Quảng cáo của Bạch Nặc Ngôn được phủ song rộng rãi trên tất cả các đài truyền hình lớn, đạt được hiệu quả vô cùng tốt, tạo nên một cơn sốt lớn.
Bản thân cô lại không thấy quá đặc biệt, điều duy nhất cô cảm thấy chính là khi cô nhận lời làm người đại diện cho nhãn hiệu Gia Ái, quý công ty đã mang đến tặng cô rất nhiều giày, khiến cô yên lặng chẳng thể nói lên lời. Đúng là cô không thích chất một đống giày chung một chỗ như vậy, nhưng tặng phẩm miễn phí này cô thấy rất may mắn nhé, dù sao suy nghĩ này cũng khiến cô bỏ qua thực tế đối tác chỉ muốn cô trở thành đại diện độc quyền của nhãn hiệu.
Cô cho Uông Đàn chọn vài đôi, sau đó mặc kệ Uông Đàn tùy tiện vứt đống giày ở chỗ nào, cô chẳng thèm quan tâm.
Con người quả thật thay đổi theo hoàn cảnh, khi cô còn học đại học, bất kể đồ gì giá trên 80 tệ đối với cô đều quý giá, nhưng từ sau khi tốt nghiệp đến nay, hàng trăm hàng nghìn bộ trang phục giày dép cô vẫn thấy bình thường, thời gian lâu dần cô không biệt nổi đống hàng hiệu kia và quần áo vỉa hè giá 20 tệ có gì khác biệt.
Uông Đàn gọi cô là “Cô nàng mốc meo” cũng có lý, nếu không bận việc, chỉ cần là không việc cần thiết, cô nhất quyết ở trong phòng, mấy ngày không chịu chui ra. Cô hiển nhiên coi chuyện trạch nữ ngủ ngày của mình như một chiến tích vẻ vang, còn bừng bừng khí thế giảng giải cho Uông Đàn kinh nghiệm vĩ đại 2 tháng ở nhà không thấy chán của cô.
Tới đêm, Bạch Nặc Ngôn thay quần áo sửa soạn ra ngoài, điều này khiến Uông Đàn hết sức nghi ngờ.
- Cô định đi đâu thế?
- Đừng quản tôi nữa.
Bạch Nặc Ngôn cười hì hì vỗ vỗ vào mặt Uông Đàn:
- Mai về tôi sẽ mua đồ ăn cho cô nhé.
Những lời này khiến Uông Đàn thuận lý thành chương đưa cho cô một câu hỏi khó:
- Đêm nay không về à?
Rồi Uông Đàn lại lắc đầu:
- Ngày thì nằm lì trong nhà, đêm lại chạy ra ngoài, không hiểu cô đang làm gì nữa.
- Tại cô suy nghĩ quá nhiều quá nên mới rối rắm thế.
Uông Đàn không thèm phí nước bọt nói cô nữa, tiếp tục quay lại với bộ phim Hàn Quốc rất hay cô đang theo dõi, dù cô biết sẽ bị Bạch Nặc Ngôn chế diễu, vì Bạch Nặc Ngôn ghét cay ghét đắng mấy thể hoại phim truyền hình thiểu năng này.
Nhưng có vẻ tâm trạng của Bạch Nặc Ngôn khá tốt, chẳng những không chê bai Uông Đàn như mọi khi, lại còn khen một câu:
- Cứ xem phim cho tốt nhé, tôi thấy phim này cũng không chán lắm đâu.
Nói xong cô ra khỏi biệt thự, nhớ lại bộ phim “Truyền thuyết Thất công chúa” Uông Đàn đang xem, cô thích nhất nàng công chúa thứ bảy, đặc biệt sau khi cô ấy mang thai đã lựa chọn chia tay. Bởi vì cô nghĩ nếu là cô, cô cũng làm vậy, cô tuyệt đối không chấp nhận chuyện hai người vì đứa trẻ mà tiếp tục chung sống, khiến cuộc đời họ trở nên thảm hại, dù có phải chịu thiệt thòi, cô vẫn không thể chấp nhận.
