Bắt đầu từ tối đó, mỗi bữa tối Niêm Tự Cường đều đi sang sát vách báo danh, cũng không phải da mặt cô dày muốn ăn ké người ta mà là ếch bốn mắt tự làm gà mẹ, gọi cô sang nhà hắn ăn chung.
Căn cứ vào câu bán anh em xa mua láng giềng gần, nếu hai người nhất định làm hàng xóm thì cô cũng sẽ không quá khách sáo, huống chi cô rất thích con gái của hắn.
Ngày hôm nay cũng giống như mọi lần, Niêm Tự Cường tan ca trở về đi thang máy lên lầu, ra khỏi cửa thang máy cô liền lấy ra chìa khóa, đang muốn tra chìa mở cửa thì lỗ tai nghe được phía sau cửa sát vách truyền đến tiếng chạy thùng thùng, cũng không biết vì sao mà cô phản xạ vô ý thức nhảy nhanh trốn vào phía sau lối thoát hiểm.
Cánh cửa sát vách nhanh chóng mở ra, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn hưng phấn, nhưng lúc nhìn thấy ngoài cửa không có một bóng người thì biến thành biểu tình buồn bực, do dự một hồi liền đóng cửa lại.
Niêm Tự Cường đợi cửa đóng lại thì lén lút đi ra nhìn thử, sau đó nhẹ nhàng mà đi tới cửa nhà mình, cố ý tạo ra âm thanh chìa khóa leng keng, rồi lần thứ hai chạy nhanh về phía sau lối thoát hiểm, quả nhiên lại nghe cánh cửa nhà Sử Văn Triết được mở ra, cô từ sau khe cửa nhìn thấy một cái túi nhỏ lộ ra, nghi hoặc mà nhìn xung quanh, sau cùng nửa tin nửa ngờ mà trở lại vào nhà.
Cô cứ như vậy qua lại ba lần, làm không biết mệt mà đem Tiểu Quai năm tuổi chọc ba lần.
“Hì hì hì…” Cô nhịn không được cười trộm, nghĩ tiểu quỷ này là “Thủ thành ” tốt nhất cô gặp qua, nhìn trộm biểu tình nghi hoặc của nhóc thật sự là vô cùng thú vị.
Lúc cô đứng cười trộm một mình thì không hề biết là hành vi ấu trĩ của mình đều bị Sử Văn Triết đứng sau cửa thấy được.
“. . .” Sử Văn Triết nhìn xuyên qua khe hở trên cửa, nhìn thấy hết trò đùa của cô không thiếu một chút, thật là cũng không biết nói như thế nào.
Hắn cúi đầu nhìn Tiểu Quai, con gái đang ngửa đầu lộ ra vẻ mặt vô tội, nhìn ra được tâm hồn bé đang rất hỗn loạn, rõ ràng nghe được âm thanh chị hàng xóm lấy ra chìa khóa nhưng trước sau không thấy bóng người, lòng tràn đầy chờ mong cùng tự tin đang bị dao động.
Hắn cảm thấy dở khóc dở cười, bỗng nhiên nảy ra một ý kiến, hắn cố ý lớn tiếng nói với Tiểu Quai.
“Chị ấy chắc là không về nhà rồi, thật đáng tiếc, hôm nay có món gà kho tiêu, sò điệp xào lăn, còn có canh đầu cá, chị ấy thật là không có phúc ăn rồi, thôi, chúng ta đi ăn”.
Hắn biết người ngoài cửa có thể nghe được âm thanh của hắn, phương pháp khiến đối phương tự động hiện hình nhanh nhất chính là dùng đồ ăn dụ dỗ.
Quả nhiên không tới vài giây thì tiếng chuông cửa vang lên.
“Ai?” Hắn cố ý hỏi.
“Là tôi!”
Ngay cả ba giây đồng hồ đều chờ không được, hóa ra trình độ bị mắc lừa của ai đó so với con nít năm tuổi giống nhau như đúc, Sử Văn Triết nhịn không được cười trộm.
Tiểu Quai vốn đang được ba nắm tay đi vào phòng ăn, vừa nghe tiếng Niêm Tự Cường thì lập tức buông tay ba ra, hưng phấn mà chạy đi mở rộng cửa.
“Chị ơi!”
Niêm Tự Cường biết cánh cửa vừa mở ra sẽ có một con gấu nhỏ bay qua, sớm đã đưa hai tay chuẩn bị tiếp được thân thể nho nhỏ, sau đó giơ lên cao….
“Ngày hôm nay Quai có quai không?” (Linh: quai còn có nghĩa là ngoan, ta thấy để vậy nghe giống chơi chữ nên không sửa)
“Quai!”
“Có bao nhiêu quai?”
“Rất quai!”
“Rất quai là bao nhiêu quai a?”
“Vô cùng vô cùng quai.”
“Vô cùng vô cùng quai a? Vậy thật sự là hảo quai nha.”
“Cho nên con là Tiểu Quai”
“Thì ra là thế a, oa ha ha!”
Đối thoại rất buồn chán mà hai người lại nói rất hăng say, cũng không biết buồn cười ở chỗ nào, nhưng hai người lại cứ cười ha ha, hắn đứng kế bên nhìn mà bùn cười, Tiểu Quai cũng không phải là gặp ai cũng thân thiết như vậy, bé không muốn xa rời Tự Cường như vậy làm cho hắn rất bất ngờ.
Mà còn kỳ lạ hơn là thường ngày hung hăng như cọp mẹ, nhưng mỗi lần ở cùng với con gái hắn thì biến thành con mèo nhỏ hòa ái dễ gần, tính tình vô cùng tốt.
Một lớn một nhỏ, lại có thể chơi chung một chỗ, cá tính hợp nhau như vậy, hắn thấy không thể tin nổi.
“Ăn thôi” hắn mới kêu lên thì một lớn một nhỏ lập tức cùng chạy vào trong nhà ăn.
Sử Văn Triết giúp hai người bới cơm, không cần hắn dặn dò, hai người đã ăn như hổ đói.
Hắn vừa ăn cơm vừa quan sát hai người.
Người nhỏ thích nhất ăn sò điệp, người lớn cũng thích nhất sò điệp.
Nhỏ ăn rớt hạt cơm, lớn cũng sẽ rớt hạt cơm.
Nhỏ cầm đùi gà lên gặm, lớn cũng cầm đùi gà gặm.
Nhỏ dính nước tương bên mép, lớn cũng có nước tương ở mép.
“Thêm một chén canh.”
“Con muốn uốn canh.”
Động tác hai người cùng lúc đưa chén về phía hắn, ngoài miệng dính đầy mỡ đều lộ vẻ thỏa mãn tươi cười, nhìn thấy như vậy Sử Văn Triết đột nhiên cảm thấy mình có hai đứa con gái cần chăm sóc.
