Editor: Linh Đang
Ngắt điện thoại di động, Đa Ninh hỏi Nhan Nghệ: “Một người đàn ông cùng bạn gái cũ vừa gặp đã yêu ngày xưa ăn cơm, lại gọi thêm một người cũ nữa, cậu cảm thấy là vì cái gì?”
Nhan Nghệ suy nghĩ nửa giây: “…… Chẳng lẽ anh ấy muốn đấu địa chủ?”
Đa Ninh không muốn nói điều gì, cô không nên hỏi Nhan Nghệ. Trước kia ký túc xá có bốn người, chỉ có Miêu Miêu phân tích phương diện cảm tình lợi hại nhất. Nhưng không biết có phải quan hệ của Ổ Giang cùng Chu Diệu hay không, dẫn đến Miêu Miêu có chút hiểu lầm với cô. Hai ngày trước cô liên hệ với Miêu Miêu, muốn đưa cho Miêu Miêu một chuỗi Phật châu hoa lê mà Cố học trưởng tặng, Miêu Miêu vô cùng khách khí cự tuyệt cô.
Đa Ninh khẽ thở dài một hơi, cảm xúc trong lồng ngực hơi phập phồng.
Nhan Nghệ liếc mắt nhìn cô một cái, giọng nói có hơi do dự hỏi: Chẳng lẽ Chu Diệu còn có một bạn gái trước vừa gặp đã yêu?
Đa Ninh gật đầu, tuy rằng cô không muốn nói, nhưng cũng không giấu diếm.
Nhan Nghệ không quá tin tưởng: Không nhìn ra.
Đa Ninh dùng lời của Nhan Nghệ trả lời Nhan Nghệ: Không phải cậu nói đàn ông khó cưỡng lại cảm giác mới mẻ, sẽ mất đi hứng thú với người và vật quen thuộc sao?
Nói như thế không sai. Nhan Nghệ lâm vào trầm tư, suy nghĩ nửa khắc còn nói, Nhưng bọn họ cũng sẽ có cảm giác an toàn với người và vật quen thuộc.
Đây là một câu cần tiếp thu. Đa Ninh hơi cảm nhận được lời nói của Nhan Nghệ, mở miệng nói: Cậu nói hiện tại Chu Diệu đang luống cuống, muốn mình qua làm lá chắn?
Nhan Nghệ gật đầu: . . . Có khả năng này.
Chu Diệu khốn khiếp. Đa Ninh vòng vo một lát, lại lập tức nghĩ —— hôm nay thật đúng là cô lợi hại, đánh từng trận từng trận một cách dứt khoát.
Nếu như vậy, nhất định phải đi. Nhan Nghệ mở miệng nói, sau đó đưa ra một quyết định hy sinh bản thân, Đa Ninh, hiện tại cậu để mình xuống xe, cậu nhanh chóng sang đó chiến đấu đi.
Đa Ninh: . . .
Nhan Nghệ thúc giục cô: Nhanh, để mình xuống xe.
Đa Ninh: . . .
——
Chu tổng, anh muốn gọi thêm ai sao? Đối diện, người phụ nữ thanh nhã hào phóng lên tiếng hỏi người đàn ông vừa nhận điện thoại.
Người nhà tôi. . . Đa Ninh. Chu Diệu thả di động xuống, ngẩng đầu nói, Hẳn là cô biết.
Diệp Tư Tư không có bất cứ tính toán nào, cong cong môi: Đương nhiên quen biết. . .
Đối mặt với Chu Diệu, tính tình cô ta luôn tốt. Không thể so với khi ở cùng những người đàn ông khác, người đùa giỡn sẽ chỉ là cô ta. Cho dù hiện tại hai người đã chia tay, cô ta vẫn nhân nhượng anh trước sau như một. Bằng không, ai có thể tiếp nhận việc một người phụ nữ khác đến đây.
Nguyên nhân là tại sao? Diệp Tư Tư chống má nghĩ, chẳng lẽ chỉ là vì Chu Diệu là người bạn trai đẹp trai nhất mà cô ta quen?
Chu Diệu cúi đầu, phát định vị gửi cho Đa Ninh.
Em đoán có khả năng cô ấy sẽ không đến. Diệp Tư Tư mở miệng nói.
Chu Diệu dựa vào ghế sô pha, anh cũng không biết Đa Ninh có thể đến hay không. Anh hy vọng cô có thể đến, nhưng dựa theo hiểu biết của anh với Đa Ninh, hẳn là sẽ không đến.
Chu Diệu. . . Anh đây là còn đang tức giận với em sao? Khóe môi Diệp Tư Tư luôn cong, con ngươi ôn nhu đánh giá Chu Diệu, vui đùa đặt câu hỏi.
Cô nói cái gì? Chu Diệu không nhịn được nở nụ cười.
OK, em tự mình đa tình. Vốn chỉ là một câu nói đùa, Diệp Tư Tư lập tức thay chính mình tìm bậc thang, tựa như cô ta luôn có thể tìm được lốp dự phòng đúng lúc.