Cô thở dài than thở, rồi mới gọi taxi.
Hồi đại học, khi rất nhiều bạn cùng lớp tự lái xe đến trường, cô không hề động lòng. Tại sao phải đi xe ô tô chứ? Cô không biết lái xe chính vì không muốn trở thành nô lệ của chiếc xe, nghĩ đến đây cô lại cảm thấy bản thân vô cùng may mắn vì không biết lái xe.
Cô bước vào taxi, chống tay dựa đầu trên cửa sổ.
Trước đây cô luôn cho rằng, mỗi khi tâm trạng Trình Nghi Triết bực tức hay vui vẻ, anh ta mới nhớ đến cô, hiện tại cô nhận ra, cô cũng chẳng khác anh ta, khi tâm tình tích tụ đến cực điểm, cô sẽ tìm đến bên anh.
Thỉnh thoảng cô cũng chủ động chạy đến Vân Thành, mới đầu, Trình Nghi Triết vẫn còn tâm trạng đả kích cô, “Có phải hết tiền rồi không?”. Về sau, có lẽ thành thói quen, Trình Nghi Triết lười phát biểu cảm tưởng với cô, nên da mặt cô cũng ngày càng dày.
Mỗi lần Bạch Nặc Ngôn vào phòng Trình Nghi Triết, nếu anh ta ở nhà, 98% anh ta sẽ ở trong thư phòng. Mà giờ phút này, hành động của anh ta rất không bình thường, khiến cô sững sờ. Không bình thường chính là, anh chỉ ngồi trên salon phòng khách, hơi nghiêng người, trên khuôn mặt rõ ràng còn vương vẻ mệt mỏi.
Dĩ nhiên anh vẫn đang nghe nhạc, kiểu âm nhạc thực sự, là âm thanh của thiên nhiên, như tiếng chim hót, tiếng nước chảy…, trông rất nhàn nhã thoải mái.
Cô thay giày, không định rời mắt hỏi anh, chỉ hảo tâm mở miệng:
- Anh không sợ trộm cướp lẻn vào nhà à? Sao bình tĩnh thế?
Lúc này Trình Nghi Triết mới liếc cô một cái:
- Vấn đề này, em mới là người cần lo lắng nhất nhé? Ở đây ngoài anh, dấu vân tay của ai nhiều nhất?
Oa, đối tượng tình nghi chỉ có thể là cô.
- Hôm nay không làm việc à?
Không ở trong thư phòng, thật khó tin nhé.
- Không muốn làm.
- Anh cũng có lúc lười biếng cơ đấy.
Anh không kiên nhẫn liếc cô một cái.
- Thưa cô, lần sau trước khi vào xin nhớ gõ cửa.
Tay cô giơ giơ chùm chìa khóa.
- Cần gì phải làm mấy chuyện thừa thãi chứ, thật phiền phức.
Cô bước tới bên cạnh anh, rất tùy tiện dựa vào người anh, kết quả cô bị cự tuyệt hoàn toàn, Trình Nghi Triết trực tiếp lấy tay đẩy đầu cô ra.
Cô lườm anh một cái, cũng không dày mặt lì lợm sán vào.
- Công ty anh đưa đến cho em rất nhiều giày nhé, rất hào phóng.
- Vậy sao.
Trình Nghi Triết có vẻ khá hứng thú:
- Chắc là hàng thừa à?
Cô cắn răng:
- Nghe nói là mẫu mới nhất của công ty đấy, còn chưa đưa ra thị trường, sao lại là hàng thừa chứ.
- Uh, để em đi cũng phí, chẳng khác gì đâu.
Cô không khách sáo, một chút cũng không khách sáo.
- Nếu vậy, chúng ta bàn chuyện làm ăn đi.
- Em chắc không?
Khuôn mặt Trình Nghi Triết bỗng mỉm cười, dường như anh ta có chút hứng thú.
