Phòng khách thoải mái xa hoa, tối đen u ám. Trên sàn nhà có một đôi tình nhân đang nằm. Nam trên, nữ dưới.
Gặp cảnh như vậy, chỉ cần là đàn ông đều sẽ nghĩ ngay trong đầu một câu: lúc này không làm thì còn đợi khi nào nữa?!
Huống chi là Đường Thần Duệ.
Đường Thần Duệ cho tới bây giờ đều là một kẻ vô cùng tùy hứng, thờ ơ, phương châm sống chỉ có duy nhất hai chữ “hứng thú”, thế nên bất cứ chuyện gì không có niềm vui và lạc thú của cuộc sống thì anh đều mặc kệ tất cả. Càng lớn lên, căn bệnh này càng thêm trầm trọng, chỉ thích ở một mình trong nhà, cho dù di động bị người trong công ty gọi tới liên hồi cũng đều làm như không thấy, chẳng thèm tiếp luôn.
Chỉ khổ mỗi Hàn trợ lý đáng thương, mỗi khi có hạng mục hoặc dự án nào khẩn cấp đều phải như lửa cháy đến mông mà chạy tới nhà tìm ông chủ, thi thoảng phiền não liền rống ầm lên với Đường Thần Duệ: “Cậu nghe kỹ cho tôi! Công việc là nhất, tán gái là nhì, Understand….?!”, rồi thường bị một câu hời hợt của Đường Thần Duệ: “Điên à, vì sao phải đem công sự đặt lên hàng đầu chứ?!” làm cho hộc máu chết ngay tại trận. Biến thái! Đường Thần Duệ là đồ biến thái! Ông đây làm việc cho một kẻ biến thái lâu như vậy!…
Như thế cũng đủ để thấy được, lúc Đường Thần Duệ làm việc, “thoải mái” là điều hết sức quan trọng.
Trong bóng tối, Tịch Hướng Vãn cố gắng đẩy lùi sự khiếp sợ lúc đầu, chậm rãi hồi hồn, có chút không xác định hỏi: “Đường, Đường Thần Duệ… ?”
Vẻ mặt giật mình của cô đã xuất hiện trong dự đoán của Đường Thần Duệ vô số lần, thế nên bây giờ thành công dọa được cô, bạn học Đường cảm thấy vô cùng thoải mái, đồng thời lại càng ác liệt muốn bắt nạt cô tiếp.
“Là anh, anh đã trở về…”
Anh nằm trên người cô, không làm tiếp động tác nào nữa nhưng ngón tay thon dài vẫn chậm rãi vuốt ve ở phần eo cô, mang theo điều ám chỉ nào đó.
“Hướng Vãn, em nói thử xem, vợ chồng nhà người ta xa nhau đã nửa tháng, đến lúc gặp lại vào ban đêm, bình thường sẽ làm gì đây…?”
Kì thực cẩn thận mà nghĩ, những lời nói này của Đường Thần Duệ hoàn toàn mang theo logic của cường đạo, bởi vì bọn họ đã là vợ chồng hợp pháp đâu ! Sao có thể dùng chuẩn mực của vợ chồng đến để làm việc được chứ ?!
Nhưng giờ khắc này, Tịch Hướng Vãn đã bị sự thật “Đường Thần Duệ trở về” làm cho mất đi sự điềm tĩnh vốn có mất rồi.
Thế nên Đường Thần Duệ vừa dứt lời, Hướng Vãn liền đen mặt.
Tục ngữ nói thật hay, đêm nguyệt hắc phong cao, thích hợp làm chuyện xấu.
Đường Thần Duệ cũng chẳng phải em gái nhỏ không hiểu sự đời, tại thời điểm như thế này lại thốt ra cái loại câu hỏi không chút lo lắng kia thì quả thật là bụng dạ khó lường.
Hướng Vãn kiên trì, cố hắng giọng nói: “Sao anh lại trở về sớm thế? Không phải là nói sẽ đi một tháng sao? Có đi Disney Land xem chuột Mickey không? Còn có…”
Cô còn chưa nói hết lời thì đã bị một tay của Đường Thần Duệ che kín môi lại.
