Edit: Hoa Lan Nhỏ + Linh Đang
Nguyên văn là “Tối nay cùng nhau ăn bữa cơm đi.” Bởi vì thay đổi tình huống, Chu Diệu cố ý nói chậm lại, dịu dàng đổi thành “Buổi tối có thể cùng nhau ăn một bữa cơm hay không?”
Kết quả, chờ được một câu trả lời cứng rắn lạnh lùng là: “Không rảnh!”
Đa Ninh nói không rảnh với anh? Còn là nói một cách chém đinh chặt sắt như vậy? Ngay tại văn phòng của tổng giám đốc tín dụng, Chu Diệu nhìn di động bị ngắt, dựa người vào ghế dựa, không thể tưởng tượng nổi chớp mắt.
Đây là dê con của anh sao? Anh có cảm giác tựa như con dê con đang biến thành nữ tướng quân của Dương gia tướng đang đánh nhau ở chiến trường, căn bản không rảnh quan tâm đến hạng vô danh tiểu tốt như anh.
Chu Diệu chạm vào trước ngực mình, giống như đang bị lựu làm hại vậy. Năm phút sau, anh bấm số điện thoại cho bạn cùng phòng của Đa Ninh. Điện thoại của Nhan Nghệ là do anh và cô cùng nhau trao đổi, Chu Diệu cố ý lưu để phòng. Chính là dùng để đối phó với loại tình huống như thế này.
Di động bên kia cũng không có ai nghe máy, Chu Diệu kiên nhẫn chờ đợi, ngay tại thời điểm muốn ngắt máy, âm thanh Nhan Nghệ cao vút theo ống nghe truyền đến: “… Ai vậy?”
“Chu Diệu.”
“A… Chu tổng, anh tìm em có việc gì?”
“Anh tìm Đa Ninh.” Chu Diệu cường điệu giải thích.
“….”
Khi cô nhận điện thoại của Chu Diệu, Nhan Nghệ đã ra khỏi cổng nhà họ Vương cùng Đa Ninh. Cô ấy đang chỉ huy nhóm công nhân chuyển nhà cuối cùng sắp xếp máy chạy bộ, ti vi, giường quý phi, tranh ảnh lên xe.
Bận rộn đến nỗi không rảnh để nghe điện thoại.D~~Đ~~L~~Q~~Đ~~
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Trong di động, Chu Diệu hỏi thăm Nhan Nghệ trước tiên.
Trước cổng lớn của biệt thự họ Vương, Vương Diệp đi ra, Nhan Nghệ tỉ mỉ nói với Chu Diệu: “Hôm nay Đa Ninh giúp em đối phó với với tên chồng trước cặn bã cùng tiểu tam bạch liên hoa.”
Chu DIệu thật sự hoài nghi lỗ tai mình có vấn đề, nhưng cũng có thể hiểu được thấu đáo vấn đề, sau một hồi anh trề môi dưới, ném một câu: “… Cô ấy cũng thật có năng lực.”
Vừa nhắc đến chuyện đó, Nhan Nghệ liền kích động nói quá lên với Chu Diệu về Đa Ninh: “Chu tổng, mới vừa rồi thật sự Đa Ninh rất có năng lực, rất lợi hại đó.”
Chu Diệu: “….”
Sau đó lại hỏi thêm một vài câu hỏi để biết rõ tình huống, Chu Diệu mới nâng cổ tay lên nhìn thời gian, nghĩ tới lịch làm việc hôm nay cũng không quá bận nên tốt bụng hỏi Nhan Nghệ: “Cần anh giúp đỡ gì không?”
“Không cần.” Nhan Nghệ cao giọng trả lời trước sau như một, “Hoàn toàn không cần.”
“… Vậy hai người cẩn thận một chút.” Chu Diệu nói.
“Yên tâm, đã có Đa Ninh ở đây.”Nhan Nghệ trả lời.