Sau khi giúp hai người thêm cơm với canh thì một lớn một nhỏ lại bắt đầu vui sướng vừa ăn vừa nói chuyện, đối thoại buồn chán, cũng không biết bùn cười chỗ nào.
Nhìn cảnh tượng này, hắn cũng không nhịn được mà lộ ra nụ cười tuấn lãng( anh tuấn, khôi ngô), đại khái hiểu được vì sao hai người lại hợp nhau như vậy.
Xem ra, dọn tới nơi này là đúng đắn.
Ánh mắt dịu dàng lặng lẽ rơi vào trên khuôn mặt của người đang thoải mái cười to kia. Cô tuy rằng không có mùi vị nữ nhân nhưng kỳ thực cười rộ lên rất dễ thương, cô rất thẳng thắn, không thích quanh co lòng vòng, hỉ nộ ái ố đều hiện lên mặt, là người rất dễ hiểu giống như trẻ con, ba người mỗi ngày đều hài lòng, vô cùng náo nhiệt mà ăn sạch từng bữa cơm.
Sau khi ăn xong, trên bàn chén đĩa hỗn độn, cơm nước đều được ăn sạch trơn, một chút rau xanh hay một miếng thịt cũng không lãng phí, Sử Văn Triết đem chén đĩa dọn xuống bồn rửa, chỉ chốc lát sau Niêm Tự Cường đi vào phòng bếp dựa đầu lên tường —
“Này, tôi đưa tiền cơm cho anh, nói tôi biết là bao nhiêu tiền?”
“Không cần.”
“Không được, tôi nhất định phải trả tiền cho anh, tôi không muốn ăn không phải trả tiền” Cô kiên trì.
Hắn quay đầu, nhíu mày nói: “Cô cũng quá khách sáo rồi, ăn một bữa cơm đâu cần tính toán rõ ràng như vậy.”
“Đây đâu phải chỉ là một bữa cơm, tôi đã tới nhà anh ăn ba ngày rồi.”
Cô tỏ vẻ không muốn chiếm tiện nghi người khác cùng thái độ không muốn nợ nần ai, khách sáo như vậy làm hắn có chút khó chịu, nghĩ thầm cô cùng Tiểu Quai tình cảm tốt như vậy nhưng lại tính toán với hắn như thế.
Hắn quay đầu lại, tiếp tục rửa chén.
“Tôi sẽ không lấy tiền của cô, nếu như cô kiên trì muốn trả tiền thì tôi thà rằng cô không tới đây ăn” Hắn cố ý nói như vậy vì hắn biết Tự Cường thích ăn đồ ăn hắn làm, hơn nữa là vô cùng muốn ăn.
Vừa nghe xong lời uy hiếp của hắn thì cô lập tức kêu to “Như vậy không được.”
Hắn hừ nói “Vì sao không được?”
Cô rất sốt ruột, mới ba ngày ngắn ngủi mà dạ dày đã bị tài nấu ăn của hắn mê hoặc, mỗi ngày đều rất chờ mong tới giờ cơm, trong đầu suy đoán xem bữa cơm hôm nay sẽ có món gì.
Cô vẫn như cũ không chịu thỏa hiệp.
“Dù sao tôi ăn ở ngoài cũng phải trả tiền, không bằng đến nhà anh ăn chung, đem tiền cho anh kiếm thêm, như vậy không phải tốt sao?”
“Ở nhà của tôi thì phải theo quy tắc của tôi, đồng ý thì cứ tới đây ăn, nói tới tiền thì đừng tới, không miễn cưỡng.”
Cô hít sâu một hơi, giống y như là bị uy hiếp, lông mày nhíu lại gần như chạm vào nhau, tay vỗ vào miệng, dáng dấp bốc đồng y hệt như Tiểu Quai.
Thật là, rõ ràng thích ăn đồ ăn hắn làm còn cố ý nói thành giúp hắn kiếm tiền, luận quyền cước hắn đánh không lại cô nhưng có thể sử dụng tài nấu ăn chinh phục cô thì cũng có cảm giác thành công.
Niêm Tự Cường từ chối hồi lâu không thể cự tuyệt hắn, bởi vì cô còn muốn ăn ở nhà hắn tới khi ba mẹ trở về, nhưng lại không thể ăn không phải trả tiền, nghĩ tới nghĩ lui sau cùng rốt cục thỏa hiệp.
“Được rồi, không thu tiền thì thôi, tôi sẽ dùng cách khác trả lại ân tình của anh” Nói xong liền xoay người đi ra phòng bếp, lưu lại hắn vẻ mặt buồn bực.
Dùng cách khác trả lại ân tình? Cô ấy muốn dùng cách gì?
Đem chén đũa rửa sạch đặt ở trên giá hong khô, dọn dẹp sạch sẽ mọi thứ, hắn vội vàng đi ra ban công thu quần áo rồi lại giặt đồ phơi lên.
Niêm Tự Cường cùng Tiểu Quai chơi đùa tại phòng khách, mắt nhìn thấy Sử Văn Triết đi tới đi lui bốn năm lần, ra vào vội vàng việc nhà, nghĩ thầm ếch bốn mắt thật đúng là hiền tuệ, vợ không ở nhà thì một tay quán xuyến việc nhà.
Ngẫm lại nam nhân xuất hiện bên người cô, không phải huynh đệ trong cục hình sự thì chính là kẻ bắt cóc hay hắc đạo, thô lỗ như dã thú, nam nhân nhã nhặn giống ếch bốn mắt, đây là lần đầu tiên cô gặp được.
Nếu như muốn tìm chồng thì tìm nam nhân như ếch bốn mắt cũng không tệ, không chỉ biết làm việc nhà còn có thể nấu đồ ăn, tính tình cũng tốt, tướng mạo trên tiêu chuẩn, có thể ra ngoài làm việc, vào bếp nấu ăn, ở ngoài hay trong nhà đều thích hợp.
Duy nhất không được hoàn mỹ chính là cây đã có chủ, không tới phiên cô mơ tưởng.
Cũng được, cô lấy ếch bốn mắt làm tiêu chuẩn, tìm nam nhân giống như hắn về làm chồng, vậy là cô mỗi ngày đều có ăn , mỗi ngày có người làm việc nhà.
Không biết luyến ái bí thư Tiểu Huân có giúp nàng xem xét chọn người thích hợp chưa? Hôm nào đem ếch bốn mắt mang đưa cổ xem, rồi tìm người giống như hắn.
Ở nhà ếch bốn mắt chơi đùa tới hơn chín giờ tối thì điện thoại cô vang lên, là trong cục lý gọi tới, đến lúc phải làm nhiệm vụ, cô phải rời đi, quay đầu chào tạm biệt hai người.
