Cỏ cây trên núi dập dìu trong gió đêm, phát ra những âm thanh xào xạc. Tán cây giống như đang nhe nanh múa vuốt, chực chờ lôi kéo nạn nhân xấu số vào trong. Đằng xa còn có tiếng gầm của dã thú không dứt bên tai.
Hồng Loan càng lúc càng sợ, tiến lên dùng hết sức bình sinh đạp vào nam tử đang hôn mê bất tỉnh. Nhưng do gã bị trúng khói độc của quỷ trùng, cho nên mặc kệ Hồng Loan đá, đánh thế nào cũng không tỉnh lại.
Hồng Loan bó tay, đành phải xuất ra một luồng tiên khí, dẫn vào người gã. Chốc sau, gã chầm chậm mở mắt, sau khi nghe hết mọi chuyện vừa xảy ra còn muốn lập tức xuống núi đi tìm Triệu Hiền.
“Y là ân nhân cứu mạng của ta. Bây giờ y gặp nạn, ta không thể khoanh tay đứng nhìn.”
“Nhưng bên dưới nhiều trùng tử lắm…” Hồng Loan cứu tỉnh gã cũng chỉ vì ở trên núi một mình thì cô thực sợ. Nay gã muốn rời đi bỏ cô đứng trơ trọi, trời ơi, nghĩ tới liền muốn khóc tiếp!
Nam tử không rỗi để phân trần, gã bật dậy rồi vội vàng xuống núi. Hồng Loan nhìn bốn phía núi rừng tối đen như mực, chỉ còn cách cắn răng đi theo sau.
Xuống lưng chừng dốc, bọn họ thấy Triệu Hiền cố gắng cõng hai người trên lưng, đến sườn núi thì lại bỏ xuống, tiếp tục đi cõng những người còn lại. Hiển nhiên thôn dân lâm vào hôn mê, có kêu cũng không dậy nên trước mắt y cứ cõng bọn họ đến nơi an toàn.
Mẫu thân Triệu Hiền cũng sớm tỉnh lại. Bà đang coi sóc những thôn dân, và Triệu Hiền thì đã sớm xuống núi. Y mập mạp như vậy, hơn nữa còn khuân khuân vác vác liên tục khiến y hít thở không thông. Tiết trời giá lạnh, đầu và mặt y đều đẫm mồ hôi.
Hồng Loan bỗng nhiên đâm ra hổ thẹn. Triệu Hiền vốn chỉ là một phàm nhân mà còn dám nhảy vào dầu sôi lửa bỏng; ngược lại cô thân là thần tiên nhưng vừa nhát gan, vừa ngại phiền. Nghĩ thế, Hồng Loan chợt cảm thấy vững vàng hơn, cho nên quyết định cùng bọn họ đi vào thôn.
Bấy giờ đám trùng tử trong suốt đã hút đủ máu người nên hình thể chúng chuyển thành màu đỏ thẫm. Chúng bò nhanh trên mặt đất, hướng tới giếng nước duy nhất trong thôn.
Nam tử kia nói với Triệu Hiền: “Diệt cỏ phải diệt tận gốc, chỉ có giết sạch đám trùng tử này mới có thể cứu được thôn dân.”
Hai người liền đi nhặt gậy gộc đánh trùng tử, máu tươi bắn tung tóe khắp nơi.
Hồng Loan né khỏi chỗ nhầy nhụa kia, chỉ nhìn chằm chằm về miệng giếng đằng trước. Lời nói của nam tử áo xanh như lởn vởn trong đầu cô — diệt cỏ phải diệt tận gốc. Mà hiển nhiên đám quỷ trùng này chỉ là đồng lõa, kẻ cầm đầu thực sự vốn đang ẩn mình trong đáy giếng đen ngòm.
Hồng Loan vung tay kết thành những luồng tiên lực màu đỏ, cô bắn về phía miệng giếng nhằm trấn giữ và gây thêm áp lực vào lòng giếng. Bỗng nhiên nước trong giếng dần dần cuộn trào, Hồng Loan cũng nghe thấy từng đợt gào thét phẫn nộ vang vọng từ chốn thẳm sâu. Đám quỷ trùng càng không bò loạn nữa, ngược lại run rẩy quỳ rạp trên mặt đất, tựa như đang rất sợ sệt điều gì.
Trùng tử không bò đi, Triệu Hiền càng điên cuồng đập chúng. Ấy vậy nam tử áo xanh kia tinh ý hơn, gã dừng tay lại, liếc chừng giếng đen, sau đó quay sang nhìn Hồng bằng ánh mắt đầy nghi hoặc.
Trán cô ướt đẫm mồ hôi, bởi việc duy trì một lượng tiên lực cường hãn khiến cô có phần kiệt sức. Tuy nhiên Hồng Loan không muốn thu tay, vẫn liều mạng như cũ tạo áp lực lên giếng.
