Editor: Linh Đang
Tuyệt đối không nghĩ tới Nhất Thành Đại sư lại sẽ là Cố học trưởng.
Nhất thời Đa Ninh có phần khó tiếp thu được, lại không thể không nhìn thẳng vào Nhất Thành Đại sư vầng trán rộng, mũi cao mắt sâu đúng là Cố Gia Thụy trong trí nhớ. Nghĩ đến lúc ngồi du thuyền tới đây Chu Diệu nói muốn cho cô một kinh hỉ, Đa Ninh thầm muốn nhắm mắt mắng chửi người. . . Đây không phải kinh hỉ, căn bản chính là bom đấy.
Đã thế trước mắt bộ dáng Nhất Thành Đại sư còn trang trọng nghiêm túc, hai mắt từ bi nhìn cô, cho dù Chu Diệu nhắc nhở cô không nên bị lừa, cô còn có chút bị kinh sợ, nghĩ mình có nên chắp hai tay thành chữ thập hỏi thăm một chút hay không.
Đúng lúc này, Nhất Thành Đại sư vươn tay sờ soạng đầu của cô, ôn nhu mở miệng nói: Đa Ninh, đã lâu không gặp.
Đa Ninh: . . .
Hình như Nhất Thành Đại sư vẽ một vòng tròn vòng trên đầu của cô, cả người Đa Ninh ngây ra. Nhưng Nhất Thành Đại sư như này, cùng với Cố học trưởng trong trí nhớ vẫn có vài phần trùng hợp.
Trong trí nhớ, bộ dáng Cố Gia Thụy cũng như này chứ đâu.
Chu Diệu lớn hơn cô một tuổi, cũng học đại sớm hơn cô một năm. Lần đầu tiên cô gặp Cố học trưởng chính là Chu Diệu mang theo cô khi đó đang học cấp ba đi ăn cơm cùng với bạn học đại học của anh.
Bốn người trong ký túc xá, ngoại trừ Chu Diệu còn ba người khác là Cố Gia Thụy, Ô Giang, cùng với Hà Hạo. Cố Gia Thụy lớn tuổi nhất trong phòng ngủ của bọn họ, lớn hơn ba người kia một tuổi; cũng là người đàn ông có tính cách ôn nhu nhất trong số bọn họ.
Cho phép cô dùng là người đàn ông, không phải người con trai.
Bởi vì Cố Gia Thụy làm cho người ta cảm thấy rất thành thục.
Thành thục như vậy mà nói có thể nói thể hiện tại các mặt, ví dụ như lần đầu tiên gặp mặt anh duỗi tay sờ đầu cô mỉm cười ôn nhu; ví dụ như anh nói chuyện làm việc luôn không nhanh không chậm không chút hoang mang; ví dụ như tình sử lúc học đại học của anh rất phong phú có rất nhiều bạn gái . . .
Ví dụ đủ loại, Cố Gia Thụy vốn không có bất kì cái gì bộ dáng nào giống con trai, biểu hiện hoàn toàn là một người đàn ông hoa tâm thành thục. Dùng lời của Chu Diệu trước mà nói, khi anh còn đang ra oai ở nhà, Cố Gia Thụy đã dấn thân vào biển cả.
Vấn đề là, Cố học trưởng như vậy làm sao có thể xuất gia đây? Còn thành Nhất Thành Đại sư ở chỗ này. . .
Đa Ninh nghẹn hồng cả mặt, quay đầu nhìn nhìn Chu Diệu, bộ dáng Chu Diệu sớm đã tập thành thói quen; lập tức duỗi tay kéo cô về phía mình, lành lạnh gọi thẳng pháp danh của Cố học trưởng nói: Thế nào, Nhất Thành Đại sư, đã nói lễ gặp mặt rồi thì đừng quên.
Cố học trưởng chỉ cười cười, chủ động ân cần thăm hỏi cô: Đa Ninh, gần đây em vừa về nước sao?
Đa Ninh ngẩng đầu nhìn Cố học trưởng, bởi vì vừa mới nhận giáo huấn, lúc cô đáp lại Cố học trưởng cố gắng hết sức gọi pháp hiệu của anh: Đúng vậy. . . Nhất Thành Đại sư.
Ha.