Trước khi đi cô quay đầu lại nhìn hai người đứng ở cửa, không khỏi sửng sốt.
“Hai ba con các người sao lại bày ra bộ mặt này?” Hai người họ đều dùng ánh mắt lo lắng nhìn cô, làm cho cô cảm thấy khó hiểu.
“Cô phải cẩn thận” Hắn thành khẩn dặn dò, trong giọng nói mang theo lo lắng cùng quan tâm.
“Chị phải nhanh chóng trở về” Tiểu Quai cũng lộ ra biểu tình lưu luyến không rời, cùng ba bé y như nhau, trong giọng nói đầy sự quan tâm.
Hai người cùng nhau toát ra tình cảm quan tâm, làm cho cô có chút chống đỡ không được.
“Tôi van hai người, tôi chỉ phải đi quán ăn đêm kiểm tra mà thôi, cũng không phải là đi vào sinh ra tử, đừng làm ra bộ dạng như là tôi sắp đi vào chỗ chết được không?”
Cô sợ nhất và cũng không hề biết phải ứng phó tình huống này thế nào, nếu không rời khỏi chỉ sợ tiểu quỷ thật sự rớt hai giọt nước mắt, cô chắc là phải kêu người tới cứu mạng.
Tuy nói như vậy nhưng cũng không thể phủ nhận, quan tâm của bọn họ làm cho ngực cô cảm thấy ấm áp dễ chịu, từng chút một công chiếm lòng của cô.
Cô đi vào thang máy, trước khi cửa thang máy đóng lại thì đột nhiên nhớ ra một việc là quên nói với hắn một câu—
“Được rồi, tôi đã báo đáp bữa cơm của anh, không ai nợ ai.”
Sử Văn Triết nghe xong thì vẻ mặt buồn bực, không rõ cô ấy đang nói cái gì? còn chưa hỏi rõ ràng thì cửa thang máy đã đóng lại.
“Báo đáp bữa cơm của mình? cô ấy đang ám chỉ cái gì chứ?” Hắn thì thào nhớ kỹ, nghĩ thầm cô có phải đã đem tiền để lại chỗ nào đó trong nhà, cứ phải đưa tiền cho hắn?
Nếu như vậy hắn sẽ thật sự tính toán với cô, cự tuyệt cô tới ăn cơm, nghiêm phạt khách sáo của cô.
Đóng cánh cửa phòng khách, hắn tiếp tục đi làm việc nhà chưa xong, phát hiện con gái đang lẩm bẩm gì đó.
“Tiểu Quai, con đang niệm gì đó?
“Số học” Tiểu Quai lớn tiếng nói.
Sử Văn Triết vẻ mặt vô cùng kinh ngạc, đứa bé năm tuổi biết cái gì số học?
“Con biết số học?”
“Biết chứ, chị Cường dạy con học.”
“Chị ấy dạy con số học?”
“Đúng rồi, chị nói là ăn cơm nhà mình gì đó, cho nên muốn dạy con số học.”
Sử Văn Triết chợt hiểu ra, hóa ra báo đáp của cô, là chỉ cái này nha.
Thật là kỳ lạ, Tiểu Quai mới chỉ biết đếm số thì cô ấy dạy nó số học kiểu gì?
“Chị ấy dạy con số học thế nào?”
Tiểu Quai lớn tiếng ngâm nga “Cục cảnh sát là 110, cứu hỏa là 119, đường dây nóng cho bà mẹ và trẻ em là 113 —-” (Linh: đây là số bên Trung Quốc nhé)
Sử Văn Triết nghe thế thì mặt mày méo xẹo, thật không biết là nên khóc hay cười nữa, đây mà là số học sao.
“Chị nói là nếu ba ngược đãi con thì có thể gọi 113.”
“Uy…” Rốt cuộc là ai ngược đãi ai chứ?
“Ba ơi, ngược đãi là sao vậy?”
“…..”
Hắn giải thích được mới lạ, nhìn biểu tình hiếu kỳ ham học hỏi của Tiểu Quai mà hắn chỉ có thể cười khổ.
“Đi tắm thôi, tắm xong ba nói con nghe” Hắn vội vã chuyển đề tài, phân tán sự chú ý của con gái.
Con bé còn nhỏ, chơi đùa cười giỡn một hồi thì sẽ quên nhanh thôi. Mà không ngờ cô ấy lại dùng cách này trả tiền cơm nước, thật là không còn gì để nói.
Kết quả là cho tới lúc đi ngủ thì con bé không những không quên mà vẫn lập lại liên tục.
“Cục cảnh sát là 110, cứu hỏa là 119, đường dây nóng cho bà mẹ và trẻ em là 113— ba ơi, ba nói là tắm xong thì sẽ nói con biết ngược đãi là gì—”
Úc – tha cho ba đi.
……….
Rốt cuộc thì cô cũng sắp đi xem mắt.
Bạn tốt của cô kiêm bí thư luyến ái Lạc Tiểu Huân gọi tới, nói cho cô biết là đã sắp xếp một bữa ăn xem mắt vào sáu giờ tối chủ nhật, nói cô phải chú ý trang điểm với quần áo, còn nói là đã chọn một nam nhân có điều kiện rất tốt.
Gần tới giờ hẹn, lúc cô vừa ra khỏi tòa nhà thì gặp Sử Văn Triết cùng Tiểu Quai vừa vặn mới trở về.
“Chị ơi” Âm thanh Tiểu Quai vang dội rồi chạy nhanh tới Niêm Tự Cường.
“Chào Tiểu Quai” Cô sờ sờ đầu Tiểu Quai, lúc này Sử Văn Triết cũng đi tới.
“Cô phải đi ra ngoài?”
“Đúng vậy.”
“Phá án?”
“Không, đi xem mắt.”
Sử Văn Triết nghe xong thì ngây người ra, ánh mắt kinh ngạc nhìn quần áo và phụ kiện của cô từ đầu tới chân, rồi lại quan sát từ chân lên đầu.
Quần jean, áo thun đen, thắt lưng da cộng thêm một cái kính mát( kính râm), ăn mặc thế này so với bình thường lôi thôi lếch thếch thì đẹp hơn một chút, nhưng mà…
Đôi mắt sau kính mát nhìn thẳng hắn ” Có gì sao?”
“Là đi gặp nam nhân? hay là gặp con gái?”
“Da anh lại ngứa sao? Đương nhiên là gặp nam nhân rồi.”
“Thế nhưng quần áo của cô…” Lời nói vẫn chưa hết nhưng giọng điệu đã để lộ sự phản đối của hắn.
“Thế nào?” Sau kính mát bắn ra một luồng ánh mắt sắt bén như cảnh sát bắt tội phạm, hắn lập tức thức thời trả lời.
