Editor: Mỹ Mạnh Mẽ
Vì đưa bữa sáng tình yêu cho nữ chính, Lưu Hi cố ý chỉn chu một phen: Đắp mặt nạ, gội đầu, áo sơ mi xanh nhạt phối với quần ka ki bó, nhẹ nhàng trong lành; nhất là được đón gió sớm, mỗi sợi tóc trên đầu cùng với lỗ chân lông đều căng ra hít thở bầu không khí mới mẻ.
Không cần nghi ngờ, phong cách hôm nay của cậu chính là phong cách thịnh hành nhất trong phim thần tượng chiếu các buổi tối.
Nhưng mà nam chính đâu? Ông chú mặc áo ngắn tay in hoa văn rồng với quần tây kẻ sọc . . . Đừng nói đến việc diễn với cậu, đứng chung một chỗ với nữ chính, cũng cực kỳ không xứng. Giống y như phim thần tượng đụng độ mấy bộ phim tình yêu nông thôn lỗi thời.
Nhưng mà, nam chính phim tình yêu nông thôn, hình như là nhân vật trưởng thôn.
Sau đó nam chính trưởng thôn từng sự bước từng bước về phía cậu, Lưu Hi cầm theo bữa sáng lui về phía sau nửa bước, nhìn nam chính trước ngực có vẽ hình đầu rồng sơn vàng, quay đầu nhìn Đa Ninh: Đa Ninh. . .
Đa Ninh cũng rất bất ngờ khi nhìn thấy Lưu Hi ngoài tiểu khu, chỉ có thể dùng ánh mắt hỏi Lưu Hi, chẳng lẽ hôm nay cũng có lịch diễn à?
Hôm nay không phải lịch, là cậu nhàn rỗi không có việc gì nên đến diễn thêm. Lưu Hi trả lại Đa Ninh một ánh mắt long lanh.
Thật thú vị… Chu Diệu mắt lạnh liếc xéo, ngoan độc lườm tên tiểu quỷ mí mắt đang rút gân này. Tên gì nhỉ? Lưu Hi? Đúng, Lưu Hi! Đối với tình địch, đàn ông nhất định không được đánh mất phong độ, nhưng mà đối với tên Lưu Hi này, Chu Diệu cảm thấy cho cậu phong độ, không bằng cho dạy dỗ. Anh chưa từng gặp qua kẻ thứ ba tiểu nhân vô liêm sỉ như vậy, trèo tường còn mang theo ghế và thang cuốn.
Theo lẽ thường, nam chính không bao giờ thích nam thứ.
Lưu Hi cầm bữa sáng đến trước mặt Đa Ninh, lộ núm đồng tiền cười tươi, nhấc bịch bánh rán và sữa đậu nói: “Mấy cái này em xếp hàng rất lâu mới mua được, đều là những món em thích nhất, mong là chị cũng thích.”
“Cô ấy không thích.” Trả lời là Chu Diệu, gằn từng chữ, miệng lạnh cứng rắn nói cho tiểu quỷ đang tự mình đa tình.
Lưu Hi mặc kệ coi như không nghe thấy, đưa bữa sáng vào tay Đa Ninh: “Nếu chị thích, em rất vui ngày ngày đều đưa cho chị.”
Lưu Hi. . . Đa Ninh có phần khó xử, thật sự không cách nào diễn tiếp. Bởi vì cô không hiểu đây là lời kịch… hay là thật lòng.
Chu Diệu nhấc tay lấy đi bữa sáng: “Em lên trước đi.” Chu Diệu nói với cô, giọng nói coi như bình tĩnh.
Đa Ninh cảm thấy mình không thể bỏ lại Lưu Hi, không phải vì cảm thấy Chu Diệu sẽ đánh Lưu Hi; kể cả Chu Diệu thật sự động thủ, tốc độ chạy trốn của Lưu Hi với lòng bàn chân bôi mỡ cô đã gặp qua, cô chỉ sợ Lưu Hi bị Chu Diệu ép ra chân tướng.
Sau đó Lưu Hi cũng nói với cô: Đa Ninh, chị cứ lên trước đi, không cần lo lắng cho em. Có thể anh Chu Diệu chỉ muốn tìm em nói chuyện thôi.”
