Ngày như nước chảy trôi về quá khứ.
Nhân dịp sinh nhật của bà Tịch, khách sạn của Tịch gia mở một tiệc rượu đãi mọi người, Đường Thần Duệ cùng Tịch Hướng Vãn, Tịch Hướng Hoàn và vị hôn thê đều có mặt đông đủ. Đây là lần thứ hai Hướng Vãn nhìn thấy người vợ chưa cưới của anh trai, cô gái đó họ Lâm, tên là Lâm Chí Lâm.
Đương nhiên là, Lâm Chí Lâm này không phải cái cô người mẫu Đài Loan tên Lâm Chí Linh kia, nhưng không biết có phải những người có tên như vậy đều đặc biệt đẹp giống nhau hay không, nói chung là vị Lâm tiểu thư này xác thực có được toàn bộ những ưu điểm của Lâm Chí Linh: đùi đẹp thon dài, gương mặt tinh tế, trước ngực có hai ngọn núi nhỏ cao cao trêu chọc mắt người…
Tịch Hướng Vãn phát hiện lần này tâm tình của cô không ngờ có thể bình thản được như vậy, nhìn thấy hình ảnh Tịch Hướng Hoàn và Lâm tiểu thư tay trong tay trước mắt, đáy lòng đã không còn nổi lên sóng gợn. Cuộc sống như vậy thật tốt, mỗi người đều tìm được thứ chỉ thuộc về mình, chút động lòng không rõ lý do trong quá khứ cần gì phải cố chấp giữ lấy, sống thật tốt trong hiện tại mới là điều quan trọng.
Khiêu vũ trong bữa tiệc, quanh đi quẩn lại chỉ múa quanh một vòng tròn, bên người cô có Đường Thần Duệ nên đi đến đâu cũng trở thành tiêu điểm.
Tịch Hướng Hoàn đứng dưới sân khấu nhìn cô.
“Hướng Vãn thật đẹp.”
Bên người bỗng vang lên thanh âm của người vợ chưa cưới, thế là khóe môi Tịch Hướng Hoàn khẽ nhếch lên, ‘Ừ’ một tiếng xem như đã trả lời.
Thấm thoắt, Hướng Vãn đã trổ mã trở thành bộ dáng như vậy rồi. Bộ lễ phục nhỏ trên người đơn giản mà xinh đẹp, thiết kế kiểu chữ V lộ ra phần lưng trắng noãn cùng với xương con bướm [1] tinh xảo. Mái tóc đen rủ xuống phần ngực, lông mi thật dài che khuất đôi mắt sâu, xa xa nhìn lại, thật giống như một cô búp bê Barbie đang múa.
“Có thể thấy được, Đường Thần Duệ đã hao phí không ít tâm tư trên người em ấy,” Cô hơi cong môi: “Lúc bác đưa cho em xem ảnh chụp trước đây của Hướng Vãn, lúc nào cũng là một chiếc quần jean không thay đổi cùng áo sơ-mi, tóc buộc cao thành một bó đuôi ngựa, trông như một cô gái, không phải là một người phụ nữ.”
“Khi đó em ấy còn nhỏ.”
“Không phải, cái đó và tuổi tác không liên quan đến nhau. Em không tin anh không nhìn ra, mọi thay đổi của Hướng Vãn đều bắt đầu sau khi gặp gỡ Đường Thần Duệ.”
Thật ra thì, quá trình từ một cô gái biến thành một người phụ nữ, chỉ cần một bước thôi. Chỉ cần một người đàn ông mang theo sức mạnh đủ để trở thành chỗ dựa cho cả cuộc đời xuất hiện đưa cô đi một bước, cô ấy liền có thể ‘ầm’ một tiếng biến đổi linh hồn chỉ trong vòng một đêm.
Tịch Hướng Hoàn thu hồi tầm mắt, mỉm cười nhìn người vợ chưa cưới của mình: “Em nghĩ muốn nói gì với tôi?”
Hai người bọn họ đều là kẻ thông minh, không cần phải vòng quanh như vậy.
Cô mỉm cười, vẫn hết sức lễ độ: “Em chỉ là cảm động và thấu hiểu mà thôi, nếu như sau này, có người nào đó lựa chọn trở thành kẻ đối đầu với Đường Thần Duệ, như vậy kẻ đó nhất định là người không sáng suốt, Đường Thần Duệ có thể một tay đem Tịch Hướng Vãn từ một cô gái trở thành một người đàn bà, thế thì thật sự, giữa anh ta và Hướng Vãn đã có một sự ăn ý không người nào có thể phá bỏ được rồi.”
“Sự thấu hiểu của em không tồi đâu.”
“Phải không,” Cô nở nụ cười, khoác lấy tay anh: “Thật vui khi anh cũng nghĩ được như vậy.”
Vì thế ngày vẫn như trước ấm áp và yên lặng trôi qua, ai cũng đều không đến quấy rầy thế giới của người khác.
Mọi chuyện phát sinh sau đó một tháng.
Hôm ấy, Tịch Hướng Vãn có việc phải ra ngoài, mượn xe của Giản Tiệp, một chiếc xe máy phân khối lớn, đây chính là phong cách trước sau như một của bạn học Giản, thậm chí cô còn vì chiếc xe phong cách này mà đắc ý hả hê rất lâu, cho nên không ít lãnh đạo đã phải lên tiếng giáo huấn: Cô nhìn lại mình đi! Đường đường là một kiểm sát trưởng lại đi trên một chiếc xe như thế! Người không biết còn tưởng cô là kẻ lăn lộn trên đường!
Cũng may Tịch Hướng Vãn không phải là kẻ đứng đắn gì, đi một chiếc xe như thế thu hút ánh mắt của người đi đường cũng không cảm thấy quá mất mặt. Xe này chạy tốt biết bao nhiêu, nhanh mà thoải mái, so với mấy chiếc xe thể thao được các bà các chị trang trí hoa lá thì khá hơn rất nhiều.
Xử lý mọi chuyện xong xuôi, Hướng Vãn lấy di động ra, gọi điện cho Giản Tiệp tới lấy xe của mình. Cô vuốt ve chiếc xe phong cách đó, trong lòng vẫn còn rất luyến tiếc.