“Không có việc gì.”
Không có gì thì nhất định là có việc, nếu như hắn phê bình thì cô sẽ khó chịu, nhưng hắn có chuyện không nói cũng làm cô khó chịu, rõ ràng là ếch bốn mắt có ý kiến với trang phục của cô.
“Để đi gặp mặt, tôi đã đặc biệt đi mua quần áo mới rồi cả kính mát phù hợp” Cô không cam lòng, chẳng lẽ nói vài câu khen ngợi cũng không được sao.
Nào ngờ ếch bốn mắt lại bất vi sở động*, nhìn cô lắc đầu. (Linh : ai bít bất vi sở động edit thế nào chỉ ta với)
“Theo tôi thấy cô chắc chắn là không tìm được quần áo sạch để mặt, thậm chí ngay cả đồ lót, đôi vớ( tất) cũng không có, bởi vì toàn bộ đều ở tiệm giặt quần áo, cho nên đành phải đi mua hết đồ mới đúng không?”
Suy đoán hoàn toàn đúng!
Niêm Tự Cường cứng miệng không trả lời được, lập tức xấu hổ đỏ mặt.
“Không phải vậy, tôi là bởi vì —”
“Được rồi, tôi hiểu mà, cô là cảnh sát vĩ đại, mỗi ngày phải bảo vệ dân lành, duy trì trị an, bất đắc dĩ mới hi sinh thời gian quý giá của mình, bận bịu tới nỗi không rảnh giặt quần áo dọn nhà khiến bụi bặm chồng chất, tôi đều hiểu rõ.” Sau mấy ngày ở chung với cô thì hắn đã sớm hiểu rõ hết tính tình của cô.
Niêm Tự Cường nghe xong thì đỏ mặt tía tai, cô là cảnh sát nha, sao lại để cho người ta biết rõ nội tình như vậy, thật là mất mặt quá đi, đang muốn toàn lực phản công tranh luận với hắn lấy lại mặt mũi thì, Sử Văn Triết lại tiếp lời.
“Nếu như không ngại, tôi giúp cô dọn dẹp nhà cửa vậy.”
Cô há hốc miệng, viên đạn đã lên nòng vẫn còn chưa bắn ra đã bị kẹt lại, trừng to mắt nhìn chằm chằm Sử Văn Triết, kích động tóm lấy vạt áo hắn hỏi lại “Anh nói thật sao? Ếch bốn mắt.”
Lại dám gọi hắn ếch bốn mắt, nữ nhân này….
“Đương nhiên là thật, tôi không giống như cô, ngoài miệng nói phải báo đáp bữa cơm của tôi, vậy mà lại dạy con bé mấy việc không có ích.”
Vừa nghe tới ếch bốn mắt nói là giúp cô quét dọn trong nhà, cả người cô lập tức phấn chấn hẳn.
Phải biết rằng cô có thể sống sót trong mưa bom bão đạn, có thể ba ngày không ngủ theo dõi tội phạm cũng không thấy khổ, nhưng mà bắt cô phải giặt quần áo rửa chén nấu cơm làm đồ ăn dọn dẹp nhà cửa, cô thà chết chứ không hy sinh.
Không phải cô không chịu làm, mà là làm việc nhà cũng đòi hỏi năng khiếu trời cho.
Đề nghị của ếch bốn mắt giống như ánh bình minh từ trên trời chiếu xuống soi sáng cho cô, bởi vì mỗi ngày cô đều ở trong địa ngục không tìm thấy đồ đạc mà chiến đấu hăng hái.
Cô không tìm thấy đôi vớ sạch, tìm không được bóp da, cũng lâu rồi không thấy đồ mở nắp chai, trong nhà vô cùng hỗn loạn, muốn tìm được điều khiển từ xa TV mất tích đã lâu trong mớ đồ đạc chồng chất như núi, so với tại hiện trường án mạng tìm ra đầu mối bắt hung thủ còn khó hơn.
Nếu cô không đưa cái chìa khóa dự bị gởi nhờ Sử Văn Triết, sợ rằng sẽ rơi vào cảnh có nhà mà không vào được.
Lần đầu tiên cô thấy ếch bốn mắt vô cùng đáng yêu (~.~), cảm động vỗ vỗ bờ vai của hắn mà nói “Huynh đệ, anh thật sự là rất nghĩa khí.”
Thoáng cái hắn đã từ “Ếch bốn mắt” thăng cấp thành “Huynh đệ” rồi.
“Chỉ cần anh chịu giúp tôi dọn dẹp, tôi nhất định sẽ báo đáp anh.”
“Không cần, chỉ cần cô đừng dạy Tiểu Quai mấy thứ vô bổ thì tôi đã rất biết ơn rồi.”
“Oa ha ha, anh lại nói giỡn rồi, ai biết Tiểu Quai thông minh như thế, học vô cùng nhanh, có đúng hay không Tiểu Quai?”
Tiểu Quai khanh khách cười “Đúng ạ!”
Vừa nhìn thấy hai người họ thì cô bất tri bất giác nói cười không ngừng, hầu như đã quên việc mình đang muốn làm, sau cùng Sử Văn Triết phải lên tiếng nhắc cô.
“Cô không định đi coi mắt nữa sao?”
“Á, chết thật! Nguy rồi, sắp trễ giờ hẹn rồi” Cô vội vàng xoay người rời khỏi.
“Không nên vội quá, chạy chậm một chút, an toàn là trên hết” Hắn biết rằng cô chạy xe máy phân khối lớn với tốc độ xé gió, không khỏi lo lắng.
“Không sao hết, dùng còi cảnh sát thì thoáng cái là tới.
Dùng còi cảnh sát? Đó là dùng để đuổi bắt tội phạm, vậy mà lại dùng để tiết kiệm thời gian! Làm người khác không lo mới lạ.
“Được rồi, hôm nay tôi sẽ không về ăn tối đâu, chúc tôi đi coi mắt thuận lợi đi, anh Triết.”
Hắn còn muốn dặn dò cô thêm một chút, nhưng nữ nhân liều lĩnh này đã vội vã rời đi, ngồi lên xe máy, thoáng cái đã không thấy bóng người.
Không trở lại ăn tối, phải không?
Hắn một tay xách túi đồ mới mua, tay kia dắt Tiểu Quai vào thang máy lên lầu, đi vào nhà, đem vật dụng hàng ngày xếp gọn về vị trí cũ, Tiểu Quai ngồi chơi một mình trên sô pha ở phòng khách.
Bình thường vào tầm này, cô ấy đều qua nhà hắn cùng chơi đùa với Tiểu Quai hi hi ha ha, thiếu cô hình như buồn chán hơn nhiều.
Nhìn nguyên liệu nấu ăn mới mua về từ siêu thị, hắn vẫn quen mua phần ba người đây.