Anh Chu Diệu… Lưu Hi thực sự cái gì cũng nói được.
Đa Ninh cảm thấy đi lên cũng tốt, cô đi lên, có thể gọi Nhan Nghệ xuống dưới.
Nhan Nghệ vẫn ghé vào ban công nhìn mà. Bên dưới Lưu Hi bị Chu Diệu bức đến đầu tường, vẫn đang duỗi cổ không yếu thế… Nhan Nghệ xem cảnh đó say sưa, nói với Đa Ninh: Không thể đi xuống, ta đi xuống sẽ lộ mất.”
Đa Ninh nghĩ nghĩ, thương lượng nói: Mình cảm thấy bây giờ mình và Chu Diệu tiến triển rất tốt… Hay là bảo Lưu Hi đừng diễn nữa.”
“Không được đâu.” Nhan Nghệ không ủng hộ, Rất có thể chính là do tác dụng của Lưu Hi, nên mới tiến triển như này.”
Lời Nhan Nghệ, Đa Ninh không thể phản bác: . . .
Bên dưới, Lưu Hi đã đi rồi, trước khi lên xe Chu Diệu gọi cho cô. Không biết Lưu Hi và anh nói gì với nhau, cảm xúc Chu Diệu thật bình tĩnh, chỉ nói với cô: “Anh đến công ty, buổi tối tìm em ăn cơm.”
Không cần. Đa Ninh ngồi xổm trên ban công, cướp lời: “Buổi tối em tìm anh ăn cơm.
“Chiều nay em và Nhan Nghệ phải qua khu đó một chuyến.” Cô bổ sung, nâng mắt nhìn sang Nhan Nghệ, cong cong môi.
Chu Diệu đồng ý.
Đa Ninh và Nhan Nghệ trở lại sô pha phòng khách. Đương nhiên Nhan Nghệ muốn hỏi chuyện tối qua của cô và Chu Diệu có tiến triển thế nào, cô lại muốn nói với cô ấy chuyện gặp Miêu Miêu. Cũng may Nhan Nghệ cũng rất quan tâm đến chuyện của Miêu Miêu, tuy rằng giọng điệu vẫn có phần cứng rắn.
Nếu là mình va phải chị Miêu, cũng chẳng để ý chị ấy.” Nhan Nghệ nói như vậy.
Lời này, thật sự một chữ Đa Ninh cũng không tin tưởng.
Hôm qua cô ngồi uống trà với Miêu Miêu, thoạt nhìn chị ấy thật mỏi mệt, có lẽ thời gian này trải qua không quá tốt đẹp. Cũng đúng, Miêu Miêu thích Ô Giang như vậy, thế nhưng hôm qua lại nói với cô: Chị và Ô Giang chia tay rồi.”
Cho nên đương nhiên không ở cùng nhau nữa.
Cứ ra đi như vậy sao? Tối qua cô cũng mới biết tuy rằng mấy năm nay hai người bọn họ chưa kết hôn, nhưng họ cùng nhau mua nhà mua xe. Kết quả một câu chia tay, Miêu Miêu liền chuyển đi?
Chị nào có tiền mà cùng mua nhà mua xe với Ô Giang chứ, tiền kiếm được hàng tháng đều để mua thức ăn, mua đồ dinh dưỡng biếu mẹ anh ấy…” Miêu Miêu nói.
Nhưng mà chị cũng có dành dụm một ít.” Qua một lúc, Miêu Miêu lại nhìn cô nói, Cho nên Đa Ninh, em không cần lo lắng cho chị… Chị có gửi ngân hàng.”
Miêu Miêu nói mấy câu, ngăn mấy lời cô muốn nói.
“Thật ra chị cũng muốn xem, Ô giang sẽ tìm chị bao lâu.” Miêu Miêu cắn môi dưới: Đều nói mất đi mới biết quý trọng. Vừa rồi em nói Ô Giang liên lạc với bạn học để tìm chị, nói thật trong lòng chị rất vui vẻ.”
“Khiến chị cảm thấy bản thân cũng không thất bại thảm hại cho lắm.”
“Được rồi, chị phải đi… Nể mặt chúng mình từng là bạn học còn cùng phòng, em đừng nói với Ô Giang đã gặp chị nhé.”