Lát sau, dòng nước cuồn cuộn trỗi dậy, tràn ra mặt đất, rửa trôi đi xác của trùng tử lẫn máu tanh.
Nước càng lúc càng chảy mãnh liệt, tựa hồ đã ngập đến mắt cá chân. Tiếp theo, một con quái vật đỏ lòm bò ra từ giếng nước. Nó có bốn chân, trên lưng vô số xúc tua màu đỏ dài ngoằn đang cuốn khúc ở không trung. Ánh mắt của nó giống như ánh mắt của loài người. Một đôi mắt lạnh lẽo, u tối làm Hồng Loan cảm thấy bủn rủn không thôi.
Nó bò trên mặt đất, xúc tua trên người duỗi thẳng, lập tức hòa vào cơ thể quỷ trùng. Máu tươi theo xúc tua chảy vào người nó, khiến thân thể nó càng thêm đỏ rực. Vô số xúc tua cật lực hấp thụ máu từ đám trùng tử ngoan ngoãn nằm rạp kia.
Vốn thấy trùng tử đã sợ trối chết, giờ đào ra thêm một con quái vật kinh hãi như vậy khiến Hồng Loan càng thêm hoảng hơn; mà nó thì đang nhảy bật lên ba thước, lao tới chỗ mọi người.
Nam tử kia liền rút một thanh nhuyễn kiếm bên hông, liên tục vung tay chém rụng mấy chục sợi xúc tua của nó. Quái vật bị nhận đòn đau liền phát ra những tiếng gầm ghê rợn. Nó vòng khỏi chỗ nam tử, lập tức có ý định tấn công vào tiểu cô nương mặt xanh như tàu lá chuối đứng ở cạnh bên.
Hồng Loan cũng hiểu được dây tơ hồng của mình rốt cuộc là do nó nuốt. Hiển nhiên nó biết cô là thiên tiên nên muốn hút cạn tiên lực từ cô. Hồng Loan toan bỏ chạy, nhưng đầu gối đã sớm nhũn ra. Cô muốn dùng tiên lực để chống trả, nhưng sợ quá lại quên sạch cách thi triển, bấy giờ chỉ biết gào và thét =.=
Đám trùng tử phấn khích bò về phía Hồng Loan, nam tử kia cùng Triệu Hiền muốn xông lên giải cứu cũng không thành. Cơ bản họ chỉ là người trần mắt thịt, làm sao có thể chiến đấu với yêu ma. Rồi họ bị mấy sợi xúc tua nhầy nhụa điên cuồng quấn lấy ném sang chỗ khác.
Hồng Loan bị dọa đứng như trời trồng, ngay cả thét lên cũng không còn hơi sức nữa. Cô cạn lời nhìn nó, nửa ngày sau mới lắp bắp nói ra: “Ta… ta là thượng tiên tinh quân Hồng Loan. Ta… là thần tiên, ngươi là yêu quái… nếu dám gây sự với ta, sư phó ta đến… nhất định sẽ phanh thây ngươi thành vạn đoạn!”
Hồng Loan sợ tới mức đem lời nói thuở nhỏ của Thanh Loan lặp lại không sót một chữ. Đáng tiếc quái vật kia còn chưa tu luyện thành tinh, nó nào nghe hiểu điều gì! Nó chỉ biết tiên lực của cô đang hấp dẫn nó, và nó muốn hút cho cạn sạch.
Những chiếc tua dài đỏ sẫm hướng về phía thắt lưng Hồng Loan cuộn lấy, nháy mắt đã giữ chặt cô. Cô cảm thấy bả vai mình thật đau, thật lạnh, hiển nhiên là xúc tua của nó đã đâm vào thịt cô. Tiên lực hòa lẫn máu tươi dần dần bị rút đi khiến Hồng Loan sức tàn lực kiệt. Rồi cô ngã gục trên đất, mơ hồ nhỏ giọng nỉ non: “Sư phụ mau cứu đồ nhi… sư phụ…”
Sau đó, Hồng Loan đã thấy cơ thể mình không còn đau, xúc tua lạnh như băng cũng dần dần tan biến. Chẳng lẽ… Hồng Loan gắng gượng ngẩng đầu, trước mắt cô chính là dung nhan của vị sư phụ tuấn mỹ phi phàm, phong hoa tuyệt đại. Nguyệt Phong sư phụ, cuối cùng ngài cũng tới rồi sao? Hồng Loan khó tin dụi dụi mắt, còn Nguyệt Phong thì nhìn cô bằng đôi con ngươi đầy bất đắc dĩ.
Hồng Loan dùng hết sức bình sinh bổ nhào vào lòng sư phụ, ôm chặt lấy thắt lưng hắn, gào khóc từng hồi: “Sư phụ… ngài nghe ta kêu cứu thật sao? Sư phụ, nếu ngài đến trễ một bước, chỉ sợ cả đời này không còn gặp lại ta…”
Chương 8 – Đồ nhi không tiền đồ
Nguyệt Phong ghét bỏ đẩy cô ra: “Sau này ngươi đừng nhận mình là đồ đệ của ta. Ngay cả trí lực để đấu với trùng tử còn không có, càng ngày càng không có tiền đồ.”