- Mấy đôi giầy công ty anh đưa tặng em, em chẳng cần đâu, tặng lại anh đấy, trực tiếp đổi thành tiền mặt cho em đi. Vậy mọi người đều có lợi nhé.
- Lần trước em làm vỡ một cái bình hoa ở chỗ anh, em có muốn biết chiếc bình đó giá bao nhiêu không?
Cô bỗng giận dữ:
- Không cần.
Anh liếc cô một cái:
- Em thấy hôm nay anh đang chán, nên đến góp vui đấy à?
Cô đây không phải thú cưng nhé, xin hãy chú ý dùng từ.
Cô nhìn màn hình tinh thể lỏng khổng lồ trên tường, trên đó đang phát một bức tranh thiên nhiên tuyệt đẹp, thỉnh thoảng có vài chú chim bay ngang, phía sau là thác nước vĩ đại đang ầm ầm xối xả. Cô không khỏi hoài nghi, người này không phải đang có ý định vào chùa chứ, không phải báo chí suốt ngày đăng tuyển ni cô hòa thượng đấy sao, đặc biệt họ nhấn mạnh sau khi tuyển dụng sẽ không can thiệp vào đời sống riêng tư, bất kể có tu nghiệp ra sao.
Cô nhích lại gần anh hơn.
- Có phải anh vừa thu mua công ty khác, cảm thấy nghiệp chướng quá nặng nề, nên muốn thay đổi triệt để một lần?
Trình Nghi Triết nghiêng đầu nhìn cô:
- Vừa rồi có hình con rắn hai đầu, có mấy điểm giống em.
Nói xong tay vòng một vòng quanh cổ cô.
Cô lạnh lùng cúi xuống, hất tay anh ra.
- Có mà giống anh ý.
- Em thật sự sợ rắn sao?
Anh giật mình.
Không chỉ rắn, bất kể loại động vật nào dài, mềm nhũn như sâu, điều kiện đầu tiên là chúng không bò đến vị trí gần cô, cô sẽ chủ động tạo thành một khu vực an toàn, chỉ cần còn trong phạm vi khu vực an toàn đó, cô đều cảm thấy đang bị uy hiếp.
- Sợ cũng chẳng có gì mất mặt.
- Anh vẫn tưởng em không sợ trời, không sợ đất đấy.
- Làm gì có chuyện đó? Em sợ khổ, sợ đau.
Cô chăm chú nhìn anh.
- Em càng sợ chết.
- Thật khó tin.
Trình Nghi Triết bất khả tư nghị nhìn cô:
- Thế mà vẫn có thể nói ra một cách vô cùng tự hào, em thật đáng học hỏi.
Cô nhào vào lòng anh, lần này anh không thể trốn thoát, đành phụng mệnh vịn vào hông cô.
Cô sung sướng cười rộ lên:
- Có phải anh bị Tiên nữ từ chối, nên đang ngồi đây đau lòng không?
Tay anh đang vuốt tóc cô, từ từ dùng sức, kéo da đầu cô rất đau.
Cô đang uốn éo trong lòng anh, tức giận cắn một cái trên vai anh.
Lúc này anh mới bỏ tóc cô ra, ỉu xìu buồn bã nhìn cô, giống như không nhận ra cô.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, rất ít khi cô làm trò trước mặt anh như vậy.
Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt chân thành dường như khiến không gian ngưng đọng.
Nhưng cô không hề e sợ, tiếp tục dùng ánh mắt giằng co với anh.
T
rình Nghi Triết ngắm nghía gương mặt quen thuộc, ôm cô vào lòng, sau đó bế cô đi về phía phòng ngủ.
Phát sinh sau đó là những việc đã xảy ra vô số lần, giống như một chuyện thuận lý thành chương.
Buồn cười nhất chính là lần này anh vô cùng nỗ lực làm chuyện “tiêu hao năng lượng”, đưa cô lên đỉnh hết lần này đến lần khác, cuối cùng mới chịu nằm xuống.