Tên đường trong thành phố này rất là đặc biệt, đều dùng tên của các tỉnh huyện trên các nước khác nhau để đặt thành, ví dụ như đường Giang Tô, mà Giản Tiệp và Tịch Hướng Vãn, hai người này khi gọi điện thoại luôn luôn ăn bớt từ, thường xuyên xóa luôn cái chữ ‘đường’ kia đi, thế là người trên phố rối rít nghe được cô kiểm sát trưởng thanh tú này gào lên với cái điện thoại rằng: “Cái gì? Cậu vẫn còn đang ở Diên An?! Có lầm không vậy? Tớ ở Tây Tạng chờ cậu nửa tiếng đồng hồ rồi!”
Người qua đường cười rộ lên ầm ĩ.
Đúng lúc Hướng Vãn đang giậm chân gọi điện thoại, một chiếc xe màu đen có rèm che bỗng dừng lại ngay trước mắt, không đợi cô kịp thời phản ứng, Tịch Hướng Hoàn đã bước xuống đi thẳng tới chỗ này.
“A?” Hướng Vãn ngẩn ngơ: “Anh, thật trùng hợp quá.”
Đến gần mới phát hiện, vẻ mặt Tịch Hướng Hoàn không được tự nhiên như bình thường, có chút mệt mỏi, lại có chút nóng lòng.
Anh đột ngột cúi người, hai tay đặt lên vai cô, cùng Hướng Vãn đối mặt nhìn nhau.
“Hướng Vãn, em hãy nghe anh nói.”
“A?”
Tịch Hướng Hoàn mím môi, có chút khó khăn để mở miệng, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
“Đã tìm được Hướng Tình rồi.”
…
Bệnh viện.
Ngoài phòng giải phẫu, trên chiếc ghế dài trong hành lang, Hướng Vãn và Tịch Hướng Hoàn song song ngồi xuống. Đầu đông, khí trời rất lạnh, thật lâu sau, Hướng Vãn mới phát hiện bàn tay đang đặt trên đùi của mình run rẩy. Cô đành dùng tay trái đè lại bàn tay phải mới có thể để cả hai tay đều an tĩnh lại.
Bàn tay nam tính bên cạnh bỗng đặt lên mu bàn tay cô, dày rộng, ấm áp, là hơi thở của Tịch Hướng Hoàn.
Anh nắm hai tay cô trong tay mình, lẳng lặng lên tiếng: “Không có chuyện gì.”
Tìm được Hướng Tình rồi, nhất định cũng có thể tìm được ba em.
Trên hành lang trống trải của bệnh viện, thỉnh thoảng có tiếng bước chân ngang qua, Hướng Vãn nghe thấy giọng nói của mình có chút phiêu đi, Tịch Hướng Hoàn biết cô đang cố gắng nhẫn nại.
“Làm sao anh tìm được chị ấy?”
“Anh và Hướng Tình đều có nhóm máu hiếm,” Anh nói cho cô biết: “Một khi em ấy gặp chuyện không may, cần truyền máu, cũng chỉ có thể nhờ nhóm máu này xác định địa điểm của bệnh viện. Vì thế bắt đầu từ năm em ấy mất tích khi mười bảy tuổi, anh liền liên lạc với những bệnh viện có thể liên hệ được, nếu như có bệnh nhân nào cần phải truyền máu hiếm, anh cũng sẽ biết.”
Cô nghe xong liền bỗng nhiên hiểu ra: “Khó trách mấy năm nay anh nhận được điện thoại đều chạy tới bệnh viện, lúc bệnh nhân cần anh sẽ truyền máu cho họ.”
Tịch Hướng Hoàn gật đầu, thanh âm tĩnh lặng: “Nhiều năm rồi anh vẫn luôn mâu thuẫn, một mặt hi vọng có thể sớm tìm lại được Hướng Tình, một mặt hy vọng em ấy vĩnh viễn đừng xuất hiện. Em ấy xuất hiện, có nghĩa là nó đã xảy ra chuyện, nằm trong bệnh viện cần truyền máu, anh không muốn nhìn thấy em mình như vậy.”
Hướng Vãn nghe vậy liền rũ mắt xuống. Cô hiểu rõ, mặc kệ Hướng Tình có làm sai chuyện gì, chị ấy cũng là người em gái quan trọng nhất trong lòng anh, anh nhất định sẽ tha thứ cho chị ấy.
“Vì sao anh không nói cho dì biết? Dì nhất định sẽ rất vui.”
“Bà ấy sẽ không,” Anh nhàn nhạt nói: “Biết năm đó mẹ anh vì sao phải tìm cha em đến trị liệu cho Hướng Tình không? Không phải bởi vì quan tâm đến con gái, mà bởi vì những chuyện Hướng Tình đã làm không chỉ hủy diệt chính nó, còn hủy diệt cả nhà họ Tịch…Trong mắt mẹ của anh chỉ có Tịch gia, vĩnh viễn không có anh và Hướng Tình.”
Nói xong, anh lấy ra một cái chứng minh thư, đưa cho cô xem.
“Nhiều năm như vậy, Hướng Tình thậm chí đã từ bỏ thân phận con gái nhà họ Tịch, em ấy làm giả chứng minh thư, sửa lại họ của mình, Hướng Tình đối với mẹ, đối với nhà họ Tịch đã hết hy vọng rồi, em ấy không muốn liên quan đến bất kỳ chuyện gì nữa.”
Hướng Vãn cầm lấy chứng minh thư nhìn qua, ba chữ ‘Lục Hướng Tình’ lập tức đập vào mi mắt. Trong lòng Hướng Vãn âm thầm cảm thán trình độ làm giả chứng chỉ của nhân dân ta càng ngày càng cao, con dấu, in hoa một thứ cũng không thiếu, đủ để làm một CMND lấy giả loạn thật.
Đang định nói điều gì đó, cửa phòng giải phẫu đột nhiên bật mở, hai vị bác sĩ vội vã bước ra ngoài.
“Cô ấy không có gì đáng ngại, thế nhưng mất máu quá nhiều, cần truyền máu gấp, nhóm máu giống cô ấy trong kho không còn đủ, xin hỏi Tịch tiên sinh có thể…”
“Tôi có thể,” Tịch Hướng Hoàn như đã sớm đoán ra từ trước, bình tĩnh đáp ứng: “Lấy máu của tôi truyền cho cô ấy là được.”
“Vậy thì tốt rồi,” Bác sĩ xoay người nói với trợ lý: “Lập tức đưa Tịch tiên sinh đi kiểm tra, chuẩn bị lấy máu.”
