăn dài.
Nếu Nam Cung Thiên Ân lần này vẫn không tỉnh lại như lần trước, thì cô sẽ hôi hận chểt mat.
"Biết ngay gặp cô thì sẽ chẳng có chuyện tốt lành gì, cái đồ sao chổi!", lão phu nhân vừa kích động thì lại muốn tát cô, còn Bạch Tinh Nhiên cũng không tránh, vì cô cảm thấy mình đáng ăn cái tát này.
Cuối cùng là Chu Chu cùng đến kéo lão phu nhân, Chu Chu nhìn Bạch Tinh Nhiên một cái an ủi:
"Bà nội, bà đừng giận, Thiên Ân thiếu gia phát bệnh không phải do Tinh Nhiên, không thế trách cô ấy".
"Đến lúc này rồi mà cháu còn nói đỡ cho nó", lão phu nhân chuyến sang Chu Chu:
"Cháu cũng thế, bà bảo cháu chăm sóc Thiên Ân, thế mà đến cả việc nó lén chạy ra khỏi bệnh viện mà cháu cũng không biết".
Bị lão phu nhân mắng như vậy, Chu Chu ngay lập tức áy náy cúi đầu:
"Xin lỗi bà, tại cháu không chăm sóc Thiên Ân thiếu gia cẩn thận, lần sau cháu nhất định sẽ chú ý".
Mặc dù biết rõ sẽ bị từ chối, nhưng Bạch Tinh Nhiên vẫn không
nhịn được lên tiếng cầu xin:
"Bà nội, xin bà đế cháu ở lại chăm sóc Thiên Ân, cháu có thế chăm sóc anh ấy tốt hơn Chu tiểu thư".
"Cô?", lão phu nhân khinh thường:
"Đồ sao chổi như cô nên cách xa Thiên Ân chút thì hơn, coi như tôi xin cô đó".
Bạch Tinh Nhiên lấy can đảm, tiếp tục nói:
"Bà nội, cháu nói thật với bà vậy, Thiên Ân vốn không định ly hôn với cháu, cháu không phải muốn độc chiếm đồ gì của nhà Nam Cung.
Cháu chí mong bà có thế nghĩ đến cảm nhận của anh ấy, nếu bà cứ ép anh ấy ly hôn với cháu thì sẽ chí khiến bệnh của anh ấy ngày càng nặng thêm".
Mặc dù cô nói rất thành khấn, nhưng lão phu nhân vẫn bày vẻ mặt khinh thường:
"Cô yên tâm, chỉ cần nó và Chu Chu kết hôn thì bệnh của nó tự nhiên sẽ khỏi".
Xem ra lão phu nhân tin tưởng hoàn toàn với việc tình nhân định mệnh, Bạch Tinh Nhiên cũng không biết mình nên nói gì.
Nhưng lão phu nhân lại liếc cô tiếp tục nói:
"Bạch Tinh Nhiên, tôi cảnh cáo cô, dù vừa nãy cô và Nam Cung Thiên Ân đã xảy ra chuyện gì, nói gì, thì xin cô quên hết đi, tôi sẽ khiến Thiên Ân cũng quên hết.
"Nếu cô thực lòng muốn tốt cho Thiên Ân thì phải bỏ nó, cho nó cơ hội ở bên Chu Chu, có lẽ hai đứa nó kết hôn xong thì bệnh của Thiên Ân sẽ khỏi thật thì sao? Chẳng lẽ cô không muốn ư?", lão phu nhân cứng xong thì lại mềm.
"Cháu muốn....”"Vậy thì nghe lời Vương đại sư, rời xa nó".
Lão phu nhân lúc nào cũng nói phải nghe lời Vương đại sư, nếu không thì Nam Cung Thiên Ân sẽ không sống được, Bạch Tinh Nhiên dù không nỡ cũng buộc phải rời đi, dù sao thì việc này cũng liên quan đến tính mạng của Nam Cung Thiên Ân.
Cô bị ép rời khỏi bệnh viện, mọi việc xảy ra ờ chung cư cứ như một giấc mơ, đến và đi đều chóng vánh.