Cô vẫn nằm trên ngực anh:
- Không nghi ngờ gì nữa, chỉ một giây nữa là em sẽ ngủ thẳng luôn.
- Em mà không nói lời nào, thì anh đã ngủ được rồi.
Cô ha hả cười vang.
Anh nghe thấy tiếng cười của cô, mơ hồ mở miệng:
- Em thích gì nhất?
- Tiền.
- Vậy sao?
- Em nói em thích nhất là tiền, có tiền rất tốt nhé, thích mua gì thì mua, thích ăn gì thì ăn, hơn nữa, nó còn cho em cảm giác an toàn, thật tuyệt vời.
- Bạch Nặc Ngôn.
- Gì cơ?
- Em thích tiền cũng chẳng sai.
- Em biết, không cần anh nhắc nhở.
- Nhưng em cần nhiều tiền như vậy làm gì? Trên đời này có trăm nghìn ngàn vạn người mê tiền, nhưng vì sao họ không bao giờ cường điệu hay thể hiện rõ ràng như em vậy?
- Vì em sợ nghèo lắm.
Rất lâu sau không thấy tiếng anh trả lời.
Cô cho rằng anh đã ngủ thiếp đi.
Nhưng đột nhiên anh xoay người nằm đè lên cô, giọng anh khàn khàn không rõ:
- Em đang che dấu điều gì vậy?
Cô kinh ngạc, anh cũng không để cô kịp suy nghĩ, trực tiếp hôn lên môi cô.
Rất lâu sau, mới nghe được tiếng anh tiếp tục nói:
- Thật ra, anh tuyệt đối không thèm để ý.
Anh không ngại ngần điều gì, cô chẳng biết.
Vì anh vẫn tiếp tục hết lần này đến lần khác tiến sâu vào trong cô, mang đến cho cô một thế giới kỳ diệu.
Sau này, rốt cục cô cũng hiểu, anh không ngại lý do vì sao cô lại như vậy, nhưng đến lúc đó, cô lại chẳng quan tâm nữa.
Bản thân cô lại không thấy quá đặc biệt, điều duy nhất cô cảm thấy chính là khi cô nhận lời làm người đại diện cho nhãn hiệu Gia Ái, quý công ty đã mang đến tặng cô rất nhiều giày, khiến cô yên lặng chẳng thể nói lên lời. Đúng là cô không thích chất một đống giày chung một chỗ như vậy, nhưng tặng phẩm miễn phí này cô thấy rất may mắn nhé, dù sao suy nghĩ này cũng khiến cô bỏ qua thực tế đối tác chỉ muốn cô trở thành đại diện độc quyền của nhãn hiệu.
Cô cho Uông Đàn chọn vài đôi, sau đó mặc kệ Uông Đàn tùy tiện vứt đống giày ở chỗ nào, cô chẳng thèm quan tâm.
Con người quả thật thay đổi theo hoàn cảnh, khi cô còn học đại học, bất kể đồ gì giá trên 80 tệ đối với cô đều quý giá, nhưng từ sau khi tốt nghiệp đến nay, hàng trăm hàng nghìn bộ trang phục giày dép cô vẫn thấy bình thường, thời gian lâu dần cô không biệt nổi đống hàng hiệu kia và quần áo vỉa hè giá 20 tệ có gì khác biệt.
Uông Đàn gọi cô là “Cô nàng mốc meo” cũng có lý, nếu không bận việc, chỉ cần là không việc cần thiết, cô nhất quyết ở trong phòng, mấy ngày không chịu chui ra. Cô hiển nhiên coi chuyện trạch nữ ngủ ngày của mình như một chiến tích vẻ vang, còn bừng bừng khí thế giảng giải cho Uông Đàn kinh nghiệm vĩ đại 2 tháng ở nhà không thấy chán của cô.
Tới đêm, Bạch Nặc Ngôn thay quần áo sửa soạn ra ngoài, điều này khiến Uông Đàn hết sức nghi ngờ.
