Đường Thần Duệ đứng trước sofa, từ trên cao nhìn chằm chằm xuống cô gái ở phía dưới.
Con người Đường Thần Duệ mặc dù bình thường luôn có bộ dáng nhàn nhã rong chơi nhưng cũng phải hiểu rằng, bạn học Thần của chúng ta tuổi còn trẻ đã nắm trong tay một ngân hàng đầu tư với hơn mười vạn công nhân tinh anh như thế, loại khí chất không giận mà uy hiển nhiên đã thấm sâu vào tận xương tủy rồi, thế nên cho dù trên mặt vẫn là cái vẻ không âm không dương song vẫn đủ để trấn áp những cơn sóng to gió lớn.
Tịch Hướng Vãn và bạn thỏ trắng đang im lặng ngồi trên sô pha.
Bạn thỏ nhỏ bé rất có linh tính, đã nhạy cảm thấy ngay được quanh người Đường Thần Duệ lúc này đang tỏa ra hơi thở đầy bất lương nên ngoan ngoãn ngồi im trên sô pha không hề nhúc nhích. Hướng Vãn mặc dù đoán không ra tâm tư của Đường Thần Duệ nhưng cũng rất nhanh trí hiểu rằng, nghe bạn thỏ thì sẽ không sai, thế là cũng nhảy vào ngồi im không nhúc nhích trên ghế.
Cho nên, ở trước mặt Đường Thần Duệ đang vô cùng cường hãn, một người một thỏ trên sô pha đều im thin thít, không dám hé răng, cố gắng tránh né những áp lực vô hình….
Quả nhiên, Đường Thần Duệ nhìn cô một hồi, không nói thêm gì nữa, xoay người chuẩn bị rời đi.
Hướng Vãn liền vội vàng đứng lên.
Đường Thần Duệ hơi nghiêng người, mắt lạnh đảo qua. “Ngồi xuống.”
Hướng Vãn lập tức lại ngồi xuống.
Đường Thần Duệ đi vào phòng ngủ, một phút đồng hồ sau anh đi ra, trong tay cầm theo một hòm thuốc.
Đi tới trước mặt cô, Đường Thần Duệ cau mày nói: “Cởi quần áo ra!”
“… A?”
“Có cởi hay không?”
Hướng Vãn tuy rằng sợ anh nhưng cũng chưa sợ đến mức “nói cởi áo liền lập tức cởi”, cố cong môi trừng mắt nhìn anh, nhất định không làm.
Đường Thần Duệ nhìn cô một cái, đặt hòm thuốc xuống rồi đột ngột cúi người, vươn tay muốn cởi cúc áo ở cổ của cô.
“Này –!” Phản xạ có điều kiện, cô lập tức bắt lấy tay anh, dùng ánh mắt kháng nghị.
Đường Thần Duệ cũng không buông tay, giọng nói đều đều nghe không ra chút tình cảm nào: “Cởi quần áo ra, bôi thuốc.”
Thì ra là anh có ý này…Cô còn tưởng rằng anh muốn cùng mình làm cái kia cái kia chứ…
Đương nhiên, cho dù cô có ngốc đến mấy cũng biết rằng vào lúc này ngàn vạn lần không nên nói những câu kiểu như “Cám ơn anh, sao em có thể không biết xấu hổ làm phiền đến anh được chứ~”. Khi vừa mới đính hôn, Tịch Hướng Vãn đã từng phạm phải sai lầm như thế một lần, lúc Đường Thần Duệ đưa quà cho cô, kẻ ở giai cấp vô sản như Tịch Hướng Vãn lập tức ngạc nhiên, không nghĩ ngợi nhiều liền ra vẻ thánh mẫu, liên tục xua tay nói: “Cám ơn anh, em không thể nhận cái này được!”, chọc cho Đường Thần Duệ không nói hai lời lập tức dạy dỗ cô suốt cả một đêm. Sau cùng, Hướng Vãn đời này kiếp này sẽ mãi nhớ kĩ lời anh nói khi ấy—
“Anh không thích phụ nữ có lòng tham không đáy…” Giọng nói của anh lúc này hết sức ôn nhu, nhưng mà nháy mắt đã lộ rõ bản chất: “…Tuy nhiên, anh đã tặng đi thứ gì, cũng tuyệt không cho phép người khác nói không cần.”
…
Đắc tội Đường Thần Duệ quả nhiên là chuyện đáng sợ nhất trên đời này.
Những lời này đã từng có hai người đứng ở lập trường bạn bè mà nhắc nhở cô, một người là Hàn Thâm, một người là Đường Dịch.
Đường Thần Duệ có một loại khí chất âm hiểm mỹ lệ, cả người anh ta, mỗi một câu nói, mỗi một động tác đều nhìn như nhàn nhã, thờ ơ, tưởng chừng như không có mục đích nào nhưng kì thực là đang từng bước tính toán để kẻ khác không sao đoán ra được tâm tư của mình. Đối phó với một người đàn ông như vậy, phương pháp an toàn nhất không thể nghi ngờ chỉ có trầm mặc.