Quái vật tuy rằng không có nhận thức, nhưng đối mặt với tiên lực cường đại của Nguyệt lão, nó vẫn sợ hãi vài phần, thấp thỏm muốn xoay người bỏ trốn. Mà hắn cũng không cản trở nó, chỉ đưa tay phất nhẹ mấy cái đã thấy bạch quang bao phủ đầy trời tạo thành một kết giới vững chắc. Trùng tử kia bò bên trái rồi lại bò sang phải, nhưng bò kiểu gì cũng không thoát được.
Nguyệt Phong khoanh tay, nhìn Hồng Loan nói: “Giết nó đi.”
Hồng Loan liều mạng lắc đầu.
“Nó tu luyện nhờ hút máu người phàm, chẳng biết đã hại chết bao nhiêu kẻ vô tội, nay ngươi còn muốn để nó sống gây họa cho nhân gian?”
Hồng Loan liên tục lắc đầu, nơm nớp lo sợ không dám tiến lên. Nguyệt Phong nhẹ nhàng đưa tay cầm làn tóc rối kia để ra đằng sau, khuyên nhủ: “Hồng Loan, nếu ngươi không chiến thắng nỗi sợ của bản thân, thì ngươi mãi là kẻ bại trận. Sư phụ cũng không thể vĩnh viễn ở cạnh ngươi, không thể lúc nào cũng kịp thời xuất hiện.”
Đương nhiên Nguyệt Phong sẽ không nói cho cô biết, lúc hắn đang đọc sách ở núi Nguyệt Tuyền, bỗng dưng ngực đau nhói từng cơn. Hắn cảm giác Hồng Loan đang gặp nguy hiểm nên liền tức tốc chạy tới. Bây giờ khi nghĩ lại hắn vẫn thấy kinh hoàng, nhỡ mà đến chậm một bước thì đồ nhi của hắn đã hồn phi phách tán, mãi mãi không còn gặp lại. Nghĩ đến việc mình và đồ nhi ngốc nghếch phải vĩnh biệt nhau từ đây, tim hắn quặn đau không tả xiết, đau tới mức chân mày nhíu chặt.
Thấy Nguyệt Phong nhăn mày, cô sợ làm cho hắn thất vọng nên chỉ còn biết kiên cường tiến lên, còn hắn đứng phía sau cổ vũ: “Đừng sợ, sư phụ ở đây này.”
Câu nói ấy như tiếp thêm rất nhiều sức mạnh cho tiểu cô nương, đúng đúng, sư phụ ở đây thì mình sợ gì không thử. Rồi Hồng Loan như một cơn gió, nhẹ nhàng phi tới con quái vật kia.
Tuy rằng trùng tử sợ Nguyệt Phong, nhưng đối với Hồng Loan nó không có nửa điểm e ngại. Thấy cô tiến gần, nó liền nhớ đến máu tươi thơm ngọt và tiên lực của cô, vì vậy phóng ra vô số những xúc tu ghê rợn.
Hồng Loan bị dọa toan muốn quay đầu chạy trốn, nhưng nghĩ tới việc sư phụ vẫn còn đây, nếu bản thân tỏ ra yếu đuối sẽ khiến hắn chán chường, vì vậy cô dùng hết sức bình sinh đối đầu cùng nó.
Hồng Loan vung tay bắn ra rất nhiêu dây tơ hồng, ở không trung dệt thành một chiếc lưới vĩ đại, nhốt quái vật kia vào trong. Tơ hồng cuốn lấy thân thể xấu xí và thít chặt, chặt đến cứa sâu vào thịt da, đem cả hình khối khổng lồ kia trói thành một đòn bánh. Quái vật bị đau gầm lên thảm thiết, xúc tua nó vươn dài ra mấy trượng quấn lấy Hồng Loan.
Hồng Loan hóa phép, một thanh đại đao xuất hiện trong tay cô. Cô nghiến răng vung đao loạn vũ, một bên chặt rụng hết những xúc tua đang gây áp lực với mình, một bên vẫn duy trì tơ hồng trận pháp.
Trùng tử đau đớn buông xuôi, những xúc tua bên thắt lưng Hồng Loan vô lực ào ào chảy xuống.
Lưới võng càng thu càng chặt, cuối cùng ‘ầm’ một tiếng nổ lớn, quái vật nọ tan biến thành tro. Nhìn thấy nó đã chầu trời, Hồng Loan bèn quay đầu cười thật vui vẻ: “Sư phụ, ta đã hóa kiếp cho nó rồi. Ta…” Lời còn chưa hoàn chỉnh, thân thể cô đã đổ rạp trên đất, lâm vào hôn mê.