Hướng Vãn bỗng nhiên kéo anh lại, trong đáy mắt rốt cuộc không còn che giấu sự kinh hoàng nữa.
“Anh hai…”
Tịch Hướng Hoàn ôm lấy cô, khẽ mỉm cười: “Anh không sao, em ở chỗ này chờ anh, có được không?”
…
Một đêm dài dằng dặc.
Tịch Hướng Hoàn lấy máu xong liền được đưa vào phòng bệnh nghỉ ngơi, sau khi thuốc phát huy tác dụng thì ngủ rất sâu. Hướng Vãn ngồi bên cạnh giường bệnh của anh, nhận điện thoại Đường Thần Duệ gọi đến, hỏi cô đã về nhà chưa, đã ăn cơm tối chưa, cô qua quít đáp có việc bận bên ngoài, may mà gần đây Đường Thần Duệ vì một trận MBO[2] mà bận hết cách, từ trong điện thoại cũng có thể nghe ra được tình cảnh mười phần thuốc súng của chiến trường bên kia, không có thời gian đi truy cứu lời nói của cô là thật hay là giả.
Đến khuya rốt cục cũng cảm thấy bụng đói, cô đi ra căn-tin bệnh viện mua sữa và bánh mì, còn cả một bình nước chanh nhỏ. Trở lại phòng bệnh, cô ngồi bên cạnh giường của Tịch Hướng Hoàn, rót nước chanh vào sữa, hai tay bưng lên uống. Lúc này mới nhớ ra, thói quen này là do Tịch Hướng Hoàn đã dạy cô vào năm mười lăm tuổi.
Hướng Vãn có chút bối rối. Đúng vậy, cả đời cô đã sớm trải rộng những dấu vết mà Tịch Hướng Hoàn để lại, hoàn toàn không thể trốn thoát, hoặc là căn bản, cô không hề tính toán chạy khỏi nó.
Sau khi ăn xong, cô lại đi ra ngoài một chuyến, mua cháo nóng cùng mấy món điểm tâm dễ tiêu hóa trở về, đặt vào hộp giữ nhiệt ở đầu giường, đợi anh tỉnh lại có thể dùng.
Cô ở bên cạnh trông giữ anh một đêm như vậy.
Sáng sớm ngày hôm sau, bác sĩ đi vào phòng bệnh, Tịch Hướng Vãn vươn tay làm một động tác nhỏ, ý bảo không nên đánh thức Tịch Hướng Hoàn đang nằm trên giường. Thế là bác sĩ nhỏ giọng nói với cô: “Cô gái tên là Hướng Tình kia không còn gì đáng lo ngại nữa, có thể đi gặp được rồi.”
Yết hầu Hướng Vãn trở nên khô khan. Giật mình ngây ngốc một hồi, cô mới đẩy bác sĩ ra, lảo đảo chạy đi, cô chạy rất nhanh, trong chớp mắt hình như cái gì cũng không nghe được, vừa đi vừa đụng tiến vào một căn phòng, dùng sức đẩy mạnh cửa, vừa nhấc mắt, liền thấy được người kia đang dựa vào gối trên giường.
Trong nháy mắt năm tháng như quay ngược trở về, không có giết chóc, không có người nào biến mất, không có ai vì ai cướp bóc và chiếm đoạt.
Tịch Hướng Tình trên giường bệnh so với trước kia trở nên đen và gầy hơn, lòng bàn tay thô ráp, thêm vài phần sắc sảo, cuộc sống mưu sinh không tránh khỏi khắc lên người cô ấy những vết hằn. Nhưng cả cuộc đời con người kỳ thực có thể thay đổi được bao nhiêu, Hướng Vãn nhìn cô, rõ ràng vẫn cảm thấy khóe môi ấy cong lên lạnh lùng giống như nụ cười năm mười bảy tuổi ấy.
Hướng Vãn không ngừng tự nói với mình cô ta là một bệnh nhân, không thể xúc động với cô ta được, nhưng vừa tiến đến nơi này một khắc, cô vẫn không thể khống chế được mình, thẳng thừng đặt ra câu hỏi: “Ba tôi ở chỗ nào?”
Tịch Hướng Tình nở nụ cười, “Mười ba năm không gặp, không cùng tôi chào hỏi một chút sao?”
Thái độ thờ ơ của cô gái này chọc giận Hướng Vãn, cô đột ngột tiến lên nắm lấy quần áo bệnh viện của Hướng Tình.
“Tôi không muốn đùa với cô, tôi chỉ muốn biết chỗ của ba tôi mà thôi.”
“Phải, lúc đó tôi cùng ông ấy đã xảy ra chuyện gì, chỉ có mình tôi biết,” Cô ta bị Hướng Vãn nắm chặt, cũng không cầu xin buông tay, vẫn coi như không hề sao cả: “Nhưng dựa vào cái gì tôi phải nói cho cô.”
Hướng Vãn phẫn nộ: “Tịch Hướng Tình cô là đồ biến thái!”
Cô ta giận quá hóa cười, đáp lại: “Tịch Hướng Vãn, ai nói với cô rằng tôi là kẻ bình thường?”
Hướng Vãn cắn răng, nén nhịn sự lo lắng trong lòng xuống, hạ thấp mình: “Tịch Hướng Tình, tôi không muốn làm ầm ĩ với cô. Giữa tôi và cô vốn cũng không có ân oán gì. Tôi chỉ muốn biết…Ba tôi đang ở đâu, nếu như cô biết, xin cô hãy nói cho tôi biết, có được không?”
Điệu bộ cúi mình của cô không hề có được bất kỳ hiệu quả nào, Tịch Hướng Tình liếc mắt nhìn cổ áo bị Tịch Hướng Vãn nắm trong tay, nhàn nhạt mở miệng: “Buông tay. Chọc giận tôi mà nói, tôi liền đem toàn bộ thù hằn đổ lên người cha cô, chết đi là tốt nhất, để cô khỏi phí sức mà ngóng trông.”
Lời nói lỗ mãng như thế khiến Hướng Vãn không thể nhịn nổi nữa, tay nâng lực xuống, không kiềm chế được đánh vào má trái của Hướng Tình.
Trong chốc lát, cả hai người trên giường dưới giường không hề có bất kỳ phản ứng nào. Tịch Hướng Tình không phản kháng, Tịch Hướng Vãn cũng không hề đánh tiếp.
