Hồng Loan ngẩn ngơ đứng dưới ánh trăng nửa buổi. Rõ ràng tơ hồng của cô là do tiên lực ngưng kết tạo thành, người bình thường sẽ không thể nhận ra, đừng nói chi đến chuyện bị ăn mất. Chẳng lẽ… trong thôn này có quỷ? Cô nhớ tới đám thôn dân mập mạp dị thường kia, bất chợt cảm thấy lạnh sống lưng. Nhưng chính lòng hiếu kỳ lại thúc đẩy cô muốn điều tra sự việc.
Vệt sáng của mặt trăng lạnh lẽo phủ đầy trên đất, chậm rãi chảy xuôi, theo gió lay động thành những đường cong kỳ lạ. Hồng Loan ngẩng đầu nhìn bốn phía xung quanh, nhưng ngoại trừ ánh trăng cô tịch ra, quả thật cái gì cũng đều không có.
Chờ đã, ánh trăng! Hồng Loan chăm chú quan sát những vệt sáng lưu động trên mặt sân, dường như nó đang phát quang rất khẽ. Cô cúi người xuống, hai mắt mở to cẩn thận nhìn, phát hiện trên mặt đất không phải ánh trăng mà chính là vô số tiểu trùng tử quy tụ thành ngàn vạn đại quân dày đặc. Trùng tử này lớn có, nhỏ có, toàn thân đều trong suốt, chỉ có hai con mắt quỷ dị kia là màu đỏ. Ngoài ra chúng có rất nhiều chân, còn có rất nhiều lông tơ màu trắng, ở trong bóng đêm di chuyển thật nhanh về phía trước.
“Á…” Hồng Loan giật nảy mình, sợ hãi thét lên một tiếng chói tai. Ấy vậy cả thôn vẫn chìm trong im ắng, chẳng ai đi ra xem xét sự tình. Thôn trang vừa rồi còn đang ồn ào mà giờ lại yên tĩnh đến kỳ lạ.
Bình sinh Hồng Loan sợ nhất là trùng tử. Tuy rằng trùng tử nhỏ như con kiến, không có gây hại đến cô thì cô vẫn sợ. Huống chi… mấy đoàn trùng tử này đều là đối thủ cường đại, số lượng lại đông, Hồng Loan quả thực cắm đầu chạy trối chết.
Xa xa núi non tối mù mịt, rừng cây lờ mờ ẩn nấp quỷ dị giống như muốn chọn người để lôi vào. Lá cây theo gió suồng sã đong đưa, phát ra thanh âm xào xạc, chẳng khác nào tiếng khóc than của quỷ.
Hồng Loan bị dọa phải chết, bèn lớn giọng gọi tên Triệu Hiền. Cuối cùng dưới ánh trăng bạc, cô đã tìm thấy Triệu Hiền đang giặt áo bên bờ sông. Nước sông thật lạnh, khí trời tản ra một tầng sương mù màu trắng, lặng lẽ bao phủ toàn bộ mặt sông trong bóng đêm.
Bờ sông có một chiếc thùng gỗ, còn có một nửa quần áo đã được giặt, nhưng Triệu Hiền lại không có ở đây.
Hồng Loan vừa muốn mở miệng quát to thì phát hiện ra đằng xa có hai bóng dáng đang ẩn hiện nơi đó. Cô bước lại gần, thấy trên mặt đất là một nam tử đang hôn mê, còn Triệu Hiền áp sát vào mặt hắn không biết đang làm gì.
Tuy rằng chưa rõ mười mươi, nhưng Hồng Loan cảm thấy mình không nên quấy rầy bọn họ. Vừa rồi cô bị trùng tử dọa cho mặt cắt không còn hột máu, cho nên bây giờ rất cần một chỗ dựa để có thể vỗ về con tim yếu đuối mỏng manh.
Vì thế Hồng Loan tiến đến gần hơn một tẹo: “Triệu Hiền, đệ đang làm gì?” Nhưng lời còn chưa dứt, nhờ ánh trăng mà cô thấy rõ một tình huống động trời – Triệu Hiền môi kề môi với nam tử kia, còn áp lên thân gã nữa.
