Kể từ sau trận cãi cọ đó, Bạch Nặc Ngôn và Mạnh Tân Duy không còn có bất kỳ liên lạc nào. Cô cầm di động trên tay, băn khoăn không biết có nên gọi cho Mạnh Tân Duy nói một câu xin lỗi, hoặc ít ra cũng mềm mỏng hơn, nhưng cuối cùng cô quyết tâm không gọi. Vì cô không biết phải nói gì với Mạnh Tân Duy, thậm chí có lẽ, chính bản thân cô cũng không biết mình muốn gì, đã từ lâu, cô vẫn sống mà không màng đến tương lai, cô chỉ dám nhìn vào những kết quả đạt được trong hiện tại.
Cô nằm trên giường, lăn qua lộn lại, hết cắn lại xé cái chăn, cuối cùng cô vẫn cất di động đi.
Uông Đàn đẩy cửa phòng cô.
- Đại tiểu thư, cô nhất định phải để vẻ đẹp thanh xuân của mình trải qua trên cái giường này à?
Bạch Nặc Ngôn cũng chẳng hiền lành cười cợt:
- Hình như tôi nghe nhầm thành mộng xuân đấy nhé.
Uông Đàn liếc nhìn cô.
- Nhanh ra khỏi giường đi, lát nữa cô còn phải quay một MV nữa đấy.
- Biết rồi.
Cô miễn cưỡng mở miệng, ngồi dậy, kéo chăn xuống, nhìn lướt sang người đang đứng.
- Cô cứ thích đứng nhìn tôi thay quần áo thế à?
Uông Đàn nhếch miệng, nhưng vẫn đi ra khỏi phòng, nhẹ nhàng khép cửa.
Cô bò dậy , giẫm vài bước trên đệm bông mềm nhũn, lên cơn nhảy nhảy vài cái, rồi mới thôi tiếp xúc thân mật với chiếc giường.
Bạch Nặc Ngôn đi xuống dưới nhà, Uông Đàn đã bày đồ ăn sáng hấp dẫn trên bàn, nhìn qua khá ngon miệng.
Nhưng khi cô vừa mới bước đến, toan khao cái dạ dày một bữa, Uông Đàn đột nhiên thốt ra một câu hỏi, làm giảm mất một nửa ham muốn ăn uống của cô.
- Sao gần đây không thấy anh Mạnh liên lạc nhỉ?
Cô thật muốn cầm đũa gõ gõ thật mạnh vào bát, để thực hiện một hành động nào đó để thể hiện rõ sự bất mãn của mình, liệu ai sẽ để cho cô làm cô bé ngoan đây.
- Dạo này công việc của anh ấy khá bận rộn.
Uông Đàn vẫn nhìn cô.
- Vậy sao ngay cả điện thoại cũng chẳng thấy gọi thế?
- Cô còn hơn cả bà cô 38 tuổi đấy.
Uông Đàn mỉm cười:
- Mỗi khi cô không muốn trả lời đều dùng chuyện này để chặn miệng tôi, xin mạn phép hỏi cô nhé, trả lời thẳng thắn xem hai người có phải đang cãi nhau không? Cô lại làm gì khiến anh Mạnh đây giận hả?
- Sao cô lại nghĩ là tại tôi chứ?
- Anh Mạnh là người tốt tính nhé.
Bạch Nặc Ngôn lườm cô một cái.
- Chẳng lẽ mắt cô chỉ nhìn được mỗi người đẹp thôi hả?
Uông Đàn phun thẳng miếng cháo vừa cho vào miệng, còn Bạch Nặc Ngôn lại tiếp tục chưng ra cái bản mặt “Tôi độc ác đấy”.