- Cô định đi đâu thế?
- Đừng quản tôi nữa.
Bạch Nặc Ngôn cười hì hì vỗ vỗ vào mặt Uông Đàn:
- Mai về tôi sẽ mua đồ ăn cho cô nhé.
Những lời này khiến Uông Đàn thuận lý thành chương đưa cho cô một câu hỏi khó:
- Đêm nay không về à?
Rồi Uông Đàn lại lắc đầu:
- Ngày thì nằm lì trong nhà, đêm lại chạy ra ngoài, không hiểu cô đang làm gì nữa.
- Tại cô suy nghĩ quá nhiều quá nên mới rối rắm thế.
Uông Đàn không thèm phí nước bọt nói cô nữa, tiếp tục quay lại với bộ phim Hàn Quốc rất hay cô đang theo dõi, dù cô biết sẽ bị Bạch Nặc Ngôn chế diễu, vì Bạch Nặc Ngôn ghét cay ghét đắng mấy thể hoại phim truyền hình thiểu năng này.
Nhưng có vẻ tâm trạng của Bạch Nặc Ngôn khá tốt, chẳng những không chê bai Uông Đàn như mọi khi, lại còn khen một câu:
- Cứ xem phim cho tốt nhé, tôi thấy phim này cũng không chán lắm đâu.
Nói xong cô ra khỏi biệt thự, nhớ lại bộ phim “Truyền thuyết Thất công chúa” Uông Đàn đang xem, cô thích nhất nàng công chúa thứ bảy, đặc biệt sau khi cô ấy mang thai đã lựa chọn chia tay. Bởi vì cô nghĩ nếu là cô, cô cũng làm vậy, cô tuyệt đối không chấp nhận chuyện hai người vì đứa trẻ mà tiếp tục chung sống, khiến cuộc đời họ trở nên thảm hại, dù có phải chịu thiệt thòi, cô vẫn không thể chấp nhận.
Cô thở dài than thở, rồi mới gọi taxi.
Hồi đại học, khi rất nhiều bạn cùng lớp tự lái xe đến trường, cô không hề động lòng. Tại sao phải đi xe ô tô chứ? Cô không biết lái xe chính vì không muốn trở thành nô lệ của chiếc xe, nghĩ đến đây cô lại cảm thấy bản thân vô cùng may mắn vì không biết lái xe.
Cô bước vào taxi, chống tay dựa đầu trên cửa sổ.
Trước đây cô luôn cho rằng, mỗi khi tâm trạng Trình Nghi Triết bực tức hay vui vẻ, anh ta mới nhớ đến cô, hiện tại cô nhận ra, cô cũng chẳng khác anh ta, khi tâm tình tích tụ đến cực điểm, cô sẽ tìm đến bên anh.
Thỉnh thoảng cô cũng chủ động chạy đến Vân Thành, mới đầu, Trình Nghi Triết vẫn còn tâm trạng đả kích cô, “Có phải hết tiền rồi không?”. Về sau, có lẽ thành thói quen, Trình Nghi Triết lười phát biểu cảm tưởng với cô, nên da mặt cô cũng ngày càng dày.
Mỗi lần Bạch Nặc Ngôn vào phòng Trình Nghi Triết, nếu anh ta ở nhà, 98% anh ta sẽ ở trong thư phòng. Mà giờ phút này, hành động của anh ta rất không bình thường, khiến cô sững sờ. Không bình thường chính là, anh chỉ ngồi trên salon phòng khách, hơi nghiêng người, trên khuôn mặt rõ ràng còn vương vẻ mệt mỏi.
Dĩ nhiên anh vẫn đang nghe nhạc, kiểu âm nhạc thực sự, là âm thanh của thiên nhiên, như tiếng chim hót, tiếng nước chảy…, trông rất nhàn nhã thoải mái.
