Căn nhà vốn là sáng sủa sạch sẽ, không có một hạt bụi, đã bắt đầu tích bụi.
Trong bồn rửa chén, bát đũa không biết đã chất đống từ khi nào.
Trên bàn cơm có tô canh còn thừa lại cặn cùng với đồ ăn rơi vãi đầy mặt bàn, nước trong bình cũng cạn sạch.
Trong giỏ đựng đồ cần giặt chất đầy quần áo dơ cùng tất(vớ) thối, bánh kem để quên trong tủ lạnh đã lên men mốc.
Áo khoác da bò của cô nằm trên sô pha trong phòng khách, quần ở trên ghế, phòng khách bụi bặm chồng chất, ngay cả điều khiển TV cũng đều mất tích.
Quả nhiên không quá ba ngày, trong nhà thực sự trở nên hỗn loạn, qua một tuần thì giống y như chuồng heo, tới ngày thứ mười thì ngay cả “Tiểu cường”* cũng tới nhà cô định cư
*Tiểu Cường : tên chuyên dùng để ám chỉ con gián.
Niêm Tự Cường thẳng đến sáng sớm mới về tới nhà, cô mệt mỏi kéo lê chân, mấy ngày liên tục hành động cùng giám sát làm cho cô mệt sắp chết.
Mở rộng cánh cửa rồi bước vào trong phòng khách, cô liền ngã vào trên sô pha ngủ như chết.
Cũng không biết ngủ bao lâu, không phân biệt được hiện tại là sáng sớm hay là hoàng hôn, lúc cô tỉnh lại thì đâu đau như muốn nứt ra, giống như có người ở đánh một quyền trên đầu cô, khó chịu chết mất, có thể cảm nhận được thành dạ dày ma sát vào nhau, cô khẳng định đã ngủ rất lâu.
Cô muốn đứng dậy tìm chút gì ăn thế nhưng mệt chẳng còn sức, cô nhắm mắt lại muốn tiếp tục ngủ, nhưng mà cơn đói càng ngày càng mạnh mẽ làm cho cô không thể ngủ lại, thế mới biết hóa ra là mình tỉnh vì đói, rốt cuộc cô đã ngủ bao lâu vậy?
Lúc cô mở mắt ra lần thứ hai thì không khỏi ngây người.
Một đôi mắt linh hoạt hiếu kỳ ngồi ngay cạnh sô pha cùng cô đôi mắt to trừng đôi mắt nhỏ.
Là ảo giác sao? Cô cư nhiên thấy một cô nhóc con.
Không, không phải ảo giác, thực sự có một cô nhóc ở ngay trước mặt cô, đôi mắt xinh đẹp cứ nhìn chằm chằm cô.
“Ở đâu ra một đứa nhóc thế này?” Cô nằm lẩm bẩm.
“Anh gì ơi”
Cô từng nghe khá nhiều người gọi cô là tiên sinh, nhưng đây là lần đầu nghe thấy một đứa nhóc gọi là anh ơi, mà cô cũng lười sửa cho đúng.
“Ngươi từ đâu tới đây?”
Cô nhóc chỉ vào bức tường “Bên kia”
Trẻ con nhà hàng xóm? Sao tới bây giờ cô chưa từng thấy qua.
“Anh hàng xóm, phòng ở của anh thật là lộn xộn quá.”
Thật không ngờ là khi còn sống cô sẽ bị một đứa nhóc con mới khoảng năm – sáu tuổi phê bình rằng trong nhà rất lộn xộn.
“Phòng ở lộn xộn mới tốt”
Tiểu cô nương đầu nghiêng qua một bên “Vì sao?”
“Như vậy thì kẻ trộm sẽ không tới đây, bởi vì quá lộn xộn nên hắn cũng tìm không được đồ vât giá trị, và sẽ không có biện pháp trộm đồ đi.”
Cô nhóc bật cười khanh khách.
Cười được tức là nhóc này cũng có khiếu hài hước, không sai, cô nhóc này thật ra rất thông minh.”
“Anh lâu chưa tắm phải không?”
“Sao nhóc lại biết?”
“Bởi vì trên người anh có mùi thối thối.”
“Nhóc lại sai rồi, không phải anh thối mà là sô pha thối.” (Linh: Bởi vì 2 người vừa quen biết và chị Cường lười sửa nên đoạn này sẽ xưng anh – nhóc nhé)
Cô nhóc lại bị lời của cô chọc cười khanh khách.
“Nhóc tên là gì?”
Giọng nói non nớt trả lời cô “Tiểu Quai” (quai ở đây là thông minh)
“Tiểu Quai, giúp anh hàng xóm một chuyện cần gấp được không?”
Cô nhóc liền gật đầu “Hảo”
Thật nghe lời, tương lai khẳng định là rất tốt bụng, có tiền đồ.
“Bụng của anh rất đói, có thể cho anh bánh mì trên tay nhóc được không?”
Cô nhóc liền gật đầu, lập tức đem bánh mì đưa cho cô.
Ắc ắc ắc – thật sự là một cô nhóc khiến người khác yêu thích, tương lai nhất định là vĩ nhân.
“Ngươi thật quai, biết giúp anh đây một người bận rộn, đừng cho người khác biết anh ăn bánh mì của nhóc được không?”
“Vì sao?”
Bởi vì rất mất mặt, cô là người lớn mà lại đi ăn chực của một đứa trẻ con, truyền ra ngoài thì danh dự một đời của cô không bị hủy mới là lạ, nhưng cô đương nhiên sẽ không nói như vậy.
“Bởi vì … bánh mì này quá thơm, anh sợ người khác cũng tới đoạt lấy.”
Cô nhóc lại cười khanh khách, lúc nhóc cười lộ ra hai lúm đồng tiền nho nhỏ, lớn lên nhất định sẽ là một người đẹp, không biết là con cái nhà ai, thật là có phúc.
Niêm Tự Cường vẫn duy trì tư thế ngủ, nuốt xong bánh mì nhưng ngay cả chút sức lực đứng dậy cũng không có, thật là kỳ quái, sao cô lại mệt thế này, hơn nữa đầu đau tưởng chết.
Cô nhóc nghiêng đầu tò mò nhìn cô.
“Anh hàng xóm khó chịu sao?”
“Anh choáng váng đầu.”
Tiểu quai vươn tay đặt lên trán cô sờ sờ như người lớn, sau đó trợn to con mắt.
“Á~~ anh nóng rần lên rồi.”
Ra thế! hèn chi tay chân mềm nhũn, đầu óc đầu choáng váng, í? sao nhóc kia lại chạy đi rồi? đừng đi, ta còn thiếu nhóc một cái bánh mì nha.
Mắt thấy cô nhóc thùng thùng chạy nhưng cô không còn hơi sức mà gọi lại.
Cô bắt đầu nhớ tới ba mẹ, tuy rằng bọn họ rất dài dòng nhưng có bọn họ thì… ít nhất…sáng sớm rời giường sẽ có bát cháo nóng giải cảm, có giường sạch để ngủ, có quần áo giặt sạch phơi nắng ấm áp thơm tho, có thức ăn phong phú đầy bụng, cho dù là về muộn cũng có đồ ăn khua chờ cô.
A…cô thật sự rất khó chịu nha…làm ơn có ai tới giúp cô một chút….
“Nhanh lên nhanh lên, ba mau xem đi, anh hàng xóm đang phát sốt kìa, con không gạt ba mà – không phải con tự mở cửa vào mà là cánh cửa không đóng –” giọng nói của cô nhóc truyền đến càng gần.
Hóa ra cánh cửa phòng khách không đóng, không lẽ mình cứ như vậy mở rộng cửa ngủ một đêm?
Sử Văn Triết bị Tiểu Quai lôi kéo qua đây, khi hắn vừa đi vào thì rất là sửng sốt, nhìn chằm chằm một đống hỗn loạn trong phòng, nhịn không được kinh ngạc, có trộm tới viến nhà sao? Quần áo tất vớ đầy trên mặt đất, trên bàn đầy đồ hỗn tạp, như là đã lâu không ai ở đây.
Tiểu Quai vừa chạy nhảy tới trước sô pha, chỉ vào Niêm Tự Cường rồi quay sang vẫy tay với ba “Mau tới, mau tới, ba nếu không cứu thì ảnh sẽ lên trời đấy.”
Ặc, không nghiêm trọng như vậy chứ, cô chỉ là đói không dậy nổi thôi.
Nhưng nghĩ lại thì sao mình lại mệt thế nhỉ? Không chỉ trước mắt mơ màng mà trời đất còn quay cuồng?
Chỉ chốc lát sau, cô cảm thấy có một bàn tay to đang vuốt trán mình, vừa mở mắt ra miễn cưỡng nhìn đối phương thì lông mày liền chau lại.
“Là anh?” đây không phải là con ếch bốn mắt sao? Hóa ra hắn là ba của cô nhóc kia.
“Ngươi phát sốt rồi” Hắn nói.
Thật sao? Một chút cảm giác cô cũng không có, chỉ cảm thấy toàn thân thật là khó chịu.
