Bọn họ dừng chân ở cửa nhà kho. Anh xem xét một lúc rồi đẩy Tiểu Nguyên ra đằng sau đứng cạnh Lâm Hiểu Phong, cô gái nhỏ này đối với anh rất cần phải bảo vệ. Anh mở cửa. Mấy chục tên bặm trợn xông tới tấn công anh. Với phản ứng nhanh, anh lập tức bật lại. Lâm Hiểu Phong cũng cùng anh đánh. Thấy một kẻ đánh lén sau lưng Lâm Hiểu Phong, cô nhảy lên, đạp một cái vào người hắn ta rồi lùi lại như không có chuyện gì xảy ra. Lâm Hiểu Phong nhìn cô, nháy mắt một cái. Hắn ta hiểu ý cô. Nguyên Nguyên không muốn để anh biết việc cô giỏi đánh đấm, như thế sẽ rất mất hình tượng.
Thoáng chốc, mấy chục tên cao to đã ngã gục dưới tay hai chàng trai. Lâm Hiểu Phong lại lui xuống đứng với cô, để anh dẫn đầu. Bỗng một giọng nữ vang lên:
- Giỏi lắm, đã dám vác mặt đến đây.
Nguyên Nguyên ngẩng đầu, đưa mắt nhìn xung quanh. Rốt cuộc vẫn không thấy giọng nói phát ra từ đâu. Camera? Cô nhìn thấy ở góc nhà có camera. Thì ra cô ả kia đã theo dõi bọn họ từ nãy. Lâm Hiểu Phong không thể kiềm chế, hét:
- AN AN ĐÂU?
- Cứ từ từ! - Cô ả giọng đểu cáng.
Dứt lời, từ trên trần nhà kho có những thanh sắt dài rơi xuống. Nhìn qua, chúng chỉ là thanh sắt gỉ không mấy nguy hiểm. Nhưng khi Nại Hà quan sát kĩ thì thấy đầu của chúng được mài nhọn vô cùng, đâm vào người chỉ có đường chết. Anh đẩy Tiểu Nguyên ra cửa nhà kho, một mình né hết những thanh sắt. Xong xuôi, anh nhếch mép nhìn xung quanh. Con mắt anh chợt linh hoạt nhìn thấy, những thanh sắt rơi từ trên trần nhà xuống là có khuôn. Anh bước ra khỏi đám ngổn ngang, quan sát kĩ hơn. Thanh sắt rơi xuống theo hình chữ P. Chữ P? Là Lâm Hiểu Phong sao? Anh đúng là đoán không nhầm.
Cũng từ trên trần nhà, xác một thiếu nữ từ từ được thả xuống.
Giây phút thấy An An đang được thả xuống, tim cô như bị ai bóp nghẹn. An An của cô từ lớn đến bé chưa ai dám nặng nhẹ lấy một câu, ấy thế mà giờ lại bị đánh tới trọng thương, quần áo rách rưới, hình hài dị dạng như vậy. Cô khóc, những giọt nước mắt lăn dài. Một tay cô nắm chặt, một tay gạt nước mắt. Cô toan chạy tới đỡ An An thì Lâm Hiểu Phong đã chạy lên trước. Vẻ mặt hắn lúc này đúng như một con mãnh thú. Gân xanh nổi khắp bắp tay của hắn, mắt hằn lên tia lửa, hơi thở gấp gáp như chuẩn bị sẵn cho một đại hoạ. Lâm Hiểu Phong đỡ An An xuống, Nại Hà và cô chạy tới. Cô dơ hai ngón tay trước mũi An An. Quả nhiên ông trời không phụ lòng người, An An vẫn còn sống, chỉ là đã quá yếu. Nghe thấy ngoài cửa có tiếng động, cô rút súng từ người Nại Hà rồi chạy ra. Anh hoảng hốt đưa An An cho Lâm Hiểu Phong rồi đuổi theo cô. Bảo bối bé nhỏ của anh bình thường là thế, nhưng tức giận lên thì không biết sẽ làm gì, huống hồ lúc ở bên Sydney cô lại không phải kẻ tầm thường. Một chiếc xe đang cố bỏ chạy. Cô lên nòng, nhắm thật chuẩn rồi nổ súng. Tiếng súng vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của anh. Bánh xe sau của kẻ bỏ chạy đã bị viên đạn cô vừa bắn xuyên thủng. Cô từ từ đến tới, dáng vẻ ngạo mạn, nụ cười khinh thường. Ngọn lửa thù hận quá lớn khiến cô quên cả hình tượng, quên cả đại thần đang ở đằng sau. Cô nhìn kĩ người ngồi trong xe, là con gái. Cô mở cửa xe nhưng không được. Nguyên Nguyên lùi mấy bước, lấy đà dồn hết sức vào chân rồi đạp cửa kính. Cửa kính vỡ vụn, cô gái kia hoảng hốt lùi ra ghế sau nhưng nhanh như cắt, Nguyên Nguyên đã túm được. Lâm Hiểu Phong lúc này đã bế An An ra đứng cạnh Nại Hà. Chứng kiến hành động của cô, Nại Hà vô cùng kinh ngạc. Anh không thể hiểu tại sao cô mạnh như vậy lại giấu giếm mọi người. Nguyên Nguyên lôi người trong xe ra, túm tóc cô ả, kéo lê đến cửa nhà kho. Mặc dù từ chỗ chiếc xe đến cửa nhà kho mà Nại Hà và Lâm Hiểu Phong đang đứng chỉ độ chục bước chân, nhưng Nguyên Nguyên kéo tóc rất mạnh làm cô ta đau điếng. Cộng thêm cả đường trải đầy sỏi đá, da người bình thường mài xuống chỉ có thể bị rách.
