Editor: Linh Đang
Anh cũng muốn. . . Xuất gia? Đa Ninh bị hỏi đến đột nhiên không kịp phòng, ngẩng đầu chống lại con mắt của Chu Diệu. Thấy ở đuôi mắt Chu Diệu đều là ý cười, không nhịn được thở phì phò.
Đau lòng cái đầu quỷ ý. Cô lạnh lạnh mở miệng: Nếu anh muốn xuất gia, nhất định em phải tự mình quy y cho anh.
Nói xong, xoay người bước đi.
Chờ, chờ anh. Chu Diệu đứng lên, duỗi tay kéo chiếc nơ con bướm ở sau bộ váy liền thân của cô.
Nơ con bướm không dùng để kéo được, lúc kéo sẽ lập tức bị tuột ra ——
Thật xin lỗi. . . Không phải anh cố ý. Chu Diệu kéo đai lưng, kéo lấy cô như chăn dê.
Đa Ninh cắn chặt răng: . . . Vậy buông tay ra.
Chu Diệu không buông tay, cả đoạn đường kéo cô từ hồ sen trở lại sương phòng bọn họ ở qua đêm. Bởi vì Chu Diệu muốn cùng cô giả bộ làm vợ chồng để lừa lễ gặp mặt, Cố học trưởng chỉ bảo tiểu sư phụ chuẩn bị cho cô cùng Chu Diệu một gian phòng.
Một gian phòng, cũng không có gì là không được.
Ở chùa cổ trong núi, nếu một mình ở một gian phòng thì thực ra Đa Ninh còn có chút không dám ngủ. Sau khi rửa mặt, cô thay áo ngủ quần ngủ mình mang đến, trèo lên chiếc giường có hai tấm ván gỗ.
Chủ động để lại vị trí cạnh cửa sổ cho Chu Diệu.
Anh không mang áo ngủ. Đột nhiên Chu Diệu mở miệng nói, đứng nhìn cô đang nằm trên giường.
Cho nên. . .
Chu Diệu nâng tay lên, bắt đầu cởi quần áo. Đa Ninh né nửa người, nhìn Chu Diệu thoải mái cởi áo, quần, sau đó chỉ chừa lại một một chiếc quần tứ giác leo lên giường, nằm sang bên kia.
Không cho phép nhìn nhiều. Chu Diệu nhìn cô, lên tiếng nhắc nhở.
Cũng không phải chưa thấy qua. Đa Ninh nghiêng, tiếp tục nằm ngoan ngoãn.
Hai tấm phản đặt chung một chỗ, nhưng ở giữa đặt một chiếc bàn vuông nhỏ. Cô cùng Chu Diệu an phận ngủ ở hai bên.
Sau đó ban đêm, Chu Diệu vẫn tự giác mặc áo sơmi cùng quần tây vào. Khuya khoắt, anh cùng cô đều bị muỗi cắn tỉnh lại. Rõ ràng cô có mặc quần áo ngủ, nhưng vết hồng ở cẳng chân cô nhiều hơn một chút. Chu Diệu tiến lại gần phía cô, một tay thay cô gãi cẳng chân, một bên làm ồn: Nếu không, anh đi tìm ít nước để đuổi muỗi đi.
Chắc chắn không, Đa Ninh chỉ chỉ đồng hồ trên tường, hai giờ đêm rồi.
Vậy làm sao bây giờ.
Tiếp tục ngủ đi, không ngủ được; không ngủ sao, vậy cứ nhắm mắt đi.
Hai người nằm chung một chỗ, Chu Diệu nhắm mắt lại, mở miệng hỏi cô: Đa Ninh, nói về chuyện mấy năm nay em ở Toronto đi.
Đa Ninh cũng nhắm hai mắt, hỏi lại Chu Diệu: . . . Phương diện nào. Nếu thật sự muốn nói tiếp, cô có thể nói đến nhiều chuyện lắm.
Chuyện gì cũng được. Chu Diệu ngáp một cái, tìm cho cô chút đề tài, Ví dụ như bên ngoài có đàn ông theo đuổi em hay không.
Nhất thời Đa Ninh không lên tiếng.
Không có? Chu Diệu nở nụ cười, giống như cười nhạo.
. . . Không phải, em chỉ đang tính xem có bao nhiêu người. Đa Ninh trả lời.
Chu Diệu: . . .
Ngày hôm sau, khi bắt đầu có những âm thanh của ngày mới, mỗi ngôi chùa cổ ở Thiên Đà Sơn đều vang lên từng đợt tiếng chuông. Đa Ninh đứng lên ra cửa, gặp Cố Gia Thụy đang định đi giảng dạy đạo sớm. Cố Gia Thụy đối cô hợp hợp tay, cười hỏi cô: Đa Ninh, có muốn đi xem ta giảng dạy khóa sớm không?
Đối mặt với lời mời của Cố học trưởng, Đa Ninh không biết nên cự tuyệt thế nào như: . . . Có thể chứ?
Cố học trưởng nhìn cô: Đương nhiên có thể.
Trên đời này chút chuyện có thể dẫn đến chết người là gì, một người đàn ông vốn ôn nhu làm đại sư trong miếu càng ôn nhu hơn. Đa Ninh đi theo Cố học trưởng tới đại điện giảng khóa sớm, không hiểu sao lại nghĩ đến tối hôm qua Chu Diệu nói muốn bỏ
Anh cũng muốn. . . Xuất gia? Đa Ninh bị hỏi đến đột nhiên không kịp phòng, ngẩng đầu chống lại con mắt của Chu Diệu. Thấy ở đuôi mắt Chu Diệu đều là ý cười, không nhịn được thở phì phò.