“Đúng không đúng không, con đã nói là anh hàng xóm bị bệnh mà.”
“Cô ấy là chị hàng xóm chứ không phải anh hàng xóm” Sử Văn Triết sửa lời con gái nhỏ.
Tiểu Quai đầu tiên là kinh ngạc nhìn nhìn Niêm Tự Cường rồi quay đầu sang chỗ Sử Văn Triết “Ớ, không phải, đầu óc ba cũng có chuyện sao? Đây rõ ràng là anh hàng xóm.”
Niêm Tự Cường nghe xong rất muốn cười, nghĩ cô nhóc này rất đáng yêu, lúc nhóc đang chỉ trích ba ba thì khẩu khí giống như một bà cụ non, vẻ mặt chăm chú thật là vô cùng dễ thương.
Sử Văn Triết dở khóc dở cười, điểm nhẹ chóp mũi cô nhóc, quyết định đem vấn đề giới tính để sang một bên, trước đến xem bệnh tình của cô.
“Con về đem cái hộp màu trắng nhỏ qua đây.”
Cô nhóc lên tiếng trả lời rồi lập tức chạy ra cửa, rồi như ngay lập tức lại chạy trở vào cầm theo cái hộp màu trắng đưa cho ba.
Niêm Tự Cường vẻ mặt hồ nghi “Anh muốn làm cái gì?”‘
“Đo nhiệt độ cơ thể.”
Hắn lấy ra súng đo nhiệt độ* để vào trong tai cô rồi nhìn chữ số trên đó mà cau mày.
“Ba mươi chín độ, cao quá, tôi đưa cô đi bệnh viện.”
“Chỉ là nóng rần lên không chết được, không cần làm to chuyện như vậy, nếu như anh muốn giúp tôi thì đi mua dùm gà chiên giòn về, tôi sắp chết đói rồi.”
“Cảm mạo phải ăn đồ có dinh dưỡng, sao lại ăn gà chiên giòn được.”
“Không khéo thể chất ta khác người thường, ăn gà chiên giòn có thể trị cảm mạo.”
Tiểu Quai đứng kế bên nghe xong kinh ngạc hỏi “Thật vậy chăng?”
“Đương nhiên không phải, chị hàng xóm đang nói đùa thôi” Sử Văn Triết vội vàng sữa chửa, chỉ sợ con gái sẽ tin thật.
Sử Văn Triết nhìn quanh một chút, nhịn không được kinh ngạc mà nói “Nhà ngươi thật bừa bãi.”
Niêm Tự Cường vẻ mặt xấu hổ, tìm đại một lý do “Bởi vì tôi bề bộn nhiều việc.”
“Thoạt nhìn hình như nửa tháng không dọn dẹp rồi.”
Trên thực tế chỉ có mười ngày, nhưng cô dĩ nhiên không thừa nhận.
“Bừa bãi là chuyện của tôi” Thật đáng ghét, con ếch bốn mắt kia dám phê bình cô.
Khuôn mặt lịch sự bỗng nhiên tới gần cô làm cô ngây người.
“Nhìn cái gì?” Cô hỏi, không rõ người này đưa mặt gần cô là ý gì, hơn nữa còn giống cẩu ngửi ngửi trên người cô.
“Cô bao lâu rồi chưa tắm hả?”
“Ai cần anh lo, không phải chuyện của anh, anh đi về đi.”
“Cô sinh bệnh thì tôi có thể nào mặc kệ cô, để tôi nấu cho cô vài thứ ăn được” Sau đó hắn liền đi về phía nhà bếp.
Niêm Tự Cường vội vàng đứng lên khỏi sô pha, đi theo sau hắn kêu lên “Uy, đây là nhà của tôi, anh đừng sông bừa vào.”
Sử Văn Triết không vào phòng bếp thì thôi, vừa vào phòng bếp hắn lập tức ngửi được mùi đồ ăn đã hư thối nồng nặc.
Hôm nay hắn thật là mở rộng tầm mắt, bát đũa không rửa chất cao trong bồn rửa, trên hộp ăn tiện lợi còn có con gián đang đi dạo phố.
“Thật là đồ sộ. . .” Hắn tấm tắc diễn đạt.”
Mặt cô không khỏi đỏ lên “Thế nào, có ý kiến gì? Tôi cảnh cáo anh, anh mà còn làm loạn thì tôi kiện anh tội tự tiện xông vào nhà ở của —” nói chưa hết câu thì cô đột nhiên cảm thấy choáng váng đầu, cả người lung lay sắp đổ.
Trước khi cô ngã xuống thì hắn vội vàng đón được, một tay lấy ôm lấy cô.
Thật ngoài sự tưởng tượng, người này nhìn yếu đuối như vậy nhưng so với tưởng tượng của cô vẫn có sức lực. Cô vẫn luôn rất khỏe mạnh chưa từng yếu đuối thế này, thật sự là quá mất mặt, lại bị nam nhân ôm vào trong ngực, thiệt là không còn mặt mũi.
“Mau thả tôi ra.”
Cô muốn thoát ra nhưng toàn thân vô lực, chết tiệt, cô quả thật là đói muốn xỉu, ngay cả so với khí lực của một người nam nhân còn muốn kém sơn. (Linh: e ko còn gì để nói…)
“Người bệnh thì phải ngoan ngoãn nghe lời.”
Một đôi mắt sắc bén trừng to, kéo cổ áo hắn “Anh chán sống sao? Tôi nói anh mau thả tôi xuống.”
“Không biết nghe lời thì sẽ bị đánh vào mông.”
Niêm Tự Cường ngây người, kinh ngạc nhìn sang cô nhóc đang đứng kế bên, đối phương giống như một bà cụ non đang chống nạnh nhìn thẳng vào cô.
Không ngoan? đánh vào mông?
Trong khoảng thời gian ngắn, cô á khẩu không trả lời được. Lớn như vậy cô chưa từng bị một cô nhóc năm tuổi dạy dỗ qua, mà nhóc này rất có tư thế đứng chống tay vào eo, trên khuôn mặt khả ái đang nhướng mày, con mắt đẹp nhìn chằm chằm cô, miệng vểnh lên, tức giận đỏ mặt, so với ba mẹ cô còn muốn uy nghiêm hơn.
Cô có thể đố địch với ánh mắt muốn phát hỏa của con ếch nhưng đối với cô nhóc này thì bất tri bất giác dáng vẻ kiêu ngạo như biến mất, sức mạnh cường hãn luôn luôn dùng trên người tội phạm hoặc nam nhân thế nhưng không biện pháp đối phó nhóc này.
Chỉ thấy cô nhóc rất có tư thế chỉ huy hai người lớn.
“Mau lên, ba nhanh đi nấu gì đó cứu bao tử của chị hàng xóm, còn chị không nên ầm ĩ, bệnh nhân phải yên lặng.”
“Hảo hảo hảo, ba sẽ đi cứu bao tử của cô ấy.”
“Cứu cái bao tử?” Niêm Tự Cường vẻ mặt khó hiểu.
“Chính là đem đồ ăn tới giúp dạ dày của cô” Hắn cười nói, đồng thời thừa dịp cô không hề giãy dụa thì trực tiếp bế cô ra ngoài, con gái nhỏ đã ở một bên nhảy theo về phía trước, đồng thời giống như bà cụ non nhìn chằm chằm hai người.
Đem cô đặt ở trên sô pha, Sử Văn Triết nói với cô “Ngoan ngoãn nằm yên không được lộn xộn, tôi về nhà làm chút gì qua cho cô ăn.”
Cô đang muốn đứng dậy nhưng vừa nghe hắn nói nấu đồ ăn thì bỏ đi ý nghĩ trong đầu. Được rồi, cô thật sự là cần ăn chút gì đó, hơn nữa cô thực sự không có khí lực, đói tới mức da bụng muốn dính vào thắt lưng, đầu choáng váng.
Sử Văn Triết rời khỏi không lâu thì bưng sang một tô canh sườn.
Úc, thơm quá! Hương vị này làm cho tế bào ốm yếu toàn thân như muốn thức tỉnh.
“Tới rồi, cô uống trước chút canh sườn heo đi.”
Cô uống liên tục vài bát, canh ấm đi xuống bụng làm cho cô thấy thoải mái hơn nhiều. Vợ của tên ếch này khẳng định rât có tài nấu ăn, canh thơm ngon mà không ngấy, sườn heo mềm nhuyễn, vào miệng như muốn tan ra.
Ăn xong chút đồ cô cũng có chút sức lực, đại khái là dạ dày thư thái liền không hề cố chấp, để cho ếch bốn mắt đưa nàng đi khám bác sĩ gần nhà.
Châm cứu hạ sốt, uống thuốc cảm, cô bắt đầu thấy buồn ngủ, bởi vì không có sức đi tắm nên đơn giản tiếp tục ngủ ở trên sô pha. (Linh: thế này thì sễ ngộ độc khí mà chết lắm.)
