Trong phòng bệnh của bệnh viện.
Từ lúc Tịch Hướng Vãn rời đi, hai người trong phòng bệnh đều không hề nói gì. Lúc bác sĩ đến kiểm tra phòng, nhắc người nhà bệnh nhân những điều cần chú ý, Tịch Hướng Hoàn đều gật đầu nói được, bác sĩ đi rồi, liền lâm vào trầm mặc.
Ngồi trước giường bệnh của Tịch Hướng Tình, cúi đầu nhìn mũi kim tiêm cắm trên mu bàn tay cô để truyền nước muối vào cơ thể, anh đặt tay vào cô trong chăn, bàn tay lạnh như băng ấy khiến anh không đành lòng buông xuống, cứ thế cầm như vậy.
Trong phòng rốt cuộc cũng vang lên thanh âm của một người, tĩnh lặng, không hề có sức sống.
“Vì bênh vực một người như em mà làm thương tổn đến người khác như vậy, không đáng.”
Tịch Hướng Hoàn không ngẩng đầu, có lẽ bởi vì không đành lòng nhìn thấy vẻ mặt của em gái lúc này.
“Nếu đã vậy rồi, sao còn nói với Hướng Vãn những lời như vậy? Tại sao lại cố ý chọc giận để cô ấy đánh anh? Còn anh, giống hệt như đang chờ bị cô ấy đánh vậy, làm như thế trong lòng anh sẽ dễ chịu hơn chút nào hay sao?”
“Ha ha, chẳng qua anh vẫn còn đang mang bệnh, không có sức đánh trả thôi mà.”
“Hướng Tình, anh hiểu em…” Anh ngẩng đầu, trong ánh mắt chất chứa sự mệt nhọc: “Trước đây mẹ đem em nhốt vào tầng hầm, phái người đến trông giữ, cho dù đã nói rõ từ trước với em là nếu đánh trả thì sẽ bị ăn đòn, nhưng em vẫn kiên quyết đánh lại…Hướng Tình, anh biết, trừ phi là em tự nguyện, bằng không em nhất định sẽ không để người khác đánh mình.”
Ngay sau đó hai người lại lâm vào trầm mặc.
“Hướng Tình, đi xin lỗi đi,” Anh nói: “Xin lỗi Hướng Vãn, đem mọi điều em ấy muốn biết nói ra đi.”
Cô cười nhẹ: “Anh, cả cuộc đời em chống trả lại tất cả mọi người, chỉ duy nhất không phản kháng anh mà thôi.”
“Cho nên, giờ em rốt cuộc muốn phản kháng anh rồi sao?”
Hướng Tình không nói gì, chung quy lại, trước mặt anh, cô vẫn giữ được ranh giới cuối cùng này.
Tịch Hướng Tình bỗng nhiên nở nụ cười: “Anh, anh thích cô ấy phải không?”
Tịch Hướng Hoàn ngay cả vẻ mặt cũng không hề thay đổi, bộ dáng vẫn bình bình đạm đạm như cũ: “Không nên nói lảng sang chuyện khác.”
“Ha ha, em chỉ đang tuyên bố một sự thật mà anh không dám thừa nhận thôi.”
“Tình cảm là một chuyện nghiêm túc, không được phép ăn nói lung tung như vậy.”
“Đúng vậy, tình cảm là một chuyện nghiêm túc. Nhưng anh lại chưa từng trải qua, còn em lại biết,” Cô nói: “Em biết lúc thích một người thì sẽ có ánh mắt giống như thế nào, ánh mắt anh nhìn Hướng Vãn rõ ràng chính là tình yêu.”
Tịch Hướng Hoàn giương mắt, yên lặng mở miệng: “Có những lời, không thể nói lung tung biết không? Hướng Vãn bây giờ đã có cuộc sống của riêng mình.”
“…Vì thế, anh, anh quá lao lực. Muốn đối tốt với tất cả mọi người, loại suy nghĩ ấy thật sự rất mệt mỏi. Trước đây, em khiến mẹ thất vọng, anh muốn thay em bồi thường mẹ, thế nên mới cố gắng đạt được mọi tiêu chuẩn của bà; mẹ làm cho em thất vọng, anh liền cố gắng thay thế mẹ đối tốt với em; bây giờ, em cho Hướng Vãn cơ hội đánh em, anh không đành lòng, muốn đối tốt với em hơn nữa, thế là lại đả thương Hướng Vãn; nhưng anh thích cô ấy, sau này, anh tất nhiên sẽ đối xử thật tốt với cô ấy, mà cô ấy lại đã có người đàn ông khác, anh chỉ có thể đả thương chính mình mà thôi.”
“Cái đề tài này dừng ở đây,” Anh bỗng nhiên đứng lên, không nói thêm gì với cô nữa: “Lần sau hãy nói lời xin lỗi với Hướng Vãn, nếu như em vẫn còn xem anh là anh trai của mình.”
Cô cúi thấp đầu xuống, ngoan ngoãn nghe theo: “…Được.”
Hướng Tình khép mi mắt lại, không đem lời nói sau cùng thốt ra.
Anh, em cho anh biết, thích một người, là cần có một thủ đoạn hợp lý. Bằng không, khi người trong tim ra đi mất rồi, sẽ giống như em, thương tiếc cả cuộc đời.
…
Phòng làm việc của tổng giám đốc Đường Thịnh.
Hàn Thâm gõ cửa, chậm rãi bước vào, dù bận vẫn ung dung nhìn người đang ngồi trong phòng làm việc.
“Đại hội cổ đông ở Hồng Kông hai ngày nữa, cậu quyết tâm không đi?”
“A,” Đường Thần Duệ đang ngồi ở quầy bar tự rót nước cho mình uống, ngậm một ngụm nước đá trong miệng, như đang ngẫm nghĩ điều gì. Vài giây sau khi nuốt xuống rồi lên tiếng, chủ ý đã quyết định: “Phái người phụ trách vốn qua đi, dù sao đại cục cũng đã định, không cần thiết phải có tôi ra mặt.”
“Loại mượn cớ này của cậu thật sự khiến cho tôi rất muốn đánh người đấy…” Hàn Thâm nghiến răng, bất đắc dĩ nói: “Sao cậu không thành thật thừa nhận rằng mình vì đàn bà chứ?” Tin chắc rằng vừa nãy lúc ở bên dưới, hình ảnh cậu ta ôm Hướng Vãn vào trong ngực đã bị đông đảo giới truyền thông quay chụp lại hết rồi.
Đường Thần Duệ khẽ cười, không nói gì thêm, cầm cốc nước đi tới, lúc bước ngang qua người Hàn Thâm liền giơ tay sờ soạng mặt anh ta, kéo dài giọng nói của mình: “Hàn Thâm, không nên ghen tị.”
Hàn trợ lý: “…”
“Hướng Vãn đâu?”
Đường Thần Duệ chỉ chỉ vào căn phòng nghỉ tư nhân sát vách: “Vừa mới ngủ rồi.”