Cô thay giày, không định rời mắt hỏi anh, chỉ hảo tâm mở miệng:
- Anh không sợ trộm cướp lẻn vào nhà à? Sao bình tĩnh thế?
Lúc này Trình Nghi Triết mới liếc cô một cái:
- Vấn đề này, em mới là người cần lo lắng nhất nhé? Ở đây ngoài anh, dấu vân tay của ai nhiều nhất?
Oa, đối tượng tình nghi chỉ có thể là cô.
- Hôm nay không làm việc à?
Không ở trong thư phòng, thật khó tin nhé.
- Không muốn làm.
- Anh cũng có lúc lười biếng cơ đấy.
Anh không kiên nhẫn liếc cô một cái.
- Thưa cô, lần sau trước khi vào xin nhớ gõ cửa.
Tay cô giơ giơ chùm chìa khóa.
- Cần gì phải làm mấy chuyện thừa thãi chứ, thật phiền phức.
Cô bước tới bên cạnh anh, rất tùy tiện dựa vào người anh, kết quả cô bị cự tuyệt hoàn toàn, Trình Nghi Triết trực tiếp lấy tay đẩy đầu cô ra.
Cô lườm anh một cái, cũng không dày mặt lì lợm sán vào.
- Công ty anh đưa đến cho em rất nhiều giày nhé, rất hào phóng.
- Vậy sao.
Trình Nghi Triết có vẻ khá hứng thú:
- Chắc là hàng thừa à?
Cô cắn răng:
- Nghe nói là mẫu mới nhất của công ty đấy, còn chưa đưa ra thị trường, sao lại là hàng thừa chứ.
- Uh, để em đi cũng phí, chẳng khác gì đâu.
Cô không khách sáo, một chút cũng không khách sáo.
- Nếu vậy, chúng ta bàn chuyện làm ăn đi.
- Em chắc không?
Khuôn mặt Trình Nghi Triết bỗng mỉm cười, dường như anh ta có chút hứng thú.
- Mấy đôi giầy công ty anh đưa tặng em, em chẳng cần đâu, tặng lại anh đấy, trực tiếp đổi thành tiền mặt cho em đi. Vậy mọi người đều có lợi nhé.
- Lần trước em làm vỡ một cái bình hoa ở chỗ anh, em có muốn biết chiếc bình đó giá bao nhiêu không?
Cô bỗng giận dữ:
- Không cần.
Anh liếc cô một cái:
- Em thấy hôm nay anh đang chán, nên đến góp vui đấy à?
Cô đây không phải thú cưng nhé, xin hãy chú ý dùng từ.
Cô nhìn màn hình tinh thể lỏng khổng lồ trên tường, trên đó đang phát một bức tranh thiên nhiên tuyệt đẹp, thỉnh thoảng có vài chú chim bay ngang, phía sau là thác nước vĩ đại đang ầm ầm xối xả. Cô không khỏi hoài nghi, người này không phải đang có ý định vào chùa chứ, không phải báo chí suốt ngày đăng tuyển ni cô hòa thượng đấy sao, đặc biệt họ nhấn mạnh sau khi tuyển dụng sẽ không can thiệp vào đời sống riêng tư, bất kể có tu nghiệp ra sao.
Cô nhích lại gần anh hơn.
- Có phải anh vừa thu mua công ty khác, cảm thấy nghiệp chướng quá nặng nề, nên muốn thay đổi triệt để một lần?
Trình Nghi Triết nghiêng đầu nhìn cô:
- Vừa rồi có hình con rắn hai đầu, có mấy điểm giống em.
Nói xong tay vòng một vòng quanh cổ cô.
Cô lạnh lùng cúi xuống, hất tay anh ra.
- Có mà giống anh ý.
- Em thật sự sợ rắn sao?
Anh giật mình.
Không chỉ rắn, bất kể loại động vật nào dài, mềm nhũn như sâu, điều kiện đầu tiên là chúng không bò đến vị trí gần cô, cô sẽ chủ động tạo thành một khu vực an toàn, chỉ cần còn trong phạm vi khu vực an toàn đó, cô đều cảm thấy đang bị uy hiếp.