Sử Văn Triết nói sẽ quay lại nhìn cô, cô thấy hắn cứ như gà mẹ, cô cũng không phải con nít ba tuổi, có cần phải chăm sóc thận trọng như với con nít vậy không? Nhưng mà nhìn hướng tô canh cứu dạ dày của cô thì coi như hai người huề nhau.
Có thể nói là do tác dụng của thuốc nên mí mắt cô ngày cành nặng, nếu ngay cả sức lực đi tắm cũng không có thì đương nhiên cũng không có sức lực tiễn khách, dù sao thì chính bọn nó sẽ rời khỏi, cũng không cần nói xã giao như vậy.
Sau khi một chút ý thức đã dùng hết, cô nhắm mắt lại, lần thứ hai nặng nề ngủ.
……… ………… ……
Thật nặng nha, cái gì đang đè trên người cô vậy?
Niêm Tự Cường mở mắt, cô cảm thấy ngủ được một giấc thì cả người cũng khỏe lại đôi chút.
Trong phòng bật một cái đèn nhỏ, sắc trời ngoài cửa sổ đã hơi tối, cô muốn đứng lên nhưng phát hiện trên người mình thật nặng, không biết là cái gì đang đè lên.
Con mắt thoáng nhìn, trên người cô có một đứa bé, Tiểu Quai cư nhiên ngủ ở trên bụng của cô. Dáng người nho nhỏ ngủ rất sâu như gấu nhỏ đang ngủ đông, thảo nào cô vẫn cảm thấy có gì đè nặng mình lúc ngủ.
Lúc cô ngồi dậy thì trên trán rớt xuống cái gì đó, nhìn kỹ lại thì ra là khăn mặt ướt, chứng tỏ có người đem khăn mặt đắp lên trán cô hạ nhiệt độ khi cô đang ngủ, người mà làm như vậy thì chắc là chỉ co ếch bốn mắt như gà mẹ thôi.
Có lẽ là do cô cử động nên gấu nhỏ trên người cũng tỉnh lại, dụi dụi đôi mắt nhập nhèm mắt buồn ngủ, lúc nhìn thấy cô thì lộ ra vẻ vui sướng ngây thơ.
“Chị đã tỉnh lại rồi.”
“Đúng vậy, nhóc sao lại ngủ ở đây.”
“Vì em muốn giúp chị sưởi ấm.”
“Giúp chị sưởi ấm?”
“Người cảm mạo rất sợ lạnh, lúc trước em cảm mạo ba đều ôm em sưởi ấm nên khỏi rất nhanh, cho nên em cũnng muốn ôm chị, như vậy thì chị cũng sẽ khỏi cảm nhanh chóng.”
Tiểu Quai ngây thơ thẳng thắn nói ra, nghĩ gì đều nói hết, chân thành ngây thơ như một tiểu thiên sứ, trong lòng cô thấy ấm áp, tâm hồn sắt đá như nam nhân cũng bị làm mềm nhũn ra.
Thật dễ thương quá nha.
Cô nhịn không được ôm lấy Tiểu Quai, chính mình trước giờ cũng không phải người dễ xúc động, cũng sẽ không giống nữ nhân bình thường biểu hiện cảm xúc, nhưng vẫn nhịn không được muốn ôm nhóc đáng yêu này.
“Chị ơi.”
“Gì em?”
“Chị thật hôi quá đi.”
Cô cứng đờ người, sau đó vội vàng buông ra Tiểu Quai, vẻ mặt xấu hổ “Ngại thế, chị đi tắm.”
Bị một đứa trẻ chê hôi thật quá mất mặt, dù sao tinh thần cũng tốt hơn, cô quyết định đem bản thân tắm sạch sẽ từ đầu tới chân.
Sau nửa giờ thì cô bước ra từ phòng tắm, cả người cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái không gì sánh được, trên người là một bộ đồ sạch sẽ cùng quần đùi, bởi vì quần áo của cô đều đem giặt hết rồi nên mượn áo cùng quần đùi của ba mặc đỡ, dù sao ba cũng không ở nhà nên sẽ không biết.
Nhìn đồng hồ trên tường, bây giờ là bảy giờ, cô đi ra ngoài phòng khách thì không thấy Tiểu Quai đâu, nghĩ thầm chắc nhóc đã về nhà, cô muốn đi tìm chút gì bỏ bụng nhưng lại thấy trên tủ lạnh có một tờ giấy viết là…
Nếu không chê thì mời qua nhà tôi ăn cơm – Sử Văn Triết.
Cô xem xong tờ giấy thì mở tủ lạnh ra, bên trong trống rỗng, tủ lạnh của cô từ lâu đã chẳng còn gì ăn, bánh bao cùng sủi cảo mẹ để lại đã ăn hết rồi, mà cô cũng không muốn tiếp tục ăn bánh quy đỡ đói.
Ếch bốn mắt chắc chắn đã coi qua tủ lạnh của cô nên mới dán tờ giấy này, người này tám phần mười là đang cười nhạo cô.
Lúc nãy tuy rằng đầu cháng váng nhưng cô cũng nhớ kỹ mọi việc, khi hắn nhìn thấy sự hỗn độn trong nhà cô với biểu tình cười như không cười, còn lúc hắn vào phòng bếp thì như kiểu là gặp quỷ.
Cô không thèm nhận lấy sự bố thí thương hại của hắn, không thích nhận ân huệ của người là cá tính của cô, cùng lắm thì đi ra ngoài mua gì đó về ăn là được.
Vì vậy cô cầm bóp tiền, quyết định đi ra cửa hàng gần nhà mua một ít đồ ăn có thể nấu bằng lò vi sóng, vừa xem TV vừa ăn.
Cô mới vừa ra khỏi cửa, còn chưa kịp bấm thang máy đi xuống thì cánh cửa sát vách đột nhiên mở ra. Niêm Tự Cường sửng sốt, đứa bé đứng ở cạnh cửa chẳng phải là Tiểu Quai sao? Tiểu quỷ này đang mở to đôi mắt nhìn vào cô đây.
Kỳ quái, cô có cảm giác như là bị nghe lén, tiểu quỷ này hình như là nghe được tiếng mở cửa của cô nên mới đi ra.
Cô mỉm cười hài lòng, đang muốn mở miệng “Tiểu — “
“Ba oi, chị hàng xóm đã tắm sạch rồi nè.”
Cô nhóc thùng thùng chạy đi, âm thanh với đê-xi-ben cao vút vang dội nghênh ngang đi, làm cho toàn thân cô cứng đờ, có cảm giác như là bị bại lộ việc xấu, làm cho tất cả hộ gia đình ở tầng này đều biết cô vừa tắm sạch xong.
Chỉ chốc lát sau, Tiểu Quai lại chạy thùng thùng ra, dùng thanh âm vang dội nói rằng “Chị ơi, ba nói họi chị vào ăn tối chung”, nói xong liền hưng phấn kéo tay cô về phía cửa.
Woa – cô cũng không muốn đi nha, thế nhưng hai tay nhỏ bé vững vàng nắm tay cô keo vào trong cửa… cái nút thang máy cũng ngày càng xa khỏi tầm với.
“Chờ —— chờ một chút, đừng kéo nha.” Cô lảo đảo đi vào cánh sửa Sử gia.
Thật không rõ tiểu quỷ này rốt cuộc hạ bùa gì trên người cô mà khiến cho cô không thể nào cự tuyệt được, và như vậy cô đã bị kéo vào nhá.
Vừa vào cửa không thì cô đối mặt với Sử Văn Triết, đôi mắt trên mặt hai người tràn đầy sửng sốt.
Trên người Sử Văn Triết đang mặc tạp dề, trên tay bưng đồ ăn, hình tượng đúng chuẩn hiền thê lương mẫu.
Còn cô thì trái lại, trên người là áo sơ mi và quần đùi của đàn ông, bộ dáng này làm cho Sử Văn Triết ngạc nhiên không ngớt, hơn nửa ngày sau hắn mới chậm rãi mở miệng.
“Ừm.. mắt thẩm mỹ của cô rất đặc biệt.”
“Anh có thể mang tạp dề của phụ nữ thì tại sao tôi không thể mặc quần áo đàn ông” Cô hừ nói.
Không phải là không thể mặc quần áo đàn ông mà là quần áo cô mặc, thoạt nhìn như là kiểu mà đàn ông ngoài năm mươi tuổi mới mặc.
Hắn đang muốn nói cái gì đó thế nhưng ánh mắt lơ đãng nhìn qua ngực cô thì dừng lại, bởi vì áo sơmi rộng thùng thình làm cho hắn ngoài ý muốn nhìn thấy đường cong bộ ngực no đủ, vội vã xấu hổ mà nhìn sang chỗ khác.
“Ngồi tự nhiên, cũng sắp nấu xong rồi” Sau khi nói xong hắn lập tức xoay người vội vã trở lại phòng bếp.
Niêm Tự Cường liền bị thức ăn trên bàn hấp dẫn, hương vị khiến cô nhịn không được mà tới gần, thoạt nhìn hình như rất ngon làm cô không chịu được ăn vụng thử một chút.
Trời ạ, ăn ngon thật!