Đến trường quay, Uông Đàn vừa đảm nhận trách nhiệm của cả cha lẫn mẹ, thay hết bộ này đến bộ kia cho vị tiểu tổ tông kia, rồi lại bê hết đống quần áo này đến đống quần áo khác. Trong khi Bạch Nặc Ngôn vẫn chỉ ngồi yên một chỗ, để chuyên gia trang điểm bôi vẽ lung tung trên mặt mình, vì cô không thích nói chuyện với người lạ, nên Uông Đào còn phải thay cô chào hỏi.
Thật ra, MV này quay khá đơn giản, trong MV, Bạch Nặc Ngôn chỉ xuất hiện một mình trong vài phân cảnh, cô không bao giờ diễn chung cùng với bất kỳ nam diễn viên nào trong các cảnh diễn thể hiện tình tiết chuyện, nếu có thể cô cũng không muốn xuất hiện trong MV. Vậy nên trong đại đa số các MV bài hát của cô, cô sẽ là người kể lại câu chuyện tình, còn tình tiết trong câu chuyện sẽ do diễn viên khác đóng.
Uông Đàn đứng ở một bên, quan sát biểu hiện của Bạch Nặc Ngôn.
Vào giây phút này, Bạch Nặc Ngôn cực kỳ hấp dẫn. Cô không nói bất cứ một lời nào. Sự im lặng đó khá đặc sắc, tựa như cô đang đi đến một thế giới khác, một thế giới vô cùng thần bí. Mọi người đều chăm chú hướng về phái cô, trong khi Bạch Nặc Ngôn như đang bị hút mất linh hồn, cô như hoàn toàn trống rỗng, làm người xem càng hiếu kỳ về thế giới mà cô đã tới. Cô giống như một cái động không đáy, khiến ai cũng muốn tìm hiểu đến tột cùng.
Đợi khi cô diễn xong vài cảnh, Uông Đàn sẽ mang nước cho cô uống, đồng thời tiện tay khoác áo cho cô.
Bạch Nặc Ngôn ngồi trên chiếc gỗ nhỏ, cách không xa chỗ nam nữ diễn viên chính đang diễn.
Cô càng lúc càng nắm chặt bình nước.
Cô chưa bao giờ diễn chung với các bạn diễn nam, càng không bao giờ diễn các vai phụ, chứ đừng nói đến cảnh nóng. Cô chưa bao giờ cho bản thân một cơ hội tiếp xúc với những người đàn ông khác. Trong showbiz, đàn ông đẹp trai nhiều vô số, nhưng quen biết cô dường như không hề có. Thì ra chính cô đã tự đánh mất cơ hội gặp gỡ người khác phái,cô không chịu xã giao với xung quanh.
Nói dễ nghe, cô là người chung thủy, nói khó nghe, cô chính là kiểu cổ lỗ sĩ.
Trên thế giới này có rất nhiều đôi tình nhân di tình biệt luyến, bởi vì họ biết cách cho người khác cơ hội.
Cũng có những người mãi mãi lưu luyến một mối tình, bởi vì họ không biết tạo cơ hội cho bản thân cũng như đối phương.
Cô luôn cho là, mình là kiểu người thứ nhất, nhưng đến giờ phút này, cô đau đớn nhận ra, cô chính là kiểu người thứ hai.
Cho nên, dù có tiếp tục kiên trì hay không, từ trước đến nay cô luôn tự quyết định, chưa bao giờ tham khảo ý kiến của mọi người xung quanh.
- Sao thế?
Uông Đàn quơ quơ tay trước mắt cô.
Cô lắc đầu.
- Không sao đâu. Cố gắng xong sớm nghỉ sớm đi.
Cô cúi xuống nhìn lại bàn tay cô đang nắm chặt.
- Cảm giác giống hệt hồi còn đi học, đợi trống tan trường, bây giờ, tôi cũng đợi kết thúc công việc như thế.
- Hết giờ đi xem phim đi? Đang chiếu “Titanic” đấy, nghe nói hay lắm đấy.
- Không đi đâu.
- Không phải cô định về thẳng biệt thự chứ? Cô không sợ sẽ mốc luôn ở đó à?