Lúc Hồng Loan tỉnh dậy đã là rạng sáng ngày mai, ánh nắng mặt trời xuyên qua song cửa mục nát, phủ lên gương mặt cô. Tuy rằng vầng dương ấm áp, nhưng cô vẫn cảm thấy lạnh giá trong người, duy chỉ có bả vai là không lạnh. Thì ra xiêm y của cô đã bị kéo xuống đến vai, đệ lộ một làn da trắng nõn nà. Bên ngoài, bàn tay ấm áp của Nguyệt lão nhẹ nhàng lướt qua vai cô.
Hồng Loan mơ màng nói: “Sư phụ…” Nói xong bèn đứng lên, y phục trên vai càng rơi thấp xuống.
Nguyệt Phong điềm tĩnh thu tay về: “Xúc tua của nó có độc.”
Hồng Loan trợn mắt một hồi mới hiểu được nguyên do sư phụ cởi áo của cô là để giúp cô trị độc. Mà thôi, không quan tâm nữa, bây giờ cô chỉ muốn nhào vào lòng sư phụ thôi.
“Sư phụ à, đồ nhi sợ gần chết!”
Lúc này Triệu Hiền cũng một vị nam tử mập mạp đi đến, nhác trông thấy cảnh tượng kia liền cuống quít muốn bỏ ra ngoài. Nguyệt Phong lạnh nhạt đẩy Hồng Loan rời khỏi người mình, còn nhanh chóng đem y phục của cô chỉnh cho tươm tất lại.
Hồng Loan không chú ý đến động tác của Nguyệt Phong, cô chỉ giật mình nhìn nam tử bên cạnh Triệu Hiền. Gã vận cẩm bào sắc xanh, rõ ràng là quần áo của chàng thiếu niên đêm qua… bây giờ nó được khoác lên người của gã, hơn nữa trông như sắp bục chỉ đến nơi vậy. Hồng Loan ngờ vực hỏi: “Ngươi là ai?”
Người nọ bất đắc dĩ cười, lại sờ sờ gương mặt. Hiện giờ gã béo đến hai mắt híp cả vào trong, còn cười như vậy tựa hồ các cơ đều chen chúc thành một khối, vô phương phân biệt ngũ quan.
Triệu Hiền thấy gã ngượng ngập không trả lời, y bèn lên tiếng: “Tỷ tỷ nhớ vị công tử chúng ta gặp bên bờ sông đêm qua không, y…”
“Chờ đã!” Hồng Loan vung tay bảo y ngừng lại, chợt cúi đầu lẩm bẩm, “người đêm qua đệ cứu bên bờ sông, sau đó y bị trùng tử hút máu… vì thế bị trúng độc trùng nên biến thành bộ dạng này đúng không?” Nghĩ vừa thông suốt, Hồng Loan thất thanh gào lên, cuống cuồng sờ lấy mặt mình.
Triệu Hiền không đành lòng nhìn cô: “Tỷ tỷ, tỷ vẫn xinh đẹp… như trước đây.” Người thật dạ lúc nói dối luôn có một chút khó khăn.
Tuy rằng Nguyệt lão kịp thời trị độc cho cô, nhưng độc tố vẫn còn tiềm tàng trong cơ thể. Lúc Hồng Loan tỉnh giấc thì hắn đã dừng rồi. Mặc dù dung mạo cô không biến đổi lợi hại như nam tử áo xanh, nhưng đường nét thì béo hơn trông thấy. Khuôn trang vốn xinh đẹp nhỏ nhắn nay đã hơi tròn tròn.
Hồng Loan vuốt vuốt, cảm thấy mặt mình tròn như bánh bao, bĩu môi buồn bã: “Sư phụ, ngài xem…”
“Không sao cả, độc tố biến mất là ổn thôi.”
Hai mắt Triệu Hiền tỏa sáng, sùng bái nhìn Nguyệt Phong: “Tỷ tỷ, sư phụ của tỷ quá lợi hại, vừa nãy còn đánh chết con quái vật ghê tởm kia!”
Hồng Loan vỗ ngực: “Sư phụ tỷ đương nhiên lợi hại, nhưng yêu quái kia là do tỷ đánh.”
Mặt béo Triệu Hiền run run một chút, nhưng y nhớ rõ ràng tối qua Hồng Loan chỉ biết kêu gào ầm ĩ, hậu sự là do sư phụ dọn mà. Tuy nhiên tâm địa y thiện lương, không muốn làm Hồng Loan hụt hẫng nên đành gật đầu bừa.
Nguyệt Phong lấy ra một viên đơn dược đưa cho y: “Ngươi đem viên đan này ném vào giếng nước, để các hương thân phụ lão uống trước, ngày mai mọi thứ sẽ ổn.”
Triệu Hiền vui vẻ cầm dược cùng nam tử áo xanh đi ra ngoài, Hồng Loan khó hiểu nhíu mày nhìn Nguyệt Phong: “Sư phụ, độc của trùng tử khiến thôn dân trở nên mập mạp, nhưng vì sao mẫu thân Triệu Hiền vẫn gầy?”