Anh từ trên cao nhìn vào cô, đáy mắt mang theo tia nghiền ngẫm: “Ngoan, không nên tính toán nói lảng sang chuyện khác như thế!”
“…”
Mồ hôi trên trán Hướng Vãn lập tức tuôn rơi như thác nước Niagara*. Thật là đáng sợ, người đàn ông này rốt cuộc được làm từ thứ gì cơ chứ..
(*thác nước Niagara : Thác Thiên Đường, một trong 10 thác nước đẹp nhất thế giới. Cụ thể mọi người muốn hình dung nó ra sao thì hãy nhớ lại bộ phim hoạt hình nổi tiếng của hãng Disney có tên là Vút bay hay Up đó, cái thác mà hai ông cháu đi tìm chính là thác Niagara)
Hướng Vãn nhụt chí: “Cái chuyện kia, hôm nay không làm có được không… ?”
“Không được…” Đường Thần Duệ trả lời ngay, nửa điểm do dự cũng không có, anh khẽ mỉm cười, chậm rãi mở miệng: “Tính cách của con người anh em hẳn là cũng biết, một khi đã quyết định chuyện gì, muốn cự tuyệt sẽ là điều hết sức khó khăn mà!”
Ngữ khí chậm rãi, thậm chí còn ẩn giấu một nụ cười thản nhiên, nhưng thực chất lại cường ngạnh và vô cùng quyết liệt.
Hướng Vãn khẽ nức nở một tiếng trong lòng.
Sao cô lại có thể xui xẻo bị người đàn ông này quấn lấy cơ chứ…
Hướng Vãn vẫn còn đang tự bi ai cho bản thân, Đường Thần Duệ nằm trên đã sớm linh hoạt cởi bỏ áo ngủ trên người cô rồi.
Cô cảm thấy, Đường Thần Duệ đêm nay có chút không giống với trước kia.
Trước đây, mỗi khi Đường Thần Duệ muốn làm loại chuyện này rất ít khi biểu hiện ra tư thế quyết liệt kiểu “Hôm nay em nhất định phải làm cùng anh” như thế, thông thường anh sẽ từ từ nửa khiêu khích nửa cường ngạnh ôm cô lên giường, sau đó từng chút từng chút nhìn bộ dáng không thể chống cự của cô, ánh mắt anh mới dần dần sâu lại, rồi cười nhàn nhã, im lặng cúi người xuống. Một giây trước vẫn còn là trêu chọc và thoải mái, một giây sau chính là cướp đoạt bằng tình dục.
Nhưng mà hôm nay anh lại…
Hướng Vãn hơi nhíu mày, cảm thấy ngón tay của anh đang nắm lấy hông của mình nâng lên. Từng động tác của anh đều luôn kịch liệt như thế, cô thậm chí còn từng nghi ngờ thắt lưng của mình sẽ bị bẻ gãy mất.
Cho tới nay mọi người đều cảm thấy người đàn ông này đối nhân xử thế lạnh lùng, luôn đứng với tư thái từ trên cao nhìn xuống chỗ kẻ khác, giấu giếm tâm tư khiến đối phương không sao nhìn thấy lòng của mình, nhưng thật không ngờ, một khi anh ta buông lỏng bản thân thì sẽ trở nên…kịch liệt như thế.
Kỳ thật, kiểm sát trưởng Tịch luôn kinh hãi cho rằng, người này hoàn toàn là một kẻ ăn hoài không biết no ấy. = =!
Đều nói đánh nhau cũng giống như yêu đương, Tịch Hướng Vãn cô ba ngày một trận đánh nhỏ, năm ngày một trận đánh lớn, thật ra hiệu quả cũng đều như việc cuối tuần làm chuyện đó hai lần mà thôi, các hoóc-môn trong người quanh năm đều được bảo trì ở mức độ tốt, cơ thể được điều hòa tốt đến độ không tìm ra được chút vấn đề nào.
Nhưng mà bạn học Thần của chúng ta lại là kẻ đã bị đói khát quá lâu rồi.