Hàn Thâm nghĩ ngợi: “Cô ấy không sao chứ? Tôi chưa từng thấy bộ dạng cô ấy như vậy bao giờ.”
“Không biết.”
“Cậu không biết?”
“À, khóc rất ghê gớm,” Vẻ mặt Đường Thần Duệ rất lãnh đạm: “Không nói gì cả, thật vất vả mới dỗ được cô ấy ngủ.”
Hàn Thâm giật mình, khẽ nhỏ giọng hỏi: “Cái gì cô ấy cũng không cho cậu biết, cậu còn có thể trấn định được như vậy à?”
Đường Thần Duệ ngồi xuống, giương mắt lên nhìn, có chút nghiền ngẫm mở miệng: “Cô ấy không nói, tôi sẽ không đi kiểm tra sao.”
Hàn Thâm sửng sốt: “Cậu cũng có thể kiểm tra được?”
“Dùng đầu óc thôi,” Đường Thần Duệ nhếch môi nói một câu: “Ít nhất tôi biết được, cô ấy mới từ bệnh viện trở về, mùi formalin trên người nặng như vậy, kiểm tra qua các bệnh viện một chút chẳng phải sẽ biết sao.”
“A…”
Hàn Thâm hậu tri hậu giác gật gật đầu, bất thình lình thấy Đường Thần Duệ mở máy tính xách tay bên cạnh ra, vào chỗ người sử dụng, dùng một phần mềm gì đó lấy được mật mã QQ của Hướng Vãn, sau đó liền đăng nhập, avatar của Giản Tiệp ngay lập tức xuất hiện, Đường Thần Duệ kích đúp chuột một chút, đã nhìn thấy một hàng chữ đập vào mắt mình.
‘Hướng Vãn cậu không sao chứ? Anh trai cậu tìm được Hướng Tình rồi sao? Lúc tớ đến bệnh viện sao không nhìn thấy cậu? Cậu cãi nhau với anh trai mình à? Sắc mặt anh ấy trông cũng không tốt, gọi di động cũng không thấy cậu nhận…’
Đường Thần Duệ nhìn hàng chữ kia, không nhanh không chậm uống một ngụm nước, gõ gõ mặt bàn.
“Nhìn thấy chưa?” Đường Thần Duệ cười nhẹ: “Tôi đã nói rồi, khóc lợi hại được như thế, ngoại trừ Tịch Hướng Hoàn ra không kẻ nào có bản lĩnh như vậy được.”
Hàn Thâm trừng mắt nhìn anh, ngẩn ngơ không nói nên lời, cảm thấy người đàn ông trước mắt mình đây quả thực là một kẻ đáng sợ.
“Cậu trông vậy mà cũng đi lấy trộm mật mã tài khoản của Hướng Vãn?!”
Đường Thần Duệ sặc. Trợ lý của anh quả nhiên là một phần tử trí thức có cảnh giới đạo đức quá cao, việc đầu tiên quan tâm đến lại là cái loại chuyện như vậy.
“Không phải lấy trộm, là trong máy tính này có phần mềm tương quan mà thôi, trong máy vi tính của công ty cũng có.”
Cổ họng Hàn Thâm lập tức tuôn ra một ngụm máu tươi: “Trong máy vi tính của tôi cậu cũng cài?!”
“A,” Đường Thần Duệ thẳng thắn nói: “Cài đặt toàn bộ.”
Hàn trợ lý phun tiếp một ngụm máu tươi khác: “Đường Thần Duệ, cậu…!”
“Yên tâm…Tôi đối với thông tin cá nhân của cậu không có hứng thú,” Đường Thần Duệ khẽ cười, nhàn nhã mở miệng: “Ngay cả một người bạn gái cũng không có, cuối tuần nào thư từ riêng tư cũng viết cho cha mẹ mình, chơi game trong máy tính cũng chỉ biết đánh bài brit, tôi đối với việc kiểm tra thông tin cá nhân của cậu có hứng thú không nhiều…”
Hàn trợ lý: “…”
(Momo: *lau mồ hôi* Đó gọi là không nhiều -_-|||, không phải cảnh giới đạo đức của Hàn đại ca cao, là cảnh giới đạo đức của anh Đường quá kém thì có *khinh bỉ*)
Đường Thần Duệ gập màn hình laptop lại, đứng dậy lên tiếng.
“Điều tra một chút về cái cô Tịch Hướng Tình này, còn có chuyện của cha Hướng Vãn nữa.”
Hàn Thâm cúi đầu, hỏi: “…Trước đây không phải cậu luôn lười nhúng tay vào chuyện của Tịch gia sao? Như thế nào giờ lại đột nhiên cảm thấy hứng thú thế?”
“Lý do à, đương nhiên cũng có…” Đường Thần Duệ cầm cốc nước lên uống một ngụm, khẽ mỉm cười: “…Dáng vẻ khóc lóc của cô ấy, tôi không muốn thấy thêm lần nữa.”
…
Hướng Vãn mệt mỏi, cả buổi chiều ngủ một giấc thật sâu, lúc tỉnh lại thì sắc trời đã tối đen toàn bộ, bên trong phòng nghỉ cá nhân có ánh sáng của một chiếc đèn màu cam.
“Đã tỉnh rồi hả?”
“…”
Vừa nhấc mắt liền nhìn thấy Đường Thần Duệ đang ngồi ở một bên, cầm trong tay bút máy và văn kiện, chú thích vài điều gì đấy. Trông thấy Hướng Vãn tỉnh, anh liền bỏ công việc trong tay xuống, đi tới ngồi bên cạnh giường, sờ vào mặt cô.
“Trước ăn một chút gì đã, được không? Anh gọi người mua cơm tối mang lên, anh nghĩ chắc buổi trưa em cũng chưa ăn cơm, như vậy không tốt lắm.”
Cô không để ý tới lời anh nói, bất chợt nắm lấy tay áo sơ mi của anh.
“Hôm nay em đánh, đánh người…”
“Dùng cái gì đánh?”
“Tay phải đánh…”
“Đáng chết…”
Hướng Vãn cúi đầu, chuẩn bị nhận giáo huấn. Mặc kệ là chuyện gì, đánh người một cái tát là không đúng, giống như có một câu nói thế này, cùng là phụ nữ tội gì khó xử nhau[1]…
Đường Thần Duệ bỗng nhiên nắm lấy tay phải của cô, nhíu mày nói: “Anh đã nói rồi, bảo sao lòng bàn tay hồng hồng như thế, đánh có đau không?”
“…”
Hướng Vãn 囧.
“Là em đánh người khác! Bị đánh đau là người khác…”
Đường Thần Duệ ‘ừ’ một tiếng, bình tĩnh tự nhiên nói: “Lực tác dụng là tương hỗ. Cô ta bị thương em cũng đau, anh chỉ quan tâm em thế nào, người khác có đau hay không liên quan gì tới anh.”