Hồng Loan càng lúc càng sợ, tiến lên dùng hết sức bình sinh đạp vào nam tử đang hôn mê bất tỉnh. Nhưng do gã bị trúng khói độc của quỷ trùng, cho nên mặc kệ Hồng Loan đá, đánh thế nào cũng không tỉnh lại.
Hồng Loan bó tay, đành phải xuất ra một luồng tiên khí, dẫn vào người gã. Chốc sau, gã chầm chậm mở mắt, sau khi nghe hết mọi chuyện vừa xảy ra còn muốn lập tức xuống núi đi tìm Triệu Hiền.
“Y là ân nhân cứu mạng của ta. Bây giờ y gặp nạn, ta không thể khoanh tay đứng nhìn.”
“Nhưng bên dưới nhiều trùng tử lắm…” Hồng Loan cứu tỉnh gã cũng chỉ vì ở trên núi một mình thì cô thực sợ. Nay gã muốn rời đi bỏ cô đứng trơ trọi, trời ơi, nghĩ tới liền muốn khóc tiếp!
Nam tử không rỗi để phân trần, gã bật dậy rồi vội vàng xuống núi. Hồng Loan nhìn bốn phía núi rừng tối đen như mực, chỉ còn cách cắn răng đi theo sau.
Xuống lưng chừng dốc, bọn họ thấy Triệu Hiền cố gắng cõng hai người trên lưng, đến sườn núi thì lại bỏ xuống, tiếp tục đi cõng những người còn lại. Hiển nhiên thôn dân lâm vào hôn mê, có kêu cũng không dậy nên trước mắt y cứ cõng bọn họ đến nơi an toàn.
Mẫu thân Triệu Hiền cũng sớm tỉnh lại. Bà đang coi sóc những thôn dân, và Triệu Hiền thì đã sớm xuống núi. Y mập mạp như vậy, hơn nữa còn khuân khuân vác vác liên tục khiến y hít thở không thông. Tiết trời giá lạnh, đầu và mặt y đều đẫm mồ hôi.
Hồng Loan bỗng nhiên đâm ra hổ thẹn. Triệu Hiền vốn chỉ là một phàm nhân mà còn dám nhảy vào dầu sôi lửa bỏng; ngược lại cô thân là thần tiên nhưng vừa nhát gan, vừa ngại phiền. Nghĩ thế, Hồng Loan chợt cảm thấy vững vàng hơn, cho nên quyết định cùng bọn họ đi vào thôn.
Bấy giờ đám trùng tử trong suốt đã hút đủ máu người nên hình thể chúng chuyển thành màu đỏ thẫm. Chúng bò nhanh trên mặt đất, hướng tới giếng nước duy nhất trong thôn.
Nam tử kia nói với Triệu Hiền: “Diệt cỏ phải diệt tận gốc, chỉ có giết sạch đám trùng tử này mới có thể cứu được thôn dân.”
Hai người liền đi nhặt gậy gộc đánh trùng tử, máu tươi bắn tung tóe khắp nơi.
Hồng Loan né khỏi chỗ nhầy nhụa kia, chỉ nhìn chằm chằm về miệng giếng đằng trước. Lời nói của nam tử áo xanh như lởn vởn trong đầu cô — diệt cỏ phải diệt tận gốc. Mà hiển nhiên đám quỷ trùng này chỉ là đồng lõa, kẻ cầm đầu thực sự vốn đang ẩn mình trong đáy giếng đen ngòm.
Hồng Loan vung tay kết thành những luồng tiên lực màu đỏ, cô bắn về phía miệng giếng nhằm trấn giữ và gây thêm áp lực vào lòng giếng. Bỗng nhiên nước trong giếng dần dần cuộn trào, Hồng Loan cũng nghe thấy từng đợt gào thét phẫn nộ vang vọng từ chốn thẳm sâu. Đám quỷ trùng càng không bò loạn nữa, ngược lại run rẩy quỳ rạp trên mặt đất, tựa như đang rất sợ sệt điều gì.
Trùng tử không bò đi, Triệu Hiền càng điên cuồng đập chúng. Ấy vậy nam tử áo xanh kia tinh ý hơn, gã dừng tay lại, liếc chừng giếng đen, sau đó quay sang nhìn Hồng bằng ánh mắt đầy nghi hoặc.
Trán cô ướt đẫm mồ hôi, bởi việc duy trì một lượng tiên lực cường hãn khiến cô có phần kiệt sức. Tuy nhiên Hồng Loan không muốn thu tay, vẫn liều mạng như cũ tạo áp lực lên giếng.
Lát sau, dòng nước cuồn cuộn trỗi dậy, tràn ra mặt đất, rửa trôi đi xác của trùng tử lẫn máu tanh.