Cô cảm thấy thật bất ngờ, không ngờ là ếch bốn mắt biết nấu ăn mà còn nấu rất ngon, thật là không thể đánh giá qua vẻ bề ngoài.
Cô hiếu kỳ quan sát bốn phía, sàn nhà rất sạch sẽ, đồ đạc gọn gàng, tất cả ngay ngắn có trật tự, nhìn ra được là ếch bốn mắt có người vợ rất biết để ý trong nhà, nói đến vợ thì cô nhìn trái phải rồi hỏi tiểu quỷ.
“Tiểu Quai, mẹ em đâu?”
“Mẹ hiện tại xa nhà”.
Hóa ra vợ không ở nhà, cô tỉnh ngộ gật gù, hèn chi ếch bốn mắt phải tự mình xuống bếp.
Cô vốn có chút không được tự nhiên không muốn sinh hoạt gia đình của người khác, nhưng nữ chủ nhân không có nhà thì ôc cũng dễ chịu hơn.
Cô đứng lên nhìn quanh một chút, quả nhiên mọi chỗ đều ngay ngắn có trật tự, sau cùng cô đi tới phòng bếp thì tò mò nhìn vào trong, chỉ thấy hắn đang một tay cầm quai chảo, một tay khéo léo xào rau trong đó, tư thế vô cùng điêu luyện.
Cô không khỏi ngây người nhìn, ếch bốn mắt đứng trong nhà bếp đột nhiên trở nên thần thông quảng đại, tốc độ nấu nướng vừa nhanh vừa chuẩn, động tác lưu loát chính xác, đổ trứng vào trong chảo rồi hất lên, trở mặt một cách đơn giản.
Động tác lưu chuyển kia giống như giai điệu trong một bản nhạc, làm cho cô nhìn tới thất thần.
Thẳng đến ánh mắt Sử Văn Triết đối diện nhìn vào cô thì cô mới đột nhiên hoàn hồn, giật mình tự hỏi sao mình lại nhìn chằm chằm vào người ta, thật là quá mất mặt.
Cô cũng không muốn bị hắn hiểu lầm, đang muốn mở miệng tìm một lý do giải thích nhưng còn chưa kịp nói gì thì Sử Văn Triết đã mở miệng trước.
“Cô thật là xằng bậy(ẩu tả) quá đi”
“Hả?”
Xằng bậy? Cô còn chưa kịp hiểu chuyện gì thì đã thấy Sử Văn Triết đầu như muốn bốc hỏa đi về phía mình.
“Sao cô lại không sấy khô tóc?” Hắn nắm lấy cổ tay cô, không nói gì nữa mà đi ra phòng bếp.
“Chuyện này thì có gì lạ đâu chứ?” Cô lộ ra vẻ mặt không hiểu được.
“Cô còn nói, cơ thể vừa mới hạ sốt vậy mà gội đầu xong không sấy khô tóc, không cảm mạo mới là lạ”.
Cô gái này thật sự là quá xằng bậy, lúc nãy hắn không để ý tới tóc của cô là vì sau khi quan sát thì phát hiện chính mình đánh giá thấp thân thể của cô, cơ thể cô so với hắn tưởng tượng còn muốn…đầy đủ hơn, làm cho hắn phân tâm nên không chú ý.
Sự tùy tiện của cô gái này làm cho hắn không chịu được, một mạch kéo cô tới phòng ngủ, cầm lấy khăn lông phủ lên đầu cô rồi lau khô lại một lượt.
Tiểu Quai cũng đi theo phía sau hai người, giúp ba ba chỉ ra chỗ sai của cô “Tóc không sấy khô, không ngoan.”
Ai nha, ngay cả Tiểu Quai cũng đang cười nhạo cô
.”Anh cứ y như gà mẹ ấy, chuyện này cũng đâu có gì, đừng ngạc nhiên như vậy chứ”.
“Tôi xem cô là rất lười rồi.”
“Đúng đấy thì sao” Cô thẳng thắn thừa nhận.
“Tôi cũng không muốn Tiểu Quai lại chạy vội tới cho tôi biết, chị hàng xóm sát vách sắp chết rồi.”
“Em không muốn chị chết đâu—” Tiểu Quai vội vàng kêu lên, chạy tới ôm bắp đùi của cô.
Niêm Tự Cường nhìn gấu nhỏ trên đùi mình, đang dùng đôi mắt trong suốt ngập nước nhìn nàng chờ đợi, đôi mắt sáng sủa phảng phất như sắp khóc làm cho cô nhịn không được mà toát mồ hôi.
Không, không nghiêm trọng như thế chứ?
Cô có thể cự tuyệt ếch bốn mắt nhưng không thể cự tuyệt tiểu thiên sứ ai gặp cũng thích này.
“Hảo hảo hảo, chị lau khô là được chứ gì?” Không có ba mẹ dong dài thì lại bị hai người tới quản giáo cô, cô đâu có trêu chọc ai đâu.
Sử Văn Triết lấy ra máy sấy phải giúp thổi khô liền bị cô kháng nghị.
“Tôi có thể tự sấy, anh nghĩ tôi bị tàn tật sao.”
“Bởi vì thoạt nhìn là cô sẽ tùy tiện sấy vài cái qua loa cho xong việc.”
“Tôi làm sao chứ? anh đừng dùng mắt ếch nhìn người thấp có được không?” Ếch bốn mắt đoán được thật đúng là chuẩn, quả thật cô sẽ như thế nhưng có chết cô cũng không thừa nhận (Linh: nguyên văn là ‘mắt chó nhìn người thấp’ nhưng mình thấy hơi nặng nên sửa thành mắt ếch.)
Giữa lúc hai người tranh cãi ầm ĩ không ngớt thì, một câu nói ngây thơ truyền đến.
“A, ba ba, ba sai rồi!”
Sai cái gì?
Hai người lớn không hiểu chuyện gì cùng nhìn Tiểu Quai, câu nói không đầu không đuôi kia là ý gì?
“Ba sai ở chỗ nào chứ?” Sử Văn Triết vẻ mặt nghi hoặc.
Chỉ thấy Tiểu Quai mỉm cười hưng phấn, chỉ vào ngực Niêm Tự Cường không có mặc áo ngực, lớn tiếng nói ra phát hiện của mình —
“Ba nói chị này không có bộ ngực, thế nhưng chị có mà”.
Lời này vừa nói ra, trong nháy mắt làm cho Sử Văn Triết hóa thành pho tượng, máy sấy trên tay thiếu chút nữa rớt xuống.
Từ chủ đề máy sấy chuyển sang bộ ngực, đây thật là nhảy quá xa, chỉ có đứa nhóc năm tuổi mói làm được, thật là làm cho trở tay không kịp.
Con gái nói xong thì vô cùng cao hứng nhưng lại đem ba nó đẩy đến vách núi, quả nhiên, một đôi mắt nâu sắc bén đang bắn phá qua đây.
“Trẻ con hay nói nhảm, cô đừng để ý, a…” Ánh mắt giết người nha, hắn thẹn thùng cười cười.
Lúc cô đột nhiên vươn tay thì hắn thật sợ nàng sẽ cho hắn một quyền. Hắn cũng không quên là cô đã giải quyết ba kẻ bắt cóc như thế nào.
Nhưng may là cô không phải muốn đánh hắn mà là đoạt lấy máy sấy tóc trên tay hắn, tự mình thổi bay tóc, ánh mắt vẫn trừng lớn như cảnh cáo hắn - ngươi liệu mà cẩn thận.
“Cơm hẳn là ăn được rồi” Hắn vội vàng chuyển đề tài, vừa nói vừa đi ra khỏi phòng, thuận tiện lôi kéo con gái đi ra ngoài đề phòng con lại tiếp tục nói hớ bức hắn phải nhảy xuống vực.
Niêm Tự Cường trong lòng thầm mắng, ếch bốn mắt chết tiệt, lại còn nói cô không có ngực? Cô chỗ nào không ngực chứ, chỉ là bình thường vẫn hay mặc áo bó sát cho tiện thôi, vừa tắm rửa xong nên cô cũng đem một tầng bảo hộ kia tháo ra.
Sấy tóc thật mệt, thổi vài cái lại thôi, đang muốn ra khỏi phòng thì trong đầu hiện ra mấy câu hắn nói lúc nãy.
- Cô sẽ tùy tiện sấy vài cái qua loa cho xong-
Cô suy nghĩ một chút rồi trở về ngồi trước bàn, cầm lấy máy sấy, tiếp tục thổi tóc mệt chết đi.
Hừ, cô cũng không phải là nghe lời hắn, chỉ là không muốn bị hắn cười mà thôi.
Máy sấy ong ong mà thổi, cũng may là tóc cô không dài chứ không là tay sẽ gãy mất, thật sự là phiền phức quá.
Cô nhìn chằm chằm bản thân trong gương, vóc người cũng coi như rất đầy đủ, hừ, dám nói cô không có ngực, may là ngày hôm nay không đem ngực trói lại, chứ không thì chẳng phải bị ếch bốn mắt tưởng bị lép sao?