Nhưng mà một giây sau, tay Hướng Vãn liền bị người vừa xông vào phòng bệnh bắt được, không kịp để cho cô nói điều gì, lời thỉnh cầu thấp giọng của Tịch Hướng Hoàn đã vang lên:
“Hướng Vãn…Đừng làm như vậy,” Anh biết khó có thể mở miệng ra, nhưng vẫn lựa chọn hi sinh cô để bảo vệ em gái của mình: “…Đừng thương tổn em ấy.”
…
Mấy ngày nay Đường Thần Duệ vội vàng đến sứt đầu mẻ trán.
Một vốn độc lập capital đã âm thầm đầu tư vào một công ty kinh doanh gia đình, nắm giữ 33% cổ phần công ty và trở thành cổ đông lớn thứ hai, hơn nữa người thừa kế thế hệ thứ hai của công ty đó lại không đủ năng lực nắm quyền, khiến việc kinh doanh và quản lý gặp không ít phong ba bão táp. Trong nhất thời xảy ra cuộc cạnh tranh có một không hai giữa người đầu tư bên ngoài và người sáng lập, khiến dư luận xôn xao khắp nơi.
Ai cũng biết truy tìm nguồn gốc của người đứng sau khởi xướng trận chiến này chính là Đường Thịnh, khiến người một tay nắm giữ quyền lợi của Đường Thịnh trong tay là Đường Thần Duệ tự nhiên bị đẩy lên nơi đầu sóng ngọn gió, trách mắng anh là kẻ đê tiện không từ thủ đoạn chiếm đoạt giang sơn của người khác, nhưng quy tắc quen thuộc của trò chơi tư bản mọi người đều hiểu rõ trong lòng, mặc kệ thủ đoạn có đê tiện bỉ ổi hay không, mặc kệ dư luận có bàn tán như thế nào, nói riêng về lợi ích kết quả, Đường Thần Duệ mới chân chính là kẻ thắng cuối cùng.
Đối thủ đã giãy dụa sắp chết, hai ngày sau cử hành đại hội cổ đông ở Hồng Kông, Đường Thần Duệ chỉ nhàn nhã cười tỏ vẻ không có ý kiến, dù sao đại cục cũng đã định, cùng các người chơi một chút cũng không có vấn đề gì.
Buổi trưa cùng đối tác bên liên minh đi ra khỏi tổng bộ của Đường Thịnh, đám người truyền thông canh giữ ở các cửa của công ty suốt cả ban ngày lẫn ban đêm lập tức ùa lên, súng dài pháo ngắn đều nhắm ngay vào Đường Thần Duệ muốn anh phát biểu cái nhìn đối với đại hội cổ đông hai ngày tới, Đường Thần Duệ trước sau như một đều làm như không thấy, tự mình rời đi, bỏ lại Hàn Thâm ứng phó với mọi chuyện.
Hàn Thâm thuận lợi đối phó với bên truyền thông xong, đuổi theo anh rồi không quên nhắc nhở: “Xế chiều hôm nay, hai giờ lên máy bay tới Hồng Kông, cậu không quên đó chứ?”
Đường Thần Duệ không yên lòng ‘Ừ’ một tiếng.
Hàn Thâm nhìn anh một chút: “Từ tối hôm qua đến giờ cậu trông không thoải mái,” nghĩ ngợi một hồi, thật ra thì tâm tư Đường Thần Duệ cũng khá dễ đoán: “Thế nào, điện thoại của Hướng Vãn vẫn không gọi được?”
“Có lẽ là di động của tên kia hết pin lại lười sạc.”
Giống như lúc ở nhà cô luôn lải nhải vậy, xích chó điện tử! Di động chính là xích chó điện tử! Tắt nó đi! Hết pin là tốt nhất!
Tài xế chậm rãi lái xe qua, Hàn Thâm vươn tay mở cửa: “Không còn sớm nữa, lên xe đi, tôi tiễn cậu đến sân bay.”
Đường Thần Duệ thờ ơ đi tới. Lúc cúi người đỡ cửa xe chuẩn bị ngồi vào, anh lơ đãng nhấc mắt nhìn quanh, rồi đột ngột dừng lại.
Ba giây sau, chỉ nghe thấy tiếng than tiếc nuối rèn sắt không thành thép của Hàn trợ lý truyền tới từ cửa sổ: “Đường Thần Duệ! Cậu đi đâu đấy?” Rất nhanh sau đó, Hàn Thâm liền không nói gì nữa, bởi vì anh đã nhìn thấy một bóng người đứng phía bên đường đối diện, chính là Tịch Hướng Vãn.
Hàn Thâm thấy Đường Thần Duệ tới gần, mỉm cười hỏi Hướng Vãn: “Sao em lại tới đây?”
Cô không nói gì, khẽ cười, giống như đang muốn nói ‘Em đi ngang qua, anh có việc bận thì mau đi đi’, chỉ là một chữ ‘Em…’ vừa mới thốt ra, giọng nói khàn đặc đã phơi bày tất cả.
Nụ cười trên mặt Đường Thần Duệ nháy mắt biến mất không còn nhìn thấy, vươn tay phất qua trán cô, thấy rõ cặp mắt hồng hồng của Hướng Vãn, tầm mắt của anh vững vàng khóa lại, hỏi một câu nghe không rõ tâm tình: “Đã khóc?”
Nhiệt độ từ đầu ngón tay anh truyền qua quá ấm áp, ‘hức’ một tiếng, nước mắt cô trong khoảnh khắc liền cứ thế tuôn rơi.
Xong xong.
Hàn Thâm vỗ trán vô cùng phiền muộn, xem ra hành trình đi Hồng Kông chiều nay khả năng là lành ít dữ nhiều rồi.
Cho tới bây giờ Tịch Hướng Vãn đều là kiểu người chỉ chảy máu chứ không rơi lệ, Hàn Thâm nhìn cô gái đứng cách đó không xa, thất thanh khóc rống được Đường Thần Duệ ôm vào trong ngực, hết sức chắc chắn khẳng định một điều: Tâm trí Đường Thần Duệ đã hoàn toàn không còn đặt vào việc vắng mặt trong buổi thu mua tầng quản lý ở Hồng Kông nữa rồi.
Mỹ nhân và giang sơn, Đường Thần Duệ không hề có ngoại lệ sẽ là kiểu người vứt bỏ giang sơn như vậy.