Bữa cơm hôm nay chỉ có hai ba con thôi nha…. Cảm giác thật là trống vắng.
Căn cứ vào câu bán anh em xa mua láng giềng gần, nếu hai người nhất định làm hàng xóm thì cô cũng sẽ không quá khách sáo, huống chi cô rất thích con gái của hắn.
Ngày hôm nay cũng giống như mọi lần, Niêm Tự Cường tan ca trở về đi thang máy lên lầu, ra khỏi cửa thang máy cô liền lấy ra chìa khóa, đang muốn tra chìa mở cửa thì lỗ tai nghe được phía sau cửa sát vách truyền đến tiếng chạy thùng thùng, cũng không biết vì sao mà cô phản xạ vô ý thức nhảy nhanh trốn vào phía sau lối thoát hiểm.
Cánh cửa sát vách nhanh chóng mở ra, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn hưng phấn, nhưng lúc nhìn thấy ngoài cửa không có một bóng người thì biến thành biểu tình buồn bực, do dự một hồi liền đóng cửa lại.
Niêm Tự Cường đợi cửa đóng lại thì lén lút đi ra nhìn thử, sau đó nhẹ nhàng mà đi tới cửa nhà mình, cố ý tạo ra âm thanh chìa khóa leng keng, rồi lần thứ hai chạy nhanh về phía sau lối thoát hiểm, quả nhiên lại nghe cánh cửa nhà Sử Văn Triết được mở ra, cô từ sau khe cửa nhìn thấy một cái túi nhỏ lộ ra, nghi hoặc mà nhìn xung quanh, sau cùng nửa tin nửa ngờ mà trở lại vào nhà.
Cô cứ như vậy qua lại ba lần, làm không biết mệt mà đem Tiểu Quai năm tuổi chọc ba lần.
“Hì hì hì…” Cô nhịn không được cười trộm, nghĩ tiểu quỷ này là “Thủ thành ” tốt nhất cô gặp qua, nhìn trộm biểu tình nghi hoặc của nhóc thật sự là vô cùng thú vị.
Lúc cô đứng cười trộm một mình thì không hề biết là hành vi ấu trĩ của mình đều bị Sử Văn Triết đứng sau cửa thấy được.
“. . .” Sử Văn Triết nhìn xuyên qua khe hở trên cửa, nhìn thấy hết trò đùa của cô không thiếu một chút, thật là cũng không biết nói như thế nào.
Hắn cúi đầu nhìn Tiểu Quai, con gái đang ngửa đầu lộ ra vẻ mặt vô tội, nhìn ra được tâm hồn bé đang rất hỗn loạn, rõ ràng nghe được âm thanh chị hàng xóm lấy ra chìa khóa nhưng trước sau không thấy bóng người, lòng tràn đầy chờ mong cùng tự tin đang bị dao động.
Hắn cảm thấy dở khóc dở cười, bỗng nhiên nảy ra một ý kiến, hắn cố ý lớn tiếng nói với Tiểu Quai.
“Chị ấy chắc là không về nhà rồi, thật đáng tiếc, hôm nay có món gà kho tiêu, sò điệp xào lăn, còn có canh đầu cá, chị ấy thật là không có phúc ăn rồi, thôi, chúng ta đi ăn”.
Hắn biết người ngoài cửa có thể nghe được âm thanh của hắn, phương pháp khiến đối phương tự động hiện hình nhanh nhất chính là dùng đồ ăn dụ dỗ.
Quả nhiên không tới vài giây thì tiếng chuông cửa vang lên.
“Ai?” Hắn cố ý hỏi.
“Là tôi!”
Ngay cả ba giây đồng hồ đều chờ không được, hóa ra trình độ bị mắc lừa của ai đó so với con nít năm tuổi giống nhau như đúc, Sử Văn Triết nhịn không được cười trộm.
Tiểu Quai vốn đang được ba nắm tay đi vào phòng ăn, vừa nghe tiếng Niêm Tự Cường thì lập tức buông tay ba ra, hưng phấn mà chạy đi mở rộng cửa.
“Chị ơi!”
Niêm Tự Cường biết cánh cửa vừa mở ra sẽ có một con gấu nhỏ bay qua, sớm đã đưa hai tay chuẩn bị tiếp được thân thể nho nhỏ, sau đó giơ lên cao….
“Ngày hôm nay Quai có quai không?” (Linh: quai còn có nghĩa là ngoan, ta thấy để vậy nghe giống chơi chữ nên không sửa)
“Quai!”
“Có bao nhiêu quai?”
“Rất quai!”
“Rất quai là bao nhiêu quai a?”
“Vô cùng vô cùng quai.”
“Vô cùng vô cùng quai a? Vậy thật sự là hảo quai nha.”
“Cho nên con là Tiểu Quai”
“Thì ra là thế a, oa ha ha!”
Đối thoại rất buồn chán mà hai người lại nói rất hăng say, cũng không biết buồn cười ở chỗ nào, nhưng hai người lại cứ cười ha ha, hắn đứng kế bên nhìn mà bùn cười, Tiểu Quai cũng không phải là gặp ai cũng thân thiết như vậy, bé không muốn xa rời Tự Cường như vậy làm cho hắn rất bất ngờ.
Mà còn kỳ lạ hơn là thường ngày hung hăng như cọp mẹ, nhưng mỗi lần ở cùng với con gái hắn thì biến thành con mèo nhỏ hòa ái dễ gần, tính tình vô cùng tốt.
Một lớn một nhỏ, lại có thể chơi chung một chỗ, cá tính hợp nhau như vậy, hắn thấy không thể tin nổi.
“Ăn thôi” hắn mới kêu lên thì một lớn một nhỏ lập tức cùng chạy vào trong nhà ăn.
Sử Văn Triết giúp hai người bới cơm, không cần hắn dặn dò, hai người đã ăn như hổ đói.
Hắn vừa ăn cơm vừa quan sát hai người.
Người nhỏ thích nhất ăn sò điệp, người lớn cũng thích nhất sò điệp.
Nhỏ ăn rớt hạt cơm, lớn cũng sẽ rớt hạt cơm.
Nhỏ cầm đùi gà lên gặm, lớn cũng cầm đùi gà gặm.
Nhỏ dính nước tương bên mép, lớn cũng có nước tương ở mép.
“Thêm một chén canh.”
“Con muốn uốn canh.”
Động tác hai người cùng lúc đưa chén về phía hắn, ngoài miệng dính đầy mỡ đều lộ vẻ thỏa mãn tươi cười, nhìn thấy như vậy Sử Văn Triết đột nhiên cảm thấy mình có hai đứa con gái cần chăm sóc.