Nguyên Nguyên ném cô ả xuống chân, hỏi:
- Người này có ai quen không?
Lâm Hiểu Phong không đụng tay mà dùng chân đạp cô ta ngửa ra. Đây quả thực là tình cũ của anh. Cô ta khóc lóc van xin thảm thiết:
- Xin anh! Em chỉ là nhất thời ghen tị với cô ta. Xin hãy tha cho em!
Nguyên Nguyên đưa ánh mắt nhìn Lâm Hiểu Phong, rồi lại nhìn An An đang rũ rượi trên tay hắn. Cô túm tóc ả ta, tát một cái “ bốp “ đau điếng. Đại thần mỉm cười hài lòng, người con gái anh yêu thật sự không thể coi thường. Mặt ả đàn bà xấu xa kia hằn lên những dấu vân tay của Nguyên Nguyên. Để ý kĩ, Nguyên Nguyên thấy đôi mắt cô ta rất đẹp, to tròn và long lanh. Trông như một thiếu nữ hiền thục. Nếu không tận mắt chứng kiến cô ta làm ra những chuyện này, nhìn cô ta quỳ gục dưới đất, Nguyên Nguyên cũng không tin. Cô ta vẫn khóc rất to. Nguyên Nguyên chợt không hiểu Lâm Hiểu Phong kia đã làm gì khiến cô ta đầu óc mê muội, đến hại bạn cô cũng dám làm. Nghĩ tới người An An chằng chịt những vết roi, Thảo Nguyên lại túm tóc, tát cho cô ta một cái đau điếng nữa. Cô lấy một thanh sắt, đánh vào đầu ả ta ba cái. Người con gái có đôi mặt đẹp nằm gục dưới đất, máu me chảy khắp khuôn mặt. Nguyên Nguyên trói cô ta lại, ném vào trong nhà kho rồi đóng cửa, cùng ba người kia đi về.
Thoáng chốc, mấy chục tên cao to đã ngã gục dưới tay hai chàng trai. Lâm Hiểu Phong lại lui xuống đứng với cô, để anh dẫn đầu. Bỗng một giọng nữ vang lên:
- Giỏi lắm, đã dám vác mặt đến đây.
Nguyên Nguyên ngẩng đầu, đưa mắt nhìn xung quanh. Rốt cuộc vẫn không thấy giọng nói phát ra từ đâu. Camera? Cô nhìn thấy ở góc nhà có camera. Thì ra cô ả kia đã theo dõi bọn họ từ nãy. Lâm Hiểu Phong không thể kiềm chế, hét:
- AN AN ĐÂU?
- Cứ từ từ! - Cô ả giọng đểu cáng.
Dứt lời, từ trên trần nhà kho có những thanh sắt dài rơi xuống. Nhìn qua, chúng chỉ là thanh sắt gỉ không mấy nguy hiểm. Nhưng khi Nại Hà quan sát kĩ thì thấy đầu của chúng được mài nhọn vô cùng, đâm vào người chỉ có đường chết. Anh đẩy Tiểu Nguyên ra cửa nhà kho, một mình né hết những thanh sắt. Xong xuôi, anh nhếch mép nhìn xung quanh. Con mắt anh chợt linh hoạt nhìn thấy, những thanh sắt rơi từ trên trần nhà xuống là có khuôn. Anh bước ra khỏi đám ngổn ngang, quan sát kĩ hơn. Thanh sắt rơi xuống theo hình chữ P. Chữ P? Là Lâm Hiểu Phong sao? Anh đúng là đoán không nhầm.
Cũng từ trên trần nhà, xác một thiếu nữ từ từ được thả xuống.