Nhân dịp sinh nhật của bà Tịch, khách sạn của Tịch gia mở một tiệc rượu đãi mọi người, Đường Thần Duệ cùng Tịch Hướng Vãn, Tịch Hướng Hoàn và vị hôn thê đều có mặt đông đủ. Đây là lần thứ hai Hướng Vãn nhìn thấy người vợ chưa cưới của anh trai, cô gái đó họ Lâm, tên là Lâm Chí Lâm.
Đương nhiên là, Lâm Chí Lâm này không phải cái cô người mẫu Đài Loan tên Lâm Chí Linh kia, nhưng không biết có phải những người có tên như vậy đều đặc biệt đẹp giống nhau hay không, nói chung là vị Lâm tiểu thư này xác thực có được toàn bộ những ưu điểm của Lâm Chí Linh: đùi đẹp thon dài, gương mặt tinh tế, trước ngực có hai ngọn núi nhỏ cao cao trêu chọc mắt người…
Tịch Hướng Vãn phát hiện lần này tâm tình của cô không ngờ có thể bình thản được như vậy, nhìn thấy hình ảnh Tịch Hướng Hoàn và Lâm tiểu thư tay trong tay trước mắt, đáy lòng đã không còn nổi lên sóng gợn. Cuộc sống như vậy thật tốt, mỗi người đều tìm được thứ chỉ thuộc về mình, chút động lòng không rõ lý do trong quá khứ cần gì phải cố chấp giữ lấy, sống thật tốt trong hiện tại mới là điều quan trọng.
Khiêu vũ trong bữa tiệc, quanh đi quẩn lại chỉ múa quanh một vòng tròn, bên người cô có Đường Thần Duệ nên đi đến đâu cũng trở thành tiêu điểm.
Tịch Hướng Hoàn đứng dưới sân khấu nhìn cô.
“Hướng Vãn thật đẹp.”
Bên người bỗng vang lên thanh âm của người vợ chưa cưới, thế là khóe môi Tịch Hướng Hoàn khẽ nhếch lên, ‘Ừ’ một tiếng xem như đã trả lời.
Thấm thoắt, Hướng Vãn đã trổ mã trở thành bộ dáng như vậy rồi. Bộ lễ phục nhỏ trên người đơn giản mà xinh đẹp, thiết kế kiểu chữ V lộ ra phần lưng trắng noãn cùng với xương con bướm [1] tinh xảo. Mái tóc đen rủ xuống phần ngực, lông mi thật dài che khuất đôi mắt sâu, xa xa nhìn lại, thật giống như một cô búp bê Barbie đang múa.
“Có thể thấy được, Đường Thần Duệ đã hao phí không ít tâm tư trên người em ấy,” Cô hơi cong môi: “Lúc bác đưa cho em xem ảnh chụp trước đây của Hướng Vãn, lúc nào cũng là một chiếc quần jean không thay đổi cùng áo sơ-mi, tóc buộc cao thành một bó đuôi ngựa, trông như một cô gái, không phải là một người phụ nữ.”
“Khi đó em ấy còn nhỏ.”
“Không phải, cái đó và tuổi tác không liên quan đến nhau. Em không tin anh không nhìn ra, mọi thay đổi của Hướng Vãn đều bắt đầu sau khi gặp gỡ Đường Thần Duệ.”
Thật ra thì, quá trình từ một cô gái biến thành một người phụ nữ, chỉ cần một bước thôi. Chỉ cần một người đàn ông mang theo sức mạnh đủ để trở thành chỗ dựa cho cả cuộc đời xuất hiện đưa cô đi một bước, cô ấy liền có thể ‘ầm’ một tiếng biến đổi linh hồn chỉ trong vòng một đêm.
Tịch Hướng Hoàn thu hồi tầm mắt, mỉm cười nhìn người vợ chưa cưới của mình: “Em nghĩ muốn nói gì với tôi?”
Hai người bọn họ đều là kẻ thông minh, không cần phải vòng quanh như vậy.
Cô mỉm cười, vẫn hết sức lễ độ: “Em chỉ là cảm động và thấu hiểu mà thôi, nếu như sau này, có người nào đó lựa chọn trở thành kẻ đối đầu với Đường Thần Duệ, như vậy kẻ đó nhất định là người không sáng suốt, Đường Thần Duệ có thể một tay đem Tịch Hướng Vãn từ một cô gái trở thành một người đàn bà, thế thì thật sự, giữa anh ta và Hướng Vãn đã có một sự ăn ý không người nào có thể phá bỏ được rồi.”
“Sự thấu hiểu của em không tồi đâu.”
“Phải không,” Cô nở nụ cười, khoác lấy tay anh: “Thật vui khi anh cũng nghĩ được như vậy.”
Vì thế ngày vẫn như trước ấm áp và yên lặng trôi qua, ai cũng đều không đến quấy rầy thế giới của người khác.
Mọi chuyện phát sinh sau đó một tháng.
Hôm ấy, Tịch Hướng Vãn có việc phải ra ngoài, mượn xe của Giản Tiệp, một chiếc xe máy phân khối lớn, đây chính là phong cách trước sau như một của bạn học Giản, thậm chí cô còn vì chiếc xe phong cách này mà đắc ý hả hê rất lâu, cho nên không ít lãnh đạo đã phải lên tiếng giáo huấn: Cô nhìn lại mình đi! Đường đường là một kiểm sát trưởng lại đi trên một chiếc xe như thế! Người không biết còn tưởng cô là kẻ lăn lộn trên đường!
Cũng may Tịch Hướng Vãn không phải là kẻ đứng đắn gì, đi một chiếc xe như thế thu hút ánh mắt của người đi đường cũng không cảm thấy quá mất mặt. Xe này chạy tốt biết bao nhiêu, nhanh mà thoải mái, so với mấy chiếc xe thể thao được các bà các chị trang trí hoa lá thì khá hơn rất nhiều.
Xử lý mọi chuyện xong xuôi, Hướng Vãn lấy di động ra, gọi điện cho Giản Tiệp tới lấy xe của mình. Cô vuốt ve chiếc xe phong cách đó, trong lòng vẫn còn rất luyến tiếc.