Sau khi giúp hai người thêm cơm với canh thì một lớn một nhỏ lại bắt đầu vui sướng vừa ăn vừa nói chuyện, đối thoại buồn chán, cũng không biết bùn cười chỗ nào.
Nhìn cảnh tượng này, hắn cũng không nhịn được mà lộ ra nụ cười tuấn lãng( anh tuấn, khôi ngô), đại khái hiểu được vì sao hai người lại hợp nhau như vậy.
Xem ra, dọn tới nơi này là đúng đắn.
Ánh mắt dịu dàng lặng lẽ rơi vào trên khuôn mặt của người đang thoải mái cười to kia. Cô tuy rằng không có mùi vị nữ nhân nhưng kỳ thực cười rộ lên rất dễ thương, cô rất thẳng thắn, không thích quanh co lòng vòng, hỉ nộ ái ố đều hiện lên mặt, là người rất dễ hiểu giống như trẻ con, ba người mỗi ngày đều hài lòng, vô cùng náo nhiệt mà ăn sạch từng bữa cơm.
Sau khi ăn xong, trên bàn chén đĩa hỗn độn, cơm nước đều được ăn sạch trơn, một chút rau xanh hay một miếng thịt cũng không lãng phí, Sử Văn Triết đem chén đĩa dọn xuống bồn rửa, chỉ chốc lát sau Niêm Tự Cường đi vào phòng bếp dựa đầu lên tường —
“Này, tôi đưa tiền cơm cho anh, nói tôi biết là bao nhiêu tiền?”
“Không cần.”
“Không được, tôi nhất định phải trả tiền cho anh, tôi không muốn ăn không phải trả tiền” Cô kiên trì.
Hắn quay đầu, nhíu mày nói: “Cô cũng quá khách sáo rồi, ăn một bữa cơm đâu cần tính toán rõ ràng như vậy.”
“Đây đâu phải chỉ là một bữa cơm, tôi đã tới nhà anh ăn ba ngày rồi.”
Cô tỏ vẻ không muốn chiếm tiện nghi người khác cùng thái độ không muốn nợ nần ai, khách sáo như vậy làm hắn có chút khó chịu, nghĩ thầm cô cùng Tiểu Quai tình cảm tốt như vậy nhưng lại tính toán với hắn như thế.
Hắn quay đầu lại, tiếp tục rửa chén.
“Tôi sẽ không lấy tiền của cô, nếu như cô kiên trì muốn trả tiền thì tôi thà rằng cô không tới đây ăn” Hắn cố ý nói như vậy vì hắn biết Tự Cường thích ăn đồ ăn hắn làm, hơn nữa là vô cùng muốn ăn.
Vừa nghe xong lời uy hiếp của hắn thì cô lập tức kêu to “Như vậy không được.”
Hắn hừ nói “Vì sao không được?”
Cô rất sốt ruột, mới ba ngày ngắn ngủi mà dạ dày đã bị tài nấu ăn của hắn mê hoặc, mỗi ngày đều rất chờ mong tới giờ cơm, trong đầu suy đoán xem bữa cơm hôm nay sẽ có món gì.
Cô vẫn như cũ không chịu thỏa hiệp.
“Dù sao tôi ăn ở ngoài cũng phải trả tiền, không bằng đến nhà anh ăn chung, đem tiền cho anh kiếm thêm, như vậy không phải tốt sao?”
“Ở nhà của tôi thì phải theo quy tắc của tôi, đồng ý thì cứ tới đây ăn, nói tới tiền thì đừng tới, không miễn cưỡng.”
Cô hít sâu một hơi, giống y như là bị uy hiếp, lông mày nhíu lại gần như chạm vào nhau, tay vỗ vào miệng, dáng dấp bốc đồng y hệt như Tiểu Quai.
Thật là, rõ ràng thích ăn đồ ăn hắn làm còn cố ý nói thành giúp hắn kiếm tiền, luận quyền cước hắn đánh không lại cô nhưng có thể sử dụng tài nấu ăn chinh phục cô thì cũng có cảm giác thành công.
Niêm Tự Cường từ chối hồi lâu không thể cự tuyệt hắn, bởi vì cô còn muốn ăn ở nhà hắn tới khi ba mẹ trở về, nhưng lại không thể ăn không phải trả tiền, nghĩ tới nghĩ lui sau cùng rốt cục thỏa hiệp.
“Được rồi, không thu tiền thì thôi, tôi sẽ dùng cách khác trả lại ân tình của anh” Nói xong liền xoay người đi ra phòng bếp, lưu lại hắn vẻ mặt buồn bực.
Dùng cách khác trả lại ân tình? Cô ấy muốn dùng cách gì?
Đem chén đũa rửa sạch đặt ở trên giá hong khô, dọn dẹp sạch sẽ mọi thứ, hắn vội vàng đi ra ban công thu quần áo rồi lại giặt đồ phơi lên.
Niêm Tự Cường cùng Tiểu Quai chơi đùa tại phòng khách, mắt nhìn thấy Sử Văn Triết đi tới đi lui bốn năm lần, ra vào vội vàng việc nhà, nghĩ thầm ếch bốn mắt thật đúng là hiền tuệ, vợ không ở nhà thì một tay quán xuyến việc nhà.
Ngẫm lại nam nhân xuất hiện bên người cô, không phải huynh đệ trong cục hình sự thì chính là kẻ bắt cóc hay hắc đạo, thô lỗ như dã thú, nam nhân nhã nhặn giống ếch bốn mắt, đây là lần đầu tiên cô gặp được.
Nếu như muốn tìm chồng thì tìm nam nhân như ếch bốn mắt cũng không tệ, không chỉ biết làm việc nhà còn có thể nấu đồ ăn, tính tình cũng tốt, tướng mạo trên tiêu chuẩn, có thể ra ngoài làm việc, vào bếp nấu ăn, ở ngoài hay trong nhà đều thích hợp.
Duy nhất không được hoàn mỹ chính là cây đã có chủ, không tới phiên cô mơ tưởng.
Cũng được, cô lấy ếch bốn mắt làm tiêu chuẩn, tìm nam nhân giống như hắn về làm chồng, vậy là cô mỗi ngày đều có ăn , mỗi ngày có người làm việc nhà.
Không biết luyến ái bí thư Tiểu Huân có giúp nàng xem xét chọn người thích hợp chưa? Hôm nào đem ếch bốn mắt mang đưa cổ xem, rồi tìm người giống như hắn.
Ở nhà ếch bốn mắt chơi đùa tới hơn chín giờ tối thì điện thoại cô vang lên, là trong cục lý gọi tới, đến lúc phải làm nhiệm vụ, cô phải rời đi, quay đầu chào tạm biệt hai người.
Trước khi đi cô quay đầu lại nhìn hai người đứng ở cửa, không khỏi sửng sốt.