Làm một người đàn ông ưa thích sự đầu tư và phiêu lưu, Đường Thần Duệ là kẻ hoàn toàn chỉ sử dụng đầu óc để kiếm cơm, thủ đoạn và tâm cơ đùa giỡn mới chính là tiền vốn để sinh tồn, còn phòng họp và bàn đàm phán chính là chiến trường nơi anh đứng, những chuyện đánh nhau linh tinh kia căn bản không liên quan gì hết. Thế nên, nhu cầu sinh lý đương nhiên phải dựa vào chuyện đó để giải quyết rồi.
(Momo : Chỗ này hơi khó hiểu, ai không hiểu thì tớ giải thích. Tác giả đang so sánh việc vận động bằng đánh nhau và vận động trên…, đều có tác dụng với cơ thể. Như chị Hướng Vãn thì dùng việc đánh nhau để rèn luyện, nhưng anh Thần là người làm ăn, không đánh nhau bao giờ nên muốn rèn luyện đương nhiên phải dùng đến chuyện… mà thôi. Đến chết với anh này =_=|||)
Vốn dĩ, lấy thân phận, bối cảnh và điều kiện của Đường Thần Duệ, muốn tìm phụ nữ còn không đơn giản hay sao? Anh độc thân từ trước đến giờ cũng chưa từng vì loại chuyện như thế mà phiền não! Thế nhưng anh chàng Đường Thần Duệ này khổ nỗi lại mắc phải căn bệnh của thiếu gia, từ nhỏ đã nghiện sạch sẽ kinh khủng, đến lúc có vị hôn thê thì càng nghiêm trọng hơn, một mực không thèm nhìn những người phụ nữ khác. Thế nên, anh đi công tác mười lăm ngày, đồng thời cũng cấm dục luôn mười lăm ngày.
Hơn nữa, Đường Thần Duệ vốn là người quen thói tùy tâm sở dục, ở một góc độ nào đó trong tình cảm tôn thờ tín điều:”Tình yêu không phải cứ làm là có được, nhưng nếu không làm thì tuyệt đối không có tình yêu”, thế nên tâm tình vừa xác định liền càng làm không chút kiêng nể gì.
Trong bóng tối, Tịch Hướng Vãn nhịn không được cắn chặt môi, mỗi lần khẩn trương cô đều làm hành động như vậy.
“Đừng cắn mình, ” Đường Thần Duệ kéo cằm của cô xuống, nghiêng người hôn lên môi cô: “Anh không muốn làm em đau đâu… “
Nhưng không ngờ, anh vừa mới nói xong câu đó, cô đã buồn bực hừ ngay một tiếng.
Đường Thần Duệ lập tức dừng lại tất cả động tác của mình.
Anh nghe được, thanh âm vừa rồi của cô hoàn toàn không phải vì đang chìm đắm trong tình dục mà không kiềm chế nổi, đó là thanh âm đau đớn thực sự.
Đường Thần Duệ trầm lòng, nghĩ: cô sẽ không phải bị…
Anh bỗng nhiên đứng dậy đi mở đèn của phòng khách. Chiếc đèn treo tường bằng thủy tinh sáng rực lên, chiếu xuống rõ ràng những vết bầm xanh xanh tím tím trên người cô, tuy ban nãy được ẩn giấu trong bóng đêm bí mật nhưng giờ đã hoàn toàn bị bại lộ dưới ánh sáng của đèn.
Hướng Vãn ngồi dậy, ôm đầu, cố gắng tìm cách kiếm cớ: “Ừm, cái này là do em không cẩn thận đụng phải… “
Sắc mặt Đường Thần Duệ lập tức trầm xuống.
Hướng Vãn rụt cổ lại: “… Không phải đụng.”
Đường Thần Duệ nhìn cô chăm chú hồi lâu, không nói thêm gì liền cúi người ôm ngang lấy thân thể cô, đặt lên ghế sopha trong phòng khách.
“Vừa nãy vì sao không nói?”
Anh hung dữ như thế, cô nào dám nói chứ…
Hướng Vãn rất nhụt chí.