- Vừa hay, được làm “ Cô nàng Mốc meo” nhé.
- Không được, cô nhất định phải đi cùng tôi đấy.
Bạch Nặc Ngôn nhìn lướt cô một cái:
- Cô mời tôi đấy à?
- Cô có thể đừng ki bo thế không?
- Không thể. Trong đời tôi thích nhất là được chiếm lợi của người khác đấy.
Sau khi kết thúc buổi quay, Uông Đàn thật sự kéo Bạch Nặc Ngôn đến rạp phim, bởi vì là quyết định đột xuất, nên hai người phải ngoan ngoãn xếp hàng mua vé. Kể cả chuyện ai mua nước các cô cũng chí chóe cãi cọ, nhưng dù sao vẫn theo quy luật cũ, tảng đá luôn phải đặt cạnh cái cây mới được.
Cuối cùng cũng mua được vé, tung tẩy đi vào phòng chiếu.
Trong suốt buổi chiếu phim, đối với Uông Đàn, cô thê thảm đến không thể thê thảm hơn.
Vấn đề đầu tiên của Bạch Nặc Ngôn:
- Cô có thấy Rose béo quá không?
- Đó gọi là kiểu mập mạp đáng yêu như trẻ con.
- Nghe nói Rose mà gầy hơn một chút thì Jack đã chẳng chết đấy.
- Jack nhất định sẽ chết.
- Tại sao?
- Vậy mới trở thành kinh điển chứ sao.
Vấn đề thứ hai của Bạch Nặc Ngôn:
- Cô có thấy Jack giống một tên lừa đảo không? Lừa cả tình lẫn tiền nhé?
- Con gái ai cũng mơ được gặp một kẻ lừa đảo như thế đấy?
- Chỉ có cái loại con gái ngu dốt mới mơ thế thôi nhé, nếu là tôi, tôi sẽ chỉ nghĩ cách lừa Jack đến cứu tôi.
- Vậy loại con gái như ngươi và Rose cũng được gọi là cao thủ đấy.
Vấn đề thứ ba của Bạch Nặc Ngôn:
- Cảnh cuối chán quá.
- Cô là người đầu tiên nói vậy.
- À, thì ra chỉ có tôi là người tinh mắt ở đây.
Thật kỳ lạ, sau cảnh đó, trong rất nhiều tiếng khóc thảm thiết của những cô gái đang cầm khăn giấy lau lau giọt lệ hoen mi, đột nhiên vang lên tiếng cười của hai cô gái…
Sau khi bước ra khỏi phòng chiếu, Bạch Nặc Ngôn tự tổng kết lại quá trình xem phim của mình:
- Chúng ta vừa được xem một tai nạn khôi hài.
- Đúng là, tai nạn của người ta, còn chuyện cười là của chúng ta.
- Rất có tiền đồ, còn hiểu được thâm ý của chị đây.
- Cô có thể đừng làm tôi buồn nôn thế được không? Chị gái? Cô thử mang thẻ căn cước ra đây để tôi xem cô rốt cuộc có tư cách gọi hai chữ này không?
- Chị gái vì sự trưởng thành trong tư tưởng nhé, cô đừng chối nữa, trong lòng tôi luôn là chị của cô. Người trưởng thành phải như tôi đây này, vừa có văn hóa, vừa có đạo đức, rất có tố chất làm chị nhé.
Một lần nữa, Uông Đàn làm động tác buồn nôn, thật không thể chấp nhận được.
Cho đến khi ra khỏi rạp phim, Bạch Nặc Ngôn mới yên lặng trong chốc lát.
Uông Đàn kéo kéo tay Bạch Nặc Ngôn.
- Cô nhìn xem kia có phải anh Trình và Đại tiểu thư nhà họ Giang không?
Bạch Nặc Ngôn nhìn sang, đúng là hai người đó, môi cô hơi mấp máy, sắc mặt trầm xuống.