Nước càng lúc càng chảy mãnh liệt, tựa hồ đã ngập đến mắt cá chân. Tiếp theo, một con quái vật đỏ lòm bò ra từ giếng nước. Nó có bốn chân, trên lưng vô số xúc tua màu đỏ dài ngoằn đang cuốn khúc ở không trung. Ánh mắt của nó giống như ánh mắt của loài người. Một đôi mắt lạnh lẽo, u tối làm Hồng Loan cảm thấy bủn rủn không thôi.
Nó bò trên mặt đất, xúc tua trên người duỗi thẳng, lập tức hòa vào cơ thể quỷ trùng. Máu tươi theo xúc tua chảy vào người nó, khiến thân thể nó càng thêm đỏ rực. Vô số xúc tua cật lực hấp thụ máu từ đám trùng tử ngoan ngoãn nằm rạp kia.
Vốn thấy trùng tử đã sợ trối chết, giờ đào ra thêm một con quái vật kinh hãi như vậy khiến Hồng Loan càng thêm hoảng hơn; mà nó thì đang nhảy bật lên ba thước, lao tới chỗ mọi người.
Nam tử kia liền rút một thanh nhuyễn kiếm bên hông, liên tục vung tay chém rụng mấy chục sợi xúc tua của nó. Quái vật bị nhận đòn đau liền phát ra những tiếng gầm ghê rợn. Nó vòng khỏi chỗ nam tử, lập tức có ý định tấn công vào tiểu cô nương mặt xanh như tàu lá chuối đứng ở cạnh bên.
Hồng Loan cũng hiểu được dây tơ hồng của mình rốt cuộc là do nó nuốt. Hiển nhiên nó biết cô là thiên tiên nên muốn hút cạn tiên lực từ cô. Hồng Loan toan bỏ chạy, nhưng đầu gối đã sớm nhũn ra. Cô muốn dùng tiên lực để chống trả, nhưng sợ quá lại quên sạch cách thi triển, bấy giờ chỉ biết gào và thét =.=
Đám trùng tử phấn khích bò về phía Hồng Loan, nam tử kia cùng Triệu Hiền muốn xông lên giải cứu cũng không thành. Cơ bản họ chỉ là người trần mắt thịt, làm sao có thể chiến đấu với yêu ma. Rồi họ bị mấy sợi xúc tua nhầy nhụa điên cuồng quấn lấy ném sang chỗ khác.
Hồng Loan bị dọa đứng như trời trồng, ngay cả thét lên cũng không còn hơi sức nữa. Cô cạn lời nhìn nó, nửa ngày sau mới lắp bắp nói ra: “Ta… ta là thượng tiên tinh quân Hồng Loan. Ta… là thần tiên, ngươi là yêu quái… nếu dám gây sự với ta, sư phó ta đến… nhất định sẽ phanh thây ngươi thành vạn đoạn!”
Hồng Loan sợ tới mức đem lời nói thuở nhỏ của Thanh Loan lặp lại không sót một chữ. Đáng tiếc quái vật kia còn chưa tu luyện thành tinh, nó nào nghe hiểu điều gì! Nó chỉ biết tiên lực của cô đang hấp dẫn nó, và nó muốn hút cho cạn sạch.
Những chiếc tua dài đỏ sẫm hướng về phía thắt lưng Hồng Loan cuộn lấy, nháy mắt đã giữ chặt cô. Cô cảm thấy bả vai mình thật đau, thật lạnh, hiển nhiên là xúc tua của nó đã đâm vào thịt cô. Tiên lực hòa lẫn máu tươi dần dần bị rút đi khiến Hồng Loan sức tàn lực kiệt. Rồi cô ngã gục trên đất, mơ hồ nhỏ giọng nỉ non: “Sư phụ mau cứu đồ nhi… sư phụ…”
Sau đó, Hồng Loan đã thấy cơ thể mình không còn đau, xúc tua lạnh như băng cũng dần dần tan biến. Chẳng lẽ… Hồng Loan gắng gượng ngẩng đầu, trước mắt cô chính là dung nhan của vị sư phụ tuấn mỹ phi phàm, phong hoa tuyệt đại. Nguyệt Phong sư phụ, cuối cùng ngài cũng tới rồi sao? Hồng Loan khó tin dụi dụi mắt, còn Nguyệt Phong thì nhìn cô bằng đôi con ngươi đầy bất đắc dĩ.
Hồng Loan dùng hết sức bình sinh bổ nhào vào lòng sư phụ, ôm chặt lấy thắt lưng hắn, gào khóc từng hồi: “Sư phụ… ngài nghe ta kêu cứu thật sao? Sư phụ, nếu ngài đến trễ một bước, chỉ sợ cả đời này không còn gặp lại ta…”
Chương 8 – Đồ nhi không tiền đồ
Nguyệt Phong ghét bỏ đẩy cô ra: “Sau này ngươi đừng nhận mình là đồ đệ của ta. Ngay cả trí lực để đấu với trùng tử còn không có, càng ngày càng không có tiền đồ.”