Thật sự là nguy hiểm thật.
Trong bồn rửa chén, bát đũa không biết đã chất đống từ khi nào.
Trên bàn cơm có tô canh còn thừa lại cặn cùng với đồ ăn rơi vãi đầy mặt bàn, nước trong bình cũng cạn sạch.
Trong giỏ đựng đồ cần giặt chất đầy quần áo dơ cùng tất(vớ) thối, bánh kem để quên trong tủ lạnh đã lên men mốc.
Áo khoác da bò của cô nằm trên sô pha trong phòng khách, quần ở trên ghế, phòng khách bụi bặm chồng chất, ngay cả điều khiển TV cũng đều mất tích.
Quả nhiên không quá ba ngày, trong nhà thực sự trở nên hỗn loạn, qua một tuần thì giống y như chuồng heo, tới ngày thứ mười thì ngay cả “Tiểu cường”* cũng tới nhà cô định cư
*Tiểu Cường : tên chuyên dùng để ám chỉ con gián.
Niêm Tự Cường thẳng đến sáng sớm mới về tới nhà, cô mệt mỏi kéo lê chân, mấy ngày liên tục hành động cùng giám sát làm cho cô mệt sắp chết.
Mở rộng cánh cửa rồi bước vào trong phòng khách, cô liền ngã vào trên sô pha ngủ như chết.
Cũng không biết ngủ bao lâu, không phân biệt được hiện tại là sáng sớm hay là hoàng hôn, lúc cô tỉnh lại thì đâu đau như muốn nứt ra, giống như có người ở đánh một quyền trên đầu cô, khó chịu chết mất, có thể cảm nhận được thành dạ dày ma sát vào nhau, cô khẳng định đã ngủ rất lâu.
Cô muốn đứng dậy tìm chút gì ăn thế nhưng mệt chẳng còn sức, cô nhắm mắt lại muốn tiếp tục ngủ, nhưng mà cơn đói càng ngày càng mạnh mẽ làm cho cô không thể ngủ lại, thế mới biết hóa ra là mình tỉnh vì đói, rốt cuộc cô đã ngủ bao lâu vậy?
Lúc cô mở mắt ra lần thứ hai thì không khỏi ngây người.
Một đôi mắt linh hoạt hiếu kỳ ngồi ngay cạnh sô pha cùng cô đôi mắt to trừng đôi mắt nhỏ.
Là ảo giác sao? Cô cư nhiên thấy một cô nhóc con.
Không, không phải ảo giác, thực sự có một cô nhóc ở ngay trước mặt cô, đôi mắt xinh đẹp cứ nhìn chằm chằm cô.
“Ở đâu ra một đứa nhóc thế này?” Cô nằm lẩm bẩm.
“Anh gì ơi”
Cô từng nghe khá nhiều người gọi cô là tiên sinh, nhưng đây là lần đầu nghe thấy một đứa nhóc gọi là anh ơi, mà cô cũng lười sửa cho đúng.
“Ngươi từ đâu tới đây?”
Cô nhóc chỉ vào bức tường “Bên kia”
Trẻ con nhà hàng xóm? Sao tới bây giờ cô chưa từng thấy qua.
“Anh hàng xóm, phòng ở của anh thật là lộn xộn quá.”
Thật không ngờ là khi còn sống cô sẽ bị một đứa nhóc con mới khoảng năm – sáu tuổi phê bình rằng trong nhà rất lộn xộn.
“Phòng ở lộn xộn mới tốt”
Tiểu cô nương đầu nghiêng qua một bên “Vì sao?”
“Như vậy thì kẻ trộm sẽ không tới đây, bởi vì quá lộn xộn nên hắn cũng tìm không được đồ vât giá trị, và sẽ không có biện pháp trộm đồ đi.”
Cô nhóc bật cười khanh khách.
Cười được tức là nhóc này cũng có khiếu hài hước, không sai, cô nhóc này thật ra rất thông minh.”
“Anh lâu chưa tắm phải không?”
“Sao nhóc lại biết?”
“Bởi vì trên người anh có mùi thối thối.”
“Nhóc lại sai rồi, không phải anh thối mà là sô pha thối.” (Linh: Bởi vì 2 người vừa quen biết và chị Cường lười sửa nên đoạn này sẽ xưng anh – nhóc nhé)
Cô nhóc lại bị lời của cô chọc cười khanh khách.
“Nhóc tên là gì?”
Giọng nói non nớt trả lời cô “Tiểu Quai” (quai ở đây là thông minh)
“Tiểu Quai, giúp anh hàng xóm một chuyện cần gấp được không?”
Cô nhóc liền gật đầu “Hảo”
Thật nghe lời, tương lai khẳng định là rất tốt bụng, có tiền đồ.
“Bụng của anh rất đói, có thể cho anh bánh mì trên tay nhóc được không?”
Cô nhóc liền gật đầu, lập tức đem bánh mì đưa cho cô.
Ắc ắc ắc – thật sự là một cô nhóc khiến người khác yêu thích, tương lai nhất định là vĩ nhân.
“Ngươi thật quai, biết giúp anh đây một người bận rộn, đừng cho người khác biết anh ăn bánh mì của nhóc được không?”
“Vì sao?”
Bởi vì rất mất mặt, cô là người lớn mà lại đi ăn chực của một đứa trẻ con, truyền ra ngoài thì danh dự một đời của cô không bị hủy mới là lạ, nhưng cô đương nhiên sẽ không nói như vậy.
“Bởi vì … bánh mì này quá thơm, anh sợ người khác cũng tới đoạt lấy.”
Cô nhóc lại cười khanh khách, lúc nhóc cười lộ ra hai lúm đồng tiền nho nhỏ, lớn lên nhất định sẽ là một người đẹp, không biết là con cái nhà ai, thật là có phúc.
Niêm Tự Cường vẫn duy trì tư thế ngủ, nuốt xong bánh mì nhưng ngay cả chút sức lực đứng dậy cũng không có, thật là kỳ quái, sao cô lại mệt thế này, hơn nữa đầu đau tưởng chết.
Cô nhóc nghiêng đầu tò mò nhìn cô.
“Anh hàng xóm khó chịu sao?”
“Anh choáng váng đầu.”
Tiểu quai vươn tay đặt lên trán cô sờ sờ như người lớn, sau đó trợn to con mắt.
“Á~~ anh nóng rần lên rồi.”
Ra thế! hèn chi tay chân mềm nhũn, đầu óc đầu choáng váng, í? sao nhóc kia lại chạy đi rồi? đừng đi, ta còn thiếu nhóc một cái bánh mì nha.
Mắt thấy cô nhóc thùng thùng chạy nhưng cô không còn hơi sức mà gọi lại.
Cô bắt đầu nhớ tới ba mẹ, tuy rằng bọn họ rất dài dòng nhưng có bọn họ thì… ít nhất…sáng sớm rời giường sẽ có bát cháo nóng giải cảm, có giường sạch để ngủ, có quần áo giặt sạch phơi nắng ấm áp thơm tho, có thức ăn phong phú đầy bụng, cho dù là về muộn cũng có đồ ăn khua chờ cô.
A…cô thật sự rất khó chịu nha…làm ơn có ai tới giúp cô một chút….
“Nhanh lên nhanh lên, ba mau xem đi, anh hàng xóm đang phát sốt kìa, con không gạt ba mà – không phải con tự mở cửa vào mà là cánh cửa không đóng –” giọng nói của cô nhóc truyền đến càng gần.
Hóa ra cánh cửa phòng khách không đóng, không lẽ mình cứ như vậy mở rộng cửa ngủ một đêm?
Sử Văn Triết bị Tiểu Quai lôi kéo qua đây, khi hắn vừa đi vào thì rất là sửng sốt, nhìn chằm chằm một đống hỗn loạn trong phòng, nhịn không được kinh ngạc, có trộm tới viến nhà sao? Quần áo tất vớ đầy trên mặt đất, trên bàn đầy đồ hỗn tạp, như là đã lâu không ai ở đây.
Tiểu Quai vừa chạy nhảy tới trước sô pha, chỉ vào Niêm Tự Cường rồi quay sang vẫy tay với ba “Mau tới, mau tới, ba nếu không cứu thì ảnh sẽ lên trời đấy.”
Ặc, không nghiêm trọng như vậy chứ, cô chỉ là đói không dậy nổi thôi.
Nhưng nghĩ lại thì sao mình lại mệt thế nhỉ? Không chỉ trước mắt mơ màng mà trời đất còn quay cuồng?
Chỉ chốc lát sau, cô cảm thấy có một bàn tay to đang vuốt trán mình, vừa mở mắt ra miễn cưỡng nhìn đối phương thì lông mày liền chau lại.
“Là anh?” đây không phải là con ếch bốn mắt sao? Hóa ra hắn là ba của cô nhóc kia.
“Ngươi phát sốt rồi” Hắn nói.
Thật sao? Một chút cảm giác cô cũng không có, chỉ cảm thấy toàn thân thật là khó chịu.
“Đúng không đúng không, con đã nói là anh hàng xóm bị bệnh mà.”