. . .
Tất cả những lời Miêu Miêu nói trong quán trà, Đa Ninh nói hết với Nhan Nghệ, Nhan Nghệ hai tay ôm ngực dựa vào sô pha, lắc đầu nói: Chị Miêu chính là quá coi trọng thể diện. Chết vì sĩ diện, khổ thân.”
Cho nên chúng mình có cần nói cho Ô Giang không?” Đa Ninh hỏi Nhan Nghệ.
Nhan Nghệ bĩu môi, suy nghĩ nói: Chúng ta vẫn nên bất động đã.
Đa Ninh gật đầu. Bản thân cô không phải là người thích xen vào chuyện của người khác, chỉ là có chút khổ sở thay Miêu Miêu. Nhưng thật sự cô và Nhan Nghệ không thể đi sâu vào chuyện này được. Tuy rằng Miêu Miêu từng nói cô và Nhan Nghệ là nhà mẹ đẻ, nhưng hiện giờ quan hệ dù gì cũng không thể giống như lúc cùng chung kí túc trước đây được.
Lo lắng chuyện chị Miêu chỉ biết phí sức không thu được kết quả.” Nhan Nghệ còn nói, bỏ thêm một câu: Cái tâm này không bằng đi xem lão đại.
Lão đại. . .
Đa Ninh nói thêm: Nhan Nghệ, đợi phòng làm việc khai trương chúng ta đi thăm lão đại đi.
Ừ. Nhan Nghệ gật đầu, sau đó nâng nâng đầu nói, Thật ra mấy năm nay không phải mình không muốn đi thăm lão đại, mình sợ.”
Đa Ninh gật đầu tỏ vẻ thấu hiểu, bởi vì cô cũng không khác gì.
Buổi chiều, Đa Ninh cùng Nhan Nghệ đi đến khu Viên nhanh chóng làm biển hiệu. Biển hiệu và logo đều là do cô tự thiết kế, chỉ nhờ công ti quảng cáo hỗ trợ làm ra sản phẩm. Công ti quảng cáo là Chu Diệu
Vì đưa bữa sáng tình yêu cho nữ chính, Lưu Hi cố ý chỉn chu một phen: Đắp mặt nạ, gội đầu, áo sơ mi xanh nhạt phối với quần ka ki bó, nhẹ nhàng trong lành; nhất là được đón gió sớm, mỗi sợi tóc trên đầu cùng với lỗ chân lông đều căng ra hít thở bầu không khí mới mẻ.
Không cần nghi ngờ, phong cách hôm nay của cậu chính là phong cách thịnh hành nhất trong phim thần tượng chiếu các buổi tối.
Nhưng mà nam chính đâu? Ông chú mặc áo ngắn tay in hoa văn rồng với quần tây kẻ sọc . . . Đừng nói đến việc diễn với cậu, đứng chung một chỗ với nữ chính, cũng cực kỳ không xứng. Giống y như phim thần tượng đụng độ mấy bộ phim tình yêu nông thôn lỗi thời.
Nhưng mà, nam chính phim tình yêu nông thôn, hình như là nhân vật trưởng thôn.
Sau đó nam chính trưởng thôn từng sự bước từng bước về phía cậu, Lưu Hi cầm theo bữa sáng lui về phía sau nửa bước, nhìn nam chính trước ngực có vẽ hình đầu rồng sơn vàng, quay đầu nhìn Đa Ninh: Đa Ninh. . .
Đa Ninh cũng rất bất ngờ khi nhìn thấy Lưu Hi ngoài tiểu khu, chỉ có thể dùng ánh mắt hỏi Lưu Hi, chẳng lẽ hôm nay cũng có lịch diễn à?
Hôm nay không phải lịch, là cậu nhàn rỗi không có việc gì nên đến diễn thêm. Lưu Hi trả lại Đa Ninh một ánh mắt long lanh.