Cách đó không xa, Trình Nghi Triết và Giang Tang Du không nhận ra, họ đã trở thành phong cảnh hữu tình cho người ta thưởng thức.
Giờ phút này, Trình Nghi Triết cầm một bức tranh, để trên tay Giang Tang Du, hai người còn đang cúi đầu tâm sự gì đó.
Uông Đàn vỗ vỗ tay.
- Tình tứ, cái này chính là tình tứ nhé, anh Trình đây thật thông minh, xem xong một bộ phim lại tặng người đẹp một bức họa, người này vô cùng thông minh nha.
Bạch Nặc Ngôn không nói lời nào, chỉ biết nhìn đôi tình nhân.
- Cô có thấy họ rất xứng đôi không?
Uông Đàn vẫn không chịu im lặng.
Xứng cái rắm, cô đang rất muốn chửi thề đây.
Uông Đàn cầm điện thoại di động của cô lên.
- Tôi phải chụp lại đã, Kim Đồng Ngọc Nữ, tài tử giai nhân, hiếm có khó tìm đấy.
Đột nhiên Bạch Nặc Ngôn nổi giận, vung tay ném điện thoại của Uông Đàn xuống đất.
- Cô làm gì thế?
Hiển nhiên Uông Đàn không thể thích ứng với hành động đột ngột này, cô cúi xuống nhặt di động.
Bạch Nặc Ngôn cũng cảm thấy mình hơi quá đáng, nhăn mặt nhíu mày:
- Có sao không? Có hỏng không?
- Vẫn tốt, hàng Nokia chống rơi mà. Đại tiểu thư ơi, sao tự nhiên lại nổi điên thế?
- Cô đói chưa, tôi khao ăn đêm nhé, cô muốn ăn gì nào?
Uông Đàn suy nghĩ một chút:
- Quán XXX trước mặt không tồi nhé.
Nói xong cô lại nhận ra có gì không đúng.
- Sao cô không trả lời tôi mà lại lái sang chuyện khác thế.
Bạch Nặc Ngôn hướng về chỗ bên kia vừa nhìn sang, đôi trai gái đã rời đi, cô hơi ngẩn người.
- Tôi trả tiền ăn đấy, cô câm miệng lại cho tôi ngay.
Cô nằm trên giường, lăn qua lộn lại, hết cắn lại xé cái chăn, cuối cùng cô vẫn cất di động đi.
Uông Đàn đẩy cửa phòng cô.
- Đại tiểu thư, cô nhất định phải để vẻ đẹp thanh xuân của mình trải qua trên cái giường này à?
Bạch Nặc Ngôn cũng chẳng hiền lành cười cợt:
- Hình như tôi nghe nhầm thành mộng xuân đấy nhé.
Uông Đàn liếc nhìn cô.
- Nhanh ra khỏi giường đi, lát nữa cô còn phải quay một MV nữa đấy.
- Biết rồi.
Cô miễn cưỡng mở miệng, ngồi dậy, kéo chăn xuống, nhìn lướt sang người đang đứng.
- Cô cứ thích đứng nhìn tôi thay quần áo thế à?
Uông Đàn nhếch miệng, nhưng vẫn đi ra khỏi phòng, nhẹ nhàng khép cửa.
Cô bò dậy , giẫm vài bước trên đệm bông mềm nhũn, lên cơn nhảy nhảy vài cái, rồi mới thôi tiếp xúc thân mật với chiếc giường.
Bạch Nặc Ngôn đi xuống dưới nhà, Uông Đàn đã bày đồ ăn sáng hấp dẫn trên bàn, nhìn qua khá ngon miệng.
Nhưng khi cô vừa mới bước đến, toan khao cái dạ dày một bữa, Uông Đàn đột nhiên thốt ra một câu hỏi, làm giảm mất một nửa ham muốn ăn uống của cô.