Quái vật tuy rằng không có nhận thức, nhưng đối mặt với tiên lực cường đại của Nguyệt lão, nó vẫn sợ hãi vài phần, thấp thỏm muốn xoay người bỏ trốn. Mà hắn cũng không cản trở nó, chỉ đưa tay phất nhẹ mấy cái đã thấy bạch quang bao phủ đầy trời tạo thành một kết giới vững chắc. Trùng tử kia bò bên trái rồi lại bò sang phải, nhưng bò kiểu gì cũng không thoát được.
Nguyệt Phong khoanh tay, nhìn Hồng Loan nói: “Giết nó đi.”
Hồng Loan liều mạng lắc đầu.
“Nó tu luyện nhờ hút máu người phàm, chẳng biết đã hại chết bao nhiêu kẻ vô tội, nay ngươi còn muốn để nó sống gây họa cho nhân gian?”
Hồng Loan liên tục lắc đầu, nơm nớp lo sợ không dám tiến lên. Nguyệt Phong nhẹ nhàng đưa tay cầm làn tóc rối kia để ra đằng sau, khuyên nhủ: “Hồng Loan, nếu ngươi không chiến thắng nỗi sợ của bản thân, thì ngươi mãi là kẻ bại trận. Sư phụ cũng không thể vĩnh viễn ở cạnh ngươi, không thể lúc nào cũng kịp thời xuất hiện.”
Đương nhiên Nguyệt Phong sẽ không nói cho cô biết, lúc hắn đang đọc sách ở núi Nguyệt Tuyền, bỗng dưng ngực đau nhói từng cơn. Hắn cảm giác Hồng Loan đang gặp nguy hiểm nên liền tức tốc chạy tới. Bây giờ khi nghĩ lại hắn vẫn thấy kinh hoàng, nhỡ mà đến chậm một bước thì đồ nhi của hắn đã hồn phi phách tán, mãi mãi không còn gặp lại. Nghĩ đến việc mình và đồ nhi ngốc nghếch phải vĩnh biệt nhau từ đây, tim hắn quặn đau không tả xiết, đau tới mức chân mày nhíu chặt.
Thấy Nguyệt Phong nhăn mày, cô sợ làm cho hắn thất vọng nên chỉ còn biết kiên cường tiến lên, còn hắn đứng phía sau cổ vũ: “Đừng sợ, sư phụ ở đây này.”
Câu nói ấy như tiếp thêm rất nhiều sức mạnh cho tiểu cô nương, đúng đúng, sư phụ ở đây thì mình sợ gì không thử. Rồi Hồng Loan như một cơn gió, nhẹ nhàng phi tới con quái vật kia.
Tuy rằng trùng tử sợ Nguyệt Phong, nhưng đối với Hồng Loan nó không có nửa điểm e ngại. Thấy cô tiến gần, nó liền nhớ đến máu tươi thơm ngọt và tiên lực của cô, vì vậy phóng ra vô số những xúc tu ghê rợn.
Hồng Loan bị dọa toan muốn quay đầu chạy trốn, nhưng nghĩ tới việc sư phụ vẫn còn đây, nếu bản thân tỏ ra yếu đuối sẽ khiến hắn chán chường, vì vậy cô dùng hết sức bình sinh đối đầu cùng nó.
Hồng Loan vung tay bắn ra rất nhiêu dây tơ hồng, ở không trung dệt thành một chiếc lưới vĩ đại, nhốt quái vật kia vào trong. Tơ hồng cuốn lấy thân thể xấu xí và thít chặt, chặt đến cứa sâu vào thịt da, đem cả hình khối khổng lồ kia trói thành một đòn bánh. Quái vật bị đau gầm lên thảm thiết, xúc tua nó vươn dài ra mấy trượng quấn lấy Hồng Loan.
Hồng Loan hóa phép, một thanh đại đao xuất hiện trong tay cô. Cô nghiến răng vung đao loạn vũ, một bên chặt rụng hết những xúc tua đang gây áp lực với mình, một bên vẫn duy trì tơ hồng trận pháp.
Trùng tử đau đớn buông xuôi, những xúc tua bên thắt lưng Hồng Loan vô lực ào ào chảy xuống.
Lưới võng càng thu càng chặt, cuối cùng ‘ầm’ một tiếng nổ lớn, quái vật nọ tan biến thành tro. Nhìn thấy nó đã chầu trời, Hồng Loan bèn quay đầu cười thật vui vẻ: “Sư phụ, ta đã hóa kiếp cho nó rồi. Ta…” Lời còn chưa hoàn chỉnh, thân thể cô đã đổ rạp trên đất, lâm vào hôn mê.