Chu Diệu đã hết chuyện nói, ngắt di động, sau đó đưa tay nâng trán. Anh đã biết Đa Ninh hơn hai mươi năm, thật sự không tin Đa Ninh lại có thể có năng lực đối phó chuyện như vậy. Không cần nghĩ, khẳng định là muốn giúp cho bạn thân có chỗ dựa tinh thần.
Cốc cốc. Anh dùng khớp xương ngón tay nhẹ nhàng gõ lên bàn làm việc vài cái, Chu Diệu cầm lấy áo khoác đứng lên, đang muốn ra khỏi cửa thì gặp phải trợ lý gõ cửa muốn tiến vào phòng.
“Chu tổng, anh muốn đi ra ngoài à?”
“Cậu quản tôi?” Chu Diệu lạnh nhạt hỏi lại trợ lý. Giống như là bạn bè thuận miệng nói, lại có chút tính cách của cấp trên.
Dĩ nhiên không dám. Trợ lý nhanh chóng lắc đầu, sau đó bắt đầu nói vào việc chính: “Không phải tối nay anh phải cùng phó tổng giám đốc của Thiên Tinh hẹn nhau ăn cơm sao… Tôi muốn đến báo cho anh biết đã đặt bàn tại nhà hàng đó rồi.”
Chu Diệu nhíu mi cúi đầu: “Chuyện khi nào?”
Trợ lý: “Đã sắp xếp từ tuần trước ạ.”
Được rồi, Chu Diệu gật đầu. Anh chỉ không xem qua thời gian biểu của bản thân thôi mà, loại tình huống này là sau khi Đa Ninh trở về mới xảy ra. Bằng không, đối mặt với một đống công việc bận rộn đến đòi mạng, anh xem xong thời gian biểu sẽ vô cùng phiền lòng.
“Phó tổng của Thiên Tín là ai?” Chu Diệu hỏi.
“Họ Diệp.” Trợ lý hơi hạ mí mắt, nói ra tên đầy đủ, “Diệp Tư Tư.”
Chu Diệu cũng hạ mí mắt nói: “Đã biết, đi ra ngoài đi.”
***********
Tại cửa lớn nhà họ Vương, khi Nhan Nghệ nghe điện thoại của Chu Diệu gọi đến, Vương Diệp cũng đi đến bên cạnh cô, khi nghe đến lúc cô nói đến chồng trước cặn bã và tiểu tam bạch liên hoa, không nhịn được hít vào một hơi.
Cho đến khi Nhan Nghệ cúp điện thoại, anh ta mới lên tiếng nói với Nhan Nghệ: “Nhan Nhan, anh khẳng định là em hiểu lầm rồi, hôm nay Ngô Tâm chỉ đến đây thăm ba mẹ anh… Em cũng biết, đến tận bây giờ mối quan hệ của họ vẫn luôn rất tốt đẹp.”
Trước sau vẫn bênh vực như thế, Nhan Nghệ cắn chặt răng không nói.
Vương Diệp tiếp tục nói: “Còn chuyện chúng ta ly hôn, không phải là do Ngô Tâm. Cô ấy vốn không phải là bồ nhí của anh, vì sao em cứ phải đặt tội danh lên người cô ấy…”
Đột nhiên Vương Diệp ngừng lại.
Nguyên nhân không phải vì Nhan Nghệ ngăn anh ta lại, cũng không phải là không nói tiếp được… Mà là Đa Ninh đã đi tới. Đa Ninh đứng bên cạnh Nhan Nghệ, ngẩng đầu nhìn Vương Diệp đứng đối diện.
Cũng giống như Đa Ninh, hôm nay cũng là lần đầu tiên Vương Diệp trông thấy ngoài đời Đa Ninh. Trước đó, ấn tượng của anh ta đối với Đa Ninh chính là mỗi khi Nhan Nghệ nhắc đến người bạn cùng phòng có vẻ đẹp giống như cô tiên bé nhỏ: anh ta cũng xem qua ảnh chụp, cũng xác nhận gương mặt đó rất phù hợp với điều Nhan Nghệ đã hình dung. Căn bản nếu anh ta và Nhan Nghệ không ly hôn, anh ta cũng muốn có cơ hội trông thấy tiên nữ trong truyền thuyết.