- Sao gần đây không thấy anh Mạnh liên lạc nhỉ?
Cô thật muốn cầm đũa gõ gõ thật mạnh vào bát, để thực hiện một hành động nào đó để thể hiện rõ sự bất mãn của mình, liệu ai sẽ để cho cô làm cô bé ngoan đây.
- Dạo này công việc của anh ấy khá bận rộn.
Uông Đàn vẫn nhìn cô.
- Vậy sao ngay cả điện thoại cũng chẳng thấy gọi thế?
- Cô còn hơn cả bà cô 38 tuổi đấy.
Uông Đàn mỉm cười:
- Mỗi khi cô không muốn trả lời đều dùng chuyện này để chặn miệng tôi, xin mạn phép hỏi cô nhé, trả lời thẳng thắn xem hai người có phải đang cãi nhau không? Cô lại làm gì khiến anh Mạnh đây giận hả?
- Sao cô lại nghĩ là tại tôi chứ?
- Anh Mạnh là người tốt tính nhé.
Bạch Nặc Ngôn lườm cô một cái.
- Chẳng lẽ mắt cô chỉ nhìn được mỗi người đẹp thôi hả?
Uông Đàn phun thẳng miếng cháo vừa cho vào miệng, còn Bạch Nặc Ngôn lại tiếp tục chưng ra cái bản mặt “Tôi độc ác đấy”.
Đến trường quay, Uông Đàn vừa đảm nhận trách nhiệm của cả cha lẫn mẹ, thay hết bộ này đến bộ kia cho vị tiểu tổ tông kia, rồi lại bê hết đống quần áo này đến đống quần áo khác. Trong khi Bạch Nặc Ngôn vẫn chỉ ngồi yên một chỗ, để chuyên gia trang điểm bôi vẽ lung tung trên mặt mình, vì cô không thích nói chuyện với người lạ, nên Uông Đào còn phải thay cô chào hỏi.
Thật ra, MV này quay khá đơn giản, trong MV, Bạch Nặc Ngôn chỉ xuất hiện một mình trong vài phân cảnh, cô không bao giờ diễn chung cùng với bất kỳ nam diễn viên nào trong các cảnh diễn thể hiện tình tiết chuyện, nếu có thể cô cũng không muốn xuất hiện trong MV. Vậy nên trong đại đa số các MV bài hát của cô, cô sẽ là người kể lại câu chuyện tình, còn tình tiết trong câu chuyện sẽ do diễn viên khác đóng.
Uông Đàn đứng ở một bên, quan sát biểu hiện của Bạch Nặc Ngôn.
Vào giây phút này, Bạch Nặc Ngôn cực kỳ hấp dẫn. Cô không nói bất cứ một lời nào. Sự im lặng đó khá đặc sắc, tựa như cô đang đi đến một thế giới khác, một thế giới vô cùng thần bí. Mọi người đều chăm chú hướng về phái cô, trong khi Bạch Nặc Ngôn như đang bị hút mất linh hồn, cô như hoàn toàn trống rỗng, làm người xem càng hiếu kỳ về thế giới mà cô đã tới. Cô giống như một cái động không đáy, khiến ai cũng muốn tìm hiểu đến tột cùng.
Đợi khi cô diễn xong vài cảnh, Uông Đàn sẽ mang nước cho cô uống, đồng thời tiện tay khoác áo cho cô.
Bạch Nặc Ngôn ngồi trên chiếc gỗ nhỏ, cách không xa chỗ nam nữ diễn viên chính đang diễn.
Cô càng lúc càng nắm chặt bình nước.
Cô chưa bao giờ diễn chung với các bạn diễn nam, càng không bao giờ diễn các vai phụ, chứ đừng nói đến cảnh nóng. Cô chưa bao giờ cho bản thân một cơ hội tiếp xúc với những người đàn ông khác. Trong showbiz, đàn ông đẹp trai nhiều vô số, nhưng quen biết cô dường như không hề có. Thì ra chính cô đã tự đánh mất cơ hội gặp gỡ người khác phái,cô không chịu xã giao với xung quanh.