Đau lòng cái đầu quỷ ý. Cô lạnh lạnh mở miệng: Nếu anh muốn xuất gia, nhất định em phải tự mình quy y cho anh.
Nói xong, xoay người bước đi.
Chờ, chờ anh. Chu Diệu đứng lên, duỗi tay kéo chiếc nơ con bướm ở sau bộ váy liền thân của cô.
Nơ con bướm không dùng để kéo được, lúc kéo sẽ lập tức bị tuột ra ——
Thật xin lỗi. . . Không phải anh cố ý. Chu Diệu kéo đai lưng, kéo lấy cô như chăn dê.
Đa Ninh cắn chặt răng: . . . Vậy buông tay ra.
Chu Diệu không buông tay, cả đoạn đường kéo cô từ hồ sen trở lại sương phòng bọn họ ở qua đêm. Bởi vì Chu Diệu muốn cùng cô giả bộ làm vợ chồng để lừa lễ gặp mặt, Cố học trưởng chỉ bảo tiểu sư phụ chuẩn bị cho cô cùng Chu Diệu một gian phòng.
Một gian phòng, cũng không có gì là không được.
Ở chùa cổ trong núi, nếu một mình ở một gian phòng thì thực ra Đa Ninh còn có chút không dám ngủ. Sau khi rửa mặt, cô thay áo ngủ quần ngủ mình mang đến, trèo lên chiếc giường có hai tấm ván gỗ.
Chủ động để lại vị trí cạnh cửa sổ cho Chu Diệu.
Anh không mang áo ngủ. Đột nhiên Chu Diệu mở miệng nói, đứng nhìn cô đang nằm trên giường.
Cho nên. . .
Chu Diệu nâng tay lên, bắt đầu cởi quần áo. Đa Ninh né nửa người, nhìn Chu Diệu thoải mái cởi áo, quần, sau đó chỉ chừa lại một một chiếc quần tứ giác leo lên giường, nằm sang bên kia.
Không cho phép nhìn nhiều. Chu Diệu nhìn cô, lên tiếng nhắc nhở.
Cũng không phải chưa thấy qua. Đa Ninh nghiêng, tiếp tục nằm ngoan ngoãn.
Hai tấm phản đặt chung một chỗ, nhưng ở giữa đặt một chiếc bàn vuông nhỏ. Cô cùng Chu Diệu an phận ngủ ở hai bên.
Sau đó ban đêm, Chu Diệu vẫn tự giác mặc áo sơmi cùng quần tây vào. Khuya khoắt, anh cùng cô đều bị muỗi cắn tỉnh lại. Rõ ràng cô có mặc quần áo ngủ, nhưng vết hồng ở cẳng chân cô nhiều hơn một chút. Chu Diệu tiến lại gần phía cô, một tay thay cô gãi cẳng chân, một bên làm ồn: Nếu không, anh đi tìm ít nước để đuổi muỗi đi.
Chắc chắn không, Đa Ninh chỉ chỉ đồng hồ trên tường, hai giờ đêm rồi.
Vậy làm sao bây giờ.
Tiếp tục ngủ đi, không ngủ được; không ngủ sao, vậy cứ nhắm mắt đi.
Hai người nằm chung một chỗ, Chu Diệu nhắm mắt lại, mở miệng hỏi cô: Đa Ninh, nói về chuyện mấy năm nay em ở Toronto đi.
Đa Ninh cũng nhắm hai mắt, hỏi lại Chu Diệu: . . . Phương diện nào. Nếu thật sự muốn nói tiếp, cô có thể nói đến nhiều chuyện lắm.
Chuyện gì cũng được. Chu Diệu ngáp một cái, tìm cho cô chút đề tài, Ví dụ như bên ngoài có đàn ông theo đuổi em hay không.
Nhất thời Đa Ninh không lên tiếng.
Không có? Chu Diệu nở nụ cười, giống như cười nhạo.
. . . Không phải, em chỉ đang tính xem có bao nhiêu người. Đa Ninh trả lời.
Chu Diệu: . . .
Ngày hôm sau, khi bắt đầu có những âm thanh của ngày mới, mỗi ngôi chùa cổ ở Thiên Đà Sơn đều vang lên từng đợt tiếng chuông. Đa Ninh đứng lên ra cửa, gặp Cố Gia Thụy đang định đi giảng dạy đạo sớm. Cố Gia Thụy đối cô hợp hợp tay, cười hỏi cô: Đa Ninh, có muốn đi xem ta giảng dạy khóa sớm không?
Đối mặt với lời mời của Cố học trưởng, Đa Ninh không biết nên cự tuyệt thế nào như: . . . Có thể chứ?
Cố học trưởng nhìn cô: Đương nhiên có thể.
Trên đời này chút chuyện có thể dẫn đến chết người là gì, một người đàn ông vốn ôn nhu làm đại sư trong miếu càng ôn nhu hơn. Đa Ninh đi theo Cố học trưởng tới đại điện giảng khóa sớm, không hiểu sao lại nghĩ đến tối hôm qua Chu Diệu nói muốn bỏ
/92
|