Kết quả may mắn được gặp, không phải là tiên nữ, mà chính là tiểu ma nữ.
“Vương tổng, đến cuối cùng quan hệ giữa anh và Ngô tiểu thư như thế nào thì chỉ có trong lòng anh biết rõ ràng, anh không phải mất công đi giải thích.” Đa Ninh mở miệng nói, vẻ mặt bình tĩnh. Sau đó cô giữ chặt tay Nhan Nghệ, lòng bàn tay hơi phát run. Nguyên nhân không phải là do cô luống cuống, mà bởi vì những lời nói tiếp theo cô muốn nói ra làm cho cô nghĩ đến chuyện không vui trước kia, “Anh biết cái tồi tệ nhất của đàn ông là gì không? Chính là rõ ràng đã phạm sai lầm, lại còn muốn đổ chuyện đó lên đầu người khác. Loại người như thế này tôi chỉ biết có hai người, nhưng luận đến ghê tởm, thì Vương tổng anh đứng thứ nhất.”
Không muốn phí lời, Đa Ninh trực tiếp mang theo Nhan Nghệ rời đi. Vòng qua đầu xe Macan, đầu tiên cô giúp cho Nhan Nghệ mở cửa bên ghế phụ lái, sau đó mới tiếp tục đi qua bên ghế lái, lần này vẫn là cô lái xe.
Nhẹ nhàng lái xe Macan đi, cô chạy trước dẫn đầu, sau đó là đến chiếc xe tải chuyển nhà chứa đầy vật dụng trong nhà, vững vàng chạy theo ở phía sau.
Hai chiếc xe cùng nhau chạy ra khỏi khu biệt thự của nhà họ Vương.
Hùng hổ đi đến gặp mặt, oanh phong lẫm liệt rời đi. Nhan Nghệ không nhịn được giơ ngón tay cái với Nhan Ninh, cảm giác kích động không thôi mở miệng nói: “Đa Ninh, hôm nay cậu chính là nữ thần của
Nguyên văn là “Tối nay cùng nhau ăn bữa cơm đi.” Bởi vì thay đổi tình huống, Chu Diệu cố ý nói chậm lại, dịu dàng đổi thành “Buổi tối có thể cùng nhau ăn một bữa cơm hay không?”
Kết quả, chờ được một câu trả lời cứng rắn lạnh lùng là: “Không rảnh!”
Đa Ninh nói không rảnh với anh? Còn là nói một cách chém đinh chặt sắt như vậy? Ngay tại văn phòng của tổng giám đốc tín dụng, Chu Diệu nhìn di động bị ngắt, dựa người vào ghế dựa, không thể tưởng tượng nổi chớp mắt.
Đây là dê con của anh sao? Anh có cảm giác tựa như con dê con đang biến thành nữ tướng quân của Dương gia tướng đang đánh nhau ở chiến trường, căn bản không rảnh quan tâm đến hạng vô danh tiểu tốt như anh.
Chu Diệu chạm vào trước ngực mình, giống như đang bị lựu làm hại vậy. Năm phút sau, anh bấm số điện thoại cho bạn cùng phòng của Đa Ninh. Điện thoại của Nhan Nghệ là do anh và cô cùng nhau trao đổi, Chu Diệu cố ý lưu để phòng. Chính là dùng để đối phó với loại tình huống như thế này.
Di động bên kia cũng không có ai nghe máy, Chu Diệu kiên nhẫn chờ đợi, ngay tại thời điểm muốn ngắt máy, âm thanh Nhan Nghệ cao vút theo ống nghe truyền đến: “… Ai vậy?”
“Chu Diệu.”
“A… Chu tổng, anh tìm em có việc gì?”
“Anh tìm Đa Ninh.” Chu Diệu cường điệu giải thích.
“….”
Khi cô nhận điện thoại của Chu Diệu, Nhan Nghệ đã ra khỏi cổng nhà họ Vương cùng Đa Ninh. Cô ấy đang chỉ huy nhóm công nhân chuyển nhà cuối cùng sắp xếp máy chạy bộ, ti vi, giường quý phi, tranh ảnh lên xe.