Nói dễ nghe, cô là người chung thủy, nói khó nghe, cô chính là kiểu cổ lỗ sĩ.
Trên thế giới này có rất nhiều đôi tình nhân di tình biệt luyến, bởi vì họ biết cách cho người khác cơ hội.
Cũng có những người mãi mãi lưu luyến một mối tình, bởi vì họ không biết tạo cơ hội cho bản thân cũng như đối phương.
Cô luôn cho là, mình là kiểu người thứ nhất, nhưng đến giờ phút này, cô đau đớn nhận ra, cô chính là kiểu người thứ hai.
Cho nên, dù có tiếp tục kiên trì hay không, từ trước đến nay cô luôn tự quyết định, chưa bao giờ tham khảo ý kiến của mọi người xung quanh.
- Sao thế?
Uông Đàn quơ quơ tay trước mắt cô.
Cô lắc đầu.
- Không sao đâu. Cố gắng xong sớm nghỉ sớm đi.
Cô cúi xuống nhìn lại bàn tay cô đang nắm chặt.
- Cảm giác giống hệt hồi còn đi học, đợi trống tan trường, bây giờ, tôi cũng đợi kết thúc công việc như thế.
- Hết giờ đi xem phim đi? Đang chiếu “Titanic” đấy, nghe nói hay lắm đấy.
- Không đi đâu.
- Không phải cô định về thẳng biệt thự chứ? Cô không sợ sẽ mốc luôn ở đó à?
- Vừa hay, được làm “ Cô nàng Mốc meo” nhé.
- Không được, cô nhất định phải đi cùng tôi đấy.
Bạch Nặc Ngôn nhìn lướt cô một cái:
- Cô mời tôi đấy à?
- Cô có thể đừng ki bo thế không?
- Không thể. Trong đời tôi thích nhất là được chiếm lợi của người khác đấy.
Sau khi kết thúc buổi quay, Uông Đàn thật sự kéo Bạch Nặc Ngôn đến rạp phim, bởi vì là quyết định đột xuất, nên hai người phải ngoan ngoãn xếp hàng mua vé. Kể cả chuyện ai mua nước các cô cũng chí chóe cãi cọ, nhưng dù sao vẫn theo quy luật cũ, tảng đá luôn phải đặt cạnh cái cây mới được.
Cuối cùng cũng mua được vé, tung tẩy đi vào phòng chiếu.
Trong suốt buổi chiếu phim, đối với Uông Đàn, cô thê thảm đến không thể thê thảm hơn.
Vấn đề đầu tiên của Bạch Nặc Ngôn:
- Cô có thấy Rose béo quá không?
- Đó gọi là kiểu mập mạp đáng yêu như trẻ con.
- Nghe nói Rose mà gầy hơn một chút thì Jack đã chẳng chết đấy.
- Jack nhất định sẽ chết.
- Tại sao?
- Vậy mới trở thành kinh điển chứ sao.
Vấn đề thứ hai của Bạch Nặc Ngôn:
- Cô có thấy Jack giống một tên lừa đảo không? Lừa cả tình lẫn tiền nhé?
- Con gái ai cũng mơ được gặp một kẻ lừa đảo như thế đấy?
- Chỉ có cái loại con gái ngu dốt mới mơ thế thôi nhé, nếu là tôi, tôi sẽ chỉ nghĩ cách lừa Jack đến cứu tôi.
- Vậy loại con gái như ngươi và Rose cũng được gọi là cao thủ đấy.
Vấn đề thứ ba của Bạch Nặc Ngôn:
- Cảnh cuối chán quá.
- Cô là người đầu tiên nói vậy.
- À, thì ra chỉ có tôi là người tinh mắt ở đây.