Em còn tưởng rằng là do em rời khỏi anh trong lúc khó khăn nhất, anh tức giận với em. . . Cho nên luôn cự tuyệt hợp tác với Thiên Tín. Diệp Tư Tư nói, đồng thời nói tới trọng điểm của bữa cơm hôm nay.
Chu Diệu không cười, vô cùng nghiêm túc nhìn người đối diện: Cô suy nghĩ nhiều, luôn cự tuyệt hợp tác với Thiên Tín, là do điều kiện Thiên Tín đưa ra còn chưa đủ tốt.
Diệp Tư Tư gật gật đầu, tỏ vẻ hiểu được. Phụ nữ nói việc quan trọng luôn dễ dàng bị cảm tình chi phối, Diệp Tư Tư thừa nhận chính mình phạm vào tối kỵ, vòng vo chuyển con ngươi nói: Nhưng hôm nay em muốn nói chuyện chính sự, nếu có người ngoài tham dự, có phải không tiện hay không?
Không có gì mà không tiện cả. Chu Diệu tùy ý nói, nhưng xác định, Đa Ninh không phải người ngoài, cô ấy là một cổ đông của công ty hoạt động tín dụng Nhất Nguyên.
. . .
Đa Ninh kiên trì đưa Nhan Nghệ trở về hoa viên Lam Thiên, hơn nữa vì cướp được chỗ đậu, cô dùng xe của Nhan Nghệ đi ra ngoài nữa, mà ra ngoài tiểu khu gọi xe. Lãng phí thời gian thì lãng phí thời gian, không cản nổi thì không cản nổi đi.
Dù sao. . . Cô cũng không đói bụng.
Được rồi, Đa Ninh thừa nhận đây chính là điểm đáng ghét nhất trong tính cách của mình, thật ra cô có thể nói rõ ràng cho Chu Diệu, đi qua sao, cô mới không đi qua. Nhưng mà, cự tuyệt quá chậm, làm cho mình rối rắm quá nhiều.
Địa chỉ nhà hàng Chu Diệu gửi tới ngay gần công ty anh, nhưng khoảng cách đến hoa viên Lam Thiên hơi xa. Lúc Đa Ninh ngồi xe taxi nhắn cho Chu Diệu một tin: Hai người ăn đi, em tới thì quá muộn.
Nửa phút sau, Chu Diệu nhắn lại cho cô một chữ: Ừ.
Không nghĩ nơi luôn
Ngắt điện thoại di động, Đa Ninh hỏi Nhan Nghệ: “Một người đàn ông cùng bạn gái cũ vừa gặp đã yêu ngày xưa ăn cơm, lại gọi thêm một người cũ nữa, cậu cảm thấy là vì cái gì?”
Nhan Nghệ suy nghĩ nửa giây: “…… Chẳng lẽ anh ấy muốn đấu địa chủ?”
Đa Ninh không muốn nói điều gì, cô không nên hỏi Nhan Nghệ. Trước kia ký túc xá có bốn người, chỉ có Miêu Miêu phân tích phương diện cảm tình lợi hại nhất. Nhưng không biết có phải quan hệ của Ổ Giang cùng Chu Diệu hay không, dẫn đến Miêu Miêu có chút hiểu lầm với cô. Hai ngày trước cô liên hệ với Miêu Miêu, muốn đưa cho Miêu Miêu một chuỗi Phật châu hoa lê mà Cố học trưởng tặng, Miêu Miêu vô cùng khách khí cự tuyệt cô.
Đa Ninh khẽ thở dài một hơi, cảm xúc trong lồng ngực hơi phập phồng.
Nhan Nghệ liếc mắt nhìn cô một cái, giọng nói có hơi do dự hỏi: Chẳng lẽ Chu Diệu còn có một bạn gái trước vừa gặp đã yêu?
Đa Ninh gật đầu, tuy rằng cô không muốn nói, nhưng cũng không giấu diếm.
Nhan Nghệ không quá tin tưởng: Không nhìn ra.
Đa Ninh dùng lời của Nhan Nghệ trả lời Nhan Nghệ: Không phải cậu nói đàn ông khó cưỡng lại cảm giác mới mẻ, sẽ mất đi hứng thú với người và vật quen thuộc sao?
Nói như thế không sai. Nhan Nghệ lâm vào trầm tư, suy nghĩ nửa khắc còn nói, Nhưng bọn họ cũng sẽ có cảm giác an toàn với người và vật quen thuộc.
Đây là một câu cần tiếp thu. Đa Ninh hơi cảm nhận được lời nói của Nhan Nghệ, mở miệng nói: Cậu nói hiện tại Chu Diệu đang luống cuống, muốn mình qua làm lá chắn?
Nhan Nghệ gật đầu: . . . Có khả năng này.
Chu Diệu khốn khiếp. Đa Ninh vòng vo một lát, lại lập tức nghĩ —— hôm nay thật đúng là cô lợi hại, đánh từng trận từng trận một cách dứt khoát.