Bận rộn đến nỗi không rảnh để nghe điện thoại.D~~Đ~~L~~Q~~Đ~~
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Trong di động, Chu Diệu hỏi thăm Nhan Nghệ trước tiên.
Trước cổng lớn của biệt thự họ Vương, Vương Diệp đi ra, Nhan Nghệ tỉ mỉ nói với Chu Diệu: “Hôm nay Đa Ninh giúp em đối phó với với tên chồng trước cặn bã cùng tiểu tam bạch liên hoa.”
Chu DIệu thật sự hoài nghi lỗ tai mình có vấn đề, nhưng cũng có thể hiểu được thấu đáo vấn đề, sau một hồi anh trề môi dưới, ném một câu: “… Cô ấy cũng thật có năng lực.”
Vừa nhắc đến chuyện đó, Nhan Nghệ liền kích động nói quá lên với Chu Diệu về Đa Ninh: “Chu tổng, mới vừa rồi thật sự Đa Ninh rất có năng lực, rất lợi hại đó.”
Chu Diệu: “….”
Sau đó lại hỏi thêm một vài câu hỏi để biết rõ tình huống, Chu Diệu mới nâng cổ tay lên nhìn thời gian, nghĩ tới lịch làm việc hôm nay cũng không quá bận nên tốt bụng hỏi Nhan Nghệ: “Cần anh giúp đỡ gì không?”
“Không cần.” Nhan Nghệ cao giọng trả lời trước sau như một, “Hoàn toàn không cần.”
“… Vậy hai người cẩn thận một chút.” Chu Diệu nói.
“Yên tâm, đã có Đa Ninh ở đây.”Nhan Nghệ trả lời.
Chu Diệu đã hết chuyện nói, ngắt di động, sau đó đưa tay nâng trán. Anh đã biết Đa Ninh hơn hai mươi năm, thật sự không tin Đa Ninh lại có thể có năng lực đối phó chuyện như vậy. Không cần nghĩ, khẳng định là muốn giúp cho bạn thân có chỗ dựa tinh thần.
Cốc cốc. Anh dùng khớp xương ngón tay nhẹ nhàng gõ lên bàn làm việc vài cái, Chu Diệu cầm lấy áo khoác đứng lên, đang muốn ra khỏi cửa thì gặp phải trợ lý gõ cửa muốn tiến vào phòng.
“Chu tổng, anh muốn đi ra ngoài à?”
“Cậu quản tôi?” Chu Diệu lạnh nhạt hỏi lại trợ lý. Giống như là bạn bè thuận miệng nói, lại có chút tính cách của cấp trên.
Dĩ nhiên không dám. Trợ lý nhanh chóng lắc đầu, sau đó bắt đầu nói vào việc chính: “Không phải tối nay anh phải cùng phó tổng giám đốc của Thiên Tinh hẹn nhau ăn cơm sao… Tôi muốn đến báo cho anh biết đã đặt bàn tại nhà hàng đó rồi.”
Chu Diệu nhíu mi cúi đầu: “Chuyện khi nào?”
Trợ lý: “Đã sắp xếp từ tuần trước ạ.”
Được rồi, Chu Diệu gật đầu. Anh chỉ không xem qua thời gian biểu của bản thân thôi mà, loại tình huống này là sau khi Đa Ninh trở về mới xảy ra. Bằng không, đối mặt với một đống công việc bận rộn đến đòi mạng, anh xem xong thời gian biểu sẽ vô cùng phiền lòng.
“Phó tổng của Thiên Tín là ai?” Chu Diệu hỏi.
“Họ Diệp.” Trợ lý hơi hạ mí mắt, nói ra tên đầy đủ, “Diệp Tư Tư.”
Chu Diệu cũng hạ mí mắt nói: “Đã biết, đi ra ngoài đi.”
