Trời ngày càng tối dần. Bọn họ ngồi trên xe, nhìn đồng hồ lúc này đã mười hai giờ đêm.
Chính thức chỉ còn tám tiếng. Tiểu Nguyên dựa đầu vào cửa kính mệt mỏi. Nghĩ lại hồi bé, Bối An An đã bao lần cứu cô thoát chết. Cô bị bỏ rơi cũng chỉ có An An bên cạnh. Cô buồn cũng chỉ có An An cùng chia sẻ. Khi cô ốm, An An không ngần ngại chạy giữa trời mưa để mua cháo cho cô. Tiểu Nguyên bỗng không kìm nén được cảm xúc, khóc nấc lên.
Nhìn cô khóc, Nại Hà thật sự rất xót. Anh kéo đầu cô ngả vào vai mình, trong hoàn cảnh này anh không biết làm gì hơn. Lâm Hiểu Phong đằng trên khuôn mặt thất thần như kẻ mất hồn, mắt hướng về nơi xa xăm bên ngoài cửa kính, đến chớp cũng không một lần. Đây là lần đầu tiên hắn lo cho một cô gái đến quên ăn quên ngủ như vậy. Không khí chiếc xe ảm đạm và u sầu như chính những con người đang ngồi trên nó.
Khóc một hồi lâu, cô gạt nước mắt. Cô còn một sự trợ giúp nữa.
Tiểu Nguyên vẫn tựa đầu vào vai anh. Cô rút điện thoại ra, bấm một dãy số. Không sai, cô đang gọi cho người đó! Sự lựa chọn cuối cùng của cô. Đầu dây bên kia bắt máy, một giọng nam trầm ấm vang lên:
- Alo?
Tiểu Nguyên khóc thật to qua điện thoại. Cô khóc như chưa bao giờ được khóc vậy. Người con trai kia cũng không nói gì, chỉ im lặng lắng nghe Tiểu Nguyên. Một lúc sau, cô bắt đầu nói:
- Bạn em bị người ta bắt đi rồi..
Tiểu Nguyên kể đầu đuôi câu chuyện. Bên kia chỉ ậm ừ, không tranh cãi nói năng gì nhiều. Cúp máy, cô lại trở về tình trạng thất thần. Nại Hà vẫn ngồi bên cạnh. Anh rất thắc mắc khi thấy cô gọi cho chàng trai nào đó, nhưng trong hoàn cảnh này anh nhất định không nên hỏi.
HAI GIỜ SÁNG:
Những con người trên xe vẫn chưa ai có thể chợp mắt. Bỗng điện thoại của Nguyên Nguyên reo lên cuộc gọi đến, cô lập tức bắt máy:
- Alo?
- Ra rồi! Ở đường X, quận X, trong một nhà kho bỏ hoang gần khu rừng Y.
- Thực sự.. cảm ơn anh!
Đại thần ngồi ngay cạnh không giấu nổi sự tò mò. Sau khi nghe thấy địa chỉ, anh bảo Lâm Hiểu Phong ra ghế sau rồi lên lái xe. Tiểu Nguyên ngồi ghế phụ chỉ đường. Chiếc xe đi trong đêm tối, tới khu rừng Y, nơi đường vô cùng ngoằn nghèo khó đi.
Đi qua một con đường dài, Nại Hà thấy cuối đường có những con vật lạ. Anh không thấy hết thân xác chúng, chỉ thấy ánh mắt dữ tợn sáng lên trong đêm đen lạnh lẽo. Anh nhìn sang Nguyên Nguyên, cô cũng đang nheo mắt theo dõi con vật lạ kia. Quái? Có thể là gì được? Anh đi đến gần hơn, rọi đèn xe vào bọn chúng. Chó sói! Anh hoảng hồn đánh lái, vòng xe lại. Lũ sói đằng sau đuổi theo tấn công. Một con nhảy lên xe anh, gầm rú. Anh hét lớn:
- Lâm Hiểu Phong! Lấy thanh sắt tôi để dưới chân cậu đánh con sói đi!
Ban nãy trước khi bắt đầu rời khỏi Hàn Lâm Viên, Nại Hà đã xin chị KA một thanh sắt và một khẩu súng. Trong trường hợp này chắc chắn chưa thể dùng súng. Anh giấu súng mà chị KA đưa trong người, nhất định không cho cô nhìn thấy. Lâm Hiểu Phong lấy ra thanh sắt, hắn kéo cửa kính xuống, quật thật mạnh vào người con sói. Con sói bị đánh một cái đau điếng liền nhảy khỏi chiếc xe. Anh thở phào nhẹ nhõm, nhưng nhớ ra phải đi đường vòng sẽ rất lâu, anh lại ngán ngẩm. Tiểu Nguyên nói:
- Rẽ vào đây, ở đây có một đường thông. Chạy thẳng là ra khu rừng.