Thật kỳ lạ, sau cảnh đó, trong rất nhiều tiếng khóc thảm thiết của những cô gái đang cầm khăn giấy lau lau giọt lệ hoen mi, đột nhiên vang lên tiếng cười của hai cô gái…
Sau khi bước ra khỏi phòng chiếu, Bạch Nặc Ngôn tự tổng kết lại quá trình xem phim của mình:
- Chúng ta vừa được xem một tai nạn khôi hài.
- Đúng là, tai nạn của người ta, còn chuyện cười là của chúng ta.
- Rất có tiền đồ, còn hiểu được thâm ý của chị đây.
- Cô có thể đừng làm tôi buồn nôn thế được không? Chị gái? Cô thử mang thẻ căn cước ra đây để tôi xem cô rốt cuộc có tư cách gọi hai chữ này không?
- Chị gái vì sự trưởng thành trong tư tưởng nhé, cô đừng chối nữa, trong lòng tôi luôn là chị của cô. Người trưởng thành phải như tôi đây này, vừa có văn hóa, vừa có đạo đức, rất có tố chất làm chị nhé.
Một lần nữa, Uông Đàn làm động tác buồn nôn, thật không thể chấp nhận được.
Cho đến khi ra khỏi rạp phim, Bạch Nặc Ngôn mới yên lặng trong chốc lát.
Uông Đàn kéo kéo tay Bạch Nặc Ngôn.
- Cô nhìn xem kia có phải anh Trình và Đại tiểu thư nhà họ Giang không?
Bạch Nặc Ngôn nhìn sang, đúng là hai người đó, môi cô hơi mấp máy, sắc mặt trầm xuống.
Cách đó không xa, Trình Nghi Triết và Giang Tang Du không nhận ra, họ đã trở thành phong cảnh hữu tình cho người ta thưởng thức.
Giờ phút này, Trình Nghi Triết cầm một bức tranh, để trên tay Giang Tang Du, hai người còn đang cúi đầu tâm sự gì đó.
Uông Đàn vỗ vỗ tay.
- Tình tứ, cái này chính là tình tứ nhé, anh Trình đây thật thông minh, xem xong một bộ phim lại tặng người đẹp một bức họa, người này vô cùng thông minh nha.
Bạch Nặc Ngôn không nói lời nào, chỉ biết nhìn đôi tình nhân.
- Cô có thấy họ rất xứng đôi không?
Uông Đàn vẫn không chịu im lặng.
Xứng cái rắm, cô đang rất muốn chửi thề đây.
Uông Đàn cầm điện thoại di động của cô lên.
- Tôi phải chụp lại đã, Kim Đồng Ngọc Nữ, tài tử giai nhân, hiếm có khó tìm đấy.
Đột nhiên Bạch Nặc Ngôn nổi giận, vung tay ném điện thoại của Uông Đàn xuống đất.
- Cô làm gì thế?
Hiển nhiên Uông Đàn không thể thích ứng với hành động đột ngột này, cô cúi xuống nhặt di động.
Bạch Nặc Ngôn cũng cảm thấy mình hơi quá đáng, nhăn mặt nhíu mày:
- Có sao không? Có hỏng không?
- Vẫn tốt, hàng Nokia chống rơi mà. Đại tiểu thư ơi, sao tự nhiên lại nổi điên thế?
- Cô đói chưa, tôi khao ăn đêm nhé, cô muốn ăn gì nào?
Uông Đàn suy nghĩ một chút:
- Quán XXX trước mặt không tồi nhé.
Nói xong cô lại nhận ra có gì không đúng.
- Sao cô không trả lời tôi mà lại lái sang chuyện khác thế.
Bạch Nặc Ngôn hướng về chỗ bên kia vừa nhìn sang, đôi trai gái đã rời đi, cô hơi ngẩn người.
- Tôi trả tiền ăn đấy, cô câm miệng lại cho tôi ngay.
/92
|