Sóng gió cuối cùng cũng qua đi, để lại trong tim con người biết bao kỉ niệm.
Hôm nay chính là bế giảng, ngày kết thúc cuộc đời cấp ba của Dương Nại Hà, Lâm Hiểu Phong nói riêng và khối lớp 12 trường Trung học Thần Hi nói riêng. Không khí sân trường vô cùng u sầu. Những đôi nam nữ yêu đương đã định sẵn số phận đại học không thể chung con đường. Những người bạn tri kỉ không thể cùng nhau học tập, vui đùa. Cấp ba chính là khoảng thời gian đẹp nhất trong đời học sinh. Chưa đi qua cấp ba thì thấy nhàm chán, đang đi qua thì thấy thú vị, nhưng sau khi đã đi xong chặng đường, thứ còn lại chỉ là nuối tiếc.
An An và cô ngồi ở hàng ghế lớp mình, lắng nghe hiệu trưởng phát biểu.
An An không có bất cứ biểu hiện buồn bã gì khi Lâm Hiểu Phong ra trường. Sớm muộn gì cũng sẽ về chung một nhà, vấn đề chỉ còn là thời gian. Không được gặp nhau trên trường nữa, nói ra cũng có tiếc nuối nhưng lại thôi. Cô thì khác! Cô đang ngập ngừng từ nãy đến giờ, như có tâm tư gì không thể nói ra.
Buổi bế giảng kết thúc, các lớp 12 ở lại liên hoan. Riêng Dương Nại Hà, anh kéo Nguyên Nguyên ra vườn hoa sau trường. Nơi anh lần đầu nhìn thấy vẻ đáng yêu của cô là ở đây. Nơi anh say nắng cô đến phát điên dại thay đổi bản thân cũng là ở đây. Anh không ngập ngừng, không e thẹn. Ánh nắng hè hất vào làm khuôn mặt anh lộ rõ vẻ ưu tú. Tầm mắt của cô đặt trên khuôn mặt anh như bị hút hồn. Hắng giọng một cái, thấy cô đã giật mình bối rối, anh ôm vai cô, nói thẳng:
- Anh yêu em!
Cô không tin vào tai mình. Anh cũng vậy. Anh không tin vào tai mình bởi anh chỉ định nói thích cô thôi, nhưng lí trí lại không mách bảo được con tim. Còn cô không tin vào tai mình bởi đại thần - một con người mọi góc tuyệt hảo, quý tử của một tập đoàn, tài sắc vẹn toàn lại nói yêu cô. Cô yêu anh đã từ lâu lắm, nhưng không biết làm thế nào để anh biết. Cô rất sợ anh không thích cô, chẳng phải như thế sẽ khó gặp mặt lắm sao? Vậy mà hôm nay anh lại đích thân nói ra lời yêu cô, xem ra hôm nay cô phải mời rượu An An rồi. Thấy cô không trả lời, anh lại tiếp lời:
- Làm người yêu anh nhé?
- Em đồng ý. - Tiểu Nguyên không chút do dự, không suy nghĩ, không sợ hãi mà lập tức nhìn vào mắt anh mà đưa ra câu trả lời. Anh thoáng mỉm cười đểu cáng rồi cúi xuống hôn cô. Tiểu Nguyên bất ngờ lại vụng về luống cuống, chỉ biết nhẹ nhàng hưởng ứng nụ hôn của anh.
9/9/2017
Hôm nay chính là bế giảng, ngày kết thúc cuộc đời cấp ba của Dương Nại Hà, Lâm Hiểu Phong nói riêng và khối lớp 12 trường Trung học Thần Hi nói riêng. Không khí sân trường vô cùng u sầu. Những đôi nam nữ yêu đương đã định sẵn số phận đại học không thể chung con đường. Những người bạn tri kỉ không thể cùng nhau học tập, vui đùa. Cấp ba chính là khoảng thời gian đẹp nhất trong đời học sinh. Chưa đi qua cấp ba thì thấy nhàm chán, đang đi qua thì thấy thú vị, nhưng sau khi đã đi xong chặng đường, thứ còn lại chỉ là nuối tiếc.
An An và cô ngồi ở hàng ghế lớp mình, lắng nghe hiệu trưởng phát biểu.
An An không có bất cứ biểu hiện buồn bã gì khi Lâm Hiểu Phong ra trường. Sớm muộn gì cũng sẽ về chung một nhà, vấn đề chỉ còn là thời gian. Không được gặp nhau trên trường nữa, nói ra cũng có tiếc nuối nhưng lại thôi. Cô thì khác! Cô đang ngập ngừng từ nãy đến giờ, như có tâm tư gì không thể nói ra.
Buổi bế giảng kết thúc, các lớp 12 ở lại liên hoan. Riêng Dương Nại Hà, anh kéo Nguyên Nguyên ra vườn hoa sau trường. Nơi anh lần đầu nhìn thấy vẻ đáng yêu của cô là ở đây. Nơi anh say nắng cô đến phát điên dại thay đổi bản thân cũng là ở đây. Anh không ngập ngừng, không e thẹn. Ánh nắng hè hất vào làm khuôn mặt anh lộ rõ vẻ ưu tú. Tầm mắt của cô đặt trên khuôn mặt anh như bị hút hồn. Hắng giọng một cái, thấy cô đã giật mình bối rối, anh ôm vai cô, nói thẳng:
- Anh yêu em!
Cô không tin vào tai mình. Anh cũng vậy. Anh không tin vào tai mình bởi anh chỉ định nói thích cô thôi, nhưng lí trí lại không mách bảo được con tim. Còn cô không tin vào tai mình bởi đại thần - một con người mọi góc tuyệt hảo, quý tử của một tập đoàn, tài sắc vẹn toàn lại nói yêu cô. Cô yêu anh đã từ lâu lắm, nhưng không biết làm thế nào để anh biết. Cô rất sợ anh không thích cô, chẳng phải như thế sẽ khó gặp mặt lắm sao? Vậy mà hôm nay anh lại đích thân nói ra lời yêu cô, xem ra hôm nay cô phải mời rượu An An rồi. Thấy cô không trả lời, anh lại tiếp lời:
- Làm người yêu anh nhé?
- Em đồng ý. - Tiểu Nguyên không chút do dự, không suy nghĩ, không sợ hãi mà lập tức nhìn vào mắt anh mà đưa ra câu trả lời. Anh thoáng mỉm cười đểu cáng rồi cúi xuống hôn cô. Tiểu Nguyên bất ngờ lại vụng về luống cuống, chỉ biết nhẹ nhàng hưởng ứng nụ hôn của anh.
9/9/2017
/35
|