Thật thú vị… Chu Diệu mắt lạnh liếc xéo, ngoan độc lườm tên tiểu quỷ mí mắt đang rút gân này. Tên gì nhỉ? Lưu Hi? Đúng, Lưu Hi! Đối với tình địch, đàn ông nhất định không được đánh mất phong độ, nhưng mà đối với tên Lưu Hi này, Chu Diệu cảm thấy cho cậu phong độ, không bằng cho dạy dỗ. Anh chưa từng gặp qua kẻ thứ ba tiểu nhân vô liêm sỉ như vậy, trèo tường còn mang theo ghế và thang cuốn.
Theo lẽ thường, nam chính không bao giờ thích nam thứ.
Lưu Hi cầm bữa sáng đến trước mặt Đa Ninh, lộ núm đồng tiền cười tươi, nhấc bịch bánh rán và sữa đậu nói: “Mấy cái này em xếp hàng rất lâu mới mua được, đều là những món em thích nhất, mong là chị cũng thích.”
“Cô ấy không thích.” Trả lời là Chu Diệu, gằn từng chữ, miệng lạnh cứng rắn nói cho tiểu quỷ đang tự mình đa tình.
Lưu Hi mặc kệ coi như không nghe thấy, đưa bữa sáng vào tay Đa Ninh: “Nếu chị thích, em rất vui ngày ngày đều đưa cho chị.”
Lưu Hi. . . Đa Ninh có phần khó xử, thật sự không cách nào diễn tiếp. Bởi vì cô không hiểu đây là lời kịch… hay là thật lòng.
Chu Diệu nhấc tay lấy đi bữa sáng: “Em lên trước đi.” Chu Diệu nói với cô, giọng nói coi như bình tĩnh.
Đa Ninh cảm thấy mình không thể bỏ lại Lưu Hi, không phải vì cảm thấy Chu Diệu sẽ đánh Lưu Hi; kể cả Chu Diệu thật sự động thủ, tốc độ chạy trốn của Lưu Hi với lòng bàn chân bôi mỡ cô đã gặp qua, cô chỉ sợ Lưu Hi bị Chu Diệu ép ra chân tướng.
Sau đó Lưu Hi cũng nói với cô: Đa Ninh, chị cứ lên trước đi, không cần lo lắng cho em. Có thể anh Chu Diệu chỉ muốn tìm em nói chuyện thôi.”
Anh Chu Diệu… Lưu Hi thực sự cái gì cũng nói được.
Đa Ninh cảm thấy đi lên cũng tốt, cô đi lên, có thể gọi Nhan Nghệ xuống dưới.
Nhan Nghệ vẫn ghé vào ban công nhìn mà. Bên dưới Lưu Hi bị Chu Diệu bức đến đầu tường, vẫn đang duỗi cổ không yếu thế… Nhan Nghệ xem cảnh đó say sưa, nói với Đa Ninh: Không thể đi xuống, ta đi xuống sẽ lộ mất.”
Đa Ninh nghĩ nghĩ, thương lượng nói: Mình cảm thấy bây giờ mình và Chu Diệu tiến triển rất tốt… Hay là bảo Lưu Hi đừng diễn nữa.”
“Không được đâu.” Nhan Nghệ không ủng hộ, Rất có thể chính là do tác dụng của Lưu Hi, nên mới tiến triển như này.”
Lời Nhan Nghệ, Đa Ninh không thể phản bác: . . .
Bên dưới, Lưu Hi đã đi rồi, trước khi lên xe Chu Diệu gọi cho cô. Không biết Lưu Hi và anh nói gì với nhau, cảm xúc Chu Diệu thật bình tĩnh, chỉ nói với cô: “Anh đến công ty, buổi tối tìm em ăn cơm.”
Không cần. Đa Ninh ngồi xổm trên ban công, cướp lời: “Buổi tối em tìm anh ăn cơm.
“Chiều nay em và Nhan Nghệ phải qua khu đó một chuyến.” Cô bổ sung, nâng mắt nhìn sang Nhan Nghệ, cong cong môi.
Chu Diệu đồng ý.
Đa Ninh và Nhan Nghệ trở lại sô pha phòng khách. Đương nhiên Nhan Nghệ muốn hỏi chuyện tối qua của cô và Chu Diệu có tiến triển thế nào, cô lại muốn nói với cô ấy chuyện gặp Miêu Miêu. Cũng may Nhan Nghệ cũng rất quan tâm đến chuyện của Miêu Miêu, tuy rằng giọng điệu vẫn có phần cứng rắn.