***********
Tại cửa lớn nhà họ Vương, khi Nhan Nghệ nghe điện thoại của Chu Diệu gọi đến, Vương Diệp cũng đi đến bên cạnh cô, khi nghe đến lúc cô nói đến chồng trước cặn bã và tiểu tam bạch liên hoa, không nhịn được hít vào một hơi.
Cho đến khi Nhan Nghệ cúp điện thoại, anh ta mới lên tiếng nói với Nhan Nghệ: “Nhan Nhan, anh khẳng định là em hiểu lầm rồi, hôm nay Ngô Tâm chỉ đến đây thăm ba mẹ anh… Em cũng biết, đến tận bây giờ mối quan hệ của họ vẫn luôn rất tốt đẹp.”
Trước sau vẫn bênh vực như thế, Nhan Nghệ cắn chặt răng không nói.
Vương Diệp tiếp tục nói: “Còn chuyện chúng ta ly hôn, không phải là do Ngô Tâm. Cô ấy vốn không phải là bồ nhí của anh, vì sao em cứ phải đặt tội danh lên người cô ấy…”
Đột nhiên Vương Diệp ngừng lại.
Nguyên nhân không phải vì Nhan Nghệ ngăn anh ta lại, cũng không phải là không nói tiếp được… Mà là Đa Ninh đã đi tới. Đa Ninh đứng bên cạnh Nhan Nghệ, ngẩng đầu nhìn Vương Diệp đứng đối diện.
Cũng giống như Đa Ninh, hôm nay cũng là lần đầu tiên Vương Diệp trông thấy ngoài đời Đa Ninh. Trước đó, ấn tượng của anh ta đối với Đa Ninh chính là mỗi khi Nhan Nghệ nhắc đến người bạn cùng phòng có vẻ đẹp giống như cô tiên bé nhỏ: anh ta cũng xem qua ảnh chụp, cũng xác nhận gương mặt đó rất phù hợp với điều Nhan Nghệ đã hình dung. Căn bản nếu anh ta và Nhan Nghệ không ly hôn, anh ta cũng muốn có cơ hội trông thấy tiên nữ trong truyền thuyết.
Kết quả may mắn được gặp, không phải là tiên nữ, mà chính là tiểu ma nữ.
“Vương tổng, đến cuối cùng quan hệ giữa anh và Ngô tiểu thư như thế nào thì chỉ có trong lòng anh biết rõ ràng, anh không phải mất công đi giải thích.” Đa Ninh mở miệng nói, vẻ mặt bình tĩnh. Sau đó cô giữ chặt tay Nhan Nghệ, lòng bàn tay hơi phát run. Nguyên nhân không phải là do cô luống cuống, mà bởi vì những lời nói tiếp theo cô muốn nói ra làm cho cô nghĩ đến chuyện không vui trước kia, “Anh biết cái tồi tệ nhất của đàn ông là gì không? Chính là rõ ràng đã phạm sai lầm, lại còn muốn đổ chuyện đó lên đầu người khác. Loại người như thế này tôi chỉ biết có hai người, nhưng luận đến ghê tởm, thì Vương tổng anh đứng thứ nhất.”
Không muốn phí lời, Đa Ninh trực tiếp mang theo Nhan Nghệ rời đi. Vòng qua đầu xe Macan, đầu tiên cô giúp cho Nhan Nghệ mở cửa bên ghế phụ lái, sau đó mới tiếp tục đi qua bên ghế lái, lần này vẫn là cô lái xe.
Nhẹ nhàng lái xe Macan đi, cô chạy trước dẫn đầu, sau đó là đến chiếc xe tải chuyển nhà chứa đầy vật dụng trong nhà, vững vàng chạy theo ở phía sau.
Hai chiếc xe cùng nhau chạy ra khỏi khu biệt thự của nhà họ Vương.
Hùng hổ đi đến gặp mặt, oanh phong lẫm liệt rời đi. Nhan Nghệ không nhịn được giơ ngón tay cái với Nhan Ninh, cảm giác kích động không thôi mở miệng nói: “Đa Ninh, hôm nay cậu chính là nữ thần của
/92
|