“Cô ấy là chị hàng xóm chứ không phải anh hàng xóm” Sử Văn Triết sửa lời con gái nhỏ.
Tiểu Quai đầu tiên là kinh ngạc nhìn nhìn Niêm Tự Cường rồi quay đầu sang chỗ Sử Văn Triết “Ớ, không phải, đầu óc ba cũng có chuyện sao? Đây rõ ràng là anh hàng xóm.”
Niêm Tự Cường nghe xong rất muốn cười, nghĩ cô nhóc này rất đáng yêu, lúc nhóc đang chỉ trích ba ba thì khẩu khí giống như một bà cụ non, vẻ mặt chăm chú thật là vô cùng dễ thương.
Sử Văn Triết dở khóc dở cười, điểm nhẹ chóp mũi cô nhóc, quyết định đem vấn đề giới tính để sang một bên, trước đến xem bệnh tình của cô.
“Con về đem cái hộp màu trắng nhỏ qua đây.”
Cô nhóc lên tiếng trả lời rồi lập tức chạy ra cửa, rồi như ngay lập tức lại chạy trở vào cầm theo cái hộp màu trắng đưa cho ba.
Niêm Tự Cường vẻ mặt hồ nghi “Anh muốn làm cái gì?”‘
“Đo nhiệt độ cơ thể.”
Hắn lấy ra súng đo nhiệt độ* để vào trong tai cô rồi nhìn chữ số trên đó mà cau mày.
“Ba mươi chín độ, cao quá, tôi đưa cô đi bệnh viện.”
“Chỉ là nóng rần lên không chết được, không cần làm to chuyện như vậy, nếu như anh muốn giúp tôi thì đi mua dùm gà chiên giòn về, tôi sắp chết đói rồi.”
“Cảm mạo phải ăn đồ có dinh dưỡng, sao lại ăn gà chiên giòn được.”
“Không khéo thể chất ta khác người thường, ăn gà chiên giòn có thể trị cảm mạo.”
Tiểu Quai đứng kế bên nghe xong kinh ngạc hỏi “Thật vậy chăng?”
“Đương nhiên không phải, chị hàng xóm đang nói đùa thôi” Sử Văn Triết vội vàng sữa chửa, chỉ sợ con gái sẽ tin thật.
Sử Văn Triết nhìn quanh một chút, nhịn không được kinh ngạc mà nói “Nhà ngươi thật bừa bãi.”
Niêm Tự Cường vẻ mặt xấu hổ, tìm đại một lý do “Bởi vì tôi bề bộn nhiều việc.”
“Thoạt nhìn hình như nửa tháng không dọn dẹp rồi.”
Trên thực tế chỉ có mười ngày, nhưng cô dĩ nhiên không thừa nhận.
“Bừa bãi là chuyện của tôi” Thật đáng ghét, con ếch bốn mắt kia dám phê bình cô.
Khuôn mặt lịch sự bỗng nhiên tới gần cô làm cô ngây người.
“Nhìn cái gì?” Cô hỏi, không rõ người này đưa mặt gần cô là ý gì, hơn nữa còn giống cẩu ngửi ngửi trên người cô.
“Cô bao lâu rồi chưa tắm hả?”
“Ai cần anh lo, không phải chuyện của anh, anh đi về đi.”
“Cô sinh bệnh thì tôi có thể nào mặc kệ cô, để tôi nấu cho cô vài thứ ăn được” Sau đó hắn liền đi về phía nhà bếp.
Niêm Tự Cường vội vàng đứng lên khỏi sô pha, đi theo sau hắn kêu lên “Uy, đây là nhà của tôi, anh đừng sông bừa vào.”
Sử Văn Triết không vào phòng bếp thì thôi, vừa vào phòng bếp hắn lập tức ngửi được mùi đồ ăn đã hư thối nồng nặc.
Hôm nay hắn thật là mở rộng tầm mắt, bát đũa không rửa chất cao trong bồn rửa, trên hộp ăn tiện lợi còn có con gián đang đi dạo phố.
“Thật là đồ sộ. . .” Hắn tấm tắc diễn đạt.”
Mặt cô không khỏi đỏ lên “Thế nào, có ý kiến gì? Tôi cảnh cáo anh, anh mà còn làm loạn thì tôi kiện anh tội tự tiện xông vào nhà ở của —” nói chưa hết câu thì cô đột nhiên cảm thấy choáng váng đầu, cả người lung lay sắp đổ.
Trước khi cô ngã xuống thì hắn vội vàng đón được, một tay lấy ôm lấy cô.
Thật ngoài sự tưởng tượng, người này nhìn yếu đuối như vậy nhưng so với tưởng tượng của cô vẫn có sức lực. Cô vẫn luôn rất khỏe mạnh chưa từng yếu đuối thế này, thật sự là quá mất mặt, lại bị nam nhân ôm vào trong ngực, thiệt là không còn mặt mũi.
“Mau thả tôi ra.”
Cô muốn thoát ra nhưng toàn thân vô lực, chết tiệt, cô quả thật là đói muốn xỉu, ngay cả so với khí lực của một người nam nhân còn muốn kém sơn. (Linh: e ko còn gì để nói…)
“Người bệnh thì phải ngoan ngoãn nghe lời.”
Một đôi mắt sắc bén trừng to, kéo cổ áo hắn “Anh chán sống sao? Tôi nói anh mau thả tôi xuống.”
“Không biết nghe lời thì sẽ bị đánh vào mông.”
Niêm Tự Cường ngây người, kinh ngạc nhìn sang cô nhóc đang đứng kế bên, đối phương giống như một bà cụ non đang chống nạnh nhìn thẳng vào cô.
Không ngoan? đánh vào mông?
Trong khoảng thời gian ngắn, cô á khẩu không trả lời được. Lớn như vậy cô chưa từng bị một cô nhóc năm tuổi dạy dỗ qua, mà nhóc này rất có tư thế đứng chống tay vào eo, trên khuôn mặt khả ái đang nhướng mày, con mắt đẹp nhìn chằm chằm cô, miệng vểnh lên, tức giận đỏ mặt, so với ba mẹ cô còn muốn uy nghiêm hơn.
Cô có thể đố địch với ánh mắt muốn phát hỏa của con ếch nhưng đối với cô nhóc này thì bất tri bất giác dáng vẻ kiêu ngạo như biến mất, sức mạnh cường hãn luôn luôn dùng trên người tội phạm hoặc nam nhân thế nhưng không biện pháp đối phó nhóc này.
Chỉ thấy cô nhóc rất có tư thế chỉ huy hai người lớn.
“Mau lên, ba nhanh đi nấu gì đó cứu bao tử của chị hàng xóm, còn chị không nên ầm ĩ, bệnh nhân phải yên lặng.”
“Hảo hảo hảo, ba sẽ đi cứu bao tử của cô ấy.”
“Cứu cái bao tử?” Niêm Tự Cường vẻ mặt khó hiểu.
“Chính là đem đồ ăn tới giúp dạ dày của cô” Hắn cười nói, đồng thời thừa dịp cô không hề giãy dụa thì trực tiếp bế cô ra ngoài, con gái nhỏ đã ở một bên nhảy theo về phía trước, đồng thời giống như bà cụ non nhìn chằm chằm hai người.
Đem cô đặt ở trên sô pha, Sử Văn Triết nói với cô “Ngoan ngoãn nằm yên không được lộn xộn, tôi về nhà làm chút gì qua cho cô ăn.”
Cô đang muốn đứng dậy nhưng vừa nghe hắn nói nấu đồ ăn thì bỏ đi ý nghĩ trong đầu. Được rồi, cô thật sự là cần ăn chút gì đó, hơn nữa cô thực sự không có khí lực, đói tới mức da bụng muốn dính vào thắt lưng, đầu choáng váng.
Sử Văn Triết rời khỏi không lâu thì bưng sang một tô canh sườn.
Úc, thơm quá! Hương vị này làm cho tế bào ốm yếu toàn thân như muốn thức tỉnh.
“Tới rồi, cô uống trước chút canh sườn heo đi.”
Cô uống liên tục vài bát, canh ấm đi xuống bụng làm cho cô thấy thoải mái hơn nhiều. Vợ của tên ếch này khẳng định rât có tài nấu ăn, canh thơm ngon mà không ngấy, sườn heo mềm nhuyễn, vào miệng như muốn tan ra.
Ăn xong chút đồ cô cũng có chút sức lực, đại khái là dạ dày thư thái liền không hề cố chấp, để cho ếch bốn mắt đưa nàng đi khám bác sĩ gần nhà.
Châm cứu hạ sốt, uống thuốc cảm, cô bắt đầu thấy buồn ngủ, bởi vì không có sức đi tắm nên đơn giản tiếp tục ngủ ở trên sô pha. (Linh: thế này thì sễ ngộ độc khí mà chết lắm.)
Sử Văn Triết nói sẽ quay lại nhìn cô, cô thấy hắn cứ như gà mẹ, cô cũng không phải con nít ba tuổi, có cần phải chăm sóc thận trọng như với con nít vậy không? Nhưng mà nhìn hướng tô canh cứu dạ dày của cô thì coi như hai người huề nhau.