- Sợ cũng chẳng có gì mất mặt.
- Anh vẫn tưởng em không sợ trời, không sợ đất đấy.
- Làm gì có chuyện đó? Em sợ khổ, sợ đau.
Cô chăm chú nhìn anh.
- Em càng sợ chết.
- Thật khó tin.
Trình Nghi Triết bất khả tư nghị nhìn cô:
- Thế mà vẫn có thể nói ra một cách vô cùng tự hào, em thật đáng học hỏi.
Cô nhào vào lòng anh, lần này anh không thể trốn thoát, đành phụng mệnh vịn vào hông cô.
Cô sung sướng cười rộ lên:
- Có phải anh bị Tiên nữ từ chối, nên đang ngồi đây đau lòng không?
Tay anh đang vuốt tóc cô, từ từ dùng sức, kéo da đầu cô rất đau.
Cô đang uốn éo trong lòng anh, tức giận cắn một cái trên vai anh.
Lúc này anh mới bỏ tóc cô ra, ỉu xìu buồn bã nhìn cô, giống như không nhận ra cô.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, rất ít khi cô làm trò trước mặt anh như vậy.
Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt chân thành dường như khiến không gian ngưng đọng.
Nhưng cô không hề e sợ, tiếp tục dùng ánh mắt giằng co với anh.
T
rình Nghi Triết ngắm nghía gương mặt quen thuộc, ôm cô vào lòng, sau đó bế cô đi về phía phòng ngủ.
Phát sinh sau đó là những việc đã xảy ra vô số lần, giống như một chuyện thuận lý thành chương.
Buồn cười nhất chính là lần này anh vô cùng nỗ lực làm chuyện “tiêu hao năng lượng”, đưa cô lên đỉnh hết lần này đến lần khác, cuối cùng mới chịu nằm xuống.
Cô vẫn nằm trên ngực anh:
- Không nghi ngờ gì nữa, chỉ một giây nữa là em sẽ ngủ thẳng luôn.
- Em mà không nói lời nào, thì anh đã ngủ được rồi.
Cô ha hả cười vang.
Anh nghe thấy tiếng cười của cô, mơ hồ mở miệng:
- Em thích gì nhất?
- Tiền.
- Vậy sao?
- Em nói em thích nhất là tiền, có tiền rất tốt nhé, thích mua gì thì mua, thích ăn gì thì ăn, hơn nữa, nó còn cho em cảm giác an toàn, thật tuyệt vời.
- Bạch Nặc Ngôn.
- Gì cơ?
- Em thích tiền cũng chẳng sai.
- Em biết, không cần anh nhắc nhở.
- Nhưng em cần nhiều tiền như vậy làm gì? Trên đời này có trăm nghìn ngàn vạn người mê tiền, nhưng vì sao họ không bao giờ cường điệu hay thể hiện rõ ràng như em vậy?
- Vì em sợ nghèo lắm.
Rất lâu sau không thấy tiếng anh trả lời.
Cô cho rằng anh đã ngủ thiếp đi.
Nhưng đột nhiên anh xoay người nằm đè lên cô, giọng anh khàn khàn không rõ:
- Em đang che dấu điều gì vậy?
Cô kinh ngạc, anh cũng không để cô kịp suy nghĩ, trực tiếp hôn lên môi cô.
Rất lâu sau, mới nghe được tiếng anh tiếp tục nói:
- Thật ra, anh tuyệt đối không thèm để ý.
Anh không ngại ngần điều gì, cô chẳng biết.
Vì anh vẫn tiếp tục hết lần này đến lần khác tiến sâu vào trong cô, mang đến cho cô một thế giới kỳ diệu.
Sau này, rốt cục cô cũng hiểu, anh không ngại lý do vì sao cô lại như vậy, nhưng đến lúc đó, cô lại chẳng quan tâm nữa.
/92
|