Cô đối với những chuyện tài chính doanh nghiệp gì đó đều dốt đặc cán mai, cho nên đối với tính chất công việc của Đường Thần Duệ hoàn toàn không có bất kỳ hiểu biết nào, chỉ biết là đôi lúc anh ở nhà sẽ mở máy tính xách tay lên, xem một cái biểu đồ gì đấy, vì vậy hình tượng của Đường Thần Duệ trong lòng Tịch Hướng Vãn tổng thể mà nói chính là “Một kẻ thích đầu tư cổ phiếu”.
Cho nên hiện tại, Hướng Vãn đang vô cùng buồn bực: cô đường đường là một kiểm sát trưởng thế này mà lại phải sợ một kẻ thích đầu tư cổ phiếu, chẳng phải đã mất hết cả hình tượng rồi còn gì!
Đường Thần Duệ lại hỏi tiếp, giọng nói nghe không có chút tình cảm nào: “Những vết thương này vì sao lại có?”
Tịch Hướng Vãn lập tức ở trong bụng sắp xếp lại từ ngữ.
Cô sẽ nói với anh như thế này, bây giờ là thời đại đổi mới, hưởng ứng lệnh triệu tập của trung ương, ba giới công-kiểm-pháp đều cần phải liên hợp lại tích cực chuẩn bị cho Expo[1], đảm bảo cho nhân dân có được một cuộc sống tốt đẹp, hài hòa, mọi người đều hạnh phúc. Bởi vì, an ninh có tốt thì cuộc sống mới càng tốt hơn~~
Soạn tốt bản nháp xong, Hướng Vãn liền diễn tập trong bụng vài lần để khi nói ra có thể đánh động lòng người !
“Expo…”
Cô vừa mới mở miệng đã nghe thấy giọng nói của Đường Thần Duệ bất chợt vang lên.
“Dám dùng Expo để mượn cớ, anh hiện tại liền làm em.”
Hướng Vãn lập tức ngậm miệng lại, cố gắng đem câu”better city, better life” đã đưa đến bên môi nuốt vào trong bụng.
Gặp cảnh như vậy, chỉ cần là đàn ông đều sẽ nghĩ ngay trong đầu một câu: lúc này không làm thì còn đợi khi nào nữa?!
Huống chi là Đường Thần Duệ.
Đường Thần Duệ cho tới bây giờ đều là một kẻ vô cùng tùy hứng, thờ ơ, phương châm sống chỉ có duy nhất hai chữ “hứng thú”, thế nên bất cứ chuyện gì không có niềm vui và lạc thú của cuộc sống thì anh đều mặc kệ tất cả. Càng lớn lên, căn bệnh này càng thêm trầm trọng, chỉ thích ở một mình trong nhà, cho dù di động bị người trong công ty gọi tới liên hồi cũng đều làm như không thấy, chẳng thèm tiếp luôn.
Chỉ khổ mỗi Hàn trợ lý đáng thương, mỗi khi có hạng mục hoặc dự án nào khẩn cấp đều phải như lửa cháy đến mông mà chạy tới nhà tìm ông chủ, thi thoảng phiền não liền rống ầm lên với Đường Thần Duệ: “Cậu nghe kỹ cho tôi! Công việc là nhất, tán gái là nhì, Understand….?!”, rồi thường bị một câu hời hợt của Đường Thần Duệ: “Điên à, vì sao phải đem công sự đặt lên hàng đầu chứ?!” làm cho hộc máu chết ngay tại trận. Biến thái! Đường Thần Duệ là đồ biến thái! Ông đây làm việc cho một kẻ biến thái lâu như vậy!…
Như thế cũng đủ để thấy được, lúc Đường Thần Duệ làm việc, “thoải mái” là điều hết sức quan trọng.
Trong bóng tối, Tịch Hướng Vãn cố gắng đẩy lùi sự khiếp sợ lúc đầu, chậm rãi hồi hồn, có chút không xác định hỏi: “Đường, Đường Thần Duệ… ?”