Anh đi theo lời Nguyên Nguyên, lòng đang thắc mắc tại sao cô biết rõ đến vậy? Mới đầu gặp cô, anh nghĩ cô chỉ là một cô gái đơn thuần nhút nhát. Nhưng càng tiếp xúc với cô nhiều, Nại Hà càng cảm thấy cô thú vị.
Anh chạy thẳng con đường, thấy phía trước có một chút ánh sáng, anh mừng rỡ. Nhìn đồng hồ đã ba rưỡi sáng, anh tăng tốc. Bên trong khu rừng không biết còn những gì đang chờ bọn họ.
Nại Hà dừng xe. Nhìn khu rừng hoang vu trước mắt, cô nuốt nước bọt một cái rồi hùng dũng xông vào. Anh lấy hai cái đèn pin trong cốp xe, đưa cho Lâm Hiểu Phong một cái, một cái anh cầm. Tiểu Nguyên đi sát anh, anh sẽ soi đường cho cô. Bọn họ tìm “ nhà kho bỏ hoang “ mà người đó nói với cô. Tiểu Nguyên đưa mắt nhìn xung quanh, phía trước có một căn nhà to, chắc chắn là nhà kho rồi. Cô toan chạy tới thì bị anh kéo tay lại. Anh đi chậm, rồi dừng hẳn. Lâm Hiểu Phong cũng dừng lại theo anh. Anh rút ra từ trong túi áo một chiếc khăn tay rồi thả xuống đất. “ Bộp “. Âm thanh anh nghe thấy không ngoài dự đoán của anh. Khăn tay của anh rơi xuống một chiếc bẫy hàm cá mập. Anh bước qua một chiếc bẫy, rồi khéo léo đi qua cả đoạn đường. Lâm Hiểu Phong và cô theo sự chỉ dẫn của cô cũng qua đường bình an. Cô tự hỏi anh có thể đề phòng cao đến vậy hay sao?
Người bắt cóc An An đã được anh đánh giá là thủ đoạn khôn lường. Hồi còn bé, ba hay cho anh đi tập “ huấn luyện sinh tồn “, khi ấy những cái bẫy tinh vi anh đều vượt qua. Bẫy hàm cá mập này có là gì đối với anh đâu? Anh nhếch mép, xem ra Bối An An em dâu anh đã đụng phải một người nham hiểm.
Chính thức chỉ còn tám tiếng. Tiểu Nguyên dựa đầu vào cửa kính mệt mỏi. Nghĩ lại hồi bé, Bối An An đã bao lần cứu cô thoát chết. Cô bị bỏ rơi cũng chỉ có An An bên cạnh. Cô buồn cũng chỉ có An An cùng chia sẻ. Khi cô ốm, An An không ngần ngại chạy giữa trời mưa để mua cháo cho cô. Tiểu Nguyên bỗng không kìm nén được cảm xúc, khóc nấc lên.
Nhìn cô khóc, Nại Hà thật sự rất xót. Anh kéo đầu cô ngả vào vai mình, trong hoàn cảnh này anh không biết làm gì hơn. Lâm Hiểu Phong đằng trên khuôn mặt thất thần như kẻ mất hồn, mắt hướng về nơi xa xăm bên ngoài cửa kính, đến chớp cũng không một lần. Đây là lần đầu tiên hắn lo cho một cô gái đến quên ăn quên ngủ như vậy. Không khí chiếc xe ảm đạm và u sầu như chính những con người đang ngồi trên nó.
Khóc một hồi lâu, cô gạt nước mắt. Cô còn một sự trợ giúp nữa.
Tiểu Nguyên vẫn tựa đầu vào vai anh. Cô rút điện thoại ra, bấm một dãy số. Không sai, cô đang gọi cho người đó! Sự lựa chọn cuối cùng của cô. Đầu dây bên kia bắt máy, một giọng nam trầm ấm vang lên:
- Alo?
Tiểu Nguyên khóc thật to qua điện thoại. Cô khóc như chưa bao giờ được khóc vậy. Người con trai kia cũng không nói gì, chỉ im lặng lắng nghe Tiểu Nguyên. Một lúc sau, cô bắt đầu nói:
- Bạn em bị người ta bắt đi rồi..
Tiểu Nguyên kể đầu đuôi câu chuyện. Bên kia chỉ ậm ừ, không tranh cãi nói năng gì nhiều. Cúp máy, cô lại trở về tình trạng thất thần. Nại Hà vẫn ngồi bên cạnh. Anh rất thắc mắc khi thấy cô gọi cho chàng trai nào đó, nhưng trong hoàn cảnh này anh nhất định không nên hỏi.