Hướng Vãn càng 囧 囧 hơn, có chỗ dựa bên cạnh quả nhiên là một loại cảm giác khác hẳn với bình thường! Không thể không nói, cô vừa nghe thế đã rất không phúc hậu mà thoải mái trong lòng…Thật sự trong nháy mắt đã được chữa khỏi mà… = =
Hướng Vãn rời giường rửa mặt, Đường Thần Duệ đem cơm tối bưng vào phòng nghỉ. Hướng Vãn vốn không muốn ăn gì, nhưng dưới sự dụ dỗ kiên trì của Đường Thần Duệ rốt cuộc vẫn cảm thấy đói bụng, cầm pizza lên cắn mấy cái, lại uống thêm một cốc sữa.
Đường Thần Duệ ăn xong cơm tối, chỉ ở bên cạnh cô. Nghĩ đến dáng vẻ không khống chế được hôm nay của mình, Hướng Vãn đột nhiên cảm thấy thật ngại ngùng.
“Vì sao anh không hỏi em đã xảy ra chuyện gì…”
“Chuyện không vui, hỏi em làm cái gì, ngồi tán gẫu để mở cửa tâm hồn là được rồi.”
“Uh…”
Trong lòng cô bỗng dưng an tĩnh lại. Anh không hề bức bách, cho cô có đủ không gian cá nhân của mình.
Ánh mắt Hướng Vãn thoáng nhìn, thấy Đường Thần Duệ đang chống cằm dùng dĩa chọc chọc một ít dưa chua trên bàn ăn, trông rất là hứng thú.
“Anh thích ăn cái này sao?”
“Không hẳn, chẳng qua lúc trước em có làm món dưa chua ở nhà, mùi vị cũng không tệ.”
Hướng Vãn thiếu chút nữa thì sặc sữa.
“Anh nếm thử cái món em làm kia rồi??!”
“À, thấy trong tủ lạnh có, ăn mấy lần, rất ngon.”
Hướng Vãn lại 囧: lúc trước cô vẫn tưởng là do con thỏ trong nhà ăn vụng mất…cho nên còn nắm hai cái tai dài của nó mà cảm thán nhiều lần ‘Tên nhãi nhà mi kỹ thuật mở tủ lạnh càng ngày càng thuần thục rồi nhỉ?’…
Bây giờ nghĩ lại, khi đó con thỏ nhỏ cứ đạp đạp hai cái chân ngắn muốn cắn mình, thì ra là bởi vì bị oan uổng à…về nhà nhớ phải xin lỗi nó mới được…
Đường Thần Duệ ngồi bên rất hăng hái hỏi: “Vẫn quên hỏi em, cái món đó làm như thế nào vậy?”
Hướng Vãn cùng đường rồi.
Cô thực sự không dám kỹ càng tỉ mỉ nói cho anh biết, món dưa chua mà Đường tổng đã ăn kia thật ra chính là hàng giảm giá ba tiền một cân mua ngoài chợ. Hôm đó cô đi qua chợ mua thức ăn thấy trước cửa một quán bán rau treo cái biển ‘Bán cải trắng kiếm tiền mai táng cha’, trong lúc nhất thời nổi tính giang hồ nhi nữ rút đao tương trợ, hào hùng xông tới, một hơi mua tận hai mươi lăm cân liền, về đến nhà chỉ riêng công đoạn lột bỏ những lá thối rữa đã mất hết ba tiếng đồng hồ rồi.
Từ khi cô đến nhà anh sống, Đường Thần Duệ mua gì cho cô ăn cũng đều thuộc loại hàng hóa xa xỉ; vì thế bạn học Tiểu Tịch suy nghĩ một hồi, để báo đáp lại, thân thể Đường tổng quý báu như thế, cô làm sao dám cho anh ăn cái loại cải trắng lá thối gần hết này chứ…
Chỉ có thể cúi đầu hàm hồ nói một câu: “Cái đó, rất rẻ, không đắt, không đắt chút nào…”
…
Hai người cứ trò chuyện như vậy được một lúc, Hướng Vãn không hề phát hiện ra, dưới sự dẫn dắt của Đường Thần Duệ, tâm tình cô một lần nữa lại trở nên tốt hơn rất nhiều. Đường Thần Duệ đối với chuyện buổi trưa cô đột nhiên thất thanh khóc rống lên một chữ cũng không nhắc đến, giống như hoàn toàn không biết gì, Hướng Vãn không nói, anh sẽ không hỏi. Thế nên cuộc sống sau này khi thời gian trôi qua, Tịch Hướng Vãn nhớ lại chuyện năm ấy, mới hiểu được thái độ của anh lúc đó nguyên lai chính là dung túng.
Đang ăn cơm, di động của Đường Thần Duệ bỗng nhiên vang lên, anh nhìn màn hình, không do dự lâu lắm, nhận điện.
“…Phải, cô ấy ở chỗ của tôi…Được, tôi sẽ chuyển lời cho cô ấy…Không cần khách khí.”
Hướng Vãn vùi đầu ăn cơm, chỉ nghe thấy tiếng nói bình tĩnh của Đường Thần Duệ cất lên.
“Tịch Hướng Hoàn và em gái của anh ta đang ở dưới lầu, bọn họ muốn gặp em,” Anh khẽ mỉm cười: “Không ngờ lại có thể gọi điện được tới số di động cá nhân của anh, có thể thấy họ thực sự đã hạ quyết tâm muốn gặp em đấy.”
Bằng không, Tịch Hướng Hoàn cùng anh, cho tới bây giờ đều như ranh giới Sở-Hán, không ai vượt qua.
Trong lòng Hướng Vãn chấn động.
Cô rất mâu thuẫn, không biết nên dùng vẻ mặt như thế nào để đối diện với hai người dưới lầu kia. Nếu như đây là phim truyền hình thì tốt rồi, cô sẽ có thể lấy tư thái người bị hại tiến đến, hung tợn hận thù bọn họ một phen. Thế nhưng đây là cuộc sống thực, cô không được, cô làm không được, cô sẽ không bao giờ hận thù họ được.
“Em…”
“Còn nữa,” Đường Thần Duệ không hề dao động nói cho cô biết, không chút nào giấu giếm: “Bọn họ đã ở phía dưới đợi em hai tiếng đồng hồ rồi.”
Hướng Vãn giật mình.
Mặc dù trong một khoảnh khắc kia cô đã rất muốn đen tối gọi điện cho hai người dưới lầu cất tiếng cười to rằng: ‘Nói cho các người biết! Bây giờ bà đây không như xưa nữa rồi! Bà đã có núi dựa! Các người muốn gặp bà đều phải hẹn trước đi thôi!’, nhưng loại suy nghĩ đùa giỡn đen tối nho nhỏ ấy chỉ chợt lóe lên trong đầu, phần còn lại nhiều hơn là lý trí.