“Hai ba con các người sao lại bày ra bộ mặt này?” Hai người họ đều dùng ánh mắt lo lắng nhìn cô, làm cho cô cảm thấy khó hiểu.
“Cô phải cẩn thận” Hắn thành khẩn dặn dò, trong giọng nói mang theo lo lắng cùng quan tâm.
“Chị phải nhanh chóng trở về” Tiểu Quai cũng lộ ra biểu tình lưu luyến không rời, cùng ba bé y như nhau, trong giọng nói đầy sự quan tâm.
Hai người cùng nhau toát ra tình cảm quan tâm, làm cho cô có chút chống đỡ không được.
“Tôi van hai người, tôi chỉ phải đi quán ăn đêm kiểm tra mà thôi, cũng không phải là đi vào sinh ra tử, đừng làm ra bộ dạng như là tôi sắp đi vào chỗ chết được không?”
Cô sợ nhất và cũng không hề biết phải ứng phó tình huống này thế nào, nếu không rời khỏi chỉ sợ tiểu quỷ thật sự rớt hai giọt nước mắt, cô chắc là phải kêu người tới cứu mạng.
Tuy nói như vậy nhưng cũng không thể phủ nhận, quan tâm của bọn họ làm cho ngực cô cảm thấy ấm áp dễ chịu, từng chút một công chiếm lòng của cô.
Cô đi vào thang máy, trước khi cửa thang máy đóng lại thì đột nhiên nhớ ra một việc là quên nói với hắn một câu—
“Được rồi, tôi đã báo đáp bữa cơm của anh, không ai nợ ai.”
Sử Văn Triết nghe xong thì vẻ mặt buồn bực, không rõ cô ấy đang nói cái gì? còn chưa hỏi rõ ràng thì cửa thang máy đã đóng lại.
“Báo đáp bữa cơm của mình? cô ấy đang ám chỉ cái gì chứ?” Hắn thì thào nhớ kỹ, nghĩ thầm cô có phải đã đem tiền để lại chỗ nào đó trong nhà, cứ phải đưa tiền cho hắn?
Nếu như vậy hắn sẽ thật sự tính toán với cô, cự tuyệt cô tới ăn cơm, nghiêm phạt khách sáo của cô.
Đóng cánh cửa phòng khách, hắn tiếp tục đi làm việc nhà chưa xong, phát hiện con gái đang lẩm bẩm gì đó.
“Tiểu Quai, con đang niệm gì đó?
“Số học” Tiểu Quai lớn tiếng nói.
Sử Văn Triết vẻ mặt vô cùng kinh ngạc, đứa bé năm tuổi biết cái gì số học?
“Con biết số học?”
“Biết chứ, chị Cường dạy con học.”
“Chị ấy dạy con số học?”
“Đúng rồi, chị nói là ăn cơm nhà mình gì đó, cho nên muốn dạy con số học.”
Sử Văn Triết chợt hiểu ra, hóa ra báo đáp của cô, là chỉ cái này nha.
Thật là kỳ lạ, Tiểu Quai mới chỉ biết đếm số thì cô ấy dạy nó số học kiểu gì?
“Chị ấy dạy con số học thế nào?”
Tiểu Quai lớn tiếng ngâm nga “Cục cảnh sát là 110, cứu hỏa là 119, đường dây nóng cho bà mẹ và trẻ em là 113 —-” (Linh: đây là số bên Trung Quốc nhé)
Sử Văn Triết nghe thế thì mặt mày méo xẹo, thật không biết là nên khóc hay cười nữa, đây mà là số học sao.
“Chị nói là nếu ba ngược đãi con thì có thể gọi 113.”
“Uy…” Rốt cuộc là ai ngược đãi ai chứ?
“Ba ơi, ngược đãi là sao vậy?”
“…..”
Hắn giải thích được mới lạ, nhìn biểu tình hiếu kỳ ham học hỏi của Tiểu Quai mà hắn chỉ có thể cười khổ.
“Đi tắm thôi, tắm xong ba nói con nghe” Hắn vội vã chuyển đề tài, phân tán sự chú ý của con gái.
Con bé còn nhỏ, chơi đùa cười giỡn một hồi thì sẽ quên nhanh thôi. Mà không ngờ cô ấy lại dùng cách này trả tiền cơm nước, thật là không còn gì để nói.
Kết quả là cho tới lúc đi ngủ thì con bé không những không quên mà vẫn lập lại liên tục.
“Cục cảnh sát là 110, cứu hỏa là 119, đường dây nóng cho bà mẹ và trẻ em là 113— ba ơi, ba nói là tắm xong thì sẽ nói con biết ngược đãi là gì—”
Úc – tha cho ba đi.
……….
Rốt cuộc thì cô cũng sắp đi xem mắt.
Bạn tốt của cô kiêm bí thư luyến ái Lạc Tiểu Huân gọi tới, nói cho cô biết là đã sắp xếp một bữa ăn xem mắt vào sáu giờ tối chủ nhật, nói cô phải chú ý trang điểm với quần áo, còn nói là đã chọn một nam nhân có điều kiện rất tốt.
Gần tới giờ hẹn, lúc cô vừa ra khỏi tòa nhà thì gặp Sử Văn Triết cùng Tiểu Quai vừa vặn mới trở về.
“Chị ơi” Âm thanh Tiểu Quai vang dội rồi chạy nhanh tới Niêm Tự Cường.
“Chào Tiểu Quai” Cô sờ sờ đầu Tiểu Quai, lúc này Sử Văn Triết cũng đi tới.
“Cô phải đi ra ngoài?”
“Đúng vậy.”
“Phá án?”
“Không, đi xem mắt.”
Sử Văn Triết nghe xong thì ngây người ra, ánh mắt kinh ngạc nhìn quần áo và phụ kiện của cô từ đầu tới chân, rồi lại quan sát từ chân lên đầu.
Quần jean, áo thun đen, thắt lưng da cộng thêm một cái kính mát( kính râm), ăn mặc thế này so với bình thường lôi thôi lếch thếch thì đẹp hơn một chút, nhưng mà…
Đôi mắt sau kính mát nhìn thẳng hắn ” Có gì sao?”
“Là đi gặp nam nhân? hay là gặp con gái?”
“Da anh lại ngứa sao? Đương nhiên là gặp nam nhân rồi.”
“Thế nhưng quần áo của cô…” Lời nói vẫn chưa hết nhưng giọng điệu đã để lộ sự phản đối của hắn.
“Thế nào?” Sau kính mát bắn ra một luồng ánh mắt sắt bén như cảnh sát bắt tội phạm, hắn lập tức thức thời trả lời.
“Không có việc gì.”
Không có gì thì nhất định là có việc, nếu như hắn phê bình thì cô sẽ khó chịu, nhưng hắn có chuyện không nói cũng làm cô khó chịu, rõ ràng là ếch bốn mắt có ý kiến với trang phục của cô.