Giây phút thấy An An đang được thả xuống, tim cô như bị ai bóp nghẹn. An An của cô từ lớn đến bé chưa ai dám nặng nhẹ lấy một câu, ấy thế mà giờ lại bị đánh tới trọng thương, quần áo rách rưới, hình hài dị dạng như vậy. Cô khóc, những giọt nước mắt lăn dài. Một tay cô nắm chặt, một tay gạt nước mắt. Cô toan chạy tới đỡ An An thì Lâm Hiểu Phong đã chạy lên trước. Vẻ mặt hắn lúc này đúng như một con mãnh thú. Gân xanh nổi khắp bắp tay của hắn, mắt hằn lên tia lửa, hơi thở gấp gáp như chuẩn bị sẵn cho một đại hoạ. Lâm Hiểu Phong đỡ An An xuống, Nại Hà và cô chạy tới. Cô dơ hai ngón tay trước mũi An An. Quả nhiên ông trời không phụ lòng người, An An vẫn còn sống, chỉ là đã quá yếu. Nghe thấy ngoài cửa có tiếng động, cô rút súng từ người Nại Hà rồi chạy ra. Anh hoảng hốt đưa An An cho Lâm Hiểu Phong rồi đuổi theo cô. Bảo bối bé nhỏ của anh bình thường là thế, nhưng tức giận lên thì không biết sẽ làm gì, huống hồ lúc ở bên Sydney cô lại không phải kẻ tầm thường. Một chiếc xe đang cố bỏ chạy. Cô lên nòng, nhắm thật chuẩn rồi nổ súng. Tiếng súng vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của anh. Bánh xe sau của kẻ bỏ chạy đã bị viên đạn cô vừa bắn xuyên thủng. Cô từ từ đến tới, dáng vẻ ngạo mạn, nụ cười khinh thường. Ngọn lửa thù hận quá lớn khiến cô quên cả hình tượng, quên cả đại thần đang ở đằng sau. Cô nhìn kĩ người ngồi trong xe, là con gái. Cô mở cửa xe nhưng không được. Nguyên Nguyên lùi mấy bước, lấy đà dồn hết sức vào chân rồi đạp cửa kính. Cửa kính vỡ vụn, cô gái kia hoảng hốt lùi ra ghế sau nhưng nhanh như cắt, Nguyên Nguyên đã túm được. Lâm Hiểu Phong lúc này đã bế An An ra đứng cạnh Nại Hà. Chứng kiến hành động của cô, Nại Hà vô cùng kinh ngạc. Anh không thể hiểu tại sao cô mạnh như vậy lại giấu giếm mọi người. Nguyên Nguyên lôi người trong xe ra, túm tóc cô ả, kéo lê đến cửa nhà kho. Mặc dù từ chỗ chiếc xe đến cửa nhà kho mà Nại Hà và Lâm Hiểu Phong đang đứng chỉ độ chục bước chân, nhưng Nguyên Nguyên kéo tóc rất mạnh làm cô ta đau điếng. Cộng thêm cả đường trải đầy sỏi đá, da người bình thường mài xuống chỉ có thể bị rách.
Nguyên Nguyên ném cô ả xuống chân, hỏi:
- Người này có ai quen không?
Lâm Hiểu Phong không đụng tay mà dùng chân đạp cô ta ngửa ra. Đây quả thực là tình cũ của anh. Cô ta khóc lóc van xin thảm thiết:
- Xin anh! Em chỉ là nhất thời ghen tị với cô ta. Xin hãy tha cho em!
Nguyên Nguyên đưa ánh mắt nhìn Lâm Hiểu Phong, rồi lại nhìn An An đang rũ rượi trên tay hắn. Cô túm tóc ả ta, tát một cái “ bốp “ đau điếng. Đại thần mỉm cười hài lòng, người con gái anh yêu thật sự không thể coi thường. Mặt ả đàn bà xấu xa kia hằn lên những dấu vân tay của Nguyên Nguyên. Để ý kĩ, Nguyên Nguyên thấy đôi mắt cô ta rất đẹp, to tròn và long lanh. Trông như một thiếu nữ hiền thục. Nếu không tận mắt chứng kiến cô ta làm ra những chuyện này, nhìn cô ta quỳ gục dưới đất, Nguyên Nguyên cũng không tin. Cô ta vẫn khóc rất to. Nguyên Nguyên chợt không hiểu Lâm Hiểu Phong kia đã làm gì khiến cô ta đầu óc mê muội, đến hại bạn cô cũng dám làm. Nghĩ tới người An An chằng chịt những vết roi, Thảo Nguyên lại túm tóc, tát cho cô ta một cái đau điếng nữa. Cô lấy một thanh sắt, đánh vào đầu ả ta ba cái. Người con gái có đôi mặt đẹp nằm gục dưới đất, máu me chảy khắp khuôn mặt. Nguyên Nguyên trói cô ta lại, ném vào trong nhà kho rồi đóng cửa, cùng ba người kia đi về.
/35
|