Lý trí nói cho cô biết, tối hôm qua Tịch Hướng Hoàn vừa bị lấy đi một lượng máu lớn, Tịch Hướng Tình cũng vừa phải phẫu thuật, tuy không phải to tát gì nhưng chung quy vẫn là động dao kéo. Để hai người bệnh nhân như thế ở trong gió vì chờ cô mà lạnh đến run rẩy, hình như không phải là hành vi đúng đắn cần có của một thanh niên chí lớn thời nay thì phải…
Thế nhưng nói đi nói lại, chuyện này đối với Đường Thần Duệ cũng không được công bằng. Dù cho cô có vô tri đến mấy cũng biết rằng phòng làm việc của tổng giám đốc ngân hàng Đường Thịnh không phải là nơi muốn đến thì đến, muốn đi thì đi. Đối với hai người dưới lầu cần tuân thủ đạo đức, đối với Đường Thần Duệ lại càng cần tuân thủ đạo đức hơn. Bởi vì người đó, thương cô hơn so với bất kỳ người nào.
Hướng Vãn nghiến răng ken két, bất thình lình mọi người đều đổ đến chỗ mình thế này, nếu như đây là hài kịch không có ý nghĩa trí tuệ của Châu Tinh Trì thì nhất định tiếng lòng của cô sẽ được cụ thể hóa thành một lời kịch như sau: ‘Ta rất happy…thế nhưng cũng vô cùng mâu thuẫn…so tell me, ta nên làm thế nào bây giờ…’
Hướng Vãn cúi đầu ấp a ấp úng: “Mặc dù em không thích cô ấy cho lắm, nhưng em vẫn muốn gặp Hướng Tình, muốn biết lúc ấy giữa cô ta và cha đã xảy ra chuyện gì…Em muốn biết nhiều năm như vậy rốt cuộc cha đang ở đâu, đang làm cái gì. Hướng Tình là người bệnh cuối cùng của cha…”
Đường Thần Duệ gật đầu, không hề phản đối. Thật ra anh có thể nói cho cô biết rằng, nếu như cô mở miệng muốn nhờ anh giúp đỡ, anh nhất định sẽ điều tra ra được chuyện của cha cô năm xưa. Thế nhưng từ đầu đến cuối cô không hề cần đến năng lực của anh, vì vậy anh tôn trọng lựa chọn của cô, im lặng không nói gì.
Trong lúc Hướng Vãn vẫn còn đang do dự, Đường Thần Duệ đã đứng dậy cầm áo khoác mặc lên người cô, chạm vào mặt Hướng Vãn: “Buổi tối lạnh, mặc nhiều một chút, sau khi rời khỏi đây thì nhớ về nhà sớm.”
“…”
“Cô ngốc, không cần nhìn anh như vậy, không phải lần nào anh cũng có thể hào phóng thả người như vậy đâu.”
Mũi Hướng Vãn có điểm chua xót, lửa nóng trong lòng bốc lên hỗn loạn: “Đường Thần Duệ…”
Đường Thần Duệ nhẹ nhàng cười với cô: “Nếu những chuyện trong lòng em chỉ bọn họ mới có thể giải quyết, vậy thì em hãy đi đi. Giải quyết những tâm sự mà bản thân vẫn luôn lo lắng, về sau ở bên cạnh anh có thể an tâm hơn một chút, vậy thì anh cũng sẽ yên lòng.”
…
Cô đi rồi, trong phòng làm việc nháy mắt liền yên lặng.
Hàn Thâm đẩy cửa tiến vào, thấy Đường Thần Duệ đang đứng trước cửa sổ thủy tinh sát đất, hai tay đút trong túi quần, không có biểu cảm gì nhìn xuống dưới lầu, Hướng Vãn đang cùng hai người kia rời đi.
Hàn Thâm khẽ thở dài.
“Thần này.”
“Uh?”
“Mặc dù tôi không biết mắt nhìn phụ nữ của cậu là thế nào, nhưng nếu cậu đã thích cô ấy đến vậy, thỉnh thoảng trói chặt người mình yêu một chút cũng không tính là quá đáng.”
“A?” Đường Thần Duệ xoay người, ý cười tràn trong ánh mắt: “Dùng cái gì để thấy được?”
Hàn Thâm buông tay nói: “Vừa xuống tay đã vung ra hơn mười tỷ, tôi hiểu cậu mà, Đường Thần Duệ, cậu vốn không phải người hào phóng đến vậy.” Nếu như không phải đã thật sự động tâm động tình với cô, sống hay chết đâu cùng anh quan hệ.
Đường Thần Duệ khẽ cười, không hề đáp lại.
Hàn Thâm thành khẩn đề nghị: “Nếu đã vì cô ấy mà ngay cả Hồng Kông cũng không đi, sao cậu lại buông tay cô ấy như vậy, đáng lý nên thừa dịp lúc Hướng Vãn khổ sở, kéo cô ấy vào trong lòng mới đúng chứ…”
Đường Thần Duệ lập tức bật cười.
“Tôi kéo cô ấy vào trong lòng…?”
Âm cuối khẽ vút lên, lộ ra một chút mê hoặc.
Hàn Thâm hết chỗ nói nổi, vội vàng ho một tiếng, “Hình như là rất khó tưởng tượng thì phải…”
Cô nàng Tịch Hướng Vãn kia, trừ phi là chuyện mình không khống chế được, bằng không cho dù có 囧 đến mấy vẫn có thể khôi phục như bình thường.
Nhìn thế nào cũng không thấy giống kiểu nữ chính nhu nhược như chim nhỏ nép vào người.
Lại nói tiếp, Hàn Thâm cũng không hiểu được Đường Thần Duệ, bao nhiêu cô gái dịu dàng trước mắt mà cậu ta lại đi nhìn trúng một cô nàng 囧 như vậy.
“Thần à,” Hàn Thâm cảm khái: “Mắt nhìn phụ nữ của cậu, thật sự là rất không bình thường…”
Khóe môi Đường Thần Duệ khẽ nhếch.
“Dù sao cũng đã không bình thường rồi, không kém hôm nay là mấy,” Anh rũ mi mắt xuống, nhìn bóng dáng dưới lầu kia dần dần khuất xa, nhàn nhạt mở miệng: “Chuyện cảm tình này, vốn dĩ là dạy không được mà học cũng không xong, cần phải tự cô ấy yêu thương mới có thể hiểu rõ.”
“Tôi biết,” Hàn Thâm đứng phía sau nhìn anh: “Vì thế, tôi mới lo cho cậu.”
Chỉ có lúc thần tiên yêu con người, mới không giữ lại chút gì cho bản thân như thế, nhưng không có bất kỳ người phàm nào yêu thương được đến vậy. [2]
[1] Cùng là phụ nữ tội gì khó xử nhau: Nguyên văn câu này là nữ nhân tội gì làm khó xử nữ nhân.
[2] Đoạn cuối này tác giả chơi chữ thôi, Thần ở đây ý chỉ thần tiên, cũng là một chữ trong tên Đường Thần Duệ. Phía trên có hai đoạn Hàn Thâm gọi tên Đường Thần Duệ chỉ với một chữ ‘Thần’, ý chỉ thần tiên, vì anh ấy yêu theo cách của một thần tiên yêu con người nên mới có thể trao đi tất cả lòng mình mà không sợ tổn thương, không cần đáp lại.