Bên cạnh, Chu Diệu có phần chịu không nổi, cười nhạo
Tuyệt đối không nghĩ tới Nhất Thành Đại sư lại sẽ là Cố học trưởng.
Nhất thời Đa Ninh có phần khó tiếp thu được, lại không thể không nhìn thẳng vào Nhất Thành Đại sư vầng trán rộng, mũi cao mắt sâu đúng là Cố Gia Thụy trong trí nhớ. Nghĩ đến lúc ngồi du thuyền tới đây Chu Diệu nói muốn cho cô một kinh hỉ, Đa Ninh thầm muốn nhắm mắt mắng chửi người. . . Đây không phải kinh hỉ, căn bản chính là bom đấy.
Đã thế trước mắt bộ dáng Nhất Thành Đại sư còn trang trọng nghiêm túc, hai mắt từ bi nhìn cô, cho dù Chu Diệu nhắc nhở cô không nên bị lừa, cô còn có chút bị kinh sợ, nghĩ mình có nên chắp hai tay thành chữ thập hỏi thăm một chút hay không.
Đúng lúc này, Nhất Thành Đại sư vươn tay sờ soạng đầu của cô, ôn nhu mở miệng nói: Đa Ninh, đã lâu không gặp.
Đa Ninh: . . .
Hình như Nhất Thành Đại sư vẽ một vòng tròn vòng trên đầu của cô, cả người Đa Ninh ngây ra. Nhưng Nhất Thành Đại sư như này, cùng với Cố học trưởng trong trí nhớ vẫn có vài phần trùng hợp.
Trong trí nhớ, bộ dáng Cố Gia Thụy cũng như này chứ đâu.
Chu Diệu lớn hơn cô một tuổi, cũng học đại sớm hơn cô một năm. Lần đầu tiên cô gặp Cố học trưởng chính là Chu Diệu mang theo cô khi đó đang học cấp ba đi ăn cơm cùng với bạn học đại học của anh.
Bốn người trong ký túc xá, ngoại trừ Chu Diệu còn ba người khác là Cố Gia Thụy, Ô Giang, cùng với Hà Hạo. Cố Gia Thụy lớn tuổi nhất trong phòng ngủ của bọn họ, lớn hơn ba người kia một tuổi; cũng là người đàn ông có tính cách ôn nhu nhất trong số bọn họ.
Cho phép cô dùng là người đàn ông, không phải người con trai.
Bởi vì Cố Gia Thụy làm cho người ta cảm thấy rất thành thục.
Thành thục như vậy mà nói có thể nói thể hiện tại các mặt, ví dụ như lần đầu tiên gặp mặt anh duỗi tay sờ đầu cô mỉm cười ôn nhu; ví dụ như anh nói chuyện làm việc luôn không nhanh không chậm không chút hoang mang; ví dụ như tình sử lúc học đại học của anh rất phong phú có rất nhiều bạn gái . . .
Ví dụ đủ loại, Cố Gia Thụy vốn không có bất kì cái gì bộ dáng nào giống con trai, biểu hiện hoàn toàn là một người đàn ông hoa tâm thành thục. Dùng lời của Chu Diệu trước mà nói, khi anh còn đang ra oai ở nhà, Cố Gia Thụy đã dấn thân vào biển cả.
Vấn đề là, Cố học trưởng như vậy làm sao có thể xuất gia đây? Còn thành Nhất Thành Đại sư ở chỗ này. . .
Đa Ninh nghẹn hồng cả mặt, quay đầu nhìn nhìn Chu Diệu, bộ dáng Chu Diệu sớm đã tập thành thói quen; lập tức duỗi tay kéo cô về phía mình, lành lạnh gọi thẳng pháp danh của Cố học trưởng nói: Thế nào, Nhất Thành Đại sư, đã nói lễ gặp mặt rồi thì đừng quên.
Cố học trưởng chỉ cười cười, chủ động ân cần thăm hỏi cô: Đa Ninh, gần đây em vừa về nước sao?
Đa Ninh ngẩng đầu nhìn Cố học trưởng, bởi vì vừa mới nhận giáo huấn, lúc cô đáp lại Cố học trưởng cố gắng hết sức gọi pháp hiệu của anh: Đúng vậy. . . Nhất Thành Đại sư.
Ha.
Bên cạnh, Chu Diệu có phần chịu không nổi, cười nhạo
/92
|