Sự kiên trì khó lắm mới thiết lập được ở trong lòng cũng bỗng chốc sụp đổ hết, cô xoay người nhìn tòa bệnh viện nội trú trước mặt, nhìn vào một cái cửa sổ nào đó ở tầng ba, nhủ thầm trong lòng:
Thiên Ân, có lẽ anh thực sự có thế thử cách này, có lẽ thực sự có ích.
Người vẫn luôn không tin lời đồn như cô thế mà cũng dần dần bắt đầu tin tưởng.
Nam Cung Thiên Ân tính lại vào sáng hôm sau, anh từ từ mở mắt, sau khi nhìn hoàn cảnh xung quanh thì cau mày, bắt đầu chìm trong suy tư.
"Thiên Ân, cháu tỉnh rồi?", lão phu nhân vui mừng hỏi.
Nam Cung Thiên Ân xoay đầu sang, nhìn mọi người đứng ở cạnh giường thì chân mày cau càng chặt hơn:
"Đáng lẽ cháu phải ở chung cư chứ? Sao lại ở đây?".
"Cháu sao thế? Chẳng phải cháu vẫn luôn ở bệnh viện sao?", lão phu nhân giả vờ khó hiếu.
Nam Cung Thiên Ân từ từ ngồi dậy khỏi giường, dùng một tay chống cái đầu đau như búa bổ.
Lão phu nhân thấy dáng vẻ đau đớn của anh thì quan tâm hỏi han:
"Thiên Ân, cháu sao thế? Cháu vẫn ổn chứ?", đồng thời trong lòng hơi lo lắng, nghĩ bụng sẽ không phải là bác sĩ cho thuốc nặng quá đấy chứ?
Tối qua để Nam Cung Thiên Ân quên việc ở cùng Bạch Tinh Nhiên bà ta đã cố tình bảo bác sĩ tiêm thuốc cho anh, cũng không biết có tác dụng không.
Nam Cung Thiên Ân khó khăn lắm mới dịu được chút, sau đó ngấng dầu hỏi:
"Cháu vẫn luôn ở bệnh viện sao?".
"Đúng vậy, sao thế? Không phải cháu mất trí rồi đấy chứ?", lão phu nhân hỏi.
Nam Cung Thiên Ân lắc đầu, việc gì vậy chứ? Chẳng lẽ mọi việc ở chung cư chỉ là một giấc mộng đẹp ư? Anh và Bạch Tinh Nhiên không gặp nhau? Không lên giường? Anh cũng không phát bệnh ở chung cư?
Ký ức rõ ràng như vậy mà chỉ là một giấc mơ ư?
Anh lặng im thật lâu rồi mới lại ngẩng đầu hỏi:
"Tinh Nhiên đến chưa?".
"Chưa, chẳng phải nó đã nói bảo cháu gửi đơn xin ly hôn cho nó là được sao?".
"Xem ra người anh họ khó quên nhất vẫn là chị dâu", Phác Luyến Dao đi vào cùng với một hộ lý, quan sát Nam Cung Thiên Ân trên giường bệnh rồi nói:
"Anh họ, anh đừng kiên trì nữa, kiên trì không những khiến bản thân khó chịu mà còn khiến bà nội lo lắng".
Cô ta nhìn Chu Chu ở bên cạnh một cái:
"Em thấy Chu tiếu thư tốt biết bao, vẫn luôn lặng lẽ ở bên anh, không oán không trách".
Chu Chu vội nói:
"Phác tiểu thư, cô hiếu nhâm rồi, tôi và Thiên An thiếu gia giờ chỉ là bạn thân, không có quan hệ khác".
"Bạn thân đã làm được đến mức này, làm vợ thì lại ba ngày chẳng thấy người đâu, nên là anh họ kiên trì như vậy chẳng đáng chút nào".
"Luyến Dao, em tự lo cho mình là được", Nam Cung Thiên Ân không vui.
Phác Luyến Dao rụt cổ:
"Xin lỗi, em chí là thấy bà nội cả ngày cứ âu lo vì việc của anh ăn không ngon ngủ không yên, nên trong lòng khó chịu".
Lão phu nhân khẽ hít một hơi, nhìn Nam Cung Thiên Ân rồi nói:
"Thiên Ân, bà đã cho cháu thời gian dài như vậy đế nhìn rõ bản chất người phụ nữ kia, nếu cháu vẫn không chịu tính ngộ....” bà ta bực mình ngừng lại, không nói tiếp.
/540
|