Từ lúc Tịch Hướng Vãn rời đi, hai người trong phòng bệnh đều không hề nói gì. Lúc bác sĩ đến kiểm tra phòng, nhắc người nhà bệnh nhân những điều cần chú ý, Tịch Hướng Hoàn đều gật đầu nói được, bác sĩ đi rồi, liền lâm vào trầm mặc.
Ngồi trước giường bệnh của Tịch Hướng Tình, cúi đầu nhìn mũi kim tiêm cắm trên mu bàn tay cô để truyền nước muối vào cơ thể, anh đặt tay vào cô trong chăn, bàn tay lạnh như băng ấy khiến anh không đành lòng buông xuống, cứ thế cầm như vậy.
Trong phòng rốt cuộc cũng vang lên thanh âm của một người, tĩnh lặng, không hề có sức sống.
“Vì bênh vực một người như em mà làm thương tổn đến người khác như vậy, không đáng.”
Tịch Hướng Hoàn không ngẩng đầu, có lẽ bởi vì không đành lòng nhìn thấy vẻ mặt của em gái lúc này.
“Nếu đã vậy rồi, sao còn nói với Hướng Vãn những lời như vậy? Tại sao lại cố ý chọc giận để cô ấy đánh anh? Còn anh, giống hệt như đang chờ bị cô ấy đánh vậy, làm như thế trong lòng anh sẽ dễ chịu hơn chút nào hay sao?”
“Ha ha, chẳng qua anh vẫn còn đang mang bệnh, không có sức đánh trả thôi mà.”
“Hướng Tình, anh hiểu em…” Anh ngẩng đầu, trong ánh mắt chất chứa sự mệt nhọc: “Trước đây mẹ đem em nhốt vào tầng hầm, phái người đến trông giữ, cho dù đã nói rõ từ trước với em là nếu đánh trả thì sẽ bị ăn đòn, nhưng em vẫn kiên quyết đánh lại…Hướng Tình, anh biết, trừ phi là em tự nguyện, bằng không em nhất định sẽ không để người khác đánh mình.”
Ngay sau đó hai người lại lâm vào trầm mặc.
“Hướng Tình, đi xin lỗi đi,” Anh nói: “Xin lỗi Hướng Vãn, đem mọi điều em ấy muốn biết nói ra đi.”
Cô cười nhẹ: “Anh, cả cuộc đời em chống trả lại tất cả mọi người, chỉ duy nhất không phản kháng anh mà thôi.”
“Cho nên, giờ em rốt cuộc muốn phản kháng anh rồi sao?”
Hướng Tình không nói gì, chung quy lại, trước mặt anh, cô vẫn giữ được ranh giới cuối cùng này.
Tịch Hướng Tình bỗng nhiên nở nụ cười: “Anh, anh thích cô ấy phải không?”
Tịch Hướng Hoàn ngay cả vẻ mặt cũng không hề thay đổi, bộ dáng vẫn bình bình đạm đạm như cũ: “Không nên nói lảng sang chuyện khác.”
“Ha ha, em chỉ đang tuyên bố một sự thật mà anh không dám thừa nhận thôi.”
“Tình cảm là một chuyện nghiêm túc, không được phép ăn nói lung tung như vậy.”
“Đúng vậy, tình cảm là một chuyện nghiêm túc. Nhưng anh lại chưa từng trải qua, còn em lại biết,” Cô nói: “Em biết lúc thích một người thì sẽ có ánh mắt giống như thế nào, ánh mắt anh nhìn Hướng Vãn rõ ràng chính là tình yêu.”
Tịch Hướng Hoàn giương mắt, yên lặng mở miệng: “Có những lời, không thể nói lung tung biết không? Hướng Vãn bây giờ đã có cuộc sống của riêng mình.”
“…Vì thế, anh, anh quá lao lực. Muốn đối tốt với tất cả mọi người, loại suy nghĩ ấy thật sự rất mệt mỏi. Trước đây, em khiến mẹ thất vọng, anh muốn thay em bồi thường mẹ, thế nên mới cố gắng đạt được mọi tiêu chuẩn của bà; mẹ làm cho em thất vọng, anh liền cố gắng thay thế mẹ đối tốt với em; bây giờ, em cho Hướng Vãn cơ hội đánh em, anh không đành lòng, muốn đối tốt với em hơn nữa, thế là lại đả thương Hướng Vãn; nhưng anh thích cô ấy, sau này, anh tất nhiên sẽ đối xử thật tốt với cô ấy, mà cô ấy lại đã có người đàn ông khác, anh chỉ có thể đả thương chính mình mà thôi.”
“Cái đề tài này dừng ở đây,” Anh bỗng nhiên đứng lên, không nói thêm gì với cô nữa: “Lần sau hãy nói lời xin lỗi với Hướng Vãn, nếu như em vẫn còn xem anh là anh trai của mình.”
Cô cúi thấp đầu xuống, ngoan ngoãn nghe theo: “…Được.”
Hướng Tình khép mi mắt lại, không đem lời nói sau cùng thốt ra.
Anh, em cho anh biết, thích một người, là cần có một thủ đoạn hợp lý. Bằng không, khi người trong tim ra đi mất rồi, sẽ giống như em, thương tiếc cả cuộc đời.
…
Phòng làm việc của tổng giám đốc Đường Thịnh.
Hàn Thâm gõ cửa, chậm rãi bước vào, dù bận vẫn ung dung nhìn người đang ngồi trong phòng làm việc.
“Đại hội cổ đông ở Hồng Kông hai ngày nữa, cậu quyết tâm không đi?”
“A,” Đường Thần Duệ đang ngồi ở quầy bar tự rót nước cho mình uống, ngậm một ngụm nước đá trong miệng, như đang ngẫm nghĩ điều gì. Vài giây sau khi nuốt xuống rồi lên tiếng, chủ ý đã quyết định: “Phái người phụ trách vốn qua đi, dù sao đại cục cũng đã định, không cần thiết phải có tôi ra mặt.”
“Loại mượn cớ này của cậu thật sự khiến cho tôi rất muốn đánh người đấy…” Hàn Thâm nghiến răng, bất đắc dĩ nói: “Sao cậu không thành thật thừa nhận rằng mình vì đàn bà chứ?” Tin chắc rằng vừa nãy lúc ở bên dưới, hình ảnh cậu ta ôm Hướng Vãn vào trong ngực đã bị đông đảo giới truyền thông quay chụp lại hết rồi.
Đường Thần Duệ khẽ cười, không nói gì thêm, cầm cốc nước đi tới, lúc bước ngang qua người Hàn Thâm liền giơ tay sờ soạng mặt anh ta, kéo dài giọng nói của mình: “Hàn Thâm, không nên ghen tị.”
Hàn trợ lý: “…”
“Hướng Vãn đâu?”
Đường Thần Duệ chỉ chỉ vào căn phòng nghỉ tư nhân sát vách: “Vừa mới ngủ rồi.”