Nếu là mình va phải chị Miêu, cũng chẳng để ý chị ấy.” Nhan Nghệ nói như vậy.
Lời này, thật sự một chữ Đa Ninh cũng không tin tưởng.
Hôm qua cô ngồi uống trà với Miêu Miêu, thoạt nhìn chị ấy thật mỏi mệt, có lẽ thời gian này trải qua không quá tốt đẹp. Cũng đúng, Miêu Miêu thích Ô Giang như vậy, thế nhưng hôm qua lại nói với cô: Chị và Ô Giang chia tay rồi.”
Cho nên đương nhiên không ở cùng nhau nữa.
Cứ ra đi như vậy sao? Tối qua cô cũng mới biết tuy rằng mấy năm nay hai người bọn họ chưa kết hôn, nhưng họ cùng nhau mua nhà mua xe. Kết quả một câu chia tay, Miêu Miêu liền chuyển đi?
Chị nào có tiền mà cùng mua nhà mua xe với Ô Giang chứ, tiền kiếm được hàng tháng đều để mua thức ăn, mua đồ dinh dưỡng biếu mẹ anh ấy…” Miêu Miêu nói.
Nhưng mà chị cũng có dành dụm một ít.” Qua một lúc, Miêu Miêu lại nhìn cô nói, Cho nên Đa Ninh, em không cần lo lắng cho chị… Chị có gửi ngân hàng.”
Miêu Miêu nói mấy câu, ngăn mấy lời cô muốn nói.
“Thật ra chị cũng muốn xem, Ô giang sẽ tìm chị bao lâu.” Miêu Miêu cắn môi dưới: Đều nói mất đi mới biết quý trọng. Vừa rồi em nói Ô Giang liên lạc với bạn học để tìm chị, nói thật trong lòng chị rất vui vẻ.”
“Khiến chị cảm thấy bản thân cũng không thất bại thảm hại cho lắm.”
“Được rồi, chị phải đi… Nể mặt chúng mình từng là bạn học còn cùng phòng, em đừng nói với Ô Giang đã gặp chị nhé.”
. . .
Tất cả những lời Miêu Miêu nói trong quán trà, Đa Ninh nói hết với Nhan Nghệ, Nhan Nghệ hai tay ôm ngực dựa vào sô pha, lắc đầu nói: Chị Miêu chính là quá coi trọng thể diện. Chết vì sĩ diện, khổ thân.”
Cho nên chúng mình có cần nói cho Ô Giang không?” Đa Ninh hỏi Nhan Nghệ.
Nhan Nghệ bĩu môi, suy nghĩ nói: Chúng ta vẫn nên bất động đã.
Đa Ninh gật đầu. Bản thân cô không phải là người thích xen vào chuyện của người khác, chỉ là có chút khổ sở thay Miêu Miêu. Nhưng thật sự cô và Nhan Nghệ không thể đi sâu vào chuyện này được. Tuy rằng Miêu Miêu từng nói cô và Nhan Nghệ là nhà mẹ đẻ, nhưng hiện giờ quan hệ dù gì cũng không thể giống như lúc cùng chung kí túc trước đây được.
Lo lắng chuyện chị Miêu chỉ biết phí sức không thu được kết quả.” Nhan Nghệ còn nói, bỏ thêm một câu: Cái tâm này không bằng đi xem lão đại.
Lão đại. . .
Đa Ninh nói thêm: Nhan Nghệ, đợi phòng làm việc khai trương chúng ta đi thăm lão đại đi.
Ừ. Nhan Nghệ gật đầu, sau đó nâng nâng đầu nói, Thật ra mấy năm nay không phải mình không muốn đi thăm lão đại, mình sợ.”
Đa Ninh gật đầu tỏ vẻ thấu hiểu, bởi vì cô cũng không khác gì.
Buổi chiều, Đa Ninh cùng Nhan Nghệ đi đến khu Viên nhanh chóng làm biển hiệu. Biển hiệu và logo đều là do cô tự thiết kế, chỉ nhờ công ti quảng cáo hỗ trợ làm ra sản phẩm. Công ti quảng cáo là Chu Diệu
/92
|