Thất bại chính là mẹ của thành công[1]
Nghĩ thế, Hướng Vãn liền gãi đầu, lập tức tự mình động thủ cởi cúc áo ra.
…
Đồng hồ trên tường tích tắc yên lặng, thời gian từng giây từng phút trôi vào trong quá khứ.
Có đôi lúc, Đường Thần Duệ sẽ đột nhiên trở nên lịch sự vô cùng, như lúc bây giờ vậy, tuyệt đối sẽ không xuất hiện cái loại chuyện “Bôi thuốc được một nửa bỗng nhiên nhào tới lăn lộn trên giường.”
Hướng Vãn chăm chú nhìn gương mặt gần trong gang tấc của anh, từng đường cong rõ ràng, cả người sạch sẽ nhìn không ra một tia bụi bặm, còn tỏa ra một loại khí chất hơi lạnh lùng. Cô nhịn không được âm thầm cảm thán trong lòng: xem ra đàn ông con trai quả nhiên cần phải nuôi dưỡng trong một hoàn cảnh tốt đẹp ngay từ bé thì mới có thể lộ ra loại thần thái ưu nhã từ trong xương như vậy được.
Theo lý thuyết thì, làm được phân nửa bỗng nhiên bị ép dừng lại, là đàn ông ai cũng đều nổi bão, thế nhưng anh lại một chút phản ứng cũng không có, bộ dáng vẫn ưu nhàn nhìn không ra đến tột cùng là đang vui vẻ hay tức giận.
Hướng Vãn nhịn không được, quyết định hướng tổ chức dựa dẫm một chút.
“Thật ra trên thực tế cái loại chuyện đánh đấm này em cũng rất không thích…” Ừm, đầu tiên cần phải thẳng thắn thành khẩn thể hiện thái độ nhận sai của mình. Nội dung không quan trọng, mấu chốt chính là thái độ!
Quả nhiên, Đường Thần Duệ nhàn nhạt phụ họa một câu: “Ừm… ?”
Tiếng Hán của nước ta chính là rộng lớn sâu xa ở chỗ này đây.
Chỉ đơn giản là một trợ từ nho nhỏ mà đã có thể biểu đạt ra được đủ loại ý tứ bất đồng rồi, là hỏi lại, nghi vấn, hùa theo, cũng có khi là cảm thán hoặc mang ý chờ đợi, hứng thú, vân vân.
Anh vừa có phản ứng, tinh thần Hướng Vãn liền thư giãn, không còn cho rằng anh đang tức giận nữa.
Vừa thả lỏng người, cô liền nhịn không được trơn tru nói tiếp: “Anh đã từng nhìn thấy một trận ẩu đả nào trên thực tế chưa? Chỉ cần nhìn thấy một lần anh liền có thể biết ngay chuyện trong tiểu thuyết toàn là gạt người, đánh đấm trong hiện thực hỗn loạn hơn nhiều, hết sức không hợp với khiếu thẩm mỹ của em.”
Đường Thần Duệ tùy ý mà hỏi tiếp: “Vậy khiếu thẩm mỹ của em là…?”
“Hiệp nữ giang hồ! Nhân mã hai bên gặp mặt, rồi sau đó ôm quyền nói rằng: ‘Đại hiệp, xin mời!’”
Đường Thần Duệ khẽ mỉm cười, buông tay: “Thế nên, ý của em là, thật ra em đánh người vẫn còn rất oan ức?”
“Đương nhiên…” Hướng Vãn rốt cuộc tỉnh ra, đầu lưỡi bỗng nhiên rụt lại: “… Không phải.”
Thu hồi nét tươi cười, Đường Thần Duệ nhướn mày, mặt không biểu cảm liếc cô một cái.
Ánh mắt của anh thật ra cũng chẳng phải là “lạnh lùng”, “tàn khốc” gì, trên thực tế cái nhìn đó chỉ giống như không mang theo chút tình cảm nào mà thôi, nhưng chỉ cần anh chậm rãi liếc mắt một cái, Hướng Vãn liền lập tức rụt đầu lại.
“Chuyện này…Em có thể giải thích.” Hướng Vãn nuốt nước miếng, những lời này cô đã sớm muốn kể khổ với anh từ lâu. “Mỗi người đều có một cách giải tỏa áp lực khác nhau, những lúc anh gặp phải áp lực đều thích ngủ, còn em thì những lúc có áp lực liền hay…” Hướng Vãn ngậm miệng lại, biểu tình trên mặt tràn ngập năm chữ: ngứa tay, muốn đánh người.
“…”
Anh lớn từng này cũng chưa từng thấy qua người con gái nào thẳng thắn lại thành khẩn như cô cả, ánh mắt Đường Thần Duệ lúc này nhìn Tịch Hướng Vãn quả thực giống như đang nhìn một loài động vật hiếm có vậy.