Nếu như vậy, nhất định phải đi. Nhan Nghệ mở miệng nói, sau đó đưa ra một quyết định hy sinh bản thân, Đa Ninh, hiện tại cậu để mình xuống xe, cậu nhanh chóng sang đó chiến đấu đi.
Đa Ninh: . . .
Nhan Nghệ thúc giục cô: Nhanh, để mình xuống xe.
Đa Ninh: . . .
——
Chu tổng, anh muốn gọi thêm ai sao? Đối diện, người phụ nữ thanh nhã hào phóng lên tiếng hỏi người đàn ông vừa nhận điện thoại.
Người nhà tôi. . . Đa Ninh. Chu Diệu thả di động xuống, ngẩng đầu nói, Hẳn là cô biết.
Diệp Tư Tư không có bất cứ tính toán nào, cong cong môi: Đương nhiên quen biết. . .
Đối mặt với Chu Diệu, tính tình cô ta luôn tốt. Không thể so với khi ở cùng những người đàn ông khác, người đùa giỡn sẽ chỉ là cô ta. Cho dù hiện tại hai người đã chia tay, cô ta vẫn nhân nhượng anh trước sau như một. Bằng không, ai có thể tiếp nhận việc một người phụ nữ khác đến đây.
Nguyên nhân là tại sao? Diệp Tư Tư chống má nghĩ, chẳng lẽ chỉ là vì Chu Diệu là người bạn trai đẹp trai nhất mà cô ta quen?
Chu Diệu cúi đầu, phát định vị gửi cho Đa Ninh.
Em đoán có khả năng cô ấy sẽ không đến. Diệp Tư Tư mở miệng nói.
Chu Diệu dựa vào ghế sô pha, anh cũng không biết Đa Ninh có thể đến hay không. Anh hy vọng cô có thể đến, nhưng dựa theo hiểu biết của anh với Đa Ninh, hẳn là sẽ không đến.
Chu Diệu. . . Anh đây là còn đang tức giận với em sao? Khóe môi Diệp Tư Tư luôn cong, con ngươi ôn nhu đánh giá Chu Diệu, vui đùa đặt câu hỏi.
Cô nói cái gì? Chu Diệu không nhịn được nở nụ cười.
OK, em tự mình đa tình. Vốn chỉ là một câu nói đùa, Diệp Tư Tư lập tức thay chính mình tìm bậc thang, tựa như cô ta luôn có thể tìm được lốp dự phòng đúng lúc.
Em còn tưởng rằng là do em rời khỏi anh trong lúc khó khăn nhất, anh tức giận với em. . . Cho nên luôn cự tuyệt hợp tác với Thiên Tín. Diệp Tư Tư nói, đồng thời nói tới trọng điểm của bữa cơm hôm nay.
Chu Diệu không cười, vô cùng nghiêm túc nhìn người đối diện: Cô suy nghĩ nhiều, luôn cự tuyệt hợp tác với Thiên Tín, là do điều kiện Thiên Tín đưa ra còn chưa đủ tốt.
Diệp Tư Tư gật gật đầu, tỏ vẻ hiểu được. Phụ nữ nói việc quan trọng luôn dễ dàng bị cảm tình chi phối, Diệp Tư Tư thừa nhận chính mình phạm vào tối kỵ, vòng vo chuyển con ngươi nói: Nhưng hôm nay em muốn nói chuyện chính sự, nếu có người ngoài tham dự, có phải không tiện hay không?
Không có gì mà không tiện cả. Chu Diệu tùy ý nói, nhưng xác định, Đa Ninh không phải người ngoài, cô ấy là một cổ đông của công ty hoạt động tín dụng Nhất Nguyên.
. . .
Đa Ninh kiên trì đưa Nhan Nghệ trở về hoa viên Lam Thiên, hơn nữa vì cướp được chỗ đậu, cô dùng xe của Nhan Nghệ đi ra ngoài nữa, mà ra ngoài tiểu khu gọi xe. Lãng phí thời gian thì lãng phí thời gian, không cản nổi thì không cản nổi đi.
Dù sao. . . Cô cũng không đói bụng.
Được rồi, Đa Ninh thừa nhận đây chính là điểm đáng ghét nhất trong tính cách của mình, thật ra cô có thể nói rõ ràng cho Chu Diệu, đi qua sao, cô mới không đi qua. Nhưng mà, cự tuyệt quá chậm, làm cho mình rối rắm quá nhiều.
Địa chỉ nhà hàng Chu Diệu gửi tới ngay gần công ty anh, nhưng khoảng cách đến hoa viên Lam Thiên hơi xa. Lúc Đa Ninh ngồi xe taxi nhắn cho Chu Diệu một tin: Hai người ăn đi, em tới thì quá muộn.
Nửa phút sau, Chu Diệu nhắn lại cho cô một chữ: Ừ.
Không nghĩ nơi luôn
/92
|