Lúc Hồng Loan tỉnh dậy đã là rạng sáng ngày mai, ánh nắng mặt trời xuyên qua song cửa mục nát, phủ lên gương mặt cô. Tuy rằng vầng dương ấm áp, nhưng cô vẫn cảm thấy lạnh giá trong người, duy chỉ có bả vai là không lạnh. Thì ra xiêm y của cô đã bị kéo xuống đến vai, đệ lộ một làn da trắng nõn nà. Bên ngoài, bàn tay ấm áp của Nguyệt lão nhẹ nhàng lướt qua vai cô.
Hồng Loan mơ màng nói: “Sư phụ…” Nói xong bèn đứng lên, y phục trên vai càng rơi thấp xuống.
Nguyệt Phong điềm tĩnh thu tay về: “Xúc tua của nó có độc.”
Hồng Loan trợn mắt một hồi mới hiểu được nguyên do sư phụ cởi áo của cô là để giúp cô trị độc. Mà thôi, không quan tâm nữa, bây giờ cô chỉ muốn nhào vào lòng sư phụ thôi.
“Sư phụ à, đồ nhi sợ gần chết!”
Lúc này Triệu Hiền cũng một vị nam tử mập mạp đi đến, nhác trông thấy cảnh tượng kia liền cuống quít muốn bỏ ra ngoài. Nguyệt Phong lạnh nhạt đẩy Hồng Loan rời khỏi người mình, còn nhanh chóng đem y phục của cô chỉnh cho tươm tất lại.
Hồng Loan không chú ý đến động tác của Nguyệt Phong, cô chỉ giật mình nhìn nam tử bên cạnh Triệu Hiền. Gã vận cẩm bào sắc xanh, rõ ràng là quần áo của chàng thiếu niên đêm qua… bây giờ nó được khoác lên người của gã, hơn nữa trông như sắp bục chỉ đến nơi vậy. Hồng Loan ngờ vực hỏi: “Ngươi là ai?”
Người nọ bất đắc dĩ cười, lại sờ sờ gương mặt. Hiện giờ gã béo đến hai mắt híp cả vào trong, còn cười như vậy tựa hồ các cơ đều chen chúc thành một khối, vô phương phân biệt ngũ quan.
Triệu Hiền thấy gã ngượng ngập không trả lời, y bèn lên tiếng: “Tỷ tỷ nhớ vị công tử chúng ta gặp bên bờ sông đêm qua không, y…”
“Chờ đã!” Hồng Loan vung tay bảo y ngừng lại, chợt cúi đầu lẩm bẩm, “người đêm qua đệ cứu bên bờ sông, sau đó y bị trùng tử hút máu… vì thế bị trúng độc trùng nên biến thành bộ dạng này đúng không?” Nghĩ vừa thông suốt, Hồng Loan thất thanh gào lên, cuống cuồng sờ lấy mặt mình.
Triệu Hiền không đành lòng nhìn cô: “Tỷ tỷ, tỷ vẫn xinh đẹp… như trước đây.” Người thật dạ lúc nói dối luôn có một chút khó khăn.
Tuy rằng Nguyệt lão kịp thời trị độc cho cô, nhưng độc tố vẫn còn tiềm tàng trong cơ thể. Lúc Hồng Loan tỉnh giấc thì hắn đã dừng rồi. Mặc dù dung mạo cô không biến đổi lợi hại như nam tử áo xanh, nhưng đường nét thì béo hơn trông thấy. Khuôn trang vốn xinh đẹp nhỏ nhắn nay đã hơi tròn tròn.
Hồng Loan vuốt vuốt, cảm thấy mặt mình tròn như bánh bao, bĩu môi buồn bã: “Sư phụ, ngài xem…”
“Không sao cả, độc tố biến mất là ổn thôi.”
Hai mắt Triệu Hiền tỏa sáng, sùng bái nhìn Nguyệt Phong: “Tỷ tỷ, sư phụ của tỷ quá lợi hại, vừa nãy còn đánh chết con quái vật ghê tởm kia!”
Hồng Loan vỗ ngực: “Sư phụ tỷ đương nhiên lợi hại, nhưng yêu quái kia là do tỷ đánh.”
Mặt béo Triệu Hiền run run một chút, nhưng y nhớ rõ ràng tối qua Hồng Loan chỉ biết kêu gào ầm ĩ, hậu sự là do sư phụ dọn mà. Tuy nhiên tâm địa y thiện lương, không muốn làm Hồng Loan hụt hẫng nên đành gật đầu bừa.
Nguyệt Phong lấy ra một viên đơn dược đưa cho y: “Ngươi đem viên đan này ném vào giếng nước, để các hương thân phụ lão uống trước, ngày mai mọi thứ sẽ ổn.”
Triệu Hiền vui vẻ cầm dược cùng nam tử áo xanh đi ra ngoài, Hồng Loan khó hiểu nhíu mày nhìn Nguyệt Phong: “Sư phụ, độc của trùng tử khiến thôn dân trở nên mập mạp, nhưng vì sao mẫu thân Triệu Hiền vẫn gầy?”
/11
|