Hàn Thâm nghĩ ngợi: “Cô ấy không sao chứ? Tôi chưa từng thấy bộ dạng cô ấy như vậy bao giờ.”
“Không biết.”
“Cậu không biết?”
“À, khóc rất ghê gớm,” Vẻ mặt Đường Thần Duệ rất lãnh đạm: “Không nói gì cả, thật vất vả mới dỗ được cô ấy ngủ.”
Hàn Thâm giật mình, khẽ nhỏ giọng hỏi: “Cái gì cô ấy cũng không cho cậu biết, cậu còn có thể trấn định được như vậy à?”
Đường Thần Duệ ngồi xuống, giương mắt lên nhìn, có chút nghiền ngẫm mở miệng: “Cô ấy không nói, tôi sẽ không đi kiểm tra sao.”
Hàn Thâm sửng sốt: “Cậu cũng có thể kiểm tra được?”
“Dùng đầu óc thôi,” Đường Thần Duệ nhếch môi nói một câu: “Ít nhất tôi biết được, cô ấy mới từ bệnh viện trở về, mùi formalin trên người nặng như vậy, kiểm tra qua các bệnh viện một chút chẳng phải sẽ biết sao.”
“A…”
Hàn Thâm hậu tri hậu giác gật gật đầu, bất thình lình thấy Đường Thần Duệ mở máy tính xách tay bên cạnh ra, vào chỗ người sử dụng, dùng một phần mềm gì đó lấy được mật mã QQ của Hướng Vãn, sau đó liền đăng nhập, avatar của Giản Tiệp ngay lập tức xuất hiện, Đường Thần Duệ kích đúp chuột một chút, đã nhìn thấy một hàng chữ đập vào mắt mình.
‘Hướng Vãn cậu không sao chứ? Anh trai cậu tìm được Hướng Tình rồi sao? Lúc tớ đến bệnh viện sao không nhìn thấy cậu? Cậu cãi nhau với anh trai mình à? Sắc mặt anh ấy trông cũng không tốt, gọi di động cũng không thấy cậu nhận…’
Đường Thần Duệ nhìn hàng chữ kia, không nhanh không chậm uống một ngụm nước, gõ gõ mặt bàn.
“Nhìn thấy chưa?” Đường Thần Duệ cười nhẹ: “Tôi đã nói rồi, khóc lợi hại được như thế, ngoại trừ Tịch Hướng Hoàn ra không kẻ nào có bản lĩnh như vậy được.”
Hàn Thâm trừng mắt nhìn anh, ngẩn ngơ không nói nên lời, cảm thấy người đàn ông trước mắt mình đây quả thực là một kẻ đáng sợ.
“Cậu trông vậy mà cũng đi lấy trộm mật mã tài khoản của Hướng Vãn?!”
Đường Thần Duệ sặc. Trợ lý của anh quả nhiên là một phần tử trí thức có cảnh giới đạo đức quá cao, việc đầu tiên quan tâm đến lại là cái loại chuyện như vậy.
“Không phải lấy trộm, là trong máy tính này có phần mềm tương quan mà thôi, trong máy vi tính của công ty cũng có.”
Cổ họng Hàn Thâm lập tức tuôn ra một ngụm máu tươi: “Trong máy vi tính của tôi cậu cũng cài?!”
“A,” Đường Thần Duệ thẳng thắn nói: “Cài đặt toàn bộ.”
Hàn trợ lý phun tiếp một ngụm máu tươi khác: “Đường Thần Duệ, cậu…!”
“Yên tâm…Tôi đối với thông tin cá nhân của cậu không có hứng thú,” Đường Thần Duệ khẽ cười, nhàn nhã mở miệng: “Ngay cả một người bạn gái cũng không có, cuối tuần nào thư từ riêng tư cũng viết cho cha mẹ mình, chơi game trong máy tính cũng chỉ biết đánh bài brit, tôi đối với việc kiểm tra thông tin cá nhân của cậu có hứng thú không nhiều…”
Hàn trợ lý: “…”
(Momo: *lau mồ hôi* Đó gọi là không nhiều -_-|||, không phải cảnh giới đạo đức của Hàn đại ca cao, là cảnh giới đạo đức của anh Đường quá kém thì có *khinh bỉ*)
Đường Thần Duệ gập màn hình laptop lại, đứng dậy lên tiếng.
“Điều tra một chút về cái cô Tịch Hướng Tình này, còn có chuyện của cha Hướng Vãn nữa.”
Hàn Thâm cúi đầu, hỏi: “…Trước đây không phải cậu luôn lười nhúng tay vào chuyện của Tịch gia sao? Như thế nào giờ lại đột nhiên cảm thấy hứng thú thế?”
“Lý do à, đương nhiên cũng có…” Đường Thần Duệ cầm cốc nước lên uống một ngụm, khẽ mỉm cười: “…Dáng vẻ khóc lóc của cô ấy, tôi không muốn thấy thêm lần nữa.”
…
Hướng Vãn mệt mỏi, cả buổi chiều ngủ một giấc thật sâu, lúc tỉnh lại thì sắc trời đã tối đen toàn bộ, bên trong phòng nghỉ cá nhân có ánh sáng của một chiếc đèn màu cam.
“Đã tỉnh rồi hả?”
“…”
Vừa nhấc mắt liền nhìn thấy Đường Thần Duệ đang ngồi ở một bên, cầm trong tay bút máy và văn kiện, chú thích vài điều gì đấy. Trông thấy Hướng Vãn tỉnh, anh liền bỏ công việc trong tay xuống, đi tới ngồi bên cạnh giường, sờ vào mặt cô.
“Trước ăn một chút gì đã, được không? Anh gọi người mua cơm tối mang lên, anh nghĩ chắc buổi trưa em cũng chưa ăn cơm, như vậy không tốt lắm.”
Cô không để ý tới lời anh nói, bất chợt nắm lấy tay áo sơ mi của anh.
“Hôm nay em đánh, đánh người…”
“Dùng cái gì đánh?”
“Tay phải đánh…”
“Đáng chết…”
Hướng Vãn cúi đầu, chuẩn bị nhận giáo huấn. Mặc kệ là chuyện gì, đánh người một cái tát là không đúng, giống như có một câu nói thế này, cùng là phụ nữ tội gì khó xử nhau[1]…
Đường Thần Duệ bỗng nhiên nắm lấy tay phải của cô, nhíu mày nói: “Anh đã nói rồi, bảo sao lòng bàn tay hồng hồng như thế, đánh có đau không?”
“…”
Hướng Vãn 囧.
“Là em đánh người khác! Bị đánh đau là người khác…”
Đường Thần Duệ ‘ừ’ một tiếng, bình tĩnh tự nhiên nói: “Lực tác dụng là tương hỗ. Cô ta bị thương em cũng đau, anh chỉ quan tâm em thế nào, người khác có đau hay không liên quan gì tới anh.”
Hướng Vãn càng 囧 囧 hơn, có chỗ dựa bên cạnh quả nhiên là một loại cảm giác khác hẳn với bình thường! Không thể không nói, cô vừa nghe thế đã rất không phúc hậu mà thoải mái trong lòng…Thật sự trong nháy mắt đã được chữa khỏi mà… = =
Hướng Vãn rời giường rửa mặt, Đường Thần Duệ đem cơm tối bưng vào phòng nghỉ. Hướng Vãn vốn không muốn ăn gì, nhưng dưới sự dụ dỗ kiên trì của Đường Thần Duệ rốt cuộc vẫn cảm thấy đói bụng, cầm pizza lên cắn mấy cái, lại uống thêm một cốc sữa.
Đường Thần Duệ ăn xong cơm tối, chỉ ở bên cạnh cô. Nghĩ đến dáng vẻ không khống chế được hôm nay của mình, Hướng Vãn đột nhiên cảm thấy thật ngại ngùng.
“Vì sao anh không hỏi em đã xảy ra chuyện gì…”
“Chuyện không vui, hỏi em làm cái gì, ngồi tán gẫu để mở cửa tâm hồn là được rồi.”
“Uh…”
Trong lòng cô bỗng dưng an tĩnh lại. Anh không hề bức bách, cho cô có đủ không gian cá nhân của mình.
Ánh mắt Hướng Vãn thoáng nhìn, thấy Đường Thần Duệ đang chống cằm dùng dĩa chọc chọc một ít dưa chua trên bàn ăn, trông rất là hứng thú.
“Anh thích ăn cái này sao?”
“Không hẳn, chẳng qua lúc trước em có làm món dưa chua ở nhà, mùi vị cũng không tệ.”
Hướng Vãn thiếu chút nữa thì sặc sữa.
“Anh nếm thử cái món em làm kia rồi??!”
“À, thấy trong tủ lạnh có, ăn mấy lần, rất ngon.”
Hướng Vãn lại 囧: lúc trước cô vẫn tưởng là do con thỏ trong nhà ăn vụng mất…cho nên còn nắm hai cái tai dài của nó mà cảm thán nhiều lần ‘Tên nhãi nhà mi kỹ thuật mở tủ lạnh càng ngày càng thuần thục rồi nhỉ?’…
Bây giờ nghĩ lại, khi đó con thỏ nhỏ cứ đạp đạp hai cái chân ngắn muốn cắn mình, thì ra là bởi vì bị oan uổng à…về nhà nhớ phải xin lỗi nó mới được…
Đường Thần Duệ ngồi bên rất hăng hái hỏi: “Vẫn quên hỏi em, cái món đó làm như thế nào vậy?”
Hướng Vãn cùng đường rồi.
Cô thực sự không dám kỹ càng tỉ mỉ nói cho anh biết, món dưa chua mà Đường tổng đã ăn kia thật ra chính là hàng giảm giá ba tiền một cân mua ngoài chợ. Hôm đó cô đi qua chợ mua thức ăn thấy trước cửa một quán bán rau treo cái biển ‘Bán cải trắng kiếm tiền mai táng cha’, trong lúc nhất thời nổi tính giang hồ nhi nữ rút đao tương trợ, hào hùng xông tới, một hơi mua tận hai mươi lăm cân liền, về đến nhà chỉ riêng công đoạn lột bỏ những lá thối rữa đã mất hết ba tiếng đồng hồ rồi.
Từ khi cô đến nhà anh sống, Đường Thần Duệ mua gì cho cô ăn cũng đều thuộc loại hàng hóa xa xỉ; vì thế bạn học Tiểu Tịch suy nghĩ một hồi, để báo đáp lại, thân thể Đường tổng quý báu như thế, cô làm sao dám cho anh ăn cái loại cải trắng lá thối gần hết này chứ…
Chỉ có thể cúi đầu hàm hồ nói một câu: “Cái đó, rất rẻ, không đắt, không đắt chút nào…”
…
Hai người cứ trò chuyện như vậy được một lúc, Hướng Vãn không hề phát hiện ra, dưới sự dẫn dắt của Đường Thần Duệ, tâm tình cô một lần nữa lại trở nên tốt hơn rất nhiều. Đường Thần Duệ đối với chuyện buổi trưa cô đột nhiên thất thanh khóc rống lên một chữ cũng không nhắc đến, giống như hoàn toàn không biết gì, Hướng Vãn không nói, anh sẽ không hỏi. Thế nên cuộc sống sau này khi thời gian trôi qua, Tịch Hướng Vãn nhớ lại chuyện năm ấy, mới hiểu được thái độ của anh lúc đó nguyên lai chính là dung túng.
Đang ăn cơm, di động của Đường Thần Duệ bỗng nhiên vang lên, anh nhìn màn hình, không do dự lâu lắm, nhận điện.
“…Phải, cô ấy ở chỗ của tôi…Được, tôi sẽ chuyển lời cho cô ấy…Không cần khách khí.”
Hướng Vãn vùi đầu ăn cơm, chỉ nghe thấy tiếng nói bình tĩnh của Đường Thần Duệ cất lên.
“Tịch Hướng Hoàn và em gái của anh ta đang ở dưới lầu, bọn họ muốn gặp em,” Anh khẽ mỉm cười: “Không ngờ lại có thể gọi điện được tới số di động cá nhân của anh, có thể thấy họ thực sự đã hạ quyết tâm muốn gặp em đấy.”
Bằng không, Tịch Hướng Hoàn cùng anh, cho tới bây giờ đều như ranh giới Sở-Hán, không ai vượt qua.
Trong lòng Hướng Vãn chấn động.
Cô rất mâu thuẫn, không biết nên dùng vẻ mặt như thế nào để đối diện với hai người dưới lầu kia. Nếu như đây là phim truyền hình thì tốt rồi, cô sẽ có thể lấy tư thái người bị hại tiến đến, hung tợn hận thù bọn họ một phen. Thế nhưng đây là cuộc sống thực, cô không được, cô làm không được, cô sẽ không bao giờ hận thù họ được.
“Em…”
“Còn nữa,” Đường Thần Duệ không hề dao động nói cho cô biết, không chút nào giấu giếm: “Bọn họ đã ở phía dưới đợi em hai tiếng đồng hồ rồi.”
Hướng Vãn giật mình.
Mặc dù trong một khoảnh khắc kia cô đã rất muốn đen tối gọi điện cho hai người dưới lầu cất tiếng cười to rằng: ‘Nói cho các người biết! Bây giờ bà đây không như xưa nữa rồi! Bà đã có núi dựa! Các người muốn gặp bà đều phải hẹn trước đi thôi!’, nhưng loại suy nghĩ đùa giỡn đen tối nho nhỏ ấy chỉ chợt lóe lên trong đầu, phần còn lại nhiều hơn là lý trí.
Lý trí nói cho cô biết, tối hôm qua Tịch Hướng Hoàn vừa bị lấy đi một lượng máu lớn, Tịch Hướng Tình cũng vừa phải phẫu thuật, tuy không phải to tát gì nhưng chung quy vẫn là động dao kéo. Để hai người bệnh nhân như thế ở trong gió vì chờ cô mà lạnh đến run rẩy, hình như không phải là hành vi đúng đắn cần có của một thanh niên chí lớn thời nay thì phải…
Thế nhưng nói đi nói lại, chuyện này đối với Đường Thần Duệ cũng không được công bằng. Dù cho cô có vô tri đến mấy cũng biết rằng phòng làm việc của tổng giám đốc ngân hàng Đường Thịnh không phải là nơi muốn đến thì đến, muốn đi thì đi. Đối với hai người dưới lầu cần tuân thủ đạo đức, đối với Đường Thần Duệ lại càng cần tuân thủ đạo đức hơn. Bởi vì người đó, thương cô hơn so với bất kỳ người nào.
Hướng Vãn nghiến răng ken két, bất thình lình mọi người đều đổ đến chỗ mình thế này, nếu như đây là hài kịch không có ý nghĩa trí tuệ của Châu Tinh Trì thì nhất định tiếng lòng của cô sẽ được cụ thể hóa thành một lời kịch như sau: ‘Ta rất happy…thế nhưng cũng vô cùng mâu thuẫn…so tell me, ta nên làm thế nào bây giờ…’
Hướng Vãn cúi đầu ấp a ấp úng: “Mặc dù em không thích cô ấy cho lắm, nhưng em vẫn muốn gặp Hướng Tình, muốn biết lúc ấy giữa cô ta và cha đã xảy ra chuyện gì…Em muốn biết nhiều năm như vậy rốt cuộc cha đang ở đâu, đang làm cái gì. Hướng Tình là người bệnh cuối cùng của cha…”
Đường Thần Duệ gật đầu, không hề phản đối. Thật ra anh có thể nói cho cô biết rằng, nếu như cô mở miệng muốn nhờ anh giúp đỡ, anh nhất định sẽ điều tra ra được chuyện của cha cô năm xưa. Thế nhưng từ đầu đến cuối cô không hề cần đến năng lực của anh, vì vậy anh tôn trọng lựa chọn của cô, im lặng không nói gì.
Trong lúc Hướng Vãn vẫn còn đang do dự, Đường Thần Duệ đã đứng dậy cầm áo khoác mặc lên người cô, chạm vào mặt Hướng Vãn: “Buổi tối lạnh, mặc nhiều một chút, sau khi rời khỏi đây thì nhớ về nhà sớm.”
“…”
“Cô ngốc, không cần nhìn anh như vậy, không phải lần nào anh cũng có thể hào phóng thả người như vậy đâu.”
Mũi Hướng Vãn có điểm chua xót, lửa nóng trong lòng bốc lên hỗn loạn: “Đường Thần Duệ…”
Đường Thần Duệ nhẹ nhàng cười với cô: “Nếu những chuyện trong lòng em chỉ bọn họ mới có thể giải quyết, vậy thì em hãy đi đi. Giải quyết những tâm sự mà bản thân vẫn luôn lo lắng, về sau ở bên cạnh anh có thể an tâm hơn một chút, vậy thì anh cũng sẽ yên lòng.”
…
Cô đi rồi, trong phòng làm việc nháy mắt liền yên lặng.
Hàn Thâm đẩy cửa tiến vào, thấy Đường Thần Duệ đang đứng trước cửa sổ thủy tinh sát đất, hai tay đút trong túi quần, không có biểu cảm gì nhìn xuống dưới lầu, Hướng Vãn đang cùng hai người kia rời đi.
Hàn Thâm khẽ thở dài.
“Thần này.”
“Uh?”
“Mặc dù tôi không biết mắt nhìn phụ nữ của cậu là thế nào, nhưng nếu cậu đã thích cô ấy đến vậy, thỉnh thoảng trói chặt người mình yêu một chút cũng không tính là quá đáng.”
“A?” Đường Thần Duệ xoay người, ý cười tràn trong ánh mắt: “Dùng cái gì để thấy được?”
Hàn Thâm buông tay nói: “Vừa xuống tay đã vung ra hơn mười tỷ, tôi hiểu cậu mà, Đường Thần Duệ, cậu vốn không phải người hào phóng đến vậy.” Nếu như không phải đã thật sự động tâm động tình với cô, sống hay chết đâu cùng anh quan hệ.
Đường Thần Duệ khẽ cười, không hề đáp lại.
Hàn Thâm thành khẩn đề nghị: “Nếu đã vì cô ấy mà ngay cả Hồng Kông cũng không đi, sao cậu lại buông tay cô ấy như vậy, đáng lý nên thừa dịp lúc Hướng Vãn khổ sở, kéo cô ấy vào trong lòng mới đúng chứ…”
Đường Thần Duệ lập tức bật cười.
“Tôi kéo cô ấy vào trong lòng…?”
Âm cuối khẽ vút lên, lộ ra một chút mê hoặc.
Hàn Thâm hết chỗ nói nổi, vội vàng ho một tiếng, “Hình như là rất khó tưởng tượng thì phải…”
Cô nàng Tịch Hướng Vãn kia, trừ phi là chuyện mình không khống chế được, bằng không cho dù có 囧 đến mấy vẫn có thể khôi phục như bình thường.
Nhìn thế nào cũng không thấy giống kiểu nữ chính nhu nhược như chim nhỏ nép vào người.
Lại nói tiếp, Hàn Thâm cũng không hiểu được Đường Thần Duệ, bao nhiêu cô gái dịu dàng trước mắt mà cậu ta lại đi nhìn trúng một cô nàng 囧 như vậy.
“Thần à,” Hàn Thâm cảm khái: “Mắt nhìn phụ nữ của cậu, thật sự là rất không bình thường…”
Khóe môi Đường Thần Duệ khẽ nhếch.
“Dù sao cũng đã không bình thường rồi, không kém hôm nay là mấy,” Anh rũ mi mắt xuống, nhìn bóng dáng dưới lầu kia dần dần khuất xa, nhàn nhạt mở miệng: “Chuyện cảm tình này, vốn dĩ là dạy không được mà học cũng không xong, cần phải tự cô ấy yêu thương mới có thể hiểu rõ.”
“Tôi biết,” Hàn Thâm đứng phía sau nhìn anh: “Vì thế, tôi mới lo cho cậu.”
Chỉ có lúc thần tiên yêu con người, mới không giữ lại chút gì cho bản thân như thế, nhưng không có bất kỳ người phàm nào yêu thương được đến vậy. [2]
[1] Cùng là phụ nữ tội gì khó xử nhau: Nguyên văn câu này là nữ nhân tội gì làm khó xử nữ nhân.
[2] Đoạn cuối này tác giả chơi chữ thôi, Thần ở đây ý chỉ thần tiên, cũng là một chữ trong tên Đường Thần Duệ. Phía trên có hai đoạn Hàn Thâm gọi tên Đường Thần Duệ chỉ với một chữ ‘Thần’, ý chỉ thần tiên, vì anh ấy yêu theo cách của một thần tiên yêu con người nên mới có thể trao đi tất cả lòng mình mà không sợ tổn thương, không cần đáp lại.
/52
|