Mà lúc này nam tử vốn chết lâm sàng kia cũng dần tỉnh lại. Hai người vẫn đang liền môi, vì thế nhất thời nảy sinh xấu hổ.
Nam tử kia muốn đẩy y ra, nhưng thân hình của Triệu Hiền giống như ngọn núi, không sao lay chuyển. Ba người lại há hốc mồm ra, sau đó đồng loạt khép mồm lại.
Giọng nói Hồng Loan ngập tràn kinh ngạc: “Triệu Hiền, hắn… hắn ta là nam nhân!” Hàm ý mắt nhìn người của ngươi có vấn đề rồi sao, ngay cả nam nữ cũng không phân được.
Nam tử kia nói không kịp hô hấp: “Xéo ra, tên mập chết bầm này!”
Triệu Hiền đầy bất đắc dĩ trả lời: “Hắn rơi xuống nước. Đệ… đệ lo hắn vong mạng nên mới…”
Ba người ngó chòng chọc nhau nửa canh, chợt Hồng Loan nhớ đến những con trùng tử ngọ nguậy thật hãi, liền vung tay nói: “Được rồi, đệ ta cứu ngươi, nay ngươi bình an vô sự thì mau chóng đi đi!” Dứt câu, cũng không thèm nhìn kẻ nọ, ngược lại bồn chồn kéo tay áo Triệu Hiền, lắp ba lắp bắp: “Thôn trang… các ngươi… có rất nhiều trùng tử. Chúng bò ra từ miệng giếng, rất nhiều, rất nhiều… dọa chết ta…”
Triệu Hiền nghe xong chỉ bật cười: “Trong giếng đều là nước, sao lại có trùng tử được.”
“Thật đó! Ta không lừa đệ. Hơn nữa thôn dân đều mập mạp bất thường, ta nghĩ việc này có liên quan đến trùng tử.”
“Ngươi nói có phải là nó hay không?”
Nam tử rơi xuống nước bỗng nhiên xen vào. Hồng Loan quay đầu nhìn về phía gã. Người này ước chừng hai mươi tuổi, khuôn mặt anh tuấn, vận y phục hoa văn màu xanh; hẳn cũng là con nhà quyền quý.
Nhưng Hồng Loan quan sát gã không phải vì gã đẹp mắt, mà là bàn tay trắng trẻo của gã đang bóp lấy một con trùng tử trong suốt cố sức giãy dụa trong không gian. Nó kêu lên vài tiếng ghê rợn, sau đó phun ra luồn khói trắng, khiến cho nam tử vừa mới tỉnh lại lâm vào hôn mê.
Nó bò lên người nam tử, vòi giấu ở bụng liền vươn ra đâm vào da, bắt đầu hút máu. Từng ngụm, từng ngụm đỏ thẫm nhanh chóng tràn ngập hình thể nó, khiến hình thể vốn trong suốt đã trở nên hồng hào, trong bóng tối tản ra màu sắc vừa tươi đẹp, vừa kinh hãi; quỷ dị mà buồn nôn.
Hồng Loan lại thét ầm lên, Triệu Hiền đứng bên cạnh bị cô dọa đến mức muốn văng cả giới tính ra ngoài. Nhưng rất nhanh y trấn tĩnh được, lá gan cũng bạo hơn, dùng cành cây đập rớt con trùng tử đang điên cuồng hút máu người, sau đó vung chân giẫm nát trùng tử. Máu tươi tung tóe thật nhiều, còn bắn lên giày Triệu Hiền vài giọt. Bình sinh y vô cùng quý trọng quần áo, giày tất của mình. Nhưng lúc này đây y bất chấp, bởi vì Hồng Loan tỷ tỷ đang sợ hãi khóc lóc thảm thương. Triệu Hiền giữ chặt tay cô, trấn an nói: “Không sao, tỷ tỷ. Trùng tử chết rồi, tỷ đừng gào nữa.” Y lo lắng nếu cô cứ than khóc như vậy sẽ vô tình gọi quỷ tới.