HAI GIỜ SÁNG:
Những con người trên xe vẫn chưa ai có thể chợp mắt. Bỗng điện thoại của Nguyên Nguyên reo lên cuộc gọi đến, cô lập tức bắt máy:
- Alo?
- Ra rồi! Ở đường X, quận X, trong một nhà kho bỏ hoang gần khu rừng Y.
- Thực sự.. cảm ơn anh!
Đại thần ngồi ngay cạnh không giấu nổi sự tò mò. Sau khi nghe thấy địa chỉ, anh bảo Lâm Hiểu Phong ra ghế sau rồi lên lái xe. Tiểu Nguyên ngồi ghế phụ chỉ đường. Chiếc xe đi trong đêm tối, tới khu rừng Y, nơi đường vô cùng ngoằn nghèo khó đi.
Đi qua một con đường dài, Nại Hà thấy cuối đường có những con vật lạ. Anh không thấy hết thân xác chúng, chỉ thấy ánh mắt dữ tợn sáng lên trong đêm đen lạnh lẽo. Anh nhìn sang Nguyên Nguyên, cô cũng đang nheo mắt theo dõi con vật lạ kia. Quái? Có thể là gì được? Anh đi đến gần hơn, rọi đèn xe vào bọn chúng. Chó sói! Anh hoảng hồn đánh lái, vòng xe lại. Lũ sói đằng sau đuổi theo tấn công. Một con nhảy lên xe anh, gầm rú. Anh hét lớn:
- Lâm Hiểu Phong! Lấy thanh sắt tôi để dưới chân cậu đánh con sói đi!
Ban nãy trước khi bắt đầu rời khỏi Hàn Lâm Viên, Nại Hà đã xin chị KA một thanh sắt và một khẩu súng. Trong trường hợp này chắc chắn chưa thể dùng súng. Anh giấu súng mà chị KA đưa trong người, nhất định không cho cô nhìn thấy. Lâm Hiểu Phong lấy ra thanh sắt, hắn kéo cửa kính xuống, quật thật mạnh vào người con sói. Con sói bị đánh một cái đau điếng liền nhảy khỏi chiếc xe. Anh thở phào nhẹ nhõm, nhưng nhớ ra phải đi đường vòng sẽ rất lâu, anh lại ngán ngẩm. Tiểu Nguyên nói:
- Rẽ vào đây, ở đây có một đường thông. Chạy thẳng là ra khu rừng.
Anh đi theo lời Nguyên Nguyên, lòng đang thắc mắc tại sao cô biết rõ đến vậy? Mới đầu gặp cô, anh nghĩ cô chỉ là một cô gái đơn thuần nhút nhát. Nhưng càng tiếp xúc với cô nhiều, Nại Hà càng cảm thấy cô thú vị.
Anh chạy thẳng con đường, thấy phía trước có một chút ánh sáng, anh mừng rỡ. Nhìn đồng hồ đã ba rưỡi sáng, anh tăng tốc. Bên trong khu rừng không biết còn những gì đang chờ bọn họ.
Nại Hà dừng xe. Nhìn khu rừng hoang vu trước mắt, cô nuốt nước bọt một cái rồi hùng dũng xông vào. Anh lấy hai cái đèn pin trong cốp xe, đưa cho Lâm Hiểu Phong một cái, một cái anh cầm. Tiểu Nguyên đi sát anh, anh sẽ soi đường cho cô. Bọn họ tìm “ nhà kho bỏ hoang “ mà người đó nói với cô. Tiểu Nguyên đưa mắt nhìn xung quanh, phía trước có một căn nhà to, chắc chắn là nhà kho rồi. Cô toan chạy tới thì bị anh kéo tay lại. Anh đi chậm, rồi dừng hẳn. Lâm Hiểu Phong cũng dừng lại theo anh. Anh rút ra từ trong túi áo một chiếc khăn tay rồi thả xuống đất. “ Bộp “. Âm thanh anh nghe thấy không ngoài dự đoán của anh. Khăn tay của anh rơi xuống một chiếc bẫy hàm cá mập. Anh bước qua một chiếc bẫy, rồi khéo léo đi qua cả đoạn đường. Lâm Hiểu Phong và cô theo sự chỉ dẫn của cô cũng qua đường bình an. Cô tự hỏi anh có thể đề phòng cao đến vậy hay sao?
Người bắt cóc An An đã được anh đánh giá là thủ đoạn khôn lường. Hồi còn bé, ba hay cho anh đi tập “ huấn luyện sinh tồn “, khi ấy những cái bẫy tinh vi anh đều vượt qua. Bẫy hàm cá mập này có là gì đối với anh đâu? Anh nhếch mép, xem ra Bối An An em dâu anh đã đụng phải một người nham hiểm.
/35
|