Có thể nói là do tác dụng của thuốc nên mí mắt cô ngày cành nặng, nếu ngay cả sức lực đi tắm cũng không có thì đương nhiên cũng không có sức lực tiễn khách, dù sao thì chính bọn nó sẽ rời khỏi, cũng không cần nói xã giao như vậy.
Sau khi một chút ý thức đã dùng hết, cô nhắm mắt lại, lần thứ hai nặng nề ngủ.
……… ………… ……
Thật nặng nha, cái gì đang đè trên người cô vậy?
Niêm Tự Cường mở mắt, cô cảm thấy ngủ được một giấc thì cả người cũng khỏe lại đôi chút.
Trong phòng bật một cái đèn nhỏ, sắc trời ngoài cửa sổ đã hơi tối, cô muốn đứng lên nhưng phát hiện trên người mình thật nặng, không biết là cái gì đang đè lên.
Con mắt thoáng nhìn, trên người cô có một đứa bé, Tiểu Quai cư nhiên ngủ ở trên bụng của cô. Dáng người nho nhỏ ngủ rất sâu như gấu nhỏ đang ngủ đông, thảo nào cô vẫn cảm thấy có gì đè nặng mình lúc ngủ.
Lúc cô ngồi dậy thì trên trán rớt xuống cái gì đó, nhìn kỹ lại thì ra là khăn mặt ướt, chứng tỏ có người đem khăn mặt đắp lên trán cô hạ nhiệt độ khi cô đang ngủ, người mà làm như vậy thì chắc là chỉ co ếch bốn mắt như gà mẹ thôi.
Có lẽ là do cô cử động nên gấu nhỏ trên người cũng tỉnh lại, dụi dụi đôi mắt nhập nhèm mắt buồn ngủ, lúc nhìn thấy cô thì lộ ra vẻ vui sướng ngây thơ.
“Chị đã tỉnh lại rồi.”
“Đúng vậy, nhóc sao lại ngủ ở đây.”
“Vì em muốn giúp chị sưởi ấm.”
“Giúp chị sưởi ấm?”
“Người cảm mạo rất sợ lạnh, lúc trước em cảm mạo ba đều ôm em sưởi ấm nên khỏi rất nhanh, cho nên em cũnng muốn ôm chị, như vậy thì chị cũng sẽ khỏi cảm nhanh chóng.”
Tiểu Quai ngây thơ thẳng thắn nói ra, nghĩ gì đều nói hết, chân thành ngây thơ như một tiểu thiên sứ, trong lòng cô thấy ấm áp, tâm hồn sắt đá như nam nhân cũng bị làm mềm nhũn ra.
Thật dễ thương quá nha.
Cô nhịn không được ôm lấy Tiểu Quai, chính mình trước giờ cũng không phải người dễ xúc động, cũng sẽ không giống nữ nhân bình thường biểu hiện cảm xúc, nhưng vẫn nhịn không được muốn ôm nhóc đáng yêu này.
“Chị ơi.”
“Gì em?”
“Chị thật hôi quá đi.”
Cô cứng đờ người, sau đó vội vàng buông ra Tiểu Quai, vẻ mặt xấu hổ “Ngại thế, chị đi tắm.”
Bị một đứa trẻ chê hôi thật quá mất mặt, dù sao tinh thần cũng tốt hơn, cô quyết định đem bản thân tắm sạch sẽ từ đầu tới chân.
Sau nửa giờ thì cô bước ra từ phòng tắm, cả người cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái không gì sánh được, trên người là một bộ đồ sạch sẽ cùng quần đùi, bởi vì quần áo của cô đều đem giặt hết rồi nên mượn áo cùng quần đùi của ba mặc đỡ, dù sao ba cũng không ở nhà nên sẽ không biết.
Nhìn đồng hồ trên tường, bây giờ là bảy giờ, cô đi ra ngoài phòng khách thì không thấy Tiểu Quai đâu, nghĩ thầm chắc nhóc đã về nhà, cô muốn đi tìm chút gì bỏ bụng nhưng lại thấy trên tủ lạnh có một tờ giấy viết là…
Nếu không chê thì mời qua nhà tôi ăn cơm – Sử Văn Triết.
Cô xem xong tờ giấy thì mở tủ lạnh ra, bên trong trống rỗng, tủ lạnh của cô từ lâu đã chẳng còn gì ăn, bánh bao cùng sủi cảo mẹ để lại đã ăn hết rồi, mà cô cũng không muốn tiếp tục ăn bánh quy đỡ đói.
Ếch bốn mắt chắc chắn đã coi qua tủ lạnh của cô nên mới dán tờ giấy này, người này tám phần mười là đang cười nhạo cô.
Lúc nãy tuy rằng đầu cháng váng nhưng cô cũng nhớ kỹ mọi việc, khi hắn nhìn thấy sự hỗn độn trong nhà cô với biểu tình cười như không cười, còn lúc hắn vào phòng bếp thì như kiểu là gặp quỷ.
Cô không thèm nhận lấy sự bố thí thương hại của hắn, không thích nhận ân huệ của người là cá tính của cô, cùng lắm thì đi ra ngoài mua gì đó về ăn là được.
Vì vậy cô cầm bóp tiền, quyết định đi ra cửa hàng gần nhà mua một ít đồ ăn có thể nấu bằng lò vi sóng, vừa xem TV vừa ăn.
Cô mới vừa ra khỏi cửa, còn chưa kịp bấm thang máy đi xuống thì cánh cửa sát vách đột nhiên mở ra. Niêm Tự Cường sửng sốt, đứa bé đứng ở cạnh cửa chẳng phải là Tiểu Quai sao? Tiểu quỷ này đang mở to đôi mắt nhìn vào cô đây.
Kỳ quái, cô có cảm giác như là bị nghe lén, tiểu quỷ này hình như là nghe được tiếng mở cửa của cô nên mới đi ra.
Cô mỉm cười hài lòng, đang muốn mở miệng “Tiểu — “
“Ba oi, chị hàng xóm đã tắm sạch rồi nè.”
Cô nhóc thùng thùng chạy đi, âm thanh với đê-xi-ben cao vút vang dội nghênh ngang đi, làm cho toàn thân cô cứng đờ, có cảm giác như là bị bại lộ việc xấu, làm cho tất cả hộ gia đình ở tầng này đều biết cô vừa tắm sạch xong.
Chỉ chốc lát sau, Tiểu Quai lại chạy thùng thùng ra, dùng thanh âm vang dội nói rằng “Chị ơi, ba nói họi chị vào ăn tối chung”, nói xong liền hưng phấn kéo tay cô về phía cửa.
Woa – cô cũng không muốn đi nha, thế nhưng hai tay nhỏ bé vững vàng nắm tay cô keo vào trong cửa… cái nút thang máy cũng ngày càng xa khỏi tầm với.
“Chờ —— chờ một chút, đừng kéo nha.” Cô lảo đảo đi vào cánh sửa Sử gia.
Thật không rõ tiểu quỷ này rốt cuộc hạ bùa gì trên người cô mà khiến cho cô không thể nào cự tuyệt được, và như vậy cô đã bị kéo vào nhá.
Vừa vào cửa không thì cô đối mặt với Sử Văn Triết, đôi mắt trên mặt hai người tràn đầy sửng sốt.
Trên người Sử Văn Triết đang mặc tạp dề, trên tay bưng đồ ăn, hình tượng đúng chuẩn hiền thê lương mẫu.
Còn cô thì trái lại, trên người là áo sơ mi và quần đùi của đàn ông, bộ dáng này làm cho Sử Văn Triết ngạc nhiên không ngớt, hơn nửa ngày sau hắn mới chậm rãi mở miệng.
“Ừm.. mắt thẩm mỹ của cô rất đặc biệt.”
“Anh có thể mang tạp dề của phụ nữ thì tại sao tôi không thể mặc quần áo đàn ông” Cô hừ nói.
Không phải là không thể mặc quần áo đàn ông mà là quần áo cô mặc, thoạt nhìn như là kiểu mà đàn ông ngoài năm mươi tuổi mới mặc.
Hắn đang muốn nói cái gì đó thế nhưng ánh mắt lơ đãng nhìn qua ngực cô thì dừng lại, bởi vì áo sơmi rộng thùng thình làm cho hắn ngoài ý muốn nhìn thấy đường cong bộ ngực no đủ, vội vã xấu hổ mà nhìn sang chỗ khác.
“Ngồi tự nhiên, cũng sắp nấu xong rồi” Sau khi nói xong hắn lập tức xoay người vội vã trở lại phòng bếp.
Niêm Tự Cường liền bị thức ăn trên bàn hấp dẫn, hương vị khiến cô nhịn không được mà tới gần, thoạt nhìn hình như rất ngon làm cô không chịu được ăn vụng thử một chút.
Trời ạ, ăn ngon thật!