“Để đi gặp mặt, tôi đã đặc biệt đi mua quần áo mới rồi cả kính mát phù hợp” Cô không cam lòng, chẳng lẽ nói vài câu khen ngợi cũng không được sao.
Nào ngờ ếch bốn mắt lại bất vi sở động*, nhìn cô lắc đầu. (Linh : ai bít bất vi sở động edit thế nào chỉ ta với)
“Theo tôi thấy cô chắc chắn là không tìm được quần áo sạch để mặt, thậm chí ngay cả đồ lót, đôi vớ( tất) cũng không có, bởi vì toàn bộ đều ở tiệm giặt quần áo, cho nên đành phải đi mua hết đồ mới đúng không?”
Suy đoán hoàn toàn đúng!
Niêm Tự Cường cứng miệng không trả lời được, lập tức xấu hổ đỏ mặt.
“Không phải vậy, tôi là bởi vì —”
“Được rồi, tôi hiểu mà, cô là cảnh sát vĩ đại, mỗi ngày phải bảo vệ dân lành, duy trì trị an, bất đắc dĩ mới hi sinh thời gian quý giá của mình, bận bịu tới nỗi không rảnh giặt quần áo dọn nhà khiến bụi bặm chồng chất, tôi đều hiểu rõ.” Sau mấy ngày ở chung với cô thì hắn đã sớm hiểu rõ hết tính tình của cô.
Niêm Tự Cường nghe xong thì đỏ mặt tía tai, cô là cảnh sát nha, sao lại để cho người ta biết rõ nội tình như vậy, thật là mất mặt quá đi, đang muốn toàn lực phản công tranh luận với hắn lấy lại mặt mũi thì, Sử Văn Triết lại tiếp lời.
“Nếu như không ngại, tôi giúp cô dọn dẹp nhà cửa vậy.”
Cô há hốc miệng, viên đạn đã lên nòng vẫn còn chưa bắn ra đã bị kẹt lại, trừng to mắt nhìn chằm chằm Sử Văn Triết, kích động tóm lấy vạt áo hắn hỏi lại “Anh nói thật sao? Ếch bốn mắt.”
Lại dám gọi hắn ếch bốn mắt, nữ nhân này….
“Đương nhiên là thật, tôi không giống như cô, ngoài miệng nói phải báo đáp bữa cơm của tôi, vậy mà lại dạy con bé mấy việc không có ích.”
Vừa nghe tới ếch bốn mắt nói là giúp cô quét dọn trong nhà, cả người cô lập tức phấn chấn hẳn.
Phải biết rằng cô có thể sống sót trong mưa bom bão đạn, có thể ba ngày không ngủ theo dõi tội phạm cũng không thấy khổ, nhưng mà bắt cô phải giặt quần áo rửa chén nấu cơm làm đồ ăn dọn dẹp nhà cửa, cô thà chết chứ không hy sinh.
Không phải cô không chịu làm, mà là làm việc nhà cũng đòi hỏi năng khiếu trời cho.
Đề nghị của ếch bốn mắt giống như ánh bình minh từ trên trời chiếu xuống soi sáng cho cô, bởi vì mỗi ngày cô đều ở trong địa ngục không tìm thấy đồ đạc mà chiến đấu hăng hái.
Cô không tìm thấy đôi vớ sạch, tìm không được bóp da, cũng lâu rồi không thấy đồ mở nắp chai, trong nhà vô cùng hỗn loạn, muốn tìm được điều khiển từ xa TV mất tích đã lâu trong mớ đồ đạc chồng chất như núi, so với tại hiện trường án mạng tìm ra đầu mối bắt hung thủ còn khó hơn.
Nếu cô không đưa cái chìa khóa dự bị gởi nhờ Sử Văn Triết, sợ rằng sẽ rơi vào cảnh có nhà mà không vào được.
Lần đầu tiên cô thấy ếch bốn mắt vô cùng đáng yêu (~.~), cảm động vỗ vỗ bờ vai của hắn mà nói “Huynh đệ, anh thật sự là rất nghĩa khí.”
Thoáng cái hắn đã từ “Ếch bốn mắt” thăng cấp thành “Huynh đệ” rồi.
“Chỉ cần anh chịu giúp tôi dọn dẹp, tôi nhất định sẽ báo đáp anh.”
“Không cần, chỉ cần cô đừng dạy Tiểu Quai mấy thứ vô bổ thì tôi đã rất biết ơn rồi.”
“Oa ha ha, anh lại nói giỡn rồi, ai biết Tiểu Quai thông minh như thế, học vô cùng nhanh, có đúng hay không Tiểu Quai?”
Tiểu Quai khanh khách cười “Đúng ạ!”
Vừa nhìn thấy hai người họ thì cô bất tri bất giác nói cười không ngừng, hầu như đã quên việc mình đang muốn làm, sau cùng Sử Văn Triết phải lên tiếng nhắc cô.
“Cô không định đi coi mắt nữa sao?”
“Á, chết thật! Nguy rồi, sắp trễ giờ hẹn rồi” Cô vội vàng xoay người rời khỏi.
“Không nên vội quá, chạy chậm một chút, an toàn là trên hết” Hắn biết rằng cô chạy xe máy phân khối lớn với tốc độ xé gió, không khỏi lo lắng.
“Không sao hết, dùng còi cảnh sát thì thoáng cái là tới.
Dùng còi cảnh sát? Đó là dùng để đuổi bắt tội phạm, vậy mà lại dùng để tiết kiệm thời gian! Làm người khác không lo mới lạ.
“Được rồi, hôm nay tôi sẽ không về ăn tối đâu, chúc tôi đi coi mắt thuận lợi đi, anh Triết.”
Hắn còn muốn dặn dò cô thêm một chút, nhưng nữ nhân liều lĩnh này đã vội vã rời đi, ngồi lên xe máy, thoáng cái đã không thấy bóng người.
Không trở lại ăn tối, phải không?
Hắn một tay xách túi đồ mới mua, tay kia dắt Tiểu Quai vào thang máy lên lầu, đi vào nhà, đem vật dụng hàng ngày xếp gọn về vị trí cũ, Tiểu Quai ngồi chơi một mình trên sô pha ở phòng khách.
Bình thường vào tầm này, cô ấy đều qua nhà hắn cùng chơi đùa với Tiểu Quai hi hi ha ha, thiếu cô hình như buồn chán hơn nhiều.
Nhìn nguyên liệu nấu ăn mới mua về từ siêu thị, hắn vẫn quen mua phần ba người đây.
Bữa cơm hôm nay chỉ có hai ba con thôi nha…. Cảm giác thật là trống vắng.
/7
|