Mà Hồng Loan cứ ầm ĩ như vậy. Thực tế chứng minh, một bóng quỷ cũng chẳng có, người trong thôn cũng chẳng ai ra, thậm chí còn không có động tĩnh gì.
Hồng Loan thê lương gào thét giữa đêm tĩnh mịch, tay cô run rẩy chỉ vào ánh trăng trên mặt đất, nơm nớp lo sợ nói không thành lời. Còn chất giọng thì cứ như đấm vào tai người nghe.
Triệu Hiền theo hướng đó nhìn kỹ, chợt phát hiện ra ánh trăng đang chuyển động là vô số trùng tử ập đến như thủy triều, đông đúc bò đi. Bấy giờ y mới tin tưởng lời Hồng Loan nói. Để tránh lãng phí thời gian, y vừa vác nam tử đang hôn mê, vừa giữ chặt Hồng Loan chạy lên núi.
Xung quanh Triệu gia thôn đều là núi, địa hình cằn cỗi, không có bóng người, hiển nhiên trùng tử sẽ không theo đến. Cả hai chạy cả một đoạn đường dài, cho tới khi không còn nhìn thấy trùng tử, lúc này Hồng Loan mới thở phào một hơi. Khi vừa tới nơi an toàn thì Triệu Hiền đã buông bỏ họ: “Tỷ tỷ! Tỷ và vị công tử này cứ ở đây chờ, đừng quá lo lắng. Đệ trở về giúp mẹ và thông tri các hương thân phụ lão nhanh chóng sơ tán rồi sẽ quay lại.”
“Ai…ai…” Hồng Loan còn chưa kịp nói, bóng dáng mập mạp của Triệu Hiền đã chẳng thấy đâu.
Nhìn bốn phía tối đen như mực, bóng cây quỷ mị quay vòng, còn có nam tử hôn mê bất tỉnh… Hồng Loan quả thật khóc không thành tiếng. Cô vốn chỉ là một chân sai vặt cho Nguyệt lão, đến đây vì kết duyên cho Triệu Hiền, nhưng sao bây giờ lại rơi vào tình cảnh này chứ???
Vệt sáng của mặt trăng lạnh lẽo phủ đầy trên đất, chậm rãi chảy xuôi, theo gió lay động thành những đường cong kỳ lạ. Hồng Loan ngẩng đầu nhìn bốn phía xung quanh, nhưng ngoại trừ ánh trăng cô tịch ra, quả thật cái gì cũng đều không có.
Chờ đã, ánh trăng! Hồng Loan chăm chú quan sát những vệt sáng lưu động trên mặt sân, dường như nó đang phát quang rất khẽ. Cô cúi người xuống, hai mắt mở to cẩn thận nhìn, phát hiện trên mặt đất không phải ánh trăng mà chính là vô số tiểu trùng tử quy tụ thành ngàn vạn đại quân dày đặc. Trùng tử này lớn có, nhỏ có, toàn thân đều trong suốt, chỉ có hai con mắt quỷ dị kia là màu đỏ. Ngoài ra chúng có rất nhiều chân, còn có rất nhiều lông tơ màu trắng, ở trong bóng đêm di chuyển thật nhanh về phía trước.
“Á…” Hồng Loan giật nảy mình, sợ hãi thét lên một tiếng chói tai. Ấy vậy cả thôn vẫn chìm trong im ắng, chẳng ai đi ra xem xét sự tình. Thôn trang vừa rồi còn đang ồn ào mà giờ lại yên tĩnh đến kỳ lạ.
Bình sinh Hồng Loan sợ nhất là trùng tử. Tuy rằng trùng tử nhỏ như con kiến, không có gây hại đến cô thì cô vẫn sợ. Huống chi… mấy đoàn trùng tử này đều là đối thủ cường đại, số lượng lại đông, Hồng Loan quả thực cắm đầu chạy trối chết.