Tên đường trong thành phố này rất là đặc biệt, đều dùng tên của các tỉnh huyện trên các nước khác nhau để đặt thành, ví dụ như đường Giang Tô, mà Giản Tiệp và Tịch Hướng Vãn, hai người này khi gọi điện thoại luôn luôn ăn bớt từ, thường xuyên xóa luôn cái chữ ‘đường’ kia đi, thế là người trên phố rối rít nghe được cô kiểm sát trưởng thanh tú này gào lên với cái điện thoại rằng: “Cái gì? Cậu vẫn còn đang ở Diên An?! Có lầm không vậy? Tớ ở Tây Tạng chờ cậu nửa tiếng đồng hồ rồi!”
Người qua đường cười rộ lên ầm ĩ.
Đúng lúc Hướng Vãn đang giậm chân gọi điện thoại, một chiếc xe màu đen có rèm che bỗng dừng lại ngay trước mắt, không đợi cô kịp thời phản ứng, Tịch Hướng Hoàn đã bước xuống đi thẳng tới chỗ này.
“A?” Hướng Vãn ngẩn ngơ: “Anh, thật trùng hợp quá.”
Đến gần mới phát hiện, vẻ mặt Tịch Hướng Hoàn không được tự nhiên như bình thường, có chút mệt mỏi, lại có chút nóng lòng.
Anh đột ngột cúi người, hai tay đặt lên vai cô, cùng Hướng Vãn đối mặt nhìn nhau.
“Hướng Vãn, em hãy nghe anh nói.”
“A?”
Tịch Hướng Hoàn mím môi, có chút khó khăn để mở miệng, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
“Đã tìm được Hướng Tình rồi.”
…
Bệnh viện.
Ngoài phòng giải phẫu, trên chiếc ghế dài trong hành lang, Hướng Vãn và Tịch Hướng Hoàn song song ngồi xuống. Đầu đông, khí trời rất lạnh, thật lâu sau, Hướng Vãn mới phát hiện bàn tay đang đặt trên đùi của mình run rẩy. Cô đành dùng tay trái đè lại bàn tay phải mới có thể để cả hai tay đều an tĩnh lại.
Bàn tay nam tính bên cạnh bỗng đặt lên mu bàn tay cô, dày rộng, ấm áp, là hơi thở của Tịch Hướng Hoàn.
Anh nắm hai tay cô trong tay mình, lẳng lặng lên tiếng: “Không có chuyện gì.”
Tìm được Hướng Tình rồi, nhất định cũng có thể tìm được ba em.
Trên hành lang trống trải của bệnh viện, thỉnh thoảng có tiếng bước chân ngang qua, Hướng Vãn nghe thấy giọng nói của mình có chút phiêu đi, Tịch Hướng Hoàn biết cô đang cố gắng nhẫn nại.
“Làm sao anh tìm được chị ấy?”
“Anh và Hướng Tình đều có nhóm máu hiếm,” Anh nói cho cô biết: “Một khi em ấy gặp chuyện không may, cần truyền máu, cũng chỉ có thể nhờ nhóm máu này xác định địa điểm của bệnh viện. Vì thế bắt đầu từ năm em ấy mất tích khi mười bảy tuổi, anh liền liên lạc với những bệnh viện có thể liên hệ được, nếu như có bệnh nhân nào cần phải truyền máu hiếm, anh cũng sẽ biết.”
Cô nghe xong liền bỗng nhiên hiểu ra: “Khó trách mấy năm nay anh nhận được điện thoại đều chạy tới bệnh viện, lúc bệnh nhân cần anh sẽ truyền máu cho họ.”
Tịch Hướng Hoàn gật đầu, thanh âm tĩnh lặng: “Nhiều năm rồi anh vẫn luôn mâu thuẫn, một mặt hi vọng có thể sớm tìm lại được Hướng Tình, một mặt hy vọng em ấy vĩnh viễn đừng xuất hiện. Em ấy xuất hiện, có nghĩa là nó đã xảy ra chuyện, nằm trong bệnh viện cần truyền máu, anh không muốn nhìn thấy em mình như vậy.”
Hướng Vãn nghe vậy liền rũ mắt xuống. Cô hiểu rõ, mặc kệ Hướng Tình có làm sai chuyện gì, chị ấy cũng là người em gái quan trọng nhất trong lòng anh, anh nhất định sẽ tha thứ cho chị ấy.
“Vì sao anh không nói cho dì biết? Dì nhất định sẽ rất vui.”
“Bà ấy sẽ không,” Anh nhàn nhạt nói: “Biết năm đó mẹ anh vì sao phải tìm cha em đến trị liệu cho Hướng Tình không? Không phải bởi vì quan tâm đến con gái, mà bởi vì những chuyện Hướng Tình đã làm không chỉ hủy diệt chính nó, còn hủy diệt cả nhà họ Tịch…Trong mắt mẹ của anh chỉ có Tịch gia, vĩnh viễn không có anh và Hướng Tình.”
Nói xong, anh lấy ra một cái chứng minh thư, đưa cho cô xem.
“Nhiều năm như vậy, Hướng Tình thậm chí đã từ bỏ thân phận con gái nhà họ Tịch, em ấy làm giả chứng minh thư, sửa lại họ của mình, Hướng Tình đối với mẹ, đối với nhà họ Tịch đã hết hy vọng rồi, em ấy không muốn liên quan đến bất kỳ chuyện gì nữa.”
Hướng Vãn cầm lấy chứng minh thư nhìn qua, ba chữ ‘Lục Hướng Tình’ lập tức đập vào mi mắt. Trong lòng Hướng Vãn âm thầm cảm thán trình độ làm giả chứng chỉ của nhân dân ta càng ngày càng cao, con dấu, in hoa một thứ cũng không thiếu, đủ để làm một CMND lấy giả loạn thật.
Đang định nói điều gì đó, cửa phòng giải phẫu đột nhiên bật mở, hai vị bác sĩ vội vã bước ra ngoài.
“Cô ấy không có gì đáng ngại, thế nhưng mất máu quá nhiều, cần truyền máu gấp, nhóm máu giống cô ấy trong kho không còn đủ, xin hỏi Tịch tiên sinh có thể…”
“Tôi có thể,” Tịch Hướng Hoàn như đã sớm đoán ra từ trước, bình tĩnh đáp ứng: “Lấy máu của tôi truyền cho cô ấy là được.”
“Vậy thì tốt rồi,” Bác sĩ xoay người nói với trợ lý: “Lập tức đưa Tịch tiên sinh đi kiểm tra, chuẩn bị lấy máu.”