Cô cảm thấy thật bất ngờ, không ngờ là ếch bốn mắt biết nấu ăn mà còn nấu rất ngon, thật là không thể đánh giá qua vẻ bề ngoài.
Cô hiếu kỳ quan sát bốn phía, sàn nhà rất sạch sẽ, đồ đạc gọn gàng, tất cả ngay ngắn có trật tự, nhìn ra được là ếch bốn mắt có người vợ rất biết để ý trong nhà, nói đến vợ thì cô nhìn trái phải rồi hỏi tiểu quỷ.
“Tiểu Quai, mẹ em đâu?”
“Mẹ hiện tại xa nhà”.
Hóa ra vợ không ở nhà, cô tỉnh ngộ gật gù, hèn chi ếch bốn mắt phải tự mình xuống bếp.
Cô vốn có chút không được tự nhiên không muốn sinh hoạt gia đình của người khác, nhưng nữ chủ nhân không có nhà thì ôc cũng dễ chịu hơn.
Cô đứng lên nhìn quanh một chút, quả nhiên mọi chỗ đều ngay ngắn có trật tự, sau cùng cô đi tới phòng bếp thì tò mò nhìn vào trong, chỉ thấy hắn đang một tay cầm quai chảo, một tay khéo léo xào rau trong đó, tư thế vô cùng điêu luyện.
Cô không khỏi ngây người nhìn, ếch bốn mắt đứng trong nhà bếp đột nhiên trở nên thần thông quảng đại, tốc độ nấu nướng vừa nhanh vừa chuẩn, động tác lưu loát chính xác, đổ trứng vào trong chảo rồi hất lên, trở mặt một cách đơn giản.
Động tác lưu chuyển kia giống như giai điệu trong một bản nhạc, làm cho cô nhìn tới thất thần.
Thẳng đến ánh mắt Sử Văn Triết đối diện nhìn vào cô thì cô mới đột nhiên hoàn hồn, giật mình tự hỏi sao mình lại nhìn chằm chằm vào người ta, thật là quá mất mặt.
Cô cũng không muốn bị hắn hiểu lầm, đang muốn mở miệng tìm một lý do giải thích nhưng còn chưa kịp nói gì thì Sử Văn Triết đã mở miệng trước.
“Cô thật là xằng bậy(ẩu tả) quá đi”
“Hả?”
Xằng bậy? Cô còn chưa kịp hiểu chuyện gì thì đã thấy Sử Văn Triết đầu như muốn bốc hỏa đi về phía mình.
“Sao cô lại không sấy khô tóc?” Hắn nắm lấy cổ tay cô, không nói gì nữa mà đi ra phòng bếp.
“Chuyện này thì có gì lạ đâu chứ?” Cô lộ ra vẻ mặt không hiểu được.
“Cô còn nói, cơ thể vừa mới hạ sốt vậy mà gội đầu xong không sấy khô tóc, không cảm mạo mới là lạ”.
Cô gái này thật sự là quá xằng bậy, lúc nãy hắn không để ý tới tóc của cô là vì sau khi quan sát thì phát hiện chính mình đánh giá thấp thân thể của cô, cơ thể cô so với hắn tưởng tượng còn muốn…đầy đủ hơn, làm cho hắn phân tâm nên không chú ý.
Sự tùy tiện của cô gái này làm cho hắn không chịu được, một mạch kéo cô tới phòng ngủ, cầm lấy khăn lông phủ lên đầu cô rồi lau khô lại một lượt.
Tiểu Quai cũng đi theo phía sau hai người, giúp ba ba chỉ ra chỗ sai của cô “Tóc không sấy khô, không ngoan.”
Ai nha, ngay cả Tiểu Quai cũng đang cười nhạo cô
.”Anh cứ y như gà mẹ ấy, chuyện này cũng đâu có gì, đừng ngạc nhiên như vậy chứ”.
“Tôi xem cô là rất lười rồi.”
“Đúng đấy thì sao” Cô thẳng thắn thừa nhận.
“Tôi cũng không muốn Tiểu Quai lại chạy vội tới cho tôi biết, chị hàng xóm sát vách sắp chết rồi.”
“Em không muốn chị chết đâu—” Tiểu Quai vội vàng kêu lên, chạy tới ôm bắp đùi của cô.
Niêm Tự Cường nhìn gấu nhỏ trên đùi mình, đang dùng đôi mắt trong suốt ngập nước nhìn nàng chờ đợi, đôi mắt sáng sủa phảng phất như sắp khóc làm cho cô nhịn không được mà toát mồ hôi.
Không, không nghiêm trọng như thế chứ?
Cô có thể cự tuyệt ếch bốn mắt nhưng không thể cự tuyệt tiểu thiên sứ ai gặp cũng thích này.
“Hảo hảo hảo, chị lau khô là được chứ gì?” Không có ba mẹ dong dài thì lại bị hai người tới quản giáo cô, cô đâu có trêu chọc ai đâu.
Sử Văn Triết lấy ra máy sấy phải giúp thổi khô liền bị cô kháng nghị.
“Tôi có thể tự sấy, anh nghĩ tôi bị tàn tật sao.”
“Bởi vì thoạt nhìn là cô sẽ tùy tiện sấy vài cái qua loa cho xong việc.”
“Tôi làm sao chứ? anh đừng dùng mắt ếch nhìn người thấp có được không?” Ếch bốn mắt đoán được thật đúng là chuẩn, quả thật cô sẽ như thế nhưng có chết cô cũng không thừa nhận (Linh: nguyên văn là ‘mắt chó nhìn người thấp’ nhưng mình thấy hơi nặng nên sửa thành mắt ếch.)
Giữa lúc hai người tranh cãi ầm ĩ không ngớt thì, một câu nói ngây thơ truyền đến.
“A, ba ba, ba sai rồi!”
Sai cái gì?
Hai người lớn không hiểu chuyện gì cùng nhìn Tiểu Quai, câu nói không đầu không đuôi kia là ý gì?
“Ba sai ở chỗ nào chứ?” Sử Văn Triết vẻ mặt nghi hoặc.
Chỉ thấy Tiểu Quai mỉm cười hưng phấn, chỉ vào ngực Niêm Tự Cường không có mặc áo ngực, lớn tiếng nói ra phát hiện của mình —
“Ba nói chị này không có bộ ngực, thế nhưng chị có mà”.
Lời này vừa nói ra, trong nháy mắt làm cho Sử Văn Triết hóa thành pho tượng, máy sấy trên tay thiếu chút nữa rớt xuống.
Từ chủ đề máy sấy chuyển sang bộ ngực, đây thật là nhảy quá xa, chỉ có đứa nhóc năm tuổi mói làm được, thật là làm cho trở tay không kịp.
Con gái nói xong thì vô cùng cao hứng nhưng lại đem ba nó đẩy đến vách núi, quả nhiên, một đôi mắt nâu sắc bén đang bắn phá qua đây.
“Trẻ con hay nói nhảm, cô đừng để ý, a…” Ánh mắt giết người nha, hắn thẹn thùng cười cười.
Lúc cô đột nhiên vươn tay thì hắn thật sợ nàng sẽ cho hắn một quyền. Hắn cũng không quên là cô đã giải quyết ba kẻ bắt cóc như thế nào.
Nhưng may là cô không phải muốn đánh hắn mà là đoạt lấy máy sấy tóc trên tay hắn, tự mình thổi bay tóc, ánh mắt vẫn trừng lớn như cảnh cáo hắn - ngươi liệu mà cẩn thận.
“Cơm hẳn là ăn được rồi” Hắn vội vàng chuyển đề tài, vừa nói vừa đi ra khỏi phòng, thuận tiện lôi kéo con gái đi ra ngoài đề phòng con lại tiếp tục nói hớ bức hắn phải nhảy xuống vực.
Niêm Tự Cường trong lòng thầm mắng, ếch bốn mắt chết tiệt, lại còn nói cô không có ngực? Cô chỗ nào không ngực chứ, chỉ là bình thường vẫn hay mặc áo bó sát cho tiện thôi, vừa tắm rửa xong nên cô cũng đem một tầng bảo hộ kia tháo ra.
Sấy tóc thật mệt, thổi vài cái lại thôi, đang muốn ra khỏi phòng thì trong đầu hiện ra mấy câu hắn nói lúc nãy.
- Cô sẽ tùy tiện sấy vài cái qua loa cho xong-
Cô suy nghĩ một chút rồi trở về ngồi trước bàn, cầm lấy máy sấy, tiếp tục thổi tóc mệt chết đi.
Hừ, cô cũng không phải là nghe lời hắn, chỉ là không muốn bị hắn cười mà thôi.
Máy sấy ong ong mà thổi, cũng may là tóc cô không dài chứ không là tay sẽ gãy mất, thật sự là phiền phức quá.
Cô nhìn chằm chằm bản thân trong gương, vóc người cũng coi như rất đầy đủ, hừ, dám nói cô không có ngực, may là ngày hôm nay không đem ngực trói lại, chứ không thì chẳng phải bị ếch bốn mắt tưởng bị lép sao?
Thật sự là nguy hiểm thật.
/7
|