Xa xa núi non tối mù mịt, rừng cây lờ mờ ẩn nấp quỷ dị giống như muốn chọn người để lôi vào. Lá cây theo gió suồng sã đong đưa, phát ra thanh âm xào xạc, chẳng khác nào tiếng khóc than của quỷ.
Hồng Loan bị dọa phải chết, bèn lớn giọng gọi tên Triệu Hiền. Cuối cùng dưới ánh trăng bạc, cô đã tìm thấy Triệu Hiền đang giặt áo bên bờ sông. Nước sông thật lạnh, khí trời tản ra một tầng sương mù màu trắng, lặng lẽ bao phủ toàn bộ mặt sông trong bóng đêm.
Bờ sông có một chiếc thùng gỗ, còn có một nửa quần áo đã được giặt, nhưng Triệu Hiền lại không có ở đây.
Hồng Loan vừa muốn mở miệng quát to thì phát hiện ra đằng xa có hai bóng dáng đang ẩn hiện nơi đó. Cô bước lại gần, thấy trên mặt đất là một nam tử đang hôn mê, còn Triệu Hiền áp sát vào mặt hắn không biết đang làm gì.
Tuy rằng chưa rõ mười mươi, nhưng Hồng Loan cảm thấy mình không nên quấy rầy bọn họ. Vừa rồi cô bị trùng tử dọa cho mặt cắt không còn hột máu, cho nên bây giờ rất cần một chỗ dựa để có thể vỗ về con tim yếu đuối mỏng manh.
Vì thế Hồng Loan tiến đến gần hơn một tẹo: “Triệu Hiền, đệ đang làm gì?” Nhưng lời còn chưa dứt, nhờ ánh trăng mà cô thấy rõ một tình huống động trời – Triệu Hiền môi kề môi với nam tử kia, còn áp lên thân gã nữa.
Mà lúc này nam tử vốn chết lâm sàng kia cũng dần tỉnh lại. Hai người vẫn đang liền môi, vì thế nhất thời nảy sinh xấu hổ.
Nam tử kia muốn đẩy y ra, nhưng thân hình của Triệu Hiền giống như ngọn núi, không sao lay chuyển. Ba người lại há hốc mồm ra, sau đó đồng loạt khép mồm lại.
Giọng nói Hồng Loan ngập tràn kinh ngạc: “Triệu Hiền, hắn… hắn ta là nam nhân!” Hàm ý mắt nhìn người của ngươi có vấn đề rồi sao, ngay cả nam nữ cũng không phân được.
Nam tử kia nói không kịp hô hấp: “Xéo ra, tên mập chết bầm này!”
Triệu Hiền đầy bất đắc dĩ trả lời: “Hắn rơi xuống nước. Đệ… đệ lo hắn vong mạng nên mới…”
Ba người ngó chòng chọc nhau nửa canh, chợt Hồng Loan nhớ đến những con trùng tử ngọ nguậy thật hãi, liền vung tay nói: “Được rồi, đệ ta cứu ngươi, nay ngươi bình an vô sự thì mau chóng đi đi!” Dứt câu, cũng không thèm nhìn kẻ nọ, ngược lại bồn chồn kéo tay áo Triệu Hiền, lắp ba lắp bắp: “Thôn trang… các ngươi… có rất nhiều trùng tử. Chúng bò ra từ miệng giếng, rất nhiều, rất nhiều… dọa chết ta…”
Triệu Hiền nghe xong chỉ bật cười: “Trong giếng đều là nước, sao lại có trùng tử được.”
“Thật đó! Ta không lừa đệ. Hơn nữa thôn dân đều mập mạp bất thường, ta nghĩ việc này có liên quan đến trùng tử.”
“Ngươi nói có phải là nó hay không?”
Nam tử rơi xuống nước bỗng nhiên xen vào. Hồng Loan quay đầu nhìn về phía gã. Người này ước chừng hai mươi tuổi, khuôn mặt anh tuấn, vận y phục hoa văn màu xanh; hẳn cũng là con nhà quyền quý.