Hướng Vãn bỗng nhiên kéo anh lại, trong đáy mắt rốt cuộc không còn che giấu sự kinh hoàng nữa.
“Anh hai…”
Tịch Hướng Hoàn ôm lấy cô, khẽ mỉm cười: “Anh không sao, em ở chỗ này chờ anh, có được không?”
…
Một đêm dài dằng dặc.
Tịch Hướng Hoàn lấy máu xong liền được đưa vào phòng bệnh nghỉ ngơi, sau khi thuốc phát huy tác dụng thì ngủ rất sâu. Hướng Vãn ngồi bên cạnh giường bệnh của anh, nhận điện thoại Đường Thần Duệ gọi đến, hỏi cô đã về nhà chưa, đã ăn cơm tối chưa, cô qua quít đáp có việc bận bên ngoài, may mà gần đây Đường Thần Duệ vì một trận MBO[2] mà bận hết cách, từ trong điện thoại cũng có thể nghe ra được tình cảnh mười phần thuốc súng của chiến trường bên kia, không có thời gian đi truy cứu lời nói của cô là thật hay là giả.
Đến khuya rốt cục cũng cảm thấy bụng đói, cô đi ra căn-tin bệnh viện mua sữa và bánh mì, còn cả một bình nước chanh nhỏ. Trở lại phòng bệnh, cô ngồi bên cạnh giường của Tịch Hướng Hoàn, rót nước chanh vào sữa, hai tay bưng lên uống. Lúc này mới nhớ ra, thói quen này là do Tịch Hướng Hoàn đã dạy cô vào năm mười lăm tuổi.
Hướng Vãn có chút bối rối. Đúng vậy, cả đời cô đã sớm trải rộng những dấu vết mà Tịch Hướng Hoàn để lại, hoàn toàn không thể trốn thoát, hoặc là căn bản, cô không hề tính toán chạy khỏi nó.
Sau khi ăn xong, cô lại đi ra ngoài một chuyến, mua cháo nóng cùng mấy món điểm tâm dễ tiêu hóa trở về, đặt vào hộp giữ nhiệt ở đầu giường, đợi anh tỉnh lại có thể dùng.
Cô ở bên cạnh trông giữ anh một đêm như vậy.
Sáng sớm ngày hôm sau, bác sĩ đi vào phòng bệnh, Tịch Hướng Vãn vươn tay làm một động tác nhỏ, ý bảo không nên đánh thức Tịch Hướng Hoàn đang nằm trên giường. Thế là bác sĩ nhỏ giọng nói với cô: “Cô gái tên là Hướng Tình kia không còn gì đáng lo ngại nữa, có thể đi gặp được rồi.”
Yết hầu Hướng Vãn trở nên khô khan. Giật mình ngây ngốc một hồi, cô mới đẩy bác sĩ ra, lảo đảo chạy đi, cô chạy rất nhanh, trong chớp mắt hình như cái gì cũng không nghe được, vừa đi vừa đụng tiến vào một căn phòng, dùng sức đẩy mạnh cửa, vừa nhấc mắt, liền thấy được người kia đang dựa vào gối trên giường.
Trong nháy mắt năm tháng như quay ngược trở về, không có giết chóc, không có người nào biến mất, không có ai vì ai cướp bóc và chiếm đoạt.
Tịch Hướng Tình trên giường bệnh so với trước kia trở nên đen và gầy hơn, lòng bàn tay thô ráp, thêm vài phần sắc sảo, cuộc sống mưu sinh không tránh khỏi khắc lên người cô ấy những vết hằn. Nhưng cả cuộc đời con người kỳ thực có thể thay đổi được bao nhiêu, Hướng Vãn nhìn cô, rõ ràng vẫn cảm thấy khóe môi ấy cong lên lạnh lùng giống như nụ cười năm mười bảy tuổi ấy.
Hướng Vãn không ngừng tự nói với mình cô ta là một bệnh nhân, không thể xúc động với cô ta được, nhưng vừa tiến đến nơi này một khắc, cô vẫn không thể khống chế được mình, thẳng thừng đặt ra câu hỏi: “Ba tôi ở chỗ nào?”
Tịch Hướng Tình nở nụ cười, “Mười ba năm không gặp, không cùng tôi chào hỏi một chút sao?”
Thái độ thờ ơ của cô gái này chọc giận Hướng Vãn, cô đột ngột tiến lên nắm lấy quần áo bệnh viện của Hướng Tình.
“Tôi không muốn đùa với cô, tôi chỉ muốn biết chỗ của ba tôi mà thôi.”
“Phải, lúc đó tôi cùng ông ấy đã xảy ra chuyện gì, chỉ có mình tôi biết,” Cô ta bị Hướng Vãn nắm chặt, cũng không cầu xin buông tay, vẫn coi như không hề sao cả: “Nhưng dựa vào cái gì tôi phải nói cho cô.”
Hướng Vãn phẫn nộ: “Tịch Hướng Tình cô là đồ biến thái!”
Cô ta giận quá hóa cười, đáp lại: “Tịch Hướng Vãn, ai nói với cô rằng tôi là kẻ bình thường?”
Hướng Vãn cắn răng, nén nhịn sự lo lắng trong lòng xuống, hạ thấp mình: “Tịch Hướng Tình, tôi không muốn làm ầm ĩ với cô. Giữa tôi và cô vốn cũng không có ân oán gì. Tôi chỉ muốn biết…Ba tôi đang ở đâu, nếu như cô biết, xin cô hãy nói cho tôi biết, có được không?”
Điệu bộ cúi mình của cô không hề có được bất kỳ hiệu quả nào, Tịch Hướng Tình liếc mắt nhìn cổ áo bị Tịch Hướng Vãn nắm trong tay, nhàn nhạt mở miệng: “Buông tay. Chọc giận tôi mà nói, tôi liền đem toàn bộ thù hằn đổ lên người cha cô, chết đi là tốt nhất, để cô khỏi phí sức mà ngóng trông.”
Lời nói lỗ mãng như thế khiến Hướng Vãn không thể nhịn nổi nữa, tay nâng lực xuống, không kiềm chế được đánh vào má trái của Hướng Tình.
Trong chốc lát, cả hai người trên giường dưới giường không hề có bất kỳ phản ứng nào. Tịch Hướng Tình không phản kháng, Tịch Hướng Vãn cũng không hề đánh tiếp.