Nhưng mà dù sao những lời cô nói cũng đều là sự thật, lúc đưa ra đề nghị đính hôn anh cũng đã biết cô là kiểu người thế nào rồi, coi trọng một cô gái như thế thật ra vấn đề không phải từ cô, mà là ánh mắt của anh có vấn đề mới đúng.
Nghĩ đến đây, động tác bôi thuốc của Đường Thần Duệ dần chậm lại, giọng nói cũng có điểm hòa hoãn hơn.
“Công việc gặp phải áp lực sao?”
Hướng Vãn chíp chíp oa oa “Ừ” một tiếng, cũng không nói gì thêm.
Thấy vẻ ủ rũ của cô, Đường Thần Duệ liền dừng tay lại, ba giây sau lập tức hiểu rõ ngay mọi chuyện.
“… Đêm nay lại phải viết một bản kiểm điểm ba nghìn chữ nữa sao?”
“…”
Hướng Vãn vội vàng ngẩng đầu lên: “Làm sao anh biết???”
Đường Thần Duệ hờ hững đáp lại: “Bởi vì anh sẽ dùng đầu óc…”
Hướng Vãn đen mặt.
Cái gì là sẽ dùng đầu óc? Là bởi vì những người lãnh đạo đều giống nhau, khi ngược đãi cấp dưới thì hay có phương thức tự hỏi như vậy à?
Giống như lần đầu tiên khi anh thấy cô cắn bút máy, ôm đầu đau khổ viết bản kiểm điểm ấy, anh bưng cốc nước đứng ngay bên cạnh, nhàn nhã nhìn cô khổ sở một hồi, chờ cô viết xong thì anh cũng uống nước xong, chậm rãi cảm thán một câu: “Nếu như anh mà có một cấp dưới như vậy thì…” Nói được nửa chừng liền lắc đầu đầy tiếc hận, tự mình đi ra ngoài, lưu lại Hướng Vãn mặt mũi đang đen xì.
Cũng bởi vì thế nên Hướng Vãn rất để tâm đến việc cấp dưới của Đường Thần Duệ một khi làm sai việc thì sẽ có kết quả như thế nào. Cuối cùng, khi tận mắt nhìn thấy bộ dáng các vị quản lí cấp cao bị Đường Thần Duệ chỉnh đến tơi bời, Hướng Vãn chấn động trong lòng, chỉ có thể dùng một câu để khái quát tình trạng lúc ấy—
Các đồng chí, những phần tử trí thức mau đứng lên chống trả lại đám rác rưởi xấu xa kia đi…phải hoàn trả lại chúng gấp mười lần chứ!
Rất nhiều thời gian sau, Đường Thần Duệ sở dĩ có thể sớm dự liệu được và xử lí chu toàn những hậu quả nghiêm trọng do sai sót của cấp dưới ấy, hầu hết là vì anh đã quá giỏi giang trong việc đứng ở góc độ của đám rác rưởi để suy nghĩ cách giải quyết vấn đề.
Vì thế, hình tượng của Đường Thần Duệ ở trong lòng Tịch Hướng Vãn chỉ có thể dùng một câu để mô tả: đầu óc hạng nhất, nhân phẩm hạng ba.
Lúc Hướng Vãn vẫn còn đang len lén khinh bỉ nhân phẩm hạng ba của bạn học Thần thì bất chợt nghe anh lơ đãng hỏi một câu.
“Có muốn anh giúp em một tay hay không?”
Hướng Vãn ‘A?’ một tiếng: “Giúp cái gì cơ?”
Đường Thần Duệ lau rửa một vết thương trên bả vai của cô, cúi người, cầm bông thấm cồn xoa xoa nhằm tiêu độc, rồi chuẩn bị xử lí vết thương tiếp theo, nhân tiện đáp lại đầy tùy hứng: “Bản kiểm điểm ba nghìn chữ ấy.”
“…”
Tịch Hướng Vãn lúc này đang rơi vào trạng thái đấu tranh tư tưởng đầy ghê gớm!