Nhưng Hồng Loan quan sát gã không phải vì gã đẹp mắt, mà là bàn tay trắng trẻo của gã đang bóp lấy một con trùng tử trong suốt cố sức giãy dụa trong không gian. Nó kêu lên vài tiếng ghê rợn, sau đó phun ra luồn khói trắng, khiến cho nam tử vừa mới tỉnh lại lâm vào hôn mê.
Nó bò lên người nam tử, vòi giấu ở bụng liền vươn ra đâm vào da, bắt đầu hút máu. Từng ngụm, từng ngụm đỏ thẫm nhanh chóng tràn ngập hình thể nó, khiến hình thể vốn trong suốt đã trở nên hồng hào, trong bóng tối tản ra màu sắc vừa tươi đẹp, vừa kinh hãi; quỷ dị mà buồn nôn.
Hồng Loan lại thét ầm lên, Triệu Hiền đứng bên cạnh bị cô dọa đến mức muốn văng cả giới tính ra ngoài. Nhưng rất nhanh y trấn tĩnh được, lá gan cũng bạo hơn, dùng cành cây đập rớt con trùng tử đang điên cuồng hút máu người, sau đó vung chân giẫm nát trùng tử. Máu tươi tung tóe thật nhiều, còn bắn lên giày Triệu Hiền vài giọt. Bình sinh y vô cùng quý trọng quần áo, giày tất của mình. Nhưng lúc này đây y bất chấp, bởi vì Hồng Loan tỷ tỷ đang sợ hãi khóc lóc thảm thương. Triệu Hiền giữ chặt tay cô, trấn an nói: “Không sao, tỷ tỷ. Trùng tử chết rồi, tỷ đừng gào nữa.” Y lo lắng nếu cô cứ than khóc như vậy sẽ vô tình gọi quỷ tới.
Mà Hồng Loan cứ ầm ĩ như vậy. Thực tế chứng minh, một bóng quỷ cũng chẳng có, người trong thôn cũng chẳng ai ra, thậm chí còn không có động tĩnh gì.
Hồng Loan thê lương gào thét giữa đêm tĩnh mịch, tay cô run rẩy chỉ vào ánh trăng trên mặt đất, nơm nớp lo sợ nói không thành lời. Còn chất giọng thì cứ như đấm vào tai người nghe.
Triệu Hiền theo hướng đó nhìn kỹ, chợt phát hiện ra ánh trăng đang chuyển động là vô số trùng tử ập đến như thủy triều, đông đúc bò đi. Bấy giờ y mới tin tưởng lời Hồng Loan nói. Để tránh lãng phí thời gian, y vừa vác nam tử đang hôn mê, vừa giữ chặt Hồng Loan chạy lên núi.
Xung quanh Triệu gia thôn đều là núi, địa hình cằn cỗi, không có bóng người, hiển nhiên trùng tử sẽ không theo đến. Cả hai chạy cả một đoạn đường dài, cho tới khi không còn nhìn thấy trùng tử, lúc này Hồng Loan mới thở phào một hơi. Khi vừa tới nơi an toàn thì Triệu Hiền đã buông bỏ họ: “Tỷ tỷ! Tỷ và vị công tử này cứ ở đây chờ, đừng quá lo lắng. Đệ trở về giúp mẹ và thông tri các hương thân phụ lão nhanh chóng sơ tán rồi sẽ quay lại.”
“Ai…ai…” Hồng Loan còn chưa kịp nói, bóng dáng mập mạp của Triệu Hiền đã chẳng thấy đâu.
Nhìn bốn phía tối đen như mực, bóng cây quỷ mị quay vòng, còn có nam tử hôn mê bất tỉnh… Hồng Loan quả thật khóc không thành tiếng. Cô vốn chỉ là một chân sai vặt cho Nguyệt lão, đến đây vì kết duyên cho Triệu Hiền, nhưng sao bây giờ lại rơi vào tình cảnh này chứ???
/11
|