Vẻ mặt giật mình của cô đã xuất hiện trong dự đoán của Đường Thần Duệ vô số lần, thế nên bây giờ thành công dọa được cô, bạn học Đường cảm thấy vô cùng thoải mái, đồng thời lại càng ác liệt muốn bắt nạt cô tiếp.
“Là anh, anh đã trở về…”
Anh nằm trên người cô, không làm tiếp động tác nào nữa nhưng ngón tay thon dài vẫn chậm rãi vuốt ve ở phần eo cô, mang theo điều ám chỉ nào đó.
“Hướng Vãn, em nói thử xem, vợ chồng nhà người ta xa nhau đã nửa tháng, đến lúc gặp lại vào ban đêm, bình thường sẽ làm gì đây…?”
Kì thực cẩn thận mà nghĩ, những lời nói này của Đường Thần Duệ hoàn toàn mang theo logic của cường đạo, bởi vì bọn họ đã là vợ chồng hợp pháp đâu ! Sao có thể dùng chuẩn mực của vợ chồng đến để làm việc được chứ ?!
Nhưng giờ khắc này, Tịch Hướng Vãn đã bị sự thật “Đường Thần Duệ trở về” làm cho mất đi sự điềm tĩnh vốn có mất rồi.
Thế nên Đường Thần Duệ vừa dứt lời, Hướng Vãn liền đen mặt.
Tục ngữ nói thật hay, đêm nguyệt hắc phong cao, thích hợp làm chuyện xấu.
Đường Thần Duệ cũng chẳng phải em gái nhỏ không hiểu sự đời, tại thời điểm như thế này lại thốt ra cái loại câu hỏi không chút lo lắng kia thì quả thật là bụng dạ khó lường.
Hướng Vãn kiên trì, cố hắng giọng nói: “Sao anh lại trở về sớm thế? Không phải là nói sẽ đi một tháng sao? Có đi Disney Land xem chuột Mickey không? Còn có…”
Cô còn chưa nói hết lời thì đã bị một tay của Đường Thần Duệ che kín môi lại.
Anh từ trên cao nhìn vào cô, đáy mắt mang theo tia nghiền ngẫm: “Ngoan, không nên tính toán nói lảng sang chuyện khác như thế!”
“…”
Mồ hôi trên trán Hướng Vãn lập tức tuôn rơi như thác nước Niagara*. Thật là đáng sợ, người đàn ông này rốt cuộc được làm từ thứ gì cơ chứ..
(*thác nước Niagara : Thác Thiên Đường, một trong 10 thác nước đẹp nhất thế giới. Cụ thể mọi người muốn hình dung nó ra sao thì hãy nhớ lại bộ phim hoạt hình nổi tiếng của hãng Disney có tên là Vút bay hay Up đó, cái thác mà hai ông cháu đi tìm chính là thác Niagara)
Hướng Vãn nhụt chí: “Cái chuyện kia, hôm nay không làm có được không… ?”
“Không được…” Đường Thần Duệ trả lời ngay, nửa điểm do dự cũng không có, anh khẽ mỉm cười, chậm rãi mở miệng: “Tính cách của con người anh em hẳn là cũng biết, một khi đã quyết định chuyện gì, muốn cự tuyệt sẽ là điều hết sức khó khăn mà!”
Ngữ khí chậm rãi, thậm chí còn ẩn giấu một nụ cười thản nhiên, nhưng thực chất lại cường ngạnh và vô cùng quyết liệt.
Hướng Vãn khẽ nức nở một tiếng trong lòng.
Sao cô lại có thể xui xẻo bị người đàn ông này quấn lấy cơ chứ…
Hướng Vãn vẫn còn đang tự bi ai cho bản thân, Đường Thần Duệ nằm trên đã sớm linh hoạt cởi bỏ áo ngủ trên người cô rồi.
Cô cảm thấy, Đường Thần Duệ đêm nay có chút không giống với trước kia.