Từ “giúp” theo như lời của Đường Thần Duệ, Hướng Vãn tự nhiên hiểu rõ anh đang có ý gì. Nhưng mà lòng tốt bất ngờ của anh lại khiến cho cô rơi vào hoàn cảnh hết sức mâu thuẫn, cô đường đường là một kiểm sát trưởng, viết có mỗi cái bản kiểm điểm mà cũng phải nhờ một người đàn ông giúp thì có phải là quá quắt lắm không…? Nhưng mà nếu như nói rằng “không cần”, anh chủ động mở lời như thế, chẳng hóa ra cô đang đẩy lợi ích đi à? Phóng viên Tô cũng từng nói rằng, có mỡ không bu vào tức là đồ đầu đất. Tịch Hướng Vãn bây giờ đang rất dao động…
Nghĩ đến đây, Hướng Vãn bỗng nhiên lại nhớ tới phóng viên Tô vĩ đại. Từng có một cơ hội khiến cô được quen biết với đồng chí Tô Tiểu Miêu, hai người hợp tác hành động, kết quả là cùng nhau kháng lệnh, đánh lộn ngay tại chỗ với người ta. Tiểu Miêu không biết đánh nhau nhưng đâm thọc kích động quần chúng lại rất rành, đánh được một nửa liền chạy ra ngoài tìm mấy người thôn dân to khỏe, xúi giục họ đấu tranh đến cùng cho chính nghĩa, sau đó lập tức dốc sức kéo Hướng Vãn ra bên ngoài, vừa kéo vừa nói: “Cô ngốc này, liều mạng như vậy để làm gì cơ chứ?”
Làm chuyện xấu thì sẽ có sự cảnh tỉnh bản thân khi làm việc xấu, trên đường về nhà, Hướng Vãn đã sớm nghĩ tới việc viết bản kiểm điểm rồi. Còn phóng viên Tô thì lại hết sức nhàn nhã, nằm ngay tại chỗ ăn ngon ngủ khỏe. Lúc xuống xe, Hướng Vãn tò mò không biết Tiểu Miêu định làm thế nào để chống lại sự tức giận của Đường Kính và cấp trên. Chỉ nghe thấy phóng viên Tô vĩ đại của chúng ta xông lên phía trước đánh đòn phủ đầu, gào to:
“Là bọn chúng ra tay trước! Thật là bọn chúng đánh em trước! Năm người liền xúm vào chỗ em! Một quyền cứ thế vung ra!”
Cảnh giới cao nhất của nói dối chính là ngay cả mình cũng phải tin tưởng không hề nghi ngờ, bạn Tô Tiểu Miêu vĩ đại kia hiển nhiên đã đạt tới cảnh giới ấy rồi. Trong giọng nói của cô có chút run run hỗn loạn, lại phẫn nộ, còn có một chút bất đắc dĩ khi bị ép phải động thủ nữa, tuồng kịch cứ thế sống động diễn ra, hơn nữa đặc tả còn y hệt như thật.
Nhớ đến việc xưa, nhất thời mọi chướng ngại tâm lý của Hướng Vãn đều hoàn toàn biến mất. Dựa vào đàn ông thì dựa vào đàn ông, rác rưởi thì rác rưởi, tốt xấu vẫn còn cô nàng Tô Tiểu Miêu cảnh giới đạo đức tồi tệ kia đứng dưới đệm lưng cho mình, sợ cái khỉ gì chứ?!
(Momo: Cái này đơn giản có thể hiểu là, xấu thì xấu, ít nhất trên đời vẫn còn kẻ xấu hơn mình=_=|||)
Hướng Vãn mặt dày mày dạn, cắn răng một cái, thốt ra: “Ừm, thế thì cảm ơn anh…”
Đường Thần Duệ tất nhiên không thể nghĩ tới việc cô đã phải trải qua hàng loạt hoạt động tâm lý phức tạp đến thế, anh chỉ “ừ” một tiếng, gọi điện thoại tới chỗ Hàn Thâm: “Vẫn quy định cũ, ba nghìn chữ, ngày mai giao cho tôi, chú ý phải viết cho nó chân thực tình cảm chút.”
Hướng Vãn chỉ nghe thấy thanh âm phẫn nộ và kích động của trợ lý Hàn từ đầu kia điện thoại vọng tới: “Đường Thần Duệ! Đây đã là cái thứ tám trong tháng này rồi!…”
Hướng Vãn càng cúi thấp đầu xuống.
Hàn trợ lý của chúng ta tuy rằng hết sức phẫn nộ nhưng vẫn có được cái đạo đức của người làm công tác văn hóa, sẽ không mắng chửi người, cho dù có mắng chửi thì cũng quanh đi quẩn lại chỉ có hai câu: “Đường Thần Duệ, cậu là đồ vô sỉ!”, “Đường Thần Duệ, cậu vô sỉ đến cực điểm!”. Đường Thần Duệ nghe xong một điểm áy náy cũng không có, xoay tay một cái liền cúp điện thoại.
Trong nháy mắt lúc này, từ đáy lòng Tịch Hướng Vãn cảm thấy hết sức xúc động và không biết xấu hổ nghĩ rằng: “Có một vị hôn phu như thế quả là tuyệt thật…”, trách không được nhiều kẻ muốn giả bộ nai tơ ngoan ngoãn để câu lấy ông chồng giàu có như vậy…
Thế là, cảm nhận được mùi vị thoải mái của việc làm vợ kẻ giàu có, kiểm sát trưởng Tịch lập tức dập tắt hết một chút lương tâm “nên tự viết bản kiểm điểm” của mình, nhanh chóng rơi xuống cảnh giới đạo đức của phóng viên Tô vĩ đại.