Nhưng mà một giây sau, tay Hướng Vãn liền bị người vừa xông vào phòng bệnh bắt được, không kịp để cho cô nói điều gì, lời thỉnh cầu thấp giọng của Tịch Hướng Hoàn đã vang lên:
“Hướng Vãn…Đừng làm như vậy,” Anh biết khó có thể mở miệng ra, nhưng vẫn lựa chọn hi sinh cô để bảo vệ em gái của mình: “…Đừng thương tổn em ấy.”
…
Mấy ngày nay Đường Thần Duệ vội vàng đến sứt đầu mẻ trán.
Một vốn độc lập capital đã âm thầm đầu tư vào một công ty kinh doanh gia đình, nắm giữ 33% cổ phần công ty và trở thành cổ đông lớn thứ hai, hơn nữa người thừa kế thế hệ thứ hai của công ty đó lại không đủ năng lực nắm quyền, khiến việc kinh doanh và quản lý gặp không ít phong ba bão táp. Trong nhất thời xảy ra cuộc cạnh tranh có một không hai giữa người đầu tư bên ngoài và người sáng lập, khiến dư luận xôn xao khắp nơi.
Ai cũng biết truy tìm nguồn gốc của người đứng sau khởi xướng trận chiến này chính là Đường Thịnh, khiến người một tay nắm giữ quyền lợi của Đường Thịnh trong tay là Đường Thần Duệ tự nhiên bị đẩy lên nơi đầu sóng ngọn gió, trách mắng anh là kẻ đê tiện không từ thủ đoạn chiếm đoạt giang sơn của người khác, nhưng quy tắc quen thuộc của trò chơi tư bản mọi người đều hiểu rõ trong lòng, mặc kệ thủ đoạn có đê tiện bỉ ổi hay không, mặc kệ dư luận có bàn tán như thế nào, nói riêng về lợi ích kết quả, Đường Thần Duệ mới chân chính là kẻ thắng cuối cùng.
Đối thủ đã giãy dụa sắp chết, hai ngày sau cử hành đại hội cổ đông ở Hồng Kông, Đường Thần Duệ chỉ nhàn nhã cười tỏ vẻ không có ý kiến, dù sao đại cục cũng đã định, cùng các người chơi một chút cũng không có vấn đề gì.
Buổi trưa cùng đối tác bên liên minh đi ra khỏi tổng bộ của Đường Thịnh, đám người truyền thông canh giữ ở các cửa của công ty suốt cả ban ngày lẫn ban đêm lập tức ùa lên, súng dài pháo ngắn đều nhắm ngay vào Đường Thần Duệ muốn anh phát biểu cái nhìn đối với đại hội cổ đông hai ngày tới, Đường Thần Duệ trước sau như một đều làm như không thấy, tự mình rời đi, bỏ lại Hàn Thâm ứng phó với mọi chuyện.
Hàn Thâm thuận lợi đối phó với bên truyền thông xong, đuổi theo anh rồi không quên nhắc nhở: “Xế chiều hôm nay, hai giờ lên máy bay tới Hồng Kông, cậu không quên đó chứ?”
Đường Thần Duệ không yên lòng ‘Ừ’ một tiếng.
Hàn Thâm nhìn anh một chút: “Từ tối hôm qua đến giờ cậu trông không thoải mái,” nghĩ ngợi một hồi, thật ra thì tâm tư Đường Thần Duệ cũng khá dễ đoán: “Thế nào, điện thoại của Hướng Vãn vẫn không gọi được?”
“Có lẽ là di động của tên kia hết pin lại lười sạc.”
Giống như lúc ở nhà cô luôn lải nhải vậy, xích chó điện tử! Di động chính là xích chó điện tử! Tắt nó đi! Hết pin là tốt nhất!
Tài xế chậm rãi lái xe qua, Hàn Thâm vươn tay mở cửa: “Không còn sớm nữa, lên xe đi, tôi tiễn cậu đến sân bay.”
Đường Thần Duệ thờ ơ đi tới. Lúc cúi người đỡ cửa xe chuẩn bị ngồi vào, anh lơ đãng nhấc mắt nhìn quanh, rồi đột ngột dừng lại.
Ba giây sau, chỉ nghe thấy tiếng than tiếc nuối rèn sắt không thành thép của Hàn trợ lý truyền tới từ cửa sổ: “Đường Thần Duệ! Cậu đi đâu đấy?” Rất nhanh sau đó, Hàn Thâm liền không nói gì nữa, bởi vì anh đã nhìn thấy một bóng người đứng phía bên đường đối diện, chính là Tịch Hướng Vãn.
Hàn Thâm thấy Đường Thần Duệ tới gần, mỉm cười hỏi Hướng Vãn: “Sao em lại tới đây?”
Cô không nói gì, khẽ cười, giống như đang muốn nói ‘Em đi ngang qua, anh có việc bận thì mau đi đi’, chỉ là một chữ ‘Em…’ vừa mới thốt ra, giọng nói khàn đặc đã phơi bày tất cả.
Nụ cười trên mặt Đường Thần Duệ nháy mắt biến mất không còn nhìn thấy, vươn tay phất qua trán cô, thấy rõ cặp mắt hồng hồng của Hướng Vãn, tầm mắt của anh vững vàng khóa lại, hỏi một câu nghe không rõ tâm tình: “Đã khóc?”
Nhiệt độ từ đầu ngón tay anh truyền qua quá ấm áp, ‘hức’ một tiếng, nước mắt cô trong khoảnh khắc liền cứ thế tuôn rơi.
Xong xong.
Hàn Thâm vỗ trán vô cùng phiền muộn, xem ra hành trình đi Hồng Kông chiều nay khả năng là lành ít dữ nhiều rồi.
Cho tới bây giờ Tịch Hướng Vãn đều là kiểu người chỉ chảy máu chứ không rơi lệ, Hàn Thâm nhìn cô gái đứng cách đó không xa, thất thanh khóc rống được Đường Thần Duệ ôm vào trong ngực, hết sức chắc chắn khẳng định một điều: Tâm trí Đường Thần Duệ đã hoàn toàn không còn đặt vào việc vắng mặt trong buổi thu mua tầng quản lý ở Hồng Kông nữa rồi.
Mỹ nhân và giang sơn, Đường Thần Duệ không hề có ngoại lệ sẽ là kiểu người vứt bỏ giang sơn như vậy.
/52
|