Trước đây, mỗi khi Đường Thần Duệ muốn làm loại chuyện này rất ít khi biểu hiện ra tư thế quyết liệt kiểu “Hôm nay em nhất định phải làm cùng anh” như thế, thông thường anh sẽ từ từ nửa khiêu khích nửa cường ngạnh ôm cô lên giường, sau đó từng chút từng chút nhìn bộ dáng không thể chống cự của cô, ánh mắt anh mới dần dần sâu lại, rồi cười nhàn nhã, im lặng cúi người xuống. Một giây trước vẫn còn là trêu chọc và thoải mái, một giây sau chính là cướp đoạt bằng tình dục.
Nhưng mà hôm nay anh lại…
Hướng Vãn hơi nhíu mày, cảm thấy ngón tay của anh đang nắm lấy hông của mình nâng lên. Từng động tác của anh đều luôn kịch liệt như thế, cô thậm chí còn từng nghi ngờ thắt lưng của mình sẽ bị bẻ gãy mất.
Cho tới nay mọi người đều cảm thấy người đàn ông này đối nhân xử thế lạnh lùng, luôn đứng với tư thái từ trên cao nhìn xuống chỗ kẻ khác, giấu giếm tâm tư khiến đối phương không sao nhìn thấy lòng của mình, nhưng thật không ngờ, một khi anh ta buông lỏng bản thân thì sẽ trở nên…kịch liệt như thế.
Kỳ thật, kiểm sát trưởng Tịch luôn kinh hãi cho rằng, người này hoàn toàn là một kẻ ăn hoài không biết no ấy. = =!
Đều nói đánh nhau cũng giống như yêu đương, Tịch Hướng Vãn cô ba ngày một trận đánh nhỏ, năm ngày một trận đánh lớn, thật ra hiệu quả cũng đều như việc cuối tuần làm chuyện đó hai lần mà thôi, các hoóc-môn trong người quanh năm đều được bảo trì ở mức độ tốt, cơ thể được điều hòa tốt đến độ không tìm ra được chút vấn đề nào.
Nhưng mà bạn học Thần của chúng ta lại là kẻ đã bị đói khát quá lâu rồi.
Làm một người đàn ông ưa thích sự đầu tư và phiêu lưu, Đường Thần Duệ là kẻ hoàn toàn chỉ sử dụng đầu óc để kiếm cơm, thủ đoạn và tâm cơ đùa giỡn mới chính là tiền vốn để sinh tồn, còn phòng họp và bàn đàm phán chính là chiến trường nơi anh đứng, những chuyện đánh nhau linh tinh kia căn bản không liên quan gì hết. Thế nên, nhu cầu sinh lý đương nhiên phải dựa vào chuyện đó để giải quyết rồi.
(Momo : Chỗ này hơi khó hiểu, ai không hiểu thì tớ giải thích. Tác giả đang so sánh việc vận động bằng đánh nhau và vận động trên…, đều có tác dụng với cơ thể. Như chị Hướng Vãn thì dùng việc đánh nhau để rèn luyện, nhưng anh Thần là người làm ăn, không đánh nhau bao giờ nên muốn rèn luyện đương nhiên phải dùng đến chuyện… mà thôi. Đến chết với anh này =_=|||)
Vốn dĩ, lấy thân phận, bối cảnh và điều kiện của Đường Thần Duệ, muốn tìm phụ nữ còn không đơn giản hay sao? Anh độc thân từ trước đến giờ cũng chưa từng vì loại chuyện như thế mà phiền não! Thế nhưng anh chàng Đường Thần Duệ này khổ nỗi lại mắc phải căn bệnh của thiếu gia, từ nhỏ đã nghiện sạch sẽ kinh khủng, đến lúc có vị hôn thê thì càng nghiêm trọng hơn, một mực không thèm nhìn những người phụ nữ khác. Thế nên, anh đi công tác mười lăm ngày, đồng thời cũng cấm dục luôn mười lăm ngày.
Hơn nữa, Đường Thần Duệ vốn là người quen thói tùy tâm sở dục, ở một góc độ nào đó trong tình cảm tôn thờ tín điều:”Tình yêu không phải cứ làm là có được, nhưng nếu không làm thì tuyệt đối không có tình yêu”, thế nên tâm tình vừa xác định liền càng làm không chút kiêng nể gì.
Trong bóng tối, Tịch Hướng Vãn nhịn không được cắn chặt môi, mỗi lần khẩn trương cô đều làm hành động như vậy.
“Đừng cắn mình, ” Đường Thần Duệ kéo cằm của cô xuống, nghiêng người hôn lên môi cô: “Anh không muốn làm em đau đâu… “
Nhưng không ngờ, anh vừa mới nói xong câu đó, cô đã buồn bực hừ ngay một tiếng.
Đường Thần Duệ lập tức dừng lại tất cả động tác của mình.
Anh nghe được, thanh âm vừa rồi của cô hoàn toàn không phải vì đang chìm đắm trong tình dục mà không kiềm chế nổi, đó là thanh âm đau đớn thực sự.
Đường Thần Duệ trầm lòng, nghĩ: cô sẽ không phải bị…
Anh bỗng nhiên đứng dậy đi mở đèn của phòng khách. Chiếc đèn treo tường bằng thủy tinh sáng rực lên, chiếu xuống rõ ràng những vết bầm xanh xanh tím tím trên người cô, tuy ban nãy được ẩn giấu trong bóng đêm bí mật nhưng giờ đã hoàn toàn bị bại lộ dưới ánh sáng của đèn.
Hướng Vãn ngồi dậy, ôm đầu, cố gắng tìm cách kiếm cớ: “Ừm, cái này là do em không cẩn thận đụng phải… “
Sắc mặt Đường Thần Duệ lập tức trầm xuống.
Hướng Vãn rụt cổ lại: “… Không phải đụng.”
Đường Thần Duệ nhìn cô chăm chú hồi lâu, không nói thêm gì liền cúi người ôm ngang lấy thân thể cô, đặt lên ghế sopha trong phòng khách.
“Vừa nãy vì sao không nói?”
Anh hung dữ như thế, cô nào dám nói chứ…
Hướng Vãn rất nhụt chí.
Cô đối với những chuyện tài chính doanh nghiệp gì đó đều dốt đặc cán mai, cho nên đối với tính chất công việc của Đường Thần Duệ hoàn toàn không có bất kỳ hiểu biết nào, chỉ biết là đôi lúc anh ở nhà sẽ mở máy tính xách tay lên, xem một cái biểu đồ gì đấy, vì vậy hình tượng của Đường Thần Duệ trong lòng Tịch Hướng Vãn tổng thể mà nói chính là “Một kẻ thích đầu tư cổ phiếu”.
Cho nên hiện tại, Hướng Vãn đang vô cùng buồn bực: cô đường đường là một kiểm sát trưởng thế này mà lại phải sợ một kẻ thích đầu tư cổ phiếu, chẳng phải đã mất hết cả hình tượng rồi còn gì!
Đường Thần Duệ lại hỏi tiếp, giọng nói nghe không có chút tình cảm nào: “Những vết thương này vì sao lại có?”
Tịch Hướng Vãn lập tức ở trong bụng sắp xếp lại từ ngữ.
Cô sẽ nói với anh như thế này, bây giờ là thời đại đổi mới, hưởng ứng lệnh triệu tập của trung ương, ba giới công-kiểm-pháp đều cần phải liên hợp lại tích cực chuẩn bị cho Expo[1], đảm bảo cho nhân dân có được một cuộc sống tốt đẹp, hài hòa, mọi người đều hạnh phúc. Bởi vì, an ninh có tốt thì cuộc sống mới càng tốt hơn~~
Soạn tốt bản nháp xong, Hướng Vãn liền diễn tập trong bụng vài lần để khi nói ra có thể đánh động lòng người !
“Expo…”
Cô vừa mới mở miệng đã nghe thấy giọng nói của Đường Thần Duệ bất chợt vang lên.
“Dám dùng Expo để mượn cớ, anh hiện tại liền làm em.”
Hướng Vãn lập tức ngậm miệng lại, cố gắng đem câu”better city, better life” đã đưa đến bên môi nuốt vào trong bụng.
/52
|