Con người Đường Thần Duệ mặc dù bình thường luôn có bộ dáng nhàn nhã rong chơi nhưng cũng phải hiểu rằng, bạn học Thần của chúng ta tuổi còn trẻ đã nắm trong tay một ngân hàng đầu tư với hơn mười vạn công nhân tinh anh như thế, loại khí chất không giận mà uy hiển nhiên đã thấm sâu vào tận xương tủy rồi, thế nên cho dù trên mặt vẫn là cái vẻ không âm không dương song vẫn đủ để trấn áp những cơn sóng to gió lớn.
Tịch Hướng Vãn và bạn thỏ trắng đang im lặng ngồi trên sô pha.
Bạn thỏ nhỏ bé rất có linh tính, đã nhạy cảm thấy ngay được quanh người Đường Thần Duệ lúc này đang tỏa ra hơi thở đầy bất lương nên ngoan ngoãn ngồi im trên sô pha không hề nhúc nhích. Hướng Vãn mặc dù đoán không ra tâm tư của Đường Thần Duệ nhưng cũng rất nhanh trí hiểu rằng, nghe bạn thỏ thì sẽ không sai, thế là cũng nhảy vào ngồi im không nhúc nhích trên ghế.
Cho nên, ở trước mặt Đường Thần Duệ đang vô cùng cường hãn, một người một thỏ trên sô pha đều im thin thít, không dám hé răng, cố gắng tránh né những áp lực vô hình….
Quả nhiên, Đường Thần Duệ nhìn cô một hồi, không nói thêm gì nữa, xoay người chuẩn bị rời đi.
Hướng Vãn liền vội vàng đứng lên.
Đường Thần Duệ hơi nghiêng người, mắt lạnh đảo qua. “Ngồi xuống.”
Hướng Vãn lập tức lại ngồi xuống.
Đường Thần Duệ đi vào phòng ngủ, một phút đồng hồ sau anh đi ra, trong tay cầm theo một hòm thuốc.
Đi tới trước mặt cô, Đường Thần Duệ cau mày nói: “Cởi quần áo ra!”
“… A?”
“Có cởi hay không?”
Hướng Vãn tuy rằng sợ anh nhưng cũng chưa sợ đến mức “nói cởi áo liền lập tức cởi”, cố cong môi trừng mắt nhìn anh, nhất định không làm.
Đường Thần Duệ nhìn cô một cái, đặt hòm thuốc xuống rồi đột ngột cúi người, vươn tay muốn cởi cúc áo ở cổ của cô.
“Này –!” Phản xạ có điều kiện, cô lập tức bắt lấy tay anh, dùng ánh mắt kháng nghị.
Đường Thần Duệ cũng không buông tay, giọng nói đều đều nghe không ra chút tình cảm nào: “Cởi quần áo ra, bôi thuốc.”
Thì ra là anh có ý này…Cô còn tưởng rằng anh muốn cùng mình làm cái kia cái kia chứ…
Đương nhiên, cho dù cô có ngốc đến mấy cũng biết rằng vào lúc này ngàn vạn lần không nên nói những câu kiểu như “Cám ơn anh, sao em có thể không biết xấu hổ làm phiền đến anh được chứ~”. Khi vừa mới đính hôn, Tịch Hướng Vãn đã từng phạm phải sai lầm như thế một lần, lúc Đường Thần Duệ đưa quà cho cô, kẻ ở giai cấp vô sản như Tịch Hướng Vãn lập tức ngạc nhiên, không nghĩ ngợi nhiều liền ra vẻ thánh mẫu, liên tục xua tay nói: “Cám ơn anh, em không thể nhận cái này được!”, chọc cho Đường Thần Duệ không nói hai lời lập tức dạy dỗ cô suốt cả một đêm. Sau cùng, Hướng Vãn đời này kiếp này sẽ mãi nhớ kĩ lời anh nói khi ấy—
“Anh không thích phụ nữ có lòng tham không đáy…” Giọng nói của anh lúc này hết sức ôn nhu, nhưng mà nháy mắt đã lộ rõ bản chất: “…Tuy nhiên, anh đã tặng đi thứ gì, cũng tuyệt không cho phép người khác nói không cần.”
…
Đắc tội Đường Thần Duệ quả nhiên là chuyện đáng sợ nhất trên đời này.
Những lời này đã từng có hai người đứng ở lập trường bạn bè mà nhắc nhở cô, một người là Hàn Thâm, một người là Đường Dịch.
Đường Thần Duệ có một loại khí chất âm hiểm mỹ lệ, cả người anh ta, mỗi một câu nói, mỗi một động tác đều nhìn như nhàn nhã, thờ ơ, tưởng chừng như không có mục đích nào nhưng kì thực là đang từng bước tính toán để kẻ khác không sao đoán ra được tâm tư của mình. Đối phó với một người đàn ông như vậy, phương pháp an toàn nhất không thể nghi ngờ chỉ có trầm mặc.
Thất bại chính là mẹ của thành công[1]
Nghĩ thế, Hướng Vãn liền gãi đầu, lập tức tự mình động thủ cởi cúc áo ra.
…
Đồng hồ trên tường tích tắc yên lặng, thời gian từng giây từng phút trôi vào trong quá khứ.
Có đôi lúc, Đường Thần Duệ sẽ đột nhiên trở nên lịch sự vô cùng, như lúc bây giờ vậy, tuyệt đối sẽ không xuất hiện cái loại chuyện “Bôi thuốc được một nửa bỗng nhiên nhào tới lăn lộn trên giường.”
Hướng Vãn chăm chú nhìn gương mặt gần trong gang tấc của anh, từng đường cong rõ ràng, cả người sạch sẽ nhìn không ra một tia bụi bặm, còn tỏa ra một loại khí chất hơi lạnh lùng. Cô nhịn không được âm thầm cảm thán trong lòng: xem ra đàn ông con trai quả nhiên cần phải nuôi dưỡng trong một hoàn cảnh tốt đẹp ngay từ bé thì mới có thể lộ ra loại thần thái ưu nhã từ trong xương như vậy được.
Theo lý thuyết thì, làm được phân nửa bỗng nhiên bị ép dừng lại, là đàn ông ai cũng đều nổi bão, thế nhưng anh lại một chút phản ứng cũng không có, bộ dáng vẫn ưu nhàn nhìn không ra đến tột cùng là đang vui vẻ hay tức giận.
Hướng Vãn nhịn không được, quyết định hướng tổ chức dựa dẫm một chút.
“Thật ra trên thực tế cái loại chuyện đánh đấm này em cũng rất không thích…” Ừm, đầu tiên cần phải thẳng thắn thành khẩn thể hiện thái độ nhận sai của mình. Nội dung không quan trọng, mấu chốt chính là thái độ!
Quả nhiên, Đường Thần Duệ nhàn nhạt phụ họa một câu: “Ừm… ?”
Tiếng Hán của nước ta chính là rộng lớn sâu xa ở chỗ này đây.
Chỉ đơn giản là một trợ từ nho nhỏ mà đã có thể biểu đạt ra được đủ loại ý tứ bất đồng rồi, là hỏi lại, nghi vấn, hùa theo, cũng có khi là cảm thán hoặc mang ý chờ đợi, hứng thú, vân vân.
Anh vừa có phản ứng, tinh thần Hướng Vãn liền thư giãn, không còn cho rằng anh đang tức giận nữa.
Vừa thả lỏng người, cô liền nhịn không được trơn tru nói tiếp: “Anh đã từng nhìn thấy một trận ẩu đả nào trên thực tế chưa? Chỉ cần nhìn thấy một lần anh liền có thể biết ngay chuyện trong tiểu thuyết toàn là gạt người, đánh đấm trong hiện thực hỗn loạn hơn nhiều, hết sức không hợp với khiếu thẩm mỹ của em.”
Đường Thần Duệ tùy ý mà hỏi tiếp: “Vậy khiếu thẩm mỹ của em là…?”
“Hiệp nữ giang hồ! Nhân mã hai bên gặp mặt, rồi sau đó ôm quyền nói rằng: ‘Đại hiệp, xin mời!’”
Đường Thần Duệ khẽ mỉm cười, buông tay: “Thế nên, ý của em là, thật ra em đánh người vẫn còn rất oan ức?”
“Đương nhiên…” Hướng Vãn rốt cuộc tỉnh ra, đầu lưỡi bỗng nhiên rụt lại: “… Không phải.”
Thu hồi nét tươi cười, Đường Thần Duệ nhướn mày, mặt không biểu cảm liếc cô một cái.
Ánh mắt của anh thật ra cũng chẳng phải là “lạnh lùng”, “tàn khốc” gì, trên thực tế cái nhìn đó chỉ giống như không mang theo chút tình cảm nào mà thôi, nhưng chỉ cần anh chậm rãi liếc mắt một cái, Hướng Vãn liền lập tức rụt đầu lại.
“Chuyện này…Em có thể giải thích.” Hướng Vãn nuốt nước miếng, những lời này cô đã sớm muốn kể khổ với anh từ lâu. “Mỗi người đều có một cách giải tỏa áp lực khác nhau, những lúc anh gặp phải áp lực đều thích ngủ, còn em thì những lúc có áp lực liền hay…” Hướng Vãn ngậm miệng lại, biểu tình trên mặt tràn ngập năm chữ: ngứa tay, muốn đánh người.
“…”
Anh lớn từng này cũng chưa từng thấy qua người con gái nào thẳng thắn lại thành khẩn như cô cả, ánh mắt Đường Thần Duệ lúc này nhìn Tịch Hướng Vãn quả thực giống như đang nhìn một loài động vật hiếm có vậy.
Nhưng mà dù sao những lời cô nói cũng đều là sự thật, lúc đưa ra đề nghị đính hôn anh cũng đã biết cô là kiểu người thế nào rồi, coi trọng một cô gái như thế thật ra vấn đề không phải từ cô, mà là ánh mắt của anh có vấn đề mới đúng.
Nghĩ đến đây, động tác bôi thuốc của Đường Thần Duệ dần chậm lại, giọng nói cũng có điểm hòa hoãn hơn.
“Công việc gặp phải áp lực sao?”
Hướng Vãn chíp chíp oa oa “Ừ” một tiếng, cũng không nói gì thêm.
Thấy vẻ ủ rũ của cô, Đường Thần Duệ liền dừng tay lại, ba giây sau lập tức hiểu rõ ngay mọi chuyện.
“… Đêm nay lại phải viết một bản kiểm điểm ba nghìn chữ nữa sao?”
“…”
Hướng Vãn vội vàng ngẩng đầu lên: “Làm sao anh biết???”
Đường Thần Duệ hờ hững đáp lại: “Bởi vì anh sẽ dùng đầu óc…”
Hướng Vãn đen mặt.
Cái gì là sẽ dùng đầu óc? Là bởi vì những người lãnh đạo đều giống nhau, khi ngược đãi cấp dưới thì hay có phương thức tự hỏi như vậy à?
Giống như lần đầu tiên khi anh thấy cô cắn bút máy, ôm đầu đau khổ viết bản kiểm điểm ấy, anh bưng cốc nước đứng ngay bên cạnh, nhàn nhã nhìn cô khổ sở một hồi, chờ cô viết xong thì anh cũng uống nước xong, chậm rãi cảm thán một câu: “Nếu như anh mà có một cấp dưới như vậy thì…” Nói được nửa chừng liền lắc đầu đầy tiếc hận, tự mình đi ra ngoài, lưu lại Hướng Vãn mặt mũi đang đen xì.
Cũng bởi vì thế nên Hướng Vãn rất để tâm đến việc cấp dưới của Đường Thần Duệ một khi làm sai việc thì sẽ có kết quả như thế nào. Cuối cùng, khi tận mắt nhìn thấy bộ dáng các vị quản lí cấp cao bị Đường Thần Duệ chỉnh đến tơi bời, Hướng Vãn chấn động trong lòng, chỉ có thể dùng một câu để khái quát tình trạng lúc ấy—
Các đồng chí, những phần tử trí thức mau đứng lên chống trả lại đám rác rưởi xấu xa kia đi…phải hoàn trả lại chúng gấp mười lần chứ!
Rất nhiều thời gian sau, Đường Thần Duệ sở dĩ có thể sớm dự liệu được và xử lí chu toàn những hậu quả nghiêm trọng do sai sót của cấp dưới ấy, hầu hết là vì anh đã quá giỏi giang trong việc đứng ở góc độ của đám rác rưởi để suy nghĩ cách giải quyết vấn đề.
Vì thế, hình tượng của Đường Thần Duệ ở trong lòng Tịch Hướng Vãn chỉ có thể dùng một câu để mô tả: đầu óc hạng nhất, nhân phẩm hạng ba.
Lúc Hướng Vãn vẫn còn đang len lén khinh bỉ nhân phẩm hạng ba của bạn học Thần thì bất chợt nghe anh lơ đãng hỏi một câu.
“Có muốn anh giúp em một tay hay không?”
Hướng Vãn ‘A?’ một tiếng: “Giúp cái gì cơ?”
Đường Thần Duệ lau rửa một vết thương trên bả vai của cô, cúi người, cầm bông thấm cồn xoa xoa nhằm tiêu độc, rồi chuẩn bị xử lí vết thương tiếp theo, nhân tiện đáp lại đầy tùy hứng: “Bản kiểm điểm ba nghìn chữ ấy.”
“…”
Tịch Hướng Vãn lúc này đang rơi vào trạng thái đấu tranh tư tưởng đầy ghê gớm!
Từ “giúp” theo như lời của Đường Thần Duệ, Hướng Vãn tự nhiên hiểu rõ anh đang có ý gì. Nhưng mà lòng tốt bất ngờ của anh lại khiến cho cô rơi vào hoàn cảnh hết sức mâu thuẫn, cô đường đường là một kiểm sát trưởng, viết có mỗi cái bản kiểm điểm mà cũng phải nhờ một người đàn ông giúp thì có phải là quá quắt lắm không…? Nhưng mà nếu như nói rằng “không cần”, anh chủ động mở lời như thế, chẳng hóa ra cô đang đẩy lợi ích đi à? Phóng viên Tô cũng từng nói rằng, có mỡ không bu vào tức là đồ đầu đất. Tịch Hướng Vãn bây giờ đang rất dao động…
Nghĩ đến đây, Hướng Vãn bỗng nhiên lại nhớ tới phóng viên Tô vĩ đại. Từng có một cơ hội khiến cô được quen biết với đồng chí Tô Tiểu Miêu, hai người hợp tác hành động, kết quả là cùng nhau kháng lệnh, đánh lộn ngay tại chỗ với người ta. Tiểu Miêu không biết đánh nhau nhưng đâm thọc kích động quần chúng lại rất rành, đánh được một nửa liền chạy ra ngoài tìm mấy người thôn dân to khỏe, xúi giục họ đấu tranh đến cùng cho chính nghĩa, sau đó lập tức dốc sức kéo Hướng Vãn ra bên ngoài, vừa kéo vừa nói: “Cô ngốc này, liều mạng như vậy để làm gì cơ chứ?”
Làm chuyện xấu thì sẽ có sự cảnh tỉnh bản thân khi làm việc xấu, trên đường về nhà, Hướng Vãn đã sớm nghĩ tới việc viết bản kiểm điểm rồi. Còn phóng viên Tô thì lại hết sức nhàn nhã, nằm ngay tại chỗ ăn ngon ngủ khỏe. Lúc xuống xe, Hướng Vãn tò mò không biết Tiểu Miêu định làm thế nào để chống lại sự tức giận của Đường Kính và cấp trên. Chỉ nghe thấy phóng viên Tô vĩ đại của chúng ta xông lên phía trước đánh đòn phủ đầu, gào to:
“Là bọn chúng ra tay trước! Thật là bọn chúng đánh em trước! Năm người liền xúm vào chỗ em! Một quyền cứ thế vung ra!”
Cảnh giới cao nhất của nói dối chính là ngay cả mình cũng phải tin tưởng không hề nghi ngờ, bạn Tô Tiểu Miêu vĩ đại kia hiển nhiên đã đạt tới cảnh giới ấy rồi. Trong giọng nói của cô có chút run run hỗn loạn, lại phẫn nộ, còn có một chút bất đắc dĩ khi bị ép phải động thủ nữa, tuồng kịch cứ thế sống động diễn ra, hơn nữa đặc tả còn y hệt như thật.
Nhớ đến việc xưa, nhất thời mọi chướng ngại tâm lý của Hướng Vãn đều hoàn toàn biến mất. Dựa vào đàn ông thì dựa vào đàn ông, rác rưởi thì rác rưởi, tốt xấu vẫn còn cô nàng Tô Tiểu Miêu cảnh giới đạo đức tồi tệ kia đứng dưới đệm lưng cho mình, sợ cái khỉ gì chứ?!
(Momo: Cái này đơn giản có thể hiểu là, xấu thì xấu, ít nhất trên đời vẫn còn kẻ xấu hơn mình=_=|||)
Hướng Vãn mặt dày mày dạn, cắn răng một cái, thốt ra: “Ừm, thế thì cảm ơn anh…”
Đường Thần Duệ tất nhiên không thể nghĩ tới việc cô đã phải trải qua hàng loạt hoạt động tâm lý phức tạp đến thế, anh chỉ “ừ” một tiếng, gọi điện thoại tới chỗ Hàn Thâm: “Vẫn quy định cũ, ba nghìn chữ, ngày mai giao cho tôi, chú ý phải viết cho nó chân thực tình cảm chút.”
Hướng Vãn chỉ nghe thấy thanh âm phẫn nộ và kích động của trợ lý Hàn từ đầu kia điện thoại vọng tới: “Đường Thần Duệ! Đây đã là cái thứ tám trong tháng này rồi!…”
Hướng Vãn càng cúi thấp đầu xuống.
Hàn trợ lý của chúng ta tuy rằng hết sức phẫn nộ nhưng vẫn có được cái đạo đức của người làm công tác văn hóa, sẽ không mắng chửi người, cho dù có mắng chửi thì cũng quanh đi quẩn lại chỉ có hai câu: “Đường Thần Duệ, cậu là đồ vô sỉ!”, “Đường Thần Duệ, cậu vô sỉ đến cực điểm!”. Đường Thần Duệ nghe xong một điểm áy náy cũng không có, xoay tay một cái liền cúp điện thoại.
Trong nháy mắt lúc này, từ đáy lòng Tịch Hướng Vãn cảm thấy hết sức xúc động và không biết xấu hổ nghĩ rằng: “Có một vị hôn phu như thế quả là tuyệt thật…”, trách không được nhiều kẻ muốn giả bộ nai tơ ngoan ngoãn để câu lấy ông chồng giàu có như vậy…
Thế là, cảm nhận được mùi vị thoải mái của việc làm vợ kẻ giàu có, kiểm sát trưởng Tịch lập tức dập tắt hết một chút lương tâm “nên tự viết bản kiểm điểm” của mình, nhanh chóng rơi xuống cảnh giới đạo đức của phóng